Nhật ký bí mật của Joo Won
Cô gái ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Trong mơ, cô cầm một con dao dài và đứng trên sân thượng một tòa nhà chọc trời. Chiếc áo khoác đen trên người làm nổi rõ gương mặt tái nhợt. Tôi cố hết sức gọi, “Ra Im à! Gil Ra Im!” Nhưng cô ấy không nghe thấy, thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại. Toàn thân tôi cứng đơ, không thể cựa quậy. Ai đó đã trói chặt và nhốt tôi trong một cái bẫy treo. Lưỡi dao trắng bạc phản chiếu sắc xanh lạnh lẽo của ánh trăng, bóng cô đổ dài xuống, tựa một con quạ đen lao mình vào ánh đèn đô thị hào nhoáng như biển lửa. Ra Im phá vỡ tường rồi bước vào vũ trường đang điên cuồng tiệc tùng. Tôi cố vùng thoát khỏi bẫy và chạy về phía cô ấy. Trong phút chốc, căn phòng bỗng hóa thành địa ngục đầy quỷ dữ. Ra Im vung dao lên, lao nhanh như một con thú đói về phía những tên ma cà rồng khát máu. Máu bọn chúng lênh láng, loang lổ trên bức tường như cát sa mạc. Trong phút chốc, vũ trường đã biến thành một căn phòng đẫm sắc đỏ. Ra Im xé nát những xác chết dưới chân mình. Cô đứng dậy, hất mái tóc dài đen mượt rồi quay lại nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của cô quấn chặt lấy mình, dường như trái tim cô đang vỡ vụn. Tôi bước về phía người con gái ấy, nhưng mới được một bước, chiếc áo khoác đen đã tung lên như đôi cánh mang cô bay đi. Và tôi bừng tỉnh.
Tôi tự hỏi tại sao mình lại nằm mơ một cảnh khủng khiếp như thế. Tôi cảm thấy sức lực cạn kiệt, chỉ muốn nuốt ngay viên thuốc bắc mẹ đưa. Cứ nghĩ lại là tâm trạng khó chịu. Sao cô ta dám tỉnh bơ bước cả vào giấc mơ của tôi? Sao ruột gan tôi lại sôi sùng sục thế này? Hay là tôi cũng đã xuất hiện trong giấc mơ của cô ta? Này Kim Joo Won, bình tĩnh nào! Ba mươi mốt tuổi đầu rồi mà lại hoang mang như thanh niên dậy thì là thế nào? Niệm chú. Niệm chú và xua hình ảnh cô ta ra khỏi đầu nào.
Kim Soo Han Moo Geo Bukgi Wa Doo Roo Mi Sam Cheon Gab Sa Dong Bang Sark Chi Chi Ka Po Sa Ri Sa Ri Sen Ta Weo Ri Weo Ri Se BBu Ri Ka Moo Doo Sel La Goo Roomi Heo Ri Kae In Dam Byeo Rak Seo Sang Won eh Go Yang ee Ba Du Ki Neun Dol Dol ee…[1]
[1] Tên của một đứa bé, gia đình đặt tên dài với hi vọng nó được trường thọ. Nhưng chính tại tên dài như vậy mà trong một lần nó trượt chân ngã xuống giếng, người ta đã không cứu kịp chỉ vì cần quá nhiều thời gian để truyền đạt thông tin. Cái tên này có nghĩa là: “Kim thọ vô hạn, thập trường sinh có sếu có rùa. Mây sợ bão, vì bão thổi tan mây. Bão sợ tường, vì tường ngăn chặn bão. Tường sợ chuột, vì chuột đục khoét tường. Chuột sợ mèo, mèo sợ chó. Thế rốt cuộc ai thọ nhất? Kim thọ vô hạn.”
Phải đọc sách thôi. Mùa thu là mùa đọc sách, những tranh sách chính là tiếng nói của tâm hồn, là liều thuốc đẩy thứ chất độc mang tên Ra Im ra khỏi cơ thể.
Trời ơi, tôi điên mất! không thể nào tập trung đọc sách được. Cô ta luôn như bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện, ám lấy tôi. Không lý nào tôi gặp ảo ảnh, nhà tôi có phải sa mạc đâu. Hay là tại tôi cứ cố gắng không nghĩ tới cô ta? Vậy thì nghĩ tiếp nào. Tôi sẽ nghĩ cho đến khi cô ta biến mất luôn!
Trước tiên, cần phải phân tích xem tại sao tôi lại mơ như thế. Trong quyển Ngủ và Mơ, tác giả Haffner đã viết rằng giấc mơ và suy nghĩ của chúng ta luôn có mối liên kết với nhau. Có thể nói, giấc mơ phản ánh những điều mà bản thân chúng ta đã trải qua trong đời thực.
Phân tích số 1
Chiếc áo khoác màu đen, ánh sáng phản chiếu gương mặt nhợt nhạt.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô ta mặc trang phục màu đen. Và, bây giờ mới nhận ra thì có hơi muộn, nhưng lúc ấy tôi đã mang máng thấy mặt cô ta tái đi vì vết thương trên cánh tay chảy máu khá nhiều. Mà không, nói đúng hơn là khuôn mặt cô ta hoàn toàn trắng bệch. Một cô gái dù mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, gặp vết thương nặng như thế thì thể nào cũng phải kêu đau. Vậy mà cô ta vẫn cố chịu đựng, không than vãn một lời.
Phân tích số 2
Cô ta không hề quan tâm đến sự hiện diện của tôi, thậm chí còn không thèm quay lại nhìn.
Biết cô ta bị thương, tôi đã cố lôi đến bệnh viện. Là một công dân thuộc tầng lớp lãnh đạo của xã hội, tôi nghĩ rằng mình phải đứng ra làm việc nghĩa. Nhưng cô ta vẫn tỏ ra chống đối, ngay cả khi đã ngồi trên xe. May mà lúc vào đến phòng cấp cứu, cô nàng cũng đã biết điều hơn. Cuối cùng, cô ta thiếp đi trên giường bệnh sau mũi tiêm giảm đau có chứa thuốc an thần.
Bấy giờ điện thoại réo vang, tôi chần chừ giây lát rồi cũng nhấn nút nhận. Bên kia đầu dây là giọng đàn ông trầm ấm. Anh ta tìm Gil Ra Im, đến tận lúc này tôi mới biết, đó là tên cô ta.
Có lẽ tiếng nói chuyện đã khiến cho Ra Im giật mình tỉnh giấc. Vẻ mặt cô mơ màng, chắc là do tác dụng của thuốc. Nếu đã dậy rồi thì nên uống ngụm nước vào chứ, nhưng cô ta chỉ nằm trên giường, nhìn chăm chăm lên trần nhà một cách ngớ ngẩn rồi nhoài xuống xỏ giày, bước chân loạng choạng vì vẫn chưa tỉnh táo. Với tư cách giám hộ, tôi vươn tay đỡ lấy cô. Nhưng Ra Im thẳng thừng gạt tay tôi, rồi tự mình đi ra ngoài.
Dù đang ốm đau bệnh tật, song đối xử như thế với người giúp đỡ mình thì thật vô ơn. Lần sau mà gặp lại, dứt khoát tôi sẽ phục thù. Xác định xong đâu đấy, tôi nhanh chóng thanh toán viện phí rồi chạy ra, gọi với theo cái bóng đang khuất dần.
- Cô Ra Im! Cô Gil Ra Im! Này, Ra Im! Gil Ra Im!
Ối cha, quả là càng sống lâu thì tầm mắt càng được mở rộng. Kim Joo Woo thiên hạ đệ nhất, Kim Joo Won con trai của quý bà Moon Bun Hong, Kim Joo Won đường đường tổng giám đốc Trung tâm Thương mại LOEL, giờ đang chạy theo giữa phố gọi tên một cô gái, nhưng cô ta chẳng thèm quay đầu lại mà cứ thế bước thẳng. Sao cô ta có thể đi nhanh thế nhỉ, vừa láng cháng ở cổng bệnh viện, thoáng chốc đã lù lù ở trạm xe buýt.
Một luồng khí nóng bốc lên đầu, tôi vội vàng đuổi theo. Quả là một cô gái đáng nể, khiến một người ghét chạy đến nỗi ngay cả máy chạy bộ cũng chưa từng bước một chân lên như tôi, phải chạy bán sống bán chết theo cô ta.
Tôi vốn định lái xe đưa cô ta về tận nhà cơ mà. Đáng lẽ cô phải nghiêng mình tiếp nhận đề nghị của tôi. Vì sao à? Vì tôi chính là Kim Joo Won. Trong ký ức của tôi, bất kỳ cô giá nào gặp tôi cũng đều có thái độ như thế cả. Trừ Gil Ra Im.
