Trong lòng Lam Tịch Nguyệt không nhịn được run lên, một chút bối rồi xuất hiện trong mắt rồi nhanh chóng biến mất vừa lúc An Kỳ Lạc trông thấy khiến hắn không tin những vết sẹo trên mặt nàng căn bản là giả, mơ hồ mong đợi nhìn thấy dung nhan chân thật.
Tay vẫn hướng mặt nàng đưa tới, Lam Tịch Nguyệt muốn lui về phía sau, nhưng bây giờ nàng đang ngồi trên ghế, cằm lại bị An Kỳ Lạc nắm, muốn lùi cũng không thể, mà An Kỳ Lạc cũng nhanh tay chạm vào vết sẹo trên mặt nàng.
Lam Tịch Nguyệt nhăn lông mày, tay An Kỳ Lạc đã chạm vào vết sẹo trên mặt nàng, ngón tay véo nhẹ một chút, một dòng máu tươi đỏ sẫm theo gương mặt của nàng chảy xuống. Lam Tịch Nguyệt ngậm chặt miệng, làm như cố nén đau đớn, ánh mắt quật cường, ngẩn người sững sờ nhìn An Kỳ Lạc, để cho An Kỳ Lạc đang đứng đối diện nghĩ mình hình như thật sự làm điều đại ác khó dung thứ. (Chị đúng là cao thủ làm đồ giả, sau này tha hồ ngồi 1 chỗ tiền tiêu không hết)
Lẳng lặng nhìn vết đỏ sẫm lưu lại trên mặt Lam Tịch Nguyệt, trong mắt An Kỳ Lạc hiện lên một tia nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự mình nhìn lầm rồi? Người kia không phải là nàng? Nhưng mà cặp mắt rõ ràng có thể nói giống nhau như đúc, hơn nữa cũng cho hắn cảm giác là Lam Tịch Nguyệt.
Nhân cơ hội An Kỳ Lạc còn sững sờ, Lam Tịch Nguyệt thoát ra khỏi tay hắn, ngón tay xoa xoa vết máu đỏ sẫm, cúi đầu không để hắn thấy thần sắc của nàng. Chẳng qua là ở chỗ mấy vết sẹo này nàng đã sớm chuẩn bị, chỉ cần nhẹ động tay đã làm cho vết sẹo kia chảy ra chất lỏng đỏ thẫm như máu. Những thứ này dưới con mắt của An Kỳ Lạc chính là máu thật khiến hắn sẽ nghĩ mình đã làm nàng bị thương.
Không biết chuyện gì xảy ra, nhìn Lam Tịch Nguyệt cúi đầu, bộ dạng ủy khuất, An Kỳ Lạc cảm giác có chút luống cuống, đang muốn mở miệng nói chút gì thì thanh âm của Lam Tịch Nguyệt đã truyền đến: “Bây giờ ngươi hài lòng chưa?”
An Kỳ Lạc nghẹn lại, nhưng muốn hắn nhận lỗi của mình thì tuyệt đối không thể nào, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi có tư cách gì dám cùng Bổn vương nói chuyện? Đừng tưởng rằng làmVương phi thì có thể nói chuyện với ta!”
Hắn nói xong, hừ lạnh một tiếng, xoay người hướng cửa đi ra ngoài. Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên, có chút không giải thích được nhìn An Kỳ Lạc rời đi, nhìn bóng lưng hắn thoáng qua sao có cảm giác giống như là chạy trốn? (Chị nghĩ đúng rồi, anh ấy thẹn quá hóa giận, chỉ có kế chuồn là thượng sách J) Nàng lắc đầu, tiện đem “vết máu” trên mặt chà sạch sẽ, sau đó lại ngồi xuống ghế, thần sắc không thay đổi, vừa rồi nàng còn chưa ăn hết các món ngon, phải tiếp tục nỗ lực.
Thực ra mới vừa rồi ở trong tửu lâu nàng cũng chưa ăn được là bao.
Lúc Lam Tịch Nguyệt đang ăn uống say sưa, một tỳ nữ Vương phủ đẩy cửa cẩn thận bước vào, ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, thấy khuôn mặt nàng liền hít vào một hơi, lập tức cúi thấp đầu xuống. Càng thêm cẩn thận đi tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt, cũng không nhìn trên bàn vốn là đồ ăn chuẩn bị cho đêm động phòng hoa chúc đã bị Lam Tịch Nguyệt giải quyết hết, cúi đầu e sợ nói: “Nô tỳ ra mắt Vương phi, này… Đây là Vương gia phân phó nô tỳ đưa tới cho Vương phi!”
