Truyền thuyết
Vầng dương vàng rực nhô lên khỏi chân trời, toả ánh sáng báo hiệu một ngày bình yên – một ngày cuối hạ năm 119…
Nhưng cả vầng dương cũng có lúc nhầm lẫn. Trước khi mặt trời lặn đã xảy ra một chuyện khủng khiếp còn vang vọng đến tận thời nay.
Albrecht von Zahrensteyn từ cuộc Thập Tự Chinh thứ ba trở về. Trận đánh chiếm Jerusalem thất bại. Vua Saladin đã chiến thắng.
Albrecht chinh chiến đã lâu, phải chịu cảnh xa nhà, xa lâu đài Zahrensteyn của mình. Ông nhớ biết bao những bức tường sù sì, chiếc giường tải da gấu và nhất là cô vợ Trauthilde, bà chủ lâu đài xinh đẹp.
Ông mang quà về cho nàng đây: một món trang sức của phương Đông - chiếc vòng đeo trán gắn những viên ngọc quý lấp lánh.
Albrecht còn có một bảo vật nữa trong hành lý của mình chất trên lưng lạc đà kia: đó là viên hồng ngọc từ kho báu của vua Saladin: to bằng nắm đấm, đỏ thắm như máu đang chảy trong huyết quản. Viên hồng ngọc được mệnh danh là “Mắt Rồng”. Truyền rằng đó là con mắt rồng hoá đá.
Vận may đã run rủi người trông coi kho báu của Saladin sa vào đám tù nhân của Albrecht. Tay này bèn mua tự do cho mình bằng viên ngọc quý nhất trong mọi viên ngọc thời bấy giờ. Nó không chỉ có giá trị vì độ lớn và vẻ đẹp có một không hai của mình, mà còn vì nó rất thiêng.
Albrecht quyết định dùng viên ngọc để trang trí cho chuôi gươm của ông. Với thanh gươm Mắt Rồng, Albrecht sẽ mãi mãi bất khả chiến bại.
Lúc này, ông tạm chưa nghĩ đến điều đó, mà chỉ nghĩ đến nàng Trauthide và bữa ăn sáng.
Con đường dốc dần lên. Albrecht chợt nghe tiếng gà gáy trong thành Zahrensteyn. Ông biết mình sắp về tới nhà.
*
Trái tim ông nhả ra khỏi lồng ngực chăng? Trái đất vỡ vụn? Lâu đài sụp đổ tan tành?
Albrecht như hoá đá. Nhưng rồi cơn giận trỗi lên trong ông, máu sôi trong yết quản khiến cổ khô nghẹt lại.
Ông đang đứng bên chính chiếc giường của mình. Muốn làm vợ ngạc nhiên sung sướng, ông đã rón rén đến hôn nàng Trauthilde đang say giấc nồng và cái chiếc vòng trán gắn đầy ngọc quý vào mái tóc dày của nàng, thì thầm vào cái tai hồng hồng của nàng: “Vợ yêu quý nhất đời ta, ông chủ và chồng nàng đã về đây”.
Thay vào đó, lúc này Albrecht gầm lên vì phẫn uất.
Và ánh mắt sắc nhọn từ bộ mặt râu ria xồm xoàm xoáy vào thằng khốn đang lăn khỏi giường Traulthide vì quá khiếp hãi.
Mà đâu chỉ có thế. Thằng bẩn thỉu còn mặc một trong những chiếc áo ngủ thêu cầu kỳ của Albrecht.
Đương nhiên rồi! đó là Lothar, thằng ca sĩ vốn làm cho mọi cô gái ở vùng này chết mê chết mệt. Nhưng giờ đây nó đã đi quá xa. Nó phải chết vì tội đã tán tỉnh Trauthilde.
Và sự việc cũng xảy ra đúng như vậy.
Trauthilde quỳ sụp xuống xin tha tội chết cho người tình của mình, nhưng vô hiệu.
Với thanh gươm Mắt Rồng, Albrecht chém phăng đầu của Lothar trong buồng xử trảm của lâu đài. Chứng kiến tất cả, Trauthilde lăn ra bất tỉnh, không phải vì yếu đuối, mà chỉ cốt để gợi lòng thương hại. Mưu mẹo đàn bà đã cứu cô ta khỏi tình huống nguy hiểm. Nhưng Albrecht chưa nguôi cơn giận, ra lệnh ném cô ta vào buồng giam.
Mệt mỏi sau cuộc Thập ự Chinh dài dằng dặc và cuộc sử trảm vừa rồi, thất vọng ê chề về sự thiếu chung thuỷ của vợ, Albrecht lui vào một trong những buồng dành cho khách và ngủ lịm đi, ngáy như sấm.
Đêm ấy, một trận động đất làm rung chuyển lâu đài. Nhưng chẳng khiến ai choàng dậy. Mà cũng lại yên ắng ngay. Chỉ có bầy ngựa giậm vó trong chuồng và người gác đêm ngáp dài bên cổng lâu đài. Có ai ngờ: sự cố thiên nhiên vừa xảy ra đã mở cánh cửa buồng giam cho Trauthilde. Bà chủ lâu đài bèn nhẹ gót rời cái địa điểm đáng ghét đó, lẻn qua các lối đi được chiếu sáng bởi các ngọn đèn gài bên tường. Buồng khách đây rồi! Cánh cửa cọt kẹt khi Trauthilde đẩy nó. Nhưng Albrecht vẫn tiếp tục ngáy.
Ánh trăng lọt qua cửa sổ chiếu vào viên hồng ngọc nạm ở chuôi gươm. Con mắt rồng đỏ rực lên! Cả đôi mắt của Trauthilde dường như cũng rực lên theo – cô ta không còn là mình nữa, mà đã hoá thân thành nữ thần báo thù.
Trauthilde nắm lấy thanh gươm bằng cả hai tay; và Albrecht von Zahrensteyn cùng chia số phận với Lothar: đầu lìa khỏi cổ, chết tại chỗ.
Trauthilde bỏ trốn cùng thanh gươm, mất tích từ đó, không bao giờ còn xuất hiện trở lại.
Cô ta đã ở đâu? Cô ta và thanh gươm Mắt Rồng?
Nhà viết sử chỉ có thể đoán chắc một điều: Trauthilde đã không rời lâu đài đêm đó. Người gác cổng lâu đài cực kỳ trung thành với chủ, không đời nào để người đàn bà trốn chúa lộn chồng ấy đi qua cổng!
Đúng 800 năm sau ngày ấy, tứ quái TKKG rình sau một bức tường đá sù sì.
Bức tường bao quanh ngôi nhà ngoại ô. Nhìn qua, ai cũng cho rằng đây là một bãi sắt gỉ. Nhưng Tarzan và các bạn thì biết rõ hơn.
Erwin Schratt sống ở đây cùng Otto, người giúp việc kiêm tay sai, đồng bọn của gã.
Cái bọn này đang lĩnh án mỗi tên 5 năm tù, vậy mà chẳng ai sờ đến chúng, ngoài tụi mình, Tarzan nghĩ.
- Nóng khiếp lên được! – Tròn Vo ngồi xổm sau hắn làu bàu – Kẹo sôcôla của tao mềm nhũn ra, còn chân tao thì tê dại rồi đây này. Bao giờ thì mới bắt đầu hả?
Tarzan thì thào :
Ngay thôi! Hắn đã xếp xong những két bia rỗng lên xe rồi.
Schratt lái một chiếc xe Jeep – chiếc xe kềnh càng, khoẻ và bụi như chính bản thân hắn.
Bề ngoài, Schratt kiếm sống bằng nghề buôn bán sắt vụn, nuôi chó, sau đó đem chó bán. Nhưng không bán cho những người yêu loài vật, mà cho các phòng thí nghiệm.
