Ở lúc Lý Lý Cát nhấp nháy môi thì tôi lại nhíu lông mày.
Dù sao, từ sau khi xuất viện về nhà, hắn chưa củng tôi nói một câu nào.
Đến tột cùng tảng băng này sẽ nói câu gì vẫn là câu nói cũ rích kia "Nhóc ăn xin thối" , hay là vấn đề mê tiền "Trả tiền cho tôi", hay là gầm thét "Cút ra khỏi nhà Lý gia của chúng tôi", hay lại ngượng ngùng "Này mỡ bình thuốc nhét thuốc vào dùm tôi đi" đây?
Ngọn lữa hiếu kỳ trong lòng càng cháy mạnh hơn.
Vậy mà, tọi đoán sai rồi.
Lý Lý Cát mấp máy môi, cũng không phải vì để nói chuyện, mà là vì -- cường hôn tôi.
Hắn như một con chó nhìn thấy được khúc xương, như một đóa hoa tươi ngửi thấy một bãi cứt trâu, chợt nhào tới, một tay giữ tôi ép vào vách tường, tiếp đó, dùng đôi môi mạnh mẽ hôn tôi.
Cánh môi của toi, bị sức mạnh của hắn ập tới làm cho không còn cảm giác, trong giay phút đó, còn tràn ra một chút máu, đọng lại ở trên lưỡi, tràn đầy hơi thở ngọt tanh.
Lưỡi của hắn, giống như là đánh hơi được thành phần máu tươi ở các lâu đài ngàn năm của ma cà rồng, có rất nhiều cây dây leo và Thập tự giá bao quanh cũng không ngăn cảng được cơn tấn công đói khát của hắn.
Mạnh mẽ tiến vào, thô bạo quấn lấy, không hề hút mút không hề dịu dàng.
Lại nói, Lý Lý Cát giờ phút này, giống như là một cối máy xay thịt, cố gắng muốn đem miệng của tôi xay thành thịt vụn.
Tôi đưa tay, nắm lấy tóc của hắn, kéo mạnh về sau.
Tuy tóc cũng bị nắm đứt một ít, nhưng mà Lý Lý Cát lại như không có cảm giác đau, vẫn tiếp tục ngược đãi môi của tôi.
Hắn nhắm hai mắt lại, thế nhưng bao quanh mỏng mí mắt, cũng tỏa ra khí lạnh rõ ràng la đang giận.
Đã đem nụ hôn đầu cho hắn, tôi cho rằng Lý Lý Cát xem như cũng đã được ăn một khối đậu hủ to của tôi.
Nhưng xem ra bây giờ, đoán chừng hắn là đang trực ăn miễn phí đậu hủ của tôi.
Đây cũng không phải là việc tốt.
Cho nên, tôi hít sâu một cái, cong khuỷu tay lên, dùng sức chấn cho mặt của hắn nghiên sang một bên.
Thừa dịp hắn bị đau, vội vàng nhảy ra, cách xa hắn ba thước.
"Anh có thức được là mình đang làm gì không?" Tôi lấy khăn giấy ra, lau chùi máu cùng nước miếng của hắn trên môi của mình.
"Việc gì?" Lý Lý Cát nhìn tôi, lạnh lùng hỏi.
"Hành động mới vừa rồi của anh, tương đương việc anh đang cùng anh trai của mình gián tiếp hôn nhau."
". . . . . ."
Ở bên xương gò má bên phải của Lý Lý Cát, bị khuỷu tay của tôi chấn vào, đã hiện lên một dấu đỏ.
Lúc đó tôi đã dùng hết sức mà chấn vào, đoán chừng lát nữa có thể sẽ bị bầm tím.
Từ vấn đề cấm đoán anh em boy love bình tỉnh lại, Lý Lý Cát tiếp tục mặt lạnh lạnh giọng: "Tại sao, vô luận Bồi Cổ muốn cô làm bất cứ cái gì, cô cũng làm theo?"
Tôi trả lời hết sức tự nhiện: "Bởi vì tôi thích anh ấy."
Hắn cũng nhanh chóng hỏi ngược lại lần nữa: "Tại sao cô lại thích Bồi Cổ?"
"Bởi vì anh ấy rất tốt với tôi." Tôi Bất Hoan luôn luôn là người có ân tất báo.
"Cô thật là ngu đến đầu óc đều bị chảy mủ." Lý Lý Cát đối với ta tiến hành đánh giá ác độc: "Bồi Cổ căn bản là đang lợi dụng cô!"