Trong khay là một cái bình nhỏ, Lam Tịch Nguyệt không biết hôm nay đã ngạc nhiên đến lần thứ mấy, lẳng lặng nhìn tỳ nữ làm hết phận sự (Đang giả câm lừa người mà). Tỳ nữ thấy Lam Tịch Nguyệt không nhúc nhích tay chân đem đồ trên khay cầm đến, tự nhiên cũng nhớ ra nàng không thể nói chuyện, thấp giọng nói: “Vương gia nói, đây là cho Vương phi dùng chữa trị vết thương!”
Lam Tịch Nguyệt vốn thông minh khôn khéo đầu lần đầu tiên không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, An Kỳ Lạc vừa “lộng thương” mặt của nàng, hiện lại đưa thuốc men đến cho nàng, có chút hoài nghi đây có phải thuốc hàm chứa kịch độc? Nàng đưa tay lấy bình nhỏ rồi hướng tỳ nữ phất phất tay, tỳ nữ kia tựa hồ thở phào nhẹ nhõm rất lớn, bước chân mặc dù chậm chạp, nhưng vẫn có cảm giác lảo đảo cố chạy. Lam Tịch Nguyệt cũng không thèm để ý, cầm cái bình trong tay cẩn thận nghiên cứu, đưa tay mở nắp bình, lập tức một mùi thơm ngát bay vào trong mũi của nàng.
Nàng không khỏi hạ nhẹ mi, nếu như đoán không sai, đây chính là thánh dược trị thương thanh thương tán, ngàn vàng khó mua. Nàng thật hoài nghi An Kỳ Lạc có phải bỏ thêm độc dược, nếu không làm sao đem bảo dược trân quý như vậy đưa cho nàng?
An Kỳ Lạc ngồi trên ghế bên trong thư phòng, trên mặt có thần sắc ảo não, đột nhiên thấp giọng nguyền rủa nói: “Chết tiệt, ta làm sao lại đem thanh thương tán đưa cho nàng?” Đây chính là thứ hắn mất rất nhiều công sức mới lấy được, không nghĩ tới bây giờ lại đưa cho một hòa thân công chúa không chút quan trọng đến từ Thanh Tố quốc! Thật là… Hơn nữa mặt của nàng cũng đã bị như thế, có là thần tiên cũng không chữa nổi, thanh thương tán dùng trên người nàng thật lãng phí! Bên tai hẵn vẫn vang lên câu nói kia của Lam Tịch Nguyệt: “Ánh mắt thật xinh đẹp!” (haha, mật ngọt chết ruồi)
Tay hắn không khỏi xoa mắt, lẩm bẩm nói: “Xinh đẹp sao?” Lớn cho đến từng này tuổi cũng chưa có ai nói với hắn như vậy, bọn họ chỉ coi ánh mắt hắn là ánh mắt của ác ma sẽ mang tới tai họa. Mặc dù sau đó Lam Tịch Nguyệt có nói ánh mắt của hắn thật sự quá khó nhìn, ánh mắt huyết sắc đó là của ác quỷ đầu thai, thị huyết, tàn nhẫn, nhưng hắn chỉ nhớ mỗi câu nói đầu tiên, câu sau câu nào cũng không để ý.
Hơn nữa, lúc nàng thấy hắn ánh mắt cũng không hoàn toàn giống vẻ sợ hãi, chán ghét mà hắn quen thấy, thì ra có lẽ sự xuất hiện của hắn trên thế giới này cũng không phải là một sự thừa thãi. Tầm mắt An Kỳ Lạc có chút mê ly, bên tai càng không ngừng vang vọng câu nói kia, nói ánh mắt của hắn thật xinh đẹp, trong mắt huyết sắc nhẹ nhàng lóe lên, so với trong quá khứ vẫn tiên diễm nhưng không có nửa điểm cảm giác hàm chứa cô đơn ở bên trong.
