Sáng thứ bảy.
Hôm nay, cô và Noãn Uyên được Phó Viễn rủ đi xem cậu ta thi đấu bóng chuyền. Nhưng vì cô cảm thấy không khỏe nên đã từ chối.
Vì thế Noãn Uyên đành phải đi một mình, trước khi đi cô ấy còn đi lại nũng nịu kéo kéo tay áo cô nói:
“Hạ Giai..cậu thật sự không đi với tớ sao?”
Cô nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích, lắc đầu uể oải nói:
“Tớ không đi, không đi, không đi đâu. Hôm nay tớ cứ bị khó chịu trong người chắc tớ bệnh rồi.”
Noãn Uyên nghe cô nói thì đưa tay lên sờ trán cô, vừa đưa vào đã vội lấy ra hoảng hốt nói:
“Hạ Giai, cậu bị sốt rồi nóng quá. Cậu đợi tớ một chút nhé?”
Cô ấy nói xong cũng không đợi cô trả lời, Noãn Uyên đi vào bếp gọi quản gia:
“Quản gia!!”
“Quản gia ơi!!”
Quản gia đang dọn dẹp trên lầu nghe tiếng Noãn Uyên gọi thì lật đật chạy xuống:
“Tiểu thư kêu tôi có việc gì ạ?”
Noãn Uyên chỉ vào Hạ Giai rồi nói:
“Giai Giai bị sốt rồi dì giúp con gọi bác sĩ Lạc đến và nấu cho cô ấy một bát cháo nhé?”
Quản gia gật đầu nói:
“Tiểu thư yên tâm, tôi đã hiểu rồi.”
Điện thoại của Noãn Uyên vang lên.
Reng reng reng..
Noãn Uyên mở điện thoại lên nghe:
﹝Alo?﹞
Bên kia giọng nói trầm thấp của Phó Viễn vang lên:
﹝Cậu chuẩn bị xong chưa? Tôi đang đợi cậu bên ngoài.﹞
Noãn Uyên nhìn qua Hạ Giai. Cô biết Noãn Uyên đang lo lắng cho cô nên cô cố gắng nói:
“Cậu cứ yên tâm đi ở đây còn có dì quản gia mà tớ sẽ không chết đâu.”
Noãn Uyên hơi do dự một lát rồi mới gật đầu nói:
﹝Sắp xong rồi, cậu đợi tớ một lát tớ ra ngay đây.﹞
Noãn Uyên cúp mắt xong thì thở dài nhìn cô nói:
“Giai Giai à, có gì là cậu phải báo nhanh cho tớ nhé?”
Cô nghiêm túc gật đầu, thấy Noãn Uyên còn đứng yên một chỗ thì cô lại nói:
“Khụ…khụ..Cậu mau đi nhanh đi để người ta đợi thì không hay đâu. Tớ không sao đâu khi nào bác sĩ khám xong tớ sẽ báo cậu ngay lập tức được không?”
Thấy cô đã nói đến như vậy nên Noãn Uyên cũng đồng ý xoay người rời đi.
Noãn Uyên vừa đi, dì quản gia đã mang chậu nước và khăn ấm ra chườm cho cô.
Dì quản gia nói:
“Haizz, nhà tôi cũng có con gái cỡ tuổi hai cô vậy nhưng nhìn nó cũng không gầy như cô đâu. Cô là gầy quá rồi hảo nào lại bệnh suốt.”
Cô không biết trả lời thế nào mà chỉ ho sặc sụa:
“Khụ khụ khụ.”
Dì quản gia lo lắng vuốt vào vai cô, lúc nghe tiếng xe bên ngoài dì quản gia có vẻ mừng nói:
“May quá, bác sĩ Lạc đến rồi. Cô nằm đây đợi một lát tôi ra đón ngài ấy vào.”
Dì quản gia chạy vội ra ngoài. Một lát sau, dì quản gia bước vào sau lưng là một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông phía sau từng bước đi lại phía cô đang nằm. Lúc này, cô mới thấy rõ mặt của người đàn ông này.
Uầy, bác sĩ mà lại đẹp trai vậy sao? Người đàn ông đó nhìn cô rồi nói:
“Tôi là Lạc Tranh, là bác sĩ riêng của Noãn Uyên.”
