Bọn Bắc Đẩu đương nhiên nhìn ra được ý đồ bắt giặc phải bắt vua của họ, đông đảo bọn áo đen dùng người làm thành một vòng lá chắn, kẹp chặt Tào Ninh vào giữa, Tào Ninh bình tĩnh nhìn hộ vệ bên ngoài chết hết lớp này đến lớp khác, dường như không hề để ý, tựa như những người đó chẳng qua chỉ là những sợi nho nhỏ trên y phục hắn ta vậy.
Dày chút thì càng tốt, nhưng không có cũng không ảnh hưởng tới gân cốt.
Tào Ninh thậm chí nhàn rỗi cười nho nhã với Lâm Hạo.
Lâm Hạo bị hắn ta cười làm nổi da gà, toàn thân giật mình, lập tức cảm thấy không ổn, quát:
– Cẩn thận, có trá!
– Đâu có.
Tào Ninh chắp tay cười nói:
– Chỉ có điều nếu ta có thể thuận lợi thoát thân, đương nhiên sẽ tự mình xuống núi, còn nếu ta không thể thoát thân sẽ bị áp giải vào trong trại, một trong Lục đại nhân và Cốc đại nhân tất nhiên cũng xuống núi chủ trì đại cục, nhưng bây giờ chúng ta đều bị vây ở nơi đây, đại quân dưới núi chậm chạp không chờ được tin tức, phải chăng chỉ có thể nói rõ một loại tình huống?
Lời hắn ta chưa dứt, trong sơn cốc chợt vang lên tiếng bước chân nghiêm chỉnh và tiếng hiệu các binh sĩ gọi, âm thanh ấy càng lúc càng gần, như từng vòng từng vòng gợn sóng chẳng lành lan ra bốn phương tám hướng.
– Chính là chúng ta cần người.
Tào Ninh thấp giọng nói, kế đó ánh mắt hắn ta băng qua Lâm Hạo, xoay người nhìn về phía Tạ Doãn đang bị kẹp giữa Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang, cao giọng:
– Tạ huynh, ta thấy huynh vẫn nên chạy đi thì hơn.
Tạ Doãn cười ha ha, vốn định chiếm chút hời về miệng lưỡi, nhưng đang mắc tay hai đại Bắc Đẩu, xem ra cũng thực không nhẹ nhõm nổi, Tạ Doãn tránh thoát một đao hiểm hóc của Lục Dao Quang, chỉ kịp cười một tiếng, nhất thời không rảnh mở miệng.
Tào Ninh lắc đầu nói:
– Sao đều không nghe khuyên thế? Bây giờ các ngươi chạy, ta còn có thể bảo người chậm chút hãy đuổi theo. Ôi, nơi địa linh nhân kiệt như vầy, chư vị lại nhiều anh hùng hào kiệt như vậy, ngã xuống nơi đây há chẳng đáng tiếc ư? Sao không biết thức thời?
Lâm Hạo đỏ mắt, cười lạnh:
– Hạng người giết chó, chưa biết hết mặt chữ thì sao biết thức thời? Tiếc rằng hôm nay liên lụy bằng hữu ngàn dặm xa xôi tới làm khách, không kịp mời mọi người uống một ly rượu.
Một đao Dương Cẩn chém tên áo đen Bắc Đẩu thành hai khúc:
– Nợ đi!
Một người của Hành Tẩu Bang cũng nói:
– Hán tử này nói năng sảng khoái, tốt hơn nha đầu xấu tính trong trại các ngươi nhiều!
Chu Phỉ tự dưng bị chiến hữu nói bóng nói gió, nhưng không rảnh phản bác.
Trước mắt nàng càng lúc càng mơ hồ, hầu như chỉ múa đao theo bản năng, Khô Vinh chân khí trên người bị ép hòa thành một thể với chút nội lực bé nhỏ của nàng.
Trong thành Hoa Dung, nàng bị dăm ba câu của Đoàn Cửu Nương điên kích thích thổ huyết, bây giờ nghĩ lại, tâm tính đúng là giòn.
Vậy bây giờ, là thứ gì chống đỡ nàng đây?
Thục Trung nhiều núi nhiều cây, Chu Phỉ nhớ mình từng vô số lần ngó lơ xẹt qua mấy ngọn cây ấy.
Giọt sương vụn vặt đầy cành vào những sớm mai, nàng không có khinh công đi qua không dấu vết như Tạ Doãn, lúc qua lại luôn không cẩn thận làm cành cây run rẩy, giọt sương ngưng tụ trên đó sẽ đổ rào rào xuống, thường xuyên khiến mấy người tuần núi đi ngang qua ướt đầy đầu.
May mà các sư huynh đa phần đều không chấp nhặt với nàng.
Nàng từng vô số lần nhảy đến môn phái khác “học lén”, kỳ thực không thể tính là lén vì ngoại trừ Minh Phong, tất cả mọi người đều mở cửa cho tùy ý xem, chỉ là Chu Phỉ hơi quái gở, đặc biệt không ưa dáng vẻ mọi bề suôn sẻ của Lý Thịnh… cũng không đúng, kỳ thực nếu tính kỹ thì hẳn là nàng không ưa Lý Thịnh trước nên mới cố ý làm ngược lại, trở nên càng lúc càng không thích phản ứng với người khác.
