Sân điện chật kín người, tỳ nữ đi vài bước liền quay người vòng ra ngoài.
Nơi nàng đi đến là khu vực chênh chếch ngoài sân điện, rõ ràng nơi này yên tĩnh, âm trầm hơn sân điện người đến kẻ đi kia. Cách đó không xa, tiếng gió thổi qua kẽ lá vi vút không ngừng.
Phùng Uyển cúi đầu đi vài chục bước liền thấy hai hán tử mặc trang phục hộ vệ đi từ bóng tối về phía mình.
Họ đi rất nhanh, bước chân lặng lẽ mạnh mẽ, ánh mắt nhìn chòng chọc vào nàng thi thoảng lóe lên.
Phùng Uyển hơi giật mình.
Nàng dừng bước.
Tỳ nữ kia đi hai bước, thấy nàng vẫn chưa đuổi kịp thì quay đầu lại. Nàng ta nhăn mày kêu: “Triệu phu nhân, Triệu phu nhân?”
Giọng nói hơi gấp hơn cao, tỏ rõ vẻ sốt ruột.
Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhếch môi cười, dịu dàng lễ độ nói: “Khách khí quá. Ta tự đến chỗ phu chủ là được rồi.” Nàng ân cần nói: “Cô tử vội vàng như vậy chắc là có chuyện, cô tử đi lo việc của mình đi.”
Dứt lời, Phùng Uyển quay người, đi tới chỗ sân điện đông người.
Nàng khước từ hầu hạ, tỳ nữ kia ngẩn ngơ rồi lên tiếng: “Nhưng phu chủ của người cho gọi gấp lắm. . . . . .”
“Cô tử quan tâm quá. Chỗ phu chủ ta sẽ giải thích, cô tử đi mau lên.”
Phùng Uyển nhìn hai hộ vệ đang đi về phía này, không nhiều lời thêm nữa, xoay người hòa vào dòng người.
“Này! Này! Triệu phu nhân, Triệu phu nhân?”
Tỳ nữ kia vội vàng hô mấy tiếng, thấy Phùng Uyển càng đi càng xa thì không khỏi buồn bực dậm chân. Lúc này, giọng nói của một bà tử vang lên, “Sao lại để phu nhân đi như thế?”
Tỳ nữ vội vàng quay đầu lại thi lễ, uất ức nói: “Nô tỳ cũng không biết. Triệu phu nhân này tùy hứng quá.”
Bà tử nhìn chằm chằm vào tỳ nữ, lạnh lùng nói: “Lời này ngươi hãy đi nói với Đại công chúa đi.” Dứt lời, bà tử đưa mắt ra hiệu cho hai hán tử kia, sau khi bảo họ dừng bước thì đi tới một góc nhỏ cùng tỳ nữ.
Đứng ở góc khuất, Phùng Uyển thấy rõ cảnh tượng không có trong mơ này. Nghĩ đến đây, có một số việc đã thay đổi.
Nhưng thay đổi thì sao chứ? Tính cách của họ vẫn vậy, với tính cách như thế, sẽ hành xử tương tự.
Nghĩ đến chuyện tính cách, Phùng Uyển lắc đầu. Theo nàng biết, Trần Nhã là người hấp tấp, mối thù của nàng ta sẽ không để tới ngày thứ hai.
Phùng Uyển trầm tư một hồi, cất bước tới chỗ bàn tiệc của Ngũ điện hạ.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã ra sau Triệu Tuấn.
Lúc này Triệu Tuấn đang ngồi trên tháp kỷ, giữa đám chư thần của Ngũ điện hạ, vị trí của y ở tít dằng sau, nửa người chìm trong bóng tối.
Cảm thấy Phùng Uyển đi tới, Triệu Tuấn nhìn về phía nàng, cau mày nói: “Sao giờ mới tới?”
Thấy Phùng Uyển không đáp, y bực bội quay đầu đi, không để ý tới nữa. Vì vậy, y cũng quên gọi tỳ nữ kê tháp kỷ cho thê tử mình.
Triệu Tuấn hành xử như vậy, thê thiếp của chúng thần ngồi bên đều chú ý, thi thoảng đưa mắt nhìn sang, nhưng thấy phong thái khoan thai của Phùng Uyển thì không dám xoi mói.
Phùng Uyển ngẩng đầu lên liếc nhìn Triệu Tuấn mải nghe đám đồng liêu ngồi trước nói cười, phất tay gọi một tỳ nữ, khách khí muốn một tháp kỷ.
Theo như ý của nàng, ở chỗ tối tăm như vậy cũng không có gì đáng ngại. Nhưng nàng không kiên nhẫn đợi Triệu Tuấn nhớ ra, rồi trách nàng không biết xem trọng bản thân.
Tỳ nữ tuân lời, nhanh chóng đưa tới một tháp kỷ.
Phùng Uyển vừa mới ngồi xuống, một vị phụ nhân ngồi cạnh đã quay đầu lại, cười nói: “Xem ra phu nhân đã quen cai quản mọi việc. . . . . . Phu chủ nhà phu nhân chưa mở miệng mà đã đòi tháp kỷ.”
Lời nói mang vẻ giễu cợt.
Phùng Uyển quay đầu lại.
Trong chỗ tối tăm, đôi mắt long lanh của nàng sáng ngời khác thường, mỉm cười nhìn phụ nhân kia rồi dịu dàng đáp: “Phu chủ còn bận đại sự, chuyện nhỏ như vậy sao phải phiền chàng bận tâm?”
Phụ nhân kia nghẹn lời.
Triệu Tuấn ngồi ở phía trước vừa hay nghẽ rõ lời hai người. Thấy Phùng Uyển trả lời như vậy, khóe miệng y hài lòng nhếch lên.
Lúc này, tiếng mấy người nói chuyện chợt truyền vào tai Phùng Uyển, “Ngũ điện hạ vừa mới bái kiến bệ hạ.” “Hình như bệ hạ gì đó, ngươi nhìn điện hạ vui vẻ chưa kìa.”
“Hôm nay trời tối sớm quá, bây giờ mới giờ Dậu hai khắc.”
“Xem kìa, yến hội bắt đầu rồi.”
Yến hội đã bắt đầu.
Bếp lửa cùng dấy lên trong nháy mắt. Trong ánh lửa bập bùng, cung tỳ và thái giám xếp thành hàng mang rượu thịt thức ăn tiến đến.
