Tả Tiểu Đa bĩu môi.
Lời nói này rất hời hợt, trong lòng lại để lộ ra loại cảm giác ra oai.
Ta không chỉ là công tử nhà giàu, cũng không chỉ là một người có tiên, ta còn là cao thủ...
“Thật sự làm khó hẳn... cách ra oai bí ẩn như vậy làm sao nghĩ ra được? Nếu không phải ta thông minh sợ là nghe không hiểu.”
Bên kia Tả Tiểu Niệm rõ ràng cũng hiểu được, khẽ mỉm cười: “Trình độ võ học bây giờ của Mộng công tử đáng ra phải đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi chứ?”
Mộng Trầm Thiên cười rất là xấu hổ: “Không dám nhận, trước mặt Tả cô nương ta làm sao có thể nói đến thượng thừa hay không thượng thừa, tin rằng ngươi liếc mắt một cái đã nhìn ra ta cách mức đột phá Thai Tức cao đoạn còn rất xa."
Hắn cười ha ha, nói: “Với trình độ này của ta bây giờ đoán chừng cho dù là một trăm người cũng không đủ cho một mình Tả tiểu thư đánh, đúng không?”
Tả Tiểu Niệm cười nhạtm nói: “Mộng công tử quá khiêm tốn rồi.”
Sau đó quay đầu hỏi Tả Tiểu Đa: “Hôm nay ngươi chiến đấu đối kháng chưa?”
“Có chiến đấu đối kháng rồi, Lý Thành Long cũng lên cấp Võ Sư, hôm nay ta đại chiến một trận với hắn, đánh tới mức trời đất mù mịt không thấy ánh mặt trời...
Tả Tiểu Đa bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, bắt đầu nói khoác thao thao bất tuyệt.
'Từng món ăn được đưa lên, Tả Tiểu Đa tay phải cầm đũa tay trái cầm nĩa, uống rượu cũng không dùng tay, cúi đầu xuống ngậm chén rượu, vừa ngẩng đầu uống bì bõm.
Sau đó tiếp tục nói chuyện thao thao bất tuyệt trong miệng.
Thổi phồng trận chiến giữa mình và Lý Thành Long đến mức trên trời có dưới đất không, hai người đối chiến kịch liệt ra sao, muôn hình muôn dạng đặc sắc ra sao Lý Thành Long dùng ám chiêu đê tiện như thế nào, bản thân mình ung dung không vội như thế nào, tùy cơ ứng. biến, đối phó bình thản ra sao, phong thái thông minh như thế nào.
Lý Thành Long độc ác nham hiểm ra sao, dùng một mưu kế không được lại có mưu kế khác, mưu mô không ngừng, quỷ kế vô hạn, bản thân mình bình tĩnh ứng chiến, †ừ trên mặt đất đánh lên tới trên cây, từ trên cây đánh tới... trên một cái cây khác, bản thân mình lợi dụng cành lá ra sao, lợi dụng ánh sáng như thế nào, Lý Thành Long đặt lại cạm bẫy ra sao, làm sao làm sao...
Sau đó lại đánh nhau trên sân võ, đánh nhau trên sân đấu, đánh nhau trên sân vũ đạo...
Một bữa tiệc tối phong phú đã ăn xong, bên phía Tả Tiểu Đa ngớ ra là còn chưa khoác lác xong, nhưng đã ăn đến mức bụng tròn xoel
Bữa cơm này kết thúc, Tả Tiểu Niệm gần như chưa ăn nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ là lướt qua mà thôi.
Đặc biệt là món thịt chim Ám Tinh mà Mộng Trầm Thiên tự mình săn bản, lại không thử một miếng, toàn bộ quá trình đều là gắp từng đũa từng đũa thức ăn cho em trai, vừa lắng lặng nghe hắn khoe khoang, toàn bộ quá trình đều duy trì một loại vẻ mặt và ánh mắt “đặc biệt cảm thấy hứng thú”
Mộng Trầm Thiên ra xã hội rèn luyện nhiều năm, có thể nói là kiến thức rộng rãi.
Nhưng trong bữa cơm này cứ không tìm được cơ hội để bản thân mình nói chuyện.
Trong miệng Tả Tiểu Đa chứa đầy thức ăn, luôn luôn ở trong trạng thái nhai vừa không ngừng khoe khoang khoác lác.
