Không Ô Nhiễm Không Gây Hại

Chương 31 - Chương 30

/53


Qua một đêm nhốn nháo rối loạn, hôm sau mặc dù là thứ bảy, nhưng quán bánh rán đầu đường không hề ít người hơn bình thường, như cũ chưa tới bảy giờ đã xếp thành một hàng dài. Dụ Lan Xuyên còn phải làm thêm giờ, các huynh đệ Cái Bang phải thừa dịp chủ nhật đông người hành nghề, ngay cả Cam Khanh núp sau màn không lộ diện cũng phải mở cửa hàng đúng giờ, chuẩn bị nghênh đón một vòng thuỷ nghịch mới, vì vậy tất cả mọi người đều giải tán.

Chỉ còn lại Dương bang chủ là công chức đã về hưu nên không có việc gì, liền cùng ông chủ Dương áp giải Diêm Hạo đang thất hồn lạc phách về tiệm giặt là, đóng cửa giáo dục.

Dụ Lan Xuyên về nhà ngủ gật, làm một cái combat bath(*), dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh sửa chính mình ngăn nắp gọn gàng, chuẩn bị đi làm. Mới vừa tới cửa, anh chợt nhớ tới gì đó, lấy chai nước hoa Cologne xạ hương ở cửa xịt hai cái trên tóc, chuyển bước chân đang hướng về thang máy, người đầy hương thơm gõ cửa nhà cách vách.

(*)combath bath: bắt nguồn từ việc binh sĩ dùng thời gian nhàn rỗi trong chiến đấu tắm rửa. Năm 2009, hình thức này được tổng thống Venezuela ủng hộ nhằm tiết kiệm nước (combat bath 3 phút)

Tối qua Cam Khanh ăn hỏng dạ dày, sáng sớm không định ra ngoài, tự mình nấu cháo uống. Nghe tiếng gõ cửa, cô còn tưởng là cô gái nhỏ đưa sữa tươi cho Trương Mỹ Trân, liền ngậm muỗng canh đi ra.

Hai ngày nay nghe nói nhiệt độ sẽ giảm xuống, lò sưởi trong phòng đặc biệt nóng, quần áo trong nhà của cô là quần đùi mùa hè mặc để ngồi ven đường gặm ngô và áo ba lỗ đánh bóng rổ... Không mặc áo lót.

Hai người một trong cửa một ngoài cửa, hai mặt nhìn nhau chốc lát, đều bị hình tượng đối lập thảm thiết này chấn động.

Suy cho cùng, giống loài trên địa cầu cũng phong phú như thế.

Cam Khanh bị hương nước hoa Cologne chưa kịp lan toả hết kích thích mũi có chút ngứa, muốn hắt hơi, nhưng trong miệng còn có cái muỗng, cô kìm nén đến mức cắn răng nghiến lợi. Răng cắn một cái vào muỗng, khiến cái muỗng nhếch cao cao lên trên, đập trúng xương sống mũi của cô, vành mắt liền đỏ lên, cô tự đập mình đến phát khóc.

Dụ Lan Xuyên phi lễ chớ nhìn mà cúi đầu, nhìn thảm lau nhà của Trương Mỹ Trân: ''Cô... Không lạnh sao?''

''Khụ, còn tạm.'' Cam Khanh... Từ nguyên nhân nào đó, duỗi tay chống vào khung cửa, mượn tư thế này giấu nửa mình sau cửa, có chút xấu hổ che ngực, ''Chuyện gì?''

''À,'' Dụ Lan Xuyên nói, ''Ngày hôm qua...''

''Ngày hôm qua làm sao?'' Cam Khanh ngắt lời anh, từ sau cánh cửa lộ ra đôi mắt cười giảo hoạt, ''Tôi tan tầm liền về nhà, cái gì cũng không biết.''

Lại là hiện trường trở mặt quỵt nợ, Dụ Lan Xuyên mặt không đổi sắc lấy ra búp bê nhựa của Diêm Hạo.

''Có một loại người, bọn họ thà chịu thiệt tự mình tra bản đồ đi một ngày một đêm, cũng không muốn dừng lại tìm người hỏi một tiếng. Không phải là không thể không nói, bọn họ chắc chắn sẽ không nói.'' Cam Khanh không chút dao động, ''Tôi đoán tiểu Yến Tử kia sẽ không chủ động khai ra tôi, tiểu Dụ gia, anh cảm thấy thế nào?''

''Ý của cô là, nửa đêm hôm qua người còn đi dạo bên ngoài là tôi, bắt gặp Diêm Hạo đánh ngất Nick cũng là tôi, đuổi theo mấy con phố mà không kịp, chỉ nhặt được búp bê trở về cũng là tôi?'' Dụ Lan Xuyên bị cô chọc tức bật cười, ''Tôi có bận rộn như vậy sao?''

