Buổi trưa. Sĩ quan cảnh sát Jurgen Becker đang trên đường về nhà, sau khi hết ca trực.
Các ý nghĩ của anh bay trước về nhà, đến người vợ dịu dàng yêu dấu hẳn đang chờ cơm anh. Anh mỉm cười.
Theo thói quen, Jurgen bật kênh phát tin của cảnh sát ở chiếc radio gắn trên xe ôtô của anh.
“... cướp có vũ trang ở Trung tâm Thương Mại tại phố Hilleberger. Hung thủ đã bắn gục một phụ nữ. Hắn bỏ chạy qua khu xây dựng phía sau trung tâm. Yêu cầu tất cả các xe tuần tra...”
Trung Tâm Thương Mại ư?!
Từ chỗ anh đang đi đến đó chỉ độ 200 mét.
Khỏi phải nói tin này khiến anh bàng hoàng thế nào. Mà anh và vợ anh vẫn hay mua hàng ở Trung Tâm Thương Mại. Họ có thẻ khách hàng.
Thằng khốn đó vậy là tháo chạy qua khu xây dựng!
Jurgen đánh tay lái sang phải, phóng trên con đường gập ghềnh chạy sau hàng rào bao quanh khu xây dựng, đoạn dừng lại trước những đống nguyên vật liệu. Anh nhảy khỏi xe.
Mặc dù mặc thường phục, anh vẫn mang súng trong người.
May ra anh tóm sẽ được thằng cướp này.
Khung xương bằng thép và bê tông cho tòa nhà Trung Tâm Thương Mại thứ hai gần xây dựng xong.
Jurgen chạy qua một kho xi măng, nhảy qua bệ chân một cầu trục xoay.
Lúc này là trưa thứ bảy, công nhân xây dựng đã nghỉ cả. Không một bóng người.
Jurgen lại chy qua một góc nhà đã xây xong phân nửa, quặt vào góc.
Từ đây có thể nhìn thấy tận khu nhà thấp ở tít ở phía trong. Chẳng thấy ai.
Người sĩ quan cảnh sát đã toan quay đi.
Đúng lúc đó anh nghe tiếng rên.
Anh rút súng.
Tiếng rên vọng từ đâu nhỉ?
Những tiếng rủa thay cho tiếng rên.
“... chó thật! Chết tiệt!”
Có thế chứ! Jurgen đã xác định được hướng nào.
Một tấm bê tông tròn, dày cỡ nửa gang tay, nằm trên mặt đất.
Tấm bê tông hơi nghiêng, nhưng nhô lên chỉ cao hơn ngang bắp chân.
Phía sau nó chăng? Nếu thế tên này phải dẹt như một con thằn lằn.
Tay lăm lăm súng, Jurgen bước lại gần.
Câu đố đã được giải đáp.
Phía sau tấm bê tông là một hố bê tông tròn, đường kính chừng 1 mét.
Mải chạy, tên cướp đã không nhận thấy cái hố, bị sa xuống đó.
Số phận đôi khi cũng công bằng ghê!
Jurgen cúi nhìn.
Một bộ mặt bê bết máu trân trối nhìn anh.
Gã đàn ông người xương xương, chừng ba mươi tuổi, bộ mặt độc ác đầy sẹoông gã cứ như một tên côn đồ hoặc một võ sĩ quyền Anh có hạng.
Rõ ràng gã không bị rơi xuống đáy hố.
Jurgen nhìn xuống, ước chừng đáy phải sâu 6, 7 mét.
Tên cướp đã bấu chắc lấy thành hố. Lúc này gã cố nhoi lên theo kiểu các vận động viên leo núi: lưng và vai tì vào một bên thành hố, hai chân tì vào bên đối diện.
Nhưng gã vẫn còn vũ khí: một khẩu súng lớn.
Tay phải gã thò vào phía trong chiếc áo khoác. Ánh thép lóe lên. Jurgen rụt đầu lại.
Để ta sẽ cho mi biết, anh nghĩ và nắm tay vào tấm bê tông tròn.
Đó là nắp hố. Có trời biết tại sao người ta không đậy hố lại. Một sự cẩu thả! Thành ra lại biến thành cái bẫy tên cướp.
Nắp hố nặng đến một tạ.
Không thành vấn đề với Jurgen. Mỗi tuần hai lần, anh vẫn nâng tạ tại phòng luyện tập thể hình.
Nhưng giờ đây anh không cần nhấc cái nắp bê tông này lên.
- Buông tay chân ra! - anh cảnh cáo.
Tiếng bê tông ken két khi anh đẩy cái nắp lên miệng hố.
- Đừng! - tên cướp tru lên.
Gã ở cách miệng hố chừng một mét rưỡi.
- Sao vậy? - Jurg cười.
- Ông không thể làm như vậy. Tôi toi mất.
