Tình yêu anh mãi chỉ là thầm lặng
Như khúc nhạc bi ai và trầm lắng
Anh yêu em dẫu biết chẳng hồi âm
Palahachengash quay nhìn Iriarni, anh thấy Iriarni đang ngồi trên thảm cỏ và thì thầm trò chuyện với cuốn sổ Nhật kí phép thuật, cả hai có vẻ đã làm quen được với nhau.
Thực ra cuốn sổ ấy vốn dĩ không thuộc về khu vườn cổ thụ này… Palahachengash nhớ về hơn một năm trước, vào một đêm mưa giông bão táp, một mình anh trên con đường trở về gia tháp, bỗng từ cõi không trung mịt mùng có một vật gì đó bị gió tạt bay thẳng vào mặt anh! Gỡ nó xuống, anh nhận ra đó là một cuốn sổ nhỏ có dòng nhan đề lấp lánh: Nhật kí phép thuật. Những trang giấy không hề thấm nước. Cuốn sổ rất kì lạ, nó biết nói chuyện như một sinh vật sống. Anh mang nó về và xin phép đại pháp sư Ellehermia cho nó cư trú trong khu vườn sách dưới lòng đất này.
Cho đến tận bây giờ, anh vẫn hoàn toàn không biết chút gì về lai lịch xuất xứ của cuốn sổ.
“Mi đến từ xứ xở nào?”
“Ai đã tạo ra mi?”
Anh đã từng hỏi cuốn sổ những câu như vậy, nhưng nó chỉ run lên nhè nhẹ chứ không hiện lên câu trả lời. Anh cảm thấy tội nghiệp cho nó, có lẽ nó đã bị người chủ cũ ruồng bỏ. Nên từ đấy anh cũng không hỏi gì thêm nữa. Bây giờ anh thấy vui vì nó đã chọn được người chủ mới cho mình là Iriarni.
Palahachengash bước tới và ngồi xuống bên Iriarni. Cô ấy đang mải hỏi han cuốn sổ nên không mảy may để ý đến anh. Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô mà trái tim bỗng như tăng thêm bao nhiêu nhịp đập. Những hình ảnh ấy vẫn thật đáng yêu, như khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy cô bên bờ sông Salchia: Những làn tóc mềm mại chảy quanh đôi má hồng, chiếc mũi xinh xắn mang một nét duyên thầm kì lạ, làn môi đỏ thắm kiêu sa, và đôi mắt huyền trong như bầu trời đêm bí ẩn, lung linh.
Vẻ đẹp của cô ấy thuần khiết như một bông tuyết trắng, nhẹ nhàng bay trong vườn địa đàng. Nét tươi trẻ khiến muôn hoa rơi lệ.
Giây phút này, anh chỉ muốn được ôm người con gái kia vào lòng, muốn được cảm nhận rõ hơn hơi ấm của cô ấy. Nhưng… đó là một mong ước thật xa vời. Iriarni đang ngồi gần bên anh, nhưng cô ấy hoàn toàn không thuộc về anh…
Thôi vậy, dẫu sao được ở bên cô ấy cũng là niềm hạnh phúc với anh rồi, đâu cần mong đợi gì hơn. Anh mỉm cười và nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương của Iriarni, dịu thơm, phảng phất…
“Palahachengash, anh ngủ rồi ư?” - Giọng Iriarni như tiếng chuông gió khe khẽ.
“Ừ, đêm qua thức khuya sáng lại dậy sớm, giờ anh chỉ muốn ngủ thôi.” - Palahachengash đáp, rồi anh thả mình xuống nền cỏ - “Em hãy giữ yên lặng nhé.”
“Vâng, chúc anh ngủ ngon…”
Khi Palahachengash thức giấc, bầu trời đã chuyển sang màu hoàng hôn thẫm đỏ, gió đã hơi se lạnh. Nhưng Iriarni vẫn ngồi đấy, hương thơm của cô vẫn nhẹ nhàng. Và Palahachengash thấy trái tim mình vẫn thật ấm áp.
Palahachengash ngồi dậy khỏi nền cỏ:
“Trời sắp tối rồi ư?”
Iriarni quay nhìn Palahachengash, rồi ngước nhìn bầu trời với vẻ thoáng ngạc nhiên:
“Em mải nói chuyện với cuốn sổ này nên không để ý. Nhưng thời gian ở đây trôi nhanh đến thế ư? Sao đã gần hết ngày rồi…”
Palahachengash thở dài, rồi vuốt lại tóc cho gọn gàng, mái tóc anh lâu không cắt đã dài quá rồi. Iriarni đưa tay khẽ gỡ những lá cỏ vương trên lưng áo Palahachengash.
Bỗng, tiếng gọi của đại pháp sư Ellehermia vang lên từ xa xa:
“Tên đệ tử vô dụng! Cả ngày chỉ biết nằm dài! Còn không mau tới đây giúp ta chuẩn bị bữa tối!”
Một lúc sau, thức ăn nóng hổi đã được dọn ra trên chiếc bàn huyền thạch lam vân. Palahachengash và Iriarni cùng đại pháp sư Ellehermia vừa dùng bữa vừa ngắm những vũ điệu vui nhộn của đàn hồng hạc nơi đài phun nước.
Bầu trời đã rắc đầy sao, nhưng dường như đại pháp sư Ellehermia hơi quá tay trong việc rắc sao nên trông hơi sáng quá mức.
Trên bàn chỉ toàn những món ăn chay, Palahachengash lo lắng không biết chúng có hợp khẩu vị với Iriarni hay không. Cũng may Iriarni đang ăn uống khá ngon lành. Cuốn sổ nhật kí lơ lửng ngay trên đầu cô.
Phía cuối khu vườn cổ thụ là tòa lâu đài nhỏ của đại pháp sư Ellehermia. Đêm hôm ấy, Palahachengash và Iriarni ngủ lại đó để sáng mai sẽ lên đường sớm.
Nằm trên giường, Palahachengash cảm thấy không tài nào ngủ được. Anh quyết định rời khỏi phòng và đi dạo một lát. Anh dừng lại vài giây trước cửa phòng Iriarni, không biết cô ấy liệu có được ngon giấc? Mong sao cô ấy sẽ có những giấc mơ thật đẹp…
Palahachengash dạo bước lên tháp chuông của tòa lâu đài, rồi ngồi lặng lẽ trên khung cửa sổ lớn ngắm nhìn khung cảnh khuya tịnh. Không gian im phăng phắc, khu vườn cổ thụ yên bình quá đỗi. Nhưng trong Palahachengash lúc này đang hỗn độn rất nhiều cảm xúc mà anh không thể gọi tên, những linh cảm… Anh cố gắng gạt chúng đi mà dường như không thể. Anh và Iriarni đang chuẩn bị bước vào một hành trình dài, liệu anh có thể bảo vệ cho cô ấy không?
Sao khuya, trăng khuya sáng đẹp làm chi?
Đâu thể chiếu rọi những tươi tắn vào trái tim con người…
“Ngày mai liệu sẽ ra sao?” - Một giọng nói bỗng vang lên.
/10
|