Thiên Chung, Xích Nham, Tiêu Tương… có môn phái vẫn còn tinh túy, có môn phái đã sa sút.
Nàng giống như con thú nhỏ tham nhiều nhai chẳng nát, cái gì cũng muốn sờ nhưng học thì chẳng ra ngô ra khoai, mãi đến khi Chu Dĩ Đường rời đi không quay đầu lại, nàng mới xem như chân chính chú tâm, tỉnh tỉnh mê mê lần dò con đường mình muốn đi.
Chu Phỉ từng cảm thấy, mãi đến khi nàng xuất sư xuống núi, cuộc đời nàng mới bắt đầu.
Bởi mười mấy năm quá khứ ngày nào cũng như ngày nấy, không có gì để kể, chỉ một câu là có thể nói xong đầu đuôi gốc ngọn, căn bản không tính là “từng trải” gì. Nhưng bỗng nhiên, trong cơn gió cuối thu, nàng chợt nhớ đến rất nhiều chuyện mà trước đây nàng chưa từng lưu ý…
Khi đó nàng tranh hơn thua với Lý Thịnh trong tối ngoài sáng ra sao, làm mọi cách qua quít với Lý Nghiên nhưng vẫn không thể thoát cái đuôi dính chặt đó thế nào…
Vô số buổi chiều, nàng tỉnh ngủ trong thư phòng Chu Dĩ Đường, mặt hằn vết thoáng nhìn phong cảnh trong tiểu viện, nhìn cái nơi quen thuộc mỗi ngày đều có những điểm khác rất nhỏ ấy – ánh mặt trời từ từ thay đổi, mưa nắng luân phiên vô thường, cây cỏ khô héo rồi tươi tốt… cả cú gõ lên đầu nàng của Chu Dĩ Đường.
Nàng thậm chí nhớ Lý Cẩn Dung.
Lý Cẩn Dung nghiêm túc thận trọng rất nhiều năm, trừ ở trước mặt Chu Dĩ Đường có thể có chút mềm yếu nho nhỏ ra, còn lúc khác thì hầu như đều không có tình người.
Nhưng thỉnh thoảng bà sẽ gật đầu với Lý Thịnh, thở dài bất đắc dĩ với Lý Nghiên, và… khi có trưởng bối khen nàng thiên phú cao võ công tốt, bà tuy chưa từng phụ họa nhưng cũng chưa từng nói lời khiêm tốn như “tiểu súc sinh còn kém lắm” để phản bác.
Chu Phỉ cảm giác có lẽ mình sắp chết, từng chuyện từng chuyện cứ hiện lên trong đầu nàng liên tục như đèn kéo quân, dường như xưa giờ nàng chưa từng cố ý nhớ tới, nhưng hóa ra lại chẳng thể nào quên.
Đại quân Bắc triều được huấn luyện nghiêm chỉnh cuối cùng cũng tràn lên.
Lúc này, toàn bộ 48 trại đã trống rỗng, mọi người yếu đuối đều đã lặng lẽ đi từ sau núi, có thể chạy thoát hay không phải nghe theo số trời, còn những người canh gác sau khi bị vây công trọng thương và hết thảy những người có thể cầm đao kiếm… kể cả người năng lực kém cỏi như Lý Nghiên đều đứng ở nơi này, sẵn sàng lấy trứng chọi đá.
Đại tướng dẫn binh của ngụy triều hét to:
– Bảo vệ vương gia, bắt lấy đạo tặc!
Lời còn chưa dứt, quân tiên phong đã cùng tiến lên, dù là tinh binh, mỗi người chẳng qua là người bình thường được huấn luyện cầm đao kiếm mấy năm mà thôi, giống như một vốc nước ấm giội lên người không làm bị thương nổi một sợi lông, nhưng họ tụ lại cùng nhau, phảng phất như thành một con sóng to lớn dời non lấp biển, trong chốc lát đã ly tán đội tinh nhuệ cuối cùng của 48 trại và Hành Tẩu Bang ra bốn phía.
Tạ Doãn giơ ngang móc câu dài của Khấu Đan trước ngực, chấn văng một đao của Lục Dao Quang, bàn tay giấu trong ống tay áo bào rộng nghiêng người tung một chưởng về phía Cốc Thiên Toàn. Bất kể hắn có dốc toàn lực hay không, Thôi Vân Chưởng mãi mãi đều mang vẻ nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, Cốc Thiên Toàn không dám cứng rắn đón đỡ, tránh đi nửa người rồi mới quát khẽ một tiếng, đưa tay tấn công về phía thắt lưng Tạ Doãn, không ngờ Tạ Doãn chỉ dùng hư chiêu, chỉ trong mấy bước đã lắc người thoát khỏi thế vây công của hai người họ.