Nhưng nào gã chỉ đơn thuần nuôi chó. Gã bắt trộm những con chó chạy rông, những con chó lạc hoặc chạy xa khỏi chủ. Tóm lại là tất tần tật những con chó.
Quân trộm chó! Kẻ giết chó! Tarzan nghĩ. Được, gã sẽ biết tay ta!
- Hy vọng con Waldi cũng ở đây, - Gaby nhỏ nhẹ.
Waldi là con chó yêu của Hanno Roder, một cô bé dễ mến học cùng lớp Tứ quái. Ai cũng yêu quý cô bé, kể cả những cậu táo t nhất của lớp 10A – vì cô bé phải ngồi xe lăn. Và Waldi là thứ mà Hanna yêu quý hơn cả.
Cách đây 4 hôm – đúng vào buổi chiều mà lần đầu tiên Tứ quái nghe nói đến Schratt – con Waldi đột nhiên biến mất. Hanna đã buộc nó trước một cửa hiệu… vậy mà nó không còn ở đấy nữa. Bị bắt trộm ư? Chứ sao nữa !
- Gã ra đấy – Tarzan thì thào.
Những bước chân thình thịch. Nhưng chỉ của một người. Schratt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trèo lên xe.
Gã gầm qua cửa sổ xe :
- Cho bọn cầy ghẻ ấy đớp đi nhá, Otto! Nhưng đừng nhiều quá đấy. Đằng nào chúng cũng sắp về chầu giời rồi, hahaha!
- Mình có thể giết chết gã được! – Gaby phẫn nộ - Gã có còn là người không?
- Trông giống một con vượn hơn – Karl khẽ đáp - Tiếc rằng gã lại không được cả cái nết của một con vượn, mà là một thằng người đốn mạt.
Tarzan nhòm qua những tán lá xanh cuối hè: con vượn Schratt – trán thấp, nét mặt thô dữ dằn, dáng người kềnh càng.
- Ê, Otto! – Schratt gầm lên. – Tao có quên gì không?
- Làm sao tao biết được? – Otto vọng từ trong nhà ra.
- Mày thì đếch bao giờ biết cái mẹ gì, đồ ngu như bò!
Schratt nổ máy, phóng xe về phía thành phố, đểớp bụi mù.
Tụi mình phải đưa được ít nhất 12 con chó rời khỏi đây 2 cây số, Tarzan nghĩ. Linda và Pauli đang chờ sẵn ở Russeleck. Chỉ cần đưa lũ chó đến đấy là coi như xong việc.
Linda và Pauli chờ cùng hai chiếc xe tải nhỏ. Họ là những người bảo vệ thú vật, rất được Tứ quái yêu mến.
- Bắt đầu! – Tarzan nói và đứng thẳng dậy – Hành động thôi! Giai đoạn một: loại Otto khỏi vòng chiến.
Otto không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.
Như mọi khi, gã vừa chia thức ăn cho lũ chó trong khu lưới quây, vừa ra sức đá đít chúng. Sau đó, khi gã toan quay vào nhà thì sấm sét trút xuống đầu gã.
Từ phía sau, Tarzan chụp một chiết bao tải lên đầu Otto, đá vào khoeo chân gã. Tên khốn rú lên gục xuống đất. Tarzan chẹn đầu gối lên người gã. Hãy đưa dây thừng đây! Trói hắn lại! Tròn Vo và Karl giữ Otto cho Tarzan trói. Còn Gaby cầm theo ít nhất là 15 dây buộc chó, có cả vòng đeo cổ kèm theo.
Trong khu lưới sắt quây, bầy chó đã ăn xong, chúng vừa vẫy đuôi, vừa kêu ăng ẳng trông ra.
- Waldi kia rồi! Nó đấy! – Gaby reo lên. Cô bé nhảy cẫng lên vì quá mừng rỡ.
- Phải cứu tất cả lũ chó! – Tarzan vừa nói vừa thắt nút dây trói tay Otto thật chặt.
- Câm mồm! – Tròn Vo quát và bợp vào cái đầu Otto trong lớp bao tải, vì hắn cứ rống lên.
- Tống hắn vào nhàằng kia! – Tarzan ra lệnh.
Tam quái lôi Otto vào đó. Đóng cửa, chốt bên ngoài.
Gaby đã ở giữa bầy chó. Chúng nhảy lên rối rít.
Tròn Vo rên rỉ, mặt tái hẳn đi:
- Tụi mình sẽ không bao giờ đưa được lũ này đến chỗ Linda và Pauli đâu. Tất cả bọn chúng đều nhảy loạn lên như hoá dại thế này này. Chúng sẽ xé tan xác tụi mình vì mừng quá hoá rồ mất thôi.
- Cùng lắm là xé xác mày, - Karl cười, - trông mày rõ ra một miếng mồi mỡ màng.
- Thôi đừng tán nhảm nữa – Tarzan bảo – Nhanh lên!
Ba đứa đi vào giữa bầy chó. Chúng càng loạn xạ hơn lúc nào hết. Như đã giao hẹn, mỗi thành viên của Tứ quái phải dắt đi 3,4 hoặc 5 con chó. Việc đầu tiên là phải buộc dây vào cổ chúng.
Tròn Vo thở phì phì:
- Đây là bài tốt nghiệp để thành tài tử dạy chó của tao!
Otto gào lên từ trong nhà kho:
- Đồ lợn chúng mày! Schratt sẽ nghiền chúng mày ra bã. Chỗ của chúng mày là ở khoa hồi sức cấp cứu rồi đấy. Liệu mà đánh số những lóng xương của chúng mày đi.
Tứ quái dắt bầy chó sủa nhặng xị đến chỗ để
- Giai đoạn hai – Tarzan nói, - thẳng đường rừng đến Russeleck. Tụi mình phải khẩn trương lên, các bạn.
Vừa dắt xe đạp, vừa dắt chó và thật rảo bước, đúng là không dễ chút nào.
Đi được chừng 10 phút, Tarzan bỗng dừng lại nghe ngóng.
- Cái gì thế? – Gaby hổn hển hỏi.
- Có tiếng động cơ xe.
- Schratt à?
- Nghe như tiếng xe của gã.
- Nhưng mà… tại sao…
- Có thể gã đã quên gì thật, nên quay lại và phát hiện chuyện chẳng lành, bèn cởi trói cho Otto rồi … Mẹ kiếp! Gã đến kìa.
Chiếc xe ló ra ở khúc quành cách chỗ Tứ quái chừng 100 mét. Sau kính xe lù lù hai bộ mặt. Ôi trời!
Tròn Vo rủa. Karl hoảng sợ đẩy lại gọng kính, còn Gaby thì tái mét đi.
Như mọi lần, Tarzan vẫn bình tĩnh. Thậm chí hắn còn tìm được lời động viên các bạn:
- Không thể có chuyện gì xảy ra với tụi mình được – 15 con chó đứng về phía tụi mình cơ mà.
- Nhưng con nào cũng hiền – Gaby kêu lên – Chúng có biết cắn ai bao giờ đâu.
Bên trái đường là rừng. Tarzan lướt mắt tìm kiếm. Kìa có một con đường khá hẹp xuyên rừng! Liệu ô tô có chạy vào được không nhỉ?
- Các bạn theo tôi!
Hắn dắt xe và 5 con chó chạy trước. Đến đầu con đường thì dừng lại, đợi cho Gaby, Tròn Vo và Karl đi qua.
Chiếc xe đã đến rất gần. Tarzan lùa bầy chó vào con đường hẹp.
