Chu Phỉ cảm giác mình mơ một giấc mơ rất dài.
Tựa như bắt đầu từ khoảnh khắc Lý Cẩn Dung đột nhiên gọi nàng và Lý Thịnh vào Tú Sơn Đường, dù xuống núi hay gặp những người những việc kia đều là ảo tưởng tự nàng nghĩ ra. Bừng tỉnh mộng, mở mắt, nàng vẫn đang trong căn phòng nhỏ của mình thấp thoáng bóng trúc xanh, ván giường luôn ẩm ướt quanh năm suốt tháng, cái ghế dựa ngã không ai dựng dậy, trên bàn bày lung ta lung tung một đống đồ hữu dụng và vô dụng, bút nghiên dùng xong không bao giờ rửa ngay lập tức lâu ngày nổi mốc meo, sắp mọc lên những ô nấm xinh xắn, nóc nhà có mấy miếng ngói lung lay để nàng có thể nhảy lên bỏ trốn bất cứ lúc nào…
Mãi đến khi nàng ngửi được một mùi thuốc gay mũi…
Chu Phỉ vừa thử nhúc nhích là cảm giác như vai mình bị ai đó tháo xuống, kéo theo ngực và cánh tay đều đau đớn khó nhịn, nàng không kìm được rên khẽ, vô tình quơ sang bên cạnh thì đụng phải thứ gì đó lạnh lẽo.
Vọng Xuân Sơn.
Ký ức hỗn loạn nổ ầm một tiếng trong đầu nàng, sắp xếp chỉnh tề rành mạch đầu đuôi gốc ngọn, Chu Phỉ ngồi bật dậy… nhưng không được, nàng ngã phịch xuống gối, suýt hôn mê lần nữa.
Lúc này, cửa “két” một tiếng mở ra, một cái đầu lén lén lút lút thò vào, nhìn dáo dác rồi tự cho rằng mình nói rất nhỏ lên tiếng:
– Chưa tỉnh, thấy không có động tĩnh gì.
– Lý…
Chu Phỉ mới phát ra một tiếng, cổ họng giống như bị cái rìu cùn nào đó chẻ ra, nàng chịu đựng vết thương đau, ép mình tỉnh táo lại mới nói:
– Lý Nghiên, cút qua đây.
Lý Nghiên “ôi chao” một tiếng, suýt ngã nhào nơi bậc cửa, nghe tiếng bèn vội vã đi vào:
– A Phỉ!
Cái tật gào to của con nhóc này chắc hẳn không phải là biểu hiện của chưa chín chắn hay không hiểu chuyện mà là bản tính.
Chu Phỉ vừa nghe muội ấy rống to là đau đầu, may mà có một giọng quen thuộc khác giải thoát nàng:
– Lý đại trạng, còn kêu nữa là vá miệng muội lại!
Lý Nghiên:
– …
Chu Phỉ giật mình, nhìn theo hướng âm thanh thì thấy Lý Thịnh xa cách đã lâu.
Lý Thịnh đã sửa sang lại diện mạo như ăn mày của mình, nhưng hắn chỉ tẩy được tro bụi chứ không tẩy được nét tiều tụy hốc hác, chút thịt mềm mịn trên khuôn mặt thiếu niên đã héo khô, hiện ra khung xương rắn chắc mang dáng dấp nam nhân, thoạt nhìn hơi xa lạ.
Lý Thịnh xa lạ thận trọng gật đầu với nàng, không nhanh không chậm theo sau Lý Nghiên bước vào.
Hai lớp da miệng Lý Nghiên hầu như không đủ phát huy, tung bay lên xuống không kịp thở, nói với Chu Phỉ:
– Tỷ, nếu không nhờ Lý Thịnh gặp cô cô, họ chạy về kịp thì bây giờ hài cốt của chúng ta đã nổi giòi rồi!
Chu Phỉ bị lời nói có tầm nhìn xa của muội ấy làm nổi da gà.
– Bọn khốn gian tà thối nát ngụy triều chạy cũng nhanh lắm, tương lai nếu rơi vào tay cô nãi nãi đây, nhất định sẽ chặt chúng bỏ vào nồi nấu cho chó ăn…
Chu Phỉ vô cùng khó khăn moi ra tin tức hữu dụng trong những lời linh tinh của muội ấy:
– Muội nói Tào Ninh…
– Chạy rồi!
Lý Nghiên giận nhưng không chỗ phát tiết, nói:
– Tên béo kia cả đống thịt mỡ vậy mà chạy nhanh hơn khỉ, người của cô phụ đã đến dưới núi rồi mà vẫn để chúng chạy thoát!
Chu Phỉ:
– …
Nàng đang cố vịn Vọng Xuân Sơn muốn ngồi dậy, nghe lời này thì đơ ngay tại chỗ, choáng váng hỏi:
– Ai? Người của cha tỷ?
Lý Thịnh im lặng rót một ly nước, duỗi hai ngón tay xách sau cổ Lý Nghiên kéo ra, đưa ly cho Chu Phỉ, ánh mắt quét qua thanh trường đao lạ.
– Cám ơn.
Chu Phỉ nhận lấy, hơi dừng lại một chút, bổ sung:
– …Ca.
Lý Thịnh vén vạt áo ngồi xuống chiếc ghế tre nhỏ bên cạnh, giải thích mạch lạc rõ ràng:
– Hành Tẩu Bang luôn có liên hệ với triều đình Đại Chiêu, lần này Hành Tẩu Bang đi trước, bên phía nam nối gót xuất binh theo, dọc đường bọn huynh chạy về đúng lúc gặp phải người của cô phụ. Muội biết Phi Khanh tướng quân Văn Dục không?
Chu Phỉ không chỉ biết, còn quen nữa.
– Bọn huynh chân nhanh nên đi trước, nhóm Văn tướng quân theo sau, một trên một dưới, vừa vặn có thể bắt gọn Tào lão nhị như bắt ba ba trong hũ, không ngờ bọn huynh mới xông tới thì Tào lão nhị như phát hiện ra gì đó, dùng hư chiêu trực tiếp lao thẳng xuống núi, suýt tí nữa… Vẫn là để chúng chạy rồi.
Giọng Lý Thịnh vô cùng bình tĩnh nhưng hai tay đặt trên đầu gối, bốn ngón bấm trên ngón cái chính mình, giống như mượn nó để bình tâm lại, hắn hơi dừng một chút rồi nói tiếp:
– Không bắt được cũng không sao, món nợ này chúng ta sớm muộn cũng đòi lại.
