Mộng Trầm Thiên chuyện trò vui vẻ, ngoài mỗi một câu nói đều biểu lộ sự ôn hòa thận trọng, bình thường còn có thể có chút khôi hài, có thể khiến người khác bất giác mỉm cười, những cũng không đến nỗi khiến người †a cười ha ha.
Ăn nói có chừng có mực, gây khó dễ cũng biết dừng đúng chỗ, toàn bộ quá trình thành thạo điêu luyện, hạ bút thành văn, dễ dàng theo ý muốn.
“Em trai ngươi rất tốt. Ta nghe Trầm Ngư nói rồi, nàng nói Tiểu Đa mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng thái độ chịu khó và mức độ cố gắng rèn luyện công phu khiến nàng cũng phải mặc cảm, nhìn mà phát khiếp.”
Mộng Trầm Thiên ngừng lại một chút rồi cười nói: “Nói đến đây, ta là lần đầu tiên nghe Trâm Ngư nhìn một người con trai bằng ánh mắt khác như vậy. Nha đầu kia không chỉ là cao, phải nói là sắp cao hơn trời cũng không quá đáng.”
Cách hắn nói chuyện, rõ ràng là đang tâng bốc Tả Tiểu Đa, nhưng lại cảm giác không có chút nịnh nọt nào, ngược lại giống như là lời đánh giá đúng trọng tâm nhất.
“Hản cũng chỉ có mỗi ưu điểm này, ngoài ra cái nào. cũng khiến người khác nhức đầu.”
Tả Tiểu Niệm biểu cảm đau đầu, quay đầu lại hỏi Tả Tiểu Đa “Hôm nay ngươi lại gây rắc rối gì sao?”
“Không có”
Tả Tiểu Đa kháng nghị: “Ta ngoan như vậy, làm sao có thể gây rắc rối!”
“Ngươi ngoan?!”
Hai chữ này, là từ trong lỗ mũi của Tả Tiểu Niệm phát ra.
Trong lúc nói chuyện, một nhóm ba người đã đi đến †ầng cao nhất.
'Tầng cao nhất của Huy Hoàng Thiên, cả một tầng lầu cũng chỉ có một phòng, phía trên toàn bộ là lồng pha lê trong suốt, bên trong thì chỉ có một cái bàn, một cái bàn có thể co dãn lớn nhỏ đều được.
Ít người thì co cái bàn vào, nhiều người thì kéo ra, cái bàn loại co dãn này nhiều nhất có thể để cho sáu mươi người cùng ngồi trên bàn ăn cơm, mà co đến trạng thái nhỏ nhất, lại có thể chỉ chứa được hai người ngồi đối diện cùng bàn ăn.
Bốn phía có Tinh Hồn ngọc phối hợp với ánh đèn chiếu rọi, cho dù là ban ngày ban mặt, cũng có thể cho ngươi cảm giác rực rỡ của các vì sao.
Tâng cao nhất đã sớm sắp xếp ổn thỏa, ánh đèn màn che đã mở ra hết.
m nhạc nhẹ nhàng, giống như một dòng sông nhỏ vắng vẻ, đang chầm chậm chảy.
Đập vào mắt, quả nhiên chỉ có hai chỗ ngồi nhỏ nhất, tạo hình bữa tối dưới ánh nến kinh điển.
“Hai ngươi hẹn hò, các ngươi từ từ hưởng bữa tối dưới ánh nến, ta đứng là được rồi, không cần để ý đến ta”
Tả Tiểu Đa nói: “Nhưng cũng đừng quá chậm, các ngươi hành động nhanh lên một chút, nhớ nói cho ta nghe món ăn trên bàn này có mùi vị gì, nghe nói Huy Hoàng Thiên này là nhà hàng cao cấp nhất Thành Phượng Hoàng, các ngươi ăn, ta ngửi cũng được.”
Lời nói này thật đáng thương.
Tả Tiểu Niệm thất vọng.
“Ha ha ha... Tiểu Đa thật là khôi hài.”
Mộng Trầm Thiên cười ha ha, cũng không gọi người phục vụ, tự mình bắt tay vào làm, chỉnh chỗ ngồi thành ba cái, hai cái song song, một cái đối diện.
Thao tác lần này rất thành thạo, vừa nhìn đã biết ăn ở chỗ này không ít.
“Nào, Tả tiểu thư, ngồi bên này." Mời Tả Tiểu Niệm đến hàng ghế song song, sau đó tự mình ngồi xuống.