Chiếc xe rú máy len vào con đường hẹp ấy. Tarzan ngoái lại. Mẹ kiếp! Con quái vật bằng sắt nọ vẫn lọt vào được ư!? Nó đang trườn nhanh tới.
Tarzan buông những con chó mình dắt ra. Chúng vừa sủa vừa chạy theo lũ bạn đã khuất vào bóng tối của rừng.
Kia có một chồng gỗ lớn ngay cạnh đường: những thân cây lớn, cưa thành khúc dài trên một mét xếp chồng lên nhau. Tarzan nhảy phát đến cái cọc làm điểm tựa cho chồng gỗ đó. Lạy chúa, cọc được đóng sâu chừng nào vào lòng đất đây? Tarzan ra sức nhổ nó, ra sức lay. Mà chiếc xe thì vẫn rầm rầm tiến đến.
Chỉ còn ít mét nữa thôi.
Chúng sắp húc vào đít mình rồi, Tarzan nghĩ.
Một cú nhổ nữa! Cái cọc bật ra. Tarzan nhảy vào đám dương xỉ. Chồng gỗ lăn ầm ầm xuống đường ngay trước mũi xe.
Quái vật sắt phanh két lại! Suýt nữa Otto chúi người bay qua kính trước. Tarzan nhảy phắt lên xe đạp.
Cậu còn trông thấy Schratt nhảống xe.
- Tao sẽ còn tóm được chúng mày – gã điên cuồng thét lên. – Tao nhận được mặt chúng mày rồi! Lũ khốn kiếp.
*
Linda và Pauli chờ sẵn. Mọi người vội vã đưa lũ chó lên xe. Chốc chốc Tarzan lại ngóng về phía trại của Schratt. Nhưng không thấy chiếc Jeep nào tiến lại gần.
- Khoan! – Gaby kêu lên, khi cửa sau chiếc xe tải nhỏ thứ hai cũng sập lại. – Phải cho em con Waldi. Chính em sẽ đưa nó cho Hanna. Em hứa rồi.
Linda và Pauli nghe theo. Hai cô sẽ đưa những con chó khác về cho chủ cũ, hoặc chủ mới của chúng.
- Waldi, ra nào! – Tròn Vo vừa ra lệnh, vừa mở cửa sau của xe Linda.
Con Waldi vọt ra, nhanh như cắt lẩn vào sau những bụi cây.
- Tụi mình phải bắt nó lại – Tarzan kêu lên với các bạn. Đoạn quay qua bảo Linda và Pauli: - Các chị đừng chần chừ nữa. Đi đi kẻo ở đây nguy hiểm đấy.
Hắn xách chiếc xe đạp đua xuyên qua bụi rậm. Gaby, Karl, và Tròn Vo bám theo sau. Con chó biến đằng nào rồi?
- Waaaldi!
- Kia kìa! – Gaby reo lên – Mình trông thấy nó ở khoảng rừng trống. Nó chạy về phía lâu đài. Ôi lạy chúa, nó đang luống cuống. Waldi ơi, lại đây với chị n
Nó không chạy lại, mà sủa điều gì đó với bọn trẻ. Nó tận hưởng tự do của mình sau khi bị nhốt, phải ăn uống kham khổ và bị đá đít.
Tứ quái càng đến gần, Waldi càng bỏ chạy. Dường như nó dần cảm thấy khoái trò đuổi bắt này. Cứ thế cả bọn tiến đến gần lâu đài Zahrensteyn ngự trên đỉnh núi đá nhô cao giữa đống băng.
Tứ quái biết lâu đài Zehrensteyn hấp dẫn khách tham quan nhờ câu chuyện được lưu truyền từ thời trung cổ của nó.
Phía tây nam lâu đài là vách núi dựng đứng. Rừng thông như tấm thảm xanh bốn mùa trải dưới chân lâu đài.
- Waldi! Dừng lại!
Con chó vừa hổn hển chạy vừa vẫy đuôi. Nó phát hiện một cái hang cáo. Trời đất! Nó chui vào đó! Thoắt cái đã biến trong cái lỗ dương xỉ và đá núi, cách vách núi phủ rêu chưa đầy một mét.
Làm sao đây?
Tứ quái vây quanh cái lỗ.
- Nó không thể rúc trong ấy mãi được, - Tròn Vo nói.
- Nhưng chờ nó ra thì còn lâu lắm, - Karl ngán ngẩm.
- Làm gì đi chứ! – Gaby sốt ruột – Nhử nó ra nào!
Tarzan quan sát nền đất. Đất mềm, xuyên nhiều rễ nhỏ. Một nấm mộ chăng?>
Karl quỳ trước cái lỗ, bắt chước tiếng chó ẳng ẳng.
- Bạn kêu như một con mèo ốm tương tư ấy. – Gaby bình luận, - chẳng giống loài chó tí nào.
- Nhỡ Waldi thích đuổi theo con mèo và vì thế chịu thò ra thì sao.
Nhưng cái lỗ đen ngòm vẫn im phắc.
Tròn Vo nhặt một cái rễ cây trông giống một khúc xương khớp của bê. Cu cậu dứ dứ cái rễ ấy trước miệng lỗ, miệng dỗ dành:
- Waldi! Nhìn này! Khúc xương ngon chưa! Tươi nguyên, mới lấy ở chỗ bác hàng thịt.
Tarzan quỳ xuống, thò tay vào cái lỗ, giật mạnh một tảng đất lớn lên. Rồi hắn bới nào rễ cây, đá, đất. Chả mấy lúc, bằng tay không, hắn đã khoét to cái lỗ ra.
Tarzan ngó sâu vào. Kỳ quặc! Chỉ phần ngoài cái lỗ có vẻ hẹp, sâu độ nữa mét thì nó phình dần, chạy xiên, có vách đá.
- Trông như lối vào một hang động ấy, - Tarzan nói. – Để tôi vào xem. Nếu các bạn không nghe gì về tôi nữa, thì nhớ báo cho các đội cứu hộ. Chứng tỏ tôi và Waldi đã gặp chuyện chẳng lành dưới đấy.
Hắn mềm mại trườn xuống. thoạt đầu bò. Mùi ẩm ướt như dưới tầng hầm, không tia sáng mặt trời nào lọt vào. Rồi đột nhiên dốc đứng xuống Tarzan rơi tự do. Ôi lạy chúa! Rơi đi đâu? Có sâu không? Sao tối thế này! Mình điên rồ quá! Sao lại dám …
Phịch! Hắn ngồi bệt xuống nền đá. Hắn chỉ rơi chừng hai mét. Vốn rèn luyện thể thao nhiều, cú rơi không làm Tarzan đau đớn nhiều.
Hắn đứng dậy, xoa mông. Sao tối như hũ nút thế này!
- Xin chào! Có ai ở nhà không?
Hắn giật thót người. Tiếng vọng vang lên giữa các vách đá cao đáp lại, nghe rờn rợn. Rõ ràng hắn đang ở trong một cái hang rộng.
- Karl ơi! – Hắn gọi chõ lên – Làm ơn ném diêm của mày xuống đây. Tao không tìm thấy công tắc điện nào cả.
Tiếng sột soạt trong đường ống. Bao diêm rơi đúng đầu Tarzan. Chà, tuyệt quá.
Một que diêm cháy lên, chiếu sáng những bậc thang đẽo vào đá, dẫn đến chỗ lúc nãy Tarzan bị trượt xuống. Một lối xuống hang đàng hoàng ghê đấy chứ?!
- Chúng mình thấy ánh diêm hắt lên, - Gaby reo – Đại ca tìm được Waldi rồi hả?
- Chưa. Các bạn có thể xuống đây. Nhưng chậm thôi. Có bậc thang hẳn hoi đấy. mang theo các cành khô nhé! Tụi mình cần những ngọn đuốc.
