Không Ô Nhiễm Không Gây Hại

Chương 30 - Chương 29

/53


Cam Khanh tìm một vòng quanh bốn phía, cũng không tìm thấy dấu vết của Diêm Hạo. Cô uống một bụng gió, lại liên tục chạy như điên, lúc này dạ dày thật sự có chút đau, buổi tối đáng ra không nên ăn nhiều... mấy cái cánh gà kia.

Đây có thể là báo ứng ---- lần trước cô không biết giữ miệng, sau lưng nói ''Đường Tiền Yến'' hiện tại đều thành đại thằn lằn, hôm nay liền bị đại thằn lằn con kéo chạy ba con phố.

Trên tường viện, một tờ quảng cáo lò sưởi dán hơn một tháng bị tróc ra một nửa, phe phẩy không yên trong gió rét, chữ viết phía trên loang lổ không chịu được.

Cam Khanh nhìn chằm chằm nó một lúc, quay đầu bước đi, nghĩ thầm: ''Mặc kệ, muốn chết thì đi chết đi, đây phải về đi ngủ.''

Ngay tại lúc này, một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi vang lên, ngay sau đó bị người cắt đứt. Cam Khanh tựa như cá lội trượt ra ngoài, giây tiếp theo đã không còn ở chỗ cũ.

Giọng này là của Nick, thật khéo, Nick tỉnh đúng lúc này.

Giây trước vẫn còn đang mỹ mãn quyến rũ ngốc bạch ngọt, vừa mở mắt liền phát hiện mình giống như bao bố bị người ta vác trên vai chạy như điên, đổi thành ai cũng muốn kêu lên. Dạ dày Nick chống trên balo cũ của Diêm Hạo, bên trong không biết có thứ gì cứng cứng, liên tục chọc vào giữa hai sườn hắn, chọc đến hắn muốn nôn.

Nick túm lấy cái balo vải theo bản năng, há to miệng, mở rộng cổ họng: ''Cứu...''

Diêm Hạo sợ hết hồn, trở tay ném người trên vai xuống.

Từ một chỗ cao vững chắc mà đập xuống đất, Nick cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều phải chấn động, khiến mắt hắn tối sầm. Ngay sau đó, còn không đợi hắn thấy rõ tên cướp lòng dạ hiểm độc này là ai, một cái áo khoác thấm đầy mồ hôi liền trùm xuống, bao lại đầu hắn.

Nick hoảng sợ, kéo balo cũ của Diêm Hạo, đỡ thắt lưng già cả nằm trên mặt đất, liều mạng dịch mông ra xa: ''Mày rốt cuộc là... Ưm... Ưm!''

Diêm Hạo đá hắn ta một cái, hắn ta liền cuộn thành một con tôm.

Đường Tiền Yến này nghiệp vụ bắt cóc không thuần thục, mồ hôi đầy đầu vừa giành lại balo của mình, vừa cố gắng đè lại đầu Nick. Chỉ nghe ''Xoẹt'' một tiếng, balo nhỏ trị giá mười sáu đồng rưỡi lừng lẫy hi sinh trong sự lôi kéo của hai người đàn ông, đồ vật bên trong rơi đầy đất.

Lăng ba lệ!

Diêm Hạo tức hộc máu đạp Nick một cái, đồ chơi này rốt cuộc bất động.

Diêm Hạo thở hổn hển, hoảng hốt nhét đồ rơi ra ngoài vào trong balo, không kịp kiểm tra, liền nhạy bén mà bắt được một chút động tĩnh. Mặt Diêm Hạo biến sắc, khom lưng vác Nick lên, xoay người định chạy.

Đúng lúc này, một cơn gió mãnh liệt lướt qua trước mặt, ngăn cản đường đi của cậu, Cam Khanh đuổi kịp tới đây!

Diêm Hạo hít vào một hơi, giơ tay lên chém trước người, cùng một chân đánh giáp lá cà. Hai người cứng đối cứng mà đụng một cái, đồng thời văng ra ---- Cam Khanh văng xa hơn một chút, thể trọng chênh lệch vẫn là không thể nào vượt qua.

Cánh tay Diêm Hạo đau như bị chặt đứt, cả người căng thẳng, nhìn chằm chằm người trước mặt: ''Cô... Cô rốt cuộc là ai?''

Có vài kẻ ngoài nghề cho rằng chân có lực mạnh hơn cánh tay, hơn nữa tư thế xinh đẹp, có vẻ lợi hại hơn. Nhưng thực tế nếu như không phải ''Chuẩn bị'' để thi đấu võ, hai người xa lạ không biết cách đấu của đối phương lại đánh nhau, hiếm khi sẽ trực tiếp ra chân. Bởi vì người mượn lực, phát lực đều tập trung dưới chân, chân vừa nhấc, nửa người không có điểm tựa, trọng tâm cũng phải thay đổi. Quét chân ra thì dễ, bên kia chắc chắn gặp nạn, nhưng khó ở chỗ là khi cùng nhau rơi xuống, trong lúc vô tình người sẽ có rất nhiều điểm yếu, rất dễ dàng bị đối phương đánh trở lại.

