KHÔNG GẶP KHÔNG NÊN DUYÊN

Chương 54: Chương 50

/91


Quả thật là được đằng chân lân đằng đầu mà! Xong chuyện Tiêu Tiêu muốn giết anh luôn cho rồi, đồ lót của mình bị ướt hết, căn bản không thể mặc được. Không dễ dàng gì mới dùng khăn giấy lót đỡ, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, hai người một trước một sau đi ra phòng họp, cô cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô đều rất quái lạ, cô cứ sợ ngoài cái cổ đã được mái tóc che lại, ở chỗ nào đó còn dấu vết càn quấy của anh nữa, thật sự ngay cả bước đi cũng không biết phải đi thế nào.

Không dễ gì mới vào được phòng làm việc của anh, cô quay sang đá anh đi mua quần lót cho cô. Dù sao Đoạn Mặc Ngôn đã được như ý, gọi hai cuộc điện thoại bảo người mang quần lót nữ đến đây, đương nhiên, phải bí mật.

Toàn thân Tiêu Tiêu đều không khỏe, cả một buổi chiều cô đều rúc trong phòng làm việc không dám ra gặp mặt ai, Đoạn Mặc Ngôn đi họp cô cũng không đi theo. Cô biết cả tòa nhà nhất định đã tung tin đồn bay đầy trời. Vốn ra bọn họ chỉ suy đoán thôi, bây giờ có thể chắc chắn rồi, may mà qua hai ngày nữa thì sẽ kết thúc thực tập. Cô chỉ cần mặt dày chống đỡ thêm hai ngày nữa là được.

Vừa đến 6 giờ, Đoạn Mặc Ngôn đi gặp khách hàng còn chưa về, cô đã nhanh chóng trốn khỏi tòa cao ốc, căn bản không muốn để ý đến anh bạn trai đang lên mặt kia.

Vừa đến trạm tàu điện ngầm, cô muốn gọi cho Liên Hoan Hoan, thì cuộc gọi của Đoạn Mặc Ngôn đã tới.

“Chạy đi đâu rồi?”

“Không cần anh lo.”

Giọng nói của Đoạn Mặc Ngôn có vẻ khá vui, “Hôm nay Nghiêm Khác muốn mở buổi tụ tập chúc mừng anh bị trộm viếng, đi chơi với anh nhé?”

Thật lòng Tiêu Tiêu muốn quỳ luôn. Chủ nhà bị mất trộm như anh có phải hơi bị cởi mở quá đáng không hả?

“Anh đắc chí như vậy, bị cảnh sát biết được, còn tưởng đâu anh lừa tiền bảo hiểm đó.”

“Đồng hồ mà cũng cho vào bảo hiểm, anh ăn no không có việc làm hay sao?”

Tiêu Tiêu không khỏi cong môi lên. Cô rất tán thường điệu bộ hào phóng coi tiền bạc như rác rưởi của anh thế này. Vừa vui lên, giọng nói của cô cũng dịu xuống, “Em không đi đâu, một mình anh chơi cho vui đi, có buồn bực gì thì trút hết lên người Nghiêm Khác ấy.” Cô có thể nhìn ra, anh và Nghiêm Khác thuộc dạng anh em thương nhau lắm, cắn nhau đau, “Nhưng mà phải đuổi mấy cô gái múa thoát y gì đó đi hết đấy.”

“Sao em không đi?”

“Em phải đi tìm Hoan Hoan, em vẫn không yên tâm về cô ấy.”

“Lo chuyện bao đồng.”

“Tùy anh nói thế nào thì nói.” Tiêu Tiêu đứng ở lối đi nhỏ nhìn tuyến đường xe điện ngầm.

“Tối một chút anh đến đón em.”

“Đừng đến, em ở lại kí túc xá, phải rồi, ngày mai, bạn thân của em - Đồng Dĩ Dịch sẽ qua đây, em muốn chơi với cô ấy mấy ngày.”

“Ý gì thế?”

“Ý là ngài tự chơi một mình mấy ngày đi.” Bây giờ đang là giờ cao điểm tan tầm, Tiêu Tiêu hòa vào dòng người đi một chút, dừng một chút, di chuyển từ từ.

Đối phương dừng lại một lúc, rồi chậm rãi nói: “Cũng không phải là không được, nhưng anh có điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Đợi người ta đi rồi, thì em dọn qua đây.”

“Em không muốn bị anh nhốt lại nữa đâu.” Tiêu Tiêu buột miệng nói.

“Thù dai thật đấy, đã nói là cho em lập mật mã rồi mà.”

Tiêu Tiêu hừ một tiếng, rũ mi suy nghĩ, “Em muốn suy nghĩ đã.”

“Có gì mà suy nghĩ chứ? Chẳng phải trước kia em cũng sống chung với Nhiễm Huy đó thôi, sao nào, đến anh thì không được à?”

Tiêu Tiêu nghẹn lời, “Dù sao đến đó hãy nói, em không nói với anh nữa, em muốn gọi cho Hoan Hoan.”

Nghe anh hừ nhẹ một tiếng, cô nói một tiếng bye bye với anh, rồi cúp máy. Sau đó cô lập tức gọi vào số di động của Liên Hoan Hoan, hỏi cô ta đang ở đâu.

Liên Hoan Hoan do dự hỏi cô có chuyện gì, Tiêu Tiêu nói muốn qua đó đón cô, cô ta vội vàng từ chối, “Mình tan ca ngay đây, chúng ta gặp nhau ở kí túc xá đi.”

“Vậy chúng ta gặp nhau ở Thục Xuyên Viên đi, mình mời cậu ăn cơm.” Thục Xuyên Viên chính là quán cơm Tứ Xuyên lần trước cô dẫn Đoạn Mặc Ngôn đi.

Liên Hoan Hoan dừng lại một chút, rồi nói một chữ được.

Tiêu Tiêu cúp điện thoại, quẹt thẻ đi qua lối vào, bây giờ đang là giờ cao điểm, cô từ từ di chuyển theo dòng người phía trước, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện của Liên Hoan Hoan.

Nếu như là những chuyện khác, cô cũng không muốn hỏi tới hỏi lui như thế làm gì, nhưng rõ ràng là trên cơ thể có vết thương, đó là bạo lực, cô ấy không thể tự làm mình bị thương như vậy được, cứ nghĩ đến có người làm hại cô ấy, cô ấy lại ấp a ấp úng, thì cô cảm thấy không thể nào bỏ mặc được.

Cô đến quán cay Tứ Xuyên trước, tìm một chỗ ngồi cho hai người ở trong góc, đại khái đợi khoảng hơn mười phút, Liên Hoan Hoan mặc một bộ áo tay dài, quần dài màu hồng phấn đi vào.

Hai người gọi hai, ba món ăn, vờ như bình yên nói những đề tài an toàn, cười nói ăn hết bữa cơm. Lúc đi ra thì trời đã tối rồi, hai người từ từ đi về phía trường đại học.

Đi vào sân trường, Tiêu Tiêu nhịn không được lại nhắc đến chuyện cũ, “Hoan Hoan, cho dù cậu trách mình nhiều chuyện cũng được, mình thật sự lo cho vết thương trên lưng của cậu, cậu kể với mình đi, được không?”

Liên Hoan Hoan biết tính tình của Tiêu Tiêu, cô quan tâm cô ta mới dây dưa không dứt thế này, trước kia cô ta ghét nhất là loại người tốt như vậy, cảm thấy mọi người cứ bo bo giữ mình, không ai nói thì không cần hỏi vậy là

/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status