*
Tứ quái Mỗi đứa cầm một que đuốc. Ánh lửa chập chờn ma quái trên những vách đá. Hang gì mà to như lòng nhà thờ. Phía trong lại như co một lối đi tiếp. Rờn rợn! Sâu dưới lòng đất là hang của một quái vật từ thời tiền sử?
- Các cậu nhìn xem! – Karl nói, tay run run chỉ lên vách.
Tarzan không tin vào mắt mình. Trên vách đá phẳng nham nhám có khắc những dòng chữ ngoằn ngoèo màu sẫm.
- Đó là chữ Đức cổ, - thủ lĩnh Tứ quái nói. – Thế kỷ trước, người ta viết như thế. Và xa xưa nữa. tôi có cuốn nhật ký cũ của ông nội là Timotheus. Ông là nhà khảo cổ, từng chu du khắp thế giới. Nhờ những ghi chép của ông mà tôi học được thứ chữ cổ này. Ngày nay, nó gần như một kiểu mật mã, ít ai hiểu nổi.
- Đại ca còn chờ gì nữa mà không đọc to lên! – Gaby giục. – Mà thôi, để sau! Phải tìm Waldi trước đã. Vì nó mà tụi mình mò xuống đây.
Cô bé quay về phía cuối hang tối om:
- Waldi! Chó ngoan, sủa lên nào! Mày ở đâu?
- “Kho báu… ẩn sâu dưới đá non, - Tarzan đọc.
Thần chết… mưu cao giữ nên còn
Hai nẻo… cùng về… chung một đích”
Đúng lúc đó coWaldi cất tiếng sủa phía trong.
Tarzan ngưng đọc. Bài thơ trên vách đá chưa hết. Nhưng để lát nữa đánh vần nốt cũng được.
Cả bọn cùng quay nhìn vào phía trong. Quả nhiên ở đó có một lối hẹp, rõ ràng dẫn vào lòng quả núi mà lâu đài ngự bên trên. Lối đi này bao xa? Dẫn tới đâu là đích?
Ôi chao! Ruột quả núi lỗ chỗ như pho mát Thụy Sĩ vậy. Phải chăng toàn những lối đi ngầm?
- Cẩn thận đấy!
Tarzan toan kéo Gaby lùi lại, thì cô bé đã bước hụt vào khoảng không. Một tiếng thét chói tai. Tarzan lao lên, tóm được cánh tay bạn gái, tuột dần, cuối cùng cũng nắm chặt được cổ tay mạch đập loạn xạ của Gaby.
Gaby lủng lẳng trên miệng vực… ừ thì vực chỉ sâu chừng 3 mét, nhưng vẫn cứ là vực. Và bên dưới… có chuyện này được chăng? Bên dưới tua tủa những cọc gỗ vót nhọn đầu. Ai vô phúc rơi xuống đó thì … không thể hình dung nổi!
Tarzan thận trộng, từ từ kéo Gaby nhích tí một lên khỏi miệng vực. Cô bé cứng người vì sợ, cứ ôm riết lấy bạn khi biết mình đã thoát.
Chính vực này là cái bẫy chết người cản đường vào lối đi bí hiểm kia. Nó lại quá rộng, không thể nhảy qua. Vậy mà cái con quỷ Waldi bằng cách nào đó đã vượt qua được. Cách nào nhỉ!
- Các bạn, - Tarzan nói, - đây có vẻ không phải là chỗ để trẻ con chơi. Xin hãy cẩn thận! Hình như không chỉ duy nhất có cái bẫy này. Tôi thấy ở phía vách kia có một phần gờ nhô ra, chiều rộng chỉ bằng bàn tay, bên trên có dấu chân chó hằn lên lớp bụi. Waldi đã men theo đó mà sang bên kia. Nhưng bây giờ không dám liều lỉnh trở lại.
Con chó yêu của Hanna ngồi bên kia bờ vực, mắt ngóng sáng đầy hy vọng: Hãy cứu tôi! Đưa tôi về! Tôi sẽ không bao giờ bỏ chạy nữa!
- Nếu tôi rơi xuống, hãy cầu nguyện cho tôi nha! – Tarzan bảo.
Đoạn áp sát người và vách đá, hắn nhích từng bàn chân trên cái gờ đó. Miệng vực há hoác ra cười, phô những chiếc răng cá mập nhọn hoắt như sẵn sàng nghiến ngấu hắn.
- Cứ như là xiếc đi trên dây, - Tròn Vo thán phục. – Đúng là thon thả lợi hại thật!
Sang đến bên kia, Tarzan thở phào. Con Waldi mừng rỡ nhảy cẫng lên đón cậu. Tarzan bế nó lên tay; và lại lần từng bước, tập trung cao độ, thận trọng hết mức, hắn ẵm nó quay lại.
Gaby nhảy lên bá cổ Tarzan vì vui sướng, đoạn cô bé tròng vòng dây dắt chó vào cổ Waldi.
Mệt mỏi vì theo dõi tiết mục xiếc của Tarzan, Tròn Vo phát hiện một tảng đá có hình dạng chiếc ghế bành. Không chút ngần ngại, cu cậu bèn đặt ngay đít xuống – và gây liền một lúc hai tai hoạ.
Tảng đá dường như thụt xuống bên đưới TrònVo.Liền đó, mặt sàn rung chuyển. Động đất chăng? Phía bên kia vực chông, vách đá vỡ tung ra. Một phiến đá lớn rơi xuống bịt ngay lối đi, như một tấm cửa thép. Đồng thời các vách hang như rung lên. Những hòn đá lăn x sàn. Từ trên nóc hang, nhiều tảng đá rơi xuống. Và vách đá khắc những dòng chữ vỡ vụn ra, lả tả rụng như mưa đá.
Tarzan đã hất Gaby nằm bẹp xuống đất, đè lên bạn để che chở. Con Waldi vừa kêu ăng ẳng vừa chui từ dưới người Gaby ra. Tai ương rồi.
- Có ai bị thương không?
- Trời đất! – Tròn Vo sửng sốt. – Là tao gây ra đấy à?
Tarzan bước đến tảng đá mà anh bạn béo của mình vẫn chễm chệ trên đó:
- Mày đã chạm vào hệ thống bẫy. Nhưng phía sau nó còn ẩn chứa nhiều điều. Tụi mình đang bị bao vây bởi những cái bẫy chết người. Nhất định do một bàn tay sành kỹ thuật và độc ác xếp đặt. Tiếc quá! Tan mất những dòng chữ rồi, lối vào cũng bị bịt mất. Nhưng tụi mình đã có một phát hiện kỳ thú làm sao!
- Hãy ra khỏi đây rồi tính sau, - Gaby nói. – Mình cần không khí trong lành. Ở dưới này mình cảm giác như bị chôn sống.
Tứ quái chui lên miệng hang, dập đuốc. Bên ngoài, khí trời dễ chịu biết bao.
Kỳ thực Tarzan còn muốn nghiên cứu hệ thống bẫy bí hiểm nọ, nhưng sợ lôi các bạn vào nguy hiểm. Vả lại, việc phát hiện tiếp tục nên dành cho các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu lịch sử…Phải rồi, Tứ quái sẽ báo chuyện này cho tiến sĩ Waldmar Schindler, thầy dạy lịch sử của chúng ở trường nội trú, đồng thời làm chủ nhiệm 10A.
- Đó là việc của các bạn, - Gaby ni sau khi nghe Tarzan nêu đề nghị. – Còn mình phải đưa Waldi về cho Hanna, kẻo bạn ấy mong. Tụi mình sẽ gặp nhau sau. Đồng ý chứ?