Đột nhiên hắn từ trên ghế ngồi thẳng người, trong mắt xuất hiện huyết quang thịnh nộ. Là ai? Là ai để cho mặt của nàng biến thành như vậy? Trận hoả hoạn xuất hiện quá khéo, lúc đó bên trong cả dịch quán chỉ có mình nàng, thật sự làm cho người ta không muốn hoài nghi cũng không được! Hắn đã sớm nghi ngờ, chẳng qua là hắn cho tới bây giờ cũng không muốn xen vào việc của người khác, hơn nữa chuyện này không có có bất kỳ quan hệ gì với hắn, kể cả là phi tử của hắn cũng không có chút quan hệ nào.
Nhưng bây giờ, không biết tại sao An Kỳ lạc đột nhiên rất muốn điều tra kẻ đã phóng hỏa, sau đó dùng hình phạt tàn khốc nhất thế gian trừng phạt tên đó, để cho hắn sống không bằng chết! Tay nắm chặt thành ghế, vươn tay ra bức tường sau lưng vỗ nhẹ mấy cái, sau đó lại biến mất ở bên trong thư phòng. Lam Tịch Nguyệt còn đang ở trong tân phòng, cầm cái bình kia trong tay cẩn thận nghiên cứu xem có độc hay không, nhưng nghiên cứu đến nửa ngày vân không ra.
Đây chính là một lọ thanh thương tán, không có cho thêm bất kỳ phụ liệu khác. Trong mắt nàng có nhàn nhạt tia không rõ, đây là chuyện lần đầu tiên nàng gặp, không nghĩ ra nguyên nhân, thật sự là nghĩ không ra An Kỳ Lạc tại sao đột nhiên đem thánh dược trân quý đưa cho nàng? Không có mục đích gì khác sao? Đánh chết nàng cũng không tin! Nhưng rõ ràng đã kiểm tra nhiều lần , tựa hồ không có vấn đề gì. Nàng đưa tay cho vào trong ngực, dù sao bây giờ nàng chưa cần dùng đến, bất kể thuốc này có vấn đề hay không chờ sau này sẽ bàn. Nàng gục xuống trên bàn, từ từ sắp xếp lại suy nghĩ, chuyện hôm nay thực sự là sao?
Tại sao luôn phát sinh chuyện làm cho mình tâm thần bấn loạn? Vốn lạnh lùng, tuyệt tình mấy chục năm sao có thể vì mấy động tác hay lời nói của An Kỳ Lạc đã bối rối? Đây thật sự không phải là hiện tượng tốt a! Nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện cặp mắt huyết sắc kia, cặp mắt kể từ sau khi đến đến Lâm Nguyệt quốc nàng đã nhiều lần mơ thấy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tay vẫn hướng mặt nàng đưa tới, Lam Tịch Nguyệt muốn lui về phía sau, nhưng bây giờ nàng đang ngồi trên ghế, cằm lại bị An Kỳ Lạc nắm, muốn lùi cũng không thể, mà An Kỳ Lạc cũng nhanh tay chạm vào vết sẹo trên mặt nàng.
Lam Tịch Nguyệt nhăn lông mày, tay An Kỳ Lạc đã chạm vào vết sẹo trên mặt nàng, ngón tay véo nhẹ một chút, một dòng máu tươi đỏ sẫm theo gương mặt của nàng chảy xuống. Lam Tịch Nguyệt ngậm chặt miệng, làm như cố nén đau đớn, ánh mắt quật cường, ngẩn người sững sờ nhìn An Kỳ Lạc, để cho An Kỳ Lạc đang đứng đối diện nghĩ mình hình như thật sự làm điều đại ác khó dung thứ. (Chị đúng là cao thủ làm đồ giả, sau này tha hồ ngồi 1 chỗ tiền tiêu không hết)
Lẳng lặng nhìn vết đỏ sẫm lưu lại trên mặt Lam Tịch Nguyệt, trong mắt An Kỳ Lạc hiện lên một tia nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự mình nhìn lầm rồi? Người kia không phải là nàng? Nhưng mà cặp mắt rõ ràng có thể nói giống nhau như đúc, hơn nữa cũng cho hắn cảm giác là Lam Tịch Nguyệt.
Nhân cơ hội An Kỳ Lạc còn sững sờ, Lam Tịch Nguyệt thoát ra khỏi tay hắn, ngón tay xoa xoa vết máu đỏ sẫm, cúi đầu không để hắn thấy thần sắc của nàng. Chẳng qua là ở chỗ mấy vết sẹo này nàng đã sớm chuẩn bị, chỉ cần nhẹ động tay đã làm cho vết sẹo kia chảy ra chất lỏng đỏ thẫm như máu. Những thứ này dưới con mắt của An Kỳ Lạc chính là máu thật khiến hắn sẽ nghĩ mình đã làm nàng bị thương.