- Sao tôi phải lên xe anh về nhà chứ!
Cô ta ném vào mặt tôi vẻn vẹn một câu như thế rồi lách qua người tôi đi mất. Tôi vội giữ chặt vai và xoay người cô ta lại, nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng chân thành.
- Vì tôi muốn đưa cô về. Tôi nói là tôi muốn đưa cô về!
Tôi đã thành tâm đến mức này rồi thì cô ta cũng nên vui mừng mới phải, vậy mà chỉ hỏi độc một câu, “Tại sao?”
Tại sao? Tại sao ư? Phải nói rằng vì tôi muốn được hạnh phúc đến mức có thể bay lên tận chín tầng mây thì cô ta mới chịu ư? Tôi đơn giản chỉ muốn đưa Gil Ra Im, người con gái này, về nhà thôi mà. Chỉ có thế. Nhưng rốt cuộc thì cô ta lại phũ phàng từ chối.
Phân tích số 3
Chỉ tích tắc cả vũ trường chìm vào biển máu.
Có lẽ là tại tôi thấy vết thương của Gil Ra Im đang chảy máu. Cho qua!!
Phân tích số 4
Ra Im như con dã thú khát máu, múa kiếm vun vút về phía bọn ma cà rồng.
Suốt ba mươi mốt năm qua, ngoài bản thân mình, tôi chưa từng thấy ai “hấp dẫn”. Thế nhưng hôm đó, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự “hấp dẫn” từ người khác – Gil Ra Im.
Khi biết người con gái này không phải Park Chae Rin, tôi đã đưa cô ta về trường quay rồi ai đi đường nấy, chẳng một lời tạm biệt. Tôi quay lại gặp Park Chae Rin thật và xử lý ổn thỏa nhiệm vụ Oska giao phó. Trên đường đến bãi đậu xe, tôi tình cờ thấy Ra Im đang làm việc.
Cô là diễn viên đóng thế. Tôi không tài nào rời mắt khỏi hình ảnh vừa xoay người tránh kiếm lia tới từ bốn phương tám hướng, vừa vung kiếm nhanh như chớp chống lại kẻ địch kia.
Gil Ra Im.
Nếu đây thật sự là một cô nàng hấp dẫn, thì tôi biết làm thế nào?
Cây cam của Ra Im
Kết thúc những cảnh quay vất vả, Ra Im đi ra nơi đậu chiếc xe tải nhỏ của trường võ. Cô muốn ở một mình dù chỉ trong giây lát. Những cảnh quay đánh nhau có sử dụng kiếm khiến cô cảm thấy vô cùng căng thẳng. Ra Im co một chân, đứng tựa vào xe. Cô nhắm hờ mắt và cảm nhận từng cơn gió mát rượi đang mơn man trên sống mũi. Ánh nắng nhẹ nhàng lướt qua như đang vuốt ve khuôn mặt cô. Cô dần cảm thấy nhẹ nhõm.
Trường quay luôn tràn ngập không khí căng thẳng. Để có được những cảnh quay ưng ý, cả ê kíp phải bỏ ăn bỏ ngủ nhiều ngày liên tiếp, dốc toàn bộ sức lực và nhiệt huyết thực hiện công việc được giao. Dù bộ phim có được khán giả hoan nghênh hay không, tinh thần làm việc của họ vẫn trước sau như một. Là diễn viên hành động, nếu thiếu sự nhiệt thì tuyệt đối không thể đảm đương nổi công việc vất vả này. Vì vậy Ra Im luôn tự hào với công việc của mình.
Cô hé mở đôi mắt đang nhắm hờ. Những tia nắng như chực chờ cơ hội để chiếu thẳng vào mắt cô. Cô mở máy MP3 trong túi áo khoác rồi đeo tai nghe. Một ca khúc của Oska vang lên nhẹ nhàng. Cô rất thích giọng hát của Oska. Anh có chất giọng giống như người cha trong ký ức cô. Mỗi khi cần đến sự động viên hay an ủi vỗ về của cha, cô lại tìm đến những bản nhạc của Oska.
- Em đang nghe Oska an ủi đấy à?
Tiếng đạo diễn võ thuật Im Jong Su vang lên cách đó một quãng. Nhìn đống đạo cụ võ thuật lỉnh kỉnh trong tay anh, cô đoán chắc anh đang chuẩn bị đến địa điểm quay tiếp theo. Ra Im bỏ tai nghe vào lại túi áo khoác, vẫy vẫy hai tay rồi tiến đến giúp anh chuyển đạo cụ. Jong Su nở nụ cười rạng rỡ nói với Ra Im.
- Em cứ nghe đi. Còn không thì hát cho bọn anh nghe. Việc vận chuyển đã có các thành viên khác lo rồi.
Sau lưng Jong Su là nhóm bốn, năm người đang khệ nệ ôm xếp đống đạo cụ. Ra Im mỉm cười quan sát các đồng nghiệp. Những giọt mồ hồi đọng trên trán họ trông rất đáng yêu.
Lần đầu tiên Ra Im gặp Jong Su là trong lễ tang của cha cô. Người đàn ông ấy trông cao to vạm vỡ chẳng khác nào cột nhà, lại đứng khóc nức nở như một đứa trẻ. Hình ảnh những giọt nước mắt lăn dài trên má anh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong Ra Im. Cô nghe nói anh là đệ tử của cha mình. Có lần Jong Su bị một nhóm côn đồ toàn những tên nhóc choai choai đánh đập dã man, tưởng chừng chết đi sống lại, may sao cha của Ra Im xuất hiện đúng lúc và cứu anh thoát khỏi bọn chúng. Dưới sự hướng dẫn của ông, anh đã học được những mánh võ phòng thân, rồi còn tập luyện cả kỹ thuật chiến đấu. Vì thế, ông chính là người thầy và cũng là ân nhân cứu mạng mà có lẽ suốt đời anh không thể nào quên. Đang hoạt động ở Mỹ với vai trò diễn viên đóng thế thì nghe tin cha Ra Im qua đời, Jong Su lập tức quay về nước. Để đền đáp ân huệ của thầy, anh quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải nắm chặt hai tay cô bé Ra Im, bấy giờ vẫn còn rất trẻ. Từ đó trở đi, Jong Su trở thành người giám hộ của cô. Suốt những năm tháng niên thiếu của Ra Im cho đến khi cô thật sự trưởng thành, Jong Su luôn quan tâm lo lắng cho Ra Im hơn cả chính cô lo cho bản thân mình. Tốt nghiệp trung học, Ra Im nói sẽ theo Jong Su làm diễn viên đóng thế, anh liền phản đối gay gắt và không cho phép, với lý do công việc này quá nguy hiểm với cô. Tuy nhiên, cuối cùng cô cũng trở thành đàn em của anh, có thể nói hiện tại Ra Im đã thực hiện được hoàn hảo vai trò đồng nghiệp của Jong Su.
Tai nạn xảy ra trong một cảnh quay có đấu kiếm. Vì đây là cảnh quay hành động có độ khó cao, nên trước khi bước vào trường quay, Ra Im đã đọc đi đọc lại kịch bản phim hơn chục lần. Nhưng dù thuộc làu làu kịch bản mà thiếu sự phối hợp ăn ý giữa các diễn viên thì cũng vô dụng. Ngay từ đầu, khi biết phải hợp tác với diễn viên Park Chae Rin, người luôn tự cho rằng chỉ cần có khuôn mặt đẹp thì mọi thứ đều dễ dàng, Ra Im đã có linh cảm xấu. Chae Rin là kiểu diễn viên không hề quan tâm đến chất lượng cảnh quay hay hiệu quả diễn xuất. Hễ nhìn vào máy quay là cô ta chỉ còn chú ý đến hình ảnh của mình và gắng điều chỉnh sao cho xinh đẹp. Ra Im đã chỉ bảo cô ta tận tình đến từng chi tiết, thế nhưng rất tiếc, đầu cô ta có lẽ chỉ là vật trang sức gắn trên cổ. Bởi vậy trong quá trình diễn xuất, chuyện cô ta vung kiếm loạn xạ khiến mọi người hoảng sợ xảy ra không chỉ một hai lần. Mỗi khi Ra Im đề nghị cô ta tranh thủ mấy phút nghỉ giải lao để tập luyện, cũng chẳng có gì lạ khi cô ta không thèm nhìn Ra Im lấy một cái, mà chỉ nói, “Đấy là công việc phải làm của diễn viên đóng thế như cô.” Trong cảnh quay quay có độ nguy hiểm cao như lần này, lẽ ra cô ta nên luyện tập để phối hợp ăn ý dù chỉ một chút thôi cũng được. Ra Im cảm thấy hối hận. Cô hối hận ngay giây phút bay người về phía Chae Rin khi cô ta tuột kiếm khỏi tay, mất thăng bằng và ngã xuống. Cô hối hận ngay khi ôm lấy Chae Rin ngã lên thùng đựng vũ khí. Cũng hối hận khi nghe nghe Chae Rin la lối giận dữ vì bị tróc sơn trên móng tay. Và càng hối hận khi phát hiện máu đang tuôn ra từ cánh tay mình. Dù biết tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng sự cố lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
- Á, móng tay của tôi! Móng tay tôi gãy rồi! Phải làm sao bây giờ?