Có lẽ vì quá mệt nên cô chẳng nói được gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái xem như đã hiểu.
Lạc Tranh thấy cô không nói nổi cũng đã hiểu bệnh nặng cỡ nào rồi nên mở cặp lấy ra một cây đo nhiệt độ để đo cho cô.
Lúc lấy ra, Lạc Tranh nói:
“Sốt cao thế à? Cô bé em bị sốt bao lâu rồi?”
Cô mở miệng giọng khàn đặc khó khăn mở miệng nói:
“Khụ..khụ..mới sáng hôm nay..khụ..khụ.”
Lạc Tranh gật đầu: “Đã hiểu.”
Sau đó, anh ấy đi lại ghế đối diện ngồi xuống lấy giấy và bút ghi thứ gì đó.
Ghi xong Lạc Tranh đứng dậy và mang thuốc đến đưa cho dì quản gia đứng bên cạnh cô nói:
“Đây là thuốc và liều lượng sử dụng, dì canh rồi cho cô bé uống.”
Dì quản gia gật đầu nhận lấy rồi nói: “Vậy để tôi đi vào trong hâm lại cháo rồi mang cho cô ấy ăn.”
Lạc Tranh gật đầu rồi quay sang nhìn cô: “Cô bé nhớ giữ gìn cơ thể một chút, lúc nãy tôi khám cho cô tôi cảm thấy cơ thể cô rất yếu. Nếu có thể thì nên đến bệnh viện để khám kỹ hơn.”
Cô gật đầu, đôi mắt lim dim.
Lạc Tranh đứng một hồi rồi mới nói: “Vậy tôi về trước đây, có gì thì gọi cho tôi.”
Cô gật đầu nói nhỏ: “Được, cảm ơn anh nhiều. Làm phiền rồi.”
Lạc Tranh cười nhẹ:
“Không phiền, đây là nhiệm vụ của tôi mà. Thế thôi tôi đi nhé? Noãn Uyên cũng đã chuyển tiền cho tôi rồi nên cô không cần lo.”
Lạc Tranh nói xong liền cầm cặp rời đi. Dì quản gia nghe anh ấy về cũng chạy theo hỏi:
“Bác sĩ Lạc về sao? Cậu đợi tôi một lúc tôi để tôi tiễn cậu.”
Lạc Tranh cười nói:
“Không cần đâu dì, con tự đi là được rồi. Dì ở đây chăm sóc cô ấy đi.”
Nói xong thì Lạc Tranh xoay người rời đi. Cô nằm trên ghế sô pha mà đôi mắt cứ lim dim muốn ngủ.
Khi cô chuẩn bị vào giấc thì dì quản gia mạng cháo ra gọi cô:
“Giai Giai, cô mau ngồi dậy ăn đi không kẻo nguội. Ăn nóng cũng sẽ mau hết bệnh.”
Dì quản gia bỏ cháo xuống bàn rồi đi lại đỡ cô ngồi dậy.
Dì quản gia đúc cháo cho cô ăn từng muỗng. Cô nhìn dì từng chút từng chút chăm sóc cô thì lại cảm thấy chua sót.
Kiếp trước, cô chưa từng được như vậy. Dù cô rất muốn được một lần mẹ cô quan tâm và đúc cô ăn mỗi khi cô ốm.
Nhưng không?
Kiếp trước của cô chỉ toàn đau thương, bệnh thì tự lo, có khi ngất xỉu cả một ngày trời cũng không ai phát hiện ra.
Nhưng kiếp này, cô lần đầu tiên được đúc ăn, được biết cảm giác được chăm sóc khi bị bệnh bất giác cô lại trở nên tủi thân.
Dì quản gia thấy mí mắt cô đỏ lên thì hỏi:
“Sao thế? Cháo tôi làm không ngon sao? Hay để tôi nấu lại nhé?”
Cô lắc đầu lia lịa lau đi những giọt nước mắt nói:
“Kh..không phải đâu chỉ là chỉ là con kh..khụ..khụ chỉ là con nhớ bị hơi nước của cháo hất lên nên mới vậy.”
Dì quản gia nhìn cô rồi nói:
“Haizz thế mà cô làm tôi hết hồn.”