“Ăn từ từ, khẻo nghẹn.” Tả Tiểu Niệm vỗ vỗ vào lưng Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa phối hợp đúng lúc để lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Sau khi Mộng Trầm Thiên giới thiệu chim Ám Tỉnh xong, lại yên lặng nguyên một buổi tối.
Cơ hội nói chuyện đương nhiên không có, cơ hội thể hiện cũng không cho.
“No rồi, no rồi.”
Tả Tiểu Đa ưỡn bụng, rất biết điều nói: “Ta ăn xong rồi, hay là ngươi và Mộng đại ca đi tìm chỗ nào đó đi dạo đi, ta tự mình về nhà.”
Tả Tiểu Niệm tóm chặt lỗ tai hắn, tức giận nói: “Tiểu tử ngươi có phải lại muốn đi đến chỗ đó phải không? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay có ta ở đây ngươi cất hết những tâm địa gian giảo trước khi quá muộn cho ta! Ngươi nơi nào cũng không được đi, hai chúng ta cùng nhau về nhài”
“Ngươi để ý quá lớn rồi! Ta đã nói ta tự mình đi về nhà, ta ngay cả một chút tín nhiệm này cũng không có sao.” Tả Tiểu Đa lớn tiếng kháng nghị liên tục.
Nhưng Tả Tiểu Niệm không để ý tới.
“Mộng đại ca, cám ơn đã chiêu đãi nồng hậu, ta muốn đưa em trai ta về, nếu không chúng ta hẹn lại hôm khác...” Tả Tiểu Niệm rất rụt rè cười.
“Được, vậy chúng ta hẹn lại lần sau... Không biết khi nào Tả tiểu thư có thời gian? Lần sau ta gọi điện thoại cho ngươi?”
Tả Tiểu Niệm nói nhẹ nhàng còn có hơi tỏ ý xin lỗi: “Thời gian của ta thật sự không cố định, như vậy đi, chờ ta có thời gian, ta sẽ chủ động gọi điện thoại cho ngươi.”
Dứt lời đã kéo Tả Tiểu Đa đi ra ngoài, Mộng Trầm Thiên cùng tiên xuống dưới, đứng ở cửa Huy Hoàng Thiên đưa mắt nhìn theo hai chị em hòa vào bên trong biển người, lúc này mới khe khế thở dài.
Ngươi gọi điện thoại cho ta?
'Ta nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy, có vẻ như đến bây giờ, ngươi ngay cả số điện thoại của ta cũng không hỏi qua...
Hắn đứng ở cửa Huy Hoàng Thiên, bên trong đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài ráng chiều lấp lánh, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười, nữa ngày không nhúc nhích.
Rất lâu rất lâu sau, mới thở ra một hơi.
Lẩm bẩm tự nhủ: “Cơ hội quả là bằng không.”
Phía sau, một người quản lý vẫn luôn chờ đợi, nghe thấy hắn thở ra một hơi, mới cung kính nói “Cậu chủ, tiếp. theo người còn có sắp xếp gì không?”
“Sắp xếp..."
Mộng Trâm Thiên lúc này mới giận tím mặt, thản nhiên nói “Sắp xếp vài người đi theo ta luyện tập.”
Sắc mặt người quản lí kia lập tức xụ xuống.
Lần trước bốn người cùng luyện tập chết ba người... Lần này, lại muốn mấy người?
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đi trên đường, hai người đi rất chậm rất chậm.
“Ngươi cảm thấy Mộng Trầm Thiên này như thế nào?” Tả Tiểu Niệm cau mày, bổ sung hai chữ: “Tướng mạo?”
Tả Tiểu Đa nói “Hay là ngươi nói về cảm nhận của ngươi trước?”
Giác quan thứ sáu của Tả Tiểu Niệm rất nhạy cảm, chuyện này sớm đã có rất nhiều lần ứng nghiệm.
Tả Tiểu Niệm cân nhắc một chút, nói “Khó nói, nhưng... Có một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt quanh quẩn trong lòng, người này chắc chắn không đơn giản.”
“Nguy hiểm mãnh liệt? Hơn nữa còn là cảm ứng mãnh liệt?” Tả Tiểu Đa ngạc nhiên.
“Đúng thế.” Tả Tiểu Niệm gật đầu “Lúc trước ta đã gặp hắn mấy lần, phong độ khí chất lễ nghỉ ăn nói đều rất tốt, không chê vào đâu được. Nhưng, lại có một loại cảm giác nguy hiểm âm hàn. Nếu không, Mộng Trầm Ngư hẹn ăn cơm, ta đã sớm đồng ý rồi.”
