Chiều nay, phó tướng của Tứ quái TTKG khai trương “văn phòng” giới thiệu những thành tựu khoa học từ năm 1899 đến nay và cả những dự báo khoa học của năm 2010 tại nhà riêng của mình. Quan khách dự lễ khai mạc chỉ có đúng ba mạng. Chứ sao, ngoài chủ soái Tarzan và hai thám tử Tròn vo và Gaby, vị phó tướng kiêm học giả KarlMáyTính còn lâu mới mời thêm một mạng nào.
Bí mật của TTKG phải được khép kín tuyệt đối. Coi thằng quân sư cận thị tha hồ chỉ trỏ đủ loại máy móc phế phẩm rồi khoa chân múa tay dẫn giải cho đến lúc Tròn Vo sốt ruột kêu lên:
- Mùi bánh gatô và chè từ bếp bay lên rồi đó Karl!
Mập ta khuyến cáo cũng chí phải. Chỉ có điều bà Vierstein chưa kịp réo lũ nhóc đi ăn sáng thì chuông điện thoại đã reo trước. Đang đứng ngay cạnh, Tarzan cầm máy:
- Alô!
Im lặng bên kia đầu dây. Tarzan gần như quát vào má
- Nhầm số hay làm sao vậy? Alô!
Đúng lúc ấy có tiếng trẻ con khóc nấc lên trong máy, Tarzan liền dịu giọng:
- Alô! Ai đấy? Có chuyện gì thế?
- Bố… bố… đập mẹ chết queo trên sàn nhà!
Chết hẳn rồi.
- Trời đất. Em tên là gì?
- AnnaSchengmann… Bố em nhốt em trong phòng. Anh đến đây cứu em với.
- Anh sẽ cứu nhưng em mấy tuổi?
- Bốn tuổi.
- Nhà em ở đâu?
- Nhà màu vàng, anh là cảnh sát à?
- Đường nào?
- Đường vườn hoa… Mẹ em chết chắc rồi. Bố… bố em đang vô kìa…
Roạp. Tiếng cúp máy lạnh tanh. Tarzan nhói tim. Trong một giây, con mắt hắn đờ đẫn.
Gaby mở lớn cái nhìn xanh biếc:
- Ai vậy
Tarzan như chợt tỉnh:
- Tụi mình cần lên đường cấp tốc. Mình sẽ kể sau.
*
Con đường mang tên Vườn Hoa tơi bời lá rụng. Tứ quái đạp xe hối hả bất chấp những chiếc lá úa rơi lả tả trên đầu. Tròn Vo thở hồng hộc, ca cẩm:
- Chưa kịp ăn thì đã vọt. Số tao bạc phước, mồi dâng tận miệng rồi mà còn. . . rớt. Một vụ án mạng là thuộc về cảnh sát chớ. Tụi mình lao tới vừa chậm vừa có thể làm hỏng việc.
Tarzan độp lại:
- Trước hết, chú Glockner đi công tác ở Bỉ chứ đâu có ở đây. Không có chú ấy thì lấy ai đỡ đầu mình. Hơn nữa tất cả lại bắt đầu bằng một cú phôn của một đứa nhóc mới 4 tuổi, đã biết thực hư thế nào mà báo cảnh sát.
Karl chép miệng:
- Ờ, chẳng biết con bé có chế tạo sự việc hay không nữa. Mình phải xác minh tại chỗ thôi.
Tròn Vo vẫn chưa chịu thua:
- Nhưng cho dù chuyện có thiệt thì mình đến cũng có thể bị người ta tống cổ ra thôi. Chuyện nội bộ gia đình m
Tarzan nổi quạu:
- Mày sao vậy Willi? Một đứa trẻ kêu cứu, không có lý do gì mà tụi mình không tới ngay.
Máy tính chấm dứt cuộc đấu khẩu. Nó reo lên:
- Nhà vàng kia rồi!
Suốt con đường chỉ có ngôi nhà vừa phát hiện là. . . màu vàng. Trên tường ngôi nhà có gắn số 11. Tarzan liếc đồng hồ. Tứ quái đã phóng như bay hết 13 phút.
