Bởi vì tân lang không có ở đây, hơn nữa cho dù có tân lang cũng không mấy người dám cùng hắn nói chuyện cho nên hỉ yến trong Kỳ Vương phủ không hề thấy sự vui mừng. Tất cả mọi người vì thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi đó mới không lập tức đứng dậy rời đi.
Không khí hỉ yến cũng bị đè nén. Tân lang không có ở đây làm sao tân khách dám đứng lên? Tất cả mọi người tự uống rượu, ăn đồ ngon, chuyện trò tựa xem đây như một yến hội tầm thường, riêng chuyện Vương gia và Vương phi thì tất cả đều ngậm miệng.
Rượu đã uống nhiều, thức ăn cũng đã ăn xong, các tân khách vỗ vỗ mông đứng dậy rời đi bởi vì Hoàng thượng đã bị Kỳ Vương làm cho tức chết cũng đã hồi cung! Mở cửa phòng cũng không thấy tân nương…cũng không ai dám đến gần hỉ phòng vì sợ “yêu” khí của An Kỳ Lạc. Cho nên khi đêm tối bao phủ, hậu viện Kỳ Vương phủ trở nên yên tĩnh khiến Lam Tịch Nguyệt cảm giác tựa hồ cả Kỳ Vương phủ dường như chỉ có một mình nàng tồn tại.
Ngáp một cái, nàng từ trên ghế đứng dậy đi tới giường, nàng biết đã khuya rồi, khẳng định An Kỳ Lạc hôm nay không thể nào sẽ xuất hiện ở chỗ này, người nào muốn nhớ đến việc phải cùng một tuyệt đại xấu nữ động phòng hoa chúc? Nhưng nàng mới vừa nằm ngủ không bao lâu, cửa tân phòng đã bị mở ra, Lam Tịch Nguyệt nhẹ nháy mấy cái lông mi, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp vẻ mặt an ổn, tựa hồ trong phòng không có thêm người nào.
An Kỳ Lạc sau khi bước qua cửa không tìm được Lam Tịch Nguyệt, không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó nghe được âm thanh hô hấp mơ hồ từ trên giường truyền đến, thích thú hướng giường đi tới. Cúi đầu nhìn ngắm vẻ mặt an ổn lúc ngủ của Lam Tịch Nguyệt, trong mắt có thần sắc phức tạp nói không ra lời.
Đột nhiên, hắn bắt đầu tháo y phục trên người, thoáng chốc chui vào chăn cùng Lam Tịch Nguyệt, bị làm cho sợ hãi Lam Tịch Nguyệt vội vàng từ trên giường ngồi dậy, hướng người giữa giường, khuôn mặt đề phòng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
An Kỳ Lạc cũng ngồi dậy dịch sát vào Lam Tịch Nguyệt, trong mắt hồng quang lóe lên nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, buổi tối đương nhiên chính là đêm động phòng hoa chúc! Ngươi nói xem ta muốn làm gì?”
Lam Tịch Nguyệt vất vả lắm mới tỉnh táo lại vì những lời của An Kỳ Lạc khiến nàng mất bình tĩnh, nàng không hề nghĩ An Kỳ Lạc sẽ nói ra những lời như vậy, cùng nàng động phòng hoa chúc, hắn chẳng lẽ một chút cũng không cảm thấy vết sẹo rất quái ác trên mặt nàng sao? Vươn hai tay ra đem một cánh tay che An Kỳ Lạc, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ ngươi lầm rồi, một nương tử xấu xí giống như ta ngươi chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn mới đúng!”
An Kỳ Lạc sửng sốt một chút, đột nhiên đưa tay ra xoa vết sẹo trên mặt nàng, lần này rất nhẹ, trong mắt xuất hiện tia thương tiếc, nhẹ giọng hỏi: “Rất đau phải không?”
Lam Tịch Nguyệt phát hiện nàng đã hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của An Kỳ Lạc, hắn đây là tại sao? Làm sao đột nhiên đối với nàng tốt như vậy? Nhẹ nhíu hạ mi, dịch người một chút, đem mặt từ trên tay của hắn dời đi, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Nếu như ngươi chẳng qua tới để nói những lời nhảm nhí này, bây giờ ngươi có thể rời đi!”