- Cô đau lắm à?
Ra Im chống tay đứng dậy, gằn giọng hỏi Chae Rin để cắt ngang tiếng la hét của cô ta. Chae Rin cho rằng tất cả mọi việc xảy ra đều là lỗi của Ra Im nên cứ nhìn cô trừng trừng. Đội ngũ nhân viên trong trường quay vội vàng chạy đến bu quanh Chae Rin hỏi han đủ điều. Đạo diễn quát ầm lên với Ra Im.
- Gil Ra Im, cô mất trí hả? Sao cô có thể khiến móng tay của diễn viên ra nông nỗi này cơ chứ! Hả?
- Tôi xin lỗi…
- Chúng tôi phải làm sao với những cảnh quay tiếp theo bây giờ? Hả?
- Tôi thành thật xin lỗi…
Vừa ôm cánh tay bị thương, Ra Im vừa xin lỗi rối rít. Cơn đau cắt da cắt thịt khiến cô nhức nhối. Đúng lúc ấy, cô nghe thấy giọng Jong Su vang lên phía sau.
- Sao em phải xin lỗi? Đấy là do cô ta không chịu luyện tập trước thôi.
Jong Su nhìn Chae Rin một cách hằn học rồi kéo Ra Im ra đứng bên cạnh mình.
- Anh xem này đạo diễn Im! Nữ diễn viên của chúng ta chẳng phải bị thương rồi hay sao! - Đạo diễn quay qua nói với Jong Su bằng giọng gắt gỏng.
- Vậy anh có thấy lính của tôi còn nguyên vẹn không?
Jong Su giằng cánh tay đang ôm vết thương của Ra Im, xoay cô lại cho đạo diễn nhìn. Ra Im cảm thấy bối rối khi tại cô mà sự việc trở nên rắc rối.
- Em không sao đâu.
- Thế này mà em nói không sao? Em tưởng nhìn là siêu nhân hả?
- Em thật sự không sao mà. Em vẫn tiếp tục quay được.
- Bây giờ em còn muốn cãi lại anh? Đừng quên em cũng là diễn viên. Có người chỉ vì một cái móng tay thôi mà khóc lên khóc xuống loạn xạ kia kìa.
Đạo diễn không thể chấp nhận chuyện Jong Su đứng ra bên vực Ra Im và đối đầu với mình. Ông ta xẵng giọng:
- Này đạo diễn Im! Sao cậu dám nói những lời như thế? Cậu muốn cho quân thôi làm luôn đấy hả?
- Ông không nói, tôi cũng sẽ thôi. Tôi không thể để nhân viên của mình làm việc trong môi trường thế này được.
- Á! Ăn nhiều đồ Mỹ quá nên chẳng còn biết ngó trên nhìn dưới nữa đây mà. Ôi, tăng xông mà chết mất.
Cãi cọ một chập với đạo diễn xong, Jong Su gọi cả nhóm rời khỏi trường quay. Ra Im sốt ruột sốt gan vì mình là nguyên nhân của tất cả mọi việc. Một cuộc cãi vã nhỏ mà khiến tình hình trở nên nghiêm trọng, các mối quan hệ bị phá vỡ. Tại cô nên công việc không thể tiếp tục được nữa. Buổi quay phim bị gián đoạn.
Jong Su và các diễn viên đóng thế đóng gói đạo cụ võ thuật chuẩn bị rời khỏi phim trường. Ra Im cảm thấy vô cũng xấu hổ khi đối mặt với đội ngũ nhân viên trường quay và đồng nghiệp của mình. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Đúng lúc đó một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao với họa tiết lấp lánh bước từng bước tới, đứng chắn trước mặt cô.
- Cô biết Choi Woo Young, à không, biết Oska chứ?
- Os… ka?
- Không biết à?
- Tôi biết… thì sao ạ?
- Đi thôi. Đi gặp Oska một lát.
- Tôi ư?!!
- Ở đâu?
- Gì cơ?
- Anh ta hẹn cô ở khách sạn lần đầu hai người gặp nhau. Tôi muốn biết cái khách sạn đó ở đâu.
Ra Im vẫn ngơ ngác nhìn anh ta. Trông anh không giống ma cô, cũng chẳng giống một tên côn đồ xấu xa. Làn da trắng mịn và khuôn mặt đẹp như thế cơ mà. Hơn nữa, anh ta không có vẻ gì là biết đánh nhau hết. Đi với anh ta chắc cũng không sao, đằng nào cô cũng muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Thấy Ra Im đứng một lúc lâu không đáp lại, người đàn ông bèn hỏi với giọng điệu mất kiên nhẫn:
- Cô đến nhiều khách sạn quá nên bây giờ không nhớ chính xác ở đâu nữa ư?
- Khách sạn Rich phòng 1103.
Phòng 1103 khách sạn Rich là nơi đầu tiên cô ghi hình với vai trò đóng thế. Cô nhận đóng thay cho một nữ diễn viên đang ở đỉnh cao của sự nghiệp điện ảnh. Nam diễn viên chính trong bộ phim ấy chính là Oska. Đối với một người vốn hâm mộ Oska như cô, được trực tiếp gặp mặt thần tượng của mình là một sự kiện vô cùng hồi hộp. Nhiệm vụ của cô là đập vỡ cửa kính trên tầng mười một của khách sạn rồi lao ra ngoài. Dù đã luyện tập nhuần nhuyễn, nhưng đây là lần đầu tiên diễn xuất thật sự nên cô cảm thấy khá căng thẳng. Bấy giờ Oska đã bước tới vỗ vai, truyền dũng khí cho cô. Hồi ức đẹp ấy là một kỷ niệm khó phai trong lòng Ra Im, nhưng Oska có lẽ đã quên mất rồi.
Ra Im bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống xô pha và quan sát toàn bộ căn phòng. Gần như không có gì thay đổi so với trước đây. Cô khẽ ngả mình ra lưng tựa. Cánh tay bị thương bắt đầu đau nhói. Vết thương sâu hơn cô tưởng tượng nhiều. Lúc nãy bị kéo đi vội nên cô chỉ tạm cầm máu bằng miếng băng gạc, nhưng giờ cô nghĩ mình nên nhanh chóng chăm sóc vết thương.
Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao thở hổn hển bước nhanh vào phòng. Thật là một anh chàng kỳ lạ. Kỳ lạ, không phải vì anh ta có thể thản nhiên đi vào khách sạn với một cô gái ngay giữa ban ngày, mà chính thái độ kiên quyết leo cầu thang bộ của anh ta mới khiến Ra Im không khỏi ngạc nhiên. Leo lên đến tầng mười một bằng đường thang bộ, hẳn nhiên sẽ rất mệt. Sau khi lấy một chai nước mát từ trong tủ lạnh, anh ta ngồi phịch xuống cạnh Ra Im, tu nước ừng ực rồi hỏi cô:
- Cô không thấy bất tiện sao? Chỉ có hai người chúng ta trong căn phòng này, một giờ đấy.
- Bất tiện? Hằng ngày vì công việc tôi vẫn tiếp xúc chủ yếu với đàn ông mà.
Anh ta nhìn Ra Im chằm chằm, thoáng lộ vẻ khinh thường.
- Gặp đàn ông thường xuyên như nhai kẹo ấy à? Cô gặp Oska được bao lâu rồi?
- Cũng khá lâu. Tôi không chắc anh ấy có nhớ mình hay không.
- Sao lại không? Cô có khuôn mặt dễ gây ấn tượng mà. Này, tôi là người khá thẳng thắn nên chuyện gì khiến tôi tò mò, tôi sẽ không chịu nổi mà phải hỏi ngay. Thông thường cô nhận được bao nhiêu tiền nếu gặp ngôi sao hàng đầu như Oska?
Ra Im hoàn toàn không hiểu anh ta có ý gì nên cô im lặng, đợi anh ta nói tiếp.