Không biết chuyện gì xảy ra, nhìn Lam Tịch Nguyệt cúi đầu, bộ dạng ủy khuất, An Kỳ Lạc cảm giác có chút luống cuống, đang muốn mở miệng nói chút gì thì thanh âm của Lam Tịch Nguyệt đã truyền đến: “Bây giờ ngươi hài lòng chưa?”
An Kỳ Lạc nghẹn lại, nhưng muốn hắn nhận lỗi của mình thì tuyệt đối không thể nào, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi có tư cách gì dám cùng Bổn vương nói chuyện? Đừng tưởng rằng làmVương phi thì có thể nói chuyện với ta!”
Hắn nói xong, hừ lạnh một tiếng, xoay người hướng cửa đi ra ngoài. Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên, có chút không giải thích được nhìn An Kỳ Lạc rời đi, nhìn bóng lưng hắn thoáng qua sao có cảm giác giống như là chạy trốn? (Chị nghĩ đúng rồi, anh ấy thẹn quá hóa giận, chỉ có kế chuồn là thượng sách J) Nàng lắc đầu, tiện đem “vết máu” trên mặt chà sạch sẽ, sau đó lại ngồi xuống ghế, thần sắc không thay đổi, vừa rồi nàng còn chưa ăn hết các món ngon, phải tiếp tục nỗ lực.
Thực ra mới vừa rồi ở trong tửu lâu nàng cũng chưa ăn được là bao.
Lúc Lam Tịch Nguyệt đang ăn uống say sưa, một tỳ nữ Vương phủ đẩy cửa cẩn thận bước vào, ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, thấy khuôn mặt nàng liền hít vào một hơi, lập tức cúi thấp đầu xuống. Càng thêm cẩn thận đi tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt, cũng không nhìn trên bàn vốn là đồ ăn chuẩn bị cho đêm động phòng hoa chúc đã bị Lam Tịch Nguyệt giải quyết hết, cúi đầu e sợ nói: “Nô tỳ ra mắt Vương phi, này… Đây là Vương gia phân phó nô tỳ đưa tới cho Vương phi!”
Trong khay là một cái bình nhỏ, Lam Tịch Nguyệt không biết hôm nay đã ngạc nhiên đến lần thứ mấy, lẳng lặng nhìn tỳ nữ làm hết phận sự (Đang giả câm lừa người mà). Tỳ nữ thấy Lam Tịch Nguyệt không nhúc nhích tay chân đem đồ trên khay cầm đến, tự nhiên cũng nhớ ra nàng không thể nói chuyện, thấp giọng nói: “Vương gia nói, đây là cho Vương phi dùng chữa trị vết thương!”
Lam Tịch Nguyệt vốn thông minh khôn khéo đầu lần đầu tiên không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, An Kỳ Lạc vừa “lộng thương” mặt của nàng, hiện lại đưa thuốc men đến cho nàng, có chút hoài nghi đây có phải thuốc hàm chứa kịch độc? Nàng đưa tay lấy bình nhỏ rồi hướng tỳ nữ phất phất tay, tỳ nữ kia tựa hồ thở phào nhẹ nhõm rất lớn, bước chân mặc dù chậm chạp, nhưng vẫn có cảm giác lảo đảo cố chạy. Lam Tịch Nguyệt cũng không thèm để ý, cầm cái bình trong tay cẩn thận nghiên cứu, đưa tay mở nắp bình, lập tức một mùi thơm ngát bay vào trong mũi của nàng.
Nàng không khỏi hạ nhẹ mi, nếu như đoán không sai, đây chính là thánh dược trị thương thanh thương tán, ngàn vàng khó mua. Nàng thật hoài nghi An Kỳ Lạc có phải bỏ thêm độc dược, nếu không làm sao đem bảo dược trân quý như vậy đưa cho nàng?