Lúc này bốn con ngựa sắt đã được dưa vào tường, khóa cho ăn chắc. Tarzan hồi hộp bấm chuông.
Nửa phút sau, một người đàn ông trạc trung niên mới khệnh khạng hé cửa bước ra. Ông ta đứng dạng chân ngay trước cửa.
Tarzan nhẹ nhàng:
- Ông là Schengmann?
- Đúng tụi bay cần gì?
- Tụi cháu đến thăm Anna.
- Nó đang ngủ , hỏi gì nó vậy?
- Cháu cho là vừa rồi chú đã cúp điện thoại.
Schengmann cười gằn:
- À ra thế. Nó đã gọi cho tụi ả? Nó là một con khùng, rõ chưa. Con Anna thường thần hồn nát thần tính, thấy ma giữa ban ngày vậy đó. Không có gì đâu!
Còn lâu Tarzan mới tin lời biện bạch của ông ta. Hắn nói dứt khoát:
- Tụi cháu muốn vào thăm Anna.
Schengmann dang hai chân rộng thêm, bít kín khoảng trống ở cửa:
- Có gì đâu mà tụi bay phải vào. Để cho nó ngủ.
Gaby năn nỉ:
- Thì chú cứ cho tụi cháu vào nhà một chút thôi.
- Tao đã nói là không mà.
Tarzan sấn tới:
- Anna đã kêu cứu. Nếu quả không có chuyện gì thì tụi cháu vào rồi sẽ ra ngay. Nếu không cho vào tụi cháu sẽ báo cảnh sát là trong nhà có án mạng.
- Mày có ngon thì báo đi. Tao cầm mày bước thêm bước nữa đó.
Tròn Vo hùng hổ xông lên bên cạnh Tarzan như để biểu dương lực lượng:
- Cây ngay chẳng sợ chết đứng. Trong nhà cha nội này chắc là có án mạng rồi đại ca.
Schengmann gầm lên. Gã tức tốc chụp cổ áo Tròn Vo nhấc bổng rồi xoay người. Coi gã đàn ông lỗ mãng chưa kịp liệng ông địa xuống đất thì Tarzan. . . ra tay. Đòn "mãng xà vẫy đuôhật tuyệt diệu. Chỉ thấy cánh tay gã rời khỏi cổ áo Tròn Vo và bị cuốn chặt trong cườm tay thép của Tarzan.
Schengmann bàng hoàng. Gã không ngờ đối thủ võ nghệ cao cường đến thế. Gã đấu dịu:
- Thôi được. Rồi tụi bay sẽ phải trả giá cho thói du côn của tụi bay. Gia đình tao lộn xộn lắm. Vợ tao bỏ nhà đi theo trai nên con Anna mới hay bị mất thần kinh như vậy. Tao mới đổ thuốc an thần cho nó bớt quậy đấy.
- Ông nhốt Anna một mình phải không? Dù sao tôi cũng phải đảo qua tất cả các phòng một lượt mới được.
- Chớ lợi dụng mà mánh mung chôm chỉa nghe.
- Yên trí đi ông chủ. NàyKarl , mày lấy một tờ giấy ghi hết tên họ địa chỉ điện thoại của bốn đứa mình rồi giao cho ông ta làm tin. Ông đồng ý chứ ông Schengmann?
Hắn bồi thêm:
- Nói thêm cho ông biết Gaby là con gái thanh tra trưởng Glockner của cảnh sát thành phố. Nếu ông muốn thì có thể gọi điện tới Tổng nha. Tôi sẽ cho ông số điện thoại.
Schengmann gườm gườm không nói không rằng tránh đường cho Tứ quái vào nhà.
Trong phòng các đồ đạc tanh bành như vừa xảy ra một trận động đất. Máy tính cau mặt:
- Đúng là mới có xô xát giữ dội ở
Tại một căn phòng xinh xắn chất đầy đồ chơi, bé Anna đang ngủ say sưa. Con bé tóc đen mượt mặt bụ bẫm dễ thương.
