CHƯƠNG 7
Kỷ Thần nhíu mày hỏi "Cậu muốn độc chiếm cô bé à."
Hứa Tây nghe xong thì bật cười, nói "Một mình tôi sao có thể chống lại hai người."
Kỷ Thần im lặng một lúc rồi nói "Ngày mai tôi sẽ thuê bảo mẫụ"
Nói xong hắn nhìn cô bé một cái rồi đi tới thư phòng làm việc. Lục Viễn Nghiên cũng tiến tới vươn tay chọc chọc vào má cô bé rồi ngáp một cái đi về phía sô pha ngủ tiếp.
Từ nhỏ Hứa Tây luôn là người chăm sóc cô bé, cho nên Thẩm Chân thân với Hứa Tây nhất. Còn đối với Kỷ Thần và Lục Viễn Nghiên, cô bé cũng rất yêu quý bọn họ nhưng lại không bằng Hứa Tây, một phần bởi vì tính cách của hai người nên cô bé sợ hãi.
Thẩm Chân cứ nghĩ cô có được ba người anh trai tốt rất yêu thương mình nhưng cô không biết mỗi ngày mình luôn lớn lên dưới ánh mắt tràn ngập du͙c vọng của ba người bọn họ.
Ba con sói ấy chỉ chờ tới khi cô đủ mười lăm tuổi thì sẽ cùng nhau nhắm nháp miếng thịt cừu ngon lành này.
Tuy nhiên khi nàng tới mười hai tuổi, một trong ba con sói đã không thể chờ đợi được nữa.
Thẩm Chân đang ở trong phòng làm bài tập thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Cô lập tức quay đầu nhìn về hướng đó, người vào chính là Kỷ Thần.
Trên môi cô lập tức xuất hiện nụ cười, vui vẻ gọi "Thần ca ca, anh về rồi sao."
Kỷ Thần về phía cô, hắn cong lưng, tay vòng qua bả vai cô, bao lấy Thẩm Chân vào trong lòng ngực mình, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai "Đang làm bài tập sao?"
"Vâng ạ." Thẩm Chân ngoan ngoãn đáp.
Hôm qua là sinh nhật mười hai tuổi của Thẩm Chân, cô bé được ba người bọn họ tặng rất nhiều đồ, bây giờ vẫn còn rất nhiều hộp quà còn chưa kịp tháo.
Ngay cả bên phía Lục gia, Hứa gia và Kỷ gia cũng gửi quà tới tặng cô.
Điều này chứng minh bọn họ điều đã biết đến sự tồn tại của Thẩm Chân.
Tám năm qua Thẩm Chân được bọn họ bao bọc rất kỹ lưỡng, không cho cô bé tiếp xúc với mạng xã hội, ngay cả một người bạn trong lớp cũng không có.
Khi Thẩm Chân thắc mắc hỏi thì câu trả lời luôn là "Sợ em bị bọn họ làm hư."
Nhưng thực chất là ba người bọn họ đều có ý định muốn biến cô bé thành một người ngốc và tạo ra một Thẩm Chân ngây thơ, không biết gì như bây giờ.
Kỷ Thần cầm lấy cây bút trên tay cô đặt xuống bàn, hắn nói "Đừng làm nữa cùng anh chơi một trò chơi."
Nói xong hắn liền vươn tay bế Thẩm Chân lên.
/158
|