''Khiêm tốn rồi, không có kiên nhẫn chờ đợi, sao có thể làm Minh chủ, cảm ơn nhiều,'' Cam Khanh nói tiếng người không được ba câu rưỡi, lại buột miệng nói, ''Hôm nào mời...''

Dụ Lan Xuyên: ''...''

Không thể tin được cô còn có mặt mũi nói ra hai chữ ''Ăn cơm''.

Cam Khanh vấp một chút, chợt ý thức được vị thân đầy mùi hương kì lạ trước mặt này, là một đoá kỳ hoa sẽ chủ động đòi nợ xin cơm, vì vậy giọng nói liền cứng đờ chuyển sang: ''...Mời mở cho mình đại hội khen thưởng, người tài giỏi thường vất vả, thấy việc nghĩa hăng hái mà làm.''

Lúc này dứt khoát ngay cả ăn khuya cũng không có.

Dụ Lan Xuyên không còn lời nào để nói, cách cửa nhét búp bê của Diêm Hạo vào: ''Tôi không ở nhà, Diêm Hạo lại có tật xấu trèo cửa sổ nhà người khác. Cái này cô giữ hai ngày, chờ nhóm người ông Dương giải quyết kẻ gây hoạ đó rồi nói sau, giữ cái này cậu ta sẽ không chạy được ---- dĩ nhiên, cô cũng có thể cầm nó đi uy hiếp Diêm Hạo, khiến cậu ta không khai ra cô.''

Cam Khanh xúc động nói: ''Tiểu Dụ gia, anh nghe thử lời nói này của anh, chân chính là nhân vật phản diện.''

Trang phục và khí chất càng giống, vẫn là loại sống không quá ba tập trong phim truyền hình trong nước.

''Vậy sao? Cám ơn.'' Dụ Lan Xuyên cười nhạt, ''Tôi nhìn cô cũng chưa lo lắng vấn đề này, dù sao ngực lớn eo nhỏ mới giống yêu nữ Ma giáo.''

Cam Khanh: ''...''

Dụ tổng phủi bụi không tồn tại trên cổ áo, ngông cuồng tự đại mà rũ mi mắt: ''Giấu cái gì mà giấu, tôi cận thị sắp một trăm độ, cô như vậy mang kính hiển vi cũng không nhìn thấy cái gì.''

Ôi chao, khiêu khích?

Cam Khanh nghe xong, nhẹ nhàng liếm răng mình một chút, thế nhưng quang minh chính đại đi ra từ sau cửa, dựa vào trên khung cửa, mở ra tay chân thon dài, ngực cũng không che, cười như không cười nói: ''Vậy thì thật sự xin lỗi, làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố rồi.''

Dụ Lan Xuyên giương mắt chết lặng, không nghĩ tới miệng pháo giả gặp lưu manh thật, sợ tới mức tầm mắt di chuyển 180 độ, một chữ cũng không nghẹn ra được, hoảng hốt bại lui.

''Đi thong thả, tiểu Dụ gia,'' Cam Khanh vung muỗng sau lưng anh nói, ''Tôi không chậm trễ ngài tuyển mỹ nhân nữa.''

Bởi vì mới sáng sớm liền bị kích thích khiến adrenalin tăng vọt, Thời điểm Dụ tổng xông vào phòng làm việc khí tràng nổ tung, lạnh lùng mang sát khí, các đồng nghiệp cùng ban làm thêm giờ vào chủ nhật bị sát khí của anh chấn nhiếp, hiệu suất toàn thể đề cao trên diện rộng, trước giữa trưa liền xong việc, có thể về nhà ngủ trưa.

Dụ Lan Xuyên nghỉ ngơi một lúc trong phòng làm việc, thần xui quỷ khiến nhập ''Bạo lực gia đình, bạo lực tinh thần'' vào ô tìm kiếm, nội dung liên quan hiện ra rất nhiều. Anh đại khái lướt qua, đều là nói nhảm, vì vậy lại tìm kiếm ''Bạo lực tinh thần có bằng chứng'', kết quả tìm được không phải là ''camera, ghi âm'' không đáng tin cậy gì đó, thì cũng là xác định nói cho anh biết ''Lấy bằng chứng khó khăn, định nghĩa không rõ.''

Dụ Lan Xuyên khép lại máy tính, đi đến bên cửa sổ, lấy mắt kính xuống nhìn về phía xa, giảm bớt mệt nhọc.

Vả lại, coi như có thể chứng minh Nick là tên cặn bã, thì có thể thế nào? Hướng Tiểu Mãn giết người không thành là sự thật. Quả thật cô ta bị người khác hướng dẫn, chính mình lại có bệnh tâm lí, có thể không cần ngồi tù, nhưng với trạng thái tâm lí như vậy, ở đâu chẳng là ngồi tù, có gì khác nhau chứ?

Dụ Lan Xuyên lắc đầu một cái, chuyện này ngắn ngủi nấn ná chốc lát


/53

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status