Trước lúc Vương Lang ra khỏi cung Thuỵ Khánh, thật ra đã nói rõ ca ca ta đã làm rất tốt ở Đông Bắc. Chỉ là người này miệng rất kín, nhất là về chiến sự, chưa tới lúc có thể công bố, nhất định một câu cũng không nói với ta. Mãi đến sáng ngày thứ hai ta mới biết, ca ca ta đã thắng trận thứ hai, giết chết một đại nhân vật người Kim. Bây giờ đang ngày đêm không ngừng dũng mãnh tiến công hắc thành người Kim chiếm được hai mươi năm trước, lương thảo và nguồn lính đều rất đầy đủ, chuyện cung Thuỵ Khánh có thể làm đều đã làm, chuyện kế tiếp chúng ta phải làm là chờ đợi.
Đến lúc này, dường như công công ta rất sốt ruột, lúc chúng ta đi thỉnh an, xưa nay chưa từng thấy, dường như hôm qua cũng không cưng chiều mỹ nhân gì, trong cung ngoài cung đều rất nghiêm túc, không có mùi thơm xa hoa lãng phí như thường ngày. Hoàng thượng nghiêm túc, qua lại trong cung.
Nhìn thấy Vương Lang, gương mặt ông hơi sáng lên, không kịp chờ liền gọi Vương Lang đến bên cạnh, nói với hắn vài lời ta không hiểu.
Vương Lang liền an ủi công công ta: “Binh cường mã tráng, hậu cần đầy đủ. Nữ Kim liên hợp hai năm cũng không thu hoạch được tốt, như vậy cũng không thắng được, vậy thì thế nào cũng không thắng được.”
Mặc dù lời nói này bình thường, nhưng vẫn có hiệu quả trấn an công công ta, hắn đi tới lui vài bước, lại lầm bầm lầu bầu: “Trước khi gia gia các ngươi qua đời vẫn còn nói thầm, khi hắn còn tại vị mất hai toà thành…”
“Không phải 16 châu Yên Vân cũng được đoạt về rồi sao.” Ta cười nói: “Hai thành trì mà thôi, sẽ đoạt lại trong tay ngài! Không cần để lại cho Vương Lang!”
Hoàng thượng lộ ra khuôn mặt tươi cười, thân thiết sờ sờ đầu của ta, lại vỗ vỗ vai ta.
“Khi cô cô ngươi còn sống…”
Giọng nói của hắn ngay bên cạnh, sau đó lại trầm xuống: “Ngày trước cô cô của con cũng nhớ kĩ hai toà thành này, thường nói, không biết nhiều năm sau, dân chúng trong thành có biết mình là người Đại Vân hay không…”
Dã tâm của người Kim có thể thấy được, bọn họ cũng không trục xuất dân chúng người Hán trong thành, hoặc giết chết toàn bộ, mà là bố phòng chặt chẽ xung quanh, bảo vệ chặt chẽ Bạch Thành Hắc Thành, rất có thể dùng Song Thành mở đầu, ý tứ phát triển sâu sắc đến Đại Vân.
Chuyện này, dĩ nhiên bị người Đại Vân xem như vô cùng nhục nhã, dân gian vẫn cho rằng dân chúng người Hán ở Song Thành, dưới trướng người Kim nhất định sống không bằng heo chó, ngày đêm hi vọng quân đội Đại Quân ra quân đoạt lại. Nhưng hoàng thượng, Vương Lang và ca ca ta không hề lo lắng giống vậy, hiện tại phần lo lắng này có thể trừ khử, công công ta lo được lo mất, dĩ nhiên có thể hiểu.
Ta lập tức bỏ ý định mang lời đồn Long Dương chia sẻ cho hoàng thượng.
Bây giờ hắn căn bản không để ý đến tranh đấu hậu cung, cũng căn bản không nên phân tâm suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Chính là Vương Lang, bây giờ ta cũng không muốn tố cáo việc này với hắn.
Các nam nhân nên quan tâm chuyện của nam nhân…
Mắt thấy Vương Lang muốn ở lại cung Thuỵ Khánh bồi hoàng thượng nói chuyện giải sầu, ta không thể làm gì khác là vui mừng đi đến cung Trọng Phương thỉnh an, hôm nay Hoàng quý phi thấy ta, sắc mặt lại dễ nhìn hơn nhiều. Ta cũng không biết vì cái gì, lúc đi ra khỏi cung Trọng Phương, nghĩ tới nghĩ lui cũng không muốn hồi cung, định đến cung Lộ Hoa thăm biểu cô.
Hôm nay biểu cô không pha trà cho ta uống, chỉ là giương mắt đơn giản nói: “Ngồi xuống cùng nhau chọn.”
“Đây là cái gì?” Ta vừa ngồi xuống, thuận tay mở ra mấy bức hoạ ra xem thử.
“Vương phi của biểu ca ngươi.” Trần Thục phi trả lời đơn giản: “Đoan vương sắp đến đất phong rồi.”
