Trên đường đi đều là ngồi xe, căn bản không cảm thấy mệt mỏi, tôi cũng chẳng sao cả, liền xuống tần ngầm đưới mặt đất luyện bán súng.
Bắn được hơn mười phát, đạt được thành tích không tệ, chỉ có một phát ở vòng thứ tám, một phát ở vòng thứ chín, còn lại đều vào ngay giữa tâm.
Từ nhỏ tôi đã bắt đầu luyện tập, có lúc chỉ vừa đứng thôi thì củng mất hai giờ, tay vẫn giơ lên, lâu ngày, trên bả vai liền có bệnh, thỉnh thoảng hay đau nhức, tư vị đó có thể coi là đau tới mất hồn, mội khi nó phát tác sẽ đau đến mất hận khổng thể lọt da ra, đem tất cả sợi cơ và dây thần kinh ra mà xoa bóp.
Giờ phút này, cũng không may mắn mà bệnh cũ bắt đầu tái phát, tôi dự định bắn xong năm phát này sẽ dừng lại nghĩ ngơi.
Nhưng tôi đang bắn tới phát thứ hai. Đèn báo động của hệ thống an ninh chớp sáng.
Sau đó, khóe mắt tôi thoáng liếc qua, phát hiện một con dao nhỏ sáng loáng sắc bén vô cùng bay về phía cổ họng tôi.
Tốc độ này đang nằm trong phạm vi tôi cảm nhận được, tôi thấp người xuống tránh, con dao bay xước qua cổ áo tôi, tự thế dĩ nhiên là đầu cuối thấp không để ý phía trước đụng phải dưa chuột của người đối diện.
Nói chính xác, là cái trán tôi đụng phải, lại nói, quả dưa chuột này rất cứng rắn, trán của tôi có chút đỏ lên.
Không muôn làm cho người ta nghĩ tôi đang tạo cơ hội ăn đậu hủ một cách sỗ sàng, nên dù đã ăn đậu hũ sẽ phải làm bộ như chưa ăn được đậu hũ.
Tôi lo suy nghĩ cái y niệm đó, đứng thẳng đứng người dậy, nhảy một cái, nhảy đến cái tên ám sát cách tôi ba thước thì dừng lại.
Tôi đang chuẩn bị làm như vô tội giả bộ quan minh chính đại lớn tiếng hỏi: "Người tới là ai" , nhưng khi thấy rõ người nọ thì trong lòng tôi nở hoa, đó là đóa hoa nở rực rỡ, nở đầy ruộng hoang, cả rỏa hương cả vùng đất.
Bởi vì, tôi lại ăn đậu hủ của Lý Bồi Cổ lần nữa – kẻ trộm, chính là hắn.
Gở tai nghe giảm thanh xuống, tôi sờ sờ trên trán đã hiện nhàn nhạt dấu đỏ, liền chãy đến, ân cần hỏi: "Ngại quá, không nhìn thấy người đến là anh, không làm đau anh chứ?"
"Không có việc gì." Lý Bồi Cổ cười nhạt, ý đồ muốn kéo ánh mắt của tôi từ chỗ bị thương của hắn về.
Nhưng chúng ta lập trường luôn luôn kiên định, ánh mắt tôi vẫn lấp lánh theo dõi hắn dưa chuột, nhiệt độ kia, cao hơn cao hơn bình thường một đến hai độ, là có thể nóng đến chảy quần lót của hắn -- dĩ nhiên, đây cũng hy vọng của tôi.
"Làm sao có thể không có việc gì đây? Đầu của em còn đau, chẳng lẽ chẳn lẻ đầu nhỏ của có thể cứng hơn cả đầu của em sao?" Nét mặt của tôi, đủ ngu đủ ngây thơ, nhưng tâm tư của tôi, cũng là rất đồi trụy rất bạo lực: "Nhiều lời vô ích, nhanh đem chỗ bị đau ra đây cho em kiểm tra một chút."
