Hứa Nhược Phi nghe người đàn ông nói không cần phải nói mật khẩu thẻ ngân hàng cho anh biết, cảm thấy vui vẻ lan khắp toàn thân.
Hơn nữa Lệ Đình Nam cũng không phản đối việc cô sẽ bỏ tiền ra để nuôi anh.
Vậy thì cô cũng không cần phải suy đi tính lại nữa.
Dù sao thì cô cũng thích khuôn mặt và dáng người của anh, dùng tiền để làm giao dịch sẽ không phải lo lắng.
Lệ Đình Nam cụp mắt liếc nhìn đồng hồ, ở Paris đã là mười một giờ rồi.
Hơn nữa người này còn uống say như vậy.
Lệ Đình Nam không hề gấp gáp, bình tĩnh nghe Hứa Nhược Phi nói xong, nhẹ nhàng nói: “Nghỉ ngơi trước đi đã, sáng mai nhớ uống một tách trà giải rượu!”
Không biết Hứa Nhược Phi đã nghe thấy lời dặn dò của Lệ Đình Nam hay chưa.
Cô buồn ngủ đến mức mi trên mi dưới như đang đánh lộn với nhau vậy.
Từ khi cô nghe Lệ Đình Nam nói đồng ý để cô dùng tiền để nuôi anh, lập tức cảm thấy yên tâm, cơn buồn ngủ của cô cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cô mơ màng “Ừm” một tiếng, điện thoại di động trên tay rơi xuống gối.
Tiếng thở đều đều của người phụ nữ truyền đến từ chiếc điện thoại.
Lệ Đình Nam lắc đầu một cái, có thể lập tức ngủ thiếp đi như vậy sao?
Anh tắt điện thoại, đặt lại điện thoại trên bàn, cởi trần đi về phía phòng tắm.
Đau đầu quá! Hứa Nhược Phi xoa xoa ấn đường đau nhức của mình rồi bò dậy từ trên giường.
Cô tựa vào đầu giường, một tay xoa xoa thái dương như đang muốn nhảy lên của mình, từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Vân Nhi đến tìm cô uống rượu vang, cho tới khi vui vẻ hơn, hai người họ đã uống nhiều thêm một chút.
Xem ra tửu lượng của cô vẫn không hề thay đổi, uống một chút rượu vang đỏ sẽ say ngay.
Hứa Nhược Thanh bất lực mỉm cười, chuẩn bị xuống tầng bảo người giúp việc nhà họ Tô chuẩn bị một chén trà tỉnh rượu.
Đột nhiên, Hứa Nhược Phi chạm vào một vật hình chữ nhật bên cạnh cô.
Hứa Nhược Phi bất ngờ một lúc, sau khi tìm trên giường mất nửa ngày, cô mới phát hiện thứ cứng cứng đó hóa ra chính là điện thoại di động của mình.
Giao diện của điện thoại di động vẫn đang hiện lên cuộc điện thoại đêm qua.
Đêm qua cô đã nói chuyện điện thoại với ai sao?
Trong lòng Hứa Nhược Phi hoảng sợ, tửu lượng của cô không tốt, có trời mới biết cô sẽ nói gì khi say.
Cô vội vàng vào xem nhật ký cuộc gọi, ba chữ “Lệ Đình Nam” sáng loáng khiến Hứa Nhược Phi sững người tại chỗ.
Người nói chuyện với cô đêm qua là Lệ Đình Nam ư?
Cô không nói nhảm gì đấy chứ?
Hứa Nhược Phi tính toán thời gian, ở Paris đã hơn bảy giờ sáng, cô còn ba tiếng đồng hồ để đi tắm rửa.
Lúc này ở Lâm Xuyên là một giờ chiều, Lệ Đình Nam vẫn không hề nghỉ ngơi.
Hứa Nhược Phi không suy nghĩ nhiều, cô ấn vào số điện thoại của Lệ Đình Nam, vừa định bấm gọi thì cảm thấy lo sợ.
Một lúc sau, cô bất an gửi một tin nhắn thoại cho Lệ Đình Nam.
“Tổng giám đốc Lệ, tối hôm qua tôi có nói gì lúc say không vậy?” Hứa Nhược Phi sợ hãi hỏi.
Một phút sau, Hứa Nhược Phi nhận được câu trả lời của Lệ Đình Nam.
Cô bấm vào đoạn voice, giọng nói trầm thấp của Lệ Đình Nam truyền đến từ điện thoại.
“Cô nói cô muốn nuôi tôi.
”
Hứa Nhược Phi: “! ”
Cô im lặng một phút, lập tức để điện thoại xuống dưới gối, nhảy xuống khỏi giường, chạy về phía phòng tắm.
Chỉ cần cô không nghe thấy, cô có thể coi như không có chuyện gì xảy ra cả!
A, tối qua cô thực sự đã nói câu đó với Lệ Đình Nam sao?.
/328
|