Iriarni nằm xuống băng ghế dài và ngả đầu lên đùi Falachy. Anh vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, và khẽ hát bài hát anh vừa chợt sáng tác:
“Chim nhạn bay trong hoàng hôn
Dòng sông nhuộm sắc đỏ tà dương
Em và anh ngồi trên băng ghế dài
Trong sự tĩnh lặng bình yên
La la la
La la la…”
Giọng Falachy thật êm đềm, Iriarni mỉm cười chìm vào giấc ngủ...
Cô đã ngủ trong bao lâu? Mà sao khi thức giấc hình bóng Falachy đâu còn nữa. Hoàng hôn cũng chẳng còn, bóng đêm tỏa buông từ khi nào? Một mình Iriarni nằm trên băng ghế dài lạnh lẽo. Giấc mơ về Falachy sao tan nhanh, bài hát của anh sao ngắn ngủi. Cô nắm chặt trong lòng bàn tay mảnh vàng Falachy để lại, dù mảnh vàng ấy lạnh băng, cô vẫn cố gắng tìm chút hơi ấm còn sót lại từ anh…
Iriarni chầm chậm đứng dậy khỏi băng ghế đá, nước mắt vẫn rơi, đôi chân sao rã rời, cũng chẳng buồn sửa lại váy áo nhàu nhĩ, cô lê bước trên nền dâu nát, trong lòng trĩu nặng muôn vàn âu lo.
Cô gái cưỡi rồng ấy là ai? Tại sao Falachy lại tự nguyện để cô ta bắt đi như vậy? Tại sao anh không chống trả? Giờ cô ta đã mang anh tới phương trời nào? Cô ta muốn gì ở anh? Số phận anh sẽ ra sao? Iriarni biết làm gì để giải cứu anh?…
Iriarni đứng trên bậc thềm trước cửa nhà Palahachengash, cô biết không nên làm phiền anh về chuyện của Falachy, nhưng cô thực sự không còn biết nhờ cậy ai khác.
Nhìn vào chiếc chuông treo trên cửa, Iriarni khẽ nói:
“Rung lên.”
Những hồi chuông ngân vang.
Rồi cánh cửa mở ra, Palahachengash hiện ra với mái tóc bạch kim rối tả tơi, khuôn mặt anh đầy mồ hôi nhưng rất rạng rỡ, anh khoác chiếc tạp dề màu xanh lá nhạt loang lổ những vết cà chua và lấm tấm những chấm hành băm, giọng anh vui vẻ:
“Iriarni, em tới thật đúng lúc! Anh vừa làm xong bữa tối. Em cùng ăn nhé?”
“Vâng…” - Iriarni cố gắng mỉm cười.
Nhưng Palahachengash bỗng nhìn Iriarni với đôi mắt mở to đầy phẫn nộ:
“Em khóc đấy à, Iriarni? Lại là vì Falachy phải không?”
“Không…” - Iriarni vội nói - “Vào nhà rồi em sẽ kể…”
Palahachengash thở mạnh một hơi rồi quay đi. Iriarni vội bước theo sau anh. Cánh cửa đóng rầm sau lưng cô.
Palahachengash dẫn Iriarni vào một căn bếp rất luộm thuộm, xoong chảo muỗng đĩa vương vãi lộn xộn, những mảnh sành sứ vỡ la liệt trên sàn. Palahachengash vừa vuốt lại tóc vừa nói:
“À, vừa rồi có một con chuột ma, nhưng anh đã đuổi nó đi rồi.”
“Để em giúp anh thu dọn nhé.” - Iriarni khẽ nói.
Palahachengash nhìn Iriarni:
“Thôi, để sau. Giờ anh chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em?”
Iriarni và Palahachengash cùng ngồi xuống những chiếc ghế làm từ bạch thạch rạn nứt. Một chiếc khăn vải đang tự động dịch chuyển qua lại cố gắng lau sạch những vết dơ trên chiếc bàn đá cũng mang nhiều vết rạn. Cố gắng không khóc, Iriarni kể lại sự việc…
Palahachengash tỏ vẻ ngỡ ngàng:
“Thật khủng khiếp! Chuyện này thật kì lạ…”
Iriarni buồn rầu nhìn xuống mảnh vàng rơi của Falachy trong lòng bàn tay mình, giờ cô mới đủ bình tĩnh quan sát nó kĩ hơn. Mảnh vàng có hình tam giác đều, một mặt được chạm nổi những chữ tượng hình kì lạ, mặt còn lại chạm hình đầu một con báo đang nhe nanh với đôi mắt phát sáng.
Palahachengash tước lấy mảnh vàng trên tay Iriarni bằng phép dịch chuyển vật thể, vừa săm soi nó anh vừa nói:
“Miếng vàng này trông như một loại huy hiệu. Đây có thể là một manh mối quan trọng. Chúng ta cần tìm hiểu về xuất xứ của nó, hi vọng sẽ biết thêm được điều gì đó. Nhưng xem ra Falachy có nhiều bí mật đây, cậu ta đã làm những gì trong ba năm qua?”