Vầng dương vàng rực nhô lên khỏi chân trời, toả ánh sáng báo hiệu một ngày bình yên – một ngày cuối hạ năm 119…
Nhưng cả vầng dương cũng có lúc nhầm lẫn. Trước khi mặt trời lặn đã xảy ra một chuyện khủng khiếp còn vang vọng đến tận thời nay.
Albrecht von Zahrensteyn từ cuộc Thập Tự Chinh thứ ba trở về. Trận đánh chiếm Jerusalem thất bại. Vua Saladin đã chiến thắng.
Albrecht chinh chiến đã lâu, phải chịu cảnh xa nhà, xa lâu đài Zahrensteyn của mình. Ông nhớ biết bao những bức tường sù sì, chiếc giường tải da gấu và nhất là cô vợ Trauthilde, bà chủ lâu đài xinh đẹp.
Ông mang quà về cho nàng đây: một món trang sức của phương Đông - chiếc vòng đeo trán gắn những viên ngọc quý lấp lánh.
Albrecht còn có một bảo vật nữa trong hành lý của mình chất trên lưng lạc đà kia: đó là viên hồng ngọc từ kho báu của vua Saladin: to bằng nắm đấm, đỏ thắm như máu đang chảy trong huyết quản. Viên hồng ngọc được mệnh danh là “Mắt Rồng”. Truyền rằng đó là con mắt rồng hoá đá.
Vận may đã run rủi người trông coi kho báu của Saladin sa vào đám tù nhân của Albrecht. Tay này bèn mua tự do cho mình bằng viên ngọc quý nhất trong mọi viên ngọc thời bấy giờ. Nó không chỉ có giá trị vì độ lớn và vẻ đẹp có một không hai của mình, mà còn vì nó rất thiêng.
Albrecht quyết định dùng viên ngọc để trang trí cho chuôi gươm của ông. Với thanh gươm Mắt Rồng, Albrecht sẽ mãi mãi bất khả chiến bại.
Lúc này, ông tạm chưa nghĩ đến điều đó, mà chỉ nghĩ đến nàng Trauthide và bữa ăn sáng.
Con đường dốc dần lên. Albrecht chợt nghe tiếng gà gáy trong thành Zahrensteyn. Ông biết mình sắp về tới nhà.
*
Trái tim ông nhả ra khỏi lồng ngực chăng? Trái đất vỡ vụn? Lâu đài sụp đổ tan tành?
Albrecht như hoá đá. Nhưng rồi cơn giận trỗi lên trong ông, máu sôi trong yết quản khiến cổ khô nghẹt lại.
Ông đang đứng bên chính chiếc giường của mình. Muốn làm vợ ngạc nhiên sung sướng, ông đã rón rén đến hôn nàng Trauthilde đang say giấc nồng và cái chiếc vòng trán gắn đầy ngọc quý vào mái tóc dày của nàng, thì thầm vào cái tai hồng hồng của nàng: “Vợ yêu quý nhất đời ta, ông chủ và chồng nàng đã về đây”.
Thay vào đó, lúc này Albrecht gầm lên vì phẫn uất.
Và ánh mắt sắc nhọn từ bộ mặt râu ria xồm xoàm xoáy vào thằng khốn đang lăn khỏi giường Traulthide vì quá khiếp hãi.
Mà đâu chỉ có thế. Thằng bẩn thỉu còn mặc một trong những chiếc áo ngủ thêu cầu kỳ của Albrecht.
Đương nhiên rồi! đó là Lothar, thằng ca sĩ vốn làm cho mọi cô gái ở vùng này chết mê chết mệt. Nhưng giờ đây nó đã đi quá xa. Nó phải chết vì tội đã tán tỉnh Trauthilde.
Và sự việc cũng xảy ra đúng như vậy.
Trauthilde quỳ sụp xuống xin tha tội chết cho người tình của mình, nhưng vô hiệu.
Với thanh gươm Mắt Rồng, Albrecht chém phăng đầu của Lothar trong buồng xử trảm của lâu đài. Chứng kiến tất cả, Trauthilde lăn ra bất tỉnh, không phải vì yếu đuối, mà chỉ cốt để gợi lòng thương hại. Mưu mẹo đàn bà đã cứu cô ta khỏi tình huống nguy hiểm. Nhưng Albrecht chưa nguôi cơn giận, ra lệnh ném cô ta vào buồng giam.
Mệt mỏi sau cuộc Thập ự Chinh dài dằng dặc và cuộc sử trảm vừa rồi, thất vọng ê chề về sự thiếu chung thuỷ của vợ, Albrecht lui vào một trong những buồng dành cho khách và ngủ lịm đi, ngáy như sấm.
Đêm ấy, một trận động đất làm rung chuyển lâu đài. Nhưng chẳng khiến ai choàng dậy. Mà cũng lại yên ắng ngay. Chỉ có bầy ngựa giậm vó trong chuồng và người gác đêm ngáp dài bên cổng lâu đài. Có ai ngờ: sự cố thiên nhiên vừa xảy ra đã mở cánh cửa buồng giam cho Trauthilde. Bà chủ lâu đài bèn nhẹ gót rời cái địa điểm đáng ghét đó, lẻn qua các lối đi được chiếu sáng bởi các ngọn đèn gài bên tường. Buồng khách đây rồi! Cánh cửa cọt kẹt khi Trauthilde đẩy nó. Nhưng Albrecht vẫn tiếp tục ngáy.
Ánh trăng lọt qua cửa sổ chiếu vào viên hồng ngọc nạm ở chuôi gươm. Con mắt rồng đỏ rực lên! Cả đôi mắt của Trauthilde dường như cũng rực lên theo – cô ta không còn là mình nữa, mà đã hoá thân thành nữ thần báo thù.
Trauthilde nắm lấy thanh gươm bằng cả hai tay; và Albrecht von Zahrensteyn cùng chia số phận với Lothar: đầu lìa khỏi cổ, chết tại chỗ.
Trauthilde bỏ trốn cùng thanh gươm, mất tích từ đó, không bao giờ còn xuất hiện trở lại.
Cô ta đã ở đâu? Cô ta và thanh gươm Mắt Rồng?
Nhà viết sử chỉ có thể đoán chắc một điều: Trauthilde đã không rời lâu đài đêm đó. Người gác cổng lâu đài cực kỳ trung thành với chủ, không đời nào để người đàn bà trốn chúa lộn chồng ấy đi qua cổng!
Đúng 800 năm sau ngày ấy, tứ quái TKKG rình sau một bức tường đá sù sì.
Bức tường bao quanh ngôi nhà ngoại ô. Nhìn qua, ai cũng cho rằng đây là một bãi sắt gỉ. Nhưng Tarzan và các bạn thì biết rõ hơn.
Erwin Schratt sống ở đây cùng Otto, người giúp việc kiêm tay sai, đồng bọn của gã.
Cái bọn này đang lĩnh án mỗi tên 5 năm tù, vậy mà chẳng ai sờ đến chúng, ngoài tụi mình, Tarzan nghĩ.
- Nóng khiếp lên được! – Tròn Vo ngồi xổm sau hắn làu bàu – Kẹo sôcôla của tao mềm nhũn ra, còn chân tao thì tê dại rồi đây này. Bao giờ thì mới bắt đầu hả?
Tarzan thì thào :
Ngay thôi! Hắn đã xếp xong những két bia rỗng lên xe rồi.
Schratt lái một chiếc xe Jeep – chiếc xe kềnh càng, khoẻ và bụi như chính bản thân hắn.
Bề ngoài, Schratt kiếm sống bằng nghề buôn bán sắt vụn, nuôi chó, sau đó đem chó bán. Nhưng không bán cho những người yêu loài vật, mà cho các phòng thí nghiệm.