- Tôi nghe nói khi đó hai người đã có cảnh quay tại đây. Thế số tiền bồi dưỡng cô nhận được là bao nhiêu?
- Anh muốn hỏi tôi được trả lương bao nhiêu à?
- Ừ, nếu nghĩ theo hướng tích cực thì, tôi đang thắc mắc về cát xê của cô.
- Dù làm cùng diễn viên hàng đầu thì cũng không có chuyện được trả nhiều tiền hơn đâu. Nếu đóng ở địa phương hay ngoài trời thì có thể.
- Gì cơ, ngoài trời?
- Trên mái nhà hay bụi tre… Đại loại thế… Xu hướng phim dạo này thường chọn những cảnh đó.
- Tre, cô nói bụi tre? Trời… Choi Woo Young thật là…
- Quay với ô tô là nhận được nhiều tiền nhất. Dẫu sao thì đây cũng là cảnh nguy hiểm mà.
- À… xe… đương nhiên là nguy hiểm. Vừa không thoải mái lại chật hẹp. Nhưng phần lớn đàn ông họ đều thích.
- Đúng vậy. Đàn ông thường thích những thứ tốc độ và kịch tính.
- Xem ra tính cách của cô cũng thú vị đấy. Sao cô tỉnh bơ được trước những chuyện đó, chẳng lẽ cô không thấy xấu hổ chút nào sao? Được làm diễn viên chính mà còn thế à?
- Gì cơ? Diễn viên chính?
Ra Im nhìn người đàn ông bằng ánh mắt ngờ vực, cố hiểu lời lẽ của anh ta. Đến khi nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, cô mới nhận ra anh ta đã nhầm lẫn tai hại.
- Này anh, tên tôi là gì?
- Cô bảo sao?
- Tên tôi là gì? Người mà Oska muốn gặp là ai?
Anh ta trả lời một cách lạnh nhạt:
- Park Chae Rin.
- Ha ha ha ha…
Câu trả lời của anh ta làm Ra Im quên hết cảm giác đau đớn, cô vừa vỗ tay vừa cười lớn. Rồi cô gọi anh ta với bộ dạng thích thú.
- Ê.
- “Ê”?
- Anh mới ở trên núi xuống hả? Anh xuống đây tìm việc bao lâu rồi?
- Núi, núi nào?
- Sống ở Seoul chắc là khó khăn lắm. Nhưng kể cả thế đi nữa thì anh cũng phải biết mình đang mặc cái gì trên người chứ. Nhìn cái áo của anh kìa, anh nên giữ thể diện cho Oska mới phải.
Người đàn ông trợn mắt sửng sốt, giận dữ quay phắt lại phía Ra Im. Chuông điện thoại thình lình réo vang. Anh ta cố nén cơn giận, nhận cuộc gọi. Hình như là Oska. Ra Im giật ngay lấy điện thoại.
- Này anh, nghe nói anh sai người đưa Park Chae Rin đến, nhưng cái tên thiếu suy nghĩ này bắt nhầm phải tôi rồi.
Không để Ra Im nói hết câu, người đàn ông giật lại điện thoại rồi tắt ngay đi, trừng mắt nhìn cô. Sắc mặt anh ta bỗng trở nên trắng bệch.
- Cô không phải Park Chae Rin? Vậy cô là ai. Cô không phải Park Chae Rin sao lại đi theo tôi?
- Anh có xác nhận tôi là Park Chae Rin sao? Anh chỉ hỏi tôi có biết Oska không thôi mà.
- Hừm!! Cô… cô có biết căn phòng này có giá bao nhiêu không? Làm sao bây giờ! Cô định chịu trách nhiệm thế nào đây?
- Trách nhiệm? Sao tôi phải chịu trách nhiệm? Hóa ra anh là tên ngốc chẳng biết suy nghĩ.
- Gì cơ? Tên… tên ngốc? Cái cô này thật là…!
Điện thoại lại reo, nhưng lần này là của Ra Im. Nhanh như cắt cô giờ tay bịt miệng anh ta rồi mới nghe máy. Đạo diễn Jo gọi đến. Còn một cảnh nữa phải quay tiếp nên ông ta yêu cầu cô nhanh chóng trở về. Dù có hơi ầm ĩ nhưng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Ra Im mừng rỡ đáp “Tôi sẽ đến ngay” rồi cúp máy. Trong khi đó, người đàn ông bên cạnh vẫn đang phân tích câu chuyện vừa nghe được.
- Cô định cứ thế mà đi à? Hơn nữa, từ đây làm sao có thể đến Gapyeong trong vòng ba mươi phút được?
- Anh muốn gặp Park Chae Rin không?
- Gì cơ? Muốn chứ.
- Vậy đưa chìa khóa xe đây!
Bóng tối dần buông. Cảnh quay hôm nay đã kết thúc êm xuôi, không có rắc rối gì nữa. Ra Im vừa dùng khăn lau sơ mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi, vừa đi về phía phòng nghỉ. Cô cảm thấy tiếc nuối, giá không có vết thương ở cánh tay thì cô đã quay được nhiều cảnh hành động đẹp hơn nữa. Dải băng cầm máu bung ra, máu chảy ướt đẫm chiếc áo cô đang mặc. Cô bước đi loạng choạng vì mất nhiều máu.
- Hóa ra cô là stuntman[2].
[2] Stuntman: diễn viên đóng thế.
- Tôi là stuntwoman chứ. Anh đã gặp Park Chae Rin chưa?
- Tôi gặp cô ta rồi, nhờ cô cả. Nhưng công việc cả cô khá là khác thường đấy. Đầu óc không tốt lắm hay sao mà lại làm công việc động tay động chân bán mạng thế này?
Ra Im không thèm nói lời nào, chỉ khẽ nhếch môi cười khẩy rồi nhân lúc anh ta sơ ý đạp một phát vào cẳng chân anh ta. Ôm cẳng chân đau điếng, anh ta vừa nhảy lò cò vừa hét toáng:
- Ui da! Cô làm gì vậy hả! Sao lại đá tôi?!
- Anh muốn biết tại sao à?
- Phải, tôi tò mò nên mới hỏi tại sao cô lại đột ngột sử dụng vũ lực! Tôi không phải loại người vô học, cũng không phải kiểu người ngoảnh mặt làm ngơ không màng đến người khác.
- Anh đúng là lắm chuyện. May cho anh, giờ tôi phải đi kiểm tra vết thương trên cánh tay, nếu không thì anh chết chắc.
- Cô xem tôi là đồ ngốc à? Lại còn vờ vĩnh, thật giả tạo.
- Chẳng có ai giả tạo cả. Anh làm ơn biến đi.
Đối đáp với tên ngốc này khiến Ra Im chán đến tận cổ. Cô cau mày rồi quay lưng bỏ đi. Anh ta hối hả đuổi theo, bất ngờ chộp lấy cánh tay bị thương của cô.
- Cô bị thương thật sao?
- Anh yên lặng một chút được không hả?
Ra Im đưa tay lên bịt miệng anh ta. Nếu Jong Su mà biết vết thương của cô nghiêm trọng đến mức này thì thể nào cô cũng bị loại ra khỏi bộ phim. Tuyệt đối không thể để mọi người biết. Nhưng người đàn ông này, dường như không hiểu một câu một chữ nào trong lời cô nói. Mặc kệ cô ra sức ngăn cản, anh ta mạnh tay kéo áo khoác của cô ta nhìn chăm chăm vào vết thương đang tuôn máu vì vận động mạnh.
- Anh làm gì thế? Còn không mau buông ra?
- Cô điên rồi sao? Bị thương thế mà cô vẫn đi với tôi? Đã thế, vừa nãy còn quay cả những cảnh hành động bữa! Cô mất trí rồi à! Cô có phải là đồ ngốc không? Đúng là đầu óc cô không được bình thường!
Vết thương nghiêm trọng hơn cô tưởng. Anh ta không chút ngại ngần, đặt một tay lên trán cô.
- Người cô cũng nóng như lửa đây này.
- Bỏ tay xuống!
- Không được. Phải đến bệnh viện thôi.