Mà ở giữa sân điện, đoàn ca múa đất Tấn mà Ngũ điện hạ mời tới đã lên sân khấu trong tiếng trống rộn vang và làn gió mát lành.
Ngũ điện hạ không phải là người phong nhã, đoàn ca múa y mới tới chỉ có một chữ: Đông! Hai ba trăm mỹ nhân mặc váy lụa bồng bềnh vừa xuất hiện đã giành được tiếng trầm trồ thô kệch của một đám lão già.
Lúc này, Ngũ điện hạ bước ra.
Y nâng bình rượu, cung kính thi lễ với phía lầu các, cất cao giọng: “Bình rượu này tôn kính phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, chúc nước Trần ta vạn năm thịnh vượng.”
Vừa dứt lời, y dẫn đầu quỳ rạp xuống đất. Theo sau Ngũ điện hạ, chúng thần hộ về tỳ thiếp đứng sau y đồng loạt quỳ xuống.
Những người này đều đã quỳ, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau rồi từ từ quỳ xuống trong do dự. Dần dần, tiếng đầu gối chạm đất thỉnh thoảng truyền đến, trong nháy mắt, mọi người trên sân điện đều quỳ xuống. Dưới sự dẫn đầu của Ngũ điện hạ, họ hô lên trong hỗn loạn: “Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương, chúc nước Trần ta vạn năm thịnh vượng”
Những nước do người Hồ cai trị từ xa xưa đã không còn quy củ như người Hán. Xưa nay các thần tử thấy Hoàng đế cũng chẳng có mấy người quỳ lạy. Bây giờ mọi người đều quỳ xuống, tiếng hô kinh thiên động địa, Hoàng đế trên lầu các thật sự cảm thấy mình là chân long thiên tử. Ông ta cười ha ha, vung tay áo nói: “Đứng dậy đi.” Nói xong ba chữ này lập tức cảm thấy không ổn, Hoàng đế vội lớn tiếng sửa lại: “Miễn lễ.”
Ngũ điện hạ vội vàng dẫn đầu kêu lên: “Tạ bệ hạ long ân.”
Dứt lời, y dẫn đầu đứng lên.
Lúc đứng lên, mặt mày Ngũ điện hạ bừng sáng, Triệu Tuấn cũng hớn hở. . . . . . Những ngày mưa tầm tã đó, họ ru rú trong phủ Ngũ điện hạ để bàn bạc chuyện này. Chỉnh tới chỉnh lui, cuối cùng tất cả quyết định làm vậy. Bây giờ nhìn lại, bệ hạ quả nhiên vui mừng.
Triệu Tuấn nhìn xung quanh, thầm nghĩ: Chuyện cho phép các thần tử mang theo thê thiếp là ta đề nghị. Nhìn dòng người trên sân điện đi, cảnh tượng quỳ lạy hô vang náo nhiệt vừa rồi quả nhiên đã khiến bệ hạ chấn động.
Nghĩ tới đây, y rung đùi thích thú, dương dương tự đắc.
Hiển nhiên Hoàng đế rất vui vẻ, trong tiếng cổ nhạc, ông ta mang theo các phi tử bước xuống lầu các.
Bệ hạ cất bước, thậm chí còn đi tới bàn tiệc của Ngũ điện hạ. Mọi ánh mắt trên sân điện đều tập trung vào góc này. Bên kia, ánh mắt của mấy vị điện hạ khác đều mang vẻ đố kị.
Bên cạnh Hoàng đế là Hoàng hậu, phía sau Hoàng hậu, trong lụa là gấm hoa, bóng dáng của Phùng Vân như ẩn như hiện. Bên kia là mấy vị công chúa, trong các công chúa, bóng dáng của Đại công chúa cũng như ẩn như hiện.
Phùng Uyển lặng lẽ dịch người ra sau. Nhìn lại, phát hiện mình vẫn bị ánh sáng chiếu vào. Trái phải lại không có ai chú ý đến mình, Phùng Uyển lặng lẽ đứng lên, từ từ đi về góc khuất phía sau.
. . . . . . Đại công chúa là người nóng nảy, bây giờ nàng nên tránh đi, không chạm mặt với công chúa thì hơn.
Mới vừa ẩn sau bóng tối, Phùng Uyển thấy nơi đó có một người, nàng dừng bước theo bản năng, xoay người định rời đi.
Lúc này, người kia chợt cất tiếng, “Nàng là Phùng thị Uyển nương phải không?”
Mặc dù mang vẻ nghi ngờ nhưng giọng nói lại trong treo êm ta, đó chính là tiếng của Ngọc lang.
Phùng Uyển không ngờ vừa rồi còn thấy y, giờ phút này y đã trốn vào đây rồi. Không khỏi thoáng ngơ ngác.
Quay đầu lại, nàng đang định hành lễ thì nhớ tới tính cách của người trước mắt này, liền dừng động tác lại. Nghiêng đầu, Phùng Uyển mỉm cười nhìn y, khẽ nói: “Không thích náo nhiệt hay không chịu được lễ nghi?”
Nàng hỏi thẳng thắn như vậy.
Trong bóng tối, Ngọc lang hạ thấp tiếng cười ha ha, khẽ trả lời: “Tất nhiên không chịu được lễ nghi.”
Tuy chỉ có bảy chữ nhưng lại mang vẻ kiêu ngạo không thể che giấu, thậm chí còn sự khinh thường thấp thoáng. Cũng phải, với xuất thân của y, sao lại có thể cam tâm quỳ lạy hành đại lễ trước đám man di tiểu tộc người Hồ này?
Phùng Uyển cười một tiếng.
Tiếng cười giòn tan của nàng truyền vào tai Ngọc lang lại khiến y thở dài một tiếng, nói: “Phụ nhân như nàng, sao lại có một. . . . . .”
Không đợi y nói xong, ở nơi bừng sáng phía sau, tiếng gọi khẽ khàng nôn nóng của Triệu Tuấn truyền tới, “Uyển nương, Uyển nương?”
Xem ra không tránh được rồi.
Phùng Uyển thi lễ với Ngọc lang, khẽ nói: “Có người cho gọi, xin cáo lui trước.”