Cô mỉm cười yếu ớt. Dì quản gia đúc cho cô ăn cháo xong thì mới mang thuốc đến cho cô uống.
Uống xong cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho Noãn Uyên:
﹝Uyên Uyên, cậu đừng lo lắng nhé. Tớ chỉ bị sốt tí thôi. Giờ tớ ngủ một lát sẽ khỏi.﹞
Nhắn xong, thì cô mới được dì quản gia dìu lên phòng để nghỉ ngơi.
Khi vừa nằm xuống giường thì cô đã liền ngủ say. Vì có lẽ thuốc quá mạnh nên cô mới cảm thấy buồn ngủ.
Cô ngủ một giấc đến chiều tối, lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã sắp lặng xuống.
Cô vẫn còn có chút mệt mỏi mà nằm lên giường. Cô vô thức sờ lấy điện thoại mở lên xem.
Có một lời mời kết bạn gửi tới, Lạc Tranh. Cô nhớ lại tên này không phải là vị bác sĩ lúc sáng sao?
Cô đồng ý kết bạn rồi đi vào nhà tắm rửa mặt. Lúc ra ngoài cô lâu tay thì màn hình điện thoại sáng lên. Là bác sĩ Lạc gửi tin nhắn tới:
﹝Đã khoẻ hơn chưa?﹞
Cô thả cho bác sĩ Lạc một cái meme dễ thương rồi mới trả lời:
﹝Tôi khoẻ hơn rồi cảm ơn bác sĩ.﹞
Bác sĩ Lạc liền nhắn trả lời lại:
﹝Khách sáo gì chứ, tôi là bác sĩ thì phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình chứ.﹞
﹝Tôi phải vào phòng mổ rồi, cố gắng nghỉ ngơi nhé.﹞
Cô nhấn thả cảm xúc rồi trả lời ngắn gọn:
﹝Được.﹞
_
〈Vì đây là tác phẩm ký hợp đồng với Noveltoon và đăng duy nhất tại Noveltoon nên mong các bạn sẽ tôn trọng tác giả mà không reup trên bất kỳ nền tảng nào.〉
Hôm nay, cô và Noãn Uyên được Phó Viễn rủ đi xem cậu ta thi đấu bóng chuyền. Nhưng vì cô cảm thấy không khỏe nên đã từ chối.
Vì thế Noãn Uyên đành phải đi một mình, trước khi đi cô ấy còn đi lại nũng nịu kéo kéo tay áo cô nói:
“Hạ Giai..cậu thật sự không đi với tớ sao?”
Cô nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích, lắc đầu uể oải nói:
“Tớ không đi, không đi, không đi đâu. Hôm nay tớ cứ bị khó chịu trong người chắc tớ bệnh rồi.”
Noãn Uyên nghe cô nói thì đưa tay lên sờ trán cô, vừa đưa vào đã vội lấy ra hoảng hốt nói:
“Hạ Giai, cậu bị sốt rồi nóng quá. Cậu đợi tớ một chút nhé?”
Cô ấy nói xong cũng không đợi cô trả lời, Noãn Uyên đi vào bếp gọi quản gia:
“Quản gia!!”
“Quản gia ơi!!”
Quản gia đang dọn dẹp trên lầu nghe tiếng Noãn Uyên gọi thì lật đật chạy xuống:
“Tiểu thư kêu tôi có việc gì ạ?”
Noãn Uyên chỉ vào Hạ Giai rồi nói:
“Giai Giai bị sốt rồi dì giúp con gọi bác sĩ Lạc đến và nấu cho cô ấy một bát cháo nhé?”
Quản gia gật đầu nói:
“Tiểu thư yên tâm, tôi đã hiểu rồi.”
Điện thoại của Noãn Uyên vang lên.
Reng reng reng..
Noãn Uyên mở điện thoại lên nghe:
﹝Alo?﹞
Bên kia giọng nói trầm thấp của Phó Viễn vang lên:
﹝Cậu chuẩn bị xong chưa? Tôi đang đợi cậu bên ngoài.﹞
Noãn Uyên nhìn qua Hạ Giai. Cô biết Noãn Uyên đang lo lắng cho cô nên cô cố gắng nói:
“Cậu cứ yên tâm đi ở đây còn có dì quản gia mà tớ sẽ không chết đâu.”
