Người này không phải ai khác, đúng là Thẩm Mãn Phúc nhi tử của đại bá Thẩm Thành Trụ, lớn hơn Thẩm Hà Hương hai tuổi, năm nay mười ba, bị đại bá mẫu nuông chiều thành ra cái nết đó, cả nhà mình bị người nhà cũ đuổi ra, trong đó không thiếu phần “ công lao” của Thẩm Mãn Phúc đâu, lúc này Thẩm Hà Hương nhớ tới chuyện đó trên mặt lộ ra sự lạnh lẽo.
Quả nhiên thanh âm của tên đáng ghét kia liền truyền đến: “Ha ha, ta tưởng nhà ai bị sụp chứ, không nghĩ tới là nhà ngươi a, nhưng nói ra ngôi nhà bùn nát này cũng hơn mười năm rồi, để các ngươi ở lâu như thế cũng coi như không thiệt……”
Thẩm Hà Hương tức đến nỗi trợn mắt, nhìn cái bản mặt giống y chang đại bá, đột nhiên nhớ lại một chuyện, đó là trăm lượng bạc của Giản Thư Huyền, ở đời trước căn bản là không có khoản bạc này, nếu có cũng không đến nỗi Thẩm phụ sau đó phải đi làm liều, cho nên điểm ấy vẫn khiến Thẩm Hà Hương thầm nghĩ quái lạ, nhưng khi nhìn thấy tên Thẩm Mãn Phúc, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, láng máng nhớ kỹ lại kiếp trước tên Thẩm Mãn Phúc này đã từng lén lút chung quanh nhà mình, không lâu sau bên nhà cũ liền làm giàu bất chính, trong thành liền ló ra cái tiệm bán son phấn, cuộc sống ngày càng dễ chịu, nhà mình so với họ thì càng khốn cùng, quẫn bách.
Nếu không đoán sai thì năm đó chắc khoản trăm lượng bạc kia vô cùng có khả năng là bị tên Thẩm Mãn Phúc này nhặt được, nghĩ đến đây ánh mắt Thẩm Hà Hương nhìn về phía hắn đều đã kết một tầng băng, mà tên Thẩm Mãn Phúc kia da mặt dày, lúc này thấy Thẩm Hà Hương trừng mắt nhìn hắn, định làm ra cái trò con nít giật tóc nàng rồi chạy, muốn nhìn bộ dáng nàng khóc oa oa, nhưng chưa đưa tay ra phía trước liền sửng sốt.
Mới mấy tháng không gặp, xú nha đầu này sao giống như đã thay đổi, khi ở nhà cũ tuy rằng nàng ta không đến nỗi xấu xí, nhưng cả ngày mặc thô y xám xịt, không rất không thu hút ánh nhìn, lúc này đột ngột phát hiện ra nàng ta cư nhiên nhìn thuận mắt hơn, hơn nữa đôi mắt to tròn của nàng đang trừng lớn lại đẹp mắt vô cùng, ánh mắt Thẩm Mãn Phúc dừng lại trên người Thẩm Hà Hương nhìn nàng mặc quần áo vải bông mịn, nhất thời lộ ra ánh mắt như ngộ ra, con ngươi đảo như bi, tức khắc nói.
“Chậc chậc, phòng trong nhà đều đã sụp đổ rồi, nha đầu nhà ngươi cư nhiên còn có tâm tư trang điểm, hừ, khi về ta nhất định phải nói cho cha ta biết, đến lúc đó các ngươi cho dù có lết quay về dù một văn tiền cũng đừng hòng mơ tưởng đến……” Hắn nói xong vênh váo tự đắc hếch mắt lên trời, chờ Thẩm Hà Hương quỳ xuống khóc cầu hắn.
Thẩm Hà Hương nghe mà tức giận đến nghiến răng, điểm này nàng đương nhiên là biết, cho dù trở thành khất cái quỳ gối ở cửa nhà cũ đi nữa, đại bá của bọn họ cũng sẽ không cho tiền, điểm này Thẩm Hà Hương sớm đã trải qua vô số đổ máu bị giáo huấn mới hiểu ra được, cho nên khi nghe thấy sự uy hiếp của Thẩm Mãn Phúc, ngoài tức giận ra cũng không thấy sợ hãi gì, thậm chí còn cố ý nói:“Đúng vậy a, biện pháp này sao ta không nghĩ ra nhỉ, vậy thì nghe lời ngươi nha, một hồi nữa ăn điểm tâm xong chúng ta liền đi qua chỗ đại bá, ngươi kêu đại bá cứ yên tâm, chúng ta không cần tiền, cho chúng ta một chỗ ở là được, các ngươi nếu không chứa chấp chúng ta, ta và phụ mẫu liền nằm ăn vạ ở cửa nhà các ngươi không đi !” Nói xong liền không chút khách khí đóng sập cửa lại, sau đó gài chốt cửa, cũng không thèm nhìn tới tên Thẩm Mãn Phúc đang tức đến nỗi méo miệng kia, xoay người đi vào trong phòng.