Lý Nghiên lí nhí nói:
– Lúc huynh chưa về, các trạm gác từ trên xuống dưới của chúng ta có tổng cộng hơn 670 người, giờ chỉ còn lại khoảng trăm. Các tiền bối ở lại trong 48… 47 trại thương vong quá nửa.
Lý Thịnh sửa lại:
– Bảy tám phần mười.
Chu Phỉ đã dự liệu được, bằng không thì loại mặt hàng cả vạn năm cũng không xuất sư nổi như Lý Nghiên lúc đó chắc chắn sẽ không xuất hiện trên tuyến đầu. Thế nhưng bây giờ nghe Lý Thịnh nói, nàng vẫn giật mình kinh hãi.
Nhất thời, ba người trong phòng đều không lên tiếng.
Qua một lát, Lý Thịnh chuyển đề tài, nói:
– Cô cô về rồi, mấy việc này muội không cần nghĩ nhiều, huynh nghe nói cô phụ qua một thời gian cũng sẽ về.
Chu Phỉ cuối cùng cũng nghe được ít tin tốt, mắt sáng lên:
– Thật ư, cha sắp về nhà?
Nhưng Lý Thịnh không thấy thoải mái chút nào, gật đầu qua loa rồi cau mày nói:
– E là sắp chiến tranh rồi.
Dù rất nhiều người cho rằng Tào gia danh bất chính ngôn bất thuận nhưng họ vẫn đứng vững trên nửa giang sơn phía bắc bốn bề khói lửa, bởi vậy bản lĩnh khác của họ thì chưa biết nhưng bản lĩnh đánh nhau chắc chắn giỏi. Trong khi lúc Kiến Nguyên hoàng đế xuôi nam chỉ là một thiếu niên nhỏ bé hồ đồ, giờ đây đang tuổi tráng niên hùng tâm bừng cháy, được hai đời Lương Thiệu và Chu Dĩ Đường tận tâm tận lực phò tá đã dần hình thành thế lực, quyết đoán cải cách chế độ quan lại và thuế má, chắc chắn không phải vì muốn an phận một góc.
Nam Bắc hai mươi năm qua tuy miễn cưỡng xem như thái bình nhưng ai cũng biết, hai bên cuối cùng sẽ có một trận chiến, chỉ cần một cái cớ là có thể bùng phát ngay.
Lần chiến tranh trước, hai bên lấy Hành Sơn làm ranh giới.
Lần này, 48 trại thành sợi dây dẫn lửa.
Ngọn lửa chiến tranh sẽ đốt tới Thục Trung ư?
Chu Phỉ bất giác nhớ tới mật đạo trống rỗng ở Hành Sơn, cảm thấy rất nhiều chuyện trên đời đều giống như đã từng quen biết, từng chuyện từng chuyện đều phảng phất như phiên bản trong quá khứ.
Nếu đại đương gia về chậm thêm một chút, nơi đây phải chăng cũng chỉ còn lại quần sơn trống rỗng?
48 trại sẽ trở thành một Hành Sơn khác nhà nhà đóng cửa lúc ban ngày?
Còn nữa…
Chu Phỉ không dám nghĩ phần còn lại.
Văn Dục đến vào lúc mấu chốt này, tuy suýt chặn được Tào Ninh sắp thành lại bại, nhưng đến cũng không khỏi quá trùng hợp.
Phía sau vị Phi Khanh tướng quân này là Chu Dĩ Đường, không phải gã Tào Ninh nàng vừa thấy mặt là muốn đâm chết kia, nàng không thể nào đứng trung lập để phân tích cặn kẽ thiện ý và ác ý đằng sau nó.
Lý Thịnh lại nói:
– Bọn Ngô cô nương cũng về rồi. Vốn dĩ muốn cùng đến thăm muội nhưng ban nãy nàng ấy được cô cô mời đi trò chuyện, huynh nghe nói Thần Phi sư huynh…
Chu Phỉ thở dài.
Động tác bấm ngón tay của Lý Thịnh chợt nhanh hơn ba phần, hồi lâu sau, hắn mới thở ra một hơi rất nhẹ, rất kiềm chế, nói:
– Huynh biết rồi, muội nghỉ ngơi đi.
Nói xong, hắn đuổi Lý Nghiên đi như đuổi dê, Lý Nghiên vốn chưa muốn đi nhưng bị hắn lườm và quát mắng một câu “Luyện công chưa mà đòi ham hố?” thì lập tức ảo não rời đi.
Không biết lần đại loạn này có thể khích lệ muội ấy được bao lâu.
Lý Thịnh dừng ở cửa chốc lát, tay nắm chắc khung cửa, quay đầu ngược sáng, bỗng chốc như phá tan cấm kỵ nào đó, bật thốt nói với Chu Phỉ:
– Đao của muội rất tốt.
Chu Phỉ sững sờ, tưởng hắn nói Vọng Xuân Sơn, một câu theo thói quen “thích thì huynh cầm đi” đến nơi đầu lưỡi bèn chợt hoàn hồn, nàng thực sự không nỡ bỏ, đành để câu đó xoay vòng vòng trong miệng.
Ngờ đâu câu tiếp theo Lý Thịnh nói là:
– Tư chất và ngộ tính luyện công của muội đúng là mạnh hơn huynh, nhiều năm nay, huynh luôn khổ sở theo đuổi nhưng luôn không đuổi kịp, không cam tâm quá.
Chu Phỉ:
– …
Lý Nghiên:
– …
Hai người một trong cửa một ngoài cửa đều mở to mắt nhìn Lý Thịnh như thấy ma, có cùng kiến giải của đấng anh hùng, cho rằng Lý Thịnh sợ là uống lộn thuốc.
Lý Thịnh khoát tay không kiên nhẫn, giống như muốn gạt mấy ánh mắt đáng ghét kia đi, gượng gạo nói với Chu Phỉ:
– Nhưng ngẫm nghĩ kỹ, kỳ thực nhiều không cam tâm như vậy, trừ lừa mình dối người ra thì không có tác dụng gì, thứ có tác dụng chỉ có khổ luyện mà thôi. Ngày hôm nay, câu này, muội nghe chớ quá đắc ý, hiện tại muội đi phía trước nhưng 10 năm 20 năm sau thì chưa chắc đâu.