- Vậy hãy bám cho chắc, đồ chuột cống. Ta đi lấy còng số 8. Mi tên gì?
- Gnazow. Gnazow. Tôi xin hàng. Ông hãy kéo tôi lên! Tôi chết ngạt mất.
- Hãy thở nông, sẽ đủ để thở lâu đấy. Mi đã bắn gục phụ nữ, đúng không?
Jurgen thong thả quay lại. Mặc xác gã! Ngay cả khi người phụ nữ đáng thương nọ có chết, vẫn sẽ có lúc tên khốn này lại được ra khỏi tù. Một luật sư khôn khéo hẳn sẽ có nhiều lập luận gỡ tội cho gã, thậm chí viện ra cả việc “tự vệ”, hoặc “thiểu năng bẩm sinh”....
Còi xe cứu thương rú inh ỏi.
Jurgen biết chiếc xe vừa rời khỏi Trung Tâm Thương Mại.
Mọi người đổ xổ lại trước Trung Tâm.
Jurgen lấy chiếc còng số 8 luôn để sẵn sàng trên xe anh, nhưng chưa vội quay lại chỗ hố bê tông.
Anh vừa nhận ra một nhân viên của Trung Tâm. Ông này là quầy trưởng, đang nói chuyện với hai cảnh sát mặc sắc phục vừa đến trên xe tuần tra.
Jurgen bước tới gần họ.
- À, anh! - một trong hai cảnh sát reo lên, đoạn quay sang ông quầy trưởng - Đây là đồng nghiệp của chúng tôi, sĩ quan cảnh sát Jurgen Becker.
Ông nhân viên Trung Tâm Thương Mại run bắn người. Gương mặt tái nhợt lộ vẻ bàng hoàng:
- Người... người phụ nữ cũng họ Becker, thưa ông Becker. Tôi quen mặt bà ấy. Nhưng... tôi chưa trông thấy ông đi cùng ấy bao giờ. Bà ấy chỉ có mỗi thẻ khách hàng trong người. Bà Inge Walburga Becker.
Mặt đất như mở hoác dưới chân Jurgen. Một bàn tay băng giá bóp nghẹt tim anh.
- Ông... đang nói về vợ , - anh nghe mình nói - hãy cho tôi xem tấm thẻ ấy.
Trong khoảnh khắc, anh phải cố để không ngất đi.
- Đúng là... thẻ của vợ tôi. Cô ấy bị thương nặng không?
Ông trưởng quầy mím môi không đáp được ngay.
Cả hai viên cảnh sát chưa hết sửng sốt.
- Thưa ông Becker, ông có thể gọi điện thoại. Ông bác sĩ cấp cứu đã đưa vợ ông đến bệnh viện Regina rồi.
Quên phắt gã đàn ông dưới hố bê tông, Becker nhảy lên xe, phóng đến bện viện Regina.
*
Số 211 phố Hilleberger là một ngôi nhà cho thuê xấu xí. Gnazow sống trong một căn hộ áp mái, trông ra sân sau.
Nhưng Tarzan bấm chuông mỏi tay vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Một ông thấp lùn ở khu cầu thang bảo rằng ông Gnazow vừa đi vắng rồi.
- Tụi mình gặp rủi liên tục. Tìm tên nào cũng không gặp. - Tarzan nói - Chẳng lẽ đêm nay mình lại nằm trực suốt đêm vô ích trước cửa nhà Gnazow. Mà đêm nay có lẽ sẽ lạnh hơn đêm qua.
- Vậy làm gì bây giờ đây? - Karl hỏi.
- Có thể găn đâu đó, sẽ quay về bây giờ. - Tròn Vo hy vọng.
Tarzan gật đầu:
- Chúng mình đành đợi vậy. Không còn cách nào khác.
Gần đó có một vườn hoa nhỏ.
Tứ quái dắt xe đạp vào đấy, ngồi xuống một chiếc ghế dài.
Mặt trời rực rỡ. Tròn Vo điềm nhiên nhai sôcôla, không để ý gì đến bầy chim sẻ đang nhảy nhót đầy ngóng trông trước mặt.
Lát sau, Gaby bảo:
- Ở đằng kia có một trạm điện thoại. Để mình đi gọi cho ba mình. Hôm nay mình vẫn chưa gặp ba. Vì ba mình phải đến thẳng Tổng nha cảnh sát. Nhất định phải báo với ba về chuyện Tanja.
- Cho tụi mình gửi lời chào ba bạn nhé. - Tarzan nói.
Gaby sửa lại chiếc ruy băng trên tóc, đoạn bước đi.
*
Tại bệnh viện Regina, sĩ quan cảnh sát Jurgen bải hoải tinh thần. Anh vẫn chưa được thấy vợ. Nỗi lo sợ cho cô khiến tim anh thắt lại.