Thẩm Mãn Phúc bị nhốt ở ngoài cửa tức giận muốn nhảy đùng đùng, không ai để ý đến đành phải ủ rũ bỏ đi, Thẩm phụ và Liễu thị không bao lâu đã trở lại, Thẩm phụ trong tay còn cầm một chậu nhỏ sữa bò, Thẩm Hà Hương vội vàng tiếp nhận, sau đó nhóm lửa hâm nóng, nấu sôi lên liền bỏ thêm chút bột vừng, sau đó múc ra ba bát để trên bàn.
Người một nhà ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, buổi sáng Thẩm phụ vừa đi tìm vài người trong thôn, ngoại trừ ba người khác đang đi làm ở bên ngoài thôn ra, thì những người còn lại đều làm việc nông vẫn khá rảnh rang, hiện tại cách thu hoạch vụ thu còn một đoạn thời gian, vừa vặn có thể hỗ trợ cất nhà, đối với bọn họ mà nói có thể ở trước cửa nhà kiếm tiền, cũng không ảnh hưởng chuyện gì, đương nhiên cầu còn không được, đều đáp ứng ngay tức khắc.
Thẩm phụ lại đi tìm người già trong thôn tính giúp nguyên liệu vật tư, trừ đi số gỗ không cần bỏ tiền ra mua, cái linh linh khác đủ loại và tiền công cộng lại cũng phải mất tám chín lượng bạc, nếu còn muốn dựng thêm mấy gian chứa đựng hương liệu hoa khô nữa, sân lại xây mở rộng thêm chút, vách tường vây lại cao hơn, chỉ sợ cũng phải hơn mười lượng bạc.
Nhưng Liễu thị cũng không hề lo lắng, vì lúc trên đường nàng đã thương lượng qua với Thẩm phụ, Thẩm phụ và Vu chưởng quầy có quan hệ rất tốt, nếu mở miệng chịu vay nợ bốn năm lượng bạc hẳn là không phải việc khó, nếu thế thì trong tay có khoảng mười ba mười bốn lượng bạc dùng để xây một ngôi nhà chắc chắn cũng còn thừa, nghĩ đến năm nay mùa đông liền có thể có ấm áp ở ngôi nià không dột không nát, khuê nữ cũng không bị cảnh lạnh lẽo nữa, tâm tình Liễu thị liền vô cùng tốt.
Thẩm Hà Hương còn càng cao hứng hơn nữa, nhà cỏ bùn loãng này mùa hè còn có thể chịu được, mùa đông rét mướt lạnh lẽo, muốn tắm rửa một cái đều gian nan vô cùng, ở kiếp trước với điều kiện như thế cũng chỉ có thể chịu đựng, đời này nàng không thể chịu được cảnh một hai tháng mới được tắm một lần, suy tính thời gian, hiện tại nếu xây ngay, đầu mùa đông liền có thể chuyển vào nhà mới ở, đốt lò sưởi trong phòng chắc là ấm áp lắm đây, một ngày tắm rửa vài lần cũng không sợ.
Ăn xong cơm, Thẩm phụ lại vội vã đứng dậy đi vào trong thôn tìm vài người có tay nghề công tượng khéo léo, Liễu thị thì thu dọn đồ đạc trong phòng, buổi sáng bà đã nói với Triệu gia nhà bên cạnh rồi, nhà nàng ấy có một chỗ ở để không có hai gian phòng, sân viện này là chỗ ở của riêng Triệu thái thái, sau khi bà qua đời thì để không, gian nhà tường bùn loãng của mình hiện tại bị đổ, không thích hợp ở tiếp trong đó, trong nhà đã tính cất lại, tạm thời không thể xây xong, cho nên trước tiên phải tìm một chỗ dung thân, bà đã xin trước với nàng dâu Triệu gia rồi, một tháng sẽ trả năm mươi văn tiền, thu dọn xong xuôi buổi tối có thể qua ở.