Tả Tiểu Đa bên kia bĩu môi “Ta ở chỗ này cũng không với tới đồ ăn. Sao vậy, hai ngươi ngồi đối diện là muốn thẩm vấn ta sao?”
“Được rồi được rồi, vậy ngươi ngồi chỗ này đi.” Tả Tiểu Niệm vỗ vào chỗ bên cạnh, nhìn Mộng Trầm Thiên với vẻ mặt áy náy.
“Không sao không sao, ta ngồi bên kia.” Mộng Trầm Thiên đứng lên rất có phong độ, mời Tả Tiểu Đa đến chỗ ngồi song song, tự mình đặt mông ngồi ở phía đối diện, ấn cái chuông trên bàn.
'Từng đốm ánh sao lấp lánh trên màn che, sau đó bắt đầu xoay tròn, lộng lẫy phong phú, thật giống như đắm mình trong dải Ngân Hà, xa hoa, cảnh vật lộng lẫy vô hạn.
Một lát sau, một đoàn thiếu nữ xinh đẹp mang áo quần màu trắng bưng món ăn nối đuôi nhau đi vào, trong nháy mắt hương thơm nức mũi thấm vào ruột gan.
“Đây là..."
Mỗi một món ăn, Mộng Trầm Thiên đều sẽ tao nhã giới thiệu một lần, sau đó ân cần mời, chờ lúc giới thiệu đến món thứ ba, Tả Tiểu Đa nhíu mày: “Mộng đại ca.”
Mộng Trầm Thiên quay đầu mỉm cười “Gì vậy Tiểu Đa?”
“Ngươi giới thiệu tường tận như thế... là sợ chúng ta từ trước đến nay chưa từng ăn chưa từng thấy những món ăn này nên thiếu lễ phép trước người khác sao..."
Tả Tiểu Đa nói: “Là sợ bản thân mất mặt, hay là sợ chúng ta mất mặt? Ngươi như vậy khiến ta có một loại cảm giác mình là đồ nhà quê.
Mộng Trầm Thiên ngẩn người, cười ha ha nói: “Là ta không đúng, là ta không đúng. Nào nào nào... Ta tự phạt ba chén.”
Tả Tiểu Niệm vốn không có cảm giác này, nhưng nghe Tả Tiểu Đa nói như thế lập tức cũng cảm thấy Mộng Trầm Thiên coi họ là nghèo rớt mồng tơi.
Trong lòng lập tức không thoải mái.
Tiếp theo, Mộng Trầm Thiên không hề giới thiệu nữa, chờ đến món ăn thứ bảy, tạo hình của món ăn này rất kỳ lạ, có cảm giác như một loại tỉnh thú nào đó đang bay lên trời, nói chung là loại rất hiếm.
Mà có canh, có tương, còn có vật liệu hỗn hợp phối hợp với món ăn này.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm chưa từng ăn qua, trong chốc lát cũng không dám tự ý động vào, lo sợ rụt rè.
Bên phía Mộng Trâm Thiên mới bắt đầu cử động, Tả Tiểu Đa nhanh chóng mở miệng, thở dài một hơi: “Ta nói Mộng đại ca, ngươi đãi khách có hơi... món ăn này bày. ra như vậy, ngươi không giới thiệu làm sao chúng ta ăn? Chúng ta mất thể diện cũng không liên quan đến việc ngươi mất thể diện hay sao?”
Mộng Trầm Thiên lập tức cảm thấy tay chân luống cuống, nửa ngày không nói gì, cho nên ta nên giới thiệu hay là không nê giới thiệu đây?
“Là lỗi của ta!” Mộng Trầm Thiên lại nhận sai, rất có phong độ, rồi lại tự phạt một chén.
Sau đó bắt đầu giới thiệu: “Đây là một con chim Ám Tỉnh lần trước lúc ta đi ra ngoài thám hiểm gặp đúng dịp săn được, Loại chìm này chí sau khi trời hoàn toàn tối mới xuất hiện, mặc dù có hoạt động, tốc độ di chuyển cũng cực kỳ nhanh, hơn nữa lúc bay trên trời hoàn toàn im hơi lặng tiếng, mơ hồ không có dấu hiệu.”
“Muốn săn bản loại tinh thú này, không chỉ khó khăn, hơn nữa cần một chút may mắn. Nhưng thịt của loại chim Ám Tỉnh này rất ngon. Đại khái là bởi vì loại chim này trong thân thể không có Tỉnh Đan, uy năng lẽ ra để hình thành Tinh Đan đã tản ra trong máu thịt... Nhưng chính vì vậy, co rất nhiều ích lợi đối với người tu luyện.”