Nhưng nào gã chỉ đơn thuần nuôi chó. Gã bắt trộm những con chó chạy rông, những con chó lạc hoặc chạy xa khỏi chủ. Tóm lại là tất tần tật những con chó.
Quân trộm chó! Kẻ giết chó! Tarzan nghĩ. Được, gã sẽ biết tay ta!
- Hy vọng con Waldi cũng ở đây, - Gaby nhỏ nhẹ.
Waldi là con chó yêu của Hanno Roder, một cô bé dễ mến học cùng lớp Tứ quái. Ai cũng yêu quý cô bé, kể cả những cậu táo t nhất của lớp 10A – vì cô bé phải ngồi xe lăn. Và Waldi là thứ mà Hanna yêu quý hơn cả.
Cách đây 4 hôm – đúng vào buổi chiều mà lần đầu tiên Tứ quái nghe nói đến Schratt – con Waldi đột nhiên biến mất. Hanna đã buộc nó trước một cửa hiệu… vậy mà nó không còn ở đấy nữa. Bị bắt trộm ư? Chứ sao nữa !
- Gã ra đấy – Tarzan thì thào.
Những bước chân thình thịch. Nhưng chỉ của một người. Schratt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trèo lên xe.
Gã gầm qua cửa sổ xe :
- Cho bọn cầy ghẻ ấy đớp đi nhá, Otto! Nhưng đừng nhiều quá đấy. Đằng nào chúng cũng sắp về chầu giời rồi, hahaha!
- Mình có thể giết chết gã được! – Gaby phẫn nộ - Gã có còn là người không?
- Trông giống một con vượn hơn – Karl khẽ đáp - Tiếc rằng gã lại không được cả cái nết của một con vượn, mà là một thằng người đốn mạt.
Tarzan nhòm qua những tán lá xanh cuối hè: con vượn Schratt – trán thấp, nét mặt thô dữ dằn, dáng người kềnh càng.
- Ê, Otto! – Schratt gầm lên. – Tao có quên gì không?
- Làm sao tao biết được? – Otto vọng từ trong nhà ra.
- Mày thì đếch bao giờ biết cái mẹ gì, đồ ngu như bò!
Schratt nổ máy, phóng xe về phía thành phố, đểớp bụi mù.
Tụi mình phải đưa được ít nhất 12 con chó rời khỏi đây 2 cây số, Tarzan nghĩ. Linda và Pauli đang chờ sẵn ở Russeleck. Chỉ cần đưa lũ chó đến đấy là coi như xong việc.
Linda và Pauli chờ cùng hai chiếc xe tải nhỏ. Họ là những người bảo vệ thú vật, rất được Tứ quái yêu mến.
- Bắt đầu! – Tarzan nói và đứng thẳng dậy – Hành động thôi! Giai đoạn một: loại Otto khỏi vòng chiến.
Otto không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.
Như mọi khi, gã vừa chia thức ăn cho lũ chó trong khu lưới quây, vừa ra sức đá đít chúng. Sau đó, khi gã toan quay vào nhà thì sấm sét trút xuống đầu gã.
Từ phía sau, Tarzan chụp một chiết bao tải lên đầu Otto, đá vào khoeo chân gã. Tên khốn rú lên gục xuống đất. Tarzan chẹn đầu gối lên người gã. Hãy đưa dây thừng đây! Trói hắn lại! Tròn Vo và Karl giữ Otto cho Tarzan trói. Còn Gaby cầm theo ít nhất là 15 dây buộc chó, có cả vòng đeo cổ kèm theo.
Trong khu lưới sắt quây, bầy chó đã ăn xong, chúng vừa vẫy đuôi, vừa kêu ăng ẳng trông ra.
- Waldi kia rồi! Nó đấy! – Gaby reo lên. Cô bé nhảy cẫng lên vì quá mừng rỡ.
- Phải cứu tất cả lũ chó! – Tarzan vừa nói vừa thắt nút dây trói tay Otto thật chặt.
- Câm mồm! – Tròn Vo quát và bợp vào cái đầu Otto trong lớp bao tải, vì hắn cứ rống lên.
- Tống hắn vào nhàằng kia! – Tarzan ra lệnh.
Tam quái lôi Otto vào đó. Đóng cửa, chốt bên ngoài.
Gaby đã ở giữa bầy chó. Chúng nhảy lên rối rít.
Tròn Vo rên rỉ, mặt tái hẳn đi:
- Tụi mình sẽ không bao giờ đưa được lũ này đến chỗ Linda và Pauli đâu. Tất cả bọn chúng đều nhảy loạn lên như hoá dại thế này này. Chúng sẽ xé tan xác tụi mình vì mừng quá hoá rồ mất thôi.
- Cùng lắm là xé xác mày, - Karl cười, - trông mày rõ ra một miếng mồi mỡ màng.
- Thôi đừng tán nhảm nữa – Tarzan bảo – Nhanh lên!
Ba đứa đi vào giữa bầy chó. Chúng càng loạn xạ hơn lúc nào hết. Như đã giao hẹn, mỗi thành viên của Tứ quái phải dắt đi 3,4 hoặc 5 con chó. Việc đầu tiên là phải buộc dây vào cổ chúng.
Tròn Vo thở phì phì:
- Đây là bài tốt nghiệp để thành tài tử dạy chó của tao!
Otto gào lên từ trong nhà kho:
- Đồ lợn chúng mày! Schratt sẽ nghiền chúng mày ra bã. Chỗ của chúng mày là ở khoa hồi sức cấp cứu rồi đấy. Liệu mà đánh số những lóng xương của chúng mày đi.
Tứ quái dắt bầy chó sủa nhặng xị đến chỗ để
- Giai đoạn hai – Tarzan nói, - thẳng đường rừng đến Russeleck. Tụi mình phải khẩn trương lên, các bạn.
Vừa dắt xe đạp, vừa dắt chó và thật rảo bước, đúng là không dễ chút nào.
Đi được chừng 10 phút, Tarzan bỗng dừng lại nghe ngóng.
- Cái gì thế? – Gaby hổn hển hỏi.
- Có tiếng động cơ xe.
- Schratt à?
- Nghe như tiếng xe của gã.
- Nhưng mà… tại sao…
- Có thể gã đã quên gì thật, nên quay lại và phát hiện chuyện chẳng lành, bèn cởi trói cho Otto rồi … Mẹ kiếp! Gã đến kìa.
Chiếc xe ló ra ở khúc quành cách chỗ Tứ quái chừng 100 mét. Sau kính xe lù lù hai bộ mặt. Ôi trời!
Tròn Vo rủa. Karl hoảng sợ đẩy lại gọng kính, còn Gaby thì tái mét đi.
Như mọi lần, Tarzan vẫn bình tĩnh. Thậm chí hắn còn tìm được lời động viên các bạn:
- Không thể có chuyện gì xảy ra với tụi mình được – 15 con chó đứng về phía tụi mình cơ mà.
- Nhưng con nào cũng hiền – Gaby kêu lên – Chúng có biết cắn ai bao giờ đâu.
Bên trái đường là rừng. Tarzan lướt mắt tìm kiếm. Kìa có một con đường khá hẹp xuyên rừng! Liệu ô tô có chạy vào được không nhỉ?
- Các bạn theo tôi!
Hắn dắt xe và 5 con chó chạy trước. Đến đầu con đường thì dừng lại, đợi cho Gaby, Tròn Vo và Karl đi qua.
Chiếc xe đã đến rất gần. Tarzan lùa bầy chó vào con đường hẹp.