Chu Phỉ cảm thấy phía sau có người nhanh chóng tới gần, bèn vung ra một đao không chút suy nghĩ, bị người khác một phát bắt lấy cổ tay.
Nàng bị bàn tay quen thuộc ấy làm lạnh run, lập tức nhận ra người phía sau là ai, bèn bỏ đi sức mạnh giữa chừng, hơi thở thình lình ngắt ngang khiến nàng hơi lảo đảo, được Tạ Doãn đỡ lấy.
Tay Tạ Doãn chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy, hắn nắm tay Chu Phỉ quẹt Vọng Xuân Sơn ra nửa vòng, Bắc quân lao tới thi nhau ngã rạp bị hắn bức lui, không lâu sau lại điên cuồng xông tới.
– A Phỉ.
Tạ Doãn nhẹ giọng nói:
– Kỳ thực ta có thể mang cô đi.
Một câu này rót vào tai ong ong của Chu Phỉ, tựa như rót một luồng sức lực vào cơ thể mềm nhũn của nàng, Vọng Xuân Sơn vốn quơ khắp nơi theo sức mạnh của Tạ Doãn chợt ngừng lại, sau đó, nàng vung tay tránh thoát Tạ Doãn.
Trên khuôn mặt cỡ lòng bàn tay của Chu Phỉ dính đầy vết máu khô, môi trắng bệch, ánh mắt mệt mỏi tựa như liền sau đó sẽ khép lại ngay, nhưng sâu trong con ngươi vẫn có ánh sáng – yếu ớt, nhưng bất diệt.
Trong nháy mắt, trường đao của nàng như có sức sống hồi quang phản chiếu, lưỡi đao khẽ vang lên, một chiêu “Phân Hải” ác liệt đẩy ra ngoài, nếu so với hai thức “Sơn” và “Phong” thì thức “Hải” nàng lĩnh ngộ sau cùng, ra chiêu luôn trúc trắc, tuy cũng dần ra dáng nhưng vẫn như thiếu thiếu thứ gì.
Không ngờ trong thiên quân vạn mã này lại khiến nàng một chiêu viên mãn.
Điểm sáng ấy trên mũi đao gần như lóa mắt.
Tiếp đó, Chu Phỉ trở tay dò vào vạt áo trước cũng đầy vết máu, lấy ra một gói nhỏ, lớp lụa mỏng manh bao lấy đồ trang sức cứng rắn ló ra giữa ngón tay đầy máu của nàng.
Chu Phỉ không trả lời hắn, chỉ nói:
– Thay ta trả cái này cho Sở Sở. Rồi tìm một người đáng tin giúp nàng ấy giữ gìn.
Tạ Doãn đứng ngoài hai bước nhìn nàng, Chu Phỉ đã là cung hết đà, hắn có thể dễ dàng mang nàng đi…
Hắn đưa tay nắm lấy cả tay Chu Phỉ và cái gói lụa nhỏ ấy vào lòng bàn tay, sau đó kéo nàng vào lòng, tránh thoát một loạt mũi tên bay qua, nghiêng đầu nói khẽ bên tai nàng:
– Trong đây có một thứ rất quan trọng, là chìa khóa của “Hải Thiên Nhất Sắc”, thậm chí là chìa khóa quan trọng nhất, cô nhìn ra được là ta luôn truy tra về Hải Thiên Nhất Sắc chứ?
Chu Phỉ:
– Nhìn ra được.
Ánh mắt Tạ Doãn trầm xuống, lúc này, hắn chợt không còn là công tử phóng khoáng ngồi đối diện với xương trắng và gió mát trong ngục tối nơi sơn cốc nữa, toàn thân hắn toát ra vẻ ảm đạm khó nói thành lời, như một pho tượng cổ quái nửa mặt đen, nửa mặt cười.
Với khinh công có thể qua lại sông Tẩy Mặc tự nhiên của Tạ Doãn thì dù có mang theo một người cũng vô cùng nhẹ nhàng, chiếc cằm gầy gò của hắn lướt qua tóc Chu Phỉ, hờ hững hỏi:
– Vậy cô làm thế này là có ý gì, thử thách xem ta có tự trộm hay không sao?
Vọng Xuân Sơn trong tay Chu Phỉ vung lên, đâm liền ba tên Bắc quân vây tới, nàng nghe thấy ý phẫn nộ trong lời Tạ Doãn thì không hiểu sao lại có chút vui vẻ “chơi ngược lại được một phần”.
Có điều Chu Phỉ không nói gì, chỉ nhét đồ vào tay Tạ Doãn rồi rút ngón tay mình bị hắn nắm đến đỏ bừng ra, nhìn hắn.
Một người, không thể lâm trận bỏ chạy trên chiến trường của chính mình.
Mà vật này, ký thác lời hứa sinh tử, nặng như tính mạng bản thân ta.
Một mạng này giao cho ngươi, còn một mạng, ta muốn dùng để châu chấu đá xe.
Đâu vào đó.
Núi xa mờ mờ, ráng trời rỏ máu.
Nàng xoay người hướng về phía quan binh như thác lũ.