Nghe vậy, An Kỳ Lạc ngửa mặt nằm trên giường, xoay đầu lại táo bạo nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Ngươi cũng đừng quên, nơi này là phòng của ta, nếu quả thật muốn đi, người phải đi là ngươi mới đúng!”
Kéo nhẹ khóe miệng, làm sao nàng có cảm giác bây giờ An Kỳ Lạc tựa hồ có chút không giống với người ban ngày nàng nhìn thấy, chẳng lẽ hắn là người hai mặt sao? (Ý chị ấy là tâm thần phân liệt đây mà ) Nhíu hạ mi, nàng còn chưa biết An Lạc Kỳ rốt cuộc muốn cái gì, có nên xung đột với hắn hay không đây. Nghĩ xong, Lam Tịch Nguyệt lập tức từ trên giường đứng lên, mặc thêm quần áo, giơ một chân nhảy qua người An Kỳ Lạc, chẳng qua cái chân còn lại cũng muốn vượt qua nhưng lại bị một cái tay tóm lấy.
An Kỳ Lạc nắm mắt cá chân nàng nhẹ nhàng kéo một chút, lúc sau đã thấy nàng thở nhẹ một tiếng, lảo đảo té lăn quay trên người hắn. Lam Tịch Nguyệt giơ tay lên muốn động thủ, nhưng chưa kịp phản ứng theo bản năng đã bị An Kỳ Lạc tóm nốt. Nhẹ nhàng bắt được tay nàng, tung mình đem nàng đặt ở phía dưới, cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng nói: “Trước khi rời đi, trả lời ta một vấn đề!”
An Kỳ Lạc lúc nói chuyện thở ra nhiệt khí, trên mặt của nàng có chút buồn buồn, ngứa ngứa, nhưng Lam Tịch Nguyệt vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, lạnh lùng chống lại ánh mắt huyết sắc hỏi: “Vấn đề gì?”
Người này, sẽ không phải đang tính cách sao? Thẳng nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt, mắt An Kỳ Lạc không khỏi xuất hiện một tia mừng rỡ, vấn đề kia tựa hồ không cần hỏi cũng không sao. Nhưng hắn rất muốn hỏi nàng, muốn chứng thực lại: “Ngươi đã nói đôi mắt của ta rất đẹp, câu đó là thật hay không?”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, thần sắc trong mắt kia trong trẻo lạnh lùng xuất hiện một tia ngạc nhiên, hắn muốn hỏi là cái này sao? Rất đẹp không sai, nhưng nghĩ đến hắn đối với nàng không hề khách khí như vậy, thích thú giật hạ khóe miệng, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là giả, con mắt của ngươi khó nhìn như vậy, hơn nữa lại còn có màu sắc này, nói xinh đẹp mới là kỳ lạ!”
Nghe vậy, An Kỳ Lạc không nhịn được, trên người một chút lãnh khí tản ra, hắn không muốn nghe nàng nói như thế, tại sao lại nói như vậy? Rõ ràng trong lòng nàng không nghĩ thế! Hắn chỉ là muốn được nghe từ trong miệng của nàng câu nói kia một lần nữa mà thôi, tại sao còn muốn cố ý cùng hắn đối nghịch?
Nguy hiểm nheo ánh mắt lại, nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt trong trẻo lạnh lùng, trong mắt của hắn so ra còn muốn lạnh hơn, tay bấm lên cổ của nàng, cả người hàn khí nói: “Ngươi đáng chết!”
Nhìn ánh mắt An Kỳ Lạc, trong lòng Lam Tịch Nguyệt nổi lên một chút xíu không nhẫn tâm, nàng không nỡ thương tổn chủ nhân đôi mắt này, chỉ có người bị thế giới này từ bỏ mới có ánh mắt ấy.
Hình như nàng cũng từng có ánh mắt như vậy, hình như cho tới bây giờ, trong ánh mắt của nàng vẫn còn lưu giữ dấu vết loại ánh mắt này, lòng nàng không khỏi nhẹ run lên, tay không tự chủ được xoa ánh mắt của hắn. An Kỳ Lạc cả người cứng ngắc, Lam Tịch Nguyệt đem bàn tay lạnh lẽo nhẹ vỗ về, nhất là lúc tay nàng chuẩn bị đến gần, hắn không nhịn được chỉ muốn khóc.