Gaby xuýt xoa:
- Ồ, cô bé thật kháu khỉnh.
Karl nhận định:
- Một giấc ngủ bình thường thôi. Thở đều.
Tứ quái nhẹ người. Schengmann đế theo:
- Sao thỏa chí tò mò chưa?
Tứ quái đưa mắt hội ý. Biết làm thế nào bây giờ. Mọi căn phòng chúng đều đã lướt mắt qua. Trong tư thế bị động, đám trẻ bị gia chủ dồn về phía cửa chính. VàSchengmann nhanh như cắt đóng sầm cánh cửa.
Ngoài hiên mưa nặng hạt, gió rít thổi tạt những hạt mưa căng và nặng như những viên đạn nổ rát mặt. Không quái nào chuẩn bị áo mưa. Mà đợi trời tạnh thì tới bao giờ.
Bốn đứa đành lao vào giũa màn mưa gió mịt mù.
*
Câu hỏi “Vậy thì mẹ bé Anna đâu?” làm đám trẻ nhức nhối. Hoặc bà ta đã bị thủ tiêu hoặc bị giam dưới hầm ngầm chứ lộ thiên thì bốn đứa đã thấy rồi. Gaby vuốt khuôn mặt ướt sũng nước mưa, phát biểu:
- Chúng ta còn phải trở lại căn nhà mờ ám đó, các bạn ạ. Và phải tìm cachs gặp cho được Anna.
Đề nghị của Gaby hoàn toàn ngược với ý muốn của Schengmann. Gã đứng bên của sổ nhìn theo lũ trẻ, mặt tím bầm vì giận, co tay đấm mạnh vô tường.
Coi gã làm sao không hận lũ nhãi ranh cho được. Chưa hết bực mình vói con vợ cũ đốn mạt thì lũ nhãi ở đâu bỗng chõ mũi tới vì cú điện thoại cấp cứu lãng nhách của con nhỏ. Mẹ kiếp muôn sự cũng tại ả Edith. Ai cho phép ả dẫn xác về đây xoắn xuýt với con Anna, để gã nổi khùng, sinh ra ẩu đả chứ.
Trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay bữa nay y hệt như nhũng trận xảy ra như cơm bữa trước đây, đã làm con bé hãi hùng hoảng loạn. Nhưng Schengmann đâu nghĩ là con nhỏ lại đi gọi điện thoại.
Trong lúc gã vào dập điện thoại thì Edith đã gượng dậy và bỏ chạy ra ngoài. . .
*
EdithSchengmann năm nay 32 tuổi, là một phụ nữ yếu đuối, thụ động và vô nghề ngiệp.
Edith cao 1m59, nặng chừng 40 ký, có khuôn mặt xinh xắn dễ thương. Mái tóc đen buông xõa chấm hai bờ vai, ngó Edith hiền khô như một thiếu nữ thôn quê. Là một người quen nhẫn nhục, nhưng rồi Edith cũng không chịu được thói vũ phu, nghiện đánh đập vợ của Schengmann và đành phải bỏ đi. Chị rất muốn đem Annađi theo nhưng không được. Thậm chí Schengmann cấm cả chị về thăm con.
Trong những ngày lang thang vô gia cư Edith xin làm tạp vụ cho cửa hàng bán thảm Wolpert.
Quả là bèo dạt hoa trôi. Lão chủ cửa hàng bán thảm lúc nào cũng khệ nệ cặp kính cận dày cui nhận Edith còn vì một lý do khác không dính dáng gì tới công việc. Thế là chị lại sa chân một lần nữa, và chị lại nhẫn nhục tự nguyện đóng vai người tình bất đắc dĩ của ông chủ thượng lưu.
Lần xổ số ái tình này rồi sẽ ra sao đây? Edith hoàn toàn không biết. Cửa hàng thảm Wolpert quanh năm rộn rịp buôn bán những tấm thảm phương đông đắt tiền. Những tấm thảm mà cả đời Edith dành dụm cũng không sắm nổi. Edith chỉ biết rằng hiện giờ chị đang là vợ hờ của vị chủ tiệm hào hoa phong nhã, nói năng ngọt ngào Wolpert.
