Sau khi Hứa Thiên Tuyết ra ngoài, Hứa Phong lui về phía sau, rất nhanh lấy một bộ y phục mặc vào. Trần trùng trục trước mặt một mỹ nữ là chuyện tuyệt đối không hay, nhất là trước mặt đường tỷ của mình. Đương nhiên, nếu như mỹ nữ lõa thể trước mặt mình, thì lại không có bất luận vấn đề gì ah!
Đẩy cửa phòng ra, Hứa Phong mạnh mẽ vươn vai, tận hưởng không khí tươi mát của buổi sáng sớm. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt hắn hướng về trước sân, gặp Hứa Thiên Tuyết lúc này đã có chút trấn tĩnh lại, chỉ là sắc mặt vẫn còn đỏ ửng. Nàng vẫn còn là lần đầu thấy nam nhân trần truồng, hai má đỏ bừng, thân thể có chút run rẩy.
Khục khục! Hôm nay thực sự là quá nóng, ta kìm không được bèn cởi ra một chút. Thật xin lỗi… Xin lỗi! Tỷ vào đi! Hứa Phong cười khan nói.
Không sao, là tại ta không gõ cửa! Hứa Thiên Tuyết bẽn lẽn đi vào phòng, áp chế tâm tình khiếp sợ của mình, lớn tiếng nói, nhưng trong lòng lại âm thầm động viên chính mình, Hắn bất quá chỉ là một nam hài tử mới lớn. Hơn nữa, đây là nơi ở của hắn, cũng không thể trách hắn… Ta đã là đường tỷ, cũng nên có phong độ của tỷ tỷ…
Thế nhưng, trong lòng nàng khó có thể bình tĩnh được. Mặc dù Hứa Phong mới mười lăm tuổi, nhưng thân thể lúc này bỗng cường tráng vượt xa nhiều nam nhân, linh kiện kia cũng cực kỳ dọa người, gây cho thị giác của nàng kích thích tuyệt đối không nhỏ.
Phải biết rằng, nàng bất quá cũng chỉ mới mười tám tuổi, vẫn chỉ là một tiểu xử nữ ngây thơ trong sáng. Nếu có nhìn thấy thứ đồ chơi kia cũng chỉ là của tiểu oa nhi mà thôi. Mặt hàng quy mô như của Hứa Phong căn bản là chưa từng xem qua.
Tỷ tìm ta có chuyện gì không? Hứa Phong cười cười, ôn nhu hỏi.
Nghe Hứa Phong hỏi, ánh mắt Hứa Thiên Tuyết bỗng chuyển đến khuôn mặt hắn, trong lòng nàng chợt có chút hoảng hốt, đứa trẻ năm đó mặc quần thủng đít chạy theo mình đòi kẹo hồ lô, hôm nay đã trở nên anh tuấn, tự tin và mạnh mẽ như vậy.
Có chút mê say nhìn nụ cười như ẩn như hiện của thiếu niên trên mặt, trên má Hứa Thiên Tuyết hiện ra một rặng mây hồng động lòng người. Trên tay nàng xuất ra một cái hộp gỗ, nhẹ nhàng nói: Ta mang đến cho đệ đan dược dưỡng thương và một ít dược liệu!
Như cảm nhận được ánh mắt nồng cháy của Hứa Thiên Tuyết, Hứa Phong có chút bối rối tiếp lấy hộp gỗ, khách khí nói:
Đạ tạ tỷ tỷ, tỷ vẫn luôn là tỷ tỷ tốt của ta!
Lời này là Hứa Phong là phát ra từ tận đáy lòng, ở trong gia tộc, cũng chỉ có Hứa Thiên Tuyết cùng hắn có quan hệ tốt, luôn quan tâm che chở cho hắn từ khi còn bé, trước nguy cơ sinh tử vẫn bên cạnh hắn đối mặt với uy hiếp của Điền gia, khiến trong lòng hắn rất ấm áp.
Bất quá lọt vào tai Hứa Thiên Tuyết thì lại khác, một câu liền trực tiếp chạm vào chỗ yếu hại trong lòng nàng, để Hứa Thiên Tuyết đắng chát cười một tiếng.
Một câu tỷ tỷ kia, đưa nàng một lần nữa trở về với vị trí đường tỷ của mình, căn bản nàng không có tư cách mơ mộng cái gì.
Đệ nhớ bảo trọng, ta còn bận chút chuyện, khi khác gặp lại!
Nhẹ nhàng cười cười, Hứa Thiên Tuyết nói xong liền quay đầu đi, thân ảnh lộ ra vẻ ưu thương.
