Em tò mò không biết một ngày của anh thường trôi qua thế nào.
Sớm mai thức dậy, anh sẽ nghĩ đến điều gì, hay người nào, đầu tiên.
Trời mỗi ngày một lạnh. Những hàng cây hai bên đường như được khoác lên bộ cánh mới. Anh cũng nhìn thấy cảnh tượng này chứ? Lá cây đã nhuốm màu đỏ rực. Nỗi đau sâu thẳm dâng ngập cõi lòng, như muốn nhấn chìm em giữa màu đỏ của máu.
Không biết anh còn nhớ hay đã quên, rằng trước đây em là cô gái rất thích mùa xuân. Em yêu không khí tươi mát và trong lành của nó. Nhưng đó là trước khi anh rời bỏ em. Bây giờ em lại thấy mùa thu thật dễ chịu. Chỉ cần nhìn những thân cây mạnh mẽ vươn mình chờ đón cái rét thấu xương sắp đến, em lại như được tiếp thêm sức mạnh và dũng khí.
Từ khi chia tay anh và đến New York xa lạ trong bộ dạng thất bại, em đã trải qua một thời gian dài đau khổ. Những sóng gió em chưa từng gặp phải trong đời, ngay cả ở thời kỳ nổi loạn nhất, đều ập đến vào đúng thời điểm ấy. Lúc nào thiên hạ cũng coi em là đứa con gái sống xa xỉ nhờ sự giàu có của cha mẹ, đầu óc chứa đầy phân nên mới cun cút chạy theo đuôi một tên ca sĩ. Để thoát khỏi cái danh đáng xấu hổ đó, em đã mất ngủ nhiều đêm, tự hỏi mình nên làm thế nào. Em phải khôi phục lòng tự tôn đã bị anh giẫm đạp không thương tiếc. Em đã cố gắng, hạ quyết tâm. Nhất định em sẽ xuất hiện lần nữa trước mặt anh, trở thành người phụ nữ mà anh hoàn toàn không thể làm lơ và không thể đối xử tùy tiện.
Hôm nay em đã gặp anh Dong Gyu. Anh ấy chẳng khác trước là mấy. Vẫn thấp người, vẫn mập mạp, ngay cả chòm râu lún phún dưới cằm cũng không thay đổi. Lúc đó em đã nghĩ, thật đáng ngạc nhiên khi gương mặt anh ấy không có lấy một nếp nhăn, có lẽ năm tháng đã bỏ qua người đàn ông này. Dĩ nhiên anh ấy cũng ngạc nhiên không kém khi gặp lại em. Làm sao anh ấy có thể tưởng tượng được cô nhóc hai mươi tuổi suốt ngày chạy theo chàng ca sĩ trước kia nay lại trở thành một đạo diễn có tương lai xán lạn.
Thay vì cẩn trọng đi từng bước một, em quyết định sẽ sải những bước dài và nhanh chóng. Chúng ta nhất định sẽ lại gặp nhau. Dĩ nhiên là với tư cách ca sĩ và đạo diễn video âm nhạc. Giờ đây không ai ngăn cản được em tiến tới.
Dù là gia đình, anh Dong Gyu, hay ngay cả anh, cũng đều không thể.
Bộ nhớ đặc biệt của Oska
Nhà riêng. 11 giờ tối, thứ Tư
Tôi phát điên với cái kiểu nói chuyện lung tung của thằng nhóc Kim Joo Won. Tôi muốn biết về Park Chae Rin nhưng nó chỉ toàn nói đến Gil Ra Im. Gil Ra Im đi taxi hay đi xe buýt thì có liên quan quái gì đến mình cơ chứ. Nó định hút cạn máu của tôi mà không trả ơn gì hết cả hay sao? Thật không thể tin nổi, tên tiểu tử vênh váo!
Dẫu sao thì vụ Park Chae Rin có vẻ đã được giải quyết ổn thỏa. Thằng nhóc độc ác!
Nhưng mà, Kim Joo Won, không lẽ nó đang theo đuổi cô nàng diễn viên đóng thế kia?
Hội trường ký tặng người hâm mộ, Trung tâm Thương mại LOEL. 2 giờ chiều, thứ Năm
Tôi có buổi ký tặng cho người hâm mộ tại Trung tâm Thương mại LOEL nhân dịp khai trương nhãn hiệu thời trang thể thao mới. Tôi là người mẫu đại diện cho thương hiệu này, và cũng vì nể tình anh em với Joo Won, tôi mới tổ chức ký tặng tại đây. Tuyệt đối không có chuyện tôi bị tên nhãi đó uy hiếp mà miễn cưỡng đồng ý. Nghĩ như thế cũng tốt, vì tâm trạng lẫn thể chất của tôi hiện đang rất dễ chịu.
Những người muốn gặp tôi đứng thành một hàng dài dằng dặc, xem ra Oska vẫn chưa hết thời. Hãy, hãy, cố lên nào!
Nhà riêng. 6 giờ tối, thứ Năm
Nghe nói anh Dong Gyu đã ra ngoài nói chuyện với đạo diễn. Từ hôm đó đến giờ, tôi vẫn chưa nghe được lời giải thích nào từ anh ấy. Hỏi người khác thì ai cũng trả lời vòng vo, thật không hiểu nổi.
Cơ mặt tôi như bị tê liệt vì phải nhoẻn miệng cười cả buổi. Đi mát xa cho thoải mái thôi.
Nhà riêng. 9 giờ tối, thứ Năm
Mát xa mặt xong, tôi ngồi trong phòng khách vừa uống bia vừa xem DVD. Đúng lúc ấy Joo Won bước vào. Không biết đau khổ cái gì mà mặt mày âu sầu, miệng trễ dài cả thước thế kia. Hơn ba mươi rồi mà vẫn không sửa được thói quen trẻ con đó. Tôi lên tiếng hỏi, “Có chuyện gì vậy, lại liên quan đến cô Gil Ra Im kia à?” Lần này, nó nhìn tôi rồi hỏi xin số điện thoại của Gil Ra Im, cũng hỏi cả số của Park Chae Rin nữa. Không biết định bày mưu tính kế gì mà tỏ vẻ thần bí như thế. Thật là tên tiểu tử thâm sâu khó lường!
Tôi đã gặp lại cô ta một lần nữa. Gặp Gil Ra Im còn khó hơn cả thấy mặt tổng thống. Có mỗi số điện thoại mà tôi phải qua bao nhiêu người, nhưng chẳng ai biết gì cả. Ôi trời, xấu hổ đến mức tôi chẳng muốn nói với ai. Phải khó khăn lắm tôi mới có được số điện thoại của Gil Ra Im qua Park Chae Rin. Chần chừ một lúc, cuối cùng tôi quyết định gọi.