Anh ta nắm tay Ra Im lôi xềnh xệch về phía xe mình. Lúc này, cô chẳng còn đủ sức để kháng cự nữa, đành theo anh ta vào xe. Sự mệt mỏi bị dồn nén bỗng chốc ập đến. Đột nhiên cô muốn có ai đó để dựa dẫm. Quan tâm đối với cô là một món hàng xa xỉ, trong khi sự bất tiện, ngại ngùng khi là bông hoa lạc giữa rừng gươm lại thật quen thuộc
Cô gái ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Trong mơ, cô cầm một con dao dài và đứng trên sân thượng một tòa nhà chọc trời. Chiếc áo khoác đen trên người làm nổi rõ gương mặt tái nhợt. Tôi cố hết sức gọi, “Ra Im à! Gil Ra Im!” Nhưng cô ấy không nghe thấy, thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại. Toàn thân tôi cứng đơ, không thể cựa quậy. Ai đó đã trói chặt và nhốt tôi trong một cái bẫy treo. Lưỡi dao trắng bạc phản chiếu sắc xanh lạnh lẽo của ánh trăng, bóng cô đổ dài xuống, tựa một con quạ đen lao mình vào ánh đèn đô thị hào nhoáng như biển lửa. Ra Im phá vỡ tường rồi bước vào vũ trường đang điên cuồng tiệc tùng. Tôi cố vùng thoát khỏi bẫy và chạy về phía cô ấy. Trong phút chốc, căn phòng bỗng hóa thành địa ngục đầy quỷ dữ. Ra Im vung dao lên, lao nhanh như một con thú đói về phía những tên ma cà rồng khát máu. Máu bọn chúng lênh láng, loang lổ trên bức tường như cát sa mạc. Trong phút chốc, vũ trường đã biến thành một căn phòng đẫm sắc đỏ. Ra Im xé nát những xác chết dưới chân mình. Cô đứng dậy, hất mái tóc dài đen mượt rồi quay lại nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của cô quấn chặt lấy mình, dường như trái tim cô đang vỡ vụn. Tôi bước về phía người con gái ấy, nhưng mới được một bước, chiếc áo khoác đen đã tung lên như đôi cánh mang cô bay đi. Và tôi bừng tỉnh.
Tôi tự hỏi tại sao mình lại nằm mơ một cảnh khủng khiếp như thế. Tôi cảm thấy sức lực cạn kiệt, chỉ muốn nuốt ngay viên thuốc bắc mẹ đưa. Cứ nghĩ lại là tâm trạng khó chịu. Sao cô ta dám tỉnh bơ bước cả vào giấc mơ của tôi? Sao ruột gan tôi lại sôi sùng sục thế này? Hay là tôi cũng đã xuất hiện trong giấc mơ của cô ta? Này Kim Joo Won, bình tĩnh nào! Ba mươi mốt tuổi đầu rồi mà lại hoang mang như thanh niên dậy thì là thế nào? Niệm chú. Niệm chú và xua hình ảnh cô ta ra khỏi đầu nào.
Kim Soo Han Moo Geo Bukgi Wa Doo Roo Mi Sam Cheon Gab Sa Dong Bang Sark Chi Chi Ka Po Sa Ri Sa Ri Sen Ta Weo Ri Weo Ri Se BBu Ri Ka Moo Doo Sel La Goo Roomi Heo Ri Kae In Dam Byeo Rak Seo Sang Won eh Go Yang ee Ba Du Ki Neun Dol Dol ee…[1]
[1] Tên của một đứa bé, gia đình đặt tên dài với hi vọng nó được trường thọ. Nhưng chính tại tên dài như vậy mà trong một lần nó trượt chân ngã xuống giếng, người ta đã không cứu kịp chỉ vì cần quá nhiều thời gian để truyền đạt thông tin. Cái tên này có nghĩa là: “Kim thọ vô hạn, thập trường sinh có sếu có rùa. Mây sợ bão, vì bão thổi tan mây. Bão sợ tường, vì tường ngăn chặn bão. Tường sợ chuột, vì chuột đục khoét tường. Chuột sợ mèo, mèo sợ chó. Thế rốt cuộc ai thọ nhất? Kim thọ vô hạn.”
Phải đọc sách thôi. Mùa thu là mùa đọc sách, những tranh sách chính là tiếng nói của tâm hồn, là liều thuốc đẩy thứ chất độc mang tên Ra Im ra khỏi cơ thể.
Trời ơi, tôi điên mất! không thể nào tập trung đọc sách được. Cô ta luôn như bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện, ám lấy tôi. Không lý nào tôi gặp ảo ảnh, nhà tôi có phải sa mạc đâu. Hay là tại tôi cứ cố gắng không nghĩ tới cô ta? Vậy thì nghĩ tiếp nào. Tôi sẽ nghĩ cho đến khi cô ta biến mất luôn!
Trước tiên, cần phải phân tích xem tại sao tôi lại mơ như thế. Trong quyển Ngủ và Mơ, tác giả Haffner đã viết rằng giấc mơ và suy nghĩ của chúng ta luôn có mối liên kết với nhau. Có thể nói, giấc mơ phản ánh những điều mà bản thân chúng ta đã trải qua trong đời thực.
Phân tích số 1
Chiếc áo khoác màu đen, ánh sáng phản chiếu gương mặt nhợt nhạt.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô ta mặc trang phục màu đen. Và, bây giờ mới nhận ra thì có hơi muộn, nhưng lúc ấy tôi đã mang máng thấy mặt cô ta tái đi vì vết thương trên cánh tay chảy máu khá nhiều. Mà không, nói đúng hơn là khuôn mặt cô ta hoàn toàn trắng bệch. Một cô gái dù mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, gặp vết thương nặng như thế thì thể nào cũng phải kêu đau. Vậy mà cô ta vẫn cố chịu đựng, không than vãn một lời.
Phân tích số 2
Cô ta không hề quan tâm đến sự hiện diện của tôi, thậm chí còn không thèm quay lại nhìn.
Biết cô ta bị thương, tôi đã cố lôi đến bệnh viện. Là một công dân thuộc tầng lớp lãnh đạo của xã hội, tôi nghĩ rằng mình phải đứng ra làm việc nghĩa. Nhưng cô ta vẫn tỏ ra chống đối, ngay cả khi đã ngồi trên xe. May mà lúc vào đến phòng cấp cứu, cô nàng cũng đã biết điều hơn. Cuối cùng, cô ta thiếp đi trên giường bệnh sau mũi tiêm giảm đau có chứa thuốc an thần.
Bấy giờ điện thoại réo vang, tôi chần chừ giây lát rồi cũng nhấn nút nhận. Bên kia đầu dây là giọng đàn ông trầm ấm. Anh ta tìm Gil Ra Im, đến tận lúc này tôi mới biết, đó là tên cô ta.
Có lẽ tiếng nói chuyện đã khiến cho Ra Im giật mình tỉnh giấc. Vẻ mặt cô mơ màng, chắc là do tác dụng của thuốc. Nếu đã dậy rồi thì nên uống ngụm nước vào chứ, nhưng cô ta chỉ nằm trên giường, nhìn chăm chăm lên trần nhà một cách ngớ ngẩn rồi nhoài xuống xỏ giày, bước chân loạng choạng vì vẫn chưa tỉnh táo. Với tư cách giám hộ, tôi vươn tay đỡ lấy cô. Nhưng Ra Im thẳng thừng gạt tay tôi, rồi tự mình đi ra ngoài.
Dù đang ốm đau bệnh tật, song đối xử như thế với người giúp đỡ mình thì thật vô ơn. Lần sau mà gặp lại, dứt khoát tôi sẽ phục thù. Xác định xong đâu đấy, tôi nhanh chóng thanh toán viện phí rồi chạy ra, gọi với theo cái bóng đang khuất dần.
- Cô Ra Im! Cô Gil Ra Im! Này, Ra Im! Gil Ra Im!
Ối cha, quả là càng sống lâu thì tầm mắt càng được mở rộng. Kim Joo Woo thiên hạ đệ nhất, Kim Joo Won con trai của quý bà Moon Bun Hong, Kim Joo Won đường đường tổng giám đốc Trung tâm Thương mại LOEL, giờ đang chạy theo giữa phố gọi tên một cô gái, nhưng cô ta chẳng thèm quay đầu lại mà cứ thế bước thẳng. Sao cô ta có thể đi nhanh thế nhỉ, vừa láng cháng ở cổng bệnh viện, thoáng chốc đã lù lù ở trạm xe buýt.
Một luồng khí nóng bốc lên đầu, tôi vội vàng đuổi theo. Quả là một cô gái đáng nể, khiến một người ghét chạy đến nỗi ngay cả máy chạy bộ cũng chưa từng bước một chân lên như tôi, phải chạy bán sống bán chết theo cô ta.
Tôi vốn định lái xe đưa cô ta về tận nhà cơ mà. Đáng lẽ cô phải nghiêng mình tiếp nhận đề nghị của tôi. Vì sao à? Vì tôi chính là Kim Joo Won. Trong ký ức của tôi, bất kỳ cô giá nào gặp tôi cũng đều có thái độ như thế cả. Trừ Gil Ra Im.