Cũng may đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, cách cũng không xa, mấy thứ như đệm chăn và vài thứ lặt vặt khác Liễu thị cùng Thẩm Hà Hương đi qua đi lại mấy lần là dọn qua hết, còn lại cũng không còn món nào quan trọng để đem đi hết, vị nàng dâu Triệu gia còn rất nhiệt tâm giúp xông hương đuổi côn trùng trong phòng, còn dọn gọn gàng ngăn nắp mọi thứ giúp họ.
Mấy ngày sau Thẩm phụ vội vã từ kinh thành trở về, thật sự có đem về năm lượng bạc, việc cất nhà mới cuối cùng cũng đã khởi công, Thẩm phụ trả mức tiền công không hề thấp hơn bên ngoài, hơn nữa người trong thôn thuần phác khi làm việc cũng hết sức mình, cho nên sau khi gian nhà bị dỡ xuống, nền móng đã nhanh chóng được hoàn tất.
Theo thảo thuận, đến cất nhà cho họ sẽ được bao ăn hai bữa sáng trưa, trách nhiệm này liền rơi xuống trên người Liễu thị và Thẩm Hà Hương, muốn nấu cho mười mấy người ăn cũng không phải là dễ dàng chuyện, buổi sáng thì đỡ hơn, buổi tối hôm trước chuẩn bị sẵn hai nồi bánh mì đen, có bỏ thêm dưa muối và thịt mặn, buổi sáng hấp lại là có thể dùng, hoặc nấu món cháo rau, bên trong có bỏ chút xương hầm, ăn kèm với bánh bột ngô, mười mấy nam nhân ăn như hổ đói, trước khi đi đã vét sạch trơn đáy nồi đáy bát..
Khó nhất đó là bữa trưa, vì buổi chiều là lúc người làm công mệt mỏi nhất, cần ăn uống tốt chút, nếu không kịp cung cấp cho họ ăn, người làm sẽ không vực dậy nổi tinh thần làm việc, cho nên Liễu thị và Thẩm Hà Hương mỗi ngày đều làm đa dạng các món ăn, nhưng nông gia chỉ có vài loại đồ ăn như thế, phải vắt hết óc mới có thể phối hợp các món ăn mới, làm cho bọn họ ở trong thời tiết nắng nóng vẫn ăn một cách nhẹ nhàng khoan khoái.
Đổi lại người bình thường khác cứ có ăn là tốt lắm rồi, nhưng da mặt Liễu thị mỏng, dù có túng quẫn thêm nữa cũng sẽ không để người ta chỉ chỏ sau lưng mình mắng vốn, cho nên cương quyết không quá tiết kiệm tiền, mua chút thịt mỡ xương heo, mỗi ngày đều đổi mới đa dạng món ăn, đám công nhân khi ăn cơm đều mặt mày hớn hở.
Thậm chí có một ngày vào bữa trưa, mỗi người còn được một khúc thịt kho mềm ngon, ăn ngon đến tận tâm can khiến mọi người hướng về phía Thẩm phụ giơ thẳng ngón cái, khen trực tiếp là cưới được nàng dâu tốt, làm đồ ăn còn ngon hơn so với nàng dâu nhà mình làm, thực tế những món ăn này phần lớn đều là chủ ý của Thẩm Hà Hương, Liễu thị mặc dù cũng thường nấu cơm, nhưng sao bằng được Thẩm Hà Hương đã bị tên tiểu thương kia trăm bề tra tấn, kén ăn kén uống đụng cái là lật bàn, Thẩm Hà Hương luôn phải cẩn thận hầu hạ.
Tuy rằng tay nghề tốt, nhưng vốn bị bắt buộc, không cam tâm tình nguyện, hơn nữa kiếp này có phụ mẫu ở bên người, đương nhiên là thích thì làm không thích thì để đó, lúc này thấy Liễu thị sốt ruột, thế mới đưa ra chút chủ ý, không nghĩ tới hiệu quả tốt như thế, ngay cả Thẩm phụ ăn vào cũng thỏa mãn túa ra mồ hôi đầm đìa, cảm thấy rất kiêu ngạo, hai mẹ con ngày ngày đưa tới đồ ăn, ngay cả món canh suông sương hầm cũng sạch đáy nồi, một chút cũng không thừa, chủ nhà đối đãi thịnh tình, người làm đương nhiên phải ra sức, không hề dây dưa kéo dài thời gian, cứ như thế khẳng định có thể cất xong nhà trước khi rét mướt đến, Thẩm gia có thể ở nhà mới trước ngày đông chí rồi.
