Hoàng đế thấy Vệ Tử Dương vẫn một mực cung kính thì cười ha ha một tiếng. Lúc này chợt vang tiếng khóc tức tưởi, Tứ công chúa lấy tay áo che mặt xông ra ngoài.
Liếc nhìn bóng lưng của nữ nhi, Hoàng đế quát khẽ: “Đúng là không hiểu chuyện.”
Dù có quát nhưng trong mắt ông ta lại hiển hiện rõ vẻ hài lòng. Nữ nhi mà ông thương yêu nhất sao có thể gả cho một trượng phu xuất thân như vậy? Vốn còn nghĩ, nếu Vệ Tử Dương thật sự muốn làm phò mã thì ông cũng không ngại dùng một vài thủ đoạn để y hiểu rõ vị trí của mình. Có vài người tài thì tài thật đấy, nhưng cần phải dùng thuận tay, còn phải mài giũa đâu ra đấy.
Ông rất hài lòng với kết quả này.
Ngẩng đầu, Vệ Tử Dương nhìn Hoàng đế, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt liếc nhìn đám người đứng sau ông ta.
Trong nháy mắt, chàng nhìn rõ vẻ mặt ngạc nhiên lo lắng của mọi người.
Đúng lúc đó, ánh mắt của chàng hơi khựng lại.
Chàng nhìn thấy một phụ nhân, khi hai người giao mắt, phụ nhân vội vã cúi đầu.
Dù chỉ có vậy, nhưng trong nháy mắt đó, đôi mắt ướt át của nàng, vẻ mặt mừng như điên vẫn đập vào mắt chàng.
Chàng thật sự không ngờ rằng phụ nhân này lại vui mừng kích động như vậy.
Đúng là Phùng Uyển rất vui.
Chàng có binh quyền rồi.
Trên đời này có một loại người, cho y một chút gió là y có thể bay lượn tới tận chân trời, cho y một chút nước là y có thể che khuất bầu trời.
Lần trước Vệ Tử Dương lập công lớn, nhưng công lao đó lại vào tay Ngũ điện hạ, chỉ có thể tiếp tục sống bằng danh tiếng luyến đồng lộng thần. Phùng Uyển không nhớ rõ kiếp trước chàng khởi bước từ lúc nào, lòng cũng bất an. Nàng sợ bởi vì mình nhúng tay vào khiến vận mệnh chàng bị thay đổi.
Vận mệnh của chàng không thay đổi, thật tốt.
Rũ mắt, Phùng Uyển siết chặt nắm tay, mượn động tác này để che giấu niềm vui trong lòng.
Ở bên cạnh Phùng Uyển, Triệu Tuấn cũng vui mừng, dù thế nào đi nữa, chuyện Vệ Tử Dương trở thành tướng quân cũng có lợi cho y.
Vệ Tử Dương thu hồi ánh mắt, khom mình hành lễ với bệ hạ rồi lui về phía sau, nhận lấy thánh chỉ vừa mới viết.
Nhìn đám người vây quanh Vệ Tử Dương chúc mừng không dứt, Triệu Tuấn khẽ nghiêng đầu, nói với Phùng Uyển: “Uyển nương, lát nữa chúng ta cũng tới chúc mừng.”
Nói tới đây, y lẩm bẩm, “Bệ hạ cũng quá coi trọng công trạng rồi.”
Đương kim bệ hạ không chỉ coi trọng công trạng, hơn nữa còn coi trọng tướng tài. Ông còn yêu thích và coi trọng quân nhân hơn cả văn nhân.
Nghĩ tới Vệ Tử Dương này, xuất thân của y kém xa mình, nhưng bây giờ y đã tướng quân dẫn đầu một đội quân rồi. Còn mình vẫn ở dưới trướng Ngũ điện hạ, thực khách chẳng ra thực khách (*), môn khách cũng không giống môn khách (*), thậm chí còn không phải thần tử chính thức.
* Môn khách và thực khách là những người sống trong nhà quý tộc thời cổ đại (bắt đầu từ thời Xuân Thu), hiến kế, bôn ba vì chủ nhân. “Khách” phụ thuộc vào chủ nhân, còn chủ nhân chịu trách nhiệm “nuôi khách”. Sr vì ta không phân biệt được hai thứ này TT____TT Nhưng có vẻ thực khách có địa vị thấp hơn. Có ý kiến cho rằng thực khách ở trong thời gian ngắn, môn khách ở trong thời gian dài ~~~~~
Triệu Tuấn nghĩ tới đây, lại than thở một tiếng.
Gần như đột nhiên, y quay đầu nhìn Phùng Uyển, nói: “Uyển nương, chắc nàng không đưa ý kiến giúp đỡ tên họ Vệ đó chứ?”
Y cũng không biết tại sao mình muốn hỏi, nhưng y mơ hồ cảm thấy dương như Uyển nương có năng lực này.
Phùng Uyển kinh ngạc nhìn về phía Triệu Tuấn, đối mặt với vẻ mặt ủ dột bất mãn của y, không khỏi cười nói: “Sao phu chủ lại nói vậy? Chiến công của lang quân Vệ gia, một phụ nhân như thiếp sao có năng lực như vậy?”
Triệu Tuấn ngẩn ra, cười ngượng ngùng, thầm nghĩ: Cũng phải.
Y lại đưa mắt nhìn Vệ Tử Dương bị mọi người vây quanh, thở dài một tiếng rồi nói với Phùng Uyển: “Uyển nương, phu thê vốn là một, vừa nãy vì nàng mà ta đã đắc tội với Đại công chúa. Còn nàng? Nàng có vì ta mà moi tin từ Vệ Tử Dương hay không? Nghĩ ra cách gì giúp ta hay không?”
Y nói xong liền mỉm cười, nhìn Phùng Uyển bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Tới rồi.
Y vốn như vậy, rất thích thổi phồng công lao của mình, muốn người ta cảm thấy y đã làm rất nhiều cho kẻ đó.
Thật ra thì với tính cách của y, sao có thể để Đại công chúa không trả giá mà có được điều mình muốn? Trong thâm tâm y, làm sao có thể có chuyện bỏ vốn mà không thu được lời?
Rũ mắt, Phùng Uyển trả lời khẽ khàng: “Chuyện này không dễ chút nào. Ngũ điện hạ tổ chức đại thọ cho bệ hạ, khiến bệ hạ vui lòng. . . . . .”