"Nhưng là, " tôi lần nữa cầm lên khẩu súng đặt trên bàn, nhắm ngay Lý Lý Cát, nheo lại một con mắt, cười: "Nhưng là, khi anh giơ tay muốn đánh thì anh ấy sẽ giữ lại tay của anh. Ở lúc tôi làm anh bị thướng bị nhốt vào phòng chứa đồ đói đến ngức dán vào lưng cũng là anh ấy đem thịt đên cho tôi ăn. Lúc ngủ gặp ác mộng cũng vẫn là ấy chạy đến phòng kêu tôi tỉnh lại, rồi ôm lấy tôi. Những lúc tôi luyện tập bị thương bị té ngã, anh ấy sẽ đỡ tôi đứng dậy và môi thuốc cho tôi. Những lần tôi bị bệnh sợ đắng không chịu uống thuốc cũng chỉ có anh ấy ngồi bên giường từng muỗng đút cho tôi uống. . . . . . Điều tôi muốn, cũng không nhiều, chỉ những việc này, cũng là đủ lắm rồi."
Họng súng, đen tuyền chỉa vào người, thế nhưng Lý Lý Cát không có nhúc nhích, chỉ là rất bình tĩnh đứng tại chỗ, giống như là cả thân thể đến từng cọng lông tơ cũng ngưng đọng lại.
Tôi mỉm cười, nhấn cò súng.
Chỉ nghe tiếng trống rỗng vang lên -- bên trong cũng không có đạn.
Bỏ lại súng, tôi đi khỏi phòng bán súng.
Về phần Lý Lý Cát rời đi lúc nào, vậy thì tôi không quản được nhiều như vậy.
Thân phận của tên sát thủ kia rất nhanh liền điều tra ra được, là người của bang Tống Liên.
Dám động vào người phụ nữ của đại ca bang Thanh Nghĩa, này rõ ràng chính là không cho Lý Phong mặt mũi, lúc này, bang Thanh Nghĩa đang triển khai phản kích, hai bên sẽ có một trận đấu ác liệt.
Tôi ở bên trong căn cứ chính của Lý gia, cũng chưa bao giờ tận mắt thấy cảnh máu tanh, thế nhưng hơi thở, vẫn có thể cảm nhận được, ấm áp, sềnh sệch, phả vào trên mặt, rất không thoải mái.
Dì Bích nói, Lý Phong đã sớm xem không thuận mắt người của bang Tống Liên, quyết định nhân cơ hội này, dứt khoát thanh trừ bang đó.
Nhưng Lý Bồi Cổ không đồng ý, hắn cho là bang Tống Liên là bị người giá họa.
Hoặc là nói chính xác hơn, bang Thanh nghĩa chúng ta đang bị người ta bầy mưu tính kế.
Đầu tiên là Hòa Hợp Đường, hiện tại là bang Tống Liên, ở sau lưng, nhất định có một thế lực nào đó đang chuẩn bị hết thẩy.
Chính là muốn mượn thế lực của bang Thanh Nghĩa trừ đi các bang hội hạng hai này, sau đó, chính là đưa Bang Thanh Nghĩa đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành cái bia ngắm.
Nhưng Lý Phong quyết làm theo ý mình, căn bản không nghe lời Lý Bồi Cổ nói, như cũ phân phó thủ hạ chuẩn bị đối phó bang Tống Liên.
Sở dĩ biết những chuyện này, là bởi vì khi cha con bọn họ đang thảo luận ở trong phòng sách thì tôi đứng ở trước cửa phòng vừa ăn khoai chiên vừa nghe lén.
Sở dĩ dám làm như thế, là bởi vì nhị thiếu gia của Lý gia Lý Lý Cát cũng làm như vậy, nhưng mà hắn nghe lén rất nghiêm túc, khóe miệng mím thật chặc, ngay cả khi tôi ngón tay dính dầu và vụn khoai chiên đặt ở trên bả vai hắn lau chùi lặp lại lặp lại lập lại cũng không có phát hiện.
Mà tiếng cãi vả bên trong càng lúc càng lớn, rốt cuộc, tôi nghe thấy gióng nói lạnh lùng của Lý Bồi Cổ nói: "Ba, bây giờ không phải là thời điểm thoải mái, quyết định của người liên quan đến tất cả tính mạng của toàn bộ bang hội."
"Ba cũng vậy nhắc nhở con, hiện tại ba vẫn là người đứng đầu bang hội, còn chưa tới phiên con tới quơ tay múa chân." Lý Phong cũng tức giận phất tay: "Được rồi, đi ra ngoài đi, Ba cũng mệt rồi, không muốn về nhà còn phải tranh luận gây gỗ củng con cái."