An Kỳ Lạc ngồi trên ghế bên trong thư phòng, trên mặt có thần sắc ảo não, đột nhiên thấp giọng nguyền rủa nói: “Chết tiệt, ta làm sao lại đem thanh thương tán đưa cho nàng?” Đây chính là thứ hắn mất rất nhiều công sức mới lấy được, không nghĩ tới bây giờ lại đưa cho một hòa thân công chúa không chút quan trọng đến từ Thanh Tố quốc! Thật là… Hơn nữa mặt của nàng cũng đã bị như thế, có là thần tiên cũng không chữa nổi, thanh thương tán dùng trên người nàng thật lãng phí! Bên tai hẵn vẫn vang lên câu nói kia của Lam Tịch Nguyệt: “Ánh mắt thật xinh đẹp!” (haha, mật ngọt chết ruồi)
Tay hắn không khỏi xoa mắt, lẩm bẩm nói: “Xinh đẹp sao?” Lớn cho đến từng này tuổi cũng chưa có ai nói với hắn như vậy, bọn họ chỉ coi ánh mắt hắn là ánh mắt của ác ma sẽ mang tới tai họa. Mặc dù sau đó Lam Tịch Nguyệt có nói ánh mắt của hắn thật sự quá khó nhìn, ánh mắt huyết sắc đó là của ác quỷ đầu thai, thị huyết, tàn nhẫn, nhưng hắn chỉ nhớ mỗi câu nói đầu tiên, câu sau câu nào cũng không để ý.
Hơn nữa, lúc nàng thấy hắn ánh mắt cũng không hoàn toàn giống vẻ sợ hãi, chán ghét mà hắn quen thấy, thì ra có lẽ sự xuất hiện của hắn trên thế giới này cũng không phải là một sự thừa thãi. Tầm mắt An Kỳ Lạc có chút mê ly, bên tai càng không ngừng vang vọng câu nói kia, nói ánh mắt của hắn thật xinh đẹp, trong mắt huyết sắc nhẹ nhàng lóe lên, so với trong quá khứ vẫn tiên diễm nhưng không có nửa điểm cảm giác hàm chứa cô đơn ở bên trong.
Đột nhiên hắn từ trên ghế ngồi thẳng người, trong mắt xuất hiện huyết quang thịnh nộ. Là ai? Là ai để cho mặt của nàng biến thành như vậy? Trận hoả hoạn xuất hiện quá khéo, lúc đó bên trong cả dịch quán chỉ có mình nàng, thật sự làm cho người ta không muốn hoài nghi cũng không được! Hắn đã sớm nghi ngờ, chẳng qua là hắn cho tới bây giờ cũng không muốn xen vào việc của người khác, hơn nữa chuyện này không có có bất kỳ quan hệ gì với hắn, kể cả là phi tử của hắn cũng không có chút quan hệ nào.
Nhưng bây giờ, không biết tại sao An Kỳ lạc đột nhiên rất muốn điều tra kẻ đã phóng hỏa, sau đó dùng hình phạt tàn khốc nhất thế gian trừng phạt tên đó, để cho hắn sống không bằng chết! Tay nắm chặt thành ghế, vươn tay ra bức tường sau lưng vỗ nhẹ mấy cái, sau đó lại biến mất ở bên trong thư phòng. Lam Tịch Nguyệt còn đang ở trong tân phòng, cầm cái bình kia trong tay cẩn thận nghiên cứu xem có độc hay không, nhưng nghiên cứu đến nửa ngày vân không ra.
Đây chính là một lọ thanh thương tán, không có cho thêm bất kỳ phụ liệu khác. Trong mắt nàng có nhàn nhạt tia không rõ, đây là chuyện lần đầu tiên nàng gặp, không nghĩ ra nguyên nhân, thật sự là nghĩ không ra An Kỳ Lạc tại sao đột nhiên đem thánh dược trân quý đưa cho nàng? Không có mục đích gì khác sao? Đánh chết nàng cũng không tin! Nhưng rõ ràng đã kiểm tra nhiều lần , tựa hồ không có vấn đề gì. Nàng đưa tay cho vào trong ngực, dù sao bây giờ nàng chưa cần dùng đến, bất kể thuốc này có vấn đề hay không chờ sau này sẽ bàn. Nàng gục xuống trên bàn, từ từ sắp xếp lại suy nghĩ, chuyện hôm nay thực sự là sao?
Tại sao luôn phát sinh chuyện làm cho mình tâm thần bấn loạn? Vốn lạnh lùng, tuyệt tình mấy chục năm sao có thể vì mấy động tác hay lời nói của An Kỳ Lạc đã bối rối? Đây thật sự không phải là hiện tượng tốt a! Nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện cặp mắt huyết sắc kia, cặp mắt kể từ sau khi đến đến Lâm Nguyệt quốc nàng đã nhiều lần mơ thấy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
/90
|