Một bác sĩ trợ lý trẻ tìm cách an ủi:
- Vợ ông đang được mổ, thưa ông Becker. Tạm thời tôi chưa thể nói gì với ông về tình trạng sức khỏe của bà ấy. Nhưng chúng ta sắp được biết rõ hơn.
Đoạn Jurgen còn lại một mình.
Anh đi tới đi lui trong s
Khi đi ngang dãy buồng điện thoại, anh sực nhớ: Lạy trời! Còn mẹ vợ anh! Bà Erna! Anh đã quên khuấy không báo tin cho bà.
Bà đến ở chơi với vợ chồng anh từ một tuần nay. Anh đã khó chịu vì sự có mặt của bà, bởi bà có tính hay võ đoán, lại không bao giờ có thể tha thứ cho anh cái tội cướp đi của bà cô con gái cưng. Thế đấy! Vậy mà giờ đây khi phải báo tin dữ cho bà, anh đột nhiên chỉ còn thấy thương bà. Cho dù có trái tính trái nết, bà vẫn là một bà già chẳng còn sống được bao lâu, lại vô cùng yêu quý Inge.
Anh nhấc máy, nhét xu vào, và quay số.
- Nhà Becker đây ạ, - một giọng tươi vui lên tiếng.
Bàn tay Jurgen nắm chặt lấy ống nghe. Anh ngỡ mình mơ.
- Inge à? Inge, phải em không?
- Chào Jurgen. Tất nhiên, anh yêu! Có chuyện gì vậy? Anh định về nhà từ lâu rồi cơ mà.
Jurgen hổn hển:
- Inge, em... em... vẫn khỏe mạnh hả? Mọi sự ổn cả chứ?
- Vâng, tất nhiên. - Giọng cô vợ lộ vẻ ngạc nhiên. - Tại sao không khỏe mạnh ạ? Anh làm sao thế?
- Ở... ở Trung Tâm Thương Mại có một phụ nữ bị bắn gục. Trong một trận cướp. Anh không thấy cô ta. Người ta chỉ cho anh xem tấm thẻ khách hàng cô ta mang trong người. Lúc này cô ta đang được mổ cấp cứu ở bệnh viện Regina.
- Không! - Inge rú lên - Trời ơi Jurgen! Em đã cho Babel mượn thẻ của em để chị ấy... Ôi lạy Chúa!
Thì ra là Barbel Schubke, bạn gái của Inge. Đúng rồi! Đôi khi số phận thật tai quái. Berbel đáng thương! Cô ấy là một người ất dễ mến.
- Hy vọng Barbel sẽ qua khỏi - anh nói - anh đang ở bệnh viện đây. Vì anh cứ tưởng em bị... Có tin mới, anh sẽ gọi cho em ngay. Được không? Cho anh gửi lời chào mẹ.
Khi anh đi qua sảnh, viên bác sĩ trợ lsy đi ngược lại phía anh, mỉm cười.
- Tin vui đây, thưa ông Becker. Vợ ông đã qua khỏi. Ca mổ diễn ra xuất sắc. Viên đạn không làm tổn thương cơ quan quan trọng nào. Không có gì nguy hiểm đến tính mạng bà ấy.
- Tôi mừng vô cùng. Nhưng cô ấy không phải vợ tôi...
Sau khi kể lại, anh đi gọi điện báo cho vợ khỏi lo.
Gác máy xuống, anh mới sực nhớ đến Gnazow.
Tên tội phạm khốn kiếp! Lạy trời, hy vọng hắn vẫn còn sống dưới cái hố bê tông đó.
Anh gọi về Tổng nha, xin nối máy với một viên thanh tra đang trực. Ba của Gaby nói chuyện với anh.
*
Gaby thuật lại vắn tắt những chi tiết quan trọng nhất cho ba cô nghe trong vòng ba phút.
- ... Vì vậy mà lúc này chúng con đang ở phố Hilleberger để đợi gã ba ạ. - Cô bé kết luận - Con đã nói với ba tên gã chưa nhỉ?
- Đến bây giờ thì chưa, con gái nhỏ ạ.
- Ba có thể ghi lại. Có khi ba biết gã nữa cũng nên. Gã tên là Gnazow, Thêo Gnazow.
- Con nói sao?
- Sao b sửng sốt như vậy ạ?
- Gaby, ngay trước khi con gọi, người ta vừa báo với ba: Gnazow vừa tấn công Trung Tâm Thương Mại ở phố Hilleberger, bắn gục một phụ nữ. Khi bỏ chạy, gã rơi xuống một cái hố trong khu công trường sau Trung Tâm. Vụ cướp này thất bại. Gã không cướp được xu nào. Gã vẫn mắc kẹt trong hố đó. Sĩ quan cảnh sát Becker đã giam gã dưới ấy. Ba đã phái một tốp cảnh sát đến để không cho Gnazow tẩu thoát. Ba cũng sẽ tới đó bây giờ.