Vừa bước xuống taxi, Edith đã bấm chuông dồn dập. Cửa ngôi biệt thự bề thế của nhà buôn thảm mở ra và Edith đổ nhào vào người ông ta nức nở:
- Gã lại đập em tàn bạo trước mặt con gái em. Thằng đê tiện. Tội nghiệp con Anna, nó gần như muốn xỉu.
Wolpert dìu Edith vào nhà. Ông ta pha nước muối để chườm cái cằm sưng vếu cho Edith vừa an ủi:
- Gã phải trả giá, Edith . Thằng vũ phu đó phải dùng luật rừng trị mới được .
- Em thương Anna vô cùng. Chỉ vì con bé mà em phải lén anh đến đó, để bây giờ. . .
- Anh hiểu. Cứ để gã cho anh. Anh sẽ phôn nói chuyện sòng phẳng với gã.
Wolpert nhấn máy. Mặt ông ta đằng đằng sát khí khi gã đàn ông bên kia cầm ống nghe:
- Alô, tôi là Wolpert đây, người hiện đang che chở cho Edith. Ông vừa đánh gây thương tích nặng cho cô ấy. Hừ, Edith đã bị. . . chấn thương sọ não. Tôi sẽ lấy giấy chứng thương của bác sỹ và ông sẽ phải hầu tòa.
GiọngSchengmann có vẻ hơi run:
- Chấn thương sọ não? Ông dừng có vu khống.
- Việc này sẽ có chuyên môn xác nhận. Một người thô bạo như ông không được phép nuôi trẻ con. VàEdith sẽ nuôi dưỡng Anna.
- Hề hề, ra vậy đó.
- Đừng vội cười. Với giấy chứương, đời ông bạn kể như tiêu.
- Ông đừng dọa mất công. Nhưng tôi thấy chúng ta có thể gặp nhau để thảo luận.
Wolpert hỏi:
- Gặp thì gặp. Ngày mai được không?
Schengmann nhẩm tính:
- Ngày mai không được. Mai tôi bị kẹt rồi. Buổi sáng phải lái xe suốt ngày, còn buổi chiều. . . khốn nạn thật, buổi chiều càng kẹt hơn: 15 giờ đi Purkhein, 16 giờ đi. . .
- Purkhein hả? Mai tôi cũng tới đó. Ông biết nhà hàng Reitmeier không ?
Schengmann suýt chửi thề nhưng gã nén kịp:
- Ông có khùng không vậy ? Tôi lấy đâu thời gian vô nhà hàng. Tôi chạy xe chở tiền, hành trình tính từng phút.
Nói rồi Schengmann cúp máy không một lời chào.
Wolpert rủa:
- Thằng đểu. Nhưng tao sẽ luộc mày ra bã. Đợi đấy!
Ông ta hậm hực nhìn sang người tình. Tội nghiệp Edith. Ông ta vốn chẳng thích gì trẻ con, nhưng chiều Edith lúc này chỉ có lợi. Edith đang tận tụy với ông ta mà.
Sau bữa trưa, băng TTKG hẹn nhau ở cổng chợ trung tâm khu phố cổ. Bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ, gió lạnh và buốt đến rát mặt.
Tarzan nhận định:
- Chúng ta cần xem xét lại hiện trường. Anna là một đứa bé ngây thơ vì vậy khó mà biết nói dối. Trong điện thoại nó bảo rằng “bố đập mẹ chết queo trên sàn nhà” kia mà.
Karl trầm ngâm:
- Tao đồng ý. Người ta bảo “đi hỏi già về nhà hỏi trẻ” mình hỏi con bé là đúng điệu rồi.
Gaby tán thành:
- Đúng vậy. Điều quan trọng là phải gặp được bé Anna kìa.
Bốn con ngựa sắt lại rong ruổi về hướng đường Vườn hoa. Đang chạy, đột nhiên Karl la lớn:
- Các bạn nhìn kìa, chúng ta sắp được tăng cường lực lượng.