- Sao tôi phải lên xe anh về nhà chứ!
Cô ta ném vào mặt tôi vẻn vẹn một câu như thế rồi lách qua người tôi đi mất. Tôi vội giữ chặt vai và xoay người cô ta lại, nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng chân thành.
- Vì tôi muốn đưa cô về. Tôi nói là tôi muốn đưa cô về!
Tôi đã thành tâm đến mức này rồi thì cô ta cũng nên vui mừng mới phải, vậy mà chỉ hỏi độc một câu, “Tại sao?”
Tại sao? Tại sao ư? Phải nói rằng vì tôi muốn được hạnh phúc đến mức có thể bay lên tận chín tầng mây thì cô ta mới chịu ư? Tôi đơn giản chỉ muốn đưa Gil Ra Im, người con gái này, về nhà thôi mà. Chỉ có thế. Nhưng rốt cuộc thì cô ta lại phũ phàng từ chối.
Phân tích số 3
Chỉ tích tắc cả vũ trường chìm vào biển máu.
Có lẽ là tại tôi thấy vết thương của Gil Ra Im đang chảy máu. Cho qua!!
Phân tích số 4
Ra Im như con dã thú khát máu, múa kiếm vun vút về phía bọn ma cà rồng.
Suốt ba mươi mốt năm qua, ngoài bản thân mình, tôi chưa từng thấy ai “hấp dẫn”. Thế nhưng hôm đó, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự “hấp dẫn” từ người khác – Gil Ra Im.
Khi biết người con gái này không phải Park Chae Rin, tôi đã đưa cô ta về trường quay rồi ai đi đường nấy, chẳng một lời tạm biệt. Tôi quay lại gặp Park Chae Rin thật và xử lý ổn thỏa nhiệm vụ Oska giao phó. Trên đường đến bãi đậu xe, tôi tình cờ thấy Ra Im đang làm việc.
Cô là diễn viên đóng thế. Tôi không tài nào rời mắt khỏi hình ảnh vừa xoay người tránh kiếm lia tới từ bốn phương tám hướng, vừa vung kiếm nhanh như chớp chống lại kẻ địch kia.
Gil Ra Im.
Nếu đây thật sự là một cô nàng hấp dẫn, thì tôi biết làm thế nào?
Cây cam của Ra Im
Kết thúc những cảnh quay vất vả, Ra Im đi ra nơi đậu chiếc xe tải nhỏ của trường võ. Cô muốn ở một mình dù chỉ trong giây lát. Những cảnh quay đánh nhau có sử dụng kiếm khiến cô cảm thấy vô cùng căng thẳng. Ra Im co một chân, đứng tựa vào xe. Cô nhắm hờ mắt và cảm nhận từng cơn gió mát rượi đang mơn man trên sống mũi. Ánh nắng nhẹ nhàng lướt qua như đang vuốt ve khuôn mặt cô. Cô dần cảm thấy nhẹ nhõm.
Trường quay luôn tràn ngập không khí căng thẳng. Để có được những cảnh quay ưng ý, cả ê kíp phải bỏ ăn bỏ ngủ nhiều ngày liên tiếp, dốc toàn bộ sức lực và nhiệt huyết thực hiện công việc được giao. Dù bộ phim có được khán giả hoan nghênh hay không, tinh thần làm việc của họ vẫn trước sau như một. Là diễn viên hành động, nếu thiếu sự nhiệt thì tuyệt đối không thể đảm đương nổi công việc vất vả này. Vì vậy Ra Im luôn tự hào với công việc của mình.
Cô hé mở đôi mắt đang nhắm hờ. Những tia nắng như chực chờ cơ hội để chiếu thẳng vào mắt cô. Cô mở máy MP3 trong túi áo khoác rồi đeo tai nghe. Một ca khúc của Oska vang lên nhẹ nhàng. Cô rất thích giọng hát của Oska. Anh có chất giọng giống như người cha trong ký ức cô. Mỗi khi cần đến sự động viên hay an ủi vỗ về của cha, cô lại tìm đến những bản nhạc của Oska.
- Em đang nghe Oska an ủi đấy à?
Tiếng đạo diễn võ thuật Im Jong Su vang lên cách đó một quãng. Nhìn đống đạo cụ võ thuật lỉnh kỉnh trong tay anh, cô đoán chắc anh đang chuẩn bị đến địa điểm quay tiếp theo. Ra Im bỏ tai nghe vào lại túi áo khoác, vẫy vẫy hai tay rồi tiến đến giúp anh chuyển đạo cụ. Jong Su nở nụ cười rạng rỡ nói với Ra Im.
- Em cứ nghe đi. Còn không thì hát cho bọn anh nghe. Việc vận chuyển đã có các thành viên khác lo rồi.
Sau lưng Jong Su là nhóm bốn, năm người đang khệ nệ ôm xếp đống đạo cụ. Ra Im mỉm cười quan sát các đồng nghiệp. Những giọt mồ hồi đọng trên trán họ trông rất đáng yêu.
Lần đầu tiên Ra Im gặp Jong Su là trong lễ tang của cha cô. Người đàn ông ấy trông cao to vạm vỡ chẳng khác nào cột nhà, lại đứng khóc nức nở như một đứa trẻ. Hình ảnh những giọt nước mắt lăn dài trên má anh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong Ra Im. Cô nghe nói anh là đệ tử của cha mình. Có lần Jong Su bị một nhóm côn đồ toàn những tên nhóc choai choai đánh đập dã man, tưởng chừng chết đi sống lại, may sao cha của Ra Im xuất hiện đúng lúc và cứu anh thoát khỏi bọn chúng. Dưới sự hướng dẫn của ông, anh đã học được những mánh võ phòng thân, rồi còn tập luyện cả kỹ thuật chiến đấu. Vì thế, ông chính là người thầy và cũng là ân nhân cứu mạng mà có lẽ suốt đời anh không thể nào quên. Đang hoạt động ở Mỹ với vai trò diễn viên đóng thế thì nghe tin cha Ra Im qua đời, Jong Su lập tức quay về nước. Để đền đáp ân huệ của thầy, anh quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải nắm chặt hai tay cô bé Ra Im, bấy giờ vẫn còn rất trẻ. Từ đó trở đi, Jong Su trở thành người giám hộ của cô. Suốt những năm tháng niên thiếu của Ra Im cho đến khi cô thật sự trưởng thành, Jong Su luôn quan tâm lo lắng cho Ra Im hơn cả chính cô lo cho bản thân mình. Tốt nghiệp trung học, Ra Im nói sẽ theo Jong Su làm diễn viên đóng thế, anh liền phản đối gay gắt và không cho phép, với lý do công việc này quá nguy hiểm với cô. Tuy nhiên, cuối cùng cô cũng trở thành đàn em của anh, có thể nói hiện tại Ra Im đã thực hiện được hoàn hảo vai trò đồng nghiệp của Jong Su.
Tai nạn xảy ra trong một cảnh quay có đấu kiếm. Vì đây là cảnh quay hành động có độ khó cao, nên trước khi bước vào trường quay, Ra Im đã đọc đi đọc lại kịch bản phim hơn chục lần. Nhưng dù thuộc làu làu kịch bản mà thiếu sự phối hợp ăn ý giữa các diễn viên thì cũng vô dụng. Ngay từ đầu, khi biết phải hợp tác với diễn viên Park Chae Rin, người luôn tự cho rằng chỉ cần có khuôn mặt đẹp thì mọi thứ đều dễ dàng, Ra Im đã có linh cảm xấu. Chae Rin là kiểu diễn viên không hề quan tâm đến chất lượng cảnh quay hay hiệu quả diễn xuất. Hễ nhìn vào máy quay là cô ta chỉ còn chú ý đến hình ảnh của mình và gắng điều chỉnh sao cho xinh đẹp. Ra Im đã chỉ bảo cô ta tận tình đến từng chi tiết, thế nhưng rất tiếc, đầu cô ta có lẽ chỉ là vật trang sức gắn trên cổ. Bởi vậy trong quá trình diễn xuất, chuyện cô ta vung kiếm loạn xạ khiến mọi người hoảng sợ xảy ra không chỉ một hai lần. Mỗi khi Ra Im đề nghị cô ta tranh thủ mấy phút nghỉ giải lao để tập luyện, cũng chẳng có gì lạ khi cô ta không thèm nhìn Ra Im lấy một cái, mà chỉ nói, “Đấy là công việc phải làm của diễn viên đóng thế như cô.” Trong cảnh quay quay có độ nguy hiểm cao như lần này, lẽ ra cô ta nên luyện tập để phối hợp ăn ý dù chỉ một chút thôi cũng được. Ra Im cảm thấy hối hận. Cô hối hận ngay giây phút bay người về phía Chae Rin khi cô ta tuột kiếm khỏi tay, mất thăng bằng và ngã xuống. Cô hối hận ngay khi ôm lấy Chae Rin ngã lên thùng đựng vũ khí. Cũng hối hận khi nghe nghe Chae Rin la lối giận dữ vì bị tróc sơn trên móng tay. Và càng hối hận khi phát hiện máu đang tuôn ra từ cánh tay mình. Dù biết tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng sự cố lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
- Á, móng tay của tôi! Móng tay tôi gãy rồi! Phải làm sao bây giờ?