Nhưng nàng còn chưa đi vài bước thì đã được giữ lại. Chỉ thấy Hứa Phong ánh mắt nhu hòa, bàn tay không khách khí chụp lấy cổ tay thanh khiết trắng ngần như ngọc kia, kéo nhẹ một cái, giữa tiếng kêu thảng thốt của Hứa Thiên Tuyết, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Ôm thân thể mềm mại kia trong lồng ngực, Hứa Phong cảm nhận được cảm giác mềm mại đàn hồi truyền qua áo.
Hứa Thiên Tuyết bị hành động lớn mật của Hứa Phong làm cho sửng sốt, gương mặt đỏ bừng tựa hồ muốn tan thành nước, cả người thoáng giãy dụa, sau đó đành thả lỏng không phản kháng. Thanh âm nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu: Không muốn!
Hứa Phong cảm giác thoải mái tràn đầy trong lòng. Cúi đầu xuống nhìn thần sắc e lệ của Hứa Thiên Tuyết, hai má nàng nhẹ ửng hồng, tư thái thiếu nữ hoài xuân này, quả thật cùng với bộ dáng lạnh nhạt thường ngày kia hoàn toàn tương phản. Không thể phủ nhận giờ phút này Hứa Thiên Tuyết có một mị lực phi phàm.
Hứa Phong nhìn thật sâu vào mắt Hứa Thiên Tuyết, thứ tình cảm phức tạp của nàng sao hắn không nhận ra. Mười năm bên cạnh che chở hắn, sự cố chấp khi đối mặt với Điền gia, cả nụ cười và ánh mắt nàng, Hứa Phong cũng không phải có trái tim sắt đá, hắn làm sao có thể lạnh nhạt với nàng được.
Hắn cũng không còn là Hứa Phong thư sinh ở địa cầu, càng không phải là Hứa Phong phế vật ở Càn Linh Thành. Từ khi trọng sinh, hắn là một Hứa Phong hoàn toàn mới, hắn chính là hắn!
Như có điều ngộ ra, Hứa Phong ánh mắt nhu hòa nhìn Hứa Thiên Tuyết, nói ra một câu đơn giản nhưng dễ hiểu:
Chị ơi! Anh yêu em!
Ai ah! Nói nhăng nói cuội! Hứa Thiên Tuyết khẽ than thở, bất quá trong lòng lại có một cỗ ngọt ngào không nói nên lời, mặc kệ cho hắn có nói thật hay không.
Nhìn cái miệng hồng như hoa đào nhỏ nhắn chu ra, xuất hiện bộ dáng thiếu nữ ủy khuất thường ngày khó mà thấy của Hứa Thiên Tuyết, cánh tay Hứa Phong không tự chủ được khẽ xiết chặt vòng eo nhỏ nhắn, còn tay kia nâng cằm nàng, Hứa Thiên Tuyết hai mắt mở to, trong ánh mắt như thu thủy chợt xuất một tia thùy mị kiều diễm, đôi môi ướt át hồng nhuận.
Hứa Phong chậm rãi cúi đầu, hôn vào đôi môi nhỏ xinh của nàng.
Lộp cộp!
Hộp gỗ trong tay Hứa Thiên Tuyết rơi xuống, suy nghĩ lúc này trở nên trống rỗng, thuận theo hành động của Hứa Phong, nàng cũng vụng về đáp trả lại, tạo thành một trận hôn ngấu nghiến không rời.
Hai thân thể nam nữ gắt gao ôm lấy nhau, phóng thích lửa nóng tình cảm trong lòng.
Hai người hôn nhau đều có chút trúc trắc không quen, nhưng chẳng qua đối với người lần đầu tiên nếm trái cấm nam nữ mà nói thì không thể nghi ngờ là cảm giác đê mê tiêu hồn.
Hai đôi môi tiếp xúc với nhau một lúc lâu sau mới rời ra, mang theo tiếng hít thở hổn hển.
Giờ phút này, tâm trí Hứa Thiên Tuyết rối bời, trong đôi mắt hiện tại lại có thêm một chút mông lung ngấn nước, trong con ngươi thanh thuần ẩn chứa đầy mị ý.
Bị dáng vẻ của nàng hấp dẫn, Hứa Phong thậm chí có thể cảm nhận được một cỗ khí nóng ở bụng dưới, chày giã cua từ từ dựng lên.
Hai người thân thể cơ hồ dán sát vào nhau, bởi vậy khi Hứa Phong hơi có biểu hiện, Hứa Thiên Tuyết vốn đang rúc trong lồng ngực hắn như nai con hoảng sợ, vội vàng giãy ra, sắc mặt đỏ bừng nói: Đệ đừng làm bậy nha! .