Noãn Uyên hơi do dự một lát rồi mới gật đầu nói:
﹝Sắp xong rồi, cậu đợi tớ một lát tớ ra ngay đây.﹞
Noãn Uyên cúp mắt xong thì thở dài nhìn cô nói:
“Giai Giai à, có gì là cậu phải báo nhanh cho tớ nhé?”
Cô nghiêm túc gật đầu, thấy Noãn Uyên còn đứng yên một chỗ thì cô lại nói:
“Khụ…khụ..Cậu mau đi nhanh đi để người ta đợi thì không hay đâu. Tớ không sao đâu khi nào bác sĩ khám xong tớ sẽ báo cậu ngay lập tức được không?”
Thấy cô đã nói đến như vậy nên Noãn Uyên cũng đồng ý xoay người rời đi.
Noãn Uyên vừa đi, dì quản gia đã mang chậu nước và khăn ấm ra chườm cho cô.
Dì quản gia nói:
“Haizz, nhà tôi cũng có con gái cỡ tuổi hai cô vậy nhưng nhìn nó cũng không gầy như cô đâu. Cô là gầy quá rồi hảo nào lại bệnh suốt.”
Cô không biết trả lời thế nào mà chỉ ho sặc sụa:
“Khụ khụ khụ.”
Dì quản gia lo lắng vuốt vào vai cô, lúc nghe tiếng xe bên ngoài dì quản gia có vẻ mừng nói:
“May quá, bác sĩ Lạc đến rồi. Cô nằm đây đợi một lát tôi ra đón ngài ấy vào.”
Dì quản gia chạy vội ra ngoài. Một lát sau, dì quản gia bước vào sau lưng là một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông phía sau từng bước đi lại phía cô đang nằm. Lúc này, cô mới thấy rõ mặt của người đàn ông này.
Uầy, bác sĩ mà lại đẹp trai vậy sao? Người đàn ông đó nhìn cô rồi nói:
“Tôi là Lạc Tranh, là bác sĩ riêng của Noãn Uyên.”
Có lẽ vì quá mệt nên cô chẳng nói được gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái xem như đã hiểu.
Lạc Tranh thấy cô không nói nổi cũng đã hiểu bệnh nặng cỡ nào rồi nên mở cặp lấy ra một cây đo nhiệt độ để đo cho cô.
Lúc lấy ra, Lạc Tranh nói:
“Sốt cao thế à? Cô bé em bị sốt bao lâu rồi?”
Cô mở miệng giọng khàn đặc khó khăn mở miệng nói:
“Khụ..khụ..mới sáng hôm nay..khụ..khụ.”
Lạc Tranh gật đầu: “Đã hiểu.”
Sau đó, anh ấy đi lại ghế đối diện ngồi xuống lấy giấy và bút ghi thứ gì đó.
Ghi xong Lạc Tranh đứng dậy và mang thuốc đến đưa cho dì quản gia đứng bên cạnh cô nói:
“Đây là thuốc và liều lượng sử dụng, dì canh rồi cho cô bé uống.”
Dì quản gia gật đầu nhận lấy rồi nói: “Vậy để tôi đi vào trong hâm lại cháo rồi mang cho cô ấy ăn.”
Lạc Tranh gật đầu rồi quay sang nhìn cô: “Cô bé nhớ giữ gìn cơ thể một chút, lúc nãy tôi khám cho cô tôi cảm thấy cơ thể cô rất yếu. Nếu có thể thì nên đến bệnh viện để khám kỹ hơn.”
Cô gật đầu, đôi mắt lim dim.
Lạc Tranh đứng một hồi rồi mới nói: “Vậy tôi về trước đây, có gì thì gọi cho tôi.”
Cô gật đầu nói nhỏ: “Được, cảm ơn anh nhiều. Làm phiền rồi.”
Lạc Tranh cười nhẹ:
“Không phiền, đây là nhiệm vụ của tôi mà. Thế thôi tôi đi nhé? Noãn Uyên cũng đã chuyển tiền cho tôi rồi nên cô không cần lo.”