Không đợi nàng nói hết, Triệu Tuấn không kiên nhẫn ngắt lời, “Uyển nương nàng phải nghĩ cách giúp ta, chứ không phải nghĩ cách giúp Ngũ điện hạ.”
Dừng một chút, y lại nói: “Ta không quan tâm điện hạ nhận được lợi ích gì, ta chỉ muốn vãn hồi hình tượng của mình trong lòng điện hạ, muốn được ngài trọng dụng lần nữa. Nàng có hiểu không?”
Tất nhiên Phùng Uyển hiểu, nàng rũ mắt, ngập ngừng nói trong cái nhìn chăm chú của y: “Ý, ý thiếp là, Ngũ điện hạ có được sự yêu thích của bệ hạ, dù có ý kiến hay đi nữa cũng không được coi trọng như lần trước.”
Ý của nàng là thời cơ còn chưa tới, cần phải kiên nhẫn chờ đợi ư?
Gân cơ trên mặt Triệu Tuấn đột nhiên co rút, y môi mím thật chặt, nôn nóng nói: “Nàng không biết ánh mắt khi những người đó nhìn ta đâu. Rõ ràng kính ta sợ ta, bây giờ lại có gan giễu cợt trước mặt ta. . . . . . Ta không muốn đợi nữa.”
Y vừa dứt lời, liền quay sang nhìn Phùng Uyển, rõ ràng dịu dàng nhưng lại để lộ ánh mắt kỳ dị. Y nhìn nàng chòng chọc, Phùng Uyển lập tức cúi đầu, vẫn thanh tao khiếp nhược như vậy.
Triệu Tuấn thu hồi ánh mắt, tiếp tục chìm trong nỗi buồn khổ của mình.
Y không biết Phùng Uyển vẫn rũ mắt đang suy nghĩ: Kiếp trước y là một trong năm đại thần Ngũ điện hạ coi trọng nhất. Không lâu sau ngày thánh thọ bệ hạ, đúng vậy, ngày mai bệ hạ sẽ triệu kiến thăng quan cho y.
Ngày mai, Triệu Tuấn sẽ đường đường chính chính trở thành một viên quan triều đình, từ đó về sau y đi từng bước từng bước trên con đường huy hoàng của mình.
Nhưng kiếp này, y lại vô cùng khốn đốn. . . . . .
Khóe miệng nở nụ cười kín đáo, Phùng Uyển từ từ ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn nôn nóng bất an, buồn khổ không dứt.
Đang lúc này, Phùng Uyển nghe thấy tiếng quát bực bội khó chịu của Triệu Tuấn: “Cũng tại tiện phụ Vũ nương kia làm hỏng chuyện tốt của ta.”
Quát xong, y đá chân về phía trước, nhưng vì quá đà nên mũi chân đụng phải một tảng đá. “Bụp” một tiếng, Triệu Tuấn đau đến mức kêu oai oái, ôm chân nhảy tưng tưng.
Tiếng kêu đau của y không lớn, nhưng lúc này lại có một giọng nói hoảng hốt truyền đến, “Đại tỷ phu làm sao vậy?”
Phùng Vân ăn vận khoan thai lắc mông vội vàng đi tới. Ả lo lắng nhìn Triệu Tuấn chậm chạp đặt chân xuống, khuôn mặt đau đến nhăn nhó nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Ả nhìn Phùng Uyển chằm chằm, kêu lên: “Đại tỷ, tỷ phu đau đến mức này mà tỷ không đau lòng, còn đứng bên cạnh xem chuyện vui sao?”
Lần này, Phùng Vân vừa lên tiếng, Triệu Tuấn đã vội thấp giọng nói, “Đừng làm ầm lên, ta không sao, không sao đâu.”
Y quay đầu lại nhìn quanh quất, thấy chỉ có mấy người chú ý về phía này thì nhẹ nhõm hơn nhiều: Ở chỗ nhiều quý nhân như vậy, không nên để họ thấy dáng vẻ hốt hoảng của mình.
Quay đầu lại, thấy Phùng Vân vẫn nhìn chằm chằm Phùng Uyển, Triệu Tuấn nhíu mày, không nhịn được thấp giọng giải thích: “Đại tỷ của muội đúng, nàng biết ta không muốn bị ai thấy.”
Ngay khi dứt lời, Triệu Tuấn thầm nghĩ: Uyển nương đúng là Uyển nương, Tứ cô tử không phải là không thông minh, nhưng nàng ta chỉ nghĩ tới mình, không nghĩ cho ta.
Phùng Vân lại làm y không vui, bất tri bất giác, kiếp trước hai kẻ khăng khít keo sơn, kiếp này chỉ thấy đối phương như cái gai trong lòng. Bình thường không sao, một khi có việc, liền theo thói quen mà nghĩ đến điểm xấu của đối phương.
Một hồi lâu, Triệu Tuấn không còn đau nữa đứng thẳng dậy, y mỉm cười nhìn Phùng Vân, thân mật gọi một tiếng: “Tứ cô tử, sao muội lại rãnh rỗi tới đây vậy?”
Đúng vậy, sao mỹ nhân như Phùng Vân lại có thể đến gặp họ lúc bệ hạ chưa rời đi như vậy?
Triệu Tuấn không nói lời này thì thôi, vừa mở lời, Phùng Vân đã hơi giận. Ả nén giận, thấp giọng nói: “Là Hoàng hậu nương nương bảo ta tới.”
Dứt lời, ả nhìn Phùng Uyển, không kiên nhẫn nói: “Đại tỷ, chúng ta vốn là tỷ muội ruột, trước kia có gì không đúng hãy bỏ qua hết đi.”
Ả nhìn Phùng Uyển chằm chằm, ra lệnh: “Sau này tỷ không được phép hạ bệ ta! Không được phép làm ta lúng túng trước mặt người ngoài nữa.” Liếc nhìn Phùng Uyển vẫn dịu dàng lặng im, Phùng Vân chua xót nói: “Tỷ nói xấu ta trước mặt Đại công chúa, rồi lại làm ta mất mặt trước Thái phi Hoàng hậu như vậy là hay lắm sao? Tỷ có biết không, tỷ làm như vậy sẽ cản trở đường phú quý của ta. Tỷ cản trở đường phú quý của ta, chính là cản trở đường phú quý của đại tỷ phu.”
Phùng Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thỉnh thoảng liếc nhìn Triệu Tuấn, thấy y cúi đầu lắng nghe, liền quay sang Phùng Uyển, “A Uyển, tỷ có hiểu không?”
Giọng nói có phần nghiêm nghị.