Nhìn thấy Hứa Thiên Tuyết có bộ dáng như vậy, Hứa Phong hắc hắc cười nham nhở, áp chế dục niệm trong lòng, liếm liếm môi, cảm thụ lại tư tiêu hồn khi nãy.
Đẩy cửa phòng ra, Hứa Phong mạnh mẽ vươn vai, tận hưởng không khí tươi mát của buổi sáng sớm. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt hắn hướng về trước sân, gặp Hứa Thiên Tuyết lúc này đã có chút trấn tĩnh lại, chỉ là sắc mặt vẫn còn đỏ ửng. Nàng vẫn còn là lần đầu thấy nam nhân trần truồng, hai má đỏ bừng, thân thể có chút run rẩy.
Khục khục! Hôm nay thực sự là quá nóng, ta kìm không được bèn cởi ra một chút. Thật xin lỗi… Xin lỗi! Tỷ vào đi! Hứa Phong cười khan nói.
Không sao, là tại ta không gõ cửa! Hứa Thiên Tuyết bẽn lẽn đi vào phòng, áp chế tâm tình khiếp sợ của mình, lớn tiếng nói, nhưng trong lòng lại âm thầm động viên chính mình, Hắn bất quá chỉ là một nam hài tử mới lớn. Hơn nữa, đây là nơi ở của hắn, cũng không thể trách hắn… Ta đã là đường tỷ, cũng nên có phong độ của tỷ tỷ…
Thế nhưng, trong lòng nàng khó có thể bình tĩnh được. Mặc dù Hứa Phong mới mười lăm tuổi, nhưng thân thể lúc này bỗng cường tráng vượt xa nhiều nam nhân, linh kiện kia cũng cực kỳ dọa người, gây cho thị giác của nàng kích thích tuyệt đối không nhỏ.
Phải biết rằng, nàng bất quá cũng chỉ mới mười tám tuổi, vẫn chỉ là một tiểu xử nữ ngây thơ trong sáng. Nếu có nhìn thấy thứ đồ chơi kia cũng chỉ là của tiểu oa nhi mà thôi. Mặt hàng quy mô như của Hứa Phong căn bản là chưa từng xem qua.
Tỷ tìm ta có chuyện gì không? Hứa Phong cười cười, ôn nhu hỏi.
Nghe Hứa Phong hỏi, ánh mắt Hứa Thiên Tuyết bỗng chuyển đến khuôn mặt hắn, trong lòng nàng chợt có chút hoảng hốt, đứa trẻ năm đó mặc quần thủng đít chạy theo mình đòi kẹo hồ lô, hôm nay đã trở nên anh tuấn, tự tin và mạnh mẽ như vậy.
Có chút mê say nhìn nụ cười như ẩn như hiện của thiếu niên trên mặt, trên má Hứa Thiên Tuyết hiện ra một rặng mây hồng động lòng người. Trên tay nàng xuất ra một cái hộp gỗ, nhẹ nhàng nói: Ta mang đến cho đệ đan dược dưỡng thương và một ít dược liệu!
Như cảm nhận được ánh mắt nồng cháy của Hứa Thiên Tuyết, Hứa Phong có chút bối rối tiếp lấy hộp gỗ, khách khí nói:
Đạ tạ tỷ tỷ, tỷ vẫn luôn là tỷ tỷ tốt của ta!
Lời này là Hứa Phong là phát ra từ tận đáy lòng, ở trong gia tộc, cũng chỉ có Hứa Thiên Tuyết cùng hắn có quan hệ tốt, luôn quan tâm che chở cho hắn từ khi còn bé, trước nguy cơ sinh tử vẫn bên cạnh hắn đối mặt với uy hiếp của Điền gia, khiến trong lòng hắn rất ấm áp.
Bất quá lọt vào tai Hứa Thiên Tuyết thì lại khác, một câu liền trực tiếp chạm vào chỗ yếu hại trong lòng nàng, để Hứa Thiên Tuyết đắng chát cười một tiếng.
Một câu tỷ tỷ kia, đưa nàng một lần nữa trở về với vị trí đường tỷ của mình, căn bản nàng không có tư cách mơ mộng cái gì.
Đệ nhớ bảo trọng, ta còn bận chút chuyện, khi khác gặp lại!
Nhẹ nhàng cười cười, Hứa Thiên Tuyết nói xong liền quay đầu đi, thân ảnh lộ ra vẻ ưu thương.
Nhưng nàng còn chưa đi vài bước thì đã được giữ lại. Chỉ thấy Hứa Phong ánh mắt nhu hòa, bàn tay không khách khí chụp lấy cổ tay thanh khiết trắng ngần như ngọc kia, kéo nhẹ một cái, giữa tiếng kêu thảng thốt của Hứa Thiên Tuyết, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Ôm thân thể mềm mại kia trong lồng ngực, Hứa Phong cảm nhận được cảm giác mềm mại đàn hồi truyền qua áo.
