Nghĩ đến lúc trước khuê nữ có đề cập qua muốn mua ít lụa trắng để làm áo mặc đi ngủ, khi đó Liễu thị còn cảm thấy quá mức xa xỉ cũng không đáp ứng, nay nghĩ đến khuê nữ vì chuyện đó mà sự rầu rĩ không vui, rốt cuộc nữ nhi do chính mình sinh dưỡng, nhìn thấy cũng thập phần đau lòng, liền cầm tiền đưa cho Thẩm phụ nói buổi chiều có lên kinh giao dầu bôi tóc cho Vu chưởng quầy, lúc đó đi mua ít vải lụa trắng đem về, nghĩ đến gì đó liền đứt ruột lấy ra ba trăm đồng tiền nói:“Đến lúc đó ông lại mua thêm một thước rưỡi vải lụa màu xanh non mang về đây, ta có việc cần dùng.” Lần trước có miếng lụa thừa đã làm một cái yếm cho Hà Hương, Hà Hương cao hứng hôn mẫu thân một cái chụt lên má, nhưng nói thật miếng lụa màu hồng cánh sen đó không tệ, nhưng dù sao cũng để đó nhiều năm rồi, màu sắc ít nhiều đều có chút bị mất màu, hiện tại khuê nữ đang ở lứa tuổi xanh tươi, thích nhất là loại màu sắc rực rỡ tươi tắn, màu sắc đó quá mức thành thục, nếu làm một cái mới với màu sắc tươi tắn hơn, nữ nhi hẳn là sẽ vui lắm đây.
Hai ngày nay có không ít quan phủ và nha dịch đi lên Hương Sơn, điều này làm cho cảm xúc trong Thẩm Hà Hương vốn có chút dịu đi nay lại khẩn trương lên, dù sao chung quanh chân núi Hương Sơn hẻo lánh, những hộ nông gia bình thường sinh sống cũng không nhiều lắm, thưa thớt lác đác đếm cũng chỉ hơn mười nhà, làm sao có thể đột nhiên dính dáng đến quan phủ, đừng nói là Thẩm Hà Hương, ngay Thẩm phụ và Liễu thị cũng đều cảm thấy kỳ lạ, cho nên đã nhiều ngày cũng không dám lên núi.
Thẩm Hà Hương mặc dù không đi ra ngoài, nhưng đã nhiều ngày đều lưu tâm đến chuyện bên ngoài, có một ngày xuyên qua cửa sổ có nhìn thấy có nha dịch dẫn theo một ông lão hơn sáu mươi tuổi đi qua con đường nhỏ qua cửa nhà nàng, nàng thậm chí còn nghe được lão nhân kia nói:“…… Quan gia cần phải tin tưởng ta, trong sơn động kia rõ ràng còn có một tiểu tử buôn lậu hương liệu, tuổi tác y phục và thương tích trên người đều giống hệt như trên lệnh truy nã dán ở kinh thành viết, mặc dù hắn đã đánh hơi được tin tức bỏ chạy rồi, nhưng đi đứng không tiện lợi chỉ sợ cũng không chạy được bao xa, đến lúc đó chúng ta……”
Phía sau còn nói gì thêm nữa, Thẩm Hà Hương cũng không có nghe được, nhưng trong tim vẫn đập thình thịch, đây không phải cái gì kinh hỉ mà là bị kinh hách, vì thanh âm lão nhân kia nghe giống hệt thanh âm nàng đã nghe ở trong sơn động ngày ấy, hơi suy nghĩ một chút nàng liền đoán được sự tình trước sau từ đầu đến cuối.
Trước kia nàng đã nghe Thẩm phụ nói qua rồi, nếu bắt được một tên buôn lậu hương liệu, người tố giác có thể lấy được năm lượng bạc, lão nhân kia hiển nhiên đó là thèm thuồng đến số bạc đó, nhưng loại người này ngoài mặt mạo nhận mình là ân nhân cứu mạng, sau lưng liền tìm nha dịch tới bắt người, hành vi thật đáng xấu hổ, cũng đáng đời lần này dẫn người vào núi, công dã tràng xe cát, không để hắn lục soát bắt được người.