Vì nương Hổ Tử thường tới hỗ trợ, ngay cả tiểu muội của Hổ Tử, nha đầu mười tuổi Lý Nhị nha đều chạy tới giúp nhóm lửa, Liễu thị áy náy liền đưa qua chút dầu bôi tóc và son phấn coi như là cảm tạ.
Thẩm Hà Hương ngẫm nghĩ, cảm thấy dầu bôi tóc son phấn tất nhiên tốt, nhưng nương Hổ Tử làm người biết giữ thân phận, là quả phụ cũng không dám sửa soạn sợ vạ mồm, vừa vặn nàng đang cân nhắc mùa đông làm xà phòng tắm bán, vì làn da khô nẻ không bằng mùa hè, dùng xà phòng tắm rửa có thể khiến làn da tương đối dễ chịu, không bằng bây giờ làm luôn mấy hộp, cũng tiện để nương và mình dùng luôn.
Làm bánh xà phòng tắm này ngoại trừ dùng một ít cánh hoa giã nát như bùn và hoa lộ tự chưng cất ra, còn cần ít xà phòng, một ít hạt đậu và hương liệu, sau đó trộn lẫn với nhau rồi mài hơn một ngàn lần, thẳng đến khi mài mịn, sau đó bỏ hộp đè thật chặt, khi dùng thì lấy mảnh trúc bới lên một cục, mặc dù không bì kịp loại son phấn nhẵn mịn nhẹ nhàng kia, nhưng có thể tạo bọt, rửa xong lại dùng nước sạch dội qua, làn da sẽ thấy đặc biệt trắng nõn, từ tầng lớp phú quý gia trong kinh thành, cho tới nha hoàn gã sai vặt đều dùng thứ này, đó là thứ mà nhà bình dân nào cũng để trong nhà một hộp.
Vừa vặn trong nhà có chút hạt đậu, còn thừa chút ít sau khi xào rau, Thẩm Hà Hương mượn nàng dâu Triệu gia mài mất một ngày, lại lấy loại hoa nhài mà nàng yêu nhất giã thành nhỏ vụn, lấy hoa nhài lộ và một ít xà phòng, cộng thêm một loại nhựa của loại gỗ Du, làm ra hai hộp, tuy rằng không có hương liệu gì quý báu trong đó, nhưng có dùng vài giọt linh thủy ngâm nên hương hoa vô cùng tươi mát thơm ngát, mùi hương ngân nga, có thể khiến người ngửi không hề có chút chán ngấy.
Lập tức lại dùng hoa quế làm ra hai hộp, thế mới dùng giỏ trúc đựng, đợi mấy ngày không thấy Hổ Tử nương đến, đúng lúc giữa trưa đưa cơm nàng liền lặng lẽ tìm gặp Hổ Tử, thấy không có người liền vội vàng lấy hai hộp bánh xà phòng tắm mùi hoa Quế ra nói:“Hổ Tử ca, ta chờ hai ngày cũng không thấy Lý tiểu muội đến, cho nên ca giúp ta đem thứ này về cho muội ấy đi……” Khi thấy Hổ Tử dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình rồi nhìn hộp, nàng vội giải thích nói:“Đây là bánh xà phòng tắm ta làm, tặng cho Ngô tẩu và Lý muội dùng, chiếc hộp làm bằng gỗ, dùng xong có thể ném đi, nắp hộp cứ như vậy mở……”
Hổ Tử đã đủ mười sáu tuổi, hình dáng có chút cao lớn, lúc này cao hơn Thẩm Hà Hương một cái đầu, lúc nàng đang cúi đầu giải thích cách dùng, Hổ Tử lộ ra ánh mắt có chút nóng bỏng nhìn khuôn mặt trắng nõn ẩm ướt của tiểu nữ tử trước mắt, và khi nói chuyện dung mạo nàng nhìn ôn nhu, nhất thời cư nhiên khến hắn ngắm đến mức ngây người.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một người đang đứng trên núi, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người, nhìn như kiểu không nóng không lạnh, nhưng lá cây trong tay lại không chịu nổi sự chấn động, cuối cùng trực tiếp bị nghiền thành chất nước xanh, sắc mặt cũng không biết là mặt trời chiếu hay là lí do khác, mà nhìn càng ngày càng đen.