Một chân chặn đường này, nhìn như thế tới rào rạt, thật ra thì lại gần giống hành vi duỗi chân nhẹ nhàng đẩy ra của chủ nhân lúc mèo con chó con quấy rối, là để cảnh cáo.

Nếu Cam Khanh không phải là cái ''Chày gỗ'' cái gì cũng không hiểu, thì chắc chắn là cô giữ lại át chủ bài rất mạnh.

''Không biết tôi? Lúc mua bánh rán, ngày ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có một lần bánh rán giòn dư lại một cái, cậu còn nhường cho tôi.'' Cam Khanh hơi nhúc nhích ống chân tê dại, cô không nói đùa nữa, hạ thấp giọng nói, ''Tôi nhớ kĩ nhân tình này, tôi lặp lại lần cuối, cậu để người này xuống, tôi sẽ không báo cảnh sát.''

''Không, tôi không thả.'' Diêm Hạo cảnh giác mà lui về phía sau nửa bước, ''Hắn... Hắn là tên cặn bã, hại người, giả bộ vô tội, tôi nhìn thấy... Hắn còn muốn lừa gạt người khác!''

''Hại người nào?'' Cam Khanh cố hết sức nghe lời nói lộn xộn của cậu ta, sửng sốt một chút mới phản ứng được, ''Vợ hắn? Cậu quen biết Hướng Tiểu Mãn?''

Diêm Hạo thành thật lắc đầu.

Cam Khanh chẳng hiểu ra sao: ''Cậu không biết cô ta, vậy cậu ở đây ồn ào cái gì? Mắc mớ gì tới cậu?''

Vốn từ của Diêm Hạo tương đối ít, cũng không thể mắng chửi người, hết lần này đến lần khác chỉ có một câu: ''Hắn là tên cặn bã!''

''Vậy thì sao? Cậu muốn tới thay trời hành đạo hả?'' Cam Khanh hỏi, ''Cậu thuộc phụ liên(*)?''

(*)phụ liên: liên đoàn phụ nữ

Chú ý quyền lợi phụ nữ vậy cơ mà?

Diêm Hạo lại cho rằng cô nói là ''Phục liên'' ---- liên minh người báo thù ---- người này đang giễu cợt chuyện cậu mặc quần áo người nhện bị bắt!

Một bức tường vô hình to lớn từ trên trời giáng xuống, chắn ngang giữa hai người, tạo ra một hồi ông nói gà bà nói vịt.

Mặt Diêm Hạo phút chốc đỏ lên, bi phẫn mà hét lớn một tiếng, liều mạng đâm tới Cam Khanh.

Cam Khanh: ''...''

Cô nói sai cái gì ư?

Diêm Hạo to cao, quả thật có ưu thế hơn, cậu ta coi Nick thành một cây gậy lớn không thể nào thuận tay hơn, múa may đến mức mạnh mẽ oai phong. Cam Khanh nhẹ nhàng nhấn mũi chân xuống đất, trong nháy mắt rút lui ba bốn thước, không dám tiếp chiêu, bởi vì ''Gậy lớn'' này bằng thịt người, nếu không cẩn thận làm gãy, hai người bọn họ đều biến thành tội phạm giết người.

Chợt lách người trượt đến bên cạnh Diêm Hạo, ngón tay Cam Khanh tựa như lưỡi câu, vung tới cổ họng Diêm Hạo. Cổ Diêm Hạo liền nổi da gà, trong lúc điện quang hoả thạch hai người so tới hơn mười chiêu. Cái tay tái nhợt kia cực kì hiểm độc, mỗi một cái khớp xương đều mang sát khí, cậu nhất thời có chút sợ hãi, chậm nửa nhịp, tay Cam Khanh liền câu lấy đai lưng Nick định kéo hắn xuống.

Diêm Hạo thuận thế quăng Nick xuống đất.

Một chiêu này có thể so với ''Lưu Bị ném con''(*), ngộ nhỡ lúc rơi xuống đất đập đến nơi yếu hại, Nick không chết cũng bị liệt nửa người. Cam Khanh không thể khoanh tay đứng nhìn nhân tra(*) ngã thành nhân bánh, không còn lựa chọn nào khác, đành phải duỗi tay ra đón. Cô theo con đường kiếm tẩu thiên phong(*), luyện không phải loại công phu có thể bẻ cổ tay người, từ thời sư tổ đã không dính dáng đến thể lực lớn. Một đập này của Diêm Hạo không biết mấy trăm cân, hai tay Cam Khanh trầm xuống, thắt lưng suýt


/53

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status