Chiếc xe rú máy len vào con đường hẹp ấy. Tarzan ngoái lại. Mẹ kiếp! Con quái vật bằng sắt nọ vẫn lọt vào được ư!? Nó đang trườn nhanh tới.
Tarzan buông những con chó mình dắt ra. Chúng vừa sủa vừa chạy theo lũ bạn đã khuất vào bóng tối của rừng.
Kia có một chồng gỗ lớn ngay cạnh đường: những thân cây lớn, cưa thành khúc dài trên một mét xếp chồng lên nhau. Tarzan nhảy phát đến cái cọc làm điểm tựa cho chồng gỗ đó. Lạy chúa, cọc được đóng sâu chừng nào vào lòng đất đây? Tarzan ra sức nhổ nó, ra sức lay. Mà chiếc xe thì vẫn rầm rầm tiến đến.
Chỉ còn ít mét nữa thôi.
Chúng sắp húc vào đít mình rồi, Tarzan nghĩ.
Một cú nhổ nữa! Cái cọc bật ra. Tarzan nhảy vào đám dương xỉ. Chồng gỗ lăn ầm ầm xuống đường ngay trước mũi xe.
Quái vật sắt phanh két lại! Suýt nữa Otto chúi người bay qua kính trước. Tarzan nhảy phắt lên xe đạp.
Cậu còn trông thấy Schratt nhảống xe.
- Tao sẽ còn tóm được chúng mày – gã điên cuồng thét lên. – Tao nhận được mặt chúng mày rồi! Lũ khốn kiếp.
*
Linda và Pauli chờ sẵn. Mọi người vội vã đưa lũ chó lên xe. Chốc chốc Tarzan lại ngóng về phía trại của Schratt. Nhưng không thấy chiếc Jeep nào tiến lại gần.
- Khoan! – Gaby kêu lên, khi cửa sau chiếc xe tải nhỏ thứ hai cũng sập lại. – Phải cho em con Waldi. Chính em sẽ đưa nó cho Hanna. Em hứa rồi.
Linda và Pauli nghe theo. Hai cô sẽ đưa những con chó khác về cho chủ cũ, hoặc chủ mới của chúng.
- Waldi, ra nào! – Tròn Vo vừa ra lệnh, vừa mở cửa sau của xe Linda.
Con Waldi vọt ra, nhanh như cắt lẩn vào sau những bụi cây.
- Tụi mình phải bắt nó lại – Tarzan kêu lên với các bạn. Đoạn quay qua bảo Linda và Pauli: - Các chị đừng chần chừ nữa. Đi đi kẻo ở đây nguy hiểm đấy.
Hắn xách chiếc xe đạp đua xuyên qua bụi rậm. Gaby, Karl, và Tròn Vo bám theo sau. Con chó biến đằng nào rồi?
- Waaaldi!
- Kia kìa! – Gaby reo lên – Mình trông thấy nó ở khoảng rừng trống. Nó chạy về phía lâu đài. Ôi lạy chúa, nó đang luống cuống. Waldi ơi, lại đây với chị n
Nó không chạy lại, mà sủa điều gì đó với bọn trẻ. Nó tận hưởng tự do của mình sau khi bị nhốt, phải ăn uống kham khổ và bị đá đít.
Tứ quái càng đến gần, Waldi càng bỏ chạy. Dường như nó dần cảm thấy khoái trò đuổi bắt này. Cứ thế cả bọn tiến đến gần lâu đài Zahrensteyn ngự trên đỉnh núi đá nhô cao giữa đống băng.
Tứ quái biết lâu đài Zehrensteyn hấp dẫn khách tham quan nhờ câu chuyện được lưu truyền từ thời trung cổ của nó.
Phía tây nam lâu đài là vách núi dựng đứng. Rừng thông như tấm thảm xanh bốn mùa trải dưới chân lâu đài.
- Waldi! Dừng lại!
Con chó vừa hổn hển chạy vừa vẫy đuôi. Nó phát hiện một cái hang cáo. Trời đất! Nó chui vào đó! Thoắt cái đã biến trong cái lỗ dương xỉ và đá núi, cách vách núi phủ rêu chưa đầy một mét.
Làm sao đây?
Tứ quái vây quanh cái lỗ.
- Nó không thể rúc trong ấy mãi được, - Tròn Vo nói.
- Nhưng chờ nó ra thì còn lâu lắm, - Karl ngán ngẩm.
- Làm gì đi chứ! – Gaby sốt ruột – Nhử nó ra nào!
Tarzan quan sát nền đất. Đất mềm, xuyên nhiều rễ nhỏ. Một nấm mộ chăng?>
Karl quỳ trước cái lỗ, bắt chước tiếng chó ẳng ẳng.
- Bạn kêu như một con mèo ốm tương tư ấy. – Gaby bình luận, - chẳng giống loài chó tí nào.
- Nhỡ Waldi thích đuổi theo con mèo và vì thế chịu thò ra thì sao.
Nhưng cái lỗ đen ngòm vẫn im phắc.
Tròn Vo nhặt một cái rễ cây trông giống một khúc xương khớp của bê. Cu cậu dứ dứ cái rễ ấy trước miệng lỗ, miệng dỗ dành:
- Waldi! Nhìn này! Khúc xương ngon chưa! Tươi nguyên, mới lấy ở chỗ bác hàng thịt.
Tarzan quỳ xuống, thò tay vào cái lỗ, giật mạnh một tảng đất lớn lên. Rồi hắn bới nào rễ cây, đá, đất. Chả mấy lúc, bằng tay không, hắn đã khoét to cái lỗ ra.
Tarzan ngó sâu vào. Kỳ quặc! Chỉ phần ngoài cái lỗ có vẻ hẹp, sâu độ nữa mét thì nó phình dần, chạy xiên, có vách đá.
- Trông như lối vào một hang động ấy, - Tarzan nói. – Để tôi vào xem. Nếu các bạn không nghe gì về tôi nữa, thì nhớ báo cho các đội cứu hộ. Chứng tỏ tôi và Waldi đã gặp chuyện chẳng lành dưới đấy.
Hắn mềm mại trườn xuống. thoạt đầu bò. Mùi ẩm ướt như dưới tầng hầm, không tia sáng mặt trời nào lọt vào. Rồi đột nhiên dốc đứng xuống Tarzan rơi tự do. Ôi lạy chúa! Rơi đi đâu? Có sâu không? Sao tối thế này! Mình điên rồ quá! Sao lại dám …
Phịch! Hắn ngồi bệt xuống nền đá. Hắn chỉ rơi chừng hai mét. Vốn rèn luyện thể thao nhiều, cú rơi không làm Tarzan đau đớn nhiều.
Hắn đứng dậy, xoa mông. Sao tối như hũ nút thế này!
- Xin chào! Có ai ở nhà không?
Hắn giật thót người. Tiếng vọng vang lên giữa các vách đá cao đáp lại, nghe rờn rợn. Rõ ràng hắn đang ở trong một cái hang rộng.
- Karl ơi! – Hắn gọi chõ lên – Làm ơn ném diêm của mày xuống đây. Tao không tìm thấy công tắc điện nào cả.
Tiếng sột soạt trong đường ống. Bao diêm rơi đúng đầu Tarzan. Chà, tuyệt quá.
Một que diêm cháy lên, chiếu sáng những bậc thang đẽo vào đá, dẫn đến chỗ lúc nãy Tarzan bị trượt xuống. Một lối xuống hang đàng hoàng ghê đấy chứ?!
- Chúng mình thấy ánh diêm hắt lên, - Gaby reo – Đại ca tìm được Waldi rồi hả?
- Chưa. Các bạn có thể xuống đây. Nhưng chậm thôi. Có bậc thang hẳn hoi đấy. mang theo các cành khô nhé! Tụi mình cần những ngọn đuốc.
