CHƯƠNG 6
Khi nghe thấy cha mẹ đã bỏ mình, Thẩm Chân khóc oa oa không ngừng, ba người đàn ông liền lập tức buông đũa xuống dỗ dành cô bé.
Cô bé khóc trông thật đáng thương nhưng cũng thật xinh đẹp khiến bọn họ xao xuyến không thôi.
Hứa tây lập tức dỗ dành cô bé, anh ôm lấy Thẩm Chân vào lòng nhẹ giọng nói "Chân Chân ngoan không khóc, bọn họ không cần em thì có chúng ta đừng khóc nữa."
Kỷ Thần cũng mở miệng nói "Sau này em muốn gì chúng tôi đều sẽ đáp ứng, chúng tôi có rất nhiều tiền, dù em có muốn hái sao trên trời thì chúng tôi cũng có thể làm được."
Lục Viễn Nghiêm thì không nói gì chỉ ngồi một chỗ ngắm nhìn Thẩm Chân khóc.
Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân có sở thích muốn nhìn cô bé này khóc, trông đáng yêu làm sao.
Sau này phải chọc nhiều để cô bé này khóc cho mình ngắm.
Dù chưa tiếp xúc nhau được bao lâu mà Lục Viễn Nghiêm đã sở thích biến thái đến như vậy.
Thẩm Chân khóc mệt quá thì thiếp đi trong lòng Hứa Tây, anh bế cô đứng dậy nói "Tôi đưa con bé về phòng."
Hứa Tây chưa kịp nhấc chân thì phía sau đã vang lên giọng nó của Kỷ Thần "Không phải đã nói mỗi người một đêm sao?"
Hứa Tây quay đầu lại, gương mặt đột nhiên trầm đi "Cậu tính làm gì, con bé chỉ mới bốn tuổi."
Kỷ Thần nhúng vai nói "Tôi cũng không ác như vậy, chỉ ôm ngủ thôi."
Hứa Tây cúi đầu nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô bé trong lòng, có chút không nỡ rời xa Thẩm Chân đêm nay.
Anh nói "Vậy thì ngủ chung phòng đi, cô bé ngủ trên giường còn chúng ta ngủ dưới đất, như vậy là công bằng rồi."
Như vậy là tối đó, một mình Thẩm Chân ngủ trên chiếc giường rộng lớn. Ở dưới là ba người đàn ông ngủ ở ba gốc.
Đêm khuya yên tĩnh thì đột nhiên có tiếng khóc nức nở của em bé vang lên, Hứa Tây là người bật dậy đầu tiên, anh bước lên giường thì thấy Thẩm Chân đang khóc mớ.
"Hu ba mẹ ơi, đừng bỏ con, Chân Chân rất ngoan."
Tiếng khóc của cô bé cũng làm cho Kỷ Thần và Lục Viễn Nghiêm tỉnh giấc, Lục Viễn Nghiêm theo thói quen bực tức chửi một tiếng.
"Ai dám đánh thức ông đây."
Sau đó hắn lập tức nhận được ánh mắt sắc lẹm của Kỷ Thần thì mới phát hiện trong phòng còn có một cô gái nhỏ.
Hứa Tây ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô "Chân Chân ngoan không khóc, có anh ở đây rồi."
Lục Viên Nghiêm bước lên giường nói nhỏ "Sao vậy."
Hứa Tây nói nhỏ "Có lẽ là nhớ cha mẹ, dù sao cũng mới xe mẹ bị như vậy là bình thường. Nếu các cậu không ngủ được thì trở về phòng đi mình, có tôi chăm sóc cho con bé là đc rồi."
/158
|