Nàng vừa quay người, giọng của Ngọc lang liền vang lên, “Người cho gọi là ai chứ? Sao phải cáo lui?” Giọng điệu mang vẻ kiêu ngạo toát ra từ cốt tủy.
Phùng Uyển lắc đầu cười khổ: Thiên chi kiêu tử này tùy hứng quen rồi, bên cạnh cũng có rất nhiều người bảo vệ. Y không hiểu rằng phụ nhân như mình nào có tư cách từ chối trượng phu, nào có tư cách tỏ vẻ ngạo nghễ không thèm quan tâm?
Nàng không quay đầu lại, chỉ dịu dàng cười nói: “Lang quân quên rồi, thiếp vừa là dân đen cũng là phụ nhân! Vô lễ kiêu căng là lý do đáng chết của ngu phụ dân đen.”
Mỗi người ở đây chỉ cần duỗi một ngón tay đã có thể lấy mạng nhỏ này của nàng.
Nhìn bóng lưng Phùng Uyển rời đi, Ngọc lang trầm mặc.
Một hồi lâu, y cười nhẹ nói: “Nói mình hèn mọn khiếp nhược mà phong tư lại ung dung đến cùng cực, cũng thật thú vị.”
Trong nháy mắt, Phùng Uyển đã tới chỗ có ánh sáng.
Quả nhiên, không biết từ lúc nào Triệu Tuấn đã đứng bên cạnh bệ hạ. Không đúng, y đứng trước mặt Đại công chúa, nhưng cách xa Đại công chúa năm bước. Bệ hạ chỉ thân thiện cho gọi mấy vị đại thần gặp mặt mà thôi.
Thấy Phùng Uyển từ đằng xa, đôi mắt của Đại công chúa Trần Nhã nheo lại, vẻ thù hằn chán ghét trào dâng mãnh liệt.
Về phần Triệu Tuấn, y thấy Đại công chúa cười với mình, gương mặt tuấn lãng tràn đầy vẻ ân cần niềm nở. . . . . . Triệu Tuấn vốn có thủ đoạn với nữ nhân, dù không thích y vẫn có thể giả bộ thích.
Thấy Phùng Uyển thướt tha duyên dáng đến gần, hàng mày tĩnh lặng, chân mày Trần Nhã dựng lên, giọng nói mang vẻ cười cợt: “Bệ hạ giá lâm, phụ nhân này lại một mình chạy đi đâu, chẳng lẽ có tình lang?”
Giọng nói lanh lảnh vang dội, mang theo vẻ bốc đồng.
Quả nhiên, nghe thấy lời nói vô lễ này, những quý nhân bên cạnh Hoàng hậu chỉ chau mày rồi không để ý gì nữa.
Nhưng công chúa đã lên tiếng, Phùng Uyển là phụ nhân của hạ thần thì phải để ý, phải trả lời.
Phùng Uyển ngượng ngùng cúi đầu, cắn môi nói: “Đại công chúa nói đùa rồi. Thần phụ chẳng qua là, chẳng qua là. . . . . .” Nàng xấu hổ mở miệng.
Thấy nàng như vậy, mấy ánh mắt liếc nhìn sang đều thu lại: Đại công chúa cũng thật là, phụ nhân người ta chắc đi tiểu thôi. Lớn tiếng ép hỏi trước mặt mọi người như vậy, thảo nào phụ nhân này xấu hổ không ngẩng đầu lên nổi.
Tuy nhiên, nếu Phùng Uyển có dáng vẻ phong tao diễm lệ, có lẽ còn có vài người tin được câu có tình lang của Đại công chúa.
Đại công chúa khẽ hừ một tiếng, Phùng Uyển làm bộ như vậy, tất nhiên ả không nên ép hỏi thêm nữa.
Con ngươi đảo một vòng, ả cười nói với Triệu Tuấn: “Lang quân Triệu gia, ta thấy thê tử này của chàng không tệ, vừa biết ăn vận vừa biết lễ nghi. Không bằng tối nay chàng cho ta mượn nàng, có được không?”
Lời này là do Đại công chúa nhanh trí nói ra. Vừa thốt ra, bản thân ả cũng cảm thấy lý do vô cùng thỏa đáng, lập tức hếch cằm, nhìn Triệu Tuấn chăm chú, tỏ vẻ y không đồng ý cũng phải đồng ý.
Triệu Tuấn ngẩn ngơ.
Trong thoáng chốc đó, y tinh tường cảm thấy bầu không khí khác lạ. Dáng vẻ hiện giờ của Đại công chúa rõ ràng là không có ý tốt. Nếu thật sự để Uyển nương ở lại trong cung, chỉ sợ hôm sau y chỉ còn thấy thi thể.
Vừa nghĩ tới Phùng Uyển biến thành xác chết, dáng vẻ cứng ngắc xám tro, lòng Triệu Tuấn rét lạnh. Gần như phản xạ, y lắc đầu nói: “Đại công chúa nói đùa rồi.”
Lời khước từ này vô cùng dứt khoát vang dội, lắc đầu, y tìm được nguyên nhân nhanh chóng, “Bây giờ trời đã tối, lúc yến hội kết thúc e rằng đã tới giờ Tý rồi. Chắc Đại công chúa đang nói đùa thôi.”
Trần Nhã không nghĩ tới điều này, không khỏi thoáng ngơ ngác.
Trong nháy mắt, ánh mắt hung hăng của nàng nhìn chòng chọc vào Triệu Tuấn. Thấy y nhìn mình, vẻ mặt kiên định mà cố chấp, không khỏi tức giận bĩu môi.
Lần này, Triệu Tuấn không thèm để ý tới nữa.
. . . . . . Đại công chúa có đối xử với y hòa nhã hơn nữa, tình cảm hơn nữa, đại trượng phu như y không thể khúm núm dâng thê tử tới tay ả tìm chết được. Dù thế nào đi nữa, Uyển nương vẫn là thê tử của y, hơn nữa sau lưng Uyển nương còn có Vệ Tử Dương, còn có Thái phi.
Hơn nữa phụ nhân chính là ngựa, cứ xem tính tình của nàng đi. Nói không chừng nàng ta sẽ hất ngã ngươi vào lúc nào đó cũng nên. Hòa nhã dịu dàng cũng không có nghĩa là chuyện gì cũng nghe lời.