- Vậy chúng ta sẽ gặp nhau. - Gaby reo lên - Đương nhiên chúng con muốn có mặt chứng kiến việc đó.
Cô bé gác máy trước khi thanh tra Glockner kịp trả lời, và chạy về chỗ các bạn.
*
Tới Trung Tâm Thương Mại chỉ có một quãng đường. Tarzan bỏ xa các bạn với chiếc xe đạp đua. Hắn hy vọng có măt ở đó trước cảnh sát.
Cuộc đời nhiều khi thật éo le. Nhưng mình phải tận dụng hoàn cảnh này. Nhất định Gnazow sẽ phun ra hết dưới cái hố oan nghiệt ấy.
Khi đến gần miệng hố, Tarzan nghe tiếng kêu gào bị chìm dưới lớp bê tông.
Liệu lúc này tên cướp còn súng không?
Hắn thận trọng xích cái nắp hé ra một chút. Đoạn nhìn quanh.
Trên công trường vẫn chỉ có mình hắn. Nhưng tiếng còi xe cảnh sát đã vẳng lại từ quảng trường Josefh. Họ sắp đến.
- Ê, Gnazow! - Hắn quát - Hãy quăng súng lên! Mau!
Hiệu quả liền! Một bàn tayưng tấy thò ra nơi khe hở. Khẩu súng rơi cạch xuống nền bê tông, trượt vào đống sỏi.
Mình chẳng ngạc nhiên nếu đó là một khẩu côn “Peacekeeper”, Tarzan nghĩ.
Hắn đẩy nắp hố ra.
Gnazow đã nhoai lên đến sát miệng hố. Tay chân gã run lẩy bẩy. Mồ hôi chảy ròng ròng trên bộ mặt xây xước máu.
Gã trố mắt, trân trối nhìn Tarzan:
- Anh nhận ra tôi, hả? Bây giờ, chỉ mình tôi quyết định sẽ xô anh xuống hay kéo anh lên. Tôi sẽ làm gì còn tùy thuộc vào câu trả lời của anh. Một câu hỏi duy nhất, một câu trả lời duy nhất. Anh hiểu chứ?
- Cái gì? - Gnazow hổn hển. Hơi thở khò khè.
Khi gã phác cử chỉ định đu lên miệng hố, Tarzan lập tức giơ một hòn đá lên đe dọa:
- Tôi muốn biết: Werdy bạn anh đang ở đâu? Gã Franky Werdy! Hắn đâu?
- Nó... nó... đang canh gác một kho vũ khí. Nó và Riscanto, bạn nó, đang ở... Cối Xay Án Mạng.
Cối Xay Án Mạng, Tarzan nghĩ. Ngay gần khách sạn Ven Hồ ư? Mình không ngờ!
Ngẩng đầu lên, hắn thấy các bạn mình. Chúng vừa dựng xe ở chỗ bờ rào, đang chạy đến.
Tiếng còi xe cảnh sát đã tới chỗ Trung Tâm Thương Mại. Chỉ vài khoảnh khắc nữa là cảnh sát sẽ có mặt tại đây rồi.
*
Lúc 14 giờ 45, gần bốn chục nhân viên cảnh sát đã bao vây khoảnh rừng có Cối Xay Án Mạng. Werdy và Riscanto đang nằm dài trên bãi cỏ bên bờ sông, không hề hay biết. Cuộc vây bắt thành công. Hai tên chở lậu vũ khí đầu hàng không chút kháng cự.
Tanja được giải phóng. Lát sau, cô bé nghẹn ngào gục đầu trong vòng tay của cha mẹ.
Cùng lúc, vợ chồng Muhson bị bắt tại khách sạn Cảnh Đẹp Ven Hồ. Thanh tra Glockner làm như tình cờ phát hiện hai khẩu súng trong cốp chiếc xe Porsche của hắn. Cố nhiên bằng chứng này không còn cần thiết. Werdy và Riscanto đã khai tồng tộc ra hết. Muhson chẳng còn cách nào rút đầu khỏi thòng lọng.
Ai nấy đều ngạc nhiên khi Tanja kể lại hết sự thật. Cô cứ ngỡ nhờ bà Eckert mà cảnh sát tìm ra dấu vết cuộc bắt cóc, và vô cùng sửng sốt khi biết bà ta đã một mực nói dối.
Tarzan giữ lời hứa: ngay chiều hôm đó, hắn gọi điện cho nhà báo Muller-Dehpea, cung cấp những tin sốt dẻo nhất.
Barbel Schubke nhanh chóng lành vết thương. Chỉ sau ba tuần lễ cô đã được ra viện.
Werdy, Riscanto, vợ chồng Muhson và Gnazow bị vào tù. Muhson chịu mức án nặng nhất.
Cuộc liên hoan thịt nướng ở khách sạn Cảnh Đẹp Ven Hồ diễn ra vào một ngày tháng mười rực rỡ. Cả cha mẹ của các thám tử lừng danh của chúng ta cũng cùng tham dự.
