Nhìn thấy bộ dáng Hứa Phong đắc ý như vậy, Hứa Thiên Tuyết hai má càng ửng đỏ, hung hăng trợn mắt, nhưng mà thiếu nữ sau khi nếm hương vị ái tình, vừa lườm hắn xong đã lại mỉm cười kiều mị.
Không chơi với đệ nữa! Nói xong, Hứa Thiên Tuyết hướng về phía Hứa Phong làm bộ mặt quỷ, cả người đi về phía cửa chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Hứa Thiên Tuyết dần biến mất, Hứa Phong cười xấu xa. Hắn cũng muốn đi, nhưng không phải đuổi theo Hứa Thiên Tuyết.
Nên đi Luyện Đan Sư Công Hội một chút!
Hứa Phong ánh mắt đã định, hắn muốn tìm Ngao Nguyệt để nhận chức thủ tịch luyện đan sư, dù sao có quan hệ thân thiết với Luyện Đan Sư Công Hội cũng là chìa khóa hóa giải những vấn đề, tỉ như dược liệu để sử dụng, hoặc nếu như Điền gia hay bất kỳ thế lực nào muốn đụng đến hắn phải cân nhắc đến Luyện Đan Sư Công Hội phía sau lưng. Dù sao bây giờ thực lực hắn vẫn còn không đáng kể, có chỗ dựa là chuyện cực kỳ tốt.
Kẽo kẹt.
Hứa Phong mở rộng cửa phòng ra, đón ánh nắng ấm áp, bước chân mở rộng đi đến Luyện Đan Sư Công Hội.
Trên đường đi, đệ tử Hứa gia mà Hứa Phong gặp phải đều cung kính với hắn, đã không còn có trào phúng cùng giễu cợt như ngày xưa, mặc dù Hứa Phong cũng không thèm để ý những người này, nhưng mà điều này cũng khiến hắn hài lòng không ít.
Dù sao cũng không có người nào thích luôn có kẻ hướng về phía mình nhìn với ánh mắt khinh bỉ cùng trào phúng.
Cũng không lâu lắm, Hứa Phong một lần nữa đi tới Luyện Đan Sư Công Hội, lần nữa bước vào đại môn nguy nga kia, tâm tình cùng lần trước hoàn toàn khác biệt.
Hoan nghênh quý khách tới Luyện Đan Sư Công Hội! Ta là nhân viên tiếp tân Tiểu Mai, có thể giúp gì cho quý khách?
Hứa Phong vừa mới đi vào cửa, thì một thiếu nữ quần áo thanh lịch tiến lên đón, trên mặt mang nụ cười nghề nghiệp.
Thiếu nữ này, không phải Tố Thanh lần trước tiếp đãi hắn, mà là một người khác, nhìn từ bề ngoài coi bộ rất hợp với nghề nghiệp này.
Nhân viên tiếp tân tên Tiểu Mai này quan sát trên dưới Hứa Phong một chút, sau khi thấy hắn quần áo phổ thông, sau lưng cũng không có tùy tùng, ấn tượng đầu tiên cũng không khá lắm, cảm thấy không phải đệ tử của đại gia tộc nào.
Ta tìm Ngao Nguyệt hội trưởng.
Hứa Phong thanh âm nhàn nhạt vang lên, nhất thời làm cho Tiểu Mai sững sờ, biểu lộ trên mặt thay đổi thành căm ghét, khóe miệng cũng giơ lên một điệu cười khinh bỉ.
Hừ! Lại một tên miệng cóc!
Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bộ dáng của mình, một tên tiểu tử nghèo, còn muốn ăn thịt thiên nga?
Vị tiên sinh này, nếu như ngươi có sự tình bình thường ta có thể tiếp đãi ngươi! Nhưng nếu như ngươi muốn dây dưa hội trưởng đại nhân, như vậy không tiễn!
Dây dưa?
Hứa Phong nhướng mày, trước khi Ngao Nguyệt về đúng là nói với hắn tùy thời có thể đến, sao có thể nói là dây dưa đây?
Ngươi cái tiểu nhân viên tiếp tân này, có chút không biết nói chuyện ah!
Hứa Phong lười nhác cùng với nàng giải thích thêm cái gì, từ trong túi xuất ra huy chương nhất tinh Luyện Đan Sư của mình, tại trước mắt Tiểu Mai giơ ra.
Ta là nhất tinh Luyện Đan Sư.
Sau khi nói xong, Hứa Phong liền cất bước đi về phía trước, kết quả hắn vừa đi lên một bước, liền bị Tiểu Mai ngăn lại.