Quả nhiên thanh âm của tên đáng ghét kia liền truyền đến: “Ha ha, ta tưởng nhà ai bị sụp chứ, không nghĩ tới là nhà ngươi a, nhưng nói ra ngôi nhà bùn nát này cũng hơn mười năm rồi, để các ngươi ở lâu như thế cũng coi như không thiệt……”
Thẩm Hà Hương tức đến nỗi trợn mắt, nhìn cái bản mặt giống y chang đại bá, đột nhiên nhớ lại một chuyện, đó là trăm lượng bạc của Giản Thư Huyền, ở đời trước căn bản là không có khoản bạc này, nếu có cũng không đến nỗi Thẩm phụ sau đó phải đi làm liều, cho nên điểm ấy vẫn khiến Thẩm Hà Hương thầm nghĩ quái lạ, nhưng khi nhìn thấy tên Thẩm Mãn Phúc, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, láng máng nhớ kỹ lại kiếp trước tên Thẩm Mãn Phúc này đã từng lén lút chung quanh nhà mình, không lâu sau bên nhà cũ liền làm giàu bất chính, trong thành liền ló ra cái tiệm bán son phấn, cuộc sống ngày càng dễ chịu, nhà mình so với họ thì càng khốn cùng, quẫn bách.
Nếu không đoán sai thì năm đó chắc khoản trăm lượng bạc kia vô cùng có khả năng là bị tên Thẩm Mãn Phúc này nhặt được, nghĩ đến đây ánh mắt Thẩm Hà Hương nhìn về phía hắn đều đã kết một tầng băng, mà tên Thẩm Mãn Phúc kia da mặt dày, lúc này thấy Thẩm Hà Hương trừng mắt nhìn hắn, định làm ra cái trò con nít giật tóc nàng rồi chạy, muốn nhìn bộ dáng nàng khóc oa oa, nhưng chưa đưa tay ra phía trước liền sửng sốt.
Mới mấy tháng không gặp, xú nha đầu này sao giống như đã thay đổi, khi ở nhà cũ tuy rằng nàng ta không đến nỗi xấu xí, nhưng cả ngày mặc thô y xám xịt, không rất không thu hút ánh nhìn, lúc này đột ngột phát hiện ra nàng ta cư nhiên nhìn thuận mắt hơn, hơn nữa đôi mắt to tròn của nàng đang trừng lớn lại đẹp mắt vô cùng, ánh mắt Thẩm Mãn Phúc dừng lại trên người Thẩm Hà Hương nhìn nàng mặc quần áo vải bông mịn, nhất thời lộ ra ánh mắt như ngộ ra, con ngươi đảo như bi, tức khắc nói.
“Chậc chậc, phòng trong nhà đều đã sụp đổ rồi, nha đầu nhà ngươi cư nhiên còn có tâm tư trang điểm, hừ, khi về ta nhất định phải nói cho cha ta biết, đến lúc đó các ngươi cho dù có lết quay về dù một văn tiền cũng đừng hòng mơ tưởng đến……” Hắn nói xong vênh váo tự đắc hếch mắt lên trời, chờ Thẩm Hà Hương quỳ xuống khóc cầu hắn.
Thẩm Hà Hương nghe mà tức giận đến nghiến răng, điểm này nàng đương nhiên là biết, cho dù trở thành khất cái quỳ gối ở cửa nhà cũ đi nữa, đại bá của bọn họ cũng sẽ không cho tiền, điểm này Thẩm Hà Hương sớm đã trải qua vô số đổ máu bị giáo huấn mới hiểu ra được, cho nên khi nghe thấy sự uy hiếp của Thẩm Mãn Phúc, ngoài tức giận ra cũng không thấy sợ hãi gì, thậm chí còn cố ý nói:“Đúng vậy a, biện pháp này sao ta không nghĩ ra nhỉ, vậy thì nghe lời ngươi nha, một hồi nữa ăn điểm tâm xong chúng ta liền đi qua chỗ đại bá, ngươi kêu đại bá cứ yên tâm, chúng ta không cần tiền, cho chúng ta một chỗ ở là được, các ngươi nếu không chứa chấp chúng ta, ta và phụ mẫu liền nằm ăn vạ ở cửa nhà các ngươi không đi !” Nói xong liền không chút khách khí đóng sập cửa lại, sau đó gài chốt cửa, cũng không thèm nhìn tới tên Thẩm Mãn Phúc đang tức đến nỗi méo miệng kia, xoay người đi vào trong phòng.