Hắn nói một hơi những lời nghẹn trong lòng ra ngoài, tuy có cảm giác thoải mái kỳ lạ nhưng cũng có cảm giác xấu hổ khi lột trần mình trước mặt mọi người, mỗi một chữ của câu cuối cùng đều như mọc cánh bay ra ngoài, bay xong, Lý Thịnh không chờ thêm được một khắc nào nữa, quay đầu đi ngay, hoàn toàn không cho Chu Phỉ khoảng trống để trả lời.
Lý Nghiên sợ mình biết quá nhiều sẽ bị Lý Thịnh diệt khẩu nên cũng chạy đi như một làn khói.
Đôi huynh muội không đáng tin này ngay cả cửa cũng không đóng cho nàng.
Thương binh Chu Phỉ trừng mắt với khoảnh sân cô quạnh nhuốm ý thu ngoài cửa chốc lát, bị một cơn gió thổi qua lạnh rùng mình, thực hết cách, đành miễn cưỡng nhổm dậy, lấy trường đao làm gậy, nhích từng bước đi đóng cửa.
Vừa đến cửa, nàng nghe thấy tiếng sáo.
Ống sáo không tốt, không lên nổi âm cao cũng không xuống được âm trầm, lúc chuyển ngoặt lại hơi khàn, nhưng người thổi rất có tài, không hổ là cao nhân viết tiểu khúc lẳng lơ dâm đãng có thành tựu, nhạc cụ cẩu thả đến đâu vào tay hắn cũng có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, cầm một thứ đồ cẩu thả như vậy, thỉnh thoảng cũng có thể ra vẻ thành thạo điêu luyện, lộ chút láu cá không ảnh hưởng gì.
Chu Phỉ dựa khung cửa, ngẩng đầu nhìn, thấy Tạ Doãn đang ngồi ngay ngắn trên chạc cây, dựa vào một cành cây vô cùng nhàn nhã, buông lơi theo gió, cực kỳ thích ý.
Chu Phỉ chờ hắn thổi xong một khúc từ đầu tới cuối mới hỏi:
– Khúc gì thế?
– Trong lầu ly hận sinh ly hận.
Tạ Doãn cười nói:
– Dọc đường nghe người ta hát bao nhiêu lần rồi, sao còn hỏi?
Chu Phỉ cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là một đoạn trong “Ly hận lâu”, chỉ là người khác thổi kéo đàn hát đều là gió thảm mưa sầu sinh ly biệt, còn đến chỗ hắn thì giai điệu nhẹ nhàng, thậm chí mấy âm cuối còn vô cùng dí dỏm, thành ra không giống “ly hận” mà giống “cút xéo” hơn nên nàng nhất thời không nghe ra.
Tạ Doãn mỉm cười nhìn Chu Phỉ, hỏi:
– Ta tới thăm cô, khuê phòng của cô nương có cho vào không?
Chu Phỉ:
– Không cho.
Tạ Doãn nghe vậy, tung người từ trên cây nhảy xuống, cợt nhả khép ống tay áo dài, làm bộ làm tịch chắp tay nói:
– Haiz, dạo này tai không tốt lắm, cứ nghe sót chữ hoài. Nếu cô nương đã có lời mời, tại hạ từ chối thì thất kính, đa tạ đa tạ.
Chu Phỉ:
– …
Tạ Doãn ngông nghênh vào phòng dưới ánh mắt sững sờ của nàng, tiện thể cầm lấy trường đao trong tay nàng, nắm cổ tay nàng kéo đến bên giường, đảo khách thành chủ, nói:
– Nằm xuống nằm xuống, với giao tình của hai ta, cô hà tất ra cửa nghênh đón?
Miệng mồm hắn đê tiện nhưng ánh mắt lại rất quy củ, không nhìn loạn xung quanh – mặc dù phòng Chu Phỉ đúng là không có gì hay để nhìn.
Chu Phỉ yên lặng quan sát chốc lát, chợt phát hiện hắn có một đặc điểm vô cùng thú vị, đó là càng vào lúc trong lòng có tâm sự, không dễ chịu thì hắn càng thích nghịch da mặt của mình, ngược lại, lúc tâm trạng thoải mái thì hắn có thể nói vài câu tiếng người.
Tạ Doãn nhận ra được ánh mắt nàng:
– Cô nhìn ta làm gì? Ta anh tuấn tiêu sái thế này, nhìn nhiều phải trả tiền đấy.
Chu Phỉ nói:
– Không có tiền, tự ngươi nhìn lại đi.
Tạ Doãn bị cú phản kích của nàng rất có phong cách kế thừa hắn làm sững sờ:
– Cô…
“Cô” hồi lâu, hắn không nói tiếp được, tự mình không nhịn được cười trước.
Sau đó hắn dần thu lại nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve ống sáo của mình:
– Cô có gì muốn hỏi ta không?
Chu Phỉ muốn hỏi nhiều lắm.
Chẳng hạn như, tại sao Tào Ninh có vẻ như rất thân quen hắn? “Thôi Vân Chưởng” mà Cốc Thiên Toàn nói lại là sao? Nếu trên người hắn mang tuyệt học thì sao trước đây lại bị đám đạo chích giang hồ đuổi chạy trối chết? Hải Thiên Nhất Sắc mà hắn đang truy tra rốt cuộc là gì?
Nhưng những câu này vọt tới bên mép, nàng lại nuốt xuống hết từng câu một, nàng nhìn ra được, Tạ Doãn hỏi câu này chỉ vì thực sự giấu không nổi nữa chứ không hề muốn nói, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn đầy bụng những lời nói xằng nói xiên để gạt nàng, hỏi cũng như không.
Hồi lâu, Chu Phỉ hỏi:
– Sắp chiến tranh ư?
Ánh mắt u tối không rõ của Tạ Doãn nhìn nàng, dường như kinh ngạc khi nàng đưa ra câu hỏi như vậy, qua một lát hắn mới đáp:
– Tào Ninh không phải con trai hoàng hậu.
Chu Phỉ:
– …
Tạ Doãn hỏi một đằng đáp một nẻo, nàng nhất thời nghe không hiểu quan hệ nhân quả bên trong.