Bởi vì hắn không mảy may thấy sự sợ hãi, chán ghét, khủng hoảng trong mắt nàng. Lam Tịch Nguyệt đột nhiên cười một chút, ánh mắt khẽ cong lên khiến nàng xinh đẹp hơn hẳn, vết sẹo xấu xí cũng phai nhạt bớt. (Đọc đến hơn 20 chương đây là lần đầu tiên Lam Tịch Nguyệt cười đấy, chờ mỏi cả mắt)
Trong ánh mắt, thần sắc trong trẻo lạnh lùng lần đầu tiên biến mất, nàng nhẹ nói: “Thật ra thì, nếu như có thể, ta cũng muốn có một đôi ánh mắt xinh đẹp như vậy!”
“Tại sao?”
An Kỳ Lạc lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt tựa hồ xuất hiện sương mù nhàn nhạt, thì ra lúc nàng cười có bộ dạng như vậy, để cho hắn lần đầu tiên không sinh cảm giác chán ghét con người. Thần sắc Lam Tịch Nguyệt một lần nữa trở lại bộ dạng trong trẻo lạnh lùng, nàng không có thói quen biểu lộ khuôn mặt tươi cười, mới vừa rồi mỉm cười một chút đã là cực hạn.
Trong mắt nàng mơ hồ còn có một chút thần sắc không nhất quán, ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng như vậy nhưng hình như nhìn qua cũng không phải lạnh như băng.
Nhìn An Kỳ Lạc, Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt nói: “Bởi vì thật sự rất đẹp!” Trên mặt An Kỳ Lạc xuất hiện một nụ cười, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn mới ra đời tới nay lộ ra khuôn mặt tươi cười, hẳn là khiến bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ cũng phải phai nhạt. Cúi người ôm Lam Tịch Nguyệt thật chặt trong ngực, tựa hồ có chút nghẹn ngào nói: “Thật rất đẹp sao? Nhưng là cho tới bây giờ cũng không có người nào từng nói với ta như vậy!”
Lam Tịch Nguyệt ngửa mặt nằm ở dưới thân thể của hắn, hai mắt thẳng nhìn nóc giường, cảm giác như có vật gì đó theo cổ của nàng chảy xuống, có chút nóng, ẩm ướt. Khóe miệng nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ!”
Không khí hỉ yến cũng bị đè nén. Tân lang không có ở đây làm sao tân khách dám đứng lên? Tất cả mọi người tự uống rượu, ăn đồ ngon, chuyện trò tựa xem đây như một yến hội tầm thường, riêng chuyện Vương gia và Vương phi thì tất cả đều ngậm miệng.
Rượu đã uống nhiều, thức ăn cũng đã ăn xong, các tân khách vỗ vỗ mông đứng dậy rời đi bởi vì Hoàng thượng đã bị Kỳ Vương làm cho tức chết cũng đã hồi cung! Mở cửa phòng cũng không thấy tân nương…cũng không ai dám đến gần hỉ phòng vì sợ “yêu” khí của An Kỳ Lạc. Cho nên khi đêm tối bao phủ, hậu viện Kỳ Vương phủ trở nên yên tĩnh khiến Lam Tịch Nguyệt cảm giác tựa hồ cả Kỳ Vương phủ dường như chỉ có một mình nàng tồn tại.
Ngáp một cái, nàng từ trên ghế đứng dậy đi tới giường, nàng biết đã khuya rồi, khẳng định An Kỳ Lạc hôm nay không thể nào sẽ xuất hiện ở chỗ này, người nào muốn nhớ đến việc phải cùng một tuyệt đại xấu nữ động phòng hoa chúc? Nhưng nàng mới vừa nằm ngủ không bao lâu, cửa tân phòng đã bị mở ra, Lam Tịch Nguyệt nhẹ nháy mấy cái lông mi, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp vẻ mặt an ổn, tựa hồ trong phòng không có thêm người nào.
An Kỳ Lạc sau khi bước qua cửa không tìm được Lam Tịch Nguyệt, không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó nghe được âm thanh hô hấp mơ hồ từ trên giường truyền đến, thích thú hướng giường đi tới. Cúi đầu nhìn ngắm vẻ mặt an ổn lúc ngủ của Lam Tịch Nguyệt, trong mắt có thần sắc phức tạp nói không ra lời.