Thẩm Mãn Phúc bị nhốt ở ngoài cửa tức giận muốn nhảy đùng đùng, không ai để ý đến đành phải ủ rũ bỏ đi, Thẩm phụ và Liễu thị không bao lâu đã trở lại, Thẩm phụ trong tay còn cầm một chậu nhỏ sữa bò, Thẩm Hà Hương vội vàng tiếp nhận, sau đó nhóm lửa hâm nóng, nấu sôi lên liền bỏ thêm chút bột vừng, sau đó múc ra ba bát để trên bàn.
Người một nhà ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, buổi sáng Thẩm phụ vừa đi tìm vài người trong thôn, ngoại trừ ba người khác đang đi làm ở bên ngoài thôn ra, thì những người còn lại đều làm việc nông vẫn khá rảnh rang, hiện tại cách thu hoạch vụ thu còn một đoạn thời gian, vừa vặn có thể hỗ trợ cất nhà, đối với bọn họ mà nói có thể ở trước cửa nhà kiếm tiền, cũng không ảnh hưởng chuyện gì, đương nhiên cầu còn không được, đều đáp ứng ngay tức khắc.
Thẩm phụ lại đi tìm người già trong thôn tính giúp nguyên liệu vật tư, trừ đi số gỗ không cần bỏ tiền ra mua, cái linh linh khác đủ loại và tiền công cộng lại cũng phải mất tám chín lượng bạc, nếu còn muốn dựng thêm mấy gian chứa đựng hương liệu hoa khô nữa, sân lại xây mở rộng thêm chút, vách tường vây lại cao hơn, chỉ sợ cũng phải hơn mười lượng bạc.
Nhưng Liễu thị cũng không hề lo lắng, vì lúc trên đường nàng đã thương lượng qua với Thẩm phụ, Thẩm phụ và Vu chưởng quầy có quan hệ rất tốt, nếu mở miệng chịu vay nợ bốn năm lượng bạc hẳn là không phải việc khó, nếu thế thì trong tay có khoảng mười ba mười bốn lượng bạc dùng để xây một ngôi nhà chắc chắn cũng còn thừa, nghĩ đến năm nay mùa đông liền có thể có ấm áp ở ngôi nià không dột không nát, khuê nữ cũng không bị cảnh lạnh lẽo nữa, tâm tình Liễu thị liền vô cùng tốt.
Thẩm Hà Hương còn càng cao hứng hơn nữa, nhà cỏ bùn loãng này mùa hè còn có thể chịu được, mùa đông rét mướt lạnh lẽo, muốn tắm rửa một cái đều gian nan vô cùng, ở kiếp trước với điều kiện như thế cũng chỉ có thể chịu đựng, đời này nàng không thể chịu được cảnh một hai tháng mới được tắm một lần, suy tính thời gian, hiện tại nếu xây ngay, đầu mùa đông liền có thể chuyển vào nhà mới ở, đốt lò sưởi trong phòng chắc là ấm áp lắm đây, một ngày tắm rửa vài lần cũng không sợ.
Ăn xong cơm, Thẩm phụ lại vội vã đứng dậy đi vào trong thôn tìm vài người có tay nghề công tượng khéo léo, Liễu thị thì thu dọn đồ đạc trong phòng, buổi sáng bà đã nói với Triệu gia nhà bên cạnh rồi, nhà nàng ấy có một chỗ ở để không có hai gian phòng, sân viện này là chỗ ở của riêng Triệu thái thái, sau khi bà qua đời thì để không, gian nhà tường bùn loãng của mình hiện tại bị đổ, không thích hợp ở tiếp trong đó, trong nhà đã tính cất lại, tạm thời không thể xây xong, cho nên trước tiên phải tìm một chỗ dung thân, bà đã xin trước với nàng dâu Triệu gia rồi, một tháng sẽ trả năm mươi văn tiền, thu dọn xong xuôi buổi tối có thể qua ở.