Mao gia gia( Mao Trạch Đông chắc ai cũng biết) đã từng nói, tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Tôi vừa nói, vừa vươn tay về phía háng của hắn thăm dò, nhưng Lý Bồi Cổ lại kịp thời bắt được tay của tôi, tiếp tục mỉm cười, làm như gió xuân: "Anh không sao, thật."
Sau khi nói xong lại bổ sung: "Em nên có lòng tin đối với chất lượng của anh."
Tôi không mất hy vong chút nào, tay hơi thêm sức, hướng dưa chuột đi tới đi tới đi tới vào, vừa tiếp tục rất ngu rất khờ dại cười: "Không thể chỉ nói như vậy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, có sao không, phải lấy ra xem mới biết được."
Người đang trạng thái cầm thú thì sẽ bộc phát ra tiềm lực rất lớn, tựa như trạng thái hiện của tôi, Tinh, Khí, Thần, cũng từ từ kéo tới, hơi sức kia lớn đến khiến cho Lý Bồi Cố có chút không chịu nổi.
Mắt thấy tay của tôi sắp chạm được vào nơi trọng điểm thì Lý Bồi Cổ chợt cúi đầu, dùng đôi môi chà nhẹ qua môi của tôi.
Môi của hắn, nhu hòa, hơi có chút ươn ướt, có cổ hơi thở thanh nhã .
Mặc dù chỉ tiếp xúc 0. 1 giây, nhưng như thế đã đủ làm cho tôi điên đảo, mơ màng đến mức toilet nằm ở đâu cũng không tim được.
"Anh rất khỏe, thật." Lý Bồi Cổ ép tôi vào vách tường, nắm giữ quyền chủ động lần nữa.
Dù sao đã rơi vào thế hạ phong, tiếp tục hy vọng cũng uổng công, tôi khôi phục lại sự bình tỉnh vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Sao anh lại vào đây?"
"Nghe nói mới vừa em và dì Bích bị ám sát, anh đến xem em có bị gì không." Lý Bồi Cổ duỗi ngón tay ra, vút nhẹ lên chóp mụi của tôi.
"Trước mắt tinh thần em vẫn ổn định." Ngụ ý của tôi, nếu như tay Lý Bồi Cổ không khiêm tốn một chút, rất có thể tôi sẽ bộc phát ngay.
"Nghe nói, em đã cứu dì Bích, thật không?" ngón tay Lý Bồi Cổ hình như chóp mụi của tôi, không ngừng trêu chọc.
Tôi gật đầu, hai con mắt không tự chủ nhìn về phía ngón tay của hắn, mắt có khuynh hướng trở thành đôi mắt lé.
"Mà lần trước, em cũng có công cứu anh." Lý Bồi Cổ kể lạimột sự thật.
Tôi lại lần gật đầu, động tác tăng thêm chút.
Nhưng nếu Lý Bồi Cổ là muốn nợ nhân tình, thịt tới cửa, thì tôi cũng rất vui lòng đón nhận.
Nhưng suy của tôi với Lý Bồi Cổ không giống nhau, hắn tiếp tục nói: "Mới vừa rồi, khi em mang tai nghe giảm thanh lại thể hiện bản lĩnh nhanh nhẹn thoát được đòn đánh lén của anh."
Nghe thế, tôi cảm thấy như có gì đó không đúng, Lý Bồi Cổ đã mơ hồ đoán được một ít chuyện.
"Bất Hoan, em là đang muốn lừa dối anh?"
Ngón tay của hắn hơi dừng lại ỡ giữa trán tôi, nhiệt độ hộ hấp, bao phủ quanh cái ngón tay sạch sẽ kia.
Dì Bích đã ngàn căn vạn dặn, bắt tôi phải dấu chuyện này với Lý Bồi Cổ, nhưng tôi cũng không có đồng ý.
Tôi đem tất cả nói cho Lý Bồi Cổ nghe, chỉ che giấu mấy câu nói kia chủa dì Bích.
Sau khi nghe xong, ngón tay Lý Bồi Cổ, đi tới trên mí mắt tôi, từ từ di chuyển dọc theo đường cong của mí mắt.