Đột nhiên, hắn bắt đầu tháo y phục trên người, thoáng chốc chui vào chăn cùng Lam Tịch Nguyệt, bị làm cho sợ hãi Lam Tịch Nguyệt vội vàng từ trên giường ngồi dậy, hướng người giữa giường, khuôn mặt đề phòng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
An Kỳ Lạc cũng ngồi dậy dịch sát vào Lam Tịch Nguyệt, trong mắt hồng quang lóe lên nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, buổi tối đương nhiên chính là đêm động phòng hoa chúc! Ngươi nói xem ta muốn làm gì?”
Lam Tịch Nguyệt vất vả lắm mới tỉnh táo lại vì những lời của An Kỳ Lạc khiến nàng mất bình tĩnh, nàng không hề nghĩ An Kỳ Lạc sẽ nói ra những lời như vậy, cùng nàng động phòng hoa chúc, hắn chẳng lẽ một chút cũng không cảm thấy vết sẹo rất quái ác trên mặt nàng sao? Vươn hai tay ra đem một cánh tay che An Kỳ Lạc, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ ngươi lầm rồi, một nương tử xấu xí giống như ta ngươi chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy buồn nôn mới đúng!”
An Kỳ Lạc sửng sốt một chút, đột nhiên đưa tay ra xoa vết sẹo trên mặt nàng, lần này rất nhẹ, trong mắt xuất hiện tia thương tiếc, nhẹ giọng hỏi: “Rất đau phải không?”
Lam Tịch Nguyệt phát hiện nàng đã hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của An Kỳ Lạc, hắn đây là tại sao? Làm sao đột nhiên đối với nàng tốt như vậy? Nhẹ nhíu hạ mi, dịch người một chút, đem mặt từ trên tay của hắn dời đi, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Nếu như ngươi chẳng qua tới để nói những lời nhảm nhí này, bây giờ ngươi có thể rời đi!”
Nghe vậy, An Kỳ Lạc ngửa mặt nằm trên giường, xoay đầu lại táo bạo nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Ngươi cũng đừng quên, nơi này là phòng của ta, nếu quả thật muốn đi, người phải đi là ngươi mới đúng!”
Kéo nhẹ khóe miệng, làm sao nàng có cảm giác bây giờ An Kỳ Lạc tựa hồ có chút không giống với người ban ngày nàng nhìn thấy, chẳng lẽ hắn là người hai mặt sao? (Ý chị ấy là tâm thần phân liệt đây mà ) Nhíu hạ mi, nàng còn chưa biết An Lạc Kỳ rốt cuộc muốn cái gì, có nên xung đột với hắn hay không đây. Nghĩ xong, Lam Tịch Nguyệt lập tức từ trên giường đứng lên, mặc thêm quần áo, giơ một chân nhảy qua người An Kỳ Lạc, chẳng qua cái chân còn lại cũng muốn vượt qua nhưng lại bị một cái tay tóm lấy.
An Kỳ Lạc nắm mắt cá chân nàng nhẹ nhàng kéo một chút, lúc sau đã thấy nàng thở nhẹ một tiếng, lảo đảo té lăn quay trên người hắn. Lam Tịch Nguyệt giơ tay lên muốn động thủ, nhưng chưa kịp phản ứng theo bản năng đã bị An Kỳ Lạc tóm nốt. Nhẹ nhàng bắt được tay nàng, tung mình đem nàng đặt ở phía dưới, cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng nói: “Trước khi rời đi, trả lời ta một vấn đề!”
An Kỳ Lạc lúc nói chuyện thở ra nhiệt khí, trên mặt của nàng có chút buồn buồn, ngứa ngứa, nhưng Lam Tịch Nguyệt vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, lạnh lùng chống lại ánh mắt huyết sắc hỏi: “Vấn đề gì?”
Người này, sẽ không phải đang tính cách sao? Thẳng nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt, mắt An Kỳ Lạc không khỏi xuất hiện một tia mừng rỡ, vấn đề kia tựa hồ không cần hỏi cũng không sao. Nhưng hắn rất muốn hỏi nàng, muốn chứng thực lại: “Ngươi đã nói đôi mắt của ta rất đẹp, câu đó là thật hay không?”