Đại công chúa tức giận nhìn Triệu Tuấn chằm chằm, rồi nhìn Phùng Uyển chằm chằm, vô cùng giận dữ, nhưng chỉ có thể đứng yên ở đó.
Ả thi thoảng đưa mắt nhìn Hoàng hậu, biết bà vẫn còn bận tâm.
Lúc này, Phùng Uyển đã đến gần.
Đại công chúa nhìn chòng chọc vào Phùng Uyển đang hành lễ với mình, cười lạnh với Triệu Tuấn: “Quả nhiên phu thê tình thâm. Hừ, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta có thể ức hiếp phụ nhân này ư? Nói cho ngươi biết, bổn công chúa cũng chỉ thăm dò mà thôi.”
Lời này của ả có vẻ như nói cho phu thê Triệu Tuấn nghe, nhưng đúng hơn là giải thích với Hoàng hậu và Thái phi.
Trong tiếng cười xa gần, Đại công chúa nhìn chằm chằm vào Triệu Tuấn và Phùng Uyển, có vẻ hơi nôn nóng. Nghiến răng kèn kẹt, trừng mắt liên hồi, cuối cùng mới dằn được nỗi giận, không nói thêm lời nào nữa.
Bên kia, bệ hạ đã triệu kiến Vệ Tử Dương.
Sau khi ôn hòa nói với chàng hai câu, bệ hạ đưa tay lên vỗ vai Vệ Tử Dương, khen ngợi: “Vệ lang tuy trẻ tuổi nhưng không thua Hoắc gia.” Ý của ông là danh tướng Hoắc Khứ Bệnh của Hán triều.
Nói tới đây, bệ hạ trừng mắt cảnh cáo Ngũ điện hạ, rồi cười nói: “Thằng nhóc này vừa có diện mạo vừa có tài, trẫm cũng thấy vui mừng. . . . . . Hay là trẫm phối hôn Tứ công chúa cho ngươi, thế nào?”
Ngũ nhi tử của ông là người có tài. Nhi tử như vậy mà lại trầm mê một nam tử, thật sự không phải chuyện tốt. Thôi, hôm nay cắt đứt nghiệt duyên này. Nghĩ tới đây, bệ hạ phất phất tay, đẩy Tứ công chúa đang ngượng ngùng, kích động đến độ muốn khóc đến bên cạnh.
Bệ hạ khẽ đẩy. Tứ công chúa đỏ mặt, nước mắt hạnh phúc tuôn rơi đã đứng bên cạnh Vệ Tử Dương.
Vô số ánh mắt đều hướng về phía này.
Phùng Uyển cũng nhìn theo.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vệ Tử Dương ngẩng đầu lên.
Đôi mắt phượng dài hơi xếch ẩn chứa cảm xúc nhìn về phía Phùng Uyển, sau ánh nhìn vô tình hay cố ý, giọng nói trần khàn mà kiên định của Vệ Tử Dương vang lên, “Bệ hạ thứ lỗi, thần không muốn.”
Thần không muốn!
Ba chữ này quá kiên định quá quyết tuyệt, đó là sự quyết tuyệt không hề đắn đo.
Tứ công chúa tái mặt.
Hoàng đế hơi bất mãn, ông nhíu mày, “Vì sao?”
Vệ Tử Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tứ công chúa, lạnh lùng nói: “Mấy ngày trước, thần đáp lời ước hẹn của Tứ công chúa, nhưng suýt nữa bị người hạ độc.”
Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, Vệ Tử Dương nhướng mày, chán ghét nói: “Thần đường đường là đại trượng phu, thực sự không thích nỗi nhục này.”
“Hu huuu!” Tiếng khóc của Tứ công chúa vang lên. Nàng ta vừa khóc, vừa thút thít nói: “Không phải, không phải là ta, không phải là ta. . . . . . Hu hu.”
Trong không khí lặng như tờ, tiếng thút thít của Tứ công chúa như hòn đá rơi xuống hồ nước, dấy lên những gợn sóng lăn tăn.
Khi Hoàng đế xanh mặt, không biết phải xử lý như thế nào, Vệ Tử Dương quay sang nói với Tứ công chúa: “Ta biết không phải là cô.” Giọng nói của chàng vô cùng lạnh lẽo, “Ta cũng biết rõ kẻ đó là ai.”
Chàng vừa dứt lời, cảnh tượng tĩnh lặng thay bằng tiếng xì xào ồn ã.
Ngay cả Hoàng đế cũng không nhịn được mà liếc nhìn Vệ Tử Dương, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ khiến ông trời cũng phải đố kỵ đó, ngẫm nghĩ: Ngươi biết thì sao chứ? Người chú ý đến ngươi rất nhiều mà.
Lúc này, ông cũng không biết phải làm sao, hoàn toàn hết cách với thiếu niên thiên tài trước mắt.
. . . . . . Có bề ngoài như vậy, lại mang tính tình bộc trực, có tài năng hơn nữa thì thế nào chứ? Ta gọi một đao phủ tới là có thể giết y được ngay!
Nghĩ tới đây, Hoàng đế thở dài một tiếng, tỏ vẻ thẹn trong lòng, rồi lại biểu hiện như không thể cho thiếu niên trước mắt này công đạo.
Trầm ngâm một hồi, Hoàng đế đột nhiên ra lệnh: “Vệ Tử Dương nghe lệnh.”
Nhìn Vệ Tử Dương mặt vẫn lạnh lùng, nghe lời quỳ một gối, Hoàng đế nói: “Từ ngày hôm nay, phong ngươi làm Hổ Bí tướng quân.”
Mọi người lại xôn xao.
Quy tắc quân đội của triều Trần kế tục triều Hán, Hổ Bí thống lĩnh hai nghìn tinh kỵ, chủ yếu bảo vệ Đô Thành không bị xâm phạm. Vậy là đã có quyền thống lĩnh một phương rồi.
Mọi người không ngờ rằng lộng thần luyến đồng có xuất thân thấp hèn, không nể mặt bệ hạ này chỉ trong chớp mắt đã được ban chức vị quan trọng, trở thành tướng quân có thực quyền trong tay.
Khi ai ai cũng ngẩn ngơ, Hoàng đế hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, nói: “Còn không tạ ơn?”
“Thần tạ ơn!”
Hoàng đế cười ha hả một tiếng, đỡ Vệ Tử Dương dậy, vỗ vai chàng nói: “Làm tốt lắm.”