Kết quả này ít nhiều cũng làm cho Thẩm Hà Hương hơi bình tĩnh lại chút, dù sao hơn trăm lượng bạc của tên Giản Thư Huyền kia vẫn được nàng chôn ở dưới gốc cây, người này không bị thì rất tốt, nếu một khi bị quan phủ bắt được, vậy thì có thể sẽ thân xác sẽ chịu tội đến khi nào khai ra chỗ giấu số bạc mới thôi, đến lúc đó một nhà ba người nhà mình vô cớ bị liên lụy, chỉ suy ngẫm thôi mà Thẩm Hà Hương đều cảm thấy phía sau lưng rét run.
Việc này kỳ thật nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, trong nhà nếu có chút tiền bạc xoay sở cũng đỡ hơn nhiều, nhưng tình huống hiện tại trong nhà, một khi bị tóm, kết cục cũng không thể tốt hơn tên Giản Thư Huyền kia bao nhiêu.
Thẩm Hà Hương thay đổi suy nghĩ, suy tính một chút mới bình tĩnh trở lại, vì lí do kiếp trước không nghe ai nói người đó có tai ương lao ngục, đời trước cũng thật bình ổn, hơn nữa nha dịch đó hai ngày nay cũng không lục soát được người, nàng không muốn làm rối rắm mọi chuyện tự mình dọa mình, đợi quan sát hiểu rõ mấy ngày, thấy không có nha dịch lên núi tìm người nữa, Thẩm Hà Hương mới hoàn toàn yên lòng, cũng không khỏi bội phục tên Giản Thư Huyền kia, quả thật lời nói của lão nhân đó giảo hoạt vô cùng, đã vậy còn dẫn theo nhiều người vào núi đều không lục soát tìm được người, chân hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, cũng không biết có thể trốn được đi đâu.
Nhưng ý niệm này lóe lên trong đầu cho qua luôn, Thẩm Hà Hương cũng không tốt bụng đi tìm, nhưng trong lòng nghĩ sau này nếu có dịp làm việc thiện, nàng nhất định sẽ làm quang minh chính đại, tuyệt không lại lén lút để lại cơn nghẹn khuất.
Kế tiếp mười ngày Liễu thị làm cho Thẩm Hà Hương một cái tiểu y bằng lụa trắng, và một cái yếm màu xanh nhạt có thêu hoa sen, quả thực nhìn thấy khuê nữ hết sức thích, cứ cầm trong tay yêu thích không muốn buông.
Thẩm Hà Hương cũng từng sống phú quý, loại lụa này mặc dù thích, nhưng không nhất thiết như Liễu thị suy nghĩ thế, nàng vui mừng chỉ vì Liễu thị tự tay thêu cho nàng, đúng với tên nàng hai chữ Hà Hương, nụ hoa sen hé nở ngụ ý tuổi của nàng, toàn bộ hình thêu trông rất sống động, hiển nhiên là bỏ rất nhiều tâm huyết .
Khi còn bé nhà Liễu thị cũng là phú hộ, sau lụi bại mới gả cho Thẩm phụ, cho nên khi còn nhỏ có tú nương chỉ điểm qua, luyện được một tay thêu công giỏi, thêu bất cứ thứ gì cũng y như thật, nhưng do thân thể không tốt Thẩm phụ không để nàng thêu nhiều, sợ nàng lao động quá mức bệnh tình lại tăng thêm, mà hiện tại trong nhà tiền bạc sung túc, đương nhiên cũng không cần nàng vất vả như vậy.