- Cô Gil Ra Im đấy à?
- Vâng, ai thế ạ?
- Cô không nhớ giọng tôi à? Giọng nói ấn tượng của tôi mà dễ quên vậy sao?
- Xin lỗi, anh là ai vậy?
- Lần trước chúng ta đã đến khách sạn cùng nhau đấy. Tôi vốn không phải người rảnh rỗi thích lo lắng thừa thãi cho người khác, nhưng tôi cũng đã đưa cô đến bệnh viện và có ý tốt muốn đưa cô về nhà. Tôi nhiệt tình đến thế cơ mà!
- Có việc gì thế?
- Chúng ta gặp nhau một lần nhé?
- Tôi á? Tại sao?
- Đừng hỏi tại sao, trước tiên chúng ta cứ gặp mặt cái đã, không được sao?
- Vâng, tất nhiên là không được.
Rồi… cô ta cúp máy. Gì chứ? Sao lại có kiểu con gái cứng nhắc, thẳng thừng như thế nhỉ? Ôi trời, còn gì là bộ mặt của Kim Joo Won này. Nhưng kể ra thì cô ta cũng là người có chủ kiến. Không biết cô ta học ở đâu ra cái tài làm cho người đàn ông đặc biệt như tôi phải gục ngã? Dù sao chăng nữa, tôi đã bắt đầu cả thấy hứng thú sau cú điện thoại. Tôi dò hỏi và biết chắc cô ta hiện đang làm việc tại một trường võ thuật ở Ilsan. Đương nhiên tôi chui ngay vào xe và phóng thẳng đến đó.
Vừa tới nơi, tôi suýt mất cả hồn vì cảnh hàng chục người đàn ông đứng thành hàng trước cửa trường võ thuật. Một ý nghĩ lố bịch lóe lên trong đầu tôi, “Đám đàn ông này đến để gặp Gil Ra Im à?”
Rõ ràng năng lực phán đoán tuyệt vời của tôi đã bay đâu mất rồi. Tốt nghiệp hạng ưu ở Đại học Columbia mà suy nghĩ nhảm nhí như vậy thì đúng là không khỏi đáng thất vọng. Những người này là thí sinh, không phải để gặp cá nhân Gil Ra Im mà đến để dự buổi phỏng vấn của trường võ thuật. Mặc kệ hàng người dài ngoằng, tôi tiến đến chỗ một người đàn ông có vẻ là quản lý và yêu cầu gọi Gil Ra Im ra.
- Mắt anh chỉ để trưng bày thôi à? Không thấy người ta xếp hàng cả dãy đấy sao?
- Trông tôi tầm thường đến mức phải xếp hàng à? Làm ơn gọi cô Gil Ra Im ra đây một lát.
- Chỉ có hạng người tầm thường mới không chịu xếp hàng thôi. Nếu anh muốn gặp Gil Ra Im thì hãy ra đằng sau xếp hàng đi.
Hô, không lẽ mấy tên diễn viên đóng thế này chẳng biết điều là gì hay sao. Cuối cùng, tôi phải đợi đến gần một tiếng đồng hồ mới gặp được Gil Ra Im, với tư cách thí sinh và người được phỏng vấn. Nếu Choi Woo Young biết chuyện này, chắc anh ta sẽ chết vì cười bể bụng. Tuyệt đối không được hé một lời nào với anh ta.
Không thể gặp riêng Gil Ra Im được nên tôi đành phải xếp hàng như các thí sinh khác. Tính luôn cả Ra Im thì có đến sáu người phỏng vấn. Ở đây, trông cô khác hẳn so với lần chạm mặt trước. Cô không giống Ra Im nóng nảy đã làm tổn thương lòng tự tôn của tôi. Cô gái trước mặt tôi đây còn tuyệt vời đáng yêu hơn cô gái trong tưởng tượng của tôi nhiều.
Trong số giám khảo, người đặt câu hỏi cho các thí sinh là một người đàn ông trông rất có uy.
- Anh không mang theo hồ sơ gì à?
- Hồ sơ hả… Tôi có ý tốt thôi. Chỉ sợ xem xong mọi người lại hết hồn.
- Ngay hồ sơ đăng ký cũng không có thì anh đến đây làm gì?
- Vì cô gái ngồi cạnh anh từ chối lời hẹn của tôi.
- Vậy anh có kỹ năng đặc biệt gì không? Anh giỏi cái gì?
- Tôi giỏi kiếm tiền.
- Giỏi kiếm tiền thì tốt rồi. Nhưng trừ những thứ không thể chứng minh ngay được thì anh có thể biểu diễn cái gì?
- Tôi có nhiều tiền. Hơn nữa, tôi xài tiền cũng rất nhiều.
Biểu hiện của Ra Im khi nghe câu trả lời của tôi vô cùng thú vị. Đáng chú ý nhất là đôi mắt trợn trừng. Tôi chưa từng gặp cô gái nào có biểu hiện như thế cả.
Cô đứng bật dậy, đá văng cả ghế rồi lôi tôi ra một chỗ vắng vẻ. Cũng tốt thôi, tôi vẫn đang đợi cơ hội gặp riêng cô mà. Gil Ra Im tức giận hét to, “Anh muốn gì ở tôi?” Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy thật kỳ lạ khi bản thân mình chẳng hề bực bội hay khó chịu, dù cô gái nổi cáu và la hét ấy chỉ mới gặp tôi được vài lần. Thậm chí tôi còn cảm thấy cô thú vị và có phần dễ thương nữa. Tôi bất giác phì cười. Gil Ra Im, lúc nào nổi giận cô lại trợn mắt lên.
- Anh cười cái gì? Anh tưởng tôi chưa gặp tên nhãi nào như anh sao?
- Cái gì. Tên nhãi? Tôi thế này mà cô dám gọi “tên nhãi”?
- Anh không nói nhăng nói cuội thì lăn đùng ra chết à? Nhiều tiền ư? Giỏi kiếm tiền? Anh kiếm à? Hay là Oska?
- Tất nhiên là Oska có làm ra tiền chứ. Nhưng mà tôi không cần vất vả cũng có nhiều tiền.
- Tôi bảo anh ngưng nói vớ vẩn đi! Đối với anh, công việc của chúng tôi buồn cười lắm sao? Đúng là kẻ ăn không ngồi rồi!