Thật buồn cười, rõ ràng yếu thế, rõ ràng bị quát mắng trách móc, muốn đến giải hòa nhưng cách nói chuyện lại trịch thượng như vậy.
Phùng Uyển rũ mắt không nói gì.
Phùng Vân nén giận, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ tỷ cho rằng bám vào Vệ Tử Dương kia là có thể được phú quý sao? Tỷ cũng quên mất y. . . . . .”
Bởi vì vô cùng bất mãn nên giọng của ả hơi cao.
Vẫn chưa nói hết, giọng nói mị hoặc êm tai chợt vang lên, “Hình như có người nhắc đến ta?”
Giọng nói này êm tai như vậy, dường như vừa thốt lên đã át hết âm thanh bên cạnh, khiến mọi người bất giác tìm theo giọng nói đó.
Phùng Vân và Triệu Tuấn cũng quay đầu lại.
Phùng Uyển cũng quay sang.
Vệ Tử Dương mặc bộ áo đen đang đứng khoanh tay, uể oải bước ra khỏi chỗ khuất sáng. Ngọn lửa bập bùng chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ khôn xiết của chàng, ngọn lửa màu đỏ rọi vào con ngươi yêu mị như chất chứa lửa máu rung động lòng người.
Môi mỏng khẽ nhếch, hàm chứa sự lạnh lẽo cũng hàm chứa nét cười, chàng từ từ tiến tới gần.
Bất tri bất giác, mọi người cùng nghĩ tới con báo đi săn trong bóng đêm. Bất tri bất giác, mọi người bị vẻ ưu nhã và nguy hiểm hoa mỹ này kích động mà lui về phía sau một bước.
Phùng Vân khó khăn mới lùi lại được một bước, liền vội dừng lại, kinh hãi nghĩ: Sao bị y nhìn chằm chằm mà lại đáng sợ như vậy? Hình như bệ hạ cũng không có uy thế như y.
Đối mặt với thiếu niên mang theo vẻ đẹp cao quý bẩm sinh chậm rãi tiến đến, mặt Phùng Vân và Triệu Tuấn trở nên trắng bệch. Bất tri bất giác, họ cúi đầu xuống, tỏ vẻ vô cùng nao núng.
Hai người đó đâu còn vẻ ngông cuồng tự đại vừa nãy nữa?
Vệ Tử Dương liếc nhìn hai người, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, ánh mắt liếc về phía Phùng Uyển.
Nhìn nàng, chàng cất giọng trầm thấp: “Mấy ngày không gặp, hết thảy đều tốt chứ?”
Phùng Uyển rũ mắt, thi lễ với chàng, nói: “Bẩm Hổ Bí tướng quân, thiếp thân vẫn bình an.”
Nghe thấy câu trả lời của Phùng Uyển, Vệ Tử Dương cười khàn khàn, giọng nói trầm thấp, mị đãng lướt tới như cơn gió xuân, “Khá lắm, thật hữu lễ.”
Chàng nói tới đây, vươn tay nắm lấy cánh tay Phùng Uyển, kéo nàng đến trước ngươi mình, như cười như không mà nói: “Triệu phu nhân thật thanh khiết.”
Giọng điệu này, động tác này!
Phùng Uyển cảm thấy lưng mình bỏng rát!
Nàng cười khổ: Không hiểu thiếu niên này nghĩ gì, chắc sợ thiên hạ không loạn.
Nàng ngẩng lên, trong bóng đêm, đôi mắt mỹ lệ của nàng chất chứ sự dịu dàng và tiếng thở dài, “Mau buông tay.” Nàng cầu xin y, “Mọi người đang nhìn đấy.”
Thiếu niên trước mắt này đúng là yêu nghiệt, quả thực là một viên dạ minh châu, đi tới đâu cũng gây sự chú ý. Rõ ràng chàng biết mình không thích bị người khác nhìn chăm chú, lại càng cố ý trêu chọc nàng. Rõ ràng y mình đã là phụ nhân đã có trượng phu, vậy mà hết lần này tới lần khác cứ trêu chọc nàng trước mặt phu chủ.
Nhưng nàng không biết phải làm sao, chỉ có thể thở dài, chỉ có thể van cầu chàng.
Ánh mắt tập trung về phía này càng lúc càng nhiều, nhưng Vệ Tử Dương vẫn làm như không thấy. Chàng nghiêng đầu, hứng thú nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Phùng Uyển.
Khóe miệng y cong lên.
Lại kéo nàng đến gần hơn, Vệ Tử Dương cất giọng trầm thấp: “Nào, nói gì với ta đi.”
Dứt lời, chàng nửa lôi nửa kéo Phùng Uyển vào trong bóng tối như vậy, để đám người bàn luận xôn xao, nhìn nhau ngơ ngác.
Những người này, những ánh mắt này, sau một lúc thì thầm to nhỏ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Tuấn.
Nhận thấy vẻ ‘thì ra là thế’ trong ánh mắt những người này, gương mặt tuấn lãng của Triệu Tuấn hết xanh rồi lại đỏ, đỏ rồi lại tím!
Y cắn chặt môi, không chú ý tới môi mình đã chảy máu.
Phùng Vân vẫn ngây người như phỗng nhìn hai người rời đi, một lúc lâu sau ả mới kịp phản ứng.
Vội vã quay đầu lại, Phùng Vân trừng mắt nhìn Triệu Tuấn, cúi đầu kêu lên: “Đại tỷ phu!” Giọng điệu của ả có vẻ không dám tin, “Tỷ phu để mặc đại tỷ như vậy, như vậy. . . . . .” Ả không nói được gì nữa.
Triệu Tuấn thẹn quá hóa giận, nghe thấy vậy sắc mặt tím ngắt lại, y trợn mắt nhìn ả, khẽ hừ một tiếng.
Phùng Vân thấy y nổi giận, cũng thức thời vội vàng ngậm miệng. Thấy Triệu Tuấn quay người định rời đi, Phùng Vân đuổi theo, khẽ gọi: “Đại tỷ phu!”
Phía trước truyền đến tiếng giận dữ cố đè nén của Triệu Tuấn, “Câm miệng!”
“Không phải chuyện này.” Phùng Vân nghiêm túc giải thích: “Đại tỷ phu có biết, bệ hạ nói Vệ Tử Dương này thế nào không?”
Ả xông về phía trước, hạ giọng khẽ nói: “Bệ hạ nói, người này có tài tuyệt thế, sao lại không mang họ Trần chứ? Bệ hạ còn nói, may là vọng động bộc trực, một thời gian sau có thể trở thành rường cột của Đại Trần!”