Thẩm Hà Hương cẩn thận vuốt ve đường thêu nhấp nhô chặt chẽ, biết mẫu thân là vì nàng thức đêm, nhất thời xúc động, nghĩ đến những sự tốt đẹp của mẫu thân kiếp trước, trong mắt không khỏi mờ mịt nước, giống như giọt sương lộ trên cánh hoa lưỡng lự rơi xuống, khóe miệng chúm chím, ngọt ngào nói: “Cám ơn nương……”
Liễu thị nhìn thấy mà lòng như tan chảy, thầm nghĩ một câu, đôi mắt khuê nữ nhà mình sao xinh đẹp thế, bình thường nhìn tựa như một đầm nước, khi rưng rưng lại ngập nước long lanh lay động lòng người, lúc này tình mẫu thân nổi dậy lại muốn dùng chút vải lụa còn sót lại làm thêm cho nữ nhi cái hà bao, rồi thêu lên hoa sen để nữ nhi đeo tùy thân bên người.
Buổi tối Thẩm Hà Hương tắm rửa xong, dùng dầu hoa nhài bôi trơn thân thể, lại dùng tế vải bông nhẹ nhàng hút thấm chút nước trên da, thế mới mặc cái yếm xanh lá mạ có thêu hoa sen vào, áo khoác chính là tiểu y bằng lụa trắng, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, không bị ma sát với da như trước đây mặc vải bông, nói đến vải bông ma sát da, người khác nghe thấy có lẽ sẽ nghĩ quá mức nuông chiều rồi, chỉ có sinh ở phú quý môn, ngày ngày không cần lao động, như các tiểu thư phu nhân mới dưỡng được ra một làn da mềm mại trắng noãn như thế.
Giống nữ nhân nông gia có loại vải bông mịn thì đã vui vẻ như Tết đến rồi, nhưng Thẩm Hà Hương đó là một thân ‘mệnh nha hoàn thân tiểu thư’, sinh ở nông gia làn da vừa non mịn vừa mềm mại, nàng nói vải bông mịn ma sát da nếu ai nghe được sẽ nói nàng được nuông chiều hư rồi, nhưng thực tế quả nhiên là nửa điểm không giả, Liễu thị lúc trước cũng không tin, nhưng sau khi nhìn thấy thì vừa vui thích vừa lo lắng.
Khuê nữ nhà mình có được làn da do ông trời ưu ái, trắng mịn như tơ gấm trắng, ngay cả cái lỗ chân lông cũng không thấy, đương nhiên so sánh với loại vải bông mịn thì quả thật loại vải đó thô ráp hơn nhiều, lại thấy nàng tuổi còn nhỏ mà thân mình đã cân đối, nghĩ với dáng người da thịt như vậy tương lai gả đi cũng sẽ được trượng phu yêu thương, ngoài niềm vui mừng đó lại nghĩ đến khuôn mặt kiều diễm kia, lại có chút sầu lo, nếu sinh ở phú quý môn, nhất định là cả đời vinh hoa phú quý, nhưng cố tình là sinh ở nông gia, dung mạo như vậy ngược lại phúc họa khó liệu.
Thẩm Hà Hương nào biết suy nghĩ trong lòng Liễu thị, tâm tình tốt nhiều ngày nay, dùng linh thủy trong tay bỏ tám giọt tuyền dịch vào làm hai hộp dầu bôi tóc và Quế hoa lộ đưa cho Liễu thị, trong tay nàng có nguồn linh thủy hữu hạn, một ngày chỉ có chín giọt, dùng không hết để vào bình sứ cất đi, ngày hôm sau sẽ không nhìn thấy đâu, cho nên ngày nào phải dùng hết ngày đó, nếu không liền lãng phí, khi ngâm hoa làm dầu bôi tóc và son phấn cũng chỉ dùng đến một hai giọt thôi, hoa Quế ngâm xong có thể làm vài hũ dầu bôi tóc và son phấn, giống hai hộp như vậy dùng nhiều cũng coi như xa xỉ .