Tạ Doãn không dằn được cái lạnh từ trong xương toát ra ngoài nhưng hồn vía như thiêu như đốt.
Đúng lúc này, một tiếng ngựa hí cao vút vang lên trong tiếng đao kiếm khắp núi… nơi đây đều là đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, là ai cưỡi ngựa?
Sau đó trong không khí vang lên một tiếng kêu bén nhọn, một thanh mâu sắt to cỡ cổ tay thiếu nữ bị xem như mũi tên bắn qua, đóng đinh một Bắc quân có dáng dấp thủ lĩnh trên mặt đất, găm vào đất nửa thước, đuôi dài vẫn rung động không thôi.
Mái tóc dài tán loạn của Lâm Hạo bết vào thái dương, ngớ người nhìn chằm chằm mâu sắt run lên này một lát, khẽ kêu như điên:
– Sư, sư thúc…
Sau đó hắn chợt xoay đầu qua chỗ khác, chỉ thấy một đội người võ công cao cường như tách biển ngược dòng người giết tới, nơi họ đi qua ngạo nghễ vô song, trực tiếp phá vòng vây Bắc quân ra một lỗ hổng.
Không biết là ai kêu lên:
– Đại đương gia!
Ba chữ này lập tức như dầu đổ vào nước sôi, bùng nổ, Cốc Thiên Toàn tức khắc như gặp đại địch, không để ý gì nữa, ba chân bốn cẳng vọt tới cạnh Tào Ninh:
– Vương gia!
Sắc mặt Tào Ninh nghiêm lại:
– Đích thân Lý Cẩn Dung?
– Đúng vậy.
Cốc Thiên Toàn huýt dài một tiếng, tất cả Bắc Đẩu đều tụ tập quanh “mặt trăng” đặc biệt tròn là Tào Ninh, quang cảnh hai mươi năm trước, dư uy lần ám sát cố đô chấn động Cửu Châu ngày đó như vẫn còn hiện hữu!
Lục Dao Quang cũng phi thân lui về:
– Vương gia, dẫu chỉ là mười mấy kẻ giang hồ không đáng lo, nhưng vẫn mời ngài di giá trước đến nơi an toàn…
Tào Ninh khoát tay ngắt lời ông ta.
Trong cơ thể cồng kềnh của Bắc Đoan vương ẩn chứa sự khéo léo mà người thường không tưởng tượng nổi, đầu óc hắn ta thực giống như một lưới dây trận hiểm ác móc nối từng vòng với nhau, hắn ta lướt qua đám người Lục Dao Quang, ánh mắt nhìn những kẻ Hành Tẩu Bang cực kỳ nổi bật, thình lình ra lệnh:
– Quân tiên phong rút về, cung tiễn thủ chuẩn bị!
Lục Dao Quang ngẩn ra, nhất thời không rõ hắn ta muốn làm gì.
– “Trời diệt Sở ta, không phải lỗi tại ta không chiến.” (1)
(1) Câu của Hạng Vũ trước khi tự sát, câu này có nhiều phiên bản, các phiên bản đều có nghĩa như nhau, chỉ khác ở mặt chữ.
Tào Ninh khẽ cảm thán trong đám người vẫn đang ù ù cạc cạc, kế đó vung tay lên, nghiêm nghị nói:
– Tập trung quân tinh nhuệ, xung phong hướng về dưới núi, lập tức xuống núi.
Đám người Cốc Thiên Toàn ban đầu còn sợ vị vương gia trẻ tuổi này quá coi thường Lý Cẩn Dung nhưng nghe xong mệnh lệnh này thì đều không hiểu ra sao. Vương gia làm vậy không phải quá coi thường mà là quá coi trọng rồi.
Dù Lý Cẩn Dung đưa tới là tinh nhuệ chân chính của 48 trại thì bất quá cũng chỉ hơn trăm người, vương gia nắm mấy vạn Bắc quân trong tay, lại thình lình lui về phòng ngừa truy kích khi ở trước mặt hơn trăm người hồi mã thương (2), còn lui rất khí thế!
(2) Hồi mã thương: tên một tuyệt chiêu trong thương pháp, giả vờ thua sau đó quay lại đánh bất ngờ lúc địch không phòng bị, ở đây ví von với nhóm Lý Cẩn Dung bỏ đi rồi bất ngờ quay lại.
Không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng vương gia suy cho cùng vẫn là vương gia, ngài ra lệnh thì đừng nói là lui lại, dù bảo họ tự sát tập thể ngay tại chỗ, họ cũng không thể trái lệnh.
Bắc quân lập tức chuyển hướng lưỡi đao, được ăn cả ngã về không, dốc toàn lực ép về phía đám Lý Cẩn Dung.
Dù là một đám nhất lưu cao thủ cũng không dám khinh thường, lập tức bị Bắc quân tản ra, chỉ có thể từng người ứng chiến, chiến cuộc tức khắc trở nên kịch liệt…
Chuyện sau đó, Chu Phỉ không còn nhớ nữa.