Đầu ngón tay lành lạnh, khiến cho những nơi được tiếp xúc có một cảm giác thư thái.
"Còn nhớ vào cái đêm em mới vào nhà anh, ở trong phòng chứa đồ, việc em đã hứa với anh không?" Lý Bồi Cổ hỏi.
Dĩ nhiên nhớ.
Dưới ánh trăng sáng trong phòng chứa đồ, quanh quẩn mùi thịt ở bên trong, cùng sự dịu dàng của Lý Bồi Cổ, tôi đã hứa với hắn.
Từ ngày hôm đó trở đi, tôi là người của hắn, bất luận hắn nói gì, tôi đều sẽ làm theo.
"Hiện tại, anh cần em làm việc gì sao?" Tôi hỏi nghi vấn trong đầu .
"Em có bằng lòng làm không?" Hắn hỏi.
"Em bằng lòng." Tôi trả lời.
"Cho dù là em còn chưa biết phải làm cái gì sao?" Hắn hỏi.
"Bất luận anh nói cái gì, em đều làm theo." Tôi trả lời, không có một chút do dự: "Đây là ước định của chúng ta."
Lý Bồi Cổ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như nước, nhưng nước màu đen kia, mặc dù tinh khiết, nhưng cũng không lộ ra vẻ chân thật, ai cũng không nhìn thấu sự đấu tranh kịch liệt dưới mặt nước, vẫn chỉ là trầm tĩnh trước sau như một.
"Bất Hoan. . . . . . Bất Hoan, Bất Hoan của anh."
Hắn lầm bầm lập lại tên của tôi, khi nghe thấy câu cuối cùng tên của tôi có thêm từ sở hửu, giống đang được ngăm trong nước nóng mà căng mềm, ấm áp tràn lan.
Sau đó, hắn nâng mặt của tôi lên, hôn tôi.
Một cái hôn rất lịch sự, chỉ là sự chạm nhẹ của cánh môi, nhưng tôi cảm giác cả người giống như bị bắt lửa, hơn nữa ngọn lữa kia, tất cả đều nhanh chóng trỗi lên ở đôi môi tôi, máu ở dưới cánh môi, dường như như một nồi cháo nhỏ đang được nấu sôi, đang sủi lên những bong bóng kêu ùn ục ùn ục.
Tôi hy vọng với nhiệt độ đó có thể làm cho đôi môi tôi tan chảy thành cao su, để có thể vĩnh viễn dán chặt vào đôi môi của Lý Bồi Cổ.
Đáng tiếc, nụ hôn đầu của tôi và hắn không kéo dài được bao nhiêu.
Điện thoại của Lý Bồi Cổ vang lên, hắn chỉ có thể buông tôi ra đi nghe điện thoại.
Trong khoảng thời gian gần đây, hình như hắn trở nên bề bộn nhiều việc.
Sau khi nói xong mấy câu với người ở đầu dây bên kia, hắn cúp điện thoại, vuốt ve gương mặt của tôi, cuối cùng lưu lại ỡ trên trán tôi một nụ hôn – trên trán có rất nhiều cảm giác, không có quá nhiều cảm xúc.
"Anh có việc phải đi ra ngoài, gặp lại vào buổi tối nha." Hắn nói.
Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn sau khi rời đi, lòng tôi tựa như biển mênh mông, nhấp nhô bất định, vì phải phát tiết sau khi những kiềm nén bởi sự tiếp xúc của Lý Bồi Cổ, tôi lại đeo tai nghe giảm âm, tiếp tục bán súng.
Nhưng là bắn được năm phát đạn, trực giác tôi lại cho thấy có người đang đứng sau lưng.
Gở tai nghe giảm thanh xuống, xoay người, nhìn thấy Lý Lý Cát đứng sau lưng.
Có lẽ là bóng ánh đèn mờ, hình như sắc mặt của hắn trở nên u ám.
