Palahachengash chau mày nhìn Iriarni, giọng anh gay gắt:
“Không được! Rừng Waynezhekusein nằm ở châu lục bên kia đại dương xa xôi cách trở. Thêm nữa em còn chưa biết gì về pháp sư Wiviarre. Theo những dòng ghi chép kia thì có thể đó là một nhân vật nguy hiểm, và…”
Iriarni cắt lời Palahachengash:
“Nhưng đó là hi vọng duy nhất của em! Đâu còn cách nào khác để tìm ra Falachy nữa chứ!”
Palahachengash lớn tiếng:
“Ai bảo em là không còn cách khác! Chờ thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ nghĩ ra!”
Iriarni hét lên:
“Em không chờ được! Và tính mạng của Falachy cũng không chờ được!”
Đại pháp sư Ellehermia quát:
“Đủ rồi! Các ngươi có cãi nhau thì cũng nhỏ tiếng thôi nhé! Lũ sách của ta lại thức giấc bây giờ!”
Palahachengash quay nhìn đại pháp sư Ellehermia, giọng anh bực bội thực sự:
“Thưa Ellehermia, chính Người mới là nhân vật to tiếng nhất ở đây đấy!”
Đại pháp sư Ellehermia mở trừng mắt:
“Tên đệ tử xấc láo!”
Rồi đại pháp sư quay ngoắt đi và bước trở về bàn hoa quả:
“Thôi, mặc xác chúng bay…”
Palahachengash lại nhìn xuống Iriarni:
“Em phải nghe anh, Iriarni. Anh không muốn chuyện gì xấu xảy đến với em.”
Tránh ánh nhìn se sắt của Palahachengash, Iriarni quay mặt đi hướng khác:
“Em xin lỗi, nhưng anh không liên quan đến chuyện này. Cứ để mặc em…”
Palahachengash khẽ thở dài, rồi anh đặt nhẹ tay lên vai Iriarni:
“Thôi được, anh sẽ đi cùng em tới Waynezhekusein.”
Iriarni khẽ lắc vai khỏi tay Palahachengash:
“Không, anh không cần phải làm thế.”
Palahachengash bẻ khớp tay, anh nói:
“Nhưng một mình em làm sao tới đó được chứ!”
Iriarni nói:
“Anh không cần phải quan tâm đâu! Đó là việc của em…”
Câu nói chưa dứt, Iriarni bỗng cảm nhận một hơi thở nóng hừng hực từ Palahachengash phả xuống mình! Rồi Palahachengash dùng cả hai tay xoay người Iriarni lại khiến trái tim cô đập nhanh, và càng đập nhanh hơn nữa khi cô nhìn vào đôi mắt xanh rực sáng của Palahachengash:
“Đừng có ngang bướng nữa, Iriarni! Anh sẽ đi cùng em tới Waynezhekusein, quyết định như thế! Nếu không em đừng mong rời khỏi đây nửa bước!”
“Vâng…” - Iriarni vô thức đáp, sao bỗng dưng Palahachengash lại nổi nóng với cô như thế.
Palahachengash thở ra nhẹ nhõm:
“Cám ơn em…”
Rồi anh buông tay khỏi người Iriarni, và quay nhìn về phía đài phun nước.
Iriarni bước xa khỏi Palahachengash vài bước, rồi ngồi xuống thảm cỏ. Cô đưa ánh mắt nhìn về hướng Bắc, châu lục bên kia đại dương nằm ở hướng ấy, bây giờ cô bỗng thấy sợ việc phải đi tới một xứ xở xa xôi như vậy…
Cuốn sổ nhỏ lại nép vào má Iriarni như muốn an ủi. Iriarni tóm lấy cuốn sổ, thấy nó vẫn còn nhiều bụi nên cô dùng vạt váy của mình lau thật sạch bìa của nó.
Và dòng chữ nhan đề trên bìa cuốn sổ hiện ra sáng lấp lánh: Nhật kí phép thuật.
Iriarni mở cuốn sổ ra nhưng chỉ thấy toàn giấy trắng. Lật trở lại trang đầu tiên, cô bỗng thấy những dòng chữ ngũ sắc hiện lên:
“Xin chào, bạn tên gì?”
Cảm thấy hơi ngạc nhiên, Iriarni lẩm bẩm:
“Ơ, cuốn sổ này là thế nào vậy nhỉ?”
Dòng chữ ngũ sắc tan biến thay bằng dòng chữ khác màu đỏ đậm:
“Tôi không phải một cuốn sổ vô tri vô giác! Tôi cũng là một sinh linh giống như bạn.”
“Thật vậy ư?” - Iriarni khẽ nói, cô nhíu mày nhìn cuốn sổ.
Dòng chữ lại được thay thế bằng dòng chữ khác màu xanh lam:
“Bạn đã chọn tôi. Và tôi sẽ mãi mãi thuộc về bạn. Nhưng có thể cho tôi biết tên bạn được không?”
“Iriarni.” - Iriarni khẽ đáp, vẫn chưa hết ngạc nhiên… Cuốn sổ này biết nói chuyện ư?
Trên trang giấy, những dòng chữ mới màu xanh lá đang hiện ra:
“Iriarni, tôi rất thích tên của bạn! Từ giây phút này, tôi sẽ là nhật kí của bạn, tôi sẽ luôn bay bên bạn và sẽ tự động ghi nhận mọi hoạt động của bạn. Tôi có một bộ nhớ vô tận. Khi bạn cần xem lại thời điểm nào hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ hiển thị bằng hình vẽ minh họa.”
“Cám ơn bạn!” - Iriarni mỉm cười, trong cô đang dâng lên một niềm hân hoan.
/10
|