Cũng may đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, cách cũng không xa, mấy thứ như đệm chăn và vài thứ lặt vặt khác Liễu thị cùng Thẩm Hà Hương đi qua đi lại mấy lần là dọn qua hết, còn lại cũng không còn món nào quan trọng để đem đi hết, vị nàng dâu Triệu gia còn rất nhiệt tâm giúp xông hương đuổi côn trùng trong phòng, còn dọn gọn gàng ngăn nắp mọi thứ giúp họ.
Mấy ngày sau Thẩm phụ vội vã từ kinh thành trở về, thật sự có đem về năm lượng bạc, việc cất nhà mới cuối cùng cũng đã khởi công, Thẩm phụ trả mức tiền công không hề thấp hơn bên ngoài, hơn nữa người trong thôn thuần phác khi làm việc cũng hết sức mình, cho nên sau khi gian nhà bị dỡ xuống, nền móng đã nhanh chóng được hoàn tất.
Theo thảo thuận, đến cất nhà cho họ sẽ được bao ăn hai bữa sáng trưa, trách nhiệm này liền rơi xuống trên người Liễu thị và Thẩm Hà Hương, muốn nấu cho mười mấy người ăn cũng không phải là dễ dàng chuyện, buổi sáng thì đỡ hơn, buổi tối hôm trước chuẩn bị sẵn hai nồi bánh mì đen, có bỏ thêm dưa muối và thịt mặn, buổi sáng hấp lại là có thể dùng, hoặc nấu món cháo rau, bên trong có bỏ chút xương hầm, ăn kèm với bánh bột ngô, mười mấy nam nhân ăn như hổ đói, trước khi đi đã vét sạch trơn đáy nồi đáy bát..
Khó nhất đó là bữa trưa, vì buổi chiều là lúc người làm công mệt mỏi nhất, cần ăn uống tốt chút, nếu không kịp cung cấp cho họ ăn, người làm sẽ không vực dậy nổi tinh thần làm việc, cho nên Liễu thị và Thẩm Hà Hương mỗi ngày đều làm đa dạng các món ăn, nhưng nông gia chỉ có vài loại đồ ăn như thế, phải vắt hết óc mới có thể phối hợp các món ăn mới, làm cho bọn họ ở trong thời tiết nắng nóng vẫn ăn một cách nhẹ nhàng khoan khoái.
Đổi lại người bình thường khác cứ có ăn là tốt lắm rồi, nhưng da mặt Liễu thị mỏng, dù có túng quẫn thêm nữa cũng sẽ không để người ta chỉ chỏ sau lưng mình mắng vốn, cho nên cương quyết không quá tiết kiệm tiền, mua chút thịt mỡ xương heo, mỗi ngày đều đổi mới đa dạng món ăn, đám công nhân khi ăn cơm đều mặt mày hớn hở.
Thậm chí có một ngày vào bữa trưa, mỗi người còn được một khúc thịt kho mềm ngon, ăn ngon đến tận tâm can khiến mọi người hướng về phía Thẩm phụ giơ thẳng ngón cái, khen trực tiếp là cưới được nàng dâu tốt, làm đồ ăn còn ngon hơn so với nàng dâu nhà mình làm, thực tế những món ăn này phần lớn đều là chủ ý của Thẩm Hà Hương, Liễu thị mặc dù cũng thường nấu cơm, nhưng sao bằng được Thẩm Hà Hương đã bị tên tiểu thương kia trăm bề tra tấn, kén ăn kén uống đụng cái là lật bàn, Thẩm Hà Hương luôn phải cẩn thận hầu hạ.
Tuy rằng tay nghề tốt, nhưng vốn bị bắt buộc, không cam tâm tình nguyện, hơn nữa kiếp này có phụ mẫu ở bên người, đương nhiên là thích thì làm không thích thì để đó, lúc này thấy Liễu thị sốt ruột, thế mới đưa ra chút chủ ý, không nghĩ tới hiệu quả tốt như thế, ngay cả Thẩm phụ ăn vào cũng thỏa mãn túa ra mồ hôi đầm đìa, cảm thấy rất kiêu ngạo, hai mẹ con ngày ngày đưa tới đồ ăn, ngay cả món canh suông sương hầm cũng sạch đáy nồi, một chút cũng không thừa, chủ nhà đối đãi thịnh tình, người làm đương nhiên phải ra sức, không hề dây dưa kéo dài thời gian, cứ như thế khẳng định có thể cất xong nhà trước khi rét mướt đến, Thẩm gia có thể ở nhà mới trước ngày đông chí rồi.