Dùng loại được ngâm qua linh thủy để làm ra dầu bôi tóc vừa thơm mùi lại ngọt, không hề có cảm giác ngán ngấy, bôi vào tóc còn rất đen mượt, son phấn thì lại tan thấm vào tay tức thì, hương vị ngọt ngào khắp mặt, dùng cây trâm khều nhẹ một ít lấy ra tay xoa nhẹ vỗ vỗ trên mặt, rất tự nhiên như chưa hề bôi qua son phấn, có nữ nhân nào lại không yêu cái đẹp, từ bà lão bảy mươi xuống nữ tử mười tám, thậm chí tiểu oa nhi ba, năm tuổi, Liễu thị lại không ngoại lệ, chỉ mới vừa hơn ba mươi tuổi, diện mạo vốn đã thay đổi nhiều, màu da hơi trắng, trong khoảng thời gian đã loại bỏ bệnh khí trong người, hơi trang điểm một chút Thẩm phụ liền cả ngày đều không thể dời mắt.
Thỏa mãn rất nhiều, Thẩm phụ không khỏi lại có chút lo lắng, thê nữ trong nhà nhu nhược, nhìn thấy một cước đều có thể đạp ngã hàng giậu quanh nhà, Thẩm phụ mỗi ngày đi ra ngoài lòng đều như mũi tên đã nắp trên cung, sau nhiều lần chịu tra tấn, ý tưởng cất nhà trong ông càng thêm mãnh liệt .
Kết quả không bao lâu một cơn mưa dông đã như ý nguyện của Thẩm phụ, gian nhà bùn loãng cũ nát này đột nhiên sập xuống nửa mặt tường, vị trí vừa vặn đó là gian phòng ngủ của Thẩm Hà Hương, ngày ấy tắm xong nàng liền đi nghỉ ngơi sớm, kết quả nửa đêm nghe thấy tiếng sấm đột nhiên tỉnh lại, thiên lôi đánh xuống vô cùng đáng sợ, làm cho nàng không khỏi nghĩ tới một chuyện ở kiếp trước, khi đó cũng trong một cơn dông tố một bên tường đất trong phòng nàng đột nhiên sụp đổ một mảng, tuy rằng không đè lên người nàng, nhưng vẫn bị tảng đá đập trúng vài cái, cánh tay đều bị rách chảy máu, thực sự quá mức sợ hãi, trên người tất cả đều là nước bùn cũng đặc biệt chật vật, khóc liền hai đêm.
Kiếp này Thẩm Hà Hương cũng không muốn gánh cơn hành xác này, vội vàng chụp lấy giày thêu, ôm gối chạy đến phòng phụ mẫu, cuối cùng thành công chen chúc trong chăn mẫu thân quả nhiên không bao lâu liền nghe thấy một tiếng nổ điếc tai, tiếp theo là một loạt tiếng xôn xao kéo dài, ngay cả Thẩm phụ người có giấc ngủ sâu đều bừng tỉnh lại, lúc Thẩm phụ cùng Liễu thị vội vàng khoác chiếc áo đi Tây phòng xem xét, nhất thời đều bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, may mắn khuê nữ vừa rồi sợ hãi sét đánh vội đến Đông phòng, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Hai người trở về Đông phòng, Thẩm Hà Hương lại đang ngủ say trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mái tóc đen quy củ bị bó lại một bên, Liễu thị hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, thế mới lấy số bạc tích góp được bấy lâu nay ra đếm, hơn bảy lượng, Liễu thị vẫn muốn cất một ngôi nhà lợp ngói lát gạch chắc chắn, trước đã tính toán qua, đại khái cần khoảng tầm mười lượng, tích lũy bạc lâu như thế, bây giờ còn thiếu hai lượng, Liễu thị thở dài sau đó nhỏ giọng thương lượng với Thẩm phụ, hai người mãi cho đến hừng đông cũng chưa ngủ.