Các ý nghĩ của anh bay trước về nhà, đến người vợ dịu dàng yêu dấu hẳn đang chờ cơm anh. Anh mỉm cười.
Theo thói quen, Jurgen bật kênh phát tin của cảnh sát ở chiếc radio gắn trên xe ôtô của anh.
“... cướp có vũ trang ở Trung tâm Thương Mại tại phố Hilleberger. Hung thủ đã bắn gục một phụ nữ. Hắn bỏ chạy qua khu xây dựng phía sau trung tâm. Yêu cầu tất cả các xe tuần tra...”
Trung Tâm Thương Mại ư?!
Từ chỗ anh đang đi đến đó chỉ độ 200 mét.
Khỏi phải nói tin này khiến anh bàng hoàng thế nào. Mà anh và vợ anh vẫn hay mua hàng ở Trung Tâm Thương Mại. Họ có thẻ khách hàng.
Thằng khốn đó vậy là tháo chạy qua khu xây dựng!
Jurgen đánh tay lái sang phải, phóng trên con đường gập ghềnh chạy sau hàng rào bao quanh khu xây dựng, đoạn dừng lại trước những đống nguyên vật liệu. Anh nhảy khỏi xe.
Mặc dù mặc thường phục, anh vẫn mang súng trong người.
May ra anh tóm sẽ được thằng cướp này.
Khung xương bằng thép và bê tông cho tòa nhà Trung Tâm Thương Mại thứ hai gần xây dựng xong.
Jurgen chạy qua một kho xi măng, nhảy qua bệ chân một cầu trục xoay.
Lúc này là trưa thứ bảy, công nhân xây dựng đã nghỉ cả. Không một bóng người.
Jurgen lại chy qua một góc nhà đã xây xong phân nửa, quặt vào góc.
Từ đây có thể nhìn thấy tận khu nhà thấp ở tít ở phía trong. Chẳng thấy ai.
Người sĩ quan cảnh sát đã toan quay đi.
Đúng lúc đó anh nghe tiếng rên.
Anh rút súng.
Tiếng rên vọng từ đâu nhỉ?
Những tiếng rủa thay cho tiếng rên.
“... chó thật! Chết tiệt!”
Có thế chứ! Jurgen đã xác định được hướng nào.
Một tấm bê tông tròn, dày cỡ nửa gang tay, nằm trên mặt đất.
Tấm bê tông hơi nghiêng, nhưng nhô lên chỉ cao hơn ngang bắp chân.
Phía sau nó chăng? Nếu thế tên này phải dẹt như một con thằn lằn.
Tay lăm lăm súng, Jurgen bước lại gần.
Câu đố đã được giải đáp.
Phía sau tấm bê tông là một hố bê tông tròn, đường kính chừng 1 mét.
Mải chạy, tên cướp đã không nhận thấy cái hố, bị sa xuống đó.
Số phận đôi khi cũng công bằng ghê!
Jurgen cúi nhìn.
Một bộ mặt bê bết máu trân trối nhìn anh.
Gã đàn ông người xương xương, chừng ba mươi tuổi, bộ mặt độc ác đầy sẹoông gã cứ như một tên côn đồ hoặc một võ sĩ quyền Anh có hạng.
Rõ ràng gã không bị rơi xuống đáy hố.
Jurgen nhìn xuống, ước chừng đáy phải sâu 6, 7 mét.
Tên cướp đã bấu chắc lấy thành hố. Lúc này gã cố nhoi lên theo kiểu các vận động viên leo núi: lưng và vai tì vào một bên thành hố, hai chân tì vào bên đối diện.
Nhưng gã vẫn còn vũ khí: một khẩu súng lớn.
Tay phải gã thò vào phía trong chiếc áo khoác. Ánh thép lóe lên. Jurgen rụt đầu lại.
Để ta sẽ cho mi biết, anh nghĩ và nắm tay vào tấm bê tông tròn.
Đó là nắp hố. Có trời biết tại sao người ta không đậy hố lại. Một sự cẩu thả! Thành ra lại biến thành cái bẫy tên cướp.
Nắp hố nặng đến một tạ.
Không thành vấn đề với Jurgen. Mỗi tuần hai lần, anh vẫn nâng tạ tại phòng luyện tập thể hình.
Nhưng giờ đây anh không cần nhấc cái nắp bê tông này lên.
- Buông tay chân ra! - anh cảnh cáo.
Tiếng bê tông ken két khi anh đẩy cái nắp lên miệng hố.
- Đừng! - tên cướp tru lên.
Gã ở cách miệng hố chừng một mét rưỡi.
- Sao vậy? - Jurg cười.
- Ông không thể làm như vậy. Tôi toi mất.
- Vậy hãy bám cho chắc, đồ chuột cống. Ta đi lấy còng số 8. Mi tên gì?