Sao? Cả đám ngóc đầu lên ngó quanh. Quân sư báo động có khác. Từ xa một chú nhóc không hề xa lạ với Tứ quái đang lao tới trên chiếc xế điếc cáu cạnh. Chỉ cần ngó chiếc xe đạp láng nhẫy cũng hiểu phần nào xuất thân chú nhóc. Nó tên là ChristianReithl, con của một bác sĩ nha khoa trường nội chú giàu bá phát
Thằng bé chín tuổi la lên:
- Kính chào các sư huynh sư tỉ. Cho em theo với nha.
Tarzan bật cười:
- Theo đi đâu vậy nhóc?
- Anh còn hỏi nữa. Em hâm mộ các đặc vụ của TTKG từ khuya mà.
- Không được đâu. Tụi anh đang kẹt công chuyện không thể cho em theo được.
Chú nhóc méo xẹo:
- Nguy hiểm lắm à? Nhưng Oskar còn theo mấy anh chị được kìa. . .
Tarzan vẫn cương quyết bác bỏ:
- Không được đâu, Christian. Bữa nay thì nhất định không được.
Christian xụ mặt. Mắt nó long lanh ngấn nước, môi dưới phệu ra như sáp khóc.
- Lần nào mà anh chẳng nói vậy chớ. Thôi nếu không cho em đi theo chơi thì đi ăn kem với em được không? Em có 50 mark nè.
- Thông cảm đi chú mày. Lần khác nghe. Tụi anh đang vội.
Christian đảo đầu xe đạp. Nó vùng vằng
- Không cho em theo chơi thì nói đại ra đi. Giải thích hoài.
Chú nhóc vừa mất dạng là thằng mập thở dài. Chớ gì nữa, Tròn Vo luôn chạnh lòng trước nguyện vọng của những đồng loại hăng tiết vịt. Nó ngần ngừ:
- Đại ca từ chối thẳng thừng quá. Thằng nhóc cũng ngon cơm đấy chứ. Nó sẵn sàng theo tụi mình mút chỉ cà tha.
Karl gạt phăng:
- Đi theo để nó còn mời mày ăn kem chớ gì, mập? Nói thật Christian không muốn trở thành “ngũ quái” trong băng mình đâu. Nó bám càng theo chỉ vì muốn giải sầu chốc lát. Hoàn cảnh gia đình của cậu bé tao biết.
Gaby chắt lưỡi:
- Mình cũng biết sơ sơ.
Tarzan sốt ruột:
- Lại có chuyện gì à?
- Rất đơn giản, cha mẹ Christian gây gổ với nhau hàng ngày, nó gần như bị gạt ra rìa.
- Họ còn ở với nhau hay chia tay rồi?
- Bi kịch của Christian lại ở chỗ khác kia. Beatem, cô bạn gái trong câu lạc bộ bơi lội ở trường, nhà ở sát nách biệt thự ông nha sỹ kể rằng: bề ngoài cha mẹ Christian vẫn như một cặp vợ chồng hạnh phúc nhưng thực ra họ đang chịu đựng lẫn nhau, ráng mà chịu đựng thôi. Vợ chồng họ đều có địa vị trong xã hội, họ không muốn chia tay nhau, sợ mang tiếng và phải chia phần nửa của cải. VàChristian thì lãnh đủ hậu quả của tình trạng này. Thằng bé gần như bị bỏ rơi. Ông bố nha sỹ nhởn nhơ đi săn và nhậu nhẹt đều đều.
Tarzan nhíu mày:
- Còn mẹ Christian?
- Bà mẹ thì chạy theo mốt và những cuộc du ngoạn.
Tròn Vo than trời:
- Lúa đời Christian rồi. Tội nghiệp nó. Có cha mẹ mà như không.
Gaby thở dài:
- Còn tồi tệ hơn là không có cha mẹ kìa. Vì khi ông nha sỹ uống say ông ta thường la mắng, thậm chí đánh đập Christian nữa.
Tarzan trầm ngâm:
- Có lẽ vì thế mà thằng bé thèm được đi theo tụi mình.
