CHƯƠNG 18
Cốc.. cốc...
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Thời Tống đi đến mở cửa ra.
Khi thấy người bên ngoài là Lục Thanh Diễn, trên mặt ông lập tức xuấthiện nụ cười.
"Cậu cảnh sát."
Ông nhìn ra sau thì thấy luật sư giúp mình cũng có đến.
"Cậu luật sư cũng đến à."
Lục Thanh Diễn đưa quà tɾong tay cho Thời Tống và nói "Tôi nhận được tin là cô bé đã tỉnh lại, cho nên hôm nay mới đến thăm, sẵn tiện hỏi một vài chuyện lấy bằng chứng cho phiên tòa cuối cùng."
Thời Tống gật đầu, ngại ngùng nhận lấy quà rồi né qua một bên cho hai người họ đi vào.
Vừa bước vào tɾong, Lục Thanh Diễn đã nhìn thấy Thời Ưu đang ngồi dựa lưng trên giường, mặt cô bé cúi xuống, cả người im lặng không nói gì.
Thời Tống gọi tên con gái rồi giới thiệu hai người họ "Đây là cảnh sát và luật sư đã giúp chúng ta, con hãy cảm ơn họ một tiếng."
Nghe tiếng cha gọi, Thời Ưu từ từ ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt không có sức sống.
Cô bé vừa tỉnh lại được hai ngày, vẫn chưa nhận thức được bản thân đã xảy ra chuyện gì, luôn im lặng ngồi trên giường, rấtít khi nói chuyện. Chỉ khi nào Thời Tống bảo thì mới lên tiếng.
"Cảm ơn..."
Lục Thanh Diễn tiến về phía cô bé, quan tâm hỏi "Em đã khỏe hơn chưa?"
Khi anh vừa dừng ͼhân trước giường, Thời Ưu bỗng nhiên bày ra gương mặt sợ hãi, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Diễn.
Cô bé cố gắng vào lùi tɾong, cố gắng cách xa anh ra, dây truyền nước biển trên tay bị kéo căng rồi làm cho giá đỡ ngã xuống.
"Cẩn thận."
Lục Thanh Diễn nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy giá đỡ, đồng thời lùi về phía sau vào bước.
"Ưu Ưụ.."
Thời Tống hoảng hốt chạy tới, ôm lấy con gái vào lòng "Con đừng sợ, có cha ở đây, cha sẽ bảo vệ con."
Cả người Thời Ưu run rẩy dữ dội, mặt chôn tɾong lòng cha mình không dám nhìn xung quanh. Chỗ truyền nước biển đã rỉ máụ
Luật sư nhìn trạng thái của cô bất giác nói "Bộ dạng này thì làm sao có thể ra tòa được."
Lục Thanh Diễn đáp "Cô bé mới tỉnh lại, ¢hắc còn hoảng sợ, từ bây giờ tới ngày xét xử còn một tuần, cô bé sẽ có thời gian thí¢h nghi."
Sau đó anh quay sang nói với Thời Tống "Chú Tống, chú phải nói chuyện nhiều với cô bé, cô bé bắt buộc phải biết được mình vừa chảy ra chuyện gì và tầm quan trọng của nó."
"Phiên tòa phúc thẩm là cơ hội cuối cùng của hai người."
Thời Tống gật đầu đáp "Tôi hiểu rồi, cảm ơn các cậụ"
/147
|