Ban đêm Thẩm Hà Hương ngủ ngon giấc, buổi sáng thức dậy thần thanh khí sảng, sau khi cẩn thận rửa mặt, liền vào phòng bếp lấy vài cái trứng gà, sau đó đập trong bát rồi đánh tan ra, tiếp theo làm món trứng chiên thơm phưng phức làm điểm tâm.
Ngay lúc làm cơm xong, nàng rửa tay định đến ngoài sân nhìn xem Thẩm phụ đi ra ngoài đã về chưa, kết quả liền thấy được một thân ảnh lén lút bên ngoài hàng giậu, vừa đi vừa nhìn xung quanh sân nhà mình, dáng vẻ lưu manh trên mặt còn lộ vẻ tươi cười có vài phần vui sướng khi người gặp họa, Thẩm Hà Hương nhìn thấy người này liền nghiêm mặt lại, thấy vô cùng phản cảm.
Hai ngày nay có không ít quan phủ và nha dịch đi lên Hương Sơn, điều này làm cho cảm xúc trong Thẩm Hà Hương vốn có chút dịu đi nay lại khẩn trương lên, dù sao chung quanh chân núi Hương Sơn hẻo lánh, những hộ nông gia bình thường sinh sống cũng không nhiều lắm, thưa thớt lác đác đếm cũng chỉ hơn mười nhà, làm sao có thể đột nhiên dính dáng đến quan phủ, đừng nói là Thẩm Hà Hương, ngay Thẩm phụ và Liễu thị cũng đều cảm thấy kỳ lạ, cho nên đã nhiều ngày cũng không dám lên núi.
Thẩm Hà Hương mặc dù không đi ra ngoài, nhưng đã nhiều ngày đều lưu tâm đến chuyện bên ngoài, có một ngày xuyên qua cửa sổ có nhìn thấy có nha dịch dẫn theo một ông lão hơn sáu mươi tuổi đi qua con đường nhỏ qua cửa nhà nàng, nàng thậm chí còn nghe được lão nhân kia nói:“…… Quan gia cần phải tin tưởng ta, trong sơn động kia rõ ràng còn có một tiểu tử buôn lậu hương liệu, tuổi tác y phục và thương tích trên người đều giống hệt như trên lệnh truy nã dán ở kinh thành viết, mặc dù hắn đã đánh hơi được tin tức bỏ chạy rồi, nhưng đi đứng không tiện lợi chỉ sợ cũng không chạy được bao xa, đến lúc đó chúng ta……”
Phía sau còn nói gì thêm nữa, Thẩm Hà Hương cũng không có nghe được, nhưng trong tim vẫn đập thình thịch, đây không phải cái gì kinh hỉ mà là bị kinh hách, vì thanh âm lão nhân kia nghe giống hệt thanh âm nàng đã nghe ở trong sơn động ngày ấy, hơi suy nghĩ một chút nàng liền đoán được sự tình trước sau từ đầu đến cuối.
Trước kia nàng đã nghe Thẩm phụ nói qua rồi, nếu bắt được một tên buôn lậu hương liệu, người tố giác có thể lấy được năm lượng bạc, lão nhân kia hiển nhiên đó là thèm thuồng đến số bạc đó, nhưng loại người này ngoài mặt mạo nhận mình là ân nhân cứu mạng, sau lưng liền tìm nha dịch tới bắt người, hành vi thật đáng xấu hổ, cũng đáng đời lần này dẫn người vào núi, công dã tràng xe cát, không để hắn lục soát bắt được người.
Kết quả này ít nhiều cũng làm cho Thẩm Hà Hương hơi bình tĩnh lại chút, dù sao hơn trăm lượng bạc của tên Giản Thư Huyền kia vẫn được nàng chôn ở dưới gốc cây, người này không bị thì rất tốt, nếu một khi bị quan phủ bắt được, vậy thì có thể sẽ thân xác sẽ chịu tội đến khi nào khai ra chỗ giấu số bạc mới thôi, đến lúc đó một nhà ba người nhà mình vô cớ bị liên lụy, chỉ suy ngẫm thôi mà Thẩm Hà Hương đều cảm thấy phía sau lưng rét run.