Tạ Doãn nói:
– Tào Trọng Côn soán vị lên ngôi nên trước đây không hề chú ý, nạp một kỹ nữ làm phòng ngoài, khi mang thai Tào Ninh mới đón về làm thiếp, việc này không vẻ vang gì nên Tào phu nhân năm đó tức hoàng hậu trong cung Bắc triều bây giờ rất không vui. Nữ nhân kia sinh Tào Ninh xong liền bỏ mạng, Tào Ninh mang bệnh từ trong bụng mẹ, từ nhỏ thân hình diện mạo đã khác với người thường, cô cũng thấy rồi đấy. Rốt cuộc do hắn ta bẩm sinh không khỏe hay do có người động chân động tay thì không biết. Nghe nói vì xuất thân và tướng mạo của hắn ta nên từ nhỏ hắn ta không được Tào Trọng Côn yêu thích, chính Tào Trọng Côn cũng không muốn nhận đứa con này… Nhưng hắn ta lại cứ không phải kẻ tầm thường, có năng lực nhìn qua là nhớ, mười mấy tuổi đã từ biệt phụ thân, xin vào rèn luyện trong quân đội, Tào Trọng Côn không thích hắn ta, đại khái là hắn ta có chết, ông ta cũng không đau lòng, cho nên cứ mặc theo ý hắn ta, ai dè hắn ta tuy không thể tập võ nhưng rất giỏi binh pháp, liên tiếp lập công, uy vọng trong quân rất cao.
Chu Phỉ vẫn ù ù cạc cạc, nghe những bí sự cung đình này có hơi cố sức.
Tạ Doãn nói:
– Tào Ninh nhờ quân công mà lọt vào mắt Tào Trọng Côn, Tào Trọng Côn biết mình đăng cơ thế nào nên luôn nắm chặt binh quyền trong tay, ông ta không sợ nhi tử có quân công, nhưng thái tử sợ. Cô nhớ mấy năm trước từng có lời đồn Tào Trọng Côn bệnh nặng không? Khi đó Bắc Đẩu mượn cơ hội gây khó dễ, triều đình Bắc triều cũng bị thanh tẩy một lượt, mọi người đều biết đó chỉ là ngụy đế thăm dò, nhưng ta nghi đó là sự thật, số tuổi ngụy đế rành rành ra đấy, ông ta có thể leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn không có nghĩa là ông ta có thể trường sinh bất lão. Nếu cô là thái tử, có một đệ đệ mình đầy quân công thì cô sẽ nghĩ gì?
Chu Phỉ cuối cùng loáng thoáng hiểu được một chút:
– Ý ngươi là…
Tạ Doãn nói:
– Thái tử không tha cho hắn ta, ngược lại, Tào Ninh cũng chưa chắc không có ý gì với thái tử, lần này chỉ huy xuôi Nam đến Thục Trung, Tào Ninh nhìn như xám xịt trắng tay trở về, nhưng trải qua trận này, nếu Nam Bắc vì thế khai chiến thì với hắn ta mà nói là lợi ích khổng lồ. Mặt khác, phía Đại Chiêu tuy cũng muốn giành lại đất Bắc, quay về cố đô, nhưng động thủ bây giờ chưa chắc là thời cơ tốt, do một là tân chính vừa mới thấy thành tựu, đang lúc tích lũy lực lượng, hai là một khi Tào Trọng Côn chết, tân hoàng thượng vị ở cố đô thì phương bắc ắt có một phen hỗn loạn, đến lúc đó nhân cơ hội ập vào, chẳng phải càng ổn thỏa hơn sao? Cam Đường tiên sinh quen dùng thủ đoạn mưa thuận gió hòa, so với toàn lực khai chiến thì ông ấy càng muốn chờ đợi thời cơ, khơi ra nội loạn Bắc triều hơn.
Chu Phỉ mím môi.
Tạ Doãn quá thông minh, nàng mới hỏi một câu mà hắn đã nhìn rõ nỗi lo ngại đè nén trong lòng nàng, nhẹ nhàng dăm ba câu đẩy tảng đá ấy đi.
Chu Phỉ hỏi:
– Ngươi không cảm thấy ta nghĩ quá nhiều sao?
Tạ Doãn lẳng lặng cười:
– Khấu Đan và Mã Cát Lợi lần lượt phản bội, cô đang bị trọng thương mà chịu gửi gắm những thứ này cho ta… ta cảm thấy cô nghĩ quá ít.
Hắn vừa nói vừa đặt gói lụa nhỏ ngày hôm đó Chu Phỉ nhét vào tay hắn bên gối nàng:
– Được rồi, cuối cùng ta cũng có thể thành công thoái lui, vật về chủ cũ, đưa cho cô, đỡ cho lát nữa Ngô tiểu thư qua, cô không có gì để bàn giao.
Tạ Doãn nói xong giống như bỏ được một gánh nặng, đứng dậy định đi:
– Năm đó ta hỏi tên cô, ca ca cô không vui, bây giờ còn quấy rầy cô nghỉ ngơi tiếp thì hắn qua đánh ta mất, ta đi đây.
Chu Phỉ gọi hắn lại theo tiềm thức:
– Nè…
Tạ Doãn dừng bước, cụp mắt, ánh mắt ấy trong phút chốc gần như là dịu dàng.
Chu Phỉ không muốn để hắn đi, vì còn rất nhiều chuyện chưa hỏi xong, chẳng hạn như hắn vốn dĩ là cao thủ, xuất phát từ nguyên nhân gì lại luôn giấu giấu giếm giếm, tại sao ngày hôm đó lại thình lình để lộ?
Vì cứu nàng sao?
Câu nói kia trong bóng đao ánh kiếm “kỳ thực ta có thể mang cô đi” cùng với ngón tay trên mặt nàng ở trấn Xuân Hồi…
Chu Phỉ nhìn Tạ Doãn, đột nhiên hơi uất ức, vì nàng thực không biết nên mở miệng thế nào, trong khi tên khốn Tạ Doãn hình như định vờ không xảy ra gì cả!
Tạ Doãn:
– Chuyện gì?
Chu Phỉ nhịn hồi lâu mới ép ra một câu:
– Ngươi đang nghỉ chỗ nào?
– Trong phòng khách của trại các cô.
Tạ Doãn cười híp mắt nói:
– Nơi này quả nhiên tốt, lúc thu đông vô cùng thoải mái, ta định chây ỳ thêm một thời gian, cô dưỡng thương mau mau chút, dưỡng xong thì đưa ta đi làm quen phong cảnh Thục Trung.