Thấy Triệu Tuấn từ từ dừng bước, Phùng Vân cúi đầu nói: “Muội ở bên bệ hạ lâu như vậy, chưa từng nghe ngài khen ngợi ai. Trận chiến y lãnh đạo khi đó, bệ hạ hỏi han tra xét mãi, cuối cùng cảm thán như vậy.”
Cắn môi, Phùng Vân không giấu nổi vẻ mừng rỡ trên mặt, “Đại tỷ phu, Vệ Tử Dương này có thể trở thành trợ thủ của chúng ta!”
Phùng Vân liếc nhìn mọi người, khẽ nói: “Chỉ cần có cơ hội, đại tỷ phu nhớ giới thiệu họ Vệ này cho muội. Tỷ phu nên biết, tính tình của đại tỷ rất kỳ quặc. Dựa vào đại tỷ không bằng tự dựa vào chúng ta.”
Ả vừa nói hết câu, Triệu Tuấn liền cất giọng lãnh đạm, “Chỉ sợ họ Vệ kia sẽ không nể mặt muội đâu.”
Phùng Vân nghe vậy, cúi đầu cười một tiếng, “Cái này đại tỷ phu không biết đâu, nếu là phụ nhân, có lẽ ta không biết phải làm thế nào, nhưng đối phó với trượng phu, A Vân sẽ có thủ đoạn.” Ả mìm cười, nói: “Ít nhất mạnh hơn đại tỷ ta gấp trăm lần.”
Giọng nói tràn đầy vẻ tự tin.
Phùng Vân nói tới đây, thấy Triệu Tuấn cúi đầu không nói gì, đang định nói thêm thì hai cung tỳ bước về phía ả.
Phùng Vân thấy họ đến, vội nói: “Hoàng hậu gọi ta rồi. Đại tỷ phu, lời ta vừa nói với tỷ phu, nhất định phải ghi nhớ trong lòng.”
Dứt lời, ả lắc mông, nở nụ cười rực rỡ xinh đẹp đi theo hai cung tỳ kia.
Phùng Uyển không biết phải làm sao cả.
Tay nàng bị giữ chặt, bị kéo vào chỗ tối như vậy, không cần nghĩ nàng cũng biết sau này mọi người sẽ đối xử với mình thế nào.
Phung Uyển cố gắng nhẫn nhịn, nghiến răng ken két, khẽ nói: “Vệ Tử Dương!” Trong bóng tối, đôi mắt nàng vì tức giận mà sáng rõ, “Chàng đừng quá đáng!”
Phía trước truyền đến giọng nói lười biếng của Vệ Tử Dương, “Ta quá đang thế nào?”
Phùng Uyển giận dữ, nàng nghiến răng, hổn hển nói: “Chàng cũng biết, chàng kéo ta như vậy, ta sẽ bị người đời chê trách và làm khó đến mức nào không?”
Giọng Vệ Tử Dương vẫn uể oải, mang vẻ không thèm quen tâm, “Vậy ư? Dù sao phụ nhân gian xảo như nàng cũng tìm được cách ứng phó thôi.”
Phùng Uyển oán hận.
Nghe rõ tiếng nghiến răng của nàng, Vệ Tử Dương cúi đầu cười nói, “Như lần trước đấy. Ta vốn tưởng trên mặt có dấu răng, nhất định nàng sẽ gặp khó khăn.” Y hừ một tiếng, có phần bất mãn, “Kết quả thì sao? Phụ nhân này chẳng hề tổn hại gì cả. Không hiểu khua môi múa mép thế nào mà qua cửa được.”
Nghe giọng điệu của chàng, lần trước mình không bị Triệu Tuấn trách mắng, làm khó, nhục mạ, y rất thất vọng rất khó chịu ư?
Phùng Uyển buồn bực.
Bây giờ Vệ Tử Dương mới dừng bước, quay đầu lại.
Nhìn đôi mắt ẩn trong bóng tối, bởi vì tức giận mà sáng như sao của Phùng Uyển, Vệ Tử Dương từ từ tiến sát về phía nàng.
Kề sát nàng như vậy, cho đến khi mũi hai người chạm nhau, chàng mới dừng lại. Chàng tựa quá gần, Phùng Uyển vừa muốn nghiêng đầu tránh ra, bỗng dưng chàng đưa tay lên, giữ chặt mặt nàng.
Buộc Phùng Uyển nhìn thẳng vào mắt mình, thấy đôi mắt mỹ lệ kia trợn trừng, Vệ Tử Dương mới đắc ý nhướng lông mày. Chàng vươn ngón trỏ xoa mắt nàng, cất giọng dịu dàng mị hoặc: “A Uyển.”
Tiếng gọi của chàng thật sự quá dịu dàng, hơi thở ấm áp phả ra mơn trớn trên mặt Phùng Uyển.
Bất tri bất giác, đôi mắt trợn trừng của nàng trở nên chuyên chú hơn.
Vệ Tử Dương nhịn cười, giọng nói vẫn mị hoặc như nước, ngón trỏ khẽ lướt qua giữa mắt nàng như cơn gió xuân. Chàng nỉ non: “A Uyển, ta không thích nàng lạnh lùng như vậy đâu. Nhìn dáng vẻ xấu hổ ngơ ngẩn bây giờ của nàng có phải đẹp không?”
Chàng mỉm cười nhìn sắc mặt Phùng Uyển từ ửng đỏ chuyển sang xanh mét, đột nhiên kề môi tới hôn lên giữa hàng mày của nàng.
Sắc mặt xanh mét của Phùng Uyển lại đỏ ửng.
Thấy Phùng Uyển luống cuống tay chân, ngơ ngơ ngác ngác, Vệ Tử Dương lúc đầu còn cười đắc ý, ngay sau đó chàng chợt nhíu mày, dường như cũng hoảng hốt vì hành động của mình.
Thong thả ung dung buông nàng ra. Sau đó, chàng thong thả ung dung sửa sang lại xiêm y, kiêu ngạo mà nhìn nàng, giọng nói chàng lạnh lùng như băng, “Nữ nhân xấu xí, ta không thèm thích nàng đâu!”
Dứt lời, chàng ưu nhã quay người, ngạo nghễ rời đi.
Phùng Uyển ngơ ngác đưa mắt nhìn y rời đi. Cho đến khi sau lưng truyền đến mấy tiếng cười khì, nàng mới phát hiện có mấy nữ lang tụ tập xem chuyện vui từ lúc nào không hay!