Lời nói này rất hời hợt, trong lòng lại để lộ ra loại cảm giác ra oai.
Ta không chỉ là công tử nhà giàu, cũng không chỉ là một người có tiên, ta còn là cao thủ...
“Thật sự làm khó hẳn... cách ra oai bí ẩn như vậy làm sao nghĩ ra được? Nếu không phải ta thông minh sợ là nghe không hiểu.”
Bên kia Tả Tiểu Niệm rõ ràng cũng hiểu được, khẽ mỉm cười: “Trình độ võ học bây giờ của Mộng công tử đáng ra phải đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi chứ?”
Mộng Trầm Thiên cười rất là xấu hổ: “Không dám nhận, trước mặt Tả cô nương ta làm sao có thể nói đến thượng thừa hay không thượng thừa, tin rằng ngươi liếc mắt một cái đã nhìn ra ta cách mức đột phá Thai Tức cao đoạn còn rất xa."
Hắn cười ha ha, nói: “Với trình độ này của ta bây giờ đoán chừng cho dù là một trăm người cũng không đủ cho một mình Tả tiểu thư đánh, đúng không?”
Tả Tiểu Niệm cười nhạtm nói: “Mộng công tử quá khiêm tốn rồi.”
Sau đó quay đầu hỏi Tả Tiểu Đa: “Hôm nay ngươi chiến đấu đối kháng chưa?”
“Có chiến đấu đối kháng rồi, Lý Thành Long cũng lên cấp Võ Sư, hôm nay ta đại chiến một trận với hắn, đánh tới mức trời đất mù mịt không thấy ánh mặt trời...
Tả Tiểu Đa bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, bắt đầu nói khoác thao thao bất tuyệt.
'Từng món ăn được đưa lên, Tả Tiểu Đa tay phải cầm đũa tay trái cầm nĩa, uống rượu cũng không dùng tay, cúi đầu xuống ngậm chén rượu, vừa ngẩng đầu uống bì bõm.
Sau đó tiếp tục nói chuyện thao thao bất tuyệt trong miệng.
Thổi phồng trận chiến giữa mình và Lý Thành Long đến mức trên trời có dưới đất không, hai người đối chiến kịch liệt ra sao, muôn hình muôn dạng đặc sắc ra sao Lý Thành Long dùng ám chiêu đê tiện như thế nào, bản thân mình ung dung không vội như thế nào, tùy cơ ứng. biến, đối phó bình thản ra sao, phong thái thông minh như thế nào.
Lý Thành Long độc ác nham hiểm ra sao, dùng một mưu kế không được lại có mưu kế khác, mưu mô không ngừng, quỷ kế vô hạn, bản thân mình bình tĩnh ứng chiến, †ừ trên mặt đất đánh lên tới trên cây, từ trên cây đánh tới... trên một cái cây khác, bản thân mình lợi dụng cành lá ra sao, lợi dụng ánh sáng như thế nào, Lý Thành Long đặt lại cạm bẫy ra sao, làm sao làm sao...
Sau đó lại đánh nhau trên sân võ, đánh nhau trên sân đấu, đánh nhau trên sân vũ đạo...
Một bữa tiệc tối phong phú đã ăn xong, bên phía Tả Tiểu Đa ngớ ra là còn chưa khoác lác xong, nhưng đã ăn đến mức bụng tròn xoel
Bữa cơm này kết thúc, Tả Tiểu Niệm gần như chưa ăn nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ là lướt qua mà thôi.
Đặc biệt là món thịt chim Ám Tinh mà Mộng Trầm Thiên tự mình săn bản, lại không thử một miếng, toàn bộ quá trình đều là gắp từng đũa từng đũa thức ăn cho em trai, vừa lắng lặng nghe hắn khoe khoang, toàn bộ quá trình đều duy trì một loại vẻ mặt và ánh mắt “đặc biệt cảm thấy hứng thú”
Mộng Trầm Thiên ra xã hội rèn luyện nhiều năm, có thể nói là kiến thức rộng rãi.
Nhưng trong bữa cơm này cứ không tìm được cơ hội để bản thân mình nói chuyện.
Trong miệng Tả Tiểu Đa chứa đầy thức ăn, luôn luôn ở trong trạng thái nhai vừa không ngừng khoe khoang khoác lác.
“Ăn từ từ, khẻo nghẹn.” Tả Tiểu Niệm vỗ vỗ vào lưng Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa phối hợp đúng lúc để lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Sau khi Mộng Trầm Thiên giới thiệu chim Ám Tỉnh xong, lại yên lặng nguyên một buổi tối.