Tôi cảm thấy hoài nghi không biết có phải hắn cũng như tôi len lén lấy phấn mắt màu tối của dì Bích, thoa hết lên mặt.
Bắn được hơn mười phát, đạt được thành tích không tệ, chỉ có một phát ở vòng thứ tám, một phát ở vòng thứ chín, còn lại đều vào ngay giữa tâm.
Từ nhỏ tôi đã bắt đầu luyện tập, có lúc chỉ vừa đứng thôi thì củng mất hai giờ, tay vẫn giơ lên, lâu ngày, trên bả vai liền có bệnh, thỉnh thoảng hay đau nhức, tư vị đó có thể coi là đau tới mất hồn, mội khi nó phát tác sẽ đau đến mất hận khổng thể lọt da ra, đem tất cả sợi cơ và dây thần kinh ra mà xoa bóp.
Giờ phút này, cũng không may mắn mà bệnh cũ bắt đầu tái phát, tôi dự định bắn xong năm phát này sẽ dừng lại nghĩ ngơi.
Nhưng tôi đang bắn tới phát thứ hai. Đèn báo động của hệ thống an ninh chớp sáng.
Sau đó, khóe mắt tôi thoáng liếc qua, phát hiện một con dao nhỏ sáng loáng sắc bén vô cùng bay về phía cổ họng tôi.
Tốc độ này đang nằm trong phạm vi tôi cảm nhận được, tôi thấp người xuống tránh, con dao bay xước qua cổ áo tôi, tự thế dĩ nhiên là đầu cuối thấp không để ý phía trước đụng phải dưa chuột của người đối diện.
Nói chính xác, là cái trán tôi đụng phải, lại nói, quả dưa chuột này rất cứng rắn, trán của tôi có chút đỏ lên.
Không muôn làm cho người ta nghĩ tôi đang tạo cơ hội ăn đậu hủ một cách sỗ sàng, nên dù đã ăn đậu hũ sẽ phải làm bộ như chưa ăn được đậu hũ.
Tôi lo suy nghĩ cái y niệm đó, đứng thẳng đứng người dậy, nhảy một cái, nhảy đến cái tên ám sát cách tôi ba thước thì dừng lại.
Tôi đang chuẩn bị làm như vô tội giả bộ quan minh chính đại lớn tiếng hỏi: "Người tới là ai" , nhưng khi thấy rõ người nọ thì trong lòng tôi nở hoa, đó là đóa hoa nở rực rỡ, nở đầy ruộng hoang, cả rỏa hương cả vùng đất.
Bởi vì, tôi lại ăn đậu hủ của Lý Bồi Cổ lần nữa – kẻ trộm, chính là hắn.
Gở tai nghe giảm thanh xuống, tôi sờ sờ trên trán đã hiện nhàn nhạt dấu đỏ, liền chãy đến, ân cần hỏi: "Ngại quá, không nhìn thấy người đến là anh, không làm đau anh chứ?"
"Không có việc gì." Lý Bồi Cổ cười nhạt, ý đồ muốn kéo ánh mắt của tôi từ chỗ bị thương của hắn về.
Nhưng chúng ta lập trường luôn luôn kiên định, ánh mắt tôi vẫn lấp lánh theo dõi hắn dưa chuột, nhiệt độ kia, cao hơn cao hơn bình thường một đến hai độ, là có thể nóng đến chảy quần lót của hắn -- dĩ nhiên, đây cũng hy vọng của tôi.
"Làm sao có thể không có việc gì đây? Đầu của em còn đau, chẳng lẽ chẳn lẻ đầu nhỏ của có thể cứng hơn cả đầu của em sao?" Nét mặt của tôi, đủ ngu đủ ngây thơ, nhưng tâm tư của tôi, cũng là rất đồi trụy rất bạo lực: "Nhiều lời vô ích, nhanh đem chỗ bị đau ra đây cho em kiểm tra một chút."
Mao gia gia( Mao Trạch Đông chắc ai cũng biết) đã từng nói, tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Tôi vừa nói, vừa vươn tay về phía háng của hắn thăm dò, nhưng Lý Bồi Cổ lại kịp thời bắt được tay của tôi, tiếp tục mỉm cười, làm như gió xuân: "Anh không sao, thật."