“Vâng!"
Nơi nàng đi đến là khu vực chênh chếch ngoài sân điện, rõ ràng nơi này yên tĩnh, âm trầm hơn sân điện người đến kẻ đi kia. Cách đó không xa, tiếng gió thổi qua kẽ lá vi vút không ngừng.
Phùng Uyển cúi đầu đi vài chục bước liền thấy hai hán tử mặc trang phục hộ vệ đi từ bóng tối về phía mình.
Họ đi rất nhanh, bước chân lặng lẽ mạnh mẽ, ánh mắt nhìn chòng chọc vào nàng thi thoảng lóe lên.
Phùng Uyển hơi giật mình.
Nàng dừng bước.
Tỳ nữ kia đi hai bước, thấy nàng vẫn chưa đuổi kịp thì quay đầu lại. Nàng ta nhăn mày kêu: “Triệu phu nhân, Triệu phu nhân?”
Giọng nói hơi gấp hơn cao, tỏ rõ vẻ sốt ruột.
Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhếch môi cười, dịu dàng lễ độ nói: “Khách khí quá. Ta tự đến chỗ phu chủ là được rồi.” Nàng ân cần nói: “Cô tử vội vàng như vậy chắc là có chuyện, cô tử đi lo việc của mình đi.”
Dứt lời, Phùng Uyển quay người, đi tới chỗ sân điện đông người.
Nàng khước từ hầu hạ, tỳ nữ kia ngẩn ngơ rồi lên tiếng: “Nhưng phu chủ của người cho gọi gấp lắm. . . . . .”
“Cô tử quan tâm quá. Chỗ phu chủ ta sẽ giải thích, cô tử đi mau lên.”
Phùng Uyển nhìn hai hộ vệ đang đi về phía này, không nhiều lời thêm nữa, xoay người hòa vào dòng người.
“Này! Này! Triệu phu nhân, Triệu phu nhân?”
Tỳ nữ kia vội vàng hô mấy tiếng, thấy Phùng Uyển càng đi càng xa thì không khỏi buồn bực dậm chân. Lúc này, giọng nói của một bà tử vang lên, “Sao lại để phu nhân đi như thế?”
Tỳ nữ vội vàng quay đầu lại thi lễ, uất ức nói: “Nô tỳ cũng không biết. Triệu phu nhân này tùy hứng quá.”
Bà tử nhìn chằm chằm vào tỳ nữ, lạnh lùng nói: “Lời này ngươi hãy đi nói với Đại công chúa đi.” Dứt lời, bà tử đưa mắt ra hiệu cho hai hán tử kia, sau khi bảo họ dừng bước thì đi tới một góc nhỏ cùng tỳ nữ.
Đứng ở góc khuất, Phùng Uyển thấy rõ cảnh tượng không có trong mơ này. Nghĩ đến đây, có một số việc đã thay đổi.
Nhưng thay đổi thì sao chứ? Tính cách của họ vẫn vậy, với tính cách như thế, sẽ hành xử tương tự.
Nghĩ đến chuyện tính cách, Phùng Uyển lắc đầu. Theo nàng biết, Trần Nhã là người hấp tấp, mối thù của nàng ta sẽ không để tới ngày thứ hai.
Phùng Uyển trầm tư một hồi, cất bước tới chỗ bàn tiệc của Ngũ điện hạ.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã ra sau Triệu Tuấn.
Lúc này Triệu Tuấn đang ngồi trên tháp kỷ, giữa đám chư thần của Ngũ điện hạ, vị trí của y ở tít dằng sau, nửa người chìm trong bóng tối.
Cảm thấy Phùng Uyển đi tới, Triệu Tuấn nhìn về phía nàng, cau mày nói: “Sao giờ mới tới?”
Thấy Phùng Uyển không đáp, y bực bội quay đầu đi, không để ý tới nữa. Vì vậy, y cũng quên gọi tỳ nữ kê tháp kỷ cho thê tử mình.
Triệu Tuấn hành xử như vậy, thê thiếp của chúng thần ngồi bên đều chú ý, thi thoảng đưa mắt nhìn sang, nhưng thấy phong thái khoan thai của Phùng Uyển thì không dám xoi mói.
Phùng Uyển ngẩng đầu lên liếc nhìn Triệu Tuấn mải nghe đám đồng liêu ngồi trước nói cười, phất tay gọi một tỳ nữ, khách khí muốn một tháp kỷ.
Theo như ý của nàng, ở chỗ tối tăm như vậy cũng không có gì đáng ngại. Nhưng nàng không kiên nhẫn đợi Triệu Tuấn nhớ ra, rồi trách nàng không biết xem trọng bản thân.
Tỳ nữ tuân lời, nhanh chóng đưa tới một tháp kỷ.
Phùng Uyển vừa mới ngồi xuống, một vị phụ nhân ngồi cạnh đã quay đầu lại, cười nói: “Xem ra phu nhân đã quen cai quản mọi việc. . . . . . Phu chủ nhà phu nhân chưa mở miệng mà đã đòi tháp kỷ.”
Lời nói mang vẻ giễu cợt.
Phùng Uyển quay đầu lại.
Trong chỗ tối tăm, đôi mắt long lanh của nàng sáng ngời khác thường, mỉm cười nhìn phụ nhân kia rồi dịu dàng đáp: “Phu chủ còn bận đại sự, chuyện nhỏ như vậy sao phải phiền chàng bận tâm?”
Phụ nhân kia nghẹn lời.
Triệu Tuấn ngồi ở phía trước vừa hay nghẽ rõ lời hai người. Thấy Phùng Uyển trả lời như vậy, khóe miệng y hài lòng nhếch lên.
Lúc này, tiếng mấy người nói chuyện chợt truyền vào tai Phùng Uyển, “Ngũ điện hạ vừa mới bái kiến bệ hạ.” “Hình như bệ hạ gì đó, ngươi nhìn điện hạ vui vẻ chưa kìa.”
“Hôm nay trời tối sớm quá, bây giờ mới giờ Dậu hai khắc.”
“Xem kìa, yến hội bắt đầu rồi.”
Yến hội đã bắt đầu.
Bếp lửa cùng dấy lên trong nháy mắt. Trong ánh lửa bập bùng, cung tỳ và thái giám xếp thành hàng mang rượu thịt thức ăn tiến đến.