- A… Ăn không ngồi rồi? Ước mơ của tôi là ăn không ngồi rồi, ước mơ của tôi đấy. Chẳng phải làm gì, chỉ chơi thôi mà khi mở miệng ra là có cái ăn rồi…
- Này, sao anh cứ đáng trống lảng hoài vậy? Anh định chọc tức tôi phải không? Rốt cuộc vì lý do gì mà anh lại tìm đến tận nơi làm việc của người khác rồi làm người ta mất mặt vậy?
- Xem kìa. Con gái gì mà toàn thốt ra những lời xấu xí khó nghe như thế. Tôi làm gì cô mà bảo mất mặt. Cô cứ nói “đến tận chỗ làm của người ta khiến người ta ngại chết đi được”, vậy không tốt hơn sao? Hơn nữa, cô cũng đâu có biết tôi, lớn tiếng như thế thì hơi bất lịch sự đấy.
- Anh đùa đấy à? Còn không mau trả lời câu hỏi của tôi, anh đến đây làm gì?
- Lúc nãy tôi chẳng đã nói rồi sao. Vì cô.
- Thế thì đến tìm tôi làm gì?
- Vấn đề hơi rắc rối một chút. Nói ra chắc chắn cô sẽ bảo tôi điên, nhưng thật lòng, hôm nay tôi đến để thu tiền viện phí hôm trước.
- Cái gì?
- Thì vết khâu đó đó. Viện phí là tôi trả mà đúng không? Xong việc cô quay lưng đi mất, chẳng thèm cảm ơn lấy một tiếng…
- À… Vậy, bao nhiêu?
- Trừ những khi quay phim thì cô ở đây suốt phải không? Cứ đến đây là sẽ gặp được cô đúng không?
- Chẳng lẽ tôi phải ở đây suốt chỉ vì anh muốn gặp ư? Này, tôi hỏi bao nhiêu?
- Nhìn cô thế này tôi mới nghĩ ra.
- Gì cơ?
- Lần trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, Gil Ra Im đúng là một cô gái kỳ lạ. Sao mỗi lần nổi giận cô lại có vẻ xinh đẹp hơn vậy nhỉ?
Thế này thì nên họi là tranh cãi hay trêu ghẹo nhau? Lần nào nói chuyện với cô nàng cũng có cảm giác thật mới lạ và thú vị.
Lúc này ngồi viết nhật ký, chỉ nhớ lại thôi tôi cũng bật cười khùng khục. Mới sáng nay, tôi vẫn còn thấy khó thở ngột ngạt như bị nhốt trong thang máy, nhưng giờ thì thoải mái hơn rồi. Thời tiết dễ chịu, tinh thần và tâm trạng tôi cũng tốt hơn. Bây giờ cứ nhấn nút gọi nhanh số 7 là có thể nói chuyện với Gil Ra Im. Còn nếu muốn gặp cô ấy, tôi chỉ việc đến trường võ thuật ở Ilsan. Lần gặp tới, tôi nhất định phải xóa bỏ mọi hiểu lầm của cô về tôi, vì chẳng hiểu sao cô cứ đối xử lạnh lùng với tôi.
Hay là sau khi biết con người thật của tôi, cô ấy sẽ tránh mặt tôi nhỉ?
Cây cam của Ra Im
Ra Im đang luyện kiếm với Jong Su tại phòng tập, nhưng không hiểu sao không thể tập trung. Khó khăn lắm cô mới đỡ được các đòn tấn công, thanh kiếm tre trên tay toàn khua loạn xạ. “Gil Ra Im đúng là một cô gái kỳ lạ. Sao mỗi lần nổi giận cô lại có vẻ xinh đẹp hơn vậy nhỉ?” Câu nói cứ bay lởn vởn trong đầu cô. Thật điên rồ! Chỉ vì một người đàn ông mặc quần áo thể thao đột nhiên xen vào một ngày hoàn toàn bình thường mà lại khiến cô đánh kiếm như tay mơ cả ngày nay.
Cuối cùng, Ra Im không đỡ được kiếm của Jong Su nên bị trúng đòn ngã nhào xuống sàn. Jong Su không thể chị đựng được nữa, anh tiến lại gần Ra Im và mắng thẳng vào mặt cô.
- Em để đầu óc ở đâu vậy? Nãy giờ chẳng có chút tinh thần nào rồi!!
Ra Im đứng bật dậy, cúi gằm mặt tỏ vẻ hối lỗi như học sinh bị phạt. Lực dồn vào cánh tại khi cô đột ngột đứng lên khiến vết thương đau nhói.
- Vì tay em còn đau à?
- Không ạ.
- Không thì tự nhìn lại mình đi. Em định diễn xuất trong tình trạng này sao?
- Em được tiếp tục diễn ạ?
- Cứ mất tập trung thế này thì không được. Bắt đầu từ hôm nay, việc huấn luyện cho học viên khóa Sáu sẽ do em phụ trách.
- Đạo diễn!!
- Tạm thời em đừng ra phim trường. Những người còn lại mau chuẩn bị đi.
Trái ngược hẳn với bầu không khí trong veo không một gợn mây kia, lúc này tâm trí Ra Im rối như mớ bòng bong. Cô ngửa mặt nhìn trời thở dài. Cô hiểu tại sao anh Jong Su nổi giận. Đầu óc trên mây, làm ảnh hưởng đến người khác và không tập trung vào luyện tập đều là lỗi của cô. Nhưng làm sao có thể đổi diễn viên vào những cảnh cuối phim? Cho dù chỉ là đóng thế, cô cũng nhập tâm vào nhân vật theo cách riêng và làm hết sức mình trong những cảnh quay. Jong Su thừa biết cô đã cố gắng thế nào. Vậy mà anh vẫn bắt cô bỏ vai diễn, còn giao phắt việc huấn luyện học viên khóa Sáu cho cô. Tất cả những chuyện này đều do cái tên mặc đồ thể thao kỳ cục kia.
Chỉ đợi Jong Su đi khuất, Jeong Hwan liền tiến ngay về phía Ra Im, miệng cười toe, tay lắc hai lon nước giải khát. Jeong Hwan là đàn anh trên Ra Im một năm, vào học chưa được bao lâu, anh đã trở thành một trong những học viên nổi bật ở trường dạy võ thuật, chỉ sau Jong Su.
- Cứ nghĩ theo hướng tích cực đi. Cơ hội cho em nghĩ ngơi đó, không còn dịp nào nữa đâu.
Vừa nhận lon nước từ Jeong Hwan, Ra Im vừa tự vò đầu. Trước dáng vẻ dễ thương của cô, Jeong Hwan phì cười nghe như âm thanh của quả bóng bị xì hơi.
- Mà cậu ta không đến nữa à? Cái anh chàng “giỏi kiếm tiền” đó? Cậu ta trông khá vừa mắt đấy, phản xạ cũng tốt nữa.