Lạc Tranh nói xong liền cầm cặp rời đi. Dì quản gia nghe anh ấy về cũng chạy theo hỏi:
“Bác sĩ Lạc về sao? Cậu đợi tôi một lúc tôi để tôi tiễn cậu.”
Lạc Tranh cười nói:
“Không cần đâu dì, con tự đi là được rồi. Dì ở đây chăm sóc cô ấy đi.”
Nói xong thì Lạc Tranh xoay người rời đi. Cô nằm trên ghế sô pha mà đôi mắt cứ lim dim muốn ngủ.
Khi cô chuẩn bị vào giấc thì dì quản gia mạng cháo ra gọi cô:
“Giai Giai, cô mau ngồi dậy ăn đi không kẻo nguội. Ăn nóng cũng sẽ mau hết bệnh.”
Dì quản gia bỏ cháo xuống bàn rồi đi lại đỡ cô ngồi dậy.
Dì quản gia đúc cháo cho cô ăn từng muỗng. Cô nhìn dì từng chút từng chút chăm sóc cô thì lại cảm thấy chua sót.
Kiếp trước, cô chưa từng được như vậy. Dù cô rất muốn được một lần mẹ cô quan tâm và đúc cô ăn mỗi khi cô ốm.
Nhưng không?
Kiếp trước của cô chỉ toàn đau thương, bệnh thì tự lo, có khi ngất xỉu cả một ngày trời cũng không ai phát hiện ra.
Nhưng kiếp này, cô lần đầu tiên được đúc ăn, được biết cảm giác được chăm sóc khi bị bệnh bất giác cô lại trở nên tủi thân.
Dì quản gia thấy mí mắt cô đỏ lên thì hỏi:
“Sao thế? Cháo tôi làm không ngon sao? Hay để tôi nấu lại nhé?”
Cô lắc đầu lia lịa lau đi những giọt nước mắt nói:
“Kh..không phải đâu chỉ là chỉ là con kh..khụ..khụ chỉ là con nhớ bị hơi nước của cháo hất lên nên mới vậy.”
Dì quản gia nhìn cô rồi nói:
“Haizz thế mà cô làm tôi hết hồn.”
Cô mỉm cười yếu ớt. Dì quản gia đúc cho cô ăn cháo xong thì mới mang thuốc đến cho cô uống.
Uống xong cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho Noãn Uyên:
﹝Uyên Uyên, cậu đừng lo lắng nhé. Tớ chỉ bị sốt tí thôi. Giờ tớ ngủ một lát sẽ khỏi.﹞
Nhắn xong, thì cô mới được dì quản gia dìu lên phòng để nghỉ ngơi.
Khi vừa nằm xuống giường thì cô đã liền ngủ say. Vì có lẽ thuốc quá mạnh nên cô mới cảm thấy buồn ngủ.
Cô ngủ một giấc đến chiều tối, lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã sắp lặng xuống.
Cô vẫn còn có chút mệt mỏi mà nằm lên giường. Cô vô thức sờ lấy điện thoại mở lên xem.
Có một lời mời kết bạn gửi tới, Lạc Tranh. Cô nhớ lại tên này không phải là vị bác sĩ lúc sáng sao?
Cô đồng ý kết bạn rồi đi vào nhà tắm rửa mặt. Lúc ra ngoài cô lâu tay thì màn hình điện thoại sáng lên. Là bác sĩ Lạc gửi tin nhắn tới:
﹝Đã khoẻ hơn chưa?﹞
Cô thả cho bác sĩ Lạc một cái meme dễ thương rồi mới trả lời:
﹝Tôi khoẻ hơn rồi cảm ơn bác sĩ.﹞
Bác sĩ Lạc liền nhắn trả lời lại:
﹝Khách sáo gì chứ, tôi là bác sĩ thì phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình chứ.﹞
﹝Tôi phải vào phòng mổ rồi, cố gắng nghỉ ngơi nhé.﹞
Cô nhấn thả cảm xúc rồi trả lời ngắn gọn:
﹝Được.﹞
_
〈Vì đây là tác phẩm ký hợp đồng với Noveltoon và đăng duy nhất tại Noveltoon nên mong các bạn sẽ tôn trọng tác giả mà không reup trên bất kỳ nền tảng nào.〉
/49
|