Việc này kỳ thật nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, trong nhà nếu có chút tiền bạc xoay sở cũng đỡ hơn nhiều, nhưng tình huống hiện tại trong nhà, một khi bị tóm, kết cục cũng không thể tốt hơn tên Giản Thư Huyền kia bao nhiêu.
Thẩm Hà Hương thay đổi suy nghĩ, suy tính một chút mới bình tĩnh trở lại, vì lí do kiếp trước không nghe ai nói người đó có tai ương lao ngục, đời trước cũng thật bình ổn, hơn nữa nha dịch đó hai ngày nay cũng không lục soát được người, nàng không muốn làm rối rắm mọi chuyện tự mình dọa mình, đợi quan sát hiểu rõ mấy ngày, thấy không có nha dịch lên núi tìm người nữa, Thẩm Hà Hương mới hoàn toàn yên lòng, cũng không khỏi bội phục tên Giản Thư Huyền kia, quả thật lời nói của lão nhân đó giảo hoạt vô cùng, đã vậy còn dẫn theo nhiều người vào núi đều không lục soát tìm được người, chân hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, cũng không biết có thể trốn được đi đâu.
Nhưng ý niệm này lóe lên trong đầu cho qua luôn, Thẩm Hà Hương cũng không tốt bụng đi tìm, nhưng trong lòng nghĩ sau này nếu có dịp làm việc thiện, nàng nhất định sẽ làm quang minh chính đại, tuyệt không lại lén lút để lại cơn nghẹn khuất.
Kế tiếp mười ngày Liễu thị làm cho Thẩm Hà Hương một cái tiểu y bằng lụa trắng, và một cái yếm màu xanh nhạt có thêu hoa sen, quả thực nhìn thấy khuê nữ hết sức thích, cứ cầm trong tay yêu thích không muốn buông.
Thẩm Hà Hương cũng từng sống phú quý, loại lụa này mặc dù thích, nhưng không nhất thiết như Liễu thị suy nghĩ thế, nàng vui mừng chỉ vì Liễu thị tự tay thêu cho nàng, đúng với tên nàng hai chữ Hà Hương, nụ hoa sen hé nở ngụ ý tuổi của nàng, toàn bộ hình thêu trông rất sống động, hiển nhiên là bỏ rất nhiều tâm huyết .
Khi còn bé nhà Liễu thị cũng là phú hộ, sau lụi bại mới gả cho Thẩm phụ, cho nên khi còn nhỏ có tú nương chỉ điểm qua, luyện được một tay thêu công giỏi, thêu bất cứ thứ gì cũng y như thật, nhưng do thân thể không tốt Thẩm phụ không để nàng thêu nhiều, sợ nàng lao động quá mức bệnh tình lại tăng thêm, mà hiện tại trong nhà tiền bạc sung túc, đương nhiên cũng không cần nàng vất vả như vậy.
Thẩm Hà Hương cẩn thận vuốt ve đường thêu nhấp nhô chặt chẽ, biết mẫu thân là vì nàng thức đêm, nhất thời xúc động, nghĩ đến những sự tốt đẹp của mẫu thân kiếp trước, trong mắt không khỏi mờ mịt nước, giống như giọt sương lộ trên cánh hoa lưỡng lự rơi xuống, khóe miệng chúm chím, ngọt ngào nói: “Cám ơn nương……”
Liễu thị nhìn thấy mà lòng như tan chảy, thầm nghĩ một câu, đôi mắt khuê nữ nhà mình sao xinh đẹp thế, bình thường nhìn tựa như một đầm nước, khi rưng rưng lại ngập nước long lanh lay động lòng người, lúc này tình mẫu thân nổi dậy lại muốn dùng chút vải lụa còn sót lại làm thêm cho nữ nhi cái hà bao, rồi thêu lên hoa sen để nữ nhi đeo tùy thân bên người.