Tựa như bắt đầu từ khoảnh khắc Lý Cẩn Dung đột nhiên gọi nàng và Lý Thịnh vào Tú Sơn Đường, dù xuống núi hay gặp những người những việc kia đều là ảo tưởng tự nàng nghĩ ra. Bừng tỉnh mộng, mở mắt, nàng vẫn đang trong căn phòng nhỏ của mình thấp thoáng bóng trúc xanh, ván giường luôn ẩm ướt quanh năm suốt tháng, cái ghế dựa ngã không ai dựng dậy, trên bàn bày lung ta lung tung một đống đồ hữu dụng và vô dụng, bút nghiên dùng xong không bao giờ rửa ngay lập tức lâu ngày nổi mốc meo, sắp mọc lên những ô nấm xinh xắn, nóc nhà có mấy miếng ngói lung lay để nàng có thể nhảy lên bỏ trốn bất cứ lúc nào…
Mãi đến khi nàng ngửi được một mùi thuốc gay mũi…
Chu Phỉ vừa thử nhúc nhích là cảm giác như vai mình bị ai đó tháo xuống, kéo theo ngực và cánh tay đều đau đớn khó nhịn, nàng không kìm được rên khẽ, vô tình quơ sang bên cạnh thì đụng phải thứ gì đó lạnh lẽo.
Vọng Xuân Sơn.
Ký ức hỗn loạn nổ ầm một tiếng trong đầu nàng, sắp xếp chỉnh tề rành mạch đầu đuôi gốc ngọn, Chu Phỉ ngồi bật dậy… nhưng không được, nàng ngã phịch xuống gối, suýt hôn mê lần nữa.
Lúc này, cửa “két” một tiếng mở ra, một cái đầu lén lén lút lút thò vào, nhìn dáo dác rồi tự cho rằng mình nói rất nhỏ lên tiếng:
– Chưa tỉnh, thấy không có động tĩnh gì.
– Lý…
Chu Phỉ mới phát ra một tiếng, cổ họng giống như bị cái rìu cùn nào đó chẻ ra, nàng chịu đựng vết thương đau, ép mình tỉnh táo lại mới nói:
– Lý Nghiên, cút qua đây.
Lý Nghiên “ôi chao” một tiếng, suýt ngã nhào nơi bậc cửa, nghe tiếng bèn vội vã đi vào:
– A Phỉ!
Cái tật gào to của con nhóc này chắc hẳn không phải là biểu hiện của chưa chín chắn hay không hiểu chuyện mà là bản tính.
Chu Phỉ vừa nghe muội ấy rống to là đau đầu, may mà có một giọng quen thuộc khác giải thoát nàng:
– Lý đại trạng, còn kêu nữa là vá miệng muội lại!
Lý Nghiên:
– …
Chu Phỉ giật mình, nhìn theo hướng âm thanh thì thấy Lý Thịnh xa cách đã lâu.
Lý Thịnh đã sửa sang lại diện mạo như ăn mày của mình, nhưng hắn chỉ tẩy được tro bụi chứ không tẩy được nét tiều tụy hốc hác, chút thịt mềm mịn trên khuôn mặt thiếu niên đã héo khô, hiện ra khung xương rắn chắc mang dáng dấp nam nhân, thoạt nhìn hơi xa lạ.
Lý Thịnh xa lạ thận trọng gật đầu với nàng, không nhanh không chậm theo sau Lý Nghiên bước vào.
Hai lớp da miệng Lý Nghiên hầu như không đủ phát huy, tung bay lên xuống không kịp thở, nói với Chu Phỉ:
– Tỷ, nếu không nhờ Lý Thịnh gặp cô cô, họ chạy về kịp thì bây giờ hài cốt của chúng ta đã nổi giòi rồi!
Chu Phỉ bị lời nói có tầm nhìn xa của muội ấy làm nổi da gà.
– Bọn khốn gian tà thối nát ngụy triều chạy cũng nhanh lắm, tương lai nếu rơi vào tay cô nãi nãi đây, nhất định sẽ chặt chúng bỏ vào nồi nấu cho chó ăn…
Chu Phỉ vô cùng khó khăn moi ra tin tức hữu dụng trong những lời linh tinh của muội ấy:
– Muội nói Tào Ninh…
– Chạy rồi!
Lý Nghiên giận nhưng không chỗ phát tiết, nói:
– Tên béo kia cả đống thịt mỡ vậy mà chạy nhanh hơn khỉ, người của cô phụ đã đến dưới núi rồi mà vẫn để chúng chạy thoát!
Chu Phỉ:
– …
Nàng đang cố vịn Vọng Xuân Sơn muốn ngồi dậy, nghe lời này thì đơ ngay tại chỗ, choáng váng hỏi:
– Ai? Người của cha tỷ?
Lý Thịnh im lặng rót một ly nước, duỗi hai ngón tay xách sau cổ Lý Nghiên kéo ra, đưa ly cho Chu Phỉ, ánh mắt quét qua thanh trường đao lạ.
– Cám ơn.
Chu Phỉ nhận lấy, hơi dừng lại một chút, bổ sung:
– …Ca.
Lý Thịnh vén vạt áo ngồi xuống chiếc ghế tre nhỏ bên cạnh, giải thích mạch lạc rõ ràng:
– Hành Tẩu Bang luôn có liên hệ với triều đình Đại Chiêu, lần này Hành Tẩu Bang đi trước, bên phía nam nối gót xuất binh theo, dọc đường bọn huynh chạy về đúng lúc gặp phải người của cô phụ. Muội biết Phi Khanh tướng quân Văn Dục không?
Chu Phỉ không chỉ biết, còn quen nữa.
– Bọn huynh chân nhanh nên đi trước, nhóm Văn tướng quân theo sau, một trên một dưới, vừa vặn có thể bắt gọn Tào lão nhị như bắt ba ba trong hũ, không ngờ bọn huynh mới xông tới thì Tào lão nhị như phát hiện ra gì đó, dùng hư chiêu trực tiếp lao thẳng xuống núi, suýt tí nữa… Vẫn là để chúng chạy rồi.
Giọng Lý Thịnh vô cùng bình tĩnh nhưng hai tay đặt trên đầu gối, bốn ngón bấm trên ngón cái chính mình, giống như mượn nó để bình tâm lại, hắn hơi dừng một chút rồi nói tiếp:
– Không bắt được cũng không sao, món nợ này chúng ta sớm muộn cũng đòi lại.