- Cô đau lắm à?
Ra Im chống tay đứng dậy, gằn giọng hỏi Chae Rin để cắt ngang tiếng la hét của cô ta. Chae Rin cho rằng tất cả mọi việc xảy ra đều là lỗi của Ra Im nên cứ nhìn cô trừng trừng. Đội ngũ nhân viên trong trường quay vội vàng chạy đến bu quanh Chae Rin hỏi han đủ điều. Đạo diễn quát ầm lên với Ra Im.
- Gil Ra Im, cô mất trí hả? Sao cô có thể khiến móng tay của diễn viên ra nông nỗi này cơ chứ! Hả?
- Tôi xin lỗi…
- Chúng tôi phải làm sao với những cảnh quay tiếp theo bây giờ? Hả?
- Tôi thành thật xin lỗi…
Vừa ôm cánh tay bị thương, Ra Im vừa xin lỗi rối rít. Cơn đau cắt da cắt thịt khiến cô nhức nhối. Đúng lúc ấy, cô nghe thấy giọng Jong Su vang lên phía sau.
- Sao em phải xin lỗi? Đấy là do cô ta không chịu luyện tập trước thôi.
Jong Su nhìn Chae Rin một cách hằn học rồi kéo Ra Im ra đứng bên cạnh mình.
- Anh xem này đạo diễn Im! Nữ diễn viên của chúng ta chẳng phải bị thương rồi hay sao! - Đạo diễn quay qua nói với Jong Su bằng giọng gắt gỏng.
- Vậy anh có thấy lính của tôi còn nguyên vẹn không?
Jong Su giằng cánh tay đang ôm vết thương của Ra Im, xoay cô lại cho đạo diễn nhìn. Ra Im cảm thấy bối rối khi tại cô mà sự việc trở nên rắc rối.
- Em không sao đâu.
- Thế này mà em nói không sao? Em tưởng nhìn là siêu nhân hả?
- Em thật sự không sao mà. Em vẫn tiếp tục quay được.
- Bây giờ em còn muốn cãi lại anh? Đừng quên em cũng là diễn viên. Có người chỉ vì một cái móng tay thôi mà khóc lên khóc xuống loạn xạ kia kìa.
Đạo diễn không thể chấp nhận chuyện Jong Su đứng ra bên vực Ra Im và đối đầu với mình. Ông ta xẵng giọng:
- Này đạo diễn Im! Sao cậu dám nói những lời như thế? Cậu muốn cho quân thôi làm luôn đấy hả?
- Ông không nói, tôi cũng sẽ thôi. Tôi không thể để nhân viên của mình làm việc trong môi trường thế này được.
- Á! Ăn nhiều đồ Mỹ quá nên chẳng còn biết ngó trên nhìn dưới nữa đây mà. Ôi, tăng xông mà chết mất.
Cãi cọ một chập với đạo diễn xong, Jong Su gọi cả nhóm rời khỏi trường quay. Ra Im sốt ruột sốt gan vì mình là nguyên nhân của tất cả mọi việc. Một cuộc cãi vã nhỏ mà khiến tình hình trở nên nghiêm trọng, các mối quan hệ bị phá vỡ. Tại cô nên công việc không thể tiếp tục được nữa. Buổi quay phim bị gián đoạn.
Jong Su và các diễn viên đóng thế đóng gói đạo cụ võ thuật chuẩn bị rời khỏi phim trường. Ra Im cảm thấy vô cũng xấu hổ khi đối mặt với đội ngũ nhân viên trường quay và đồng nghiệp của mình. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Đúng lúc đó một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao với họa tiết lấp lánh bước từng bước tới, đứng chắn trước mặt cô.
- Cô biết Choi Woo Young, à không, biết Oska chứ?
- Os… ka?
- Không biết à?
- Tôi biết… thì sao ạ?
- Đi thôi. Đi gặp Oska một lát.
- Tôi ư?!!
- Ở đâu?
- Gì cơ?
- Anh ta hẹn cô ở khách sạn lần đầu hai người gặp nhau. Tôi muốn biết cái khách sạn đó ở đâu.
Ra Im vẫn ngơ ngác nhìn anh ta. Trông anh không giống ma cô, cũng chẳng giống một tên côn đồ xấu xa. Làn da trắng mịn và khuôn mặt đẹp như thế cơ mà. Hơn nữa, anh ta không có vẻ gì là biết đánh nhau hết. Đi với anh ta chắc cũng không sao, đằng nào cô cũng muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Thấy Ra Im đứng một lúc lâu không đáp lại, người đàn ông bèn hỏi với giọng điệu mất kiên nhẫn:
- Cô đến nhiều khách sạn quá nên bây giờ không nhớ chính xác ở đâu nữa ư?
- Khách sạn Rich phòng 1103.
Phòng 1103 khách sạn Rich là nơi đầu tiên cô ghi hình với vai trò đóng thế. Cô nhận đóng thay cho một nữ diễn viên đang ở đỉnh cao của sự nghiệp điện ảnh. Nam diễn viên chính trong bộ phim ấy chính là Oska. Đối với một người vốn hâm mộ Oska như cô, được trực tiếp gặp mặt thần tượng của mình là một sự kiện vô cùng hồi hộp. Nhiệm vụ của cô là đập vỡ cửa kính trên tầng mười một của khách sạn rồi lao ra ngoài. Dù đã luyện tập nhuần nhuyễn, nhưng đây là lần đầu tiên diễn xuất thật sự nên cô cảm thấy khá căng thẳng. Bấy giờ Oska đã bước tới vỗ vai, truyền dũng khí cho cô. Hồi ức đẹp ấy là một kỷ niệm khó phai trong lòng Ra Im, nhưng Oska có lẽ đã quên mất rồi.
Ra Im bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống xô pha và quan sát toàn bộ căn phòng. Gần như không có gì thay đổi so với trước đây. Cô khẽ ngả mình ra lưng tựa. Cánh tay bị thương bắt đầu đau nhói. Vết thương sâu hơn cô tưởng tượng nhiều. Lúc nãy bị kéo đi vội nên cô chỉ tạm cầm máu bằng miếng băng gạc, nhưng giờ cô nghĩ mình nên nhanh chóng chăm sóc vết thương.
Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao thở hổn hển bước nhanh vào phòng. Thật là một anh chàng kỳ lạ. Kỳ lạ, không phải vì anh ta có thể thản nhiên đi vào khách sạn với một cô gái ngay giữa ban ngày, mà chính thái độ kiên quyết leo cầu thang bộ của anh ta mới khiến Ra Im không khỏi ngạc nhiên. Leo lên đến tầng mười một bằng đường thang bộ, hẳn nhiên sẽ rất mệt. Sau khi lấy một chai nước mát từ trong tủ lạnh, anh ta ngồi phịch xuống cạnh Ra Im, tu nước ừng ực rồi hỏi cô:
- Cô không thấy bất tiện sao? Chỉ có hai người chúng ta trong căn phòng này, một giờ đấy.
- Bất tiện? Hằng ngày vì công việc tôi vẫn tiếp xúc chủ yếu với đàn ông mà.
Anh ta nhìn Ra Im chằm chằm, thoáng lộ vẻ khinh thường.
- Gặp đàn ông thường xuyên như nhai kẹo ấy à? Cô gặp Oska được bao lâu rồi?
- Cũng khá lâu. Tôi không chắc anh ấy có nhớ mình hay không.
- Sao lại không? Cô có khuôn mặt dễ gây ấn tượng mà. Này, tôi là người khá thẳng thắn nên chuyện gì khiến tôi tò mò, tôi sẽ không chịu nổi mà phải hỏi ngay. Thông thường cô nhận được bao nhiêu tiền nếu gặp ngôi sao hàng đầu như Oska?
Ra Im hoàn toàn không hiểu anh ta có ý gì nên cô im lặng, đợi anh ta nói tiếp.