Ăn nói có chừng có mực, gây khó dễ cũng biết dừng đúng chỗ, toàn bộ quá trình thành thạo điêu luyện, hạ bút thành văn, dễ dàng theo ý muốn.
“Em trai ngươi rất tốt. Ta nghe Trầm Ngư nói rồi, nàng nói Tiểu Đa mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng thái độ chịu khó và mức độ cố gắng rèn luyện công phu khiến nàng cũng phải mặc cảm, nhìn mà phát khiếp.”
Mộng Trầm Thiên ngừng lại một chút rồi cười nói: “Nói đến đây, ta là lần đầu tiên nghe Trâm Ngư nhìn một người con trai bằng ánh mắt khác như vậy. Nha đầu kia không chỉ là cao, phải nói là sắp cao hơn trời cũng không quá đáng.”
Cách hắn nói chuyện, rõ ràng là đang tâng bốc Tả Tiểu Đa, nhưng lại cảm giác không có chút nịnh nọt nào, ngược lại giống như là lời đánh giá đúng trọng tâm nhất.
“Hản cũng chỉ có mỗi ưu điểm này, ngoài ra cái nào. cũng khiến người khác nhức đầu.”
Tả Tiểu Niệm biểu cảm đau đầu, quay đầu lại hỏi Tả Tiểu Đa “Hôm nay ngươi lại gây rắc rối gì sao?”
“Không có”
Tả Tiểu Đa kháng nghị: “Ta ngoan như vậy, làm sao có thể gây rắc rối!”
“Ngươi ngoan?!”
Hai chữ này, là từ trong lỗ mũi của Tả Tiểu Niệm phát ra.
Trong lúc nói chuyện, một nhóm ba người đã đi đến †ầng cao nhất.
'Tầng cao nhất của Huy Hoàng Thiên, cả một tầng lầu cũng chỉ có một phòng, phía trên toàn bộ là lồng pha lê trong suốt, bên trong thì chỉ có một cái bàn, một cái bàn có thể co dãn lớn nhỏ đều được.
Ít người thì co cái bàn vào, nhiều người thì kéo ra, cái bàn loại co dãn này nhiều nhất có thể để cho sáu mươi người cùng ngồi trên bàn ăn cơm, mà co đến trạng thái nhỏ nhất, lại có thể chỉ chứa được hai người ngồi đối diện cùng bàn ăn.
Bốn phía có Tinh Hồn ngọc phối hợp với ánh đèn chiếu rọi, cho dù là ban ngày ban mặt, cũng có thể cho ngươi cảm giác rực rỡ của các vì sao.
Tâng cao nhất đã sớm sắp xếp ổn thỏa, ánh đèn màn che đã mở ra hết.
m nhạc nhẹ nhàng, giống như một dòng sông nhỏ vắng vẻ, đang chầm chậm chảy.
Đập vào mắt, quả nhiên chỉ có hai chỗ ngồi nhỏ nhất, tạo hình bữa tối dưới ánh nến kinh điển.
“Hai ngươi hẹn hò, các ngươi từ từ hưởng bữa tối dưới ánh nến, ta đứng là được rồi, không cần để ý đến ta”
Tả Tiểu Đa nói: “Nhưng cũng đừng quá chậm, các ngươi hành động nhanh lên một chút, nhớ nói cho ta nghe món ăn trên bàn này có mùi vị gì, nghe nói Huy Hoàng Thiên này là nhà hàng cao cấp nhất Thành Phượng Hoàng, các ngươi ăn, ta ngửi cũng được.”
Lời nói này thật đáng thương.
Tả Tiểu Niệm thất vọng.
“Ha ha ha... Tiểu Đa thật là khôi hài.”
Mộng Trầm Thiên cười ha ha, cũng không gọi người phục vụ, tự mình bắt tay vào làm, chỉnh chỗ ngồi thành ba cái, hai cái song song, một cái đối diện.
Thao tác lần này rất thành thạo, vừa nhìn đã biết ăn ở chỗ này không ít.
“Nào, Tả tiểu thư, ngồi bên này." Mời Tả Tiểu Niệm đến hàng ghế song song, sau đó tự mình ngồi xuống.
Tả Tiểu Đa bên kia bĩu môi “Ta ở chỗ này cũng không với tới đồ ăn. Sao vậy, hai ngươi ngồi đối diện là muốn thẩm vấn ta sao?”