- Sao anh biết hắn ta có phản xạ tốt?
- Em không thấy cách cậu ta đối đáp sao, nhanh nhẹn đấy chứ. Mà hôm qua em đã lôi tên đó ra ngoài tẩn cho một trận rồi à?
- Em có phải dân giang hồ gì đâu mà. Cơ bản là anh ta không có hứng thú với nghề này.
- Ừ, cũng đúng. Anh ta chỉ có hứng thú với em thôi.
- Không phải vậy đâu.
- Xem kìa, sao lại phản ứng mạnh vậy?
- Ôi trời, anh muốn gì chứ?
- Được rồi, không đùa nữa. Cho anh mượn điện thoại di động một lát.
- Điện thoại ạ?
- Anh không mang điện thoại theo. Nào đưa đây, nhanh lên.
Ra Im lấy điện thoại ra khỏi túi đẩy về phía Jeong Hwan. Anh cầm lấy điện thoại, đột ngột đứng dậy, tìm trong danh bạ các cuộc gọi rồi nhấn nút nhanh đến mức cô không kịp trở tay.
- “6159” ở đây là thằng “giỏi kiếm tiền” phải không?
Ai bảo tình yêu rất đẹp?... Em muốn nghe lại ca khúc của Cho Young Pil, ca khúc mà anh yêu thích. Những khi đi karaoke cũng anh, mỗi lẫn anh cất tiếng hát bài này, em đều say trong giọng ca ấy. Đến lúc xa anh, em mới có thể nghe được những lời hát đó, không phải bằng tai mà bằng trái tim.
Hôm nay em đã gặp anh, một cách tình cờ.
Những ngày xa xưa, dù chỉ thoáng qua em vẫn nhận ra anh, có lúc em còn đứng thẫn thờ giữa đường. Em lúc đó, ngây thơ và non trẻ là thế.
Nhưng giờ em đã là một phụ nữ, một người trưởng thành biết rằng tình yêu không hề đẹp chút nào.
Em muốn xuất hiện trước mặt anh khi tâm lý đã sẵn sàng, vững tinh thần như đã tính toán, để mọi việc anh làm, mọi lời anh nói không thể làm em dao động được.
Nhưng hôm nay không phải một ngày như thế. Em không hề nghĩ anh có thể xuất hiện tại một nơi như thế này, hoàn toàn bất ngờ.
Lối em ra khỏi quán cà phê cũng chính là nơi anh bước vào. Chúng ta tình cờ chạm mặt nhau sau năm năm chia tay.
Xem chừng anh cũng kinh ngạc và bàng hoàn như em vậy, quá muộn để tránh mặt nên chúng ta đành chào nhau một cách ngại ngùng. Thời gian chỉ chưa đầy một phút nhưng sao em lại cảm thấy dài thế? Rồi cũng đành chào tạm biệt nhau, vì những ký giả theo sau anh đang chờ buổi phỏng vấn. Em quay lưng bước ra khỏi quán mà vẫn cảm nhận được ánh nhìn của anh đang dõi theo. Và giây phút ấy, em nghe thấy giọng anh vang lên, “Tôi không từ chối các cô gái đến với mình, cũng không phải kiểu người níu kéo những cô muốn ra đi. Thay vì cảm ơn người đã đến bên tôi, có lẽ nên cảm ơn người đã ra đi thì hơn. Thế nên tôi phải gọi cô thế nào nhỉ, cô phóng viên xinh đẹp của tôi?”
Rốt cuộc, em vẫn bị tổn thương bởi những lời nói không thể đoán trước của anh.
Trái tim em hình như không hề mạnh mẽ hơn chút nào.
Phải mất bao lâu nữa, em mới có thể vững lòng?
Bộ nhớ đặc biệt của Oska
Cà phê Dal. 3 giờ chiều, thứ Sáu
Tôi đến quán cà phê vì có cuộc hẹn phỏng vấn với tạp chí Diễn viên. Thường thì tôi luôn tới trễ khoảng năm phút, nhưng hôm nay tôi lại nổi hứng tới sớm lạ thường. Tôi cũng tự hỏi tại sao, đến khi vào quán tôi mới vỡ lẽ. Tôi đã gặp Seuli, tôi đã gặp Seuli. Là mơ phải không? Tôi hoàn toàn không nhớ phóng viên đã hỏi những gì, cũng chẳng nhớ tôi đã trả lời những gì. Trong đầu tôi chỉ còn Seuli và những lời em nói bên tai.
Chúng tôi lại gặp nhau rồi. Những kỷ niệm ngày xưa bắt đầu tái hiện. Lại gặp nhau, lại gặp nhau rồi, lại-gặp-nhau-lại-gặp-nhau-nữa-rồi…
Đài truyền hình.8 giờ tối, thứ Sáu
Vừa kết thúc buổi ghi hình cho Strong Heart. Tôi cứ diễn sai liên tục nên thời gian ghi hình bị kéo dài. Thật xin lỗi đạo diễn, biên kịch, các nhân viên, người dẫn chương trình và các khách mời. Tôi cũng không biết tại sao bản thân mình lại thế này. Từ sau 3 giờ chiều, tôi không còn là tôi nữa.
Nhà riêng. 11 giờ đêm, thứ Sáu
Sau cuộc gặp tình cờ ấy, tâm trí tôi biến mất không dấu vết và cũng không có dấu hiệu hồi phục. Nếu có thể uống rượu cho đầu óc mụ mị đi để chẳng nghĩ suy được gì thì có phải tốt hơn không. Nhưng lịch trình ngày mai không cho phép tôi làm vậy. Anh Dong Gyu gọi cho tôi, nói rằng đã liên lạc được với đạo diễn thực hiện video ca nhạc lần này. Nhưng không hiểu sao giọng anh có vẻ bất an. Chừng như có điều muốn nói, nhưng ngập ngừng một lúc anh lại kết thúc bằng câu, “Thôi, ngày mai gặp rồi nói chuyện sau.” Và lạnh nhạt cúp máy. Không lẽ anh ấy biết việc tôi đã gặp Seuli?
Đầu óc tôi rối bời như tơ vò, đã thế Joo Won còn đến làm phiền khiến tôi càng đau đầu chóng mặt. Nó đến chỉ để hỏi tôi đã từng gặp cô gái nào sống trong một ngôi nhà xập xệ như trên chương trình kênh National Geographic với ruồi bay nhặng xị và có mấy đứa bé tội nghiệp (nhất định là phải trong hoàn cảnh như vậy) bao giờ chưa. Thằng đần đáng thương!! Đến đây chỉ để hỏi câu như vậy à!! Đương nhiên là chưa rồi!!!