Cơ hội nói chuyện đương nhiên không có, cơ hội thể hiện cũng không cho.
“No rồi, no rồi.”
Tả Tiểu Đa ưỡn bụng, rất biết điều nói: “Ta ăn xong rồi, hay là ngươi và Mộng đại ca đi tìm chỗ nào đó đi dạo đi, ta tự mình về nhà.”
Tả Tiểu Niệm tóm chặt lỗ tai hắn, tức giận nói: “Tiểu tử ngươi có phải lại muốn đi đến chỗ đó phải không? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay có ta ở đây ngươi cất hết những tâm địa gian giảo trước khi quá muộn cho ta! Ngươi nơi nào cũng không được đi, hai chúng ta cùng nhau về nhài”
“Ngươi để ý quá lớn rồi! Ta đã nói ta tự mình đi về nhà, ta ngay cả một chút tín nhiệm này cũng không có sao.” Tả Tiểu Đa lớn tiếng kháng nghị liên tục.
Nhưng Tả Tiểu Niệm không để ý tới.
“Mộng đại ca, cám ơn đã chiêu đãi nồng hậu, ta muốn đưa em trai ta về, nếu không chúng ta hẹn lại hôm khác...” Tả Tiểu Niệm rất rụt rè cười.
“Được, vậy chúng ta hẹn lại lần sau... Không biết khi nào Tả tiểu thư có thời gian? Lần sau ta gọi điện thoại cho ngươi?”
Tả Tiểu Niệm nói nhẹ nhàng còn có hơi tỏ ý xin lỗi: “Thời gian của ta thật sự không cố định, như vậy đi, chờ ta có thời gian, ta sẽ chủ động gọi điện thoại cho ngươi.”
Dứt lời đã kéo Tả Tiểu Đa đi ra ngoài, Mộng Trầm Thiên cùng tiên xuống dưới, đứng ở cửa Huy Hoàng Thiên đưa mắt nhìn theo hai chị em hòa vào bên trong biển người, lúc này mới khe khế thở dài.
Ngươi gọi điện thoại cho ta?
'Ta nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy, có vẻ như đến bây giờ, ngươi ngay cả số điện thoại của ta cũng không hỏi qua...
Hắn đứng ở cửa Huy Hoàng Thiên, bên trong đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài ráng chiều lấp lánh, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười, nữa ngày không nhúc nhích.
Rất lâu rất lâu sau, mới thở ra một hơi.
Lẩm bẩm tự nhủ: “Cơ hội quả là bằng không.”
Phía sau, một người quản lý vẫn luôn chờ đợi, nghe thấy hắn thở ra một hơi, mới cung kính nói “Cậu chủ, tiếp. theo người còn có sắp xếp gì không?”
“Sắp xếp..."
Mộng Trâm Thiên lúc này mới giận tím mặt, thản nhiên nói “Sắp xếp vài người đi theo ta luyện tập.”
Sắc mặt người quản lí kia lập tức xụ xuống.
Lần trước bốn người cùng luyện tập chết ba người... Lần này, lại muốn mấy người?
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đi trên đường, hai người đi rất chậm rất chậm.
“Ngươi cảm thấy Mộng Trầm Thiên này như thế nào?” Tả Tiểu Niệm cau mày, bổ sung hai chữ: “Tướng mạo?”
Tả Tiểu Đa nói “Hay là ngươi nói về cảm nhận của ngươi trước?”
Giác quan thứ sáu của Tả Tiểu Niệm rất nhạy cảm, chuyện này sớm đã có rất nhiều lần ứng nghiệm.
Tả Tiểu Niệm cân nhắc một chút, nói “Khó nói, nhưng... Có một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt quanh quẩn trong lòng, người này chắc chắn không đơn giản.”
“Nguy hiểm mãnh liệt? Hơn nữa còn là cảm ứng mãnh liệt?” Tả Tiểu Đa ngạc nhiên.
“Đúng thế.” Tả Tiểu Niệm gật đầu “Lúc trước ta đã gặp hắn mấy lần, phong độ khí chất lễ nghỉ ăn nói đều rất tốt, không chê vào đâu được. Nhưng, lại có một loại cảm giác nguy hiểm âm hàn. Nếu không, Mộng Trầm Ngư hẹn ăn cơm, ta đã sớm đồng ý rồi.”
/510
|