Hứa Thiên Tuyết bị hành động lớn mật của Hứa Phong làm cho sửng sốt, gương mặt đỏ bừng tựa hồ muốn tan thành nước, cả người thoáng giãy dụa, sau đó đành thả lỏng không phản kháng. Thanh âm nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu: Không muốn!
Hứa Phong cảm giác thoải mái tràn đầy trong lòng. Cúi đầu xuống nhìn thần sắc e lệ của Hứa Thiên Tuyết, hai má nàng nhẹ ửng hồng, tư thái thiếu nữ hoài xuân này, quả thật cùng với bộ dáng lạnh nhạt thường ngày kia hoàn toàn tương phản. Không thể phủ nhận giờ phút này Hứa Thiên Tuyết có một mị lực phi phàm.
Hứa Phong nhìn thật sâu vào mắt Hứa Thiên Tuyết, thứ tình cảm phức tạp của nàng sao hắn không nhận ra. Mười năm bên cạnh che chở hắn, sự cố chấp khi đối mặt với Điền gia, cả nụ cười và ánh mắt nàng, Hứa Phong cũng không phải có trái tim sắt đá, hắn làm sao có thể lạnh nhạt với nàng được.
Hắn cũng không còn là Hứa Phong thư sinh ở địa cầu, càng không phải là Hứa Phong phế vật ở Càn Linh Thành. Từ khi trọng sinh, hắn là một Hứa Phong hoàn toàn mới, hắn chính là hắn!
Như có điều ngộ ra, Hứa Phong ánh mắt nhu hòa nhìn Hứa Thiên Tuyết, nói ra một câu đơn giản nhưng dễ hiểu:
Chị ơi! Anh yêu em!
Ai ah! Nói nhăng nói cuội! Hứa Thiên Tuyết khẽ than thở, bất quá trong lòng lại có một cỗ ngọt ngào không nói nên lời, mặc kệ cho hắn có nói thật hay không.
Nhìn cái miệng hồng như hoa đào nhỏ nhắn chu ra, xuất hiện bộ dáng thiếu nữ ủy khuất thường ngày khó mà thấy của Hứa Thiên Tuyết, cánh tay Hứa Phong không tự chủ được khẽ xiết chặt vòng eo nhỏ nhắn, còn tay kia nâng cằm nàng, Hứa Thiên Tuyết hai mắt mở to, trong ánh mắt như thu thủy chợt xuất một tia thùy mị kiều diễm, đôi môi ướt át hồng nhuận.
Hứa Phong chậm rãi cúi đầu, hôn vào đôi môi nhỏ xinh của nàng.
Lộp cộp!
Hộp gỗ trong tay Hứa Thiên Tuyết rơi xuống, suy nghĩ lúc này trở nên trống rỗng, thuận theo hành động của Hứa Phong, nàng cũng vụng về đáp trả lại, tạo thành một trận hôn ngấu nghiến không rời.
Hai thân thể nam nữ gắt gao ôm lấy nhau, phóng thích lửa nóng tình cảm trong lòng.
Hai người hôn nhau đều có chút trúc trắc không quen, nhưng chẳng qua đối với người lần đầu tiên nếm trái cấm nam nữ mà nói thì không thể nghi ngờ là cảm giác đê mê tiêu hồn.
Hai đôi môi tiếp xúc với nhau một lúc lâu sau mới rời ra, mang theo tiếng hít thở hổn hển.
Giờ phút này, tâm trí Hứa Thiên Tuyết rối bời, trong đôi mắt hiện tại lại có thêm một chút mông lung ngấn nước, trong con ngươi thanh thuần ẩn chứa đầy mị ý.
Bị dáng vẻ của nàng hấp dẫn, Hứa Phong thậm chí có thể cảm nhận được một cỗ khí nóng ở bụng dưới, chày giã cua từ từ dựng lên.
Hai người thân thể cơ hồ dán sát vào nhau, bởi vậy khi Hứa Phong hơi có biểu hiện, Hứa Thiên Tuyết vốn đang rúc trong lồng ngực hắn như nai con hoảng sợ, vội vàng giãy ra, sắc mặt đỏ bừng nói: Đệ đừng làm bậy nha! .
Nhìn thấy Hứa Thiên Tuyết có bộ dáng như vậy, Hứa Phong hắc hắc cười nham nhở, áp chế dục niệm trong lòng, liếm liếm môi, cảm thụ lại tư tiêu hồn khi nãy.
/139
|