- Tôi nghe nói khi đó hai người đã có cảnh quay tại đây. Thế số tiền bồi dưỡng cô nhận được là bao nhiêu?
- Anh muốn hỏi tôi được trả lương bao nhiêu à?
- Ừ, nếu nghĩ theo hướng tích cực thì, tôi đang thắc mắc về cát xê của cô.
- Dù làm cùng diễn viên hàng đầu thì cũng không có chuyện được trả nhiều tiền hơn đâu. Nếu đóng ở địa phương hay ngoài trời thì có thể.
- Gì cơ, ngoài trời?
- Trên mái nhà hay bụi tre… Đại loại thế… Xu hướng phim dạo này thường chọn những cảnh đó.
- Tre, cô nói bụi tre? Trời… Choi Woo Young thật là…
- Quay với ô tô là nhận được nhiều tiền nhất. Dẫu sao thì đây cũng là cảnh nguy hiểm mà.
- À… xe… đương nhiên là nguy hiểm. Vừa không thoải mái lại chật hẹp. Nhưng phần lớn đàn ông họ đều thích.
- Đúng vậy. Đàn ông thường thích những thứ tốc độ và kịch tính.
- Xem ra tính cách của cô cũng thú vị đấy. Sao cô tỉnh bơ được trước những chuyện đó, chẳng lẽ cô không thấy xấu hổ chút nào sao? Được làm diễn viên chính mà còn thế à?
- Gì cơ? Diễn viên chính?
Ra Im nhìn người đàn ông bằng ánh mắt ngờ vực, cố hiểu lời lẽ của anh ta. Đến khi nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, cô mới nhận ra anh ta đã nhầm lẫn tai hại.
- Này anh, tên tôi là gì?
- Cô bảo sao?
- Tên tôi là gì? Người mà Oska muốn gặp là ai?
Anh ta trả lời một cách lạnh nhạt:
- Park Chae Rin.
- Ha ha ha ha…
Câu trả lời của anh ta làm Ra Im quên hết cảm giác đau đớn, cô vừa vỗ tay vừa cười lớn. Rồi cô gọi anh ta với bộ dạng thích thú.
- Ê.
- “Ê”?
- Anh mới ở trên núi xuống hả? Anh xuống đây tìm việc bao lâu rồi?
- Núi, núi nào?
- Sống ở Seoul chắc là khó khăn lắm. Nhưng kể cả thế đi nữa thì anh cũng phải biết mình đang mặc cái gì trên người chứ. Nhìn cái áo của anh kìa, anh nên giữ thể diện cho Oska mới phải.
Người đàn ông trợn mắt sửng sốt, giận dữ quay phắt lại phía Ra Im. Chuông điện thoại thình lình réo vang. Anh ta cố nén cơn giận, nhận cuộc gọi. Hình như là Oska. Ra Im giật ngay lấy điện thoại.
- Này anh, nghe nói anh sai người đưa Park Chae Rin đến, nhưng cái tên thiếu suy nghĩ này bắt nhầm phải tôi rồi.
Không để Ra Im nói hết câu, người đàn ông giật lại điện thoại rồi tắt ngay đi, trừng mắt nhìn cô. Sắc mặt anh ta bỗng trở nên trắng bệch.
- Cô không phải Park Chae Rin? Vậy cô là ai. Cô không phải Park Chae Rin sao lại đi theo tôi?
- Anh có xác nhận tôi là Park Chae Rin sao? Anh chỉ hỏi tôi có biết Oska không thôi mà.
- Hừm!! Cô… cô có biết căn phòng này có giá bao nhiêu không? Làm sao bây giờ! Cô định chịu trách nhiệm thế nào đây?
- Trách nhiệm? Sao tôi phải chịu trách nhiệm? Hóa ra anh là tên ngốc chẳng biết suy nghĩ.
- Gì cơ? Tên… tên ngốc? Cái cô này thật là…!
Điện thoại lại reo, nhưng lần này là của Ra Im. Nhanh như cắt cô giờ tay bịt miệng anh ta rồi mới nghe máy. Đạo diễn Jo gọi đến. Còn một cảnh nữa phải quay tiếp nên ông ta yêu cầu cô nhanh chóng trở về. Dù có hơi ầm ĩ nhưng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Ra Im mừng rỡ đáp “Tôi sẽ đến ngay” rồi cúp máy. Trong khi đó, người đàn ông bên cạnh vẫn đang phân tích câu chuyện vừa nghe được.
- Cô định cứ thế mà đi à? Hơn nữa, từ đây làm sao có thể đến Gapyeong trong vòng ba mươi phút được?
- Anh muốn gặp Park Chae Rin không?
- Gì cơ? Muốn chứ.
- Vậy đưa chìa khóa xe đây!
Bóng tối dần buông. Cảnh quay hôm nay đã kết thúc êm xuôi, không có rắc rối gì nữa. Ra Im vừa dùng khăn lau sơ mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi, vừa đi về phía phòng nghỉ. Cô cảm thấy tiếc nuối, giá không có vết thương ở cánh tay thì cô đã quay được nhiều cảnh hành động đẹp hơn nữa. Dải băng cầm máu bung ra, máu chảy ướt đẫm chiếc áo cô đang mặc. Cô bước đi loạng choạng vì mất nhiều máu.
- Hóa ra cô là stuntman[2].
[2] Stuntman: diễn viên đóng thế.
- Tôi là stuntwoman chứ. Anh đã gặp Park Chae Rin chưa?
- Tôi gặp cô ta rồi, nhờ cô cả. Nhưng công việc cả cô khá là khác thường đấy. Đầu óc không tốt lắm hay sao mà lại làm công việc động tay động chân bán mạng thế này?
Ra Im không thèm nói lời nào, chỉ khẽ nhếch môi cười khẩy rồi nhân lúc anh ta sơ ý đạp một phát vào cẳng chân anh ta. Ôm cẳng chân đau điếng, anh ta vừa nhảy lò cò vừa hét toáng:
- Ui da! Cô làm gì vậy hả! Sao lại đá tôi?!
- Anh muốn biết tại sao à?
- Phải, tôi tò mò nên mới hỏi tại sao cô lại đột ngột sử dụng vũ lực! Tôi không phải loại người vô học, cũng không phải kiểu người ngoảnh mặt làm ngơ không màng đến người khác.
- Anh đúng là lắm chuyện. May cho anh, giờ tôi phải đi kiểm tra vết thương trên cánh tay, nếu không thì anh chết chắc.
- Cô xem tôi là đồ ngốc à? Lại còn vờ vĩnh, thật giả tạo.
- Chẳng có ai giả tạo cả. Anh làm ơn biến đi.
Đối đáp với tên ngốc này khiến Ra Im chán đến tận cổ. Cô cau mày rồi quay lưng bỏ đi. Anh ta hối hả đuổi theo, bất ngờ chộp lấy cánh tay bị thương của cô.
- Cô bị thương thật sao?
- Anh yên lặng một chút được không hả?
Ra Im đưa tay lên bịt miệng anh ta. Nếu Jong Su mà biết vết thương của cô nghiêm trọng đến mức này thì thể nào cô cũng bị loại ra khỏi bộ phim. Tuyệt đối không thể để mọi người biết. Nhưng người đàn ông này, dường như không hiểu một câu một chữ nào trong lời cô nói. Mặc kệ cô ra sức ngăn cản, anh ta mạnh tay kéo áo khoác của cô ta nhìn chăm chăm vào vết thương đang tuôn máu vì vận động mạnh.
- Anh làm gì thế? Còn không mau buông ra?
- Cô điên rồi sao? Bị thương thế mà cô vẫn đi với tôi? Đã thế, vừa nãy còn quay cả những cảnh hành động bữa! Cô mất trí rồi à! Cô có phải là đồ ngốc không? Đúng là đầu óc cô không được bình thường!
Vết thương nghiêm trọng hơn cô tưởng. Anh ta không chút ngại ngần, đặt một tay lên trán cô.
- Người cô cũng nóng như lửa đây này.
- Bỏ tay xuống!
- Không được. Phải đến bệnh viện thôi.
Anh ta nắm tay Ra Im lôi xềnh xệch về phía xe mình. Lúc này, cô chẳng còn đủ sức để kháng cự nữa, đành theo anh ta vào xe. Sự mệt mỏi bị dồn nén bỗng chốc ập đến. Đột nhiên cô muốn có ai đó để dựa dẫm. Quan tâm đối với cô là một món hàng xa xỉ, trong khi sự bất tiện, ngại ngùng khi là bông hoa lạc giữa rừng gươm lại thật quen thuộc
/22
|