- Gnazow. Gnazow. Tôi xin hàng. Ông hãy kéo tôi lên! Tôi chết ngạt mất.
- Hãy thở nông, sẽ đủ để thở lâu đấy. Mi đã bắn gục phụ nữ, đúng không?
Jurgen thong thả quay lại. Mặc xác gã! Ngay cả khi người phụ nữ đáng thương nọ có chết, vẫn sẽ có lúc tên khốn này lại được ra khỏi tù. Một luật sư khôn khéo hẳn sẽ có nhiều lập luận gỡ tội cho gã, thậm chí viện ra cả việc “tự vệ”, hoặc “thiểu năng bẩm sinh”....
Còi xe cứu thương rú inh ỏi.
Jurgen biết chiếc xe vừa rời khỏi Trung Tâm Thương Mại.
Mọi người đổ xổ lại trước Trung Tâm.
Jurgen lấy chiếc còng số 8 luôn để sẵn sàng trên xe anh, nhưng chưa vội quay lại chỗ hố bê tông.
Anh vừa nhận ra một nhân viên của Trung Tâm. Ông này là quầy trưởng, đang nói chuyện với hai cảnh sát mặc sắc phục vừa đến trên xe tuần tra.
Jurgen bước tới gần họ.
- À, anh! - một trong hai cảnh sát reo lên, đoạn quay sang ông quầy trưởng - Đây là đồng nghiệp của chúng tôi, sĩ quan cảnh sát Jurgen Becker.
Ông nhân viên Trung Tâm Thương Mại run bắn người. Gương mặt tái nhợt lộ vẻ bàng hoàng:
- Người... người phụ nữ cũng họ Becker, thưa ông Becker. Tôi quen mặt bà ấy. Nhưng... tôi chưa trông thấy ông đi cùng ấy bao giờ. Bà ấy chỉ có mỗi thẻ khách hàng trong người. Bà Inge Walburga Becker.
Mặt đất như mở hoác dưới chân Jurgen. Một bàn tay băng giá bóp nghẹt tim anh.
- Ông... đang nói về vợ , - anh nghe mình nói - hãy cho tôi xem tấm thẻ ấy.
Trong khoảnh khắc, anh phải cố để không ngất đi.
- Đúng là... thẻ của vợ tôi. Cô ấy bị thương nặng không?
Ông trưởng quầy mím môi không đáp được ngay.
Cả hai viên cảnh sát chưa hết sửng sốt.
- Thưa ông Becker, ông có thể gọi điện thoại. Ông bác sĩ cấp cứu đã đưa vợ ông đến bệnh viện Regina rồi.
Quên phắt gã đàn ông dưới hố bê tông, Becker nhảy lên xe, phóng đến bện viện Regina.
*
Số 211 phố Hilleberger là một ngôi nhà cho thuê xấu xí. Gnazow sống trong một căn hộ áp mái, trông ra sân sau.
Nhưng Tarzan bấm chuông mỏi tay vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Một ông thấp lùn ở khu cầu thang bảo rằng ông Gnazow vừa đi vắng rồi.
- Tụi mình gặp rủi liên tục. Tìm tên nào cũng không gặp. - Tarzan nói - Chẳng lẽ đêm nay mình lại nằm trực suốt đêm vô ích trước cửa nhà Gnazow. Mà đêm nay có lẽ sẽ lạnh hơn đêm qua.
- Vậy làm gì bây giờ đây? - Karl hỏi.
- Có thể găn đâu đó, sẽ quay về bây giờ. - Tròn Vo hy vọng.
Tarzan gật đầu:
- Chúng mình đành đợi vậy. Không còn cách nào khác.
Gần đó có một vườn hoa nhỏ.
Tứ quái dắt xe đạp vào đấy, ngồi xuống một chiếc ghế dài.
Mặt trời rực rỡ. Tròn Vo điềm nhiên nhai sôcôla, không để ý gì đến bầy chim sẻ đang nhảy nhót đầy ngóng trông trước mặt.
Lát sau, Gaby bảo:
- Ở đằng kia có một trạm điện thoại. Để mình đi gọi cho ba mình. Hôm nay mình vẫn chưa gặp ba. Vì ba mình phải đến thẳng Tổng nha cảnh sát. Nhất định phải báo với ba về chuyện Tanja.
- Cho tụi mình gửi lời chào ba bạn nhé. - Tarzan nói.
Gaby sửa lại chiếc ruy băng trên tóc, đoạn bước đi.
*
Tại bệnh viện Regina, sĩ quan cảnh sát Jurgen bải hoải tinh thần. Anh vẫn chưa được thấy vợ. Nỗi lo sợ cho cô khiến tim anh thắt lại.
Một bác sĩ trợ lý trẻ tìm cách an ủi:
- Vợ ông đang được mổ, thưa ông Becker. Tạm thời tôi chưa thể nói gì với ông về tình trạng sức khỏe của bà ấy. Nhưng chúng ta sắp được biết rõ hơn.