Chỉ thấy Tiểu Mai một mặt xem thường, bên trong ánh mắt đều không còn che giấu vẻ khinh thường cùng mỉa mai, nâng lên một ngón tay, chỉ vào Hứa Phong lạnh lùng nói: Ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem dáng vẻ của ngươi, mặc dù tứ chi ngươi có chút phát đạt, nhưng còn chưa đầy mười sáu tuổi đi! Huy chương nhất tinh Luyện Đan Sư làm giả đó còn muốn lừa gạt ta? Ta chính là nhân viên tiếp tân có Hỏa Nhãn Kim Tinh của Luyện Đan Sư Công Hội ah!
Hứa Phong bị Tiểu Mai làm cho dở khóc dở cười, Hỏa Nhãn Kim Tinh đây ah? Ta cầm huy chương thứ thiệt còn không thể nào vào được, con mắt này của ngươi xem ra bị mù rồi.
Ngay lúc này, chỗ sâu trong đại sảnh của Luyện Đan Sư Công Hội đi ra hai người, một nam một nữ, trong đó nữ nhân kia, chính là Luyện Đan Sư Công Hội hội trưởng Ngao Nguyệt.
Nam tử kia đi theo bên cạnh Ngao Nguyệt, sắc mặt nịnh nọt, nụ cười trên mặt đầy vẻ dối trá, ánh mắt càng là không thành thật quét tới quét lui trên người Ngao Nguyệt.
Hứa Phong nhìn thấy Ngao Nguyệt, Ngao Nguyệt cũng thấy được Hứa Phong.
Tiểu Mai, tấm huy chương này là thật, ta đúng là nhất tinh Luyện Đan Sư, ta hiện tại tìm hội trưởng các ngươi có chuyện, nhanh để cho ta đi vào. Hứa Phong trầm giọng nói, kỳ thật hắn vốn có thể xông vào, chỉ là hắn cũng không thích huyên náo để mọi người đều biết.
Ha ha ha, ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ah! Huy chương đó còn ghi là Hứa Phong, ngươi còn giả danh Hứa đan sư ah! Tiểu Mai cười khinh bỉ nói.
Ta... Ta chính là Hứa Phong ah!
Hứa Phong đầu đầy mồ hôi, huy chương cầm trên tay lần nữa giơ ra trước mặt Tiểu Mai.
Đừng đùa, ngươi cũng không nhìn lại một chút bộ dáng của mình đi, dạng này còn dám xưng láo là Hứa đan sư! Loại mánh khoé như ngươi còn có thể lừa gạt một vài nhân viên tiếp tân khác, còn Hỏa Nhãn Kim Tinh giống như ta liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của ngươi! Tiểu Mai tràn đầy tự tin nói.
Thời điểm Ngao Nguyệt nhìn thấy Hứa Phong, ánh mắt lập tức sáng lên, bước nhanh hướng về phía hắn đi qua.
Vừa vặn sau khi Tiểu Mai nói xong lời nói này, Ngao Nguyệt đi vào khoảng mười mấy mét bên ngoài Hứa Phong, lập tức đối với Hứa Phong vẫy tay, la lớn: Hứa Phong, ngươi đứng tại cửa làm gì, nhanh tiến vào ah!
Hứa Phong?
Lúc này, Tiểu Mai cũng nhìn thấy Luyện Đan Sư Công Hội hội trưởng Ngao Nguyệt, đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt sắc mặt kịch biến, chỉ vào Hứa Phong, thanh âm run rẩy nói: Ngươi... Ngươi... Ngươi là Hứa Phong?
Đã sớm nói cho ngươi biết.
Hứa Phong nhàn nhạt lắc đầu, mở rộng bước chân đi tới, lưu lại Tiểu Mai thần sắc kinh ngạc.
Sau một khắc, Tiêu Mai gương mặt trắng trẻo trong nháy mắt đỏ lên, giống như cà chua chín mọng, hồi tưởng lại hành vi của mình vừa rồi, nàng hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Quá mất mặt!
Đơn giản là quá mất mặt!
Mình không để hắn đi vào coi như xong, còn ở ngay trước mặt hắn nói hắn không phải Hứa đan sư!
Ông trời ơi!
Tiểu Mai cảm giác mình ngượng đã sắp hôn mê, cả người nhẹ nhàng, ngay cả chân đều muốn mềm nhũn, tựa hồ lúc nào cũng có thể ngã xuống một phen.
Còn Hỏa Nhãn Kim Tinh gì đâu...