Sau khi nói xong lại bổ sung: "Em nên có lòng tin đối với chất lượng của anh."
Tôi không mất hy vong chút nào, tay hơi thêm sức, hướng dưa chuột đi tới đi tới đi tới vào, vừa tiếp tục rất ngu rất khờ dại cười: "Không thể chỉ nói như vậy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, có sao không, phải lấy ra xem mới biết được."
Người đang trạng thái cầm thú thì sẽ bộc phát ra tiềm lực rất lớn, tựa như trạng thái hiện của tôi, Tinh, Khí, Thần, cũng từ từ kéo tới, hơi sức kia lớn đến khiến cho Lý Bồi Cố có chút không chịu nổi.
Mắt thấy tay của tôi sắp chạm được vào nơi trọng điểm thì Lý Bồi Cổ chợt cúi đầu, dùng đôi môi chà nhẹ qua môi của tôi.
Môi của hắn, nhu hòa, hơi có chút ươn ướt, có cổ hơi thở thanh nhã .
Mặc dù chỉ tiếp xúc 0. 1 giây, nhưng như thế đã đủ làm cho tôi điên đảo, mơ màng đến mức toilet nằm ở đâu cũng không tim được.
"Anh rất khỏe, thật." Lý Bồi Cổ ép tôi vào vách tường, nắm giữ quyền chủ động lần nữa.
Dù sao đã rơi vào thế hạ phong, tiếp tục hy vọng cũng uổng công, tôi khôi phục lại sự bình tỉnh vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Sao anh lại vào đây?"
"Nghe nói mới vừa em và dì Bích bị ám sát, anh đến xem em có bị gì không." Lý Bồi Cổ duỗi ngón tay ra, vút nhẹ lên chóp mụi của tôi.
"Trước mắt tinh thần em vẫn ổn định." Ngụ ý của tôi, nếu như tay Lý Bồi Cổ không khiêm tốn một chút, rất có thể tôi sẽ bộc phát ngay.
"Nghe nói, em đã cứu dì Bích, thật không?" ngón tay Lý Bồi Cổ hình như chóp mụi của tôi, không ngừng trêu chọc.
Tôi gật đầu, hai con mắt không tự chủ nhìn về phía ngón tay của hắn, mắt có khuynh hướng trở thành đôi mắt lé.
"Mà lần trước, em cũng có công cứu anh." Lý Bồi Cổ kể lạimột sự thật.
Tôi lại lần gật đầu, động tác tăng thêm chút.
Nhưng nếu Lý Bồi Cổ là muốn nợ nhân tình, thịt tới cửa, thì tôi cũng rất vui lòng đón nhận.
Nhưng suy của tôi với Lý Bồi Cổ không giống nhau, hắn tiếp tục nói: "Mới vừa rồi, khi em mang tai nghe giảm thanh lại thể hiện bản lĩnh nhanh nhẹn thoát được đòn đánh lén của anh."
Nghe thế, tôi cảm thấy như có gì đó không đúng, Lý Bồi Cổ đã mơ hồ đoán được một ít chuyện.
"Bất Hoan, em là đang muốn lừa dối anh?"
Ngón tay của hắn hơi dừng lại ỡ giữa trán tôi, nhiệt độ hộ hấp, bao phủ quanh cái ngón tay sạch sẽ kia.
Dì Bích đã ngàn căn vạn dặn, bắt tôi phải dấu chuyện này với Lý Bồi Cổ, nhưng tôi cũng không có đồng ý.
Tôi đem tất cả nói cho Lý Bồi Cổ nghe, chỉ che giấu mấy câu nói kia chủa dì Bích.
Sau khi nghe xong, ngón tay Lý Bồi Cổ, đi tới trên mí mắt tôi, từ từ di chuyển dọc theo đường cong của mí mắt.