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, thần sắc trong mắt kia trong trẻo lạnh lùng xuất hiện một tia ngạc nhiên, hắn muốn hỏi là cái này sao? Rất đẹp không sai, nhưng nghĩ đến hắn đối với nàng không hề khách khí như vậy, thích thú giật hạ khóe miệng, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là giả, con mắt của ngươi khó nhìn như vậy, hơn nữa lại còn có màu sắc này, nói xinh đẹp mới là kỳ lạ!”
Nghe vậy, An Kỳ Lạc không nhịn được, trên người một chút lãnh khí tản ra, hắn không muốn nghe nàng nói như thế, tại sao lại nói như vậy? Rõ ràng trong lòng nàng không nghĩ thế! Hắn chỉ là muốn được nghe từ trong miệng của nàng câu nói kia một lần nữa mà thôi, tại sao còn muốn cố ý cùng hắn đối nghịch?
Nguy hiểm nheo ánh mắt lại, nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt trong trẻo lạnh lùng, trong mắt của hắn so ra còn muốn lạnh hơn, tay bấm lên cổ của nàng, cả người hàn khí nói: “Ngươi đáng chết!”
Nhìn ánh mắt An Kỳ Lạc, trong lòng Lam Tịch Nguyệt nổi lên một chút xíu không nhẫn tâm, nàng không nỡ thương tổn chủ nhân đôi mắt này, chỉ có người bị thế giới này từ bỏ mới có ánh mắt ấy.
Hình như nàng cũng từng có ánh mắt như vậy, hình như cho tới bây giờ, trong ánh mắt của nàng vẫn còn lưu giữ dấu vết loại ánh mắt này, lòng nàng không khỏi nhẹ run lên, tay không tự chủ được xoa ánh mắt của hắn. An Kỳ Lạc cả người cứng ngắc, Lam Tịch Nguyệt đem bàn tay lạnh lẽo nhẹ vỗ về, nhất là lúc tay nàng chuẩn bị đến gần, hắn không nhịn được chỉ muốn khóc.
Bởi vì hắn không mảy may thấy sự sợ hãi, chán ghét, khủng hoảng trong mắt nàng. Lam Tịch Nguyệt đột nhiên cười một chút, ánh mắt khẽ cong lên khiến nàng xinh đẹp hơn hẳn, vết sẹo xấu xí cũng phai nhạt bớt. (Đọc đến hơn 20 chương đây là lần đầu tiên Lam Tịch Nguyệt cười đấy, chờ mỏi cả mắt)
Trong ánh mắt, thần sắc trong trẻo lạnh lùng lần đầu tiên biến mất, nàng nhẹ nói: “Thật ra thì, nếu như có thể, ta cũng muốn có một đôi ánh mắt xinh đẹp như vậy!”
“Tại sao?”
An Kỳ Lạc lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt tựa hồ xuất hiện sương mù nhàn nhạt, thì ra lúc nàng cười có bộ dạng như vậy, để cho hắn lần đầu tiên không sinh cảm giác chán ghét con người. Thần sắc Lam Tịch Nguyệt một lần nữa trở lại bộ dạng trong trẻo lạnh lùng, nàng không có thói quen biểu lộ khuôn mặt tươi cười, mới vừa rồi mỉm cười một chút đã là cực hạn.
Trong mắt nàng mơ hồ còn có một chút thần sắc không nhất quán, ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng như vậy nhưng hình như nhìn qua cũng không phải lạnh như băng.
Nhìn An Kỳ Lạc, Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt nói: “Bởi vì thật sự rất đẹp!” Trên mặt An Kỳ Lạc xuất hiện một nụ cười, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn mới ra đời tới nay lộ ra khuôn mặt tươi cười, hẳn là khiến bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ cũng phải phai nhạt. Cúi người ôm Lam Tịch Nguyệt thật chặt trong ngực, tựa hồ có chút nghẹn ngào nói: “Thật rất đẹp sao? Nhưng là cho tới bây giờ cũng không có người nào từng nói với ta như vậy!”
Lam Tịch Nguyệt ngửa mặt nằm ở dưới thân thể của hắn, hai mắt thẳng nhìn nóc giường, cảm giác như có vật gì đó theo cổ của nàng chảy xuống, có chút nóng, ẩm ướt. Khóe miệng nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ!”
/90
|