Lý Nghiên lí nhí nói:
– Lúc huynh chưa về, các trạm gác từ trên xuống dưới của chúng ta có tổng cộng hơn 670 người, giờ chỉ còn lại khoảng trăm. Các tiền bối ở lại trong 48… 47 trại thương vong quá nửa.
Lý Thịnh sửa lại:
– Bảy tám phần mười.
Chu Phỉ đã dự liệu được, bằng không thì loại mặt hàng cả vạn năm cũng không xuất sư nổi như Lý Nghiên lúc đó chắc chắn sẽ không xuất hiện trên tuyến đầu. Thế nhưng bây giờ nghe Lý Thịnh nói, nàng vẫn giật mình kinh hãi.
Nhất thời, ba người trong phòng đều không lên tiếng.
Qua một lát, Lý Thịnh chuyển đề tài, nói:
– Cô cô về rồi, mấy việc này muội không cần nghĩ nhiều, huynh nghe nói cô phụ qua một thời gian cũng sẽ về.
Chu Phỉ cuối cùng cũng nghe được ít tin tốt, mắt sáng lên:
– Thật ư, cha sắp về nhà?
Nhưng Lý Thịnh không thấy thoải mái chút nào, gật đầu qua loa rồi cau mày nói:
– E là sắp chiến tranh rồi.
Dù rất nhiều người cho rằng Tào gia danh bất chính ngôn bất thuận nhưng họ vẫn đứng vững trên nửa giang sơn phía bắc bốn bề khói lửa, bởi vậy bản lĩnh khác của họ thì chưa biết nhưng bản lĩnh đánh nhau chắc chắn giỏi. Trong khi lúc Kiến Nguyên hoàng đế xuôi nam chỉ là một thiếu niên nhỏ bé hồ đồ, giờ đây đang tuổi tráng niên hùng tâm bừng cháy, được hai đời Lương Thiệu và Chu Dĩ Đường tận tâm tận lực phò tá đã dần hình thành thế lực, quyết đoán cải cách chế độ quan lại và thuế má, chắc chắn không phải vì muốn an phận một góc.
Nam Bắc hai mươi năm qua tuy miễn cưỡng xem như thái bình nhưng ai cũng biết, hai bên cuối cùng sẽ có một trận chiến, chỉ cần một cái cớ là có thể bùng phát ngay.
Lần chiến tranh trước, hai bên lấy Hành Sơn làm ranh giới.
Lần này, 48 trại thành sợi dây dẫn lửa.
Ngọn lửa chiến tranh sẽ đốt tới Thục Trung ư?
Chu Phỉ bất giác nhớ tới mật đạo trống rỗng ở Hành Sơn, cảm thấy rất nhiều chuyện trên đời đều giống như đã từng quen biết, từng chuyện từng chuyện đều phảng phất như phiên bản trong quá khứ.
Nếu đại đương gia về chậm thêm một chút, nơi đây phải chăng cũng chỉ còn lại quần sơn trống rỗng?
48 trại sẽ trở thành một Hành Sơn khác nhà nhà đóng cửa lúc ban ngày?
Còn nữa…
Chu Phỉ không dám nghĩ phần còn lại.
Văn Dục đến vào lúc mấu chốt này, tuy suýt chặn được Tào Ninh sắp thành lại bại, nhưng đến cũng không khỏi quá trùng hợp.
Phía sau vị Phi Khanh tướng quân này là Chu Dĩ Đường, không phải gã Tào Ninh nàng vừa thấy mặt là muốn đâm chết kia, nàng không thể nào đứng trung lập để phân tích cặn kẽ thiện ý và ác ý đằng sau nó.
Lý Thịnh lại nói:
– Bọn Ngô cô nương cũng về rồi. Vốn dĩ muốn cùng đến thăm muội nhưng ban nãy nàng ấy được cô cô mời đi trò chuyện, huynh nghe nói Thần Phi sư huynh…
Chu Phỉ thở dài.
Động tác bấm ngón tay của Lý Thịnh chợt nhanh hơn ba phần, hồi lâu sau, hắn mới thở ra một hơi rất nhẹ, rất kiềm chế, nói:
– Huynh biết rồi, muội nghỉ ngơi đi.
Nói xong, hắn đuổi Lý Nghiên đi như đuổi dê, Lý Nghiên vốn chưa muốn đi nhưng bị hắn lườm và quát mắng một câu “Luyện công chưa mà đòi ham hố?” thì lập tức ảo não rời đi.
Không biết lần đại loạn này có thể khích lệ muội ấy được bao lâu.
Lý Thịnh dừng ở cửa chốc lát, tay nắm chắc khung cửa, quay đầu ngược sáng, bỗng chốc như phá tan cấm kỵ nào đó, bật thốt nói với Chu Phỉ:
– Đao của muội rất tốt.
Chu Phỉ sững sờ, tưởng hắn nói Vọng Xuân Sơn, một câu theo thói quen “thích thì huynh cầm đi” đến nơi đầu lưỡi bèn chợt hoàn hồn, nàng thực sự không nỡ bỏ, đành để câu đó xoay vòng vòng trong miệng.
Ngờ đâu câu tiếp theo Lý Thịnh nói là:
– Tư chất và ngộ tính luyện công của muội đúng là mạnh hơn huynh, nhiều năm nay, huynh luôn khổ sở theo đuổi nhưng luôn không đuổi kịp, không cam tâm quá.
Chu Phỉ:
– …
Lý Nghiên:
– …
Hai người một trong cửa một ngoài cửa đều mở to mắt nhìn Lý Thịnh như thấy ma, có cùng kiến giải của đấng anh hùng, cho rằng Lý Thịnh sợ là uống lộn thuốc.
Lý Thịnh khoát tay không kiên nhẫn, giống như muốn gạt mấy ánh mắt đáng ghét kia đi, gượng gạo nói với Chu Phỉ:
– Nhưng ngẫm nghĩ kỹ, kỳ thực nhiều không cam tâm như vậy, trừ lừa mình dối người ra thì không có tác dụng gì, thứ có tác dụng chỉ có khổ luyện mà thôi. Ngày hôm nay, câu này, muội nghe chớ quá đắc ý, hiện tại muội đi phía trước nhưng 10 năm 20 năm sau thì chưa chắc đâu.