Đoạn Jurgen còn lại một mình.
Anh đi tới đi lui trong s
Khi đi ngang dãy buồng điện thoại, anh sực nhớ: Lạy trời! Còn mẹ vợ anh! Bà Erna! Anh đã quên khuấy không báo tin cho bà.
Bà đến ở chơi với vợ chồng anh từ một tuần nay. Anh đã khó chịu vì sự có mặt của bà, bởi bà có tính hay võ đoán, lại không bao giờ có thể tha thứ cho anh cái tội cướp đi của bà cô con gái cưng. Thế đấy! Vậy mà giờ đây khi phải báo tin dữ cho bà, anh đột nhiên chỉ còn thấy thương bà. Cho dù có trái tính trái nết, bà vẫn là một bà già chẳng còn sống được bao lâu, lại vô cùng yêu quý Inge.
Anh nhấc máy, nhét xu vào, và quay số.
- Nhà Becker đây ạ, - một giọng tươi vui lên tiếng.
Bàn tay Jurgen nắm chặt lấy ống nghe. Anh ngỡ mình mơ.
- Inge à? Inge, phải em không?
- Chào Jurgen. Tất nhiên, anh yêu! Có chuyện gì vậy? Anh định về nhà từ lâu rồi cơ mà.
Jurgen hổn hển:
- Inge, em... em... vẫn khỏe mạnh hả? Mọi sự ổn cả chứ?
- Vâng, tất nhiên. - Giọng cô vợ lộ vẻ ngạc nhiên. - Tại sao không khỏe mạnh ạ? Anh làm sao thế?
- Ở... ở Trung Tâm Thương Mại có một phụ nữ bị bắn gục. Trong một trận cướp. Anh không thấy cô ta. Người ta chỉ cho anh xem tấm thẻ khách hàng cô ta mang trong người. Lúc này cô ta đang được mổ cấp cứu ở bệnh viện Regina.
- Không! - Inge rú lên - Trời ơi Jurgen! Em đã cho Babel mượn thẻ của em để chị ấy... Ôi lạy Chúa!
Thì ra là Barbel Schubke, bạn gái của Inge. Đúng rồi! Đôi khi số phận thật tai quái. Berbel đáng thương! Cô ấy là một người ất dễ mến.
- Hy vọng Barbel sẽ qua khỏi - anh nói - anh đang ở bệnh viện đây. Vì anh cứ tưởng em bị... Có tin mới, anh sẽ gọi cho em ngay. Được không? Cho anh gửi lời chào mẹ.
Khi anh đi qua sảnh, viên bác sĩ trợ lsy đi ngược lại phía anh, mỉm cười.
- Tin vui đây, thưa ông Becker. Vợ ông đã qua khỏi. Ca mổ diễn ra xuất sắc. Viên đạn không làm tổn thương cơ quan quan trọng nào. Không có gì nguy hiểm đến tính mạng bà ấy.
- Tôi mừng vô cùng. Nhưng cô ấy không phải vợ tôi...
Sau khi kể lại, anh đi gọi điện báo cho vợ khỏi lo.
Gác máy xuống, anh mới sực nhớ đến Gnazow.
Tên tội phạm khốn kiếp! Lạy trời, hy vọng hắn vẫn còn sống dưới cái hố bê tông đó.
Anh gọi về Tổng nha, xin nối máy với một viên thanh tra đang trực. Ba của Gaby nói chuyện với anh.
*
Gaby thuật lại vắn tắt những chi tiết quan trọng nhất cho ba cô nghe trong vòng ba phút.
- ... Vì vậy mà lúc này chúng con đang ở phố Hilleberger để đợi gã ba ạ. - Cô bé kết luận - Con đã nói với ba tên gã chưa nhỉ?
- Đến bây giờ thì chưa, con gái nhỏ ạ.
- Ba có thể ghi lại. Có khi ba biết gã nữa cũng nên. Gã tên là Gnazow, Thêo Gnazow.
- Con nói sao?
- Sao b sửng sốt như vậy ạ?
- Gaby, ngay trước khi con gọi, người ta vừa báo với ba: Gnazow vừa tấn công Trung Tâm Thương Mại ở phố Hilleberger, bắn gục một phụ nữ. Khi bỏ chạy, gã rơi xuống một cái hố trong khu công trường sau Trung Tâm. Vụ cướp này thất bại. Gã không cướp được xu nào. Gã vẫn mắc kẹt trong hố đó. Sĩ quan cảnh sát Becker đã giam gã dưới ấy. Ba đã phái một tốp cảnh sát đến để không cho Gnazow tẩu thoát. Ba cũng sẽ tới đó bây giờ.
- Vậy chúng ta sẽ gặp nhau. - Gaby reo lên - Đương nhiên chúng con muốn có mặt chứng kiến việc đó.