Sớm mai thức dậy, anh sẽ nghĩ đến điều gì, hay người nào, đầu tiên.
Trời mỗi ngày một lạnh. Những hàng cây hai bên đường như được khoác lên bộ cánh mới. Anh cũng nhìn thấy cảnh tượng này chứ? Lá cây đã nhuốm màu đỏ rực. Nỗi đau sâu thẳm dâng ngập cõi lòng, như muốn nhấn chìm em giữa màu đỏ của máu.
Không biết anh còn nhớ hay đã quên, rằng trước đây em là cô gái rất thích mùa xuân. Em yêu không khí tươi mát và trong lành của nó. Nhưng đó là trước khi anh rời bỏ em. Bây giờ em lại thấy mùa thu thật dễ chịu. Chỉ cần nhìn những thân cây mạnh mẽ vươn mình chờ đón cái rét thấu xương sắp đến, em lại như được tiếp thêm sức mạnh và dũng khí.
Từ khi chia tay anh và đến New York xa lạ trong bộ dạng thất bại, em đã trải qua một thời gian dài đau khổ. Những sóng gió em chưa từng gặp phải trong đời, ngay cả ở thời kỳ nổi loạn nhất, đều ập đến vào đúng thời điểm ấy. Lúc nào thiên hạ cũng coi em là đứa con gái sống xa xỉ nhờ sự giàu có của cha mẹ, đầu óc chứa đầy phân nên mới cun cút chạy theo đuôi một tên ca sĩ. Để thoát khỏi cái danh đáng xấu hổ đó, em đã mất ngủ nhiều đêm, tự hỏi mình nên làm thế nào. Em phải khôi phục lòng tự tôn đã bị anh giẫm đạp không thương tiếc. Em đã cố gắng, hạ quyết tâm. Nhất định em sẽ xuất hiện lần nữa trước mặt anh, trở thành người phụ nữ mà anh hoàn toàn không thể làm lơ và không thể đối xử tùy tiện.
Hôm nay em đã gặp anh Dong Gyu. Anh ấy chẳng khác trước là mấy. Vẫn thấp người, vẫn mập mạp, ngay cả chòm râu lún phún dưới cằm cũng không thay đổi. Lúc đó em đã nghĩ, thật đáng ngạc nhiên khi gương mặt anh ấy không có lấy một nếp nhăn, có lẽ năm tháng đã bỏ qua người đàn ông này. Dĩ nhiên anh ấy cũng ngạc nhiên không kém khi gặp lại em. Làm sao anh ấy có thể tưởng tượng được cô nhóc hai mươi tuổi suốt ngày chạy theo chàng ca sĩ trước kia nay lại trở thành một đạo diễn có tương lai xán lạn.
Thay vì cẩn trọng đi từng bước một, em quyết định sẽ sải những bước dài và nhanh chóng. Chúng ta nhất định sẽ lại gặp nhau. Dĩ nhiên là với tư cách ca sĩ và đạo diễn video âm nhạc. Giờ đây không ai ngăn cản được em tiến tới.
Dù là gia đình, anh Dong Gyu, hay ngay cả anh, cũng đều không thể.
Bộ nhớ đặc biệt của Oska
Nhà riêng. 11 giờ tối, thứ Tư
Tôi phát điên với cái kiểu nói chuyện lung tung của thằng nhóc Kim Joo Won. Tôi muốn biết về Park Chae Rin nhưng nó chỉ toàn nói đến Gil Ra Im. Gil Ra Im đi taxi hay đi xe buýt thì có liên quan quái gì đến mình cơ chứ. Nó định hút cạn máu của tôi mà không trả ơn gì hết cả hay sao? Thật không thể tin nổi, tên tiểu tử vênh váo!
Dẫu sao thì vụ Park Chae Rin có vẻ đã được giải quyết ổn thỏa. Thằng nhóc độc ác!
Nhưng mà, Kim Joo Won, không lẽ nó đang theo đuổi cô nàng diễn viên đóng thế kia?
Hội trường ký tặng người hâm mộ, Trung tâm Thương mại LOEL. 2 giờ chiều, thứ Năm
Tôi có buổi ký tặng cho người hâm mộ tại Trung tâm Thương mại LOEL nhân dịp khai trương nhãn hiệu thời trang thể thao mới. Tôi là người mẫu đại diện cho thương hiệu này, và cũng vì nể tình anh em với Joo Won, tôi mới tổ chức ký tặng tại đây. Tuyệt đối không có chuyện tôi bị tên nhãi đó uy hiếp mà miễn cưỡng đồng ý. Nghĩ như thế cũng tốt, vì tâm trạng lẫn thể chất của tôi hiện đang rất dễ chịu.
Những người muốn gặp tôi đứng thành một hàng dài dằng dặc, xem ra Oska vẫn chưa hết thời. Hãy, hãy, cố lên nào!
Nhà riêng. 6 giờ tối, thứ Năm
Nghe nói anh Dong Gyu đã ra ngoài nói chuyện với đạo diễn. Từ hôm đó đến giờ, tôi vẫn chưa nghe được lời giải thích nào từ anh ấy. Hỏi người khác thì ai cũng trả lời vòng vo, thật không hiểu nổi.
Cơ mặt tôi như bị tê liệt vì phải nhoẻn miệng cười cả buổi. Đi mát xa cho thoải mái thôi.
Nhà riêng. 9 giờ tối, thứ Năm
Mát xa mặt xong, tôi ngồi trong phòng khách vừa uống bia vừa xem DVD. Đúng lúc ấy Joo Won bước vào. Không biết đau khổ cái gì mà mặt mày âu sầu, miệng trễ dài cả thước thế kia. Hơn ba mươi rồi mà vẫn không sửa được thói quen trẻ con đó. Tôi lên tiếng hỏi, “Có chuyện gì vậy, lại liên quan đến cô Gil Ra Im kia à?” Lần này, nó nhìn tôi rồi hỏi xin số điện thoại của Gil Ra Im, cũng hỏi cả số của Park Chae Rin nữa. Không biết định bày mưu tính kế gì mà tỏ vẻ thần bí như thế. Thật là tên tiểu tử thâm sâu khó lường!
Tôi đã gặp lại cô ta một lần nữa. Gặp Gil Ra Im còn khó hơn cả thấy mặt tổng thống. Có mỗi số điện thoại mà tôi phải qua bao nhiêu người, nhưng chẳng ai biết gì cả. Ôi trời, xấu hổ đến mức tôi chẳng muốn nói với ai. Phải khó khăn lắm tôi mới có được số điện thoại của Gil Ra Im qua Park Chae Rin. Chần chừ một lúc, cuối cùng tôi quyết định gọi.