Bên trong trầm mặc có ít nhất mất hơn một phút, cũng không có người bước ra ngoài.
Đến khi tôi dò trong bao chỉ còn một miếng khoai chiên thì Lý Bồi Cổ an tĩnh nói một câu: "Chẳng lẽ ba đã quên, cũng bởi vì năm đó sự độc đoán của ba, đã làm cho con cùng Lý Cát phải mất mẹ?"
Miếng khoai chiên cuối cùng từ trong tay của ta rớt xuống, rơi trên mặt thảm.
Bởi vì một tiếng vang thanh thúy "Chát" từ bên trong truyền đến, thông qua kết quả phân tích, có đến 99% là Lý Phong đánh Lý Bồi Cổ.
Quả nhiên, sau phụt phút, tôi liền nhìn thấy Lý Bồi Cổ mở cửa, từ bên trong đi ra -- khóe miệng có một vết máu.
Hắn mắt nhìn thẳng, giống như là không hề biết gì, đi lướt qua bên người hai chúng tôi.
Thật ra thì, trong một giây đó, tôi giống như chưa hề thấy một Lý Bồi Cổ như thế.
Diện mạo Lý Bồi Cổ, bởi vì khóe miệng có vết máu mà trở nên xa lạ, giống như là phủ lên một tầng sương lạnh, đem toàn bộ dịu dàng đóng băng lại.
Hay là phải nói, hắn bây giờ, mới là bản chất chân chính của hắn?
Thấy hắn rời đi, Lý Lý Cát không nhịn được, chuẩn bị vọt vào phòng sách cùng Lý Phong lý luận.
Khi hắn chuyển bước thì tôi đặt tay ở trên bả vai của hắn.
Lý Lý Cát quay đầu, quăng tới một câu kiên định: "Đừng ngăn ngăn cảng tôi."
Tiếp liền vọt vào phòng sách.
Tôi đem tay đang dừng lại trong không trung thu lại, dưới ánh đèn, nơi lòng ngón tay cùng móng tay còn là lưu lại những vụn khoai tây chiên.
Lý Lý Cát này, tay tôi còn chưa có lau sạch sẽ mà, hắn liền chạy rồi.
Thật sự là không phúc hậu.
Dù sao, từ sau khi xuất viện về nhà, hắn chưa củng tôi nói một câu nào.
Đến tột cùng tảng băng này sẽ nói câu gì vẫn là câu nói cũ rích kia "Nhóc ăn xin thối" , hay là vấn đề mê tiền "Trả tiền cho tôi", hay là gầm thét "Cút ra khỏi nhà Lý gia của chúng tôi", hay lại ngượng ngùng "Này mỡ bình thuốc nhét thuốc vào dùm tôi đi" đây?
Ngọn lữa hiếu kỳ trong lòng càng cháy mạnh hơn.
Vậy mà, tọi đoán sai rồi.
Lý Lý Cát mấp máy môi, cũng không phải vì để nói chuyện, mà là vì -- cường hôn tôi.
Hắn như một con chó nhìn thấy được khúc xương, như một đóa hoa tươi ngửi thấy một bãi cứt trâu, chợt nhào tới, một tay giữ tôi ép vào vách tường, tiếp đó, dùng đôi môi mạnh mẽ hôn tôi.
Cánh môi của toi, bị sức mạnh của hắn ập tới làm cho không còn cảm giác, trong giay phút đó, còn tràn ra một chút máu, đọng lại ở trên lưỡi, tràn đầy hơi thở ngọt tanh.
Lưỡi của hắn, giống như là đánh hơi được thành phần máu tươi ở các lâu đài ngàn năm của ma cà rồng, có rất nhiều cây dây leo và Thập tự giá bao quanh cũng không ngăn cảng được cơn tấn công đói khát của hắn.
Mạnh mẽ tiến vào, thô bạo quấn lấy, không hề hút mút không hề dịu dàng.
Lại nói, Lý Lý Cát giờ phút này, giống như là một cối máy xay thịt, cố gắng muốn đem miệng của tôi xay thành thịt vụn.
Tôi đưa tay, nắm lấy tóc của hắn, kéo mạnh về sau.
Tuy tóc cũng bị nắm đứt một ít, nhưng mà Lý Lý Cát lại như không có cảm giác đau, vẫn tiếp tục ngược đãi môi của tôi.
Hắn nhắm hai mắt lại, thế nhưng bao quanh mỏng mí mắt, cũng tỏa ra khí lạnh rõ ràng la đang giận.