Rồi Palahachengash nhìn Iriarni bằng đôi mắt lấp lánh, giọng anh dõng dạc:
“Em đừng lo, Iriarni. Anh sẽ giúp em tìm ra tung tích của cô gái cưỡi rồng ấy, và sẽ mang Falachy về cho em. Thế giới phép thuật này tuy rộng lớn, nhưng vẫn còn bé nhỏ so với ý chí của con người. Em hãy vững tin lên!”
“Vâng, cám ơn anh…” - Iriarni mỉm cười, trong lòng rộn lên nhiều hi vọng.
“Ngay sáng mai anh sẽ đưa em tới gặp một nhà thông thái, mong là chúng ta sẽ được giải đáp đôi điều về miếng vàng này.” - Palahachengash trả lại miếng vàng cho Iriarni.
“Đó là ai vậy ạ? Chúng ta đi ngay bây giờ được không anh?” - Iriarni nôn nóng hỏi.
Palahachengash khẽ lắc đầu:
“Bây giờ trời tối rồi, mà đường đến đó xa lắm. Chúng ta phải chờ đến sáng mai thôi.”
“…” - Iriarni lại nhìn xuống mảnh vàng của Falachy, cô vẫn không thể tin được sự việc đã xảy ra… Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, quá khủng khiếp, Falachy đã bị một con rồng cắp đi ngay trước mắt cô…
“Em có đói không? Dù sao chúng ta cũng không thể bỏ qua bữa tối được.” - Palahachengash vừa dứt lời thì những đĩa thức ăn bắt đầu nối đuôi nhau bay ra, chúng trôi chầm chậm trong không khí trước khi nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.
Một, hai, ba, bốn… Những đĩa thức ăn bay ra nhiều tới nỗi Iriarni chẳng thể đếm nổi nữa, cho đến khi chiếc bàn đầy ắp không còn chỗ xếp thêm. Iriarni ngạc nhiên hỏi Palahachengash:
“Bữa tối của anh vẫn thường có nhiều món thế này ư?”
Palahachengash cười:
“Không, hằng ngày anh ăn uống đơn giản lắm. Nhưng hôm nay… là sinh nhật của anh.”
Iriarni giật mình, vậy mà cô không nhớ ra… Cảm thấy có lỗi với Palahachengash quá, cô còn không có quà gì để tặng anh… Cô đành cố gắng ăn thật ngon lành những món mà anh đã nấu, dù bụng dạ cô đang ngập đầy những lo lắng về Falachy…
Rạng sáng ngày hôm sau, trên con đường dốc vắng lặng, Iriarni bước theo sau Palahachengash.
Hai bên rừng thông âm u xanh sẫm, không chút gió lay động.
Iriarni ngước nhìn lên cao, cũng vừa lúc ánh bình minh vàng rực rỡ đang lan tỏa trên khắp bầu trời. Cô thoáng dừng lại, nhưng rồi lại vội vã bước theo Palahachengash. Nhìn theo bóng người cao lớn ấy, cô cố gắng bước nhanh hơn nữa. Nhưng anh đi nhanh quá, cô thở không ra hơi mà vẫn chẳng thể theo kịp.
“Chờ em với, Palahachengash.” - Iriarni khẽ gọi.
“Nhanh lên, Iriarni. Đường còn xa lắm.” - Palahachengash quay đầu nhìn Iriarni, rồi anh cũng bước chậm lại.
Iriarni đứng chưa tới vai Palahachengash, mỗi khi nói chuyện với anh, cô phải ngước lên thật cao. Mỗi khi anh nhìn cô, đôi mắt xanh sáng của anh luôn khiến cô cảm thấy hơi bối rối.
Con dốc dài đằng đẵng như dẫn lên tới tận cung trăng. Cứ đi mãi, đi mãi, mà sao vẫn như vô vọng? Đỉnh dốc vẫn còn quá xa xôi.
Bao nhiêu bước chân, bao nhiêu mệt mỏi…
Bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu ưu sầu…
Những hoài niệm về Falachy, khiến nước mắt Iriarni lại rơi thấm ướt mũi giày…
Palahachengash quay nhìn Iriarni, ánh mắt anh đượm buồn:
“Đừng khóc, Iriarni. Em có đi tiếp được nữa không? Hay để anh cõng em nhé?”
“Không, em…” - Iriarni đưa tay lau nước mắt.
“Thực ra đôi chân anh cũng đang mỏi rã rời đây. Nhưng chúng ta hãy cố gắng thêm một chút nữa thôi.”
Rồi Palahachengash khẽ cất tiếng hát, một bài hát mà Iriarni chưa từng biết đến. Nhưng giọng hát ấm áp của anh cũng khiến cô vui lên đôi chút.
“Hạ hoa bay trên sườn dốc
Sắc hương tỏa lan man mác
Em và anh đi trên con đường dài
Trong ánh bình minh ngọt ngào tỏa lan…”
/10
|