Trước mắt nàng tối sầm lại, lòng nghĩ rằng không thể ngã xuống nhưng thân thể lại không nghe sai khiến, trường đao chỉa xuống đất, vừa vặn chống đỡ nàng, nàng cứ đứng như vậy mà hôn mê.
Dày chút thì càng tốt, nhưng không có cũng không ảnh hưởng tới gân cốt.
Tào Ninh thậm chí nhàn rỗi cười nho nhã với Lâm Hạo.
Lâm Hạo bị hắn ta cười làm nổi da gà, toàn thân giật mình, lập tức cảm thấy không ổn, quát:
– Cẩn thận, có trá!
– Đâu có.
Tào Ninh chắp tay cười nói:
– Chỉ có điều nếu ta có thể thuận lợi thoát thân, đương nhiên sẽ tự mình xuống núi, còn nếu ta không thể thoát thân sẽ bị áp giải vào trong trại, một trong Lục đại nhân và Cốc đại nhân tất nhiên cũng xuống núi chủ trì đại cục, nhưng bây giờ chúng ta đều bị vây ở nơi đây, đại quân dưới núi chậm chạp không chờ được tin tức, phải chăng chỉ có thể nói rõ một loại tình huống?
Lời hắn ta chưa dứt, trong sơn cốc chợt vang lên tiếng bước chân nghiêm chỉnh và tiếng hiệu các binh sĩ gọi, âm thanh ấy càng lúc càng gần, như từng vòng từng vòng gợn sóng chẳng lành lan ra bốn phương tám hướng.
– Chính là chúng ta cần người.
Tào Ninh thấp giọng nói, kế đó ánh mắt hắn ta băng qua Lâm Hạo, xoay người nhìn về phía Tạ Doãn đang bị kẹp giữa Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang, cao giọng:
– Tạ huynh, ta thấy huynh vẫn nên chạy đi thì hơn.
Tạ Doãn cười ha ha, vốn định chiếm chút hời về miệng lưỡi, nhưng đang mắc tay hai đại Bắc Đẩu, xem ra cũng thực không nhẹ nhõm nổi, Tạ Doãn tránh thoát một đao hiểm hóc của Lục Dao Quang, chỉ kịp cười một tiếng, nhất thời không rảnh mở miệng.
Tào Ninh lắc đầu nói:
– Sao đều không nghe khuyên thế? Bây giờ các ngươi chạy, ta còn có thể bảo người chậm chút hãy đuổi theo. Ôi, nơi địa linh nhân kiệt như vầy, chư vị lại nhiều anh hùng hào kiệt như vậy, ngã xuống nơi đây há chẳng đáng tiếc ư? Sao không biết thức thời?
Lâm Hạo đỏ mắt, cười lạnh:
– Hạng người giết chó, chưa biết hết mặt chữ thì sao biết thức thời? Tiếc rằng hôm nay liên lụy bằng hữu ngàn dặm xa xôi tới làm khách, không kịp mời mọi người uống một ly rượu.
Một đao Dương Cẩn chém tên áo đen Bắc Đẩu thành hai khúc:
– Nợ đi!
Một người của Hành Tẩu Bang cũng nói:
– Hán tử này nói năng sảng khoái, tốt hơn nha đầu xấu tính trong trại các ngươi nhiều!
Chu Phỉ tự dưng bị chiến hữu nói bóng nói gió, nhưng không rảnh phản bác.
Trước mắt nàng càng lúc càng mơ hồ, hầu như chỉ múa đao theo bản năng, Khô Vinh chân khí trên người bị ép hòa thành một thể với chút nội lực bé nhỏ của nàng.
Trong thành Hoa Dung, nàng bị dăm ba câu của Đoàn Cửu Nương điên kích thích thổ huyết, bây giờ nghĩ lại, tâm tính đúng là giòn.
Vậy bây giờ, là thứ gì chống đỡ nàng đây?
Thục Trung nhiều núi nhiều cây, Chu Phỉ nhớ mình từng vô số lần ngó lơ xẹt qua mấy ngọn cây ấy.
Giọt sương vụn vặt đầy cành vào những sớm mai, nàng không có khinh công đi qua không dấu vết như Tạ Doãn, lúc qua lại luôn không cẩn thận làm cành cây run rẩy, giọt sương ngưng tụ trên đó sẽ đổ rào rào xuống, thường xuyên khiến mấy người tuần núi đi ngang qua ướt đầy đầu.
May mà các sư huynh đa phần đều không chấp nhặt với nàng.
Nàng từng vô số lần nhảy đến môn phái khác “học lén”, kỳ thực không thể tính là lén vì ngoại trừ Minh Phong, tất cả mọi người đều mở cửa cho tùy ý xem, chỉ là Chu Phỉ hơi quái gở, đặc biệt không ưa dáng vẻ mọi bề suôn sẻ của Lý Thịnh… cũng không đúng, kỳ thực nếu tính kỹ thì hẳn là nàng không ưa Lý Thịnh trước nên mới cố ý làm ngược lại, trở nên càng lúc càng không thích phản ứng với người khác.