Đã đem nụ hôn đầu cho hắn, tôi cho rằng Lý Lý Cát xem như cũng đã được ăn một khối đậu hủ to của tôi.
Nhưng xem ra bây giờ, đoán chừng hắn là đang trực ăn miễn phí đậu hủ của tôi.
Đây cũng không phải là việc tốt.
Cho nên, tôi hít sâu một cái, cong khuỷu tay lên, dùng sức chấn cho mặt của hắn nghiên sang một bên.
Thừa dịp hắn bị đau, vội vàng nhảy ra, cách xa hắn ba thước.
"Anh có thức được là mình đang làm gì không?" Tôi lấy khăn giấy ra, lau chùi máu cùng nước miếng của hắn trên môi của mình.
"Việc gì?" Lý Lý Cát nhìn tôi, lạnh lùng hỏi.
"Hành động mới vừa rồi của anh, tương đương việc anh đang cùng anh trai của mình gián tiếp hôn nhau."
". . . . . ."
Ở bên xương gò má bên phải của Lý Lý Cát, bị khuỷu tay của tôi chấn vào, đã hiện lên một dấu đỏ.
Lúc đó tôi đã dùng hết sức mà chấn vào, đoán chừng lát nữa có thể sẽ bị bầm tím.
Từ vấn đề cấm đoán anh em boy love bình tỉnh lại, Lý Lý Cát tiếp tục mặt lạnh lạnh giọng: "Tại sao, vô luận Bồi Cổ muốn cô làm bất cứ cái gì, cô cũng làm theo?"
Tôi trả lời hết sức tự nhiện: "Bởi vì tôi thích anh ấy."
Hắn cũng nhanh chóng hỏi ngược lại lần nữa: "Tại sao cô lại thích Bồi Cổ?"
"Bởi vì anh ấy rất tốt với tôi." Tôi Bất Hoan luôn luôn là người có ân tất báo.
"Cô thật là ngu đến đầu óc đều bị chảy mủ." Lý Lý Cát đối với ta tiến hành đánh giá ác độc: "Bồi Cổ căn bản là đang lợi dụng cô!"
"Nhưng là, " tôi lần nữa cầm lên khẩu súng đặt trên bàn, nhắm ngay Lý Lý Cát, nheo lại một con mắt, cười: "Nhưng là, khi anh giơ tay muốn đánh thì anh ấy sẽ giữ lại tay của anh. Ở lúc tôi làm anh bị thướng bị nhốt vào phòng chứa đồ đói đến ngức dán vào lưng cũng là anh ấy đem thịt đên cho tôi ăn. Lúc ngủ gặp ác mộng cũng vẫn là ấy chạy đến phòng kêu tôi tỉnh lại, rồi ôm lấy tôi. Những lúc tôi luyện tập bị thương bị té ngã, anh ấy sẽ đỡ tôi đứng dậy và môi thuốc cho tôi. Những lần tôi bị bệnh sợ đắng không chịu uống thuốc cũng chỉ có anh ấy ngồi bên giường từng muỗng đút cho tôi uống. . . . . . Điều tôi muốn, cũng không nhiều, chỉ những việc này, cũng là đủ lắm rồi."
Họng súng, đen tuyền chỉa vào người, thế nhưng Lý Lý Cát không có nhúc nhích, chỉ là rất bình tĩnh đứng tại chỗ, giống như là cả thân thể đến từng cọng lông tơ cũng ngưng đọng lại.
Tôi mỉm cười, nhấn cò súng.
Chỉ nghe tiếng trống rỗng vang lên -- bên trong cũng không có đạn.
Bỏ lại súng, tôi đi khỏi phòng bán súng.
Về phần Lý Lý Cát rời đi lúc nào, vậy thì tôi không quản được nhiều như vậy.
Thân phận của tên sát thủ kia rất nhanh liền điều tra ra được, là người của bang Tống Liên.
Dám động vào người phụ nữ của đại ca bang Thanh Nghĩa, này rõ ràng chính là không cho Lý Phong mặt mũi, lúc này, bang Thanh Nghĩa đang triển khai phản kích, hai bên sẽ có một trận đấu ác liệt.
Tôi ở bên trong căn cứ chính của Lý gia, cũng chưa bao giờ tận mắt thấy cảnh máu tanh, thế nhưng hơi thở, vẫn có thể cảm nhận được, ấm áp, sềnh sệch, phả vào trên mặt, rất không thoải mái.