*
Tứ quái Mỗi đứa cầm một que đuốc. Ánh lửa chập chờn ma quái trên những vách đá. Hang gì mà to như lòng nhà thờ. Phía trong lại như co một lối đi tiếp. Rờn rợn! Sâu dưới lòng đất là hang của một quái vật từ thời tiền sử?
- Các cậu nhìn xem! – Karl nói, tay run run chỉ lên vách.
Tarzan không tin vào mắt mình. Trên vách đá phẳng nham nhám có khắc những dòng chữ ngoằn ngoèo màu sẫm.
- Đó là chữ Đức cổ, - thủ lĩnh Tứ quái nói. – Thế kỷ trước, người ta viết như thế. Và xa xưa nữa. tôi có cuốn nhật ký cũ của ông nội là Timotheus. Ông là nhà khảo cổ, từng chu du khắp thế giới. Nhờ những ghi chép của ông mà tôi học được thứ chữ cổ này. Ngày nay, nó gần như một kiểu mật mã, ít ai hiểu nổi.
- Đại ca còn chờ gì nữa mà không đọc to lên! – Gaby giục. – Mà thôi, để sau! Phải tìm Waldi trước đã. Vì nó mà tụi mình mò xuống đây.
Cô bé quay về phía cuối hang tối om:
- Waldi! Chó ngoan, sủa lên nào! Mày ở đâu?
- “Kho báu… ẩn sâu dưới đá non, - Tarzan đọc.
Thần chết… mưu cao giữ nên còn
Hai nẻo… cùng về… chung một đích”
Đúng lúc đó coWaldi cất tiếng sủa phía trong.
Tarzan ngưng đọc. Bài thơ trên vách đá chưa hết. Nhưng để lát nữa đánh vần nốt cũng được.
Cả bọn cùng quay nhìn vào phía trong. Quả nhiên ở đó có một lối hẹp, rõ ràng dẫn vào lòng quả núi mà lâu đài ngự bên trên. Lối đi này bao xa? Dẫn tới đâu là đích?
Ôi chao! Ruột quả núi lỗ chỗ như pho mát Thụy Sĩ vậy. Phải chăng toàn những lối đi ngầm?
- Cẩn thận đấy!
Tarzan toan kéo Gaby lùi lại, thì cô bé đã bước hụt vào khoảng không. Một tiếng thét chói tai. Tarzan lao lên, tóm được cánh tay bạn gái, tuột dần, cuối cùng cũng nắm chặt được cổ tay mạch đập loạn xạ của Gaby.
Gaby lủng lẳng trên miệng vực… ừ thì vực chỉ sâu chừng 3 mét, nhưng vẫn cứ là vực. Và bên dưới… có chuyện này được chăng? Bên dưới tua tủa những cọc gỗ vót nhọn đầu. Ai vô phúc rơi xuống đó thì … không thể hình dung nổi!
Tarzan thận trộng, từ từ kéo Gaby nhích tí một lên khỏi miệng vực. Cô bé cứng người vì sợ, cứ ôm riết lấy bạn khi biết mình đã thoát.
Chính vực này là cái bẫy chết người cản đường vào lối đi bí hiểm kia. Nó lại quá rộng, không thể nhảy qua. Vậy mà cái con quỷ Waldi bằng cách nào đó đã vượt qua được. Cách nào nhỉ!
- Các bạn, - Tarzan nói, - đây có vẻ không phải là chỗ để trẻ con chơi. Xin hãy cẩn thận! Hình như không chỉ duy nhất có cái bẫy này. Tôi thấy ở phía vách kia có một phần gờ nhô ra, chiều rộng chỉ bằng bàn tay, bên trên có dấu chân chó hằn lên lớp bụi. Waldi đã men theo đó mà sang bên kia. Nhưng bây giờ không dám liều lỉnh trở lại.
Con chó yêu của Hanna ngồi bên kia bờ vực, mắt ngóng sáng đầy hy vọng: Hãy cứu tôi! Đưa tôi về! Tôi sẽ không bao giờ bỏ chạy nữa!
- Nếu tôi rơi xuống, hãy cầu nguyện cho tôi nha! – Tarzan bảo.
Đoạn áp sát người và vách đá, hắn nhích từng bàn chân trên cái gờ đó. Miệng vực há hoác ra cười, phô những chiếc răng cá mập nhọn hoắt như sẵn sàng nghiến ngấu hắn.
- Cứ như là xiếc đi trên dây, - Tròn Vo thán phục. – Đúng là thon thả lợi hại thật!
Sang đến bên kia, Tarzan thở phào. Con Waldi mừng rỡ nhảy cẫng lên đón cậu. Tarzan bế nó lên tay; và lại lần từng bước, tập trung cao độ, thận trọng hết mức, hắn ẵm nó quay lại.
Gaby nhảy lên bá cổ Tarzan vì vui sướng, đoạn cô bé tròng vòng dây dắt chó vào cổ Waldi.
Mệt mỏi vì theo dõi tiết mục xiếc của Tarzan, Tròn Vo phát hiện một tảng đá có hình dạng chiếc ghế bành. Không chút ngần ngại, cu cậu bèn đặt ngay đít xuống – và gây liền một lúc hai tai hoạ.
Tảng đá dường như thụt xuống bên đưới TrònVo.Liền đó, mặt sàn rung chuyển. Động đất chăng? Phía bên kia vực chông, vách đá vỡ tung ra. Một phiến đá lớn rơi xuống bịt ngay lối đi, như một tấm cửa thép. Đồng thời các vách hang như rung lên. Những hòn đá lăn x sàn. Từ trên nóc hang, nhiều tảng đá rơi xuống. Và vách đá khắc những dòng chữ vỡ vụn ra, lả tả rụng như mưa đá.
Tarzan đã hất Gaby nằm bẹp xuống đất, đè lên bạn để che chở. Con Waldi vừa kêu ăng ẳng vừa chui từ dưới người Gaby ra. Tai ương rồi.
- Có ai bị thương không?
- Trời đất! – Tròn Vo sửng sốt. – Là tao gây ra đấy à?
Tarzan bước đến tảng đá mà anh bạn béo của mình vẫn chễm chệ trên đó:
- Mày đã chạm vào hệ thống bẫy. Nhưng phía sau nó còn ẩn chứa nhiều điều. Tụi mình đang bị bao vây bởi những cái bẫy chết người. Nhất định do một bàn tay sành kỹ thuật và độc ác xếp đặt. Tiếc quá! Tan mất những dòng chữ rồi, lối vào cũng bị bịt mất. Nhưng tụi mình đã có một phát hiện kỳ thú làm sao!
- Hãy ra khỏi đây rồi tính sau, - Gaby nói. – Mình cần không khí trong lành. Ở dưới này mình cảm giác như bị chôn sống.
Tứ quái chui lên miệng hang, dập đuốc. Bên ngoài, khí trời dễ chịu biết bao.
Kỳ thực Tarzan còn muốn nghiên cứu hệ thống bẫy bí hiểm nọ, nhưng sợ lôi các bạn vào nguy hiểm. Vả lại, việc phát hiện tiếp tục nên dành cho các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu lịch sử…Phải rồi, Tứ quái sẽ báo chuyện này cho tiến sĩ Waldmar Schindler, thầy dạy lịch sử của chúng ở trường nội trú, đồng thời làm chủ nhiệm 10A.
- Đó là việc của các bạn, - Gaby ni sau khi nghe Tarzan nêu đề nghị. – Còn mình phải đưa Waldi về cho Hanna, kẻo bạn ấy mong. Tụi mình sẽ gặp nhau sau. Đồng ý chứ?
/703
|