Thiên Chung, Xích Nham, Tiêu Tương… có môn phái vẫn còn tinh túy, có môn phái đã sa sút.
Nàng giống như con thú nhỏ tham nhiều nhai chẳng nát, cái gì cũng muốn sờ nhưng học thì chẳng ra ngô ra khoai, mãi đến khi Chu Dĩ Đường rời đi không quay đầu lại, nàng mới xem như chân chính chú tâm, tỉnh tỉnh mê mê lần dò con đường mình muốn đi.
Chu Phỉ từng cảm thấy, mãi đến khi nàng xuất sư xuống núi, cuộc đời nàng mới bắt đầu.
Bởi mười mấy năm quá khứ ngày nào cũng như ngày nấy, không có gì để kể, chỉ một câu là có thể nói xong đầu đuôi gốc ngọn, căn bản không tính là “từng trải” gì. Nhưng bỗng nhiên, trong cơn gió cuối thu, nàng chợt nhớ đến rất nhiều chuyện mà trước đây nàng chưa từng lưu ý…
Khi đó nàng tranh hơn thua với Lý Thịnh trong tối ngoài sáng ra sao, làm mọi cách qua quít với Lý Nghiên nhưng vẫn không thể thoát cái đuôi dính chặt đó thế nào…
Vô số buổi chiều, nàng tỉnh ngủ trong thư phòng Chu Dĩ Đường, mặt hằn vết thoáng nhìn phong cảnh trong tiểu viện, nhìn cái nơi quen thuộc mỗi ngày đều có những điểm khác rất nhỏ ấy – ánh mặt trời từ từ thay đổi, mưa nắng luân phiên vô thường, cây cỏ khô héo rồi tươi tốt… cả cú gõ lên đầu nàng của Chu Dĩ Đường.
Nàng thậm chí nhớ Lý Cẩn Dung.
Lý Cẩn Dung nghiêm túc thận trọng rất nhiều năm, trừ ở trước mặt Chu Dĩ Đường có thể có chút mềm yếu nho nhỏ ra, còn lúc khác thì hầu như đều không có tình người.
Nhưng thỉnh thoảng bà sẽ gật đầu với Lý Thịnh, thở dài bất đắc dĩ với Lý Nghiên, và… khi có trưởng bối khen nàng thiên phú cao võ công tốt, bà tuy chưa từng phụ họa nhưng cũng chưa từng nói lời khiêm tốn như “tiểu súc sinh còn kém lắm” để phản bác.
Chu Phỉ cảm giác có lẽ mình sắp chết, từng chuyện từng chuyện cứ hiện lên trong đầu nàng liên tục như đèn kéo quân, dường như xưa giờ nàng chưa từng cố ý nhớ tới, nhưng hóa ra lại chẳng thể nào quên.
Đại quân Bắc triều được huấn luyện nghiêm chỉnh cuối cùng cũng tràn lên.
Lúc này, toàn bộ 48 trại đã trống rỗng, mọi người yếu đuối đều đã lặng lẽ đi từ sau núi, có thể chạy thoát hay không phải nghe theo số trời, còn những người canh gác sau khi bị vây công trọng thương và hết thảy những người có thể cầm đao kiếm… kể cả người năng lực kém cỏi như Lý Nghiên đều đứng ở nơi này, sẵn sàng lấy trứng chọi đá.
Đại tướng dẫn binh của ngụy triều hét to:
– Bảo vệ vương gia, bắt lấy đạo tặc!
Lời còn chưa dứt, quân tiên phong đã cùng tiến lên, dù là tinh binh, mỗi người chẳng qua là người bình thường được huấn luyện cầm đao kiếm mấy năm mà thôi, giống như một vốc nước ấm giội lên người không làm bị thương nổi một sợi lông, nhưng họ tụ lại cùng nhau, phảng phất như thành một con sóng to lớn dời non lấp biển, trong chốc lát đã ly tán đội tinh nhuệ cuối cùng của 48 trại và Hành Tẩu Bang ra bốn phía.
Tạ Doãn giơ ngang móc câu dài của Khấu Đan trước ngực, chấn văng một đao của Lục Dao Quang, bàn tay giấu trong ống tay áo bào rộng nghiêng người tung một chưởng về phía Cốc Thiên Toàn. Bất kể hắn có dốc toàn lực hay không, Thôi Vân Chưởng mãi mãi đều mang vẻ nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, Cốc Thiên Toàn không dám cứng rắn đón đỡ, tránh đi nửa người rồi mới quát khẽ một tiếng, đưa tay tấn công về phía thắt lưng Tạ Doãn, không ngờ Tạ Doãn chỉ dùng hư chiêu, chỉ trong mấy bước đã lắc người thoát khỏi thế vây công của hai người họ.
Chu Phỉ cảm thấy phía sau có người nhanh chóng tới gần, bèn vung ra một đao không chút suy nghĩ, bị người khác một phát bắt lấy cổ tay.