Liếc nhìn bóng lưng của nữ nhi, Hoàng đế quát khẽ: “Đúng là không hiểu chuyện.”
Dù có quát nhưng trong mắt ông ta lại hiển hiện rõ vẻ hài lòng. Nữ nhi mà ông thương yêu nhất sao có thể gả cho một trượng phu xuất thân như vậy? Vốn còn nghĩ, nếu Vệ Tử Dương thật sự muốn làm phò mã thì ông cũng không ngại dùng một vài thủ đoạn để y hiểu rõ vị trí của mình. Có vài người tài thì tài thật đấy, nhưng cần phải dùng thuận tay, còn phải mài giũa đâu ra đấy.
Ông rất hài lòng với kết quả này.
Ngẩng đầu, Vệ Tử Dương nhìn Hoàng đế, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt liếc nhìn đám người đứng sau ông ta.
Trong nháy mắt, chàng nhìn rõ vẻ mặt ngạc nhiên lo lắng của mọi người.
Đúng lúc đó, ánh mắt của chàng hơi khựng lại.
Chàng nhìn thấy một phụ nhân, khi hai người giao mắt, phụ nhân vội vã cúi đầu.
Dù chỉ có vậy, nhưng trong nháy mắt đó, đôi mắt ướt át của nàng, vẻ mặt mừng như điên vẫn đập vào mắt chàng.
Chàng thật sự không ngờ rằng phụ nhân này lại vui mừng kích động như vậy.
Đúng là Phùng Uyển rất vui.
Chàng có binh quyền rồi.
Trên đời này có một loại người, cho y một chút gió là y có thể bay lượn tới tận chân trời, cho y một chút nước là y có thể che khuất bầu trời.
Lần trước Vệ Tử Dương lập công lớn, nhưng công lao đó lại vào tay Ngũ điện hạ, chỉ có thể tiếp tục sống bằng danh tiếng luyến đồng lộng thần. Phùng Uyển không nhớ rõ kiếp trước chàng khởi bước từ lúc nào, lòng cũng bất an. Nàng sợ bởi vì mình nhúng tay vào khiến vận mệnh chàng bị thay đổi.
Vận mệnh của chàng không thay đổi, thật tốt.
Rũ mắt, Phùng Uyển siết chặt nắm tay, mượn động tác này để che giấu niềm vui trong lòng.
Ở bên cạnh Phùng Uyển, Triệu Tuấn cũng vui mừng, dù thế nào đi nữa, chuyện Vệ Tử Dương trở thành tướng quân cũng có lợi cho y.
Vệ Tử Dương thu hồi ánh mắt, khom mình hành lễ với bệ hạ rồi lui về phía sau, nhận lấy thánh chỉ vừa mới viết.
Nhìn đám người vây quanh Vệ Tử Dương chúc mừng không dứt, Triệu Tuấn khẽ nghiêng đầu, nói với Phùng Uyển: “Uyển nương, lát nữa chúng ta cũng tới chúc mừng.”
Nói tới đây, y lẩm bẩm, “Bệ hạ cũng quá coi trọng công trạng rồi.”
Đương kim bệ hạ không chỉ coi trọng công trạng, hơn nữa còn coi trọng tướng tài. Ông còn yêu thích và coi trọng quân nhân hơn cả văn nhân.
Nghĩ tới Vệ Tử Dương này, xuất thân của y kém xa mình, nhưng bây giờ y đã tướng quân dẫn đầu một đội quân rồi. Còn mình vẫn ở dưới trướng Ngũ điện hạ, thực khách chẳng ra thực khách (*), môn khách cũng không giống môn khách (*), thậm chí còn không phải thần tử chính thức.
* Môn khách và thực khách là những người sống trong nhà quý tộc thời cổ đại (bắt đầu từ thời Xuân Thu), hiến kế, bôn ba vì chủ nhân. “Khách” phụ thuộc vào chủ nhân, còn chủ nhân chịu trách nhiệm “nuôi khách”. Sr vì ta không phân biệt được hai thứ này TT____TT Nhưng có vẻ thực khách có địa vị thấp hơn. Có ý kiến cho rằng thực khách ở trong thời gian ngắn, môn khách ở trong thời gian dài ~~~~~
Triệu Tuấn nghĩ tới đây, lại than thở một tiếng.
Gần như đột nhiên, y quay đầu nhìn Phùng Uyển, nói: “Uyển nương, chắc nàng không đưa ý kiến giúp đỡ tên họ Vệ đó chứ?”
Y cũng không biết tại sao mình muốn hỏi, nhưng y mơ hồ cảm thấy dương như Uyển nương có năng lực này.
Phùng Uyển kinh ngạc nhìn về phía Triệu Tuấn, đối mặt với vẻ mặt ủ dột bất mãn của y, không khỏi cười nói: “Sao phu chủ lại nói vậy? Chiến công của lang quân Vệ gia, một phụ nhân như thiếp sao có năng lực như vậy?”
Triệu Tuấn ngẩn ra, cười ngượng ngùng, thầm nghĩ: Cũng phải.
Y lại đưa mắt nhìn Vệ Tử Dương bị mọi người vây quanh, thở dài một tiếng rồi nói với Phùng Uyển: “Uyển nương, phu thê vốn là một, vừa nãy vì nàng mà ta đã đắc tội với Đại công chúa. Còn nàng? Nàng có vì ta mà moi tin từ Vệ Tử Dương hay không? Nghĩ ra cách gì giúp ta hay không?”
Y nói xong liền mỉm cười, nhìn Phùng Uyển bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Tới rồi.
Y vốn như vậy, rất thích thổi phồng công lao của mình, muốn người ta cảm thấy y đã làm rất nhiều cho kẻ đó.
Thật ra thì với tính cách của y, sao có thể để Đại công chúa không trả giá mà có được điều mình muốn? Trong thâm tâm y, làm sao có thể có chuyện bỏ vốn mà không thu được lời?
Rũ mắt, Phùng Uyển trả lời khẽ khàng: “Chuyện này không dễ chút nào. Ngũ điện hạ tổ chức đại thọ cho bệ hạ, khiến bệ hạ vui lòng. . . . . .”
Không đợi nàng nói hết, Triệu Tuấn không kiên nhẫn ngắt lời, “Uyển nương nàng phải nghĩ cách giúp ta, chứ không phải nghĩ cách giúp Ngũ điện hạ.”