- Cô Gil Ra Im đấy à?
- Vâng, ai thế ạ?
- Cô không nhớ giọng tôi à? Giọng nói ấn tượng của tôi mà dễ quên vậy sao?
- Xin lỗi, anh là ai vậy?
- Lần trước chúng ta đã đến khách sạn cùng nhau đấy. Tôi vốn không phải người rảnh rỗi thích lo lắng thừa thãi cho người khác, nhưng tôi cũng đã đưa cô đến bệnh viện và có ý tốt muốn đưa cô về nhà. Tôi nhiệt tình đến thế cơ mà!
- Có việc gì thế?
- Chúng ta gặp nhau một lần nhé?
- Tôi á? Tại sao?
- Đừng hỏi tại sao, trước tiên chúng ta cứ gặp mặt cái đã, không được sao?
- Vâng, tất nhiên là không được.
Rồi… cô ta cúp máy. Gì chứ? Sao lại có kiểu con gái cứng nhắc, thẳng thừng như thế nhỉ? Ôi trời, còn gì là bộ mặt của Kim Joo Won này. Nhưng kể ra thì cô ta cũng là người có chủ kiến. Không biết cô ta học ở đâu ra cái tài làm cho người đàn ông đặc biệt như tôi phải gục ngã? Dù sao chăng nữa, tôi đã bắt đầu cả thấy hứng thú sau cú điện thoại. Tôi dò hỏi và biết chắc cô ta hiện đang làm việc tại một trường võ thuật ở Ilsan. Đương nhiên tôi chui ngay vào xe và phóng thẳng đến đó.
Vừa tới nơi, tôi suýt mất cả hồn vì cảnh hàng chục người đàn ông đứng thành hàng trước cửa trường võ thuật. Một ý nghĩ lố bịch lóe lên trong đầu tôi, “Đám đàn ông này đến để gặp Gil Ra Im à?”
Rõ ràng năng lực phán đoán tuyệt vời của tôi đã bay đâu mất rồi. Tốt nghiệp hạng ưu ở Đại học Columbia mà suy nghĩ nhảm nhí như vậy thì đúng là không khỏi đáng thất vọng. Những người này là thí sinh, không phải để gặp cá nhân Gil Ra Im mà đến để dự buổi phỏng vấn của trường võ thuật. Mặc kệ hàng người dài ngoằng, tôi tiến đến chỗ một người đàn ông có vẻ là quản lý và yêu cầu gọi Gil Ra Im ra.
- Mắt anh chỉ để trưng bày thôi à? Không thấy người ta xếp hàng cả dãy đấy sao?
- Trông tôi tầm thường đến mức phải xếp hàng à? Làm ơn gọi cô Gil Ra Im ra đây một lát.
- Chỉ có hạng người tầm thường mới không chịu xếp hàng thôi. Nếu anh muốn gặp Gil Ra Im thì hãy ra đằng sau xếp hàng đi.
Hô, không lẽ mấy tên diễn viên đóng thế này chẳng biết điều là gì hay sao. Cuối cùng, tôi phải đợi đến gần một tiếng đồng hồ mới gặp được Gil Ra Im, với tư cách thí sinh và người được phỏng vấn. Nếu Choi Woo Young biết chuyện này, chắc anh ta sẽ chết vì cười bể bụng. Tuyệt đối không được hé một lời nào với anh ta.
Không thể gặp riêng Gil Ra Im được nên tôi đành phải xếp hàng như các thí sinh khác. Tính luôn cả Ra Im thì có đến sáu người phỏng vấn. Ở đây, trông cô khác hẳn so với lần chạm mặt trước. Cô không giống Ra Im nóng nảy đã làm tổn thương lòng tự tôn của tôi. Cô gái trước mặt tôi đây còn tuyệt vời đáng yêu hơn cô gái trong tưởng tượng của tôi nhiều.
Trong số giám khảo, người đặt câu hỏi cho các thí sinh là một người đàn ông trông rất có uy.
- Anh không mang theo hồ sơ gì à?
- Hồ sơ hả… Tôi có ý tốt thôi. Chỉ sợ xem xong mọi người lại hết hồn.
- Ngay hồ sơ đăng ký cũng không có thì anh đến đây làm gì?
- Vì cô gái ngồi cạnh anh từ chối lời hẹn của tôi.
- Vậy anh có kỹ năng đặc biệt gì không? Anh giỏi cái gì?
- Tôi giỏi kiếm tiền.
- Giỏi kiếm tiền thì tốt rồi. Nhưng trừ những thứ không thể chứng minh ngay được thì anh có thể biểu diễn cái gì?
- Tôi có nhiều tiền. Hơn nữa, tôi xài tiền cũng rất nhiều.
Biểu hiện của Ra Im khi nghe câu trả lời của tôi vô cùng thú vị. Đáng chú ý nhất là đôi mắt trợn trừng. Tôi chưa từng gặp cô gái nào có biểu hiện như thế cả.
Cô đứng bật dậy, đá văng cả ghế rồi lôi tôi ra một chỗ vắng vẻ. Cũng tốt thôi, tôi vẫn đang đợi cơ hội gặp riêng cô mà. Gil Ra Im tức giận hét to, “Anh muốn gì ở tôi?” Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy thật kỳ lạ khi bản thân mình chẳng hề bực bội hay khó chịu, dù cô gái nổi cáu và la hét ấy chỉ mới gặp tôi được vài lần. Thậm chí tôi còn cảm thấy cô thú vị và có phần dễ thương nữa. Tôi bất giác phì cười. Gil Ra Im, lúc nào nổi giận cô lại trợn mắt lên.
- Anh cười cái gì? Anh tưởng tôi chưa gặp tên nhãi nào như anh sao?
- Cái gì. Tên nhãi? Tôi thế này mà cô dám gọi “tên nhãi”?
- Anh không nói nhăng nói cuội thì lăn đùng ra chết à? Nhiều tiền ư? Giỏi kiếm tiền? Anh kiếm à? Hay là Oska?
- Tất nhiên là Oska có làm ra tiền chứ. Nhưng mà tôi không cần vất vả cũng có nhiều tiền.
- Tôi bảo anh ngưng nói vớ vẩn đi! Đối với anh, công việc của chúng tôi buồn cười lắm sao? Đúng là kẻ ăn không ngồi rồi!
- A… Ăn không ngồi rồi? Ước mơ của tôi là ăn không ngồi rồi, ước mơ của tôi đấy. Chẳng phải làm gì, chỉ chơi thôi mà khi mở miệng ra là có cái ăn rồi…
- Này, sao anh cứ đáng trống lảng hoài vậy? Anh định chọc tức tôi phải không? Rốt cuộc vì lý do gì mà anh lại tìm đến tận nơi làm việc của người khác rồi làm người ta mất mặt vậy?