Máy tính thở hắt ra như một triết gia:
- Có nghĩa là Christian thừa ăn, sẵn tiền trong túi mà vẫn cô độc, thiếu thốn.
Bí mật của TTKG phải được khép kín tuyệt đối. Coi thằng quân sư cận thị tha hồ chỉ trỏ đủ loại máy móc phế phẩm rồi khoa chân múa tay dẫn giải cho đến lúc Tròn Vo sốt ruột kêu lên:
- Mùi bánh gatô và chè từ bếp bay lên rồi đó Karl!
Mập ta khuyến cáo cũng chí phải. Chỉ có điều bà Vierstein chưa kịp réo lũ nhóc đi ăn sáng thì chuông điện thoại đã reo trước. Đang đứng ngay cạnh, Tarzan cầm máy:
- Alô!
Im lặng bên kia đầu dây. Tarzan gần như quát vào má
- Nhầm số hay làm sao vậy? Alô!
Đúng lúc ấy có tiếng trẻ con khóc nấc lên trong máy, Tarzan liền dịu giọng:
- Alô! Ai đấy? Có chuyện gì thế?
- Bố… bố… đập mẹ chết queo trên sàn nhà!
Chết hẳn rồi.
- Trời đất. Em tên là gì?
- AnnaSchengmann… Bố em nhốt em trong phòng. Anh đến đây cứu em với.
- Anh sẽ cứu nhưng em mấy tuổi?
- Bốn tuổi.
- Nhà em ở đâu?
- Nhà màu vàng, anh là cảnh sát à?
- Đường nào?
- Đường vườn hoa… Mẹ em chết chắc rồi. Bố… bố em đang vô kìa…
Roạp. Tiếng cúp máy lạnh tanh. Tarzan nhói tim. Trong một giây, con mắt hắn đờ đẫn.
Gaby mở lớn cái nhìn xanh biếc:
- Ai vậy
Tarzan như chợt tỉnh:
- Tụi mình cần lên đường cấp tốc. Mình sẽ kể sau.
*
Con đường mang tên Vườn Hoa tơi bời lá rụng. Tứ quái đạp xe hối hả bất chấp những chiếc lá úa rơi lả tả trên đầu. Tròn Vo thở hồng hộc, ca cẩm:
- Chưa kịp ăn thì đã vọt. Số tao bạc phước, mồi dâng tận miệng rồi mà còn. . . rớt. Một vụ án mạng là thuộc về cảnh sát chớ. Tụi mình lao tới vừa chậm vừa có thể làm hỏng việc.
Tarzan độp lại:
- Trước hết, chú Glockner đi công tác ở Bỉ chứ đâu có ở đây. Không có chú ấy thì lấy ai đỡ đầu mình. Hơn nữa tất cả lại bắt đầu bằng một cú phôn của một đứa nhóc mới 4 tuổi, đã biết thực hư thế nào mà báo cảnh sát.
Karl chép miệng:
- Ờ, chẳng biết con bé có chế tạo sự việc hay không nữa. Mình phải xác minh tại chỗ thôi.
Tròn Vo vẫn chưa chịu thua:
- Nhưng cho dù chuyện có thiệt thì mình đến cũng có thể bị người ta tống cổ ra thôi. Chuyện nội bộ gia đình m
Tarzan nổi quạu:
- Mày sao vậy Willi? Một đứa trẻ kêu cứu, không có lý do gì mà tụi mình không tới ngay.
Máy tính chấm dứt cuộc đấu khẩu. Nó reo lên:
- Nhà vàng kia rồi!
Suốt con đường chỉ có ngôi nhà vừa phát hiện là. . . màu vàng. Trên tường ngôi nhà có gắn số 11. Tarzan liếc đồng hồ. Tứ quái đã phóng như bay hết 13 phút.
Lúc này bốn con ngựa sắt đã được dưa vào tường, khóa cho ăn chắc. Tarzan hồi hộp bấm chuông.
Nửa phút sau, một người đàn ông trạc trung niên mới khệnh khạng hé cửa bước ra. Ông ta đứng dạng chân ngay trước cửa.