Ta lập tức hiểu ý Trần Thục phi.
Tuổi Đoan vương còn lớn hơn Vương Lang một chút, hắn thành thân cũng đã gần nửa năm, hoàng thượng đã sớm an bài, để hắn đến đất phong Đông Chí.
Sau khi xong chuyện của Ngũ hoàng tử, sau đó cũng đến hôn sự của hoàng tử thứ bảy
Đến lúc này, dường như công công ta rất sốt ruột, lúc chúng ta đi thỉnh an, xưa nay chưa từng thấy, dường như hôm qua cũng không cưng chiều mỹ nhân gì, trong cung ngoài cung đều rất nghiêm túc, không có mùi thơm xa hoa lãng phí như thường ngày. Hoàng thượng nghiêm túc, qua lại trong cung.
Nhìn thấy Vương Lang, gương mặt ông hơi sáng lên, không kịp chờ liền gọi Vương Lang đến bên cạnh, nói với hắn vài lời ta không hiểu.
Vương Lang liền an ủi công công ta: “Binh cường mã tráng, hậu cần đầy đủ. Nữ Kim liên hợp hai năm cũng không thu hoạch được tốt, như vậy cũng không thắng được, vậy thì thế nào cũng không thắng được.”
Mặc dù lời nói này bình thường, nhưng vẫn có hiệu quả trấn an công công ta, hắn đi tới lui vài bước, lại lầm bầm lầu bầu: “Trước khi gia gia các ngươi qua đời vẫn còn nói thầm, khi hắn còn tại vị mất hai toà thành…”
“Không phải 16 châu Yên Vân cũng được đoạt về rồi sao.” Ta cười nói: “Hai thành trì mà thôi, sẽ đoạt lại trong tay ngài! Không cần để lại cho Vương Lang!”
Hoàng thượng lộ ra khuôn mặt tươi cười, thân thiết sờ sờ đầu của ta, lại vỗ vỗ vai ta.
“Khi cô cô ngươi còn sống…”
Giọng nói của hắn ngay bên cạnh, sau đó lại trầm xuống: “Ngày trước cô cô của con cũng nhớ kĩ hai toà thành này, thường nói, không biết nhiều năm sau, dân chúng trong thành có biết mình là người Đại Vân hay không…”
Dã tâm của người Kim có thể thấy được, bọn họ cũng không trục xuất dân chúng người Hán trong thành, hoặc giết chết toàn bộ, mà là bố phòng chặt chẽ xung quanh, bảo vệ chặt chẽ Bạch Thành Hắc Thành, rất có thể dùng Song Thành mở đầu, ý tứ phát triển sâu sắc đến Đại Vân.
Chuyện này, dĩ nhiên bị người Đại Vân xem như vô cùng nhục nhã, dân gian vẫn cho rằng dân chúng người Hán ở Song Thành, dưới trướng người Kim nhất định sống không bằng heo chó, ngày đêm hi vọng quân đội Đại Quân ra quân đoạt lại. Nhưng hoàng thượng, Vương Lang và ca ca ta không hề lo lắng giống vậy, hiện tại phần lo lắng này có thể trừ khử, công công ta lo được lo mất, dĩ nhiên có thể hiểu.
Ta lập tức bỏ ý định mang lời đồn Long Dương chia sẻ cho hoàng thượng.
Bây giờ hắn căn bản không để ý đến tranh đấu hậu cung, cũng căn bản không nên phân tâm suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Chính là Vương Lang, bây giờ ta cũng không muốn tố cáo việc này với hắn.
Các nam nhân nên quan tâm chuyện của nam nhân…
Mắt thấy Vương Lang muốn ở lại cung Thuỵ Khánh bồi hoàng thượng nói chuyện giải sầu, ta không thể làm gì khác là vui mừng đi đến cung Trọng Phương thỉnh an, hôm nay Hoàng quý phi thấy ta, sắc mặt lại dễ nhìn hơn nhiều. Ta cũng không biết vì cái gì, lúc đi ra khỏi cung Trọng Phương, nghĩ tới nghĩ lui cũng không muốn hồi cung, định đến cung Lộ Hoa thăm biểu cô.
Hôm nay biểu cô không pha trà cho ta uống, chỉ là giương mắt đơn giản nói: “Ngồi xuống cùng nhau chọn.”
“Đây là cái gì?” Ta vừa ngồi xuống, thuận tay mở ra mấy bức hoạ ra xem thử.
“Vương phi của biểu ca ngươi.” Trần Thục phi trả lời đơn giản: “Đoan vương sắp đến đất phong rồi.”
Ta lập tức hiểu ý Trần Thục phi.
Tuổi Đoan vương còn lớn hơn Vương Lang một chút, hắn thành thân cũng đã gần nửa năm, hoàng thượng đã sớm an bài, để hắn đến đất phong Đông Chí.
Sau khi xong chuyện của Ngũ hoàng tử, sau đó cũng đến hôn sự của hoàng tử thứ bảy
/218
|