Buổi tối Thẩm Hà Hương tắm rửa xong, dùng dầu hoa nhài bôi trơn thân thể, lại dùng tế vải bông nhẹ nhàng hút thấm chút nước trên da, thế mới mặc cái yếm xanh lá mạ có thêu hoa sen vào, áo khoác chính là tiểu y bằng lụa trắng, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, không bị ma sát với da như trước đây mặc vải bông, nói đến vải bông ma sát da, người khác nghe thấy có lẽ sẽ nghĩ quá mức nuông chiều rồi, chỉ có sinh ở phú quý môn, ngày ngày không cần lao động, như các tiểu thư phu nhân mới dưỡng được ra một làn da mềm mại trắng noãn như thế.
Giống nữ nhân nông gia có loại vải bông mịn thì đã vui vẻ như Tết đến rồi, nhưng Thẩm Hà Hương đó là một thân ‘mệnh nha hoàn thân tiểu thư’, sinh ở nông gia làn da vừa non mịn vừa mềm mại, nàng nói vải bông mịn ma sát da nếu ai nghe được sẽ nói nàng được nuông chiều hư rồi, nhưng thực tế quả nhiên là nửa điểm không giả, Liễu thị lúc trước cũng không tin, nhưng sau khi nhìn thấy thì vừa vui thích vừa lo lắng.
Khuê nữ nhà mình có được làn da do ông trời ưu ái, trắng mịn như tơ gấm trắng, ngay cả cái lỗ chân lông cũng không thấy, đương nhiên so sánh với loại vải bông mịn thì quả thật loại vải đó thô ráp hơn nhiều, lại thấy nàng tuổi còn nhỏ mà thân mình đã cân đối, nghĩ với dáng người da thịt như vậy tương lai gả đi cũng sẽ được trượng phu yêu thương, ngoài niềm vui mừng đó lại nghĩ đến khuôn mặt kiều diễm kia, lại có chút sầu lo, nếu sinh ở phú quý môn, nhất định là cả đời vinh hoa phú quý, nhưng cố tình là sinh ở nông gia, dung mạo như vậy ngược lại phúc họa khó liệu.
Thẩm Hà Hương nào biết suy nghĩ trong lòng Liễu thị, tâm tình tốt nhiều ngày nay, dùng linh thủy trong tay bỏ tám giọt tuyền dịch vào làm hai hộp dầu bôi tóc và Quế hoa lộ đưa cho Liễu thị, trong tay nàng có nguồn linh thủy hữu hạn, một ngày chỉ có chín giọt, dùng không hết để vào bình sứ cất đi, ngày hôm sau sẽ không nhìn thấy đâu, cho nên ngày nào phải dùng hết ngày đó, nếu không liền lãng phí, khi ngâm hoa làm dầu bôi tóc và son phấn cũng chỉ dùng đến một hai giọt thôi, hoa Quế ngâm xong có thể làm vài hũ dầu bôi tóc và son phấn, giống hai hộp như vậy dùng nhiều cũng coi như xa xỉ .
Dùng loại được ngâm qua linh thủy để làm ra dầu bôi tóc vừa thơm mùi lại ngọt, không hề có cảm giác ngán ngấy, bôi vào tóc còn rất đen mượt, son phấn thì lại tan thấm vào tay tức thì, hương vị ngọt ngào khắp mặt, dùng cây trâm khều nhẹ một ít lấy ra tay xoa nhẹ vỗ vỗ trên mặt, rất tự nhiên như chưa hề bôi qua son phấn, có nữ nhân nào lại không yêu cái đẹp, từ bà lão bảy mươi xuống nữ tử mười tám, thậm chí tiểu oa nhi ba, năm tuổi, Liễu thị lại không ngoại lệ, chỉ mới vừa hơn ba mươi tuổi, diện mạo vốn đã thay đổi nhiều, màu da hơi trắng, trong khoảng thời gian đã loại bỏ bệnh khí trong người, hơi trang điểm một chút Thẩm phụ liền cả ngày đều không thể dời mắt.