Tarzan nhẹ nhàng:
- Ông là Schengmann?
- Đúng tụi bay cần gì?
- Tụi cháu đến thăm Anna.
- Nó đang ngủ , hỏi gì nó vậy?
- Cháu cho là vừa rồi chú đã cúp điện thoại.
Schengmann cười gằn:
- À ra thế. Nó đã gọi cho tụi ả? Nó là một con khùng, rõ chưa. Con Anna thường thần hồn nát thần tính, thấy ma giữa ban ngày vậy đó. Không có gì đâu!
Còn lâu Tarzan mới tin lời biện bạch của ông ta. Hắn nói dứt khoát:
- Tụi cháu muốn vào thăm Anna.
Schengmann dang hai chân rộng thêm, bít kín khoảng trống ở cửa:
- Có gì đâu mà tụi bay phải vào. Để cho nó ngủ.
Gaby năn nỉ:
- Thì chú cứ cho tụi cháu vào nhà một chút thôi.
- Tao đã nói là không mà.
Tarzan sấn tới:
- Anna đã kêu cứu. Nếu quả không có chuyện gì thì tụi cháu vào rồi sẽ ra ngay. Nếu không cho vào tụi cháu sẽ báo cảnh sát là trong nhà có án mạng.
- Mày có ngon thì báo đi. Tao cầm mày bước thêm bước nữa đó.
Tròn Vo hùng hổ xông lên bên cạnh Tarzan như để biểu dương lực lượng:
- Cây ngay chẳng sợ chết đứng. Trong nhà cha nội này chắc là có án mạng rồi đại ca.
Schengmann gầm lên. Gã tức tốc chụp cổ áo Tròn Vo nhấc bổng rồi xoay người. Coi gã đàn ông lỗ mãng chưa kịp liệng ông địa xuống đất thì Tarzan. . . ra tay. Đòn "mãng xà vẫy đuôhật tuyệt diệu. Chỉ thấy cánh tay gã rời khỏi cổ áo Tròn Vo và bị cuốn chặt trong cườm tay thép của Tarzan.
Schengmann bàng hoàng. Gã không ngờ đối thủ võ nghệ cao cường đến thế. Gã đấu dịu:
- Thôi được. Rồi tụi bay sẽ phải trả giá cho thói du côn của tụi bay. Gia đình tao lộn xộn lắm. Vợ tao bỏ nhà đi theo trai nên con Anna mới hay bị mất thần kinh như vậy. Tao mới đổ thuốc an thần cho nó bớt quậy đấy.
- Ông nhốt Anna một mình phải không? Dù sao tôi cũng phải đảo qua tất cả các phòng một lượt mới được.
- Chớ lợi dụng mà mánh mung chôm chỉa nghe.
- Yên trí đi ông chủ. NàyKarl , mày lấy một tờ giấy ghi hết tên họ địa chỉ điện thoại của bốn đứa mình rồi giao cho ông ta làm tin. Ông đồng ý chứ ông Schengmann?
Hắn bồi thêm:
- Nói thêm cho ông biết Gaby là con gái thanh tra trưởng Glockner của cảnh sát thành phố. Nếu ông muốn thì có thể gọi điện tới Tổng nha. Tôi sẽ cho ông số điện thoại.
Schengmann gườm gườm không nói không rằng tránh đường cho Tứ quái vào nhà.
Trong phòng các đồ đạc tanh bành như vừa xảy ra một trận động đất. Máy tính cau mặt:
- Đúng là mới có xô xát giữ dội ở
Tại một căn phòng xinh xắn chất đầy đồ chơi, bé Anna đang ngủ say sưa. Con bé tóc đen mượt mặt bụ bẫm dễ thương.
Gaby xuýt xoa:
- Ồ, cô bé thật kháu khỉnh.
Karl nhận định:
- Một giấc ngủ bình thường thôi. Thở đều.
Tứ quái nhẹ người. Schengmann đế theo:
- Sao thỏa chí tò mò chưa?