Tiểu Mai cảm thấy con mắt mình thật sự là mù, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất liên tục dậm chân, hành vi kia để nàng cảm thấy xấu hổ và lúng túng vô cùng.
Không chơi với đệ nữa! Nói xong, Hứa Thiên Tuyết hướng về phía Hứa Phong làm bộ mặt quỷ, cả người đi về phía cửa chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Hứa Thiên Tuyết dần biến mất, Hứa Phong cười xấu xa. Hắn cũng muốn đi, nhưng không phải đuổi theo Hứa Thiên Tuyết.
Nên đi Luyện Đan Sư Công Hội một chút!
Hứa Phong ánh mắt đã định, hắn muốn tìm Ngao Nguyệt để nhận chức thủ tịch luyện đan sư, dù sao có quan hệ thân thiết với Luyện Đan Sư Công Hội cũng là chìa khóa hóa giải những vấn đề, tỉ như dược liệu để sử dụng, hoặc nếu như Điền gia hay bất kỳ thế lực nào muốn đụng đến hắn phải cân nhắc đến Luyện Đan Sư Công Hội phía sau lưng. Dù sao bây giờ thực lực hắn vẫn còn không đáng kể, có chỗ dựa là chuyện cực kỳ tốt.
Kẽo kẹt.
Hứa Phong mở rộng cửa phòng ra, đón ánh nắng ấm áp, bước chân mở rộng đi đến Luyện Đan Sư Công Hội.
Trên đường đi, đệ tử Hứa gia mà Hứa Phong gặp phải đều cung kính với hắn, đã không còn có trào phúng cùng giễu cợt như ngày xưa, mặc dù Hứa Phong cũng không thèm để ý những người này, nhưng mà điều này cũng khiến hắn hài lòng không ít.
Dù sao cũng không có người nào thích luôn có kẻ hướng về phía mình nhìn với ánh mắt khinh bỉ cùng trào phúng.
Cũng không lâu lắm, Hứa Phong một lần nữa đi tới Luyện Đan Sư Công Hội, lần nữa bước vào đại môn nguy nga kia, tâm tình cùng lần trước hoàn toàn khác biệt.
Hoan nghênh quý khách tới Luyện Đan Sư Công Hội! Ta là nhân viên tiếp tân Tiểu Mai, có thể giúp gì cho quý khách?
Hứa Phong vừa mới đi vào cửa, thì một thiếu nữ quần áo thanh lịch tiến lên đón, trên mặt mang nụ cười nghề nghiệp.
Thiếu nữ này, không phải Tố Thanh lần trước tiếp đãi hắn, mà là một người khác, nhìn từ bề ngoài coi bộ rất hợp với nghề nghiệp này.
Nhân viên tiếp tân tên Tiểu Mai này quan sát trên dưới Hứa Phong một chút, sau khi thấy hắn quần áo phổ thông, sau lưng cũng không có tùy tùng, ấn tượng đầu tiên cũng không khá lắm, cảm thấy không phải đệ tử của đại gia tộc nào.
Ta tìm Ngao Nguyệt hội trưởng.
Hứa Phong thanh âm nhàn nhạt vang lên, nhất thời làm cho Tiểu Mai sững sờ, biểu lộ trên mặt thay đổi thành căm ghét, khóe miệng cũng giơ lên một điệu cười khinh bỉ.
Hừ! Lại một tên miệng cóc!
Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bộ dáng của mình, một tên tiểu tử nghèo, còn muốn ăn thịt thiên nga?
Vị tiên sinh này, nếu như ngươi có sự tình bình thường ta có thể tiếp đãi ngươi! Nhưng nếu như ngươi muốn dây dưa hội trưởng đại nhân, như vậy không tiễn!
Dây dưa?
Hứa Phong nhướng mày, trước khi Ngao Nguyệt về đúng là nói với hắn tùy thời có thể đến, sao có thể nói là dây dưa đây?
Ngươi cái tiểu nhân viên tiếp tân này, có chút không biết nói chuyện ah!
Hứa Phong lười nhác cùng với nàng giải thích thêm cái gì, từ trong túi xuất ra huy chương nhất tinh Luyện Đan Sư của mình, tại trước mắt Tiểu Mai giơ ra.
Ta là nhất tinh Luyện Đan Sư.
Sau khi nói xong, Hứa Phong liền cất bước đi về phía trước, kết quả hắn vừa đi lên một bước, liền bị Tiểu Mai ngăn lại.