Mà ở giữa sân điện, đoàn ca múa đất Tấn mà Ngũ điện hạ mời tới đã lên sân khấu trong tiếng trống rộn vang và làn gió mát lành.
Ngũ điện hạ không phải là người phong nhã, đoàn ca múa y mới tới chỉ có một chữ: Đông! Hai ba trăm mỹ nhân mặc váy lụa bồng bềnh vừa xuất hiện đã giành được tiếng trầm trồ thô kệch của một đám lão già.
Lúc này, Ngũ điện hạ bước ra.
Y nâng bình rượu, cung kính thi lễ với phía lầu các, cất cao giọng: “Bình rượu này tôn kính phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, chúc nước Trần ta vạn năm thịnh vượng.”
Vừa dứt lời, y dẫn đầu quỳ rạp xuống đất. Theo sau Ngũ điện hạ, chúng thần hộ về tỳ thiếp đứng sau y đồng loạt quỳ xuống.
Những người này đều đã quỳ, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau rồi từ từ quỳ xuống trong do dự. Dần dần, tiếng đầu gối chạm đất thỉnh thoảng truyền đến, trong nháy mắt, mọi người trên sân điện đều quỳ xuống. Dưới sự dẫn đầu của Ngũ điện hạ, họ hô lên trong hỗn loạn: “Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương, chúc nước Trần ta vạn năm thịnh vượng”
Những nước do người Hồ cai trị từ xa xưa đã không còn quy củ như người Hán. Xưa nay các thần tử thấy Hoàng đế cũng chẳng có mấy người quỳ lạy. Bây giờ mọi người đều quỳ xuống, tiếng hô kinh thiên động địa, Hoàng đế trên lầu các thật sự cảm thấy mình là chân long thiên tử. Ông ta cười ha ha, vung tay áo nói: “Đứng dậy đi.” Nói xong ba chữ này lập tức cảm thấy không ổn, Hoàng đế vội lớn tiếng sửa lại: “Miễn lễ.”
Ngũ điện hạ vội vàng dẫn đầu kêu lên: “Tạ bệ hạ long ân.”
Dứt lời, y dẫn đầu đứng lên.
Lúc đứng lên, mặt mày Ngũ điện hạ bừng sáng, Triệu Tuấn cũng hớn hở. . . . . . Những ngày mưa tầm tã đó, họ ru rú trong phủ Ngũ điện hạ để bàn bạc chuyện này. Chỉnh tới chỉnh lui, cuối cùng tất cả quyết định làm vậy. Bây giờ nhìn lại, bệ hạ quả nhiên vui mừng.
Triệu Tuấn nhìn xung quanh, thầm nghĩ: Chuyện cho phép các thần tử mang theo thê thiếp là ta đề nghị. Nhìn dòng người trên sân điện đi, cảnh tượng quỳ lạy hô vang náo nhiệt vừa rồi quả nhiên đã khiến bệ hạ chấn động.
Nghĩ tới đây, y rung đùi thích thú, dương dương tự đắc.
Hiển nhiên Hoàng đế rất vui vẻ, trong tiếng cổ nhạc, ông ta mang theo các phi tử bước xuống lầu các.
Bệ hạ cất bước, thậm chí còn đi tới bàn tiệc của Ngũ điện hạ. Mọi ánh mắt trên sân điện đều tập trung vào góc này. Bên kia, ánh mắt của mấy vị điện hạ khác đều mang vẻ đố kị.
Bên cạnh Hoàng đế là Hoàng hậu, phía sau Hoàng hậu, trong lụa là gấm hoa, bóng dáng của Phùng Vân như ẩn như hiện. Bên kia là mấy vị công chúa, trong các công chúa, bóng dáng của Đại công chúa cũng như ẩn như hiện.
Phùng Uyển lặng lẽ dịch người ra sau. Nhìn lại, phát hiện mình vẫn bị ánh sáng chiếu vào. Trái phải lại không có ai chú ý đến mình, Phùng Uyển lặng lẽ đứng lên, từ từ đi về góc khuất phía sau.
. . . . . . Đại công chúa là người nóng nảy, bây giờ nàng nên tránh đi, không chạm mặt với công chúa thì hơn.
Mới vừa ẩn sau bóng tối, Phùng Uyển thấy nơi đó có một người, nàng dừng bước theo bản năng, xoay người định rời đi.
Lúc này, người kia chợt cất tiếng, “Nàng là Phùng thị Uyển nương phải không?”
Mặc dù mang vẻ nghi ngờ nhưng giọng nói lại trong treo êm ta, đó chính là tiếng của Ngọc lang.
Phùng Uyển không ngờ vừa rồi còn thấy y, giờ phút này y đã trốn vào đây rồi. Không khỏi thoáng ngơ ngác.
Quay đầu lại, nàng đang định hành lễ thì nhớ tới tính cách của người trước mắt này, liền dừng động tác lại. Nghiêng đầu, Phùng Uyển mỉm cười nhìn y, khẽ nói: “Không thích náo nhiệt hay không chịu được lễ nghi?”
Nàng hỏi thẳng thắn như vậy.
Trong bóng tối, Ngọc lang hạ thấp tiếng cười ha ha, khẽ trả lời: “Tất nhiên không chịu được lễ nghi.”
Tuy chỉ có bảy chữ nhưng lại mang vẻ kiêu ngạo không thể che giấu, thậm chí còn sự khinh thường thấp thoáng. Cũng phải, với xuất thân của y, sao lại có thể cam tâm quỳ lạy hành đại lễ trước đám man di tiểu tộc người Hồ này?
Phùng Uyển cười một tiếng.
Tiếng cười giòn tan của nàng truyền vào tai Ngọc lang lại khiến y thở dài một tiếng, nói: “Phụ nhân như nàng, sao lại có một. . . . . .”
Không đợi y nói xong, ở nơi bừng sáng phía sau, tiếng gọi khẽ khàng nôn nóng của Triệu Tuấn truyền tới, “Uyển nương, Uyển nương?”
Xem ra không tránh được rồi.
Phùng Uyển thi lễ với Ngọc lang, khẽ nói: “Có người cho gọi, xin cáo lui trước.”
Nàng vừa quay người, giọng của Ngọc lang liền vang lên, “Người cho gọi là ai chứ? Sao phải cáo lui?” Giọng điệu mang vẻ kiêu ngạo toát ra từ cốt tủy.