- Xem kìa. Con gái gì mà toàn thốt ra những lời xấu xí khó nghe như thế. Tôi làm gì cô mà bảo mất mặt. Cô cứ nói “đến tận chỗ làm của người ta khiến người ta ngại chết đi được”, vậy không tốt hơn sao? Hơn nữa, cô cũng đâu có biết tôi, lớn tiếng như thế thì hơi bất lịch sự đấy.
- Anh đùa đấy à? Còn không mau trả lời câu hỏi của tôi, anh đến đây làm gì?
- Lúc nãy tôi chẳng đã nói rồi sao. Vì cô.
- Thế thì đến tìm tôi làm gì?
- Vấn đề hơi rắc rối một chút. Nói ra chắc chắn cô sẽ bảo tôi điên, nhưng thật lòng, hôm nay tôi đến để thu tiền viện phí hôm trước.
- Cái gì?
- Thì vết khâu đó đó. Viện phí là tôi trả mà đúng không? Xong việc cô quay lưng đi mất, chẳng thèm cảm ơn lấy một tiếng…
- À… Vậy, bao nhiêu?
- Trừ những khi quay phim thì cô ở đây suốt phải không? Cứ đến đây là sẽ gặp được cô đúng không?
- Chẳng lẽ tôi phải ở đây suốt chỉ vì anh muốn gặp ư? Này, tôi hỏi bao nhiêu?
- Nhìn cô thế này tôi mới nghĩ ra.
- Gì cơ?
- Lần trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, Gil Ra Im đúng là một cô gái kỳ lạ. Sao mỗi lần nổi giận cô lại có vẻ xinh đẹp hơn vậy nhỉ?
Thế này thì nên họi là tranh cãi hay trêu ghẹo nhau? Lần nào nói chuyện với cô nàng cũng có cảm giác thật mới lạ và thú vị.
Lúc này ngồi viết nhật ký, chỉ nhớ lại thôi tôi cũng bật cười khùng khục. Mới sáng nay, tôi vẫn còn thấy khó thở ngột ngạt như bị nhốt trong thang máy, nhưng giờ thì thoải mái hơn rồi. Thời tiết dễ chịu, tinh thần và tâm trạng tôi cũng tốt hơn. Bây giờ cứ nhấn nút gọi nhanh số 7 là có thể nói chuyện với Gil Ra Im. Còn nếu muốn gặp cô ấy, tôi chỉ việc đến trường võ thuật ở Ilsan. Lần gặp tới, tôi nhất định phải xóa bỏ mọi hiểu lầm của cô về tôi, vì chẳng hiểu sao cô cứ đối xử lạnh lùng với tôi.
Hay là sau khi biết con người thật của tôi, cô ấy sẽ tránh mặt tôi nhỉ?
Cây cam của Ra Im
Ra Im đang luyện kiếm với Jong Su tại phòng tập, nhưng không hiểu sao không thể tập trung. Khó khăn lắm cô mới đỡ được các đòn tấn công, thanh kiếm tre trên tay toàn khua loạn xạ. “Gil Ra Im đúng là một cô gái kỳ lạ. Sao mỗi lần nổi giận cô lại có vẻ xinh đẹp hơn vậy nhỉ?” Câu nói cứ bay lởn vởn trong đầu cô. Thật điên rồ! Chỉ vì một người đàn ông mặc quần áo thể thao đột nhiên xen vào một ngày hoàn toàn bình thường mà lại khiến cô đánh kiếm như tay mơ cả ngày nay.
Cuối cùng, Ra Im không đỡ được kiếm của Jong Su nên bị trúng đòn ngã nhào xuống sàn. Jong Su không thể chị đựng được nữa, anh tiến lại gần Ra Im và mắng thẳng vào mặt cô.
- Em để đầu óc ở đâu vậy? Nãy giờ chẳng có chút tinh thần nào rồi!!
Ra Im đứng bật dậy, cúi gằm mặt tỏ vẻ hối lỗi như học sinh bị phạt. Lực dồn vào cánh tại khi cô đột ngột đứng lên khiến vết thương đau nhói.
- Vì tay em còn đau à?
- Không ạ.
- Không thì tự nhìn lại mình đi. Em định diễn xuất trong tình trạng này sao?
- Em được tiếp tục diễn ạ?
- Cứ mất tập trung thế này thì không được. Bắt đầu từ hôm nay, việc huấn luyện cho học viên khóa Sáu sẽ do em phụ trách.
- Đạo diễn!!
- Tạm thời em đừng ra phim trường. Những người còn lại mau chuẩn bị đi.
Trái ngược hẳn với bầu không khí trong veo không một gợn mây kia, lúc này tâm trí Ra Im rối như mớ bòng bong. Cô ngửa mặt nhìn trời thở dài. Cô hiểu tại sao anh Jong Su nổi giận. Đầu óc trên mây, làm ảnh hưởng đến người khác và không tập trung vào luyện tập đều là lỗi của cô. Nhưng làm sao có thể đổi diễn viên vào những cảnh cuối phim? Cho dù chỉ là đóng thế, cô cũng nhập tâm vào nhân vật theo cách riêng và làm hết sức mình trong những cảnh quay. Jong Su thừa biết cô đã cố gắng thế nào. Vậy mà anh vẫn bắt cô bỏ vai diễn, còn giao phắt việc huấn luyện học viên khóa Sáu cho cô. Tất cả những chuyện này đều do cái tên mặc đồ thể thao kỳ cục kia.
Chỉ đợi Jong Su đi khuất, Jeong Hwan liền tiến ngay về phía Ra Im, miệng cười toe, tay lắc hai lon nước giải khát. Jeong Hwan là đàn anh trên Ra Im một năm, vào học chưa được bao lâu, anh đã trở thành một trong những học viên nổi bật ở trường dạy võ thuật, chỉ sau Jong Su.
- Cứ nghĩ theo hướng tích cực đi. Cơ hội cho em nghĩ ngơi đó, không còn dịp nào nữa đâu.
Vừa nhận lon nước từ Jeong Hwan, Ra Im vừa tự vò đầu. Trước dáng vẻ dễ thương của cô, Jeong Hwan phì cười nghe như âm thanh của quả bóng bị xì hơi.
- Mà cậu ta không đến nữa à? Cái anh chàng “giỏi kiếm tiền” đó? Cậu ta trông khá vừa mắt đấy, phản xạ cũng tốt nữa.