Hắn nói một hơi những lời nghẹn trong lòng ra ngoài, tuy có cảm giác thoải mái kỳ lạ nhưng cũng có cảm giác xấu hổ khi lột trần mình trước mặt mọi người, mỗi một chữ của câu cuối cùng đều như mọc cánh bay ra ngoài, bay xong, Lý Thịnh không chờ thêm được một khắc nào nữa, quay đầu đi ngay, hoàn toàn không cho Chu Phỉ khoảng trống để trả lời.
Lý Nghiên sợ mình biết quá nhiều sẽ bị Lý Thịnh diệt khẩu nên cũng chạy đi như một làn khói.
Đôi huynh muội không đáng tin này ngay cả cửa cũng không đóng cho nàng.
Thương binh Chu Phỉ trừng mắt với khoảnh sân cô quạnh nhuốm ý thu ngoài cửa chốc lát, bị một cơn gió thổi qua lạnh rùng mình, thực hết cách, đành miễn cưỡng nhổm dậy, lấy trường đao làm gậy, nhích từng bước đi đóng cửa.
Vừa đến cửa, nàng nghe thấy tiếng sáo.
Ống sáo không tốt, không lên nổi âm cao cũng không xuống được âm trầm, lúc chuyển ngoặt lại hơi khàn, nhưng người thổi rất có tài, không hổ là cao nhân viết tiểu khúc lẳng lơ dâm đãng có thành tựu, nhạc cụ cẩu thả đến đâu vào tay hắn cũng có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, cầm một thứ đồ cẩu thả như vậy, thỉnh thoảng cũng có thể ra vẻ thành thạo điêu luyện, lộ chút láu cá không ảnh hưởng gì.
Chu Phỉ dựa khung cửa, ngẩng đầu nhìn, thấy Tạ Doãn đang ngồi ngay ngắn trên chạc cây, dựa vào một cành cây vô cùng nhàn nhã, buông lơi theo gió, cực kỳ thích ý.
Chu Phỉ chờ hắn thổi xong một khúc từ đầu tới cuối mới hỏi:
– Khúc gì thế?
– Trong lầu ly hận sinh ly hận.
Tạ Doãn cười nói:
– Dọc đường nghe người ta hát bao nhiêu lần rồi, sao còn hỏi?
Chu Phỉ cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là một đoạn trong “Ly hận lâu”, chỉ là người khác thổi kéo đàn hát đều là gió thảm mưa sầu sinh ly biệt, còn đến chỗ hắn thì giai điệu nhẹ nhàng, thậm chí mấy âm cuối còn vô cùng dí dỏm, thành ra không giống “ly hận” mà giống “cút xéo” hơn nên nàng nhất thời không nghe ra.
Tạ Doãn mỉm cười nhìn Chu Phỉ, hỏi:
– Ta tới thăm cô, khuê phòng của cô nương có cho vào không?
Chu Phỉ:
– Không cho.
Tạ Doãn nghe vậy, tung người từ trên cây nhảy xuống, cợt nhả khép ống tay áo dài, làm bộ làm tịch chắp tay nói:
– Haiz, dạo này tai không tốt lắm, cứ nghe sót chữ hoài. Nếu cô nương đã có lời mời, tại hạ từ chối thì thất kính, đa tạ đa tạ.
Chu Phỉ:
– …
Tạ Doãn ngông nghênh vào phòng dưới ánh mắt sững sờ của nàng, tiện thể cầm lấy trường đao trong tay nàng, nắm cổ tay nàng kéo đến bên giường, đảo khách thành chủ, nói:
– Nằm xuống nằm xuống, với giao tình của hai ta, cô hà tất ra cửa nghênh đón?
Miệng mồm hắn đê tiện nhưng ánh mắt lại rất quy củ, không nhìn loạn xung quanh – mặc dù phòng Chu Phỉ đúng là không có gì hay để nhìn.
Chu Phỉ yên lặng quan sát chốc lát, chợt phát hiện hắn có một đặc điểm vô cùng thú vị, đó là càng vào lúc trong lòng có tâm sự, không dễ chịu thì hắn càng thích nghịch da mặt của mình, ngược lại, lúc tâm trạng thoải mái thì hắn có thể nói vài câu tiếng người.
Tạ Doãn nhận ra được ánh mắt nàng:
– Cô nhìn ta làm gì? Ta anh tuấn tiêu sái thế này, nhìn nhiều phải trả tiền đấy.
Chu Phỉ nói:
– Không có tiền, tự ngươi nhìn lại đi.
Tạ Doãn bị cú phản kích của nàng rất có phong cách kế thừa hắn làm sững sờ:
– Cô…
“Cô” hồi lâu, hắn không nói tiếp được, tự mình không nhịn được cười trước.
Sau đó hắn dần thu lại nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve ống sáo của mình:
– Cô có gì muốn hỏi ta không?
Chu Phỉ muốn hỏi nhiều lắm.
Chẳng hạn như, tại sao Tào Ninh có vẻ như rất thân quen hắn? “Thôi Vân Chưởng” mà Cốc Thiên Toàn nói lại là sao? Nếu trên người hắn mang tuyệt học thì sao trước đây lại bị đám đạo chích giang hồ đuổi chạy trối chết? Hải Thiên Nhất Sắc mà hắn đang truy tra rốt cuộc là gì?
Nhưng những câu này vọt tới bên mép, nàng lại nuốt xuống hết từng câu một, nàng nhìn ra được, Tạ Doãn hỏi câu này chỉ vì thực sự giấu không nổi nữa chứ không hề muốn nói, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn đầy bụng những lời nói xằng nói xiên để gạt nàng, hỏi cũng như không.
Hồi lâu, Chu Phỉ hỏi:
– Sắp chiến tranh ư?
Ánh mắt u tối không rõ của Tạ Doãn nhìn nàng, dường như kinh ngạc khi nàng đưa ra câu hỏi như vậy, qua một lát hắn mới đáp:
– Tào Ninh không phải con trai hoàng hậu.
Chu Phỉ:
– …
Tạ Doãn hỏi một đằng đáp một nẻo, nàng nhất thời nghe không hiểu quan hệ nhân quả bên trong.