Phùng Uyển lắc đầu cười khổ: Thiên chi kiêu tử này tùy hứng quen rồi, bên cạnh cũng có rất nhiều người bảo vệ. Y không hiểu rằng phụ nhân như mình nào có tư cách từ chối trượng phu, nào có tư cách tỏ vẻ ngạo nghễ không thèm quan tâm?
Nàng không quay đầu lại, chỉ dịu dàng cười nói: “Lang quân quên rồi, thiếp vừa là dân đen cũng là phụ nhân! Vô lễ kiêu căng là lý do đáng chết của ngu phụ dân đen.”
Mỗi người ở đây chỉ cần duỗi một ngón tay đã có thể lấy mạng nhỏ này của nàng.
Nhìn bóng lưng Phùng Uyển rời đi, Ngọc lang trầm mặc.
Một hồi lâu, y cười nhẹ nói: “Nói mình hèn mọn khiếp nhược mà phong tư lại ung dung đến cùng cực, cũng thật thú vị.”
Trong nháy mắt, Phùng Uyển đã tới chỗ có ánh sáng.
Quả nhiên, không biết từ lúc nào Triệu Tuấn đã đứng bên cạnh bệ hạ. Không đúng, y đứng trước mặt Đại công chúa, nhưng cách xa Đại công chúa năm bước. Bệ hạ chỉ thân thiện cho gọi mấy vị đại thần gặp mặt mà thôi.
Thấy Phùng Uyển từ đằng xa, đôi mắt của Đại công chúa Trần Nhã nheo lại, vẻ thù hằn chán ghét trào dâng mãnh liệt.
Về phần Triệu Tuấn, y thấy Đại công chúa cười với mình, gương mặt tuấn lãng tràn đầy vẻ ân cần niềm nở. . . . . . Triệu Tuấn vốn có thủ đoạn với nữ nhân, dù không thích y vẫn có thể giả bộ thích.
Thấy Phùng Uyển thướt tha duyên dáng đến gần, hàng mày tĩnh lặng, chân mày Trần Nhã dựng lên, giọng nói mang vẻ cười cợt: “Bệ hạ giá lâm, phụ nhân này lại một mình chạy đi đâu, chẳng lẽ có tình lang?”
Giọng nói lanh lảnh vang dội, mang theo vẻ bốc đồng.
Quả nhiên, nghe thấy lời nói vô lễ này, những quý nhân bên cạnh Hoàng hậu chỉ chau mày rồi không để ý gì nữa.
Nhưng công chúa đã lên tiếng, Phùng Uyển là phụ nhân của hạ thần thì phải để ý, phải trả lời.
Phùng Uyển ngượng ngùng cúi đầu, cắn môi nói: “Đại công chúa nói đùa rồi. Thần phụ chẳng qua là, chẳng qua là. . . . . .” Nàng xấu hổ mở miệng.
Thấy nàng như vậy, mấy ánh mắt liếc nhìn sang đều thu lại: Đại công chúa cũng thật là, phụ nhân người ta chắc đi tiểu thôi. Lớn tiếng ép hỏi trước mặt mọi người như vậy, thảo nào phụ nhân này xấu hổ không ngẩng đầu lên nổi.
Tuy nhiên, nếu Phùng Uyển có dáng vẻ phong tao diễm lệ, có lẽ còn có vài người tin được câu có tình lang của Đại công chúa.
Đại công chúa khẽ hừ một tiếng, Phùng Uyển làm bộ như vậy, tất nhiên ả không nên ép hỏi thêm nữa.
Con ngươi đảo một vòng, ả cười nói với Triệu Tuấn: “Lang quân Triệu gia, ta thấy thê tử này của chàng không tệ, vừa biết ăn vận vừa biết lễ nghi. Không bằng tối nay chàng cho ta mượn nàng, có được không?”
Lời này là do Đại công chúa nhanh trí nói ra. Vừa thốt ra, bản thân ả cũng cảm thấy lý do vô cùng thỏa đáng, lập tức hếch cằm, nhìn Triệu Tuấn chăm chú, tỏ vẻ y không đồng ý cũng phải đồng ý.
Triệu Tuấn ngẩn ngơ.
Trong thoáng chốc đó, y tinh tường cảm thấy bầu không khí khác lạ. Dáng vẻ hiện giờ của Đại công chúa rõ ràng là không có ý tốt. Nếu thật sự để Uyển nương ở lại trong cung, chỉ sợ hôm sau y chỉ còn thấy thi thể.
Vừa nghĩ tới Phùng Uyển biến thành xác chết, dáng vẻ cứng ngắc xám tro, lòng Triệu Tuấn rét lạnh. Gần như phản xạ, y lắc đầu nói: “Đại công chúa nói đùa rồi.”
Lời khước từ này vô cùng dứt khoát vang dội, lắc đầu, y tìm được nguyên nhân nhanh chóng, “Bây giờ trời đã tối, lúc yến hội kết thúc e rằng đã tới giờ Tý rồi. Chắc Đại công chúa đang nói đùa thôi.”
Trần Nhã không nghĩ tới điều này, không khỏi thoáng ngơ ngác.
Trong nháy mắt, ánh mắt hung hăng của nàng nhìn chòng chọc vào Triệu Tuấn. Thấy y nhìn mình, vẻ mặt kiên định mà cố chấp, không khỏi tức giận bĩu môi.
Lần này, Triệu Tuấn không thèm để ý tới nữa.
. . . . . . Đại công chúa có đối xử với y hòa nhã hơn nữa, tình cảm hơn nữa, đại trượng phu như y không thể khúm núm dâng thê tử tới tay ả tìm chết được. Dù thế nào đi nữa, Uyển nương vẫn là thê tử của y, hơn nữa sau lưng Uyển nương còn có Vệ Tử Dương, còn có Thái phi.
Hơn nữa phụ nhân chính là ngựa, cứ xem tính tình của nàng đi. Nói không chừng nàng ta sẽ hất ngã ngươi vào lúc nào đó cũng nên. Hòa nhã dịu dàng cũng không có nghĩa là chuyện gì cũng nghe lời.
Đại công chúa tức giận nhìn Triệu Tuấn chằm chằm, rồi nhìn Phùng Uyển chằm chằm, vô cùng giận dữ, nhưng chỉ có thể đứng yên ở đó.
