Năm người đi đến club nguy nga lộng lẫy, Đậu Tiểu Huyên khí phách lấy tấm thẻ của ba mình ra, lấy một phòng bao nhỏ, Tiêu Tiêu vui vẻ chào hỏi với người quen ở quầy tiếp tân, sau đó cùng đi vào nơi mà bình thường không dám đến phung phí, Đậu Tiểu Huyên đánh giá từ trong ra ngoài một lượt, cảm thấy trong đây cũng không khác mấy với quán karaoke mấy trăm đồng ở bên ngoài, chỉ là dàn âm thanh tốt hơn chút thôi.Nhân viên phục vụ đến tặng rất nhiều trái cây, đồ ăn vặt miễn phí, còn hỏi các cô có muốn rượu bia gì không, thông qua thái độ nhất trí, các cô gọi hai tá bia.Trong nhóm không có ai thuộc kiểu hướng nội cả, điểm chung chính là đều biết Tiêu Tiêu, nhưng rất nhanh mọi người đều chơi với nhau rất vui vẻ, người ca hát thì ca hát, chơi xúc xắc thì chơi xúc xắc, ăn đồ thì cứ ăn. Đậu Thắng Lợi ghé qua xem một chút, còn bị cô con gái kéo vào song ca một bài rồi mới được đi.Chơi được một nửa, người không hát nữa thì đều chơi xúc xắc, Tiêu Tiêu đang chém giết bốn bề, thì Đoạn Mặc Ngôn gọi điện tới.Cô cong môi lên, đậy nắp lon xúc xắc lại, tỏ ý với mọi người, rồi đi vào phòng vệ sinh nhận điện thoại.Vẻ mặt của mọi cười đều khác thường, trong đó biểu cảm của Lôi Tiểu Trúc là quái lạ nhất.Viên Kha đã ám chỉ với cô ta, rằng Tiêu Tiêu và Đoạn Mặc Ngôn đã ở bên nhau rồi, nhưng cô ta từ chối tin vào điều đó. Trừ khi cô ta nhìn thấy hai người họ thật sự có đôi có cặp xuất hiện trước mặt mình, bằng không cô ta sẽ không tin.Chỉ là cuộc điện thoại đó là do Đoạn thiếu gọi đến ư? Trái tim Lôi Tiểu Trúc bỗng như bị kim đâm vào.Không bao lâu sau, Tiêu Tiêu đã đi ra, Đồng Dĩ Dịch trêu ghẹo: “Sao thế, kiểm tra tình hình à?”“Anh ấy chỉ tùy tiện hỏi thăm thôi.” Tiêu Tiêu ho khan một tiếng.“Chị, sao không kéo bạn trai mới của chị đi chơi chung?” Đậu Tiểu Huyên nhai khô mực nướng, nói năng không rõ ràng.“Ngày mai đi dạo mấy địa điểm du lịch với Nhất Nhất, anh ấy lái xe, em đi không?”“Đi, đi, đương nhiên là em đi rồi!” Đậu Tiểu Huyên giơ tay lên cao.“Tiếu Tiếu, bạn trai của cậu là ai thế, mình biết không?” Lôi Tiểu Trúc mở miệng hỏi, hai tay vô thức nắm lại thành đấm để trên đầu gối.Tiêu Tiêu gãi gãi mặt, cười cười nói: “Chính là Đoạn Mặc Ngôn đó.”Mặt của Lôi Tiểu Trúc cắt không còn giọt máu, mất một lúc lâu cô ta mới tìm về giọng nói của chính mình, “Thì ra thật sự là…… Mình còn tưởng rằng, những lời đó chỉ là tin đồn thôi chứ……”“Tụi mình xác định quan hệ cũng không bao lâu, nên ngại nói ra.”“À……” Lôi Tiểu Trúc muốn cười, nhưng khóe môi hoàn toàn không thể nhếch lên được. Trong đầu chỉ lặp lại hai chữ: Tại sao, tại sao?Đồng Dĩ Dịch liếc mắt sang, biết Lôi Tiểu Trúc là bạn mà Tiêu Tiêu quen biết trong công ty, tuy Đoạn Mặc Ngôn là ông chủ của công ty bọn họ, nhưng phản ứng thế này có phải quá kì lạ không?“Đoạn Mặc Ngôn là cao nhân phương nào vậy?” Đậu Tiểu Huyên tò mò chớp mắt.“Ngày mai em sẽ gặp thôi, đúng rồi, hôm nay em muốn đến kí túc xá của tụi chị ngủ luôn không, sáng mai anh ấy có thể chở đi một lượt luôn.”“Được chứ, được chứ.”Liên Hoan Hoan đang hát bài Cao nguyên Thanh Tạng đến đoạn cao trào, khiến mọi người rung động, Tiêu Tiêu và mọi người cầm lấy đạo cụ hò hét khen hay. Qua khúc nhạc đệm, mọi người lại tập trung vào trò chơi, chỉ có mình Lôi Tiểu Trúc nói chóng mặt muốn nghỉ ngơi một chút.Bia uống cũng được kha khá rồi, giọng của mọi người cũng hơi khàn khàn, đang lúc cười đùa chia dưa hấu, thì bỗng dưng cửa bị đá mở ra, Đậu Tiểu Huyên ngồi gần cửa nhất giật nảy mình, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ chải kiểu tóc vuốt ngược, kéo theo một người đàn ông áo đen cao to, đẹp trai ở bên cạnh, kề vai đi vào, một đám đại thiếu gia quần áo lai láng ở phía sau, y như lưu manh vậy, làm cho các cô gái đều ngây ra.“Phải phòng này không?” Gã vạm vỡ dẫn đầu lớn giọng oang oang.Những tên đi theo
/91
|