Nàng bị bàn tay quen thuộc ấy làm lạnh run, lập tức nhận ra người phía sau là ai, bèn bỏ đi sức mạnh giữa chừng, hơi thở thình lình ngắt ngang khiến nàng hơi lảo đảo, được Tạ Doãn đỡ lấy.
Tay Tạ Doãn chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy, hắn nắm tay Chu Phỉ quẹt Vọng Xuân Sơn ra nửa vòng, Bắc quân lao tới thi nhau ngã rạp bị hắn bức lui, không lâu sau lại điên cuồng xông tới.
– A Phỉ.
Tạ Doãn nhẹ giọng nói:
– Kỳ thực ta có thể mang cô đi.
Một câu này rót vào tai ong ong của Chu Phỉ, tựa như rót một luồng sức lực vào cơ thể mềm nhũn của nàng, Vọng Xuân Sơn vốn quơ khắp nơi theo sức mạnh của Tạ Doãn chợt ngừng lại, sau đó, nàng vung tay tránh thoát Tạ Doãn.
Trên khuôn mặt cỡ lòng bàn tay của Chu Phỉ dính đầy vết máu khô, môi trắng bệch, ánh mắt mệt mỏi tựa như liền sau đó sẽ khép lại ngay, nhưng sâu trong con ngươi vẫn có ánh sáng – yếu ớt, nhưng bất diệt.
Trong nháy mắt, trường đao của nàng như có sức sống hồi quang phản chiếu, lưỡi đao khẽ vang lên, một chiêu “Phân Hải” ác liệt đẩy ra ngoài, nếu so với hai thức “Sơn” và “Phong” thì thức “Hải” nàng lĩnh ngộ sau cùng, ra chiêu luôn trúc trắc, tuy cũng dần ra dáng nhưng vẫn như thiếu thiếu thứ gì.
Không ngờ trong thiên quân vạn mã này lại khiến nàng một chiêu viên mãn.
Điểm sáng ấy trên mũi đao gần như lóa mắt.
Tiếp đó, Chu Phỉ trở tay dò vào vạt áo trước cũng đầy vết máu, lấy ra một gói nhỏ, lớp lụa mỏng manh bao lấy đồ trang sức cứng rắn ló ra giữa ngón tay đầy máu của nàng.
Chu Phỉ không trả lời hắn, chỉ nói:
– Thay ta trả cái này cho Sở Sở. Rồi tìm một người đáng tin giúp nàng ấy giữ gìn.
Tạ Doãn đứng ngoài hai bước nhìn nàng, Chu Phỉ đã là cung hết đà, hắn có thể dễ dàng mang nàng đi…
Hắn đưa tay nắm lấy cả tay Chu Phỉ và cái gói lụa nhỏ ấy vào lòng bàn tay, sau đó kéo nàng vào lòng, tránh thoát một loạt mũi tên bay qua, nghiêng đầu nói khẽ bên tai nàng:
– Trong đây có một thứ rất quan trọng, là chìa khóa của “Hải Thiên Nhất Sắc”, thậm chí là chìa khóa quan trọng nhất, cô nhìn ra được là ta luôn truy tra về Hải Thiên Nhất Sắc chứ?
Chu Phỉ:
– Nhìn ra được.
Ánh mắt Tạ Doãn trầm xuống, lúc này, hắn chợt không còn là công tử phóng khoáng ngồi đối diện với xương trắng và gió mát trong ngục tối nơi sơn cốc nữa, toàn thân hắn toát ra vẻ ảm đạm khó nói thành lời, như một pho tượng cổ quái nửa mặt đen, nửa mặt cười.
Với khinh công có thể qua lại sông Tẩy Mặc tự nhiên của Tạ Doãn thì dù có mang theo một người cũng vô cùng nhẹ nhàng, chiếc cằm gầy gò của hắn lướt qua tóc Chu Phỉ, hờ hững hỏi:
– Vậy cô làm thế này là có ý gì, thử thách xem ta có tự trộm hay không sao?
Vọng Xuân Sơn trong tay Chu Phỉ vung lên, đâm liền ba tên Bắc quân vây tới, nàng nghe thấy ý phẫn nộ trong lời Tạ Doãn thì không hiểu sao lại có chút vui vẻ “chơi ngược lại được một phần”.
Có điều Chu Phỉ không nói gì, chỉ nhét đồ vào tay Tạ Doãn rồi rút ngón tay mình bị hắn nắm đến đỏ bừng ra, nhìn hắn.
Một người, không thể lâm trận bỏ chạy trên chiến trường của chính mình.
Mà vật này, ký thác lời hứa sinh tử, nặng như tính mạng bản thân ta.
Một mạng này giao cho ngươi, còn một mạng, ta muốn dùng để châu chấu đá xe.
Đâu vào đó.
Núi xa mờ mờ, ráng trời rỏ máu.
Nàng xoay người hướng về phía quan binh như thác lũ.
Tạ Doãn không dằn được cái lạnh từ trong xương toát ra ngoài nhưng hồn vía như thiêu như đốt.
Đúng lúc này, một tiếng ngựa hí cao vút vang lên trong tiếng đao kiếm khắp núi… nơi đây đều là đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, là ai cưỡi ngựa?