- Sao anh biết hắn ta có phản xạ tốt?
- Em không thấy cách cậu ta đối đáp sao, nhanh nhẹn đấy chứ. Mà hôm qua em đã lôi tên đó ra ngoài tẩn cho một trận rồi à?
- Em có phải dân giang hồ gì đâu mà. Cơ bản là anh ta không có hứng thú với nghề này.
- Ừ, cũng đúng. Anh ta chỉ có hứng thú với em thôi.
- Không phải vậy đâu.
- Xem kìa, sao lại phản ứng mạnh vậy?
- Ôi trời, anh muốn gì chứ?
- Được rồi, không đùa nữa. Cho anh mượn điện thoại di động một lát.
- Điện thoại ạ?
- Anh không mang điện thoại theo. Nào đưa đây, nhanh lên.
Ra Im lấy điện thoại ra khỏi túi đẩy về phía Jeong Hwan. Anh cầm lấy điện thoại, đột ngột đứng dậy, tìm trong danh bạ các cuộc gọi rồi nhấn nút nhanh đến mức cô không kịp trở tay.
- “6159” ở đây là thằng “giỏi kiếm tiền” phải không?
Ai bảo tình yêu rất đẹp?... Em muốn nghe lại ca khúc của Cho Young Pil, ca khúc mà anh yêu thích. Những khi đi karaoke cũng anh, mỗi lẫn anh cất tiếng hát bài này, em đều say trong giọng ca ấy. Đến lúc xa anh, em mới có thể nghe được những lời hát đó, không phải bằng tai mà bằng trái tim.
Hôm nay em đã gặp anh, một cách tình cờ.
Những ngày xa xưa, dù chỉ thoáng qua em vẫn nhận ra anh, có lúc em còn đứng thẫn thờ giữa đường. Em lúc đó, ngây thơ và non trẻ là thế.
Nhưng giờ em đã là một phụ nữ, một người trưởng thành biết rằng tình yêu không hề đẹp chút nào.
Em muốn xuất hiện trước mặt anh khi tâm lý đã sẵn sàng, vững tinh thần như đã tính toán, để mọi việc anh làm, mọi lời anh nói không thể làm em dao động được.
Nhưng hôm nay không phải một ngày như thế. Em không hề nghĩ anh có thể xuất hiện tại một nơi như thế này, hoàn toàn bất ngờ.
Lối em ra khỏi quán cà phê cũng chính là nơi anh bước vào. Chúng ta tình cờ chạm mặt nhau sau năm năm chia tay.
Xem chừng anh cũng kinh ngạc và bàng hoàn như em vậy, quá muộn để tránh mặt nên chúng ta đành chào nhau một cách ngại ngùng. Thời gian chỉ chưa đầy một phút nhưng sao em lại cảm thấy dài thế? Rồi cũng đành chào tạm biệt nhau, vì những ký giả theo sau anh đang chờ buổi phỏng vấn. Em quay lưng bước ra khỏi quán mà vẫn cảm nhận được ánh nhìn của anh đang dõi theo. Và giây phút ấy, em nghe thấy giọng anh vang lên, “Tôi không từ chối các cô gái đến với mình, cũng không phải kiểu người níu kéo những cô muốn ra đi. Thay vì cảm ơn người đã đến bên tôi, có lẽ nên cảm ơn người đã ra đi thì hơn. Thế nên tôi phải gọi cô thế nào nhỉ, cô phóng viên xinh đẹp của tôi?”
Rốt cuộc, em vẫn bị tổn thương bởi những lời nói không thể đoán trước của anh.
Trái tim em hình như không hề mạnh mẽ hơn chút nào.
Phải mất bao lâu nữa, em mới có thể vững lòng?
Bộ nhớ đặc biệt của Oska
Cà phê Dal. 3 giờ chiều, thứ Sáu
Tôi đến quán cà phê vì có cuộc hẹn phỏng vấn với tạp chí Diễn viên. Thường thì tôi luôn tới trễ khoảng năm phút, nhưng hôm nay tôi lại nổi hứng tới sớm lạ thường. Tôi cũng tự hỏi tại sao, đến khi vào quán tôi mới vỡ lẽ. Tôi đã gặp Seuli, tôi đã gặp Seuli. Là mơ phải không? Tôi hoàn toàn không nhớ phóng viên đã hỏi những gì, cũng chẳng nhớ tôi đã trả lời những gì. Trong đầu tôi chỉ còn Seuli và những lời em nói bên tai.
Chúng tôi lại gặp nhau rồi. Những kỷ niệm ngày xưa bắt đầu tái hiện. Lại gặp nhau, lại gặp nhau rồi, lại-gặp-nhau-lại-gặp-nhau-nữa-rồi…
Đài truyền hình.8 giờ tối, thứ Sáu
Vừa kết thúc buổi ghi hình cho Strong Heart. Tôi cứ diễn sai liên tục nên thời gian ghi hình bị kéo dài. Thật xin lỗi đạo diễn, biên kịch, các nhân viên, người dẫn chương trình và các khách mời. Tôi cũng không biết tại sao bản thân mình lại thế này. Từ sau 3 giờ chiều, tôi không còn là tôi nữa.
Nhà riêng. 11 giờ đêm, thứ Sáu
Sau cuộc gặp tình cờ ấy, tâm trí tôi biến mất không dấu vết và cũng không có dấu hiệu hồi phục. Nếu có thể uống rượu cho đầu óc mụ mị đi để chẳng nghĩ suy được gì thì có phải tốt hơn không. Nhưng lịch trình ngày mai không cho phép tôi làm vậy. Anh Dong Gyu gọi cho tôi, nói rằng đã liên lạc được với đạo diễn thực hiện video ca nhạc lần này. Nhưng không hiểu sao giọng anh có vẻ bất an. Chừng như có điều muốn nói, nhưng ngập ngừng một lúc anh lại kết thúc bằng câu, “Thôi, ngày mai gặp rồi nói chuyện sau.” Và lạnh nhạt cúp máy. Không lẽ anh ấy biết việc tôi đã gặp Seuli?
Đầu óc tôi rối bời như tơ vò, đã thế Joo Won còn đến làm phiền khiến tôi càng đau đầu chóng mặt. Nó đến chỉ để hỏi tôi đã từng gặp cô gái nào sống trong một ngôi nhà xập xệ như trên chương trình kênh National Geographic với ruồi bay nhặng xị và có mấy đứa bé tội nghiệp (nhất định là phải trong hoàn cảnh như vậy) bao giờ chưa. Thằng đần đáng thương!! Đến đây chỉ để hỏi câu như vậy à!! Đương nhiên là chưa rồi!!!
/22
|