Dừng một chút, y lại nói: “Ta không quan tâm điện hạ nhận được lợi ích gì, ta chỉ muốn vãn hồi hình tượng của mình trong lòng điện hạ, muốn được ngài trọng dụng lần nữa. Nàng có hiểu không?”
Tất nhiên Phùng Uyển hiểu, nàng rũ mắt, ngập ngừng nói trong cái nhìn chăm chú của y: “Ý, ý thiếp là, Ngũ điện hạ có được sự yêu thích của bệ hạ, dù có ý kiến hay đi nữa cũng không được coi trọng như lần trước.”
Ý của nàng là thời cơ còn chưa tới, cần phải kiên nhẫn chờ đợi ư?
Gân cơ trên mặt Triệu Tuấn đột nhiên co rút, y môi mím thật chặt, nôn nóng nói: “Nàng không biết ánh mắt khi những người đó nhìn ta đâu. Rõ ràng kính ta sợ ta, bây giờ lại có gan giễu cợt trước mặt ta. . . . . . Ta không muốn đợi nữa.”
Y vừa dứt lời, liền quay sang nhìn Phùng Uyển, rõ ràng dịu dàng nhưng lại để lộ ánh mắt kỳ dị. Y nhìn nàng chòng chọc, Phùng Uyển lập tức cúi đầu, vẫn thanh tao khiếp nhược như vậy.
Triệu Tuấn thu hồi ánh mắt, tiếp tục chìm trong nỗi buồn khổ của mình.
Y không biết Phùng Uyển vẫn rũ mắt đang suy nghĩ: Kiếp trước y là một trong năm đại thần Ngũ điện hạ coi trọng nhất. Không lâu sau ngày thánh thọ bệ hạ, đúng vậy, ngày mai bệ hạ sẽ triệu kiến thăng quan cho y.
Ngày mai, Triệu Tuấn sẽ đường đường chính chính trở thành một viên quan triều đình, từ đó về sau y đi từng bước từng bước trên con đường huy hoàng của mình.
Nhưng kiếp này, y lại vô cùng khốn đốn. . . . . .
Khóe miệng nở nụ cười kín đáo, Phùng Uyển từ từ ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Triệu Tuấn nôn nóng bất an, buồn khổ không dứt.
Đang lúc này, Phùng Uyển nghe thấy tiếng quát bực bội khó chịu của Triệu Tuấn: “Cũng tại tiện phụ Vũ nương kia làm hỏng chuyện tốt của ta.”
Quát xong, y đá chân về phía trước, nhưng vì quá đà nên mũi chân đụng phải một tảng đá. “Bụp” một tiếng, Triệu Tuấn đau đến mức kêu oai oái, ôm chân nhảy tưng tưng.
Tiếng kêu đau của y không lớn, nhưng lúc này lại có một giọng nói hoảng hốt truyền đến, “Đại tỷ phu làm sao vậy?”
Phùng Vân ăn vận khoan thai lắc mông vội vàng đi tới. Ả lo lắng nhìn Triệu Tuấn chậm chạp đặt chân xuống, khuôn mặt đau đến nhăn nhó nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Ả nhìn Phùng Uyển chằm chằm, kêu lên: “Đại tỷ, tỷ phu đau đến mức này mà tỷ không đau lòng, còn đứng bên cạnh xem chuyện vui sao?”
Lần này, Phùng Vân vừa lên tiếng, Triệu Tuấn đã vội thấp giọng nói, “Đừng làm ầm lên, ta không sao, không sao đâu.”
Y quay đầu lại nhìn quanh quất, thấy chỉ có mấy người chú ý về phía này thì nhẹ nhõm hơn nhiều: Ở chỗ nhiều quý nhân như vậy, không nên để họ thấy dáng vẻ hốt hoảng của mình.
Quay đầu lại, thấy Phùng Vân vẫn nhìn chằm chằm Phùng Uyển, Triệu Tuấn nhíu mày, không nhịn được thấp giọng giải thích: “Đại tỷ của muội đúng, nàng biết ta không muốn bị ai thấy.”
Ngay khi dứt lời, Triệu Tuấn thầm nghĩ: Uyển nương đúng là Uyển nương, Tứ cô tử không phải là không thông minh, nhưng nàng ta chỉ nghĩ tới mình, không nghĩ cho ta.
Phùng Vân lại làm y không vui, bất tri bất giác, kiếp trước hai kẻ khăng khít keo sơn, kiếp này chỉ thấy đối phương như cái gai trong lòng. Bình thường không sao, một khi có việc, liền theo thói quen mà nghĩ đến điểm xấu của đối phương.
Một hồi lâu, Triệu Tuấn không còn đau nữa đứng thẳng dậy, y mỉm cười nhìn Phùng Vân, thân mật gọi một tiếng: “Tứ cô tử, sao muội lại rãnh rỗi tới đây vậy?”
Đúng vậy, sao mỹ nhân như Phùng Vân lại có thể đến gặp họ lúc bệ hạ chưa rời đi như vậy?
Triệu Tuấn không nói lời này thì thôi, vừa mở lời, Phùng Vân đã hơi giận. Ả nén giận, thấp giọng nói: “Là Hoàng hậu nương nương bảo ta tới.”
Dứt lời, ả nhìn Phùng Uyển, không kiên nhẫn nói: “Đại tỷ, chúng ta vốn là tỷ muội ruột, trước kia có gì không đúng hãy bỏ qua hết đi.”
Ả nhìn Phùng Uyển chằm chằm, ra lệnh: “Sau này tỷ không được phép hạ bệ ta! Không được phép làm ta lúng túng trước mặt người ngoài nữa.” Liếc nhìn Phùng Uyển vẫn dịu dàng lặng im, Phùng Vân chua xót nói: “Tỷ nói xấu ta trước mặt Đại công chúa, rồi lại làm ta mất mặt trước Thái phi Hoàng hậu như vậy là hay lắm sao? Tỷ có biết không, tỷ làm như vậy sẽ cản trở đường phú quý của ta. Tỷ cản trở đường phú quý của ta, chính là cản trở đường phú quý của đại tỷ phu.”
Phùng Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thỉnh thoảng liếc nhìn Triệu Tuấn, thấy y cúi đầu lắng nghe, liền quay sang Phùng Uyển, “A Uyển, tỷ có hiểu không?”
Giọng nói có phần nghiêm nghị.
Thật buồn cười, rõ ràng yếu thế, rõ ràng bị quát mắng trách móc, muốn đến giải hòa nhưng cách nói chuyện lại trịch thượng như vậy.