Tạ Doãn nói:
– Tào Trọng Côn soán vị lên ngôi nên trước đây không hề chú ý, nạp một kỹ nữ làm phòng ngoài, khi mang thai Tào Ninh mới đón về làm thiếp, việc này không vẻ vang gì nên Tào phu nhân năm đó tức hoàng hậu trong cung Bắc triều bây giờ rất không vui. Nữ nhân kia sinh Tào Ninh xong liền bỏ mạng, Tào Ninh mang bệnh từ trong bụng mẹ, từ nhỏ thân hình diện mạo đã khác với người thường, cô cũng thấy rồi đấy. Rốt cuộc do hắn ta bẩm sinh không khỏe hay do có người động chân động tay thì không biết. Nghe nói vì xuất thân và tướng mạo của hắn ta nên từ nhỏ hắn ta không được Tào Trọng Côn yêu thích, chính Tào Trọng Côn cũng không muốn nhận đứa con này… Nhưng hắn ta lại cứ không phải kẻ tầm thường, có năng lực nhìn qua là nhớ, mười mấy tuổi đã từ biệt phụ thân, xin vào rèn luyện trong quân đội, Tào Trọng Côn không thích hắn ta, đại khái là hắn ta có chết, ông ta cũng không đau lòng, cho nên cứ mặc theo ý hắn ta, ai dè hắn ta tuy không thể tập võ nhưng rất giỏi binh pháp, liên tiếp lập công, uy vọng trong quân rất cao.
Chu Phỉ vẫn ù ù cạc cạc, nghe những bí sự cung đình này có hơi cố sức.
Tạ Doãn nói:
– Tào Ninh nhờ quân công mà lọt vào mắt Tào Trọng Côn, Tào Trọng Côn biết mình đăng cơ thế nào nên luôn nắm chặt binh quyền trong tay, ông ta không sợ nhi tử có quân công, nhưng thái tử sợ. Cô nhớ mấy năm trước từng có lời đồn Tào Trọng Côn bệnh nặng không? Khi đó Bắc Đẩu mượn cơ hội gây khó dễ, triều đình Bắc triều cũng bị thanh tẩy một lượt, mọi người đều biết đó chỉ là ngụy đế thăm dò, nhưng ta nghi đó là sự thật, số tuổi ngụy đế rành rành ra đấy, ông ta có thể leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn không có nghĩa là ông ta có thể trường sinh bất lão. Nếu cô là thái tử, có một đệ đệ mình đầy quân công thì cô sẽ nghĩ gì?
Chu Phỉ cuối cùng loáng thoáng hiểu được một chút:
– Ý ngươi là…
Tạ Doãn nói:
– Thái tử không tha cho hắn ta, ngược lại, Tào Ninh cũng chưa chắc không có ý gì với thái tử, lần này chỉ huy xuôi Nam đến Thục Trung, Tào Ninh nhìn như xám xịt trắng tay trở về, nhưng trải qua trận này, nếu Nam Bắc vì thế khai chiến thì với hắn ta mà nói là lợi ích khổng lồ. Mặt khác, phía Đại Chiêu tuy cũng muốn giành lại đất Bắc, quay về cố đô, nhưng động thủ bây giờ chưa chắc là thời cơ tốt, do một là tân chính vừa mới thấy thành tựu, đang lúc tích lũy lực lượng, hai là một khi Tào Trọng Côn chết, tân hoàng thượng vị ở cố đô thì phương bắc ắt có một phen hỗn loạn, đến lúc đó nhân cơ hội ập vào, chẳng phải càng ổn thỏa hơn sao? Cam Đường tiên sinh quen dùng thủ đoạn mưa thuận gió hòa, so với toàn lực khai chiến thì ông ấy càng muốn chờ đợi thời cơ, khơi ra nội loạn Bắc triều hơn.
Chu Phỉ mím môi.
Tạ Doãn quá thông minh, nàng mới hỏi một câu mà hắn đã nhìn rõ nỗi lo ngại đè nén trong lòng nàng, nhẹ nhàng dăm ba câu đẩy tảng đá ấy đi.
Chu Phỉ hỏi:
– Ngươi không cảm thấy ta nghĩ quá nhiều sao?
Tạ Doãn lẳng lặng cười:
– Khấu Đan và Mã Cát Lợi lần lượt phản bội, cô đang bị trọng thương mà chịu gửi gắm những thứ này cho ta… ta cảm thấy cô nghĩ quá ít.
Hắn vừa nói vừa đặt gói lụa nhỏ ngày hôm đó Chu Phỉ nhét vào tay hắn bên gối nàng:
– Được rồi, cuối cùng ta cũng có thể thành công thoái lui, vật về chủ cũ, đưa cho cô, đỡ cho lát nữa Ngô tiểu thư qua, cô không có gì để bàn giao.
Tạ Doãn nói xong giống như bỏ được một gánh nặng, đứng dậy định đi:
– Năm đó ta hỏi tên cô, ca ca cô không vui, bây giờ còn quấy rầy cô nghỉ ngơi tiếp thì hắn qua đánh ta mất, ta đi đây.
Chu Phỉ gọi hắn lại theo tiềm thức:
– Nè…
Tạ Doãn dừng bước, cụp mắt, ánh mắt ấy trong phút chốc gần như là dịu dàng.
Chu Phỉ không muốn để hắn đi, vì còn rất nhiều chuyện chưa hỏi xong, chẳng hạn như hắn vốn dĩ là cao thủ, xuất phát từ nguyên nhân gì lại luôn giấu giấu giếm giếm, tại sao ngày hôm đó lại thình lình để lộ?
Vì cứu nàng sao?
Câu nói kia trong bóng đao ánh kiếm “kỳ thực ta có thể mang cô đi” cùng với ngón tay trên mặt nàng ở trấn Xuân Hồi…
Chu Phỉ nhìn Tạ Doãn, đột nhiên hơi uất ức, vì nàng thực không biết nên mở miệng thế nào, trong khi tên khốn Tạ Doãn hình như định vờ không xảy ra gì cả!
Tạ Doãn:
– Chuyện gì?
Chu Phỉ nhịn hồi lâu mới ép ra một câu:
– Ngươi đang nghỉ chỗ nào?
– Trong phòng khách của trại các cô.
Tạ Doãn cười híp mắt nói:
– Nơi này quả nhiên tốt, lúc thu đông vô cùng thoải mái, ta định chây ỳ thêm một thời gian, cô dưỡng thương mau mau chút, dưỡng xong thì đưa ta đi làm quen phong cảnh Thục Trung.
/169
|