Đầu ngón tay lành lạnh, khiến cho những nơi được tiếp xúc có một cảm giác thư thái.
"Còn nhớ vào cái đêm em mới vào nhà anh, ở trong phòng chứa đồ, việc em đã hứa với anh không?" Lý Bồi Cổ hỏi.
Dĩ nhiên nhớ.
Dưới ánh trăng sáng trong phòng chứa đồ, quanh quẩn mùi thịt ở bên trong, cùng sự dịu dàng của Lý Bồi Cổ, tôi đã hứa với hắn.
Từ ngày hôm đó trở đi, tôi là người của hắn, bất luận hắn nói gì, tôi đều sẽ làm theo.
"Hiện tại, anh cần em làm việc gì sao?" Tôi hỏi nghi vấn trong đầu .
"Em có bằng lòng làm không?" Hắn hỏi.
"Em bằng lòng." Tôi trả lời.
"Cho dù là em còn chưa biết phải làm cái gì sao?" Hắn hỏi.
"Bất luận anh nói cái gì, em đều làm theo." Tôi trả lời, không có một chút do dự: "Đây là ước định của chúng ta."
Lý Bồi Cổ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như nước, nhưng nước màu đen kia, mặc dù tinh khiết, nhưng cũng không lộ ra vẻ chân thật, ai cũng không nhìn thấu sự đấu tranh kịch liệt dưới mặt nước, vẫn chỉ là trầm tĩnh trước sau như một.
"Bất Hoan. . . . . . Bất Hoan, Bất Hoan của anh."
Hắn lầm bầm lập lại tên của tôi, khi nghe thấy câu cuối cùng tên của tôi có thêm từ sở hửu, giống đang được ngăm trong nước nóng mà căng mềm, ấm áp tràn lan.
Sau đó, hắn nâng mặt của tôi lên, hôn tôi.
Một cái hôn rất lịch sự, chỉ là sự chạm nhẹ của cánh môi, nhưng tôi cảm giác cả người giống như bị bắt lửa, hơn nữa ngọn lữa kia, tất cả đều nhanh chóng trỗi lên ở đôi môi tôi, máu ở dưới cánh môi, dường như như một nồi cháo nhỏ đang được nấu sôi, đang sủi lên những bong bóng kêu ùn ục ùn ục.
Tôi hy vọng với nhiệt độ đó có thể làm cho đôi môi tôi tan chảy thành cao su, để có thể vĩnh viễn dán chặt vào đôi môi của Lý Bồi Cổ.
Đáng tiếc, nụ hôn đầu của tôi và hắn không kéo dài được bao nhiêu.
Điện thoại của Lý Bồi Cổ vang lên, hắn chỉ có thể buông tôi ra đi nghe điện thoại.
Trong khoảng thời gian gần đây, hình như hắn trở nên bề bộn nhiều việc.
Sau khi nói xong mấy câu với người ở đầu dây bên kia, hắn cúp điện thoại, vuốt ve gương mặt của tôi, cuối cùng lưu lại ỡ trên trán tôi một nụ hôn – trên trán có rất nhiều cảm giác, không có quá nhiều cảm xúc.
"Anh có việc phải đi ra ngoài, gặp lại vào buổi tối nha." Hắn nói.
Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn sau khi rời đi, lòng tôi tựa như biển mênh mông, nhấp nhô bất định, vì phải phát tiết sau khi những kiềm nén bởi sự tiếp xúc của Lý Bồi Cổ, tôi lại đeo tai nghe giảm âm, tiếp tục bán súng.
Nhưng là bắn được năm phát đạn, trực giác tôi lại cho thấy có người đang đứng sau lưng.
Gở tai nghe giảm thanh xuống, xoay người, nhìn thấy Lý Lý Cát đứng sau lưng.
Có lẽ là bóng ánh đèn mờ, hình như sắc mặt của hắn trở nên u ám.
Tôi cảm thấy hoài nghi không biết có phải hắn cũng như tôi len lén lấy phấn mắt màu tối của dì Bích, thoa hết lên mặt.
/145
|