Phùng Uyển rũ mắt không nói gì.
Phùng Vân nén giận, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ tỷ cho rằng bám vào Vệ Tử Dương kia là có thể được phú quý sao? Tỷ cũng quên mất y. . . . . .”
Bởi vì vô cùng bất mãn nên giọng của ả hơi cao.
Vẫn chưa nói hết, giọng nói mị hoặc êm tai chợt vang lên, “Hình như có người nhắc đến ta?”
Giọng nói này êm tai như vậy, dường như vừa thốt lên đã át hết âm thanh bên cạnh, khiến mọi người bất giác tìm theo giọng nói đó.
Phùng Vân và Triệu Tuấn cũng quay đầu lại.
Phùng Uyển cũng quay sang.
Vệ Tử Dương mặc bộ áo đen đang đứng khoanh tay, uể oải bước ra khỏi chỗ khuất sáng. Ngọn lửa bập bùng chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ khôn xiết của chàng, ngọn lửa màu đỏ rọi vào con ngươi yêu mị như chất chứa lửa máu rung động lòng người.
Môi mỏng khẽ nhếch, hàm chứa sự lạnh lẽo cũng hàm chứa nét cười, chàng từ từ tiến tới gần.
Bất tri bất giác, mọi người cùng nghĩ tới con báo đi săn trong bóng đêm. Bất tri bất giác, mọi người bị vẻ ưu nhã và nguy hiểm hoa mỹ này kích động mà lui về phía sau một bước.
Phùng Vân khó khăn mới lùi lại được một bước, liền vội dừng lại, kinh hãi nghĩ: Sao bị y nhìn chằm chằm mà lại đáng sợ như vậy? Hình như bệ hạ cũng không có uy thế như y.
Đối mặt với thiếu niên mang theo vẻ đẹp cao quý bẩm sinh chậm rãi tiến đến, mặt Phùng Vân và Triệu Tuấn trở nên trắng bệch. Bất tri bất giác, họ cúi đầu xuống, tỏ vẻ vô cùng nao núng.
Hai người đó đâu còn vẻ ngông cuồng tự đại vừa nãy nữa?
Vệ Tử Dương liếc nhìn hai người, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, ánh mắt liếc về phía Phùng Uyển.
Nhìn nàng, chàng cất giọng trầm thấp: “Mấy ngày không gặp, hết thảy đều tốt chứ?”
Phùng Uyển rũ mắt, thi lễ với chàng, nói: “Bẩm Hổ Bí tướng quân, thiếp thân vẫn bình an.”
Nghe thấy câu trả lời của Phùng Uyển, Vệ Tử Dương cười khàn khàn, giọng nói trầm thấp, mị đãng lướt tới như cơn gió xuân, “Khá lắm, thật hữu lễ.”
Chàng nói tới đây, vươn tay nắm lấy cánh tay Phùng Uyển, kéo nàng đến trước ngươi mình, như cười như không mà nói: “Triệu phu nhân thật thanh khiết.”
Giọng điệu này, động tác này!
Phùng Uyển cảm thấy lưng mình bỏng rát!
Nàng cười khổ: Không hiểu thiếu niên này nghĩ gì, chắc sợ thiên hạ không loạn.
Nàng ngẩng lên, trong bóng đêm, đôi mắt mỹ lệ của nàng chất chứ sự dịu dàng và tiếng thở dài, “Mau buông tay.” Nàng cầu xin y, “Mọi người đang nhìn đấy.”
Thiếu niên trước mắt này đúng là yêu nghiệt, quả thực là một viên dạ minh châu, đi tới đâu cũng gây sự chú ý. Rõ ràng chàng biết mình không thích bị người khác nhìn chăm chú, lại càng cố ý trêu chọc nàng. Rõ ràng y mình đã là phụ nhân đã có trượng phu, vậy mà hết lần này tới lần khác cứ trêu chọc nàng trước mặt phu chủ.
Nhưng nàng không biết phải làm sao, chỉ có thể thở dài, chỉ có thể van cầu chàng.
Ánh mắt tập trung về phía này càng lúc càng nhiều, nhưng Vệ Tử Dương vẫn làm như không thấy. Chàng nghiêng đầu, hứng thú nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Phùng Uyển.
Khóe miệng y cong lên.
Lại kéo nàng đến gần hơn, Vệ Tử Dương cất giọng trầm thấp: “Nào, nói gì với ta đi.”
Dứt lời, chàng nửa lôi nửa kéo Phùng Uyển vào trong bóng tối như vậy, để đám người bàn luận xôn xao, nhìn nhau ngơ ngác.
Những người này, những ánh mắt này, sau một lúc thì thầm to nhỏ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Tuấn.
Nhận thấy vẻ ‘thì ra là thế’ trong ánh mắt những người này, gương mặt tuấn lãng của Triệu Tuấn hết xanh rồi lại đỏ, đỏ rồi lại tím!
Y cắn chặt môi, không chú ý tới môi mình đã chảy máu.
Phùng Vân vẫn ngây người như phỗng nhìn hai người rời đi, một lúc lâu sau ả mới kịp phản ứng.
Vội vã quay đầu lại, Phùng Vân trừng mắt nhìn Triệu Tuấn, cúi đầu kêu lên: “Đại tỷ phu!” Giọng điệu của ả có vẻ không dám tin, “Tỷ phu để mặc đại tỷ như vậy, như vậy. . . . . .” Ả không nói được gì nữa.
Triệu Tuấn thẹn quá hóa giận, nghe thấy vậy sắc mặt tím ngắt lại, y trợn mắt nhìn ả, khẽ hừ một tiếng.
Phùng Vân thấy y nổi giận, cũng thức thời vội vàng ngậm miệng. Thấy Triệu Tuấn quay người định rời đi, Phùng Vân đuổi theo, khẽ gọi: “Đại tỷ phu!”
Phía trước truyền đến tiếng giận dữ cố đè nén của Triệu Tuấn, “Câm miệng!”
“Không phải chuyện này.” Phùng Vân nghiêm túc giải thích: “Đại tỷ phu có biết, bệ hạ nói Vệ Tử Dương này thế nào không?”
Ả xông về phía trước, hạ giọng khẽ nói: “Bệ hạ nói, người này có tài tuyệt thế, sao lại không mang họ Trần chứ? Bệ hạ còn nói, may là vọng động bộc trực, một thời gian sau có thể trở thành rường cột của Đại Trần!”