“Được rồi được rồi, vậy ngươi ngồi chỗ này đi.” Tả Tiểu Niệm vỗ vào chỗ bên cạnh, nhìn Mộng Trầm Thiên với vẻ mặt áy náy.
“Không sao không sao, ta ngồi bên kia.” Mộng Trầm Thiên đứng lên rất có phong độ, mời Tả Tiểu Đa đến chỗ ngồi song song, tự mình đặt mông ngồi ở phía đối diện, ấn cái chuông trên bàn.
'Từng đốm ánh sao lấp lánh trên màn che, sau đó bắt đầu xoay tròn, lộng lẫy phong phú, thật giống như đắm mình trong dải Ngân Hà, xa hoa, cảnh vật lộng lẫy vô hạn.
Một lát sau, một đoàn thiếu nữ xinh đẹp mang áo quần màu trắng bưng món ăn nối đuôi nhau đi vào, trong nháy mắt hương thơm nức mũi thấm vào ruột gan.
“Đây là..."
Mỗi một món ăn, Mộng Trầm Thiên đều sẽ tao nhã giới thiệu một lần, sau đó ân cần mời, chờ lúc giới thiệu đến món thứ ba, Tả Tiểu Đa nhíu mày: “Mộng đại ca.”
Mộng Trầm Thiên quay đầu mỉm cười “Gì vậy Tiểu Đa?”
“Ngươi giới thiệu tường tận như thế... là sợ chúng ta từ trước đến nay chưa từng ăn chưa từng thấy những món ăn này nên thiếu lễ phép trước người khác sao..."
Tả Tiểu Đa nói: “Là sợ bản thân mất mặt, hay là sợ chúng ta mất mặt? Ngươi như vậy khiến ta có một loại cảm giác mình là đồ nhà quê.
Mộng Trầm Thiên ngẩn người, cười ha ha nói: “Là ta không đúng, là ta không đúng. Nào nào nào... Ta tự phạt ba chén.”
Tả Tiểu Niệm vốn không có cảm giác này, nhưng nghe Tả Tiểu Đa nói như thế lập tức cũng cảm thấy Mộng Trầm Thiên coi họ là nghèo rớt mồng tơi.
Trong lòng lập tức không thoải mái.
Tiếp theo, Mộng Trầm Thiên không hề giới thiệu nữa, chờ đến món ăn thứ bảy, tạo hình của món ăn này rất kỳ lạ, có cảm giác như một loại tỉnh thú nào đó đang bay lên trời, nói chung là loại rất hiếm.
Mà có canh, có tương, còn có vật liệu hỗn hợp phối hợp với món ăn này.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm chưa từng ăn qua, trong chốc lát cũng không dám tự ý động vào, lo sợ rụt rè.
Bên phía Mộng Trâm Thiên mới bắt đầu cử động, Tả Tiểu Đa nhanh chóng mở miệng, thở dài một hơi: “Ta nói Mộng đại ca, ngươi đãi khách có hơi... món ăn này bày. ra như vậy, ngươi không giới thiệu làm sao chúng ta ăn? Chúng ta mất thể diện cũng không liên quan đến việc ngươi mất thể diện hay sao?”
Mộng Trầm Thiên lập tức cảm thấy tay chân luống cuống, nửa ngày không nói gì, cho nên ta nên giới thiệu hay là không nê giới thiệu đây?
“Là lỗi của ta!” Mộng Trầm Thiên lại nhận sai, rất có phong độ, rồi lại tự phạt một chén.
Sau đó bắt đầu giới thiệu: “Đây là một con chim Ám Tỉnh lần trước lúc ta đi ra ngoài thám hiểm gặp đúng dịp săn được, Loại chìm này chí sau khi trời hoàn toàn tối mới xuất hiện, mặc dù có hoạt động, tốc độ di chuyển cũng cực kỳ nhanh, hơn nữa lúc bay trên trời hoàn toàn im hơi lặng tiếng, mơ hồ không có dấu hiệu.”
“Muốn săn bản loại tinh thú này, không chỉ khó khăn, hơn nữa cần một chút may mắn. Nhưng thịt của loại chim Ám Tỉnh này rất ngon. Đại khái là bởi vì loại chim này trong thân thể không có Tỉnh Đan, uy năng lẽ ra để hình thành Tinh Đan đã tản ra trong máu thịt... Nhưng chính vì vậy, co rất nhiều ích lợi đối với người tu luyện.”
/510
|