Vì nương Hổ Tử thường tới hỗ trợ, ngay cả tiểu muội của Hổ Tử, nha đầu mười tuổi Lý Nhị nha đều chạy tới giúp nhóm lửa, Liễu thị áy náy liền đưa qua chút dầu bôi tóc và son phấn coi như là cảm tạ.
Thẩm Hà Hương ngẫm nghĩ, cảm thấy dầu bôi tóc son phấn tất nhiên tốt, nhưng nương Hổ Tử làm người biết giữ thân phận, là quả phụ cũng không dám sửa soạn sợ vạ mồm, vừa vặn nàng đang cân nhắc mùa đông làm xà phòng tắm bán, vì làn da khô nẻ không bằng mùa hè, dùng xà phòng tắm rửa có thể khiến làn da tương đối dễ chịu, không bằng bây giờ làm luôn mấy hộp, cũng tiện để nương và mình dùng luôn.
Làm bánh xà phòng tắm này ngoại trừ dùng một ít cánh hoa giã nát như bùn và hoa lộ tự chưng cất ra, còn cần ít xà phòng, một ít hạt đậu và hương liệu, sau đó trộn lẫn với nhau rồi mài hơn một ngàn lần, thẳng đến khi mài mịn, sau đó bỏ hộp đè thật chặt, khi dùng thì lấy mảnh trúc bới lên một cục, mặc dù không bì kịp loại son phấn nhẵn mịn nhẹ nhàng kia, nhưng có thể tạo bọt, rửa xong lại dùng nước sạch dội qua, làn da sẽ thấy đặc biệt trắng nõn, từ tầng lớp phú quý gia trong kinh thành, cho tới nha hoàn gã sai vặt đều dùng thứ này, đó là thứ mà nhà bình dân nào cũng để trong nhà một hộp.
Vừa vặn trong nhà có chút hạt đậu, còn thừa chút ít sau khi xào rau, Thẩm Hà Hương mượn nàng dâu Triệu gia mài mất một ngày, lại lấy loại hoa nhài mà nàng yêu nhất giã thành nhỏ vụn, lấy hoa nhài lộ và một ít xà phòng, cộng thêm một loại nhựa của loại gỗ Du, làm ra hai hộp, tuy rằng không có hương liệu gì quý báu trong đó, nhưng có dùng vài giọt linh thủy ngâm nên hương hoa vô cùng tươi mát thơm ngát, mùi hương ngân nga, có thể khiến người ngửi không hề có chút chán ngấy.
Lập tức lại dùng hoa quế làm ra hai hộp, thế mới dùng giỏ trúc đựng, đợi mấy ngày không thấy Hổ Tử nương đến, đúng lúc giữa trưa đưa cơm nàng liền lặng lẽ tìm gặp Hổ Tử, thấy không có người liền vội vàng lấy hai hộp bánh xà phòng tắm mùi hoa Quế ra nói:“Hổ Tử ca, ta chờ hai ngày cũng không thấy Lý tiểu muội đến, cho nên ca giúp ta đem thứ này về cho muội ấy đi……” Khi thấy Hổ Tử dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình rồi nhìn hộp, nàng vội giải thích nói:“Đây là bánh xà phòng tắm ta làm, tặng cho Ngô tẩu và Lý muội dùng, chiếc hộp làm bằng gỗ, dùng xong có thể ném đi, nắp hộp cứ như vậy mở……”
Hổ Tử đã đủ mười sáu tuổi, hình dáng có chút cao lớn, lúc này cao hơn Thẩm Hà Hương một cái đầu, lúc nàng đang cúi đầu giải thích cách dùng, Hổ Tử lộ ra ánh mắt có chút nóng bỏng nhìn khuôn mặt trắng nõn ẩm ướt của tiểu nữ tử trước mắt, và khi nói chuyện dung mạo nàng nhìn ôn nhu, nhất thời cư nhiên khến hắn ngắm đến mức ngây người.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một người đang đứng trên núi, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người, nhìn như kiểu không nóng không lạnh, nhưng lá cây trong tay lại không chịu nổi sự chấn động, cuối cùng trực tiếp bị nghiền thành chất nước xanh, sắc mặt cũng không biết là mặt trời chiếu hay là lí do khác, mà nhìn càng ngày càng đen.
/47
|