Thấy Triệu Tuấn từ từ dừng bước, Phùng Vân cúi đầu nói: “Muội ở bên bệ hạ lâu như vậy, chưa từng nghe ngài khen ngợi ai. Trận chiến y lãnh đạo khi đó, bệ hạ hỏi han tra xét mãi, cuối cùng cảm thán như vậy.”
Cắn môi, Phùng Vân không giấu nổi vẻ mừng rỡ trên mặt, “Đại tỷ phu, Vệ Tử Dương này có thể trở thành trợ thủ của chúng ta!”
Phùng Vân liếc nhìn mọi người, khẽ nói: “Chỉ cần có cơ hội, đại tỷ phu nhớ giới thiệu họ Vệ này cho muội. Tỷ phu nên biết, tính tình của đại tỷ rất kỳ quặc. Dựa vào đại tỷ không bằng tự dựa vào chúng ta.”
Ả vừa nói hết câu, Triệu Tuấn liền cất giọng lãnh đạm, “Chỉ sợ họ Vệ kia sẽ không nể mặt muội đâu.”
Phùng Vân nghe vậy, cúi đầu cười một tiếng, “Cái này đại tỷ phu không biết đâu, nếu là phụ nhân, có lẽ ta không biết phải làm thế nào, nhưng đối phó với trượng phu, A Vân sẽ có thủ đoạn.” Ả mìm cười, nói: “Ít nhất mạnh hơn đại tỷ ta gấp trăm lần.”
Giọng nói tràn đầy vẻ tự tin.
Phùng Vân nói tới đây, thấy Triệu Tuấn cúi đầu không nói gì, đang định nói thêm thì hai cung tỳ bước về phía ả.
Phùng Vân thấy họ đến, vội nói: “Hoàng hậu gọi ta rồi. Đại tỷ phu, lời ta vừa nói với tỷ phu, nhất định phải ghi nhớ trong lòng.”
Dứt lời, ả lắc mông, nở nụ cười rực rỡ xinh đẹp đi theo hai cung tỳ kia.
Phùng Uyển không biết phải làm sao cả.
Tay nàng bị giữ chặt, bị kéo vào chỗ tối như vậy, không cần nghĩ nàng cũng biết sau này mọi người sẽ đối xử với mình thế nào.
Phung Uyển cố gắng nhẫn nhịn, nghiến răng ken két, khẽ nói: “Vệ Tử Dương!” Trong bóng tối, đôi mắt nàng vì tức giận mà sáng rõ, “Chàng đừng quá đáng!”
Phía trước truyền đến giọng nói lười biếng của Vệ Tử Dương, “Ta quá đang thế nào?”
Phùng Uyển giận dữ, nàng nghiến răng, hổn hển nói: “Chàng cũng biết, chàng kéo ta như vậy, ta sẽ bị người đời chê trách và làm khó đến mức nào không?”
Giọng Vệ Tử Dương vẫn uể oải, mang vẻ không thèm quen tâm, “Vậy ư? Dù sao phụ nhân gian xảo như nàng cũng tìm được cách ứng phó thôi.”
Phùng Uyển oán hận.
Nghe rõ tiếng nghiến răng của nàng, Vệ Tử Dương cúi đầu cười nói, “Như lần trước đấy. Ta vốn tưởng trên mặt có dấu răng, nhất định nàng sẽ gặp khó khăn.” Y hừ một tiếng, có phần bất mãn, “Kết quả thì sao? Phụ nhân này chẳng hề tổn hại gì cả. Không hiểu khua môi múa mép thế nào mà qua cửa được.”
Nghe giọng điệu của chàng, lần trước mình không bị Triệu Tuấn trách mắng, làm khó, nhục mạ, y rất thất vọng rất khó chịu ư?
Phùng Uyển buồn bực.
Bây giờ Vệ Tử Dương mới dừng bước, quay đầu lại.
Nhìn đôi mắt ẩn trong bóng tối, bởi vì tức giận mà sáng như sao của Phùng Uyển, Vệ Tử Dương từ từ tiến sát về phía nàng.
Kề sát nàng như vậy, cho đến khi mũi hai người chạm nhau, chàng mới dừng lại. Chàng tựa quá gần, Phùng Uyển vừa muốn nghiêng đầu tránh ra, bỗng dưng chàng đưa tay lên, giữ chặt mặt nàng.
Buộc Phùng Uyển nhìn thẳng vào mắt mình, thấy đôi mắt mỹ lệ kia trợn trừng, Vệ Tử Dương mới đắc ý nhướng lông mày. Chàng vươn ngón trỏ xoa mắt nàng, cất giọng dịu dàng mị hoặc: “A Uyển.”
Tiếng gọi của chàng thật sự quá dịu dàng, hơi thở ấm áp phả ra mơn trớn trên mặt Phùng Uyển.
Bất tri bất giác, đôi mắt trợn trừng của nàng trở nên chuyên chú hơn.
Vệ Tử Dương nhịn cười, giọng nói vẫn mị hoặc như nước, ngón trỏ khẽ lướt qua giữa mắt nàng như cơn gió xuân. Chàng nỉ non: “A Uyển, ta không thích nàng lạnh lùng như vậy đâu. Nhìn dáng vẻ xấu hổ ngơ ngẩn bây giờ của nàng có phải đẹp không?”
Chàng mỉm cười nhìn sắc mặt Phùng Uyển từ ửng đỏ chuyển sang xanh mét, đột nhiên kề môi tới hôn lên giữa hàng mày của nàng.
Sắc mặt xanh mét của Phùng Uyển lại đỏ ửng.
Thấy Phùng Uyển luống cuống tay chân, ngơ ngơ ngác ngác, Vệ Tử Dương lúc đầu còn cười đắc ý, ngay sau đó chàng chợt nhíu mày, dường như cũng hoảng hốt vì hành động của mình.
Thong thả ung dung buông nàng ra. Sau đó, chàng thong thả ung dung sửa sang lại xiêm y, kiêu ngạo mà nhìn nàng, giọng nói chàng lạnh lùng như băng, “Nữ nhân xấu xí, ta không thèm thích nàng đâu!”
Dứt lời, chàng ưu nhã quay người, ngạo nghễ rời đi.
Phùng Uyển ngơ ngác đưa mắt nhìn y rời đi. Cho đến khi sau lưng truyền đến mấy tiếng cười khì, nàng mới phát hiện có mấy nữ lang tụ tập xem chuyện vui từ lúc nào không hay!
/128
|