Thỏa mãn rất nhiều, Thẩm phụ không khỏi lại có chút lo lắng, thê nữ trong nhà nhu nhược, nhìn thấy một cước đều có thể đạp ngã hàng giậu quanh nhà, Thẩm phụ mỗi ngày đi ra ngoài lòng đều như mũi tên đã nắp trên cung, sau nhiều lần chịu tra tấn, ý tưởng cất nhà trong ông càng thêm mãnh liệt .
Kết quả không bao lâu một cơn mưa dông đã như ý nguyện của Thẩm phụ, gian nhà bùn loãng cũ nát này đột nhiên sập xuống nửa mặt tường, vị trí vừa vặn đó là gian phòng ngủ của Thẩm Hà Hương, ngày ấy tắm xong nàng liền đi nghỉ ngơi sớm, kết quả nửa đêm nghe thấy tiếng sấm đột nhiên tỉnh lại, thiên lôi đánh xuống vô cùng đáng sợ, làm cho nàng không khỏi nghĩ tới một chuyện ở kiếp trước, khi đó cũng trong một cơn dông tố một bên tường đất trong phòng nàng đột nhiên sụp đổ một mảng, tuy rằng không đè lên người nàng, nhưng vẫn bị tảng đá đập trúng vài cái, cánh tay đều bị rách chảy máu, thực sự quá mức sợ hãi, trên người tất cả đều là nước bùn cũng đặc biệt chật vật, khóc liền hai đêm.
Kiếp này Thẩm Hà Hương cũng không muốn gánh cơn hành xác này, vội vàng chụp lấy giày thêu, ôm gối chạy đến phòng phụ mẫu, cuối cùng thành công chen chúc trong chăn mẫu thân quả nhiên không bao lâu liền nghe thấy một tiếng nổ điếc tai, tiếp theo là một loạt tiếng xôn xao kéo dài, ngay cả Thẩm phụ người có giấc ngủ sâu đều bừng tỉnh lại, lúc Thẩm phụ cùng Liễu thị vội vàng khoác chiếc áo đi Tây phòng xem xét, nhất thời đều bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, may mắn khuê nữ vừa rồi sợ hãi sét đánh vội đến Đông phòng, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Hai người trở về Đông phòng, Thẩm Hà Hương lại đang ngủ say trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mái tóc đen quy củ bị bó lại một bên, Liễu thị hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, thế mới lấy số bạc tích góp được bấy lâu nay ra đếm, hơn bảy lượng, Liễu thị vẫn muốn cất một ngôi nhà lợp ngói lát gạch chắc chắn, trước đã tính toán qua, đại khái cần khoảng tầm mười lượng, tích lũy bạc lâu như thế, bây giờ còn thiếu hai lượng, Liễu thị thở dài sau đó nhỏ giọng thương lượng với Thẩm phụ, hai người mãi cho đến hừng đông cũng chưa ngủ.
Ban đêm Thẩm Hà Hương ngủ ngon giấc, buổi sáng thức dậy thần thanh khí sảng, sau khi cẩn thận rửa mặt, liền vào phòng bếp lấy vài cái trứng gà, sau đó đập trong bát rồi đánh tan ra, tiếp theo làm món trứng chiên thơm phưng phức làm điểm tâm.
Ngay lúc làm cơm xong, nàng rửa tay định đến ngoài sân nhìn xem Thẩm phụ đi ra ngoài đã về chưa, kết quả liền thấy được một thân ảnh lén lút bên ngoài hàng giậu, vừa đi vừa nhìn xung quanh sân nhà mình, dáng vẻ lưu manh trên mặt còn lộ vẻ tươi cười có vài phần vui sướng khi người gặp họa, Thẩm Hà Hương nhìn thấy người này liền nghiêm mặt lại, thấy vô cùng phản cảm.
/47
|