Ả thi thoảng đưa mắt nhìn Hoàng hậu, biết bà vẫn còn bận tâm.
Lúc này, Phùng Uyển đã đến gần.
Đại công chúa nhìn chòng chọc vào Phùng Uyển đang hành lễ với mình, cười lạnh với Triệu Tuấn: “Quả nhiên phu thê tình thâm. Hừ, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta có thể ức hiếp phụ nhân này ư? Nói cho ngươi biết, bổn công chúa cũng chỉ thăm dò mà thôi.”
Lời này của ả có vẻ như nói cho phu thê Triệu Tuấn nghe, nhưng đúng hơn là giải thích với Hoàng hậu và Thái phi.
Trong tiếng cười xa gần, Đại công chúa nhìn chằm chằm vào Triệu Tuấn và Phùng Uyển, có vẻ hơi nôn nóng. Nghiến răng kèn kẹt, trừng mắt liên hồi, cuối cùng mới dằn được nỗi giận, không nói thêm lời nào nữa.
Bên kia, bệ hạ đã triệu kiến Vệ Tử Dương.
Sau khi ôn hòa nói với chàng hai câu, bệ hạ đưa tay lên vỗ vai Vệ Tử Dương, khen ngợi: “Vệ lang tuy trẻ tuổi nhưng không thua Hoắc gia.” Ý của ông là danh tướng Hoắc Khứ Bệnh của Hán triều.
Nói tới đây, bệ hạ trừng mắt cảnh cáo Ngũ điện hạ, rồi cười nói: “Thằng nhóc này vừa có diện mạo vừa có tài, trẫm cũng thấy vui mừng. . . . . . Hay là trẫm phối hôn Tứ công chúa cho ngươi, thế nào?”
Ngũ nhi tử của ông là người có tài. Nhi tử như vậy mà lại trầm mê một nam tử, thật sự không phải chuyện tốt. Thôi, hôm nay cắt đứt nghiệt duyên này. Nghĩ tới đây, bệ hạ phất phất tay, đẩy Tứ công chúa đang ngượng ngùng, kích động đến độ muốn khóc đến bên cạnh.
Bệ hạ khẽ đẩy. Tứ công chúa đỏ mặt, nước mắt hạnh phúc tuôn rơi đã đứng bên cạnh Vệ Tử Dương.
Vô số ánh mắt đều hướng về phía này.
Phùng Uyển cũng nhìn theo.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vệ Tử Dương ngẩng đầu lên.
Đôi mắt phượng dài hơi xếch ẩn chứa cảm xúc nhìn về phía Phùng Uyển, sau ánh nhìn vô tình hay cố ý, giọng nói trần khàn mà kiên định của Vệ Tử Dương vang lên, “Bệ hạ thứ lỗi, thần không muốn.”
Thần không muốn!
Ba chữ này quá kiên định quá quyết tuyệt, đó là sự quyết tuyệt không hề đắn đo.
Tứ công chúa tái mặt.
Hoàng đế hơi bất mãn, ông nhíu mày, “Vì sao?”
Vệ Tử Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tứ công chúa, lạnh lùng nói: “Mấy ngày trước, thần đáp lời ước hẹn của Tứ công chúa, nhưng suýt nữa bị người hạ độc.”
Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, Vệ Tử Dương nhướng mày, chán ghét nói: “Thần đường đường là đại trượng phu, thực sự không thích nỗi nhục này.”
“Hu huuu!” Tiếng khóc của Tứ công chúa vang lên. Nàng ta vừa khóc, vừa thút thít nói: “Không phải, không phải là ta, không phải là ta. . . . . . Hu hu.”
Trong không khí lặng như tờ, tiếng thút thít của Tứ công chúa như hòn đá rơi xuống hồ nước, dấy lên những gợn sóng lăn tăn.
Khi Hoàng đế xanh mặt, không biết phải xử lý như thế nào, Vệ Tử Dương quay sang nói với Tứ công chúa: “Ta biết không phải là cô.” Giọng nói của chàng vô cùng lạnh lẽo, “Ta cũng biết rõ kẻ đó là ai.”
Chàng vừa dứt lời, cảnh tượng tĩnh lặng thay bằng tiếng xì xào ồn ã.
Ngay cả Hoàng đế cũng không nhịn được mà liếc nhìn Vệ Tử Dương, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ khiến ông trời cũng phải đố kỵ đó, ngẫm nghĩ: Ngươi biết thì sao chứ? Người chú ý đến ngươi rất nhiều mà.
Lúc này, ông cũng không biết phải làm sao, hoàn toàn hết cách với thiếu niên thiên tài trước mắt.
. . . . . . Có bề ngoài như vậy, lại mang tính tình bộc trực, có tài năng hơn nữa thì thế nào chứ? Ta gọi một đao phủ tới là có thể giết y được ngay!
Nghĩ tới đây, Hoàng đế thở dài một tiếng, tỏ vẻ thẹn trong lòng, rồi lại biểu hiện như không thể cho thiếu niên trước mắt này công đạo.
Trầm ngâm một hồi, Hoàng đế đột nhiên ra lệnh: “Vệ Tử Dương nghe lệnh.”
Nhìn Vệ Tử Dương mặt vẫn lạnh lùng, nghe lời quỳ một gối, Hoàng đế nói: “Từ ngày hôm nay, phong ngươi làm Hổ Bí tướng quân.”
Mọi người lại xôn xao.
Quy tắc quân đội của triều Trần kế tục triều Hán, Hổ Bí thống lĩnh hai nghìn tinh kỵ, chủ yếu bảo vệ Đô Thành không bị xâm phạm. Vậy là đã có quyền thống lĩnh một phương rồi.
Mọi người không ngờ rằng lộng thần luyến đồng có xuất thân thấp hèn, không nể mặt bệ hạ này chỉ trong chớp mắt đã được ban chức vị quan trọng, trở thành tướng quân có thực quyền trong tay.
Khi ai ai cũng ngẩn ngơ, Hoàng đế hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, nói: “Còn không tạ ơn?”
“Thần tạ ơn!”
Hoàng đế cười ha hả một tiếng, đỡ Vệ Tử Dương dậy, vỗ vai chàng nói: “Làm tốt lắm.”
“Vâng!"
/128
|