Cô bé gác máy trước khi thanh tra Glockner kịp trả lời, và chạy về chỗ các bạn.
*
Tới Trung Tâm Thương Mại chỉ có một quãng đường. Tarzan bỏ xa các bạn với chiếc xe đạp đua. Hắn hy vọng có măt ở đó trước cảnh sát.
Cuộc đời nhiều khi thật éo le. Nhưng mình phải tận dụng hoàn cảnh này. Nhất định Gnazow sẽ phun ra hết dưới cái hố oan nghiệt ấy.
Khi đến gần miệng hố, Tarzan nghe tiếng kêu gào bị chìm dưới lớp bê tông.
Liệu lúc này tên cướp còn súng không?
Hắn thận trọng xích cái nắp hé ra một chút. Đoạn nhìn quanh.
Trên công trường vẫn chỉ có mình hắn. Nhưng tiếng còi xe cảnh sát đã vẳng lại từ quảng trường Josefh. Họ sắp đến.
- Ê, Gnazow! - Hắn quát - Hãy quăng súng lên! Mau!
Hiệu quả liền! Một bàn tayưng tấy thò ra nơi khe hở. Khẩu súng rơi cạch xuống nền bê tông, trượt vào đống sỏi.
Mình chẳng ngạc nhiên nếu đó là một khẩu côn “Peacekeeper”, Tarzan nghĩ.
Hắn đẩy nắp hố ra.
Gnazow đã nhoai lên đến sát miệng hố. Tay chân gã run lẩy bẩy. Mồ hôi chảy ròng ròng trên bộ mặt xây xước máu.
Gã trố mắt, trân trối nhìn Tarzan:
- Anh nhận ra tôi, hả? Bây giờ, chỉ mình tôi quyết định sẽ xô anh xuống hay kéo anh lên. Tôi sẽ làm gì còn tùy thuộc vào câu trả lời của anh. Một câu hỏi duy nhất, một câu trả lời duy nhất. Anh hiểu chứ?
- Cái gì? - Gnazow hổn hển. Hơi thở khò khè.
Khi gã phác cử chỉ định đu lên miệng hố, Tarzan lập tức giơ một hòn đá lên đe dọa:
- Tôi muốn biết: Werdy bạn anh đang ở đâu? Gã Franky Werdy! Hắn đâu?
- Nó... nó... đang canh gác một kho vũ khí. Nó và Riscanto, bạn nó, đang ở... Cối Xay Án Mạng.
Cối Xay Án Mạng, Tarzan nghĩ. Ngay gần khách sạn Ven Hồ ư? Mình không ngờ!
Ngẩng đầu lên, hắn thấy các bạn mình. Chúng vừa dựng xe ở chỗ bờ rào, đang chạy đến.
Tiếng còi xe cảnh sát đã tới chỗ Trung Tâm Thương Mại. Chỉ vài khoảnh khắc nữa là cảnh sát sẽ có mặt tại đây rồi.
*
Lúc 14 giờ 45, gần bốn chục nhân viên cảnh sát đã bao vây khoảnh rừng có Cối Xay Án Mạng. Werdy và Riscanto đang nằm dài trên bãi cỏ bên bờ sông, không hề hay biết. Cuộc vây bắt thành công. Hai tên chở lậu vũ khí đầu hàng không chút kháng cự.
Tanja được giải phóng. Lát sau, cô bé nghẹn ngào gục đầu trong vòng tay của cha mẹ.
Cùng lúc, vợ chồng Muhson bị bắt tại khách sạn Cảnh Đẹp Ven Hồ. Thanh tra Glockner làm như tình cờ phát hiện hai khẩu súng trong cốp chiếc xe Porsche của hắn. Cố nhiên bằng chứng này không còn cần thiết. Werdy và Riscanto đã khai tồng tộc ra hết. Muhson chẳng còn cách nào rút đầu khỏi thòng lọng.
Ai nấy đều ngạc nhiên khi Tanja kể lại hết sự thật. Cô cứ ngỡ nhờ bà Eckert mà cảnh sát tìm ra dấu vết cuộc bắt cóc, và vô cùng sửng sốt khi biết bà ta đã một mực nói dối.
Tarzan giữ lời hứa: ngay chiều hôm đó, hắn gọi điện cho nhà báo Muller-Dehpea, cung cấp những tin sốt dẻo nhất.
Barbel Schubke nhanh chóng lành vết thương. Chỉ sau ba tuần lễ cô đã được ra viện.
Werdy, Riscanto, vợ chồng Muhson và Gnazow bị vào tù. Muhson chịu mức án nặng nhất.
Cuộc liên hoan thịt nướng ở khách sạn Cảnh Đẹp Ven Hồ diễn ra vào một ngày tháng mười rực rỡ. Cả cha mẹ của các thám tử lừng danh của chúng ta cũng cùng tham dự.
/703
|