Dì Bích nói, Lý Phong đã sớm xem không thuận mắt người của bang Tống Liên, quyết định nhân cơ hội này, dứt khoát thanh trừ bang đó.
Nhưng Lý Bồi Cổ không đồng ý, hắn cho là bang Tống Liên là bị người giá họa.
Hoặc là nói chính xác hơn, bang Thanh nghĩa chúng ta đang bị người ta bầy mưu tính kế.
Đầu tiên là Hòa Hợp Đường, hiện tại là bang Tống Liên, ở sau lưng, nhất định có một thế lực nào đó đang chuẩn bị hết thẩy.
Chính là muốn mượn thế lực của bang Thanh Nghĩa trừ đi các bang hội hạng hai này, sau đó, chính là đưa Bang Thanh Nghĩa đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành cái bia ngắm.
Nhưng Lý Phong quyết làm theo ý mình, căn bản không nghe lời Lý Bồi Cổ nói, như cũ phân phó thủ hạ chuẩn bị đối phó bang Tống Liên.
Sở dĩ biết những chuyện này, là bởi vì khi cha con bọn họ đang thảo luận ở trong phòng sách thì tôi đứng ở trước cửa phòng vừa ăn khoai chiên vừa nghe lén.
Sở dĩ dám làm như thế, là bởi vì nhị thiếu gia của Lý gia Lý Lý Cát cũng làm như vậy, nhưng mà hắn nghe lén rất nghiêm túc, khóe miệng mím thật chặc, ngay cả khi tôi ngón tay dính dầu và vụn khoai chiên đặt ở trên bả vai hắn lau chùi lặp lại lặp lại lập lại cũng không có phát hiện.
Mà tiếng cãi vả bên trong càng lúc càng lớn, rốt cuộc, tôi nghe thấy gióng nói lạnh lùng của Lý Bồi Cổ nói: "Ba, bây giờ không phải là thời điểm thoải mái, quyết định của người liên quan đến tất cả tính mạng của toàn bộ bang hội."
"Ba cũng vậy nhắc nhở con, hiện tại ba vẫn là người đứng đầu bang hội, còn chưa tới phiên con tới quơ tay múa chân." Lý Phong cũng tức giận phất tay: "Được rồi, đi ra ngoài đi, Ba cũng mệt rồi, không muốn về nhà còn phải tranh luận gây gỗ củng con cái."
Bên trong trầm mặc có ít nhất mất hơn một phút, cũng không có người bước ra ngoài.
Đến khi tôi dò trong bao chỉ còn một miếng khoai chiên thì Lý Bồi Cổ an tĩnh nói một câu: "Chẳng lẽ ba đã quên, cũng bởi vì năm đó sự độc đoán của ba, đã làm cho con cùng Lý Cát phải mất mẹ?"
Miếng khoai chiên cuối cùng từ trong tay của ta rớt xuống, rơi trên mặt thảm.
Bởi vì một tiếng vang thanh thúy "Chát" từ bên trong truyền đến, thông qua kết quả phân tích, có đến 99% là Lý Phong đánh Lý Bồi Cổ.
Quả nhiên, sau phụt phút, tôi liền nhìn thấy Lý Bồi Cổ mở cửa, từ bên trong đi ra -- khóe miệng có một vết máu.
Hắn mắt nhìn thẳng, giống như là không hề biết gì, đi lướt qua bên người hai chúng tôi.
Thật ra thì, trong một giây đó, tôi giống như chưa hề thấy một Lý Bồi Cổ như thế.
Diện mạo Lý Bồi Cổ, bởi vì khóe miệng có vết máu mà trở nên xa lạ, giống như là phủ lên một tầng sương lạnh, đem toàn bộ dịu dàng đóng băng lại.
Hay là phải nói, hắn bây giờ, mới là bản chất chân chính của hắn?
Thấy hắn rời đi, Lý Lý Cát không nhịn được, chuẩn bị vọt vào phòng sách cùng Lý Phong lý luận.
Khi hắn chuyển bước thì tôi đặt tay ở trên bả vai của hắn.
Lý Lý Cát quay đầu, quăng tới một câu kiên định: "Đừng ngăn ngăn cảng tôi."
Tiếp liền vọt vào phòng sách.
Tôi đem tay đang dừng lại trong không trung thu lại, dưới ánh đèn, nơi lòng ngón tay cùng móng tay còn là lưu lại những vụn khoai tây chiên.
Lý Lý Cát này, tay tôi còn chưa có lau sạch sẽ mà, hắn liền chạy rồi.
Thật sự là không phúc hậu.
/145
|