Sau đó trong không khí vang lên một tiếng kêu bén nhọn, một thanh mâu sắt to cỡ cổ tay thiếu nữ bị xem như mũi tên bắn qua, đóng đinh một Bắc quân có dáng dấp thủ lĩnh trên mặt đất, găm vào đất nửa thước, đuôi dài vẫn rung động không thôi.
Mái tóc dài tán loạn của Lâm Hạo bết vào thái dương, ngớ người nhìn chằm chằm mâu sắt run lên này một lát, khẽ kêu như điên:
– Sư, sư thúc…
Sau đó hắn chợt xoay đầu qua chỗ khác, chỉ thấy một đội người võ công cao cường như tách biển ngược dòng người giết tới, nơi họ đi qua ngạo nghễ vô song, trực tiếp phá vòng vây Bắc quân ra một lỗ hổng.
Không biết là ai kêu lên:
– Đại đương gia!
Ba chữ này lập tức như dầu đổ vào nước sôi, bùng nổ, Cốc Thiên Toàn tức khắc như gặp đại địch, không để ý gì nữa, ba chân bốn cẳng vọt tới cạnh Tào Ninh:
– Vương gia!
Sắc mặt Tào Ninh nghiêm lại:
– Đích thân Lý Cẩn Dung?
– Đúng vậy.
Cốc Thiên Toàn huýt dài một tiếng, tất cả Bắc Đẩu đều tụ tập quanh “mặt trăng” đặc biệt tròn là Tào Ninh, quang cảnh hai mươi năm trước, dư uy lần ám sát cố đô chấn động Cửu Châu ngày đó như vẫn còn hiện hữu!
Lục Dao Quang cũng phi thân lui về:
– Vương gia, dẫu chỉ là mười mấy kẻ giang hồ không đáng lo, nhưng vẫn mời ngài di giá trước đến nơi an toàn…
Tào Ninh khoát tay ngắt lời ông ta.
Trong cơ thể cồng kềnh của Bắc Đoan vương ẩn chứa sự khéo léo mà người thường không tưởng tượng nổi, đầu óc hắn ta thực giống như một lưới dây trận hiểm ác móc nối từng vòng với nhau, hắn ta lướt qua đám người Lục Dao Quang, ánh mắt nhìn những kẻ Hành Tẩu Bang cực kỳ nổi bật, thình lình ra lệnh:
– Quân tiên phong rút về, cung tiễn thủ chuẩn bị!
Lục Dao Quang ngẩn ra, nhất thời không rõ hắn ta muốn làm gì.
– “Trời diệt Sở ta, không phải lỗi tại ta không chiến.” (1)
(1) Câu của Hạng Vũ trước khi tự sát, câu này có nhiều phiên bản, các phiên bản đều có nghĩa như nhau, chỉ khác ở mặt chữ.
Tào Ninh khẽ cảm thán trong đám người vẫn đang ù ù cạc cạc, kế đó vung tay lên, nghiêm nghị nói:
– Tập trung quân tinh nhuệ, xung phong hướng về dưới núi, lập tức xuống núi.
Đám người Cốc Thiên Toàn ban đầu còn sợ vị vương gia trẻ tuổi này quá coi thường Lý Cẩn Dung nhưng nghe xong mệnh lệnh này thì đều không hiểu ra sao. Vương gia làm vậy không phải quá coi thường mà là quá coi trọng rồi.
Dù Lý Cẩn Dung đưa tới là tinh nhuệ chân chính của 48 trại thì bất quá cũng chỉ hơn trăm người, vương gia nắm mấy vạn Bắc quân trong tay, lại thình lình lui về phòng ngừa truy kích khi ở trước mặt hơn trăm người hồi mã thương (2), còn lui rất khí thế!
(2) Hồi mã thương: tên một tuyệt chiêu trong thương pháp, giả vờ thua sau đó quay lại đánh bất ngờ lúc địch không phòng bị, ở đây ví von với nhóm Lý Cẩn Dung bỏ đi rồi bất ngờ quay lại.
Không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng vương gia suy cho cùng vẫn là vương gia, ngài ra lệnh thì đừng nói là lui lại, dù bảo họ tự sát tập thể ngay tại chỗ, họ cũng không thể trái lệnh.
Bắc quân lập tức chuyển hướng lưỡi đao, được ăn cả ngã về không, dốc toàn lực ép về phía đám Lý Cẩn Dung.
Dù là một đám nhất lưu cao thủ cũng không dám khinh thường, lập tức bị Bắc quân tản ra, chỉ có thể từng người ứng chiến, chiến cuộc tức khắc trở nên kịch liệt…
Chuyện sau đó, Chu Phỉ không còn nhớ nữa.
Trước mắt nàng tối sầm lại, lòng nghĩ rằng không thể ngã xuống nhưng thân thể lại không nghe sai khiến, trường đao chỉa xuống đất, vừa vặn chống đỡ nàng, nàng cứ đứng như vậy mà hôn mê.
/169
|