Chỉ thấy Tiểu Mai một mặt xem thường, bên trong ánh mắt đều không còn che giấu vẻ khinh thường cùng mỉa mai, nâng lên một ngón tay, chỉ vào Hứa Phong lạnh lùng nói: Ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem dáng vẻ của ngươi, mặc dù tứ chi ngươi có chút phát đạt, nhưng còn chưa đầy mười sáu tuổi đi! Huy chương nhất tinh Luyện Đan Sư làm giả đó còn muốn lừa gạt ta? Ta chính là nhân viên tiếp tân có Hỏa Nhãn Kim Tinh của Luyện Đan Sư Công Hội ah!
Hứa Phong bị Tiểu Mai làm cho dở khóc dở cười, Hỏa Nhãn Kim Tinh đây ah? Ta cầm huy chương thứ thiệt còn không thể nào vào được, con mắt này của ngươi xem ra bị mù rồi.
Ngay lúc này, chỗ sâu trong đại sảnh của Luyện Đan Sư Công Hội đi ra hai người, một nam một nữ, trong đó nữ nhân kia, chính là Luyện Đan Sư Công Hội hội trưởng Ngao Nguyệt.
Nam tử kia đi theo bên cạnh Ngao Nguyệt, sắc mặt nịnh nọt, nụ cười trên mặt đầy vẻ dối trá, ánh mắt càng là không thành thật quét tới quét lui trên người Ngao Nguyệt.
Hứa Phong nhìn thấy Ngao Nguyệt, Ngao Nguyệt cũng thấy được Hứa Phong.
Tiểu Mai, tấm huy chương này là thật, ta đúng là nhất tinh Luyện Đan Sư, ta hiện tại tìm hội trưởng các ngươi có chuyện, nhanh để cho ta đi vào. Hứa Phong trầm giọng nói, kỳ thật hắn vốn có thể xông vào, chỉ là hắn cũng không thích huyên náo để mọi người đều biết.
Ha ha ha, ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ah! Huy chương đó còn ghi là Hứa Phong, ngươi còn giả danh Hứa đan sư ah! Tiểu Mai cười khinh bỉ nói.
Ta... Ta chính là Hứa Phong ah!
Hứa Phong đầu đầy mồ hôi, huy chương cầm trên tay lần nữa giơ ra trước mặt Tiểu Mai.
Đừng đùa, ngươi cũng không nhìn lại một chút bộ dáng của mình đi, dạng này còn dám xưng láo là Hứa đan sư! Loại mánh khoé như ngươi còn có thể lừa gạt một vài nhân viên tiếp tân khác, còn Hỏa Nhãn Kim Tinh giống như ta liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của ngươi! Tiểu Mai tràn đầy tự tin nói.
Thời điểm Ngao Nguyệt nhìn thấy Hứa Phong, ánh mắt lập tức sáng lên, bước nhanh hướng về phía hắn đi qua.
Vừa vặn sau khi Tiểu Mai nói xong lời nói này, Ngao Nguyệt đi vào khoảng mười mấy mét bên ngoài Hứa Phong, lập tức đối với Hứa Phong vẫy tay, la lớn: Hứa Phong, ngươi đứng tại cửa làm gì, nhanh tiến vào ah!
Hứa Phong?
Lúc này, Tiểu Mai cũng nhìn thấy Luyện Đan Sư Công Hội hội trưởng Ngao Nguyệt, đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt sắc mặt kịch biến, chỉ vào Hứa Phong, thanh âm run rẩy nói: Ngươi... Ngươi... Ngươi là Hứa Phong?
Đã sớm nói cho ngươi biết.
Hứa Phong nhàn nhạt lắc đầu, mở rộng bước chân đi tới, lưu lại Tiểu Mai thần sắc kinh ngạc.
Sau một khắc, Tiêu Mai gương mặt trắng trẻo trong nháy mắt đỏ lên, giống như cà chua chín mọng, hồi tưởng lại hành vi của mình vừa rồi, nàng hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Quá mất mặt!
Đơn giản là quá mất mặt!
Mình không để hắn đi vào coi như xong, còn ở ngay trước mặt hắn nói hắn không phải Hứa đan sư!
Ông trời ơi!
Tiểu Mai cảm giác mình ngượng đã sắp hôn mê, cả người nhẹ nhàng, ngay cả chân đều muốn mềm nhũn, tựa hồ lúc nào cũng có thể ngã xuống một phen.
Còn Hỏa Nhãn Kim Tinh gì đâu...
Tiểu Mai cảm thấy con mắt mình thật sự là mù, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất liên tục dậm chân, hành vi kia để nàng cảm thấy xấu hổ và lúng túng vô cùng.
/139
|