Tứ quái đưa mắt hội ý. Biết làm thế nào bây giờ. Mọi căn phòng chúng đều đã lướt mắt qua. Trong tư thế bị động, đám trẻ bị gia chủ dồn về phía cửa chính. VàSchengmann nhanh như cắt đóng sầm cánh cửa.
Ngoài hiên mưa nặng hạt, gió rít thổi tạt những hạt mưa căng và nặng như những viên đạn nổ rát mặt. Không quái nào chuẩn bị áo mưa. Mà đợi trời tạnh thì tới bao giờ.
Bốn đứa đành lao vào giũa màn mưa gió mịt mù.
*
Câu hỏi “Vậy thì mẹ bé Anna đâu?” làm đám trẻ nhức nhối. Hoặc bà ta đã bị thủ tiêu hoặc bị giam dưới hầm ngầm chứ lộ thiên thì bốn đứa đã thấy rồi. Gaby vuốt khuôn mặt ướt sũng nước mưa, phát biểu:
- Chúng ta còn phải trở lại căn nhà mờ ám đó, các bạn ạ. Và phải tìm cachs gặp cho được Anna.
Đề nghị của Gaby hoàn toàn ngược với ý muốn của Schengmann. Gã đứng bên của sổ nhìn theo lũ trẻ, mặt tím bầm vì giận, co tay đấm mạnh vô tường.
Coi gã làm sao không hận lũ nhãi ranh cho được. Chưa hết bực mình vói con vợ cũ đốn mạt thì lũ nhãi ở đâu bỗng chõ mũi tới vì cú điện thoại cấp cứu lãng nhách của con nhỏ. Mẹ kiếp muôn sự cũng tại ả Edith. Ai cho phép ả dẫn xác về đây xoắn xuýt với con Anna, để gã nổi khùng, sinh ra ẩu đả chứ.
Trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay bữa nay y hệt như nhũng trận xảy ra như cơm bữa trước đây, đã làm con bé hãi hùng hoảng loạn. Nhưng Schengmann đâu nghĩ là con nhỏ lại đi gọi điện thoại.
Trong lúc gã vào dập điện thoại thì Edith đã gượng dậy và bỏ chạy ra ngoài. . .
*
EdithSchengmann năm nay 32 tuổi, là một phụ nữ yếu đuối, thụ động và vô nghề ngiệp.
Edith cao 1m59, nặng chừng 40 ký, có khuôn mặt xinh xắn dễ thương. Mái tóc đen buông xõa chấm hai bờ vai, ngó Edith hiền khô như một thiếu nữ thôn quê. Là một người quen nhẫn nhục, nhưng rồi Edith cũng không chịu được thói vũ phu, nghiện đánh đập vợ của Schengmann và đành phải bỏ đi. Chị rất muốn đem Annađi theo nhưng không được. Thậm chí Schengmann cấm cả chị về thăm con.
Trong những ngày lang thang vô gia cư Edith xin làm tạp vụ cho cửa hàng bán thảm Wolpert.
Quả là bèo dạt hoa trôi. Lão chủ cửa hàng bán thảm lúc nào cũng khệ nệ cặp kính cận dày cui nhận Edith còn vì một lý do khác không dính dáng gì tới công việc. Thế là chị lại sa chân một lần nữa, và chị lại nhẫn nhục tự nguyện đóng vai người tình bất đắc dĩ của ông chủ thượng lưu.
Lần xổ số ái tình này rồi sẽ ra sao đây? Edith hoàn toàn không biết. Cửa hàng thảm Wolpert quanh năm rộn rịp buôn bán những tấm thảm phương đông đắt tiền. Những tấm thảm mà cả đời Edith dành dụm cũng không sắm nổi. Edith chỉ biết rằng hiện giờ chị đang là vợ hờ của vị chủ tiệm hào hoa phong nhã, nói năng ngọt ngào Wolpert.
Vừa bước xuống taxi, Edith đã bấm chuông dồn dập. Cửa ngôi biệt thự bề thế của nhà buôn thảm mở ra và Edith đổ nhào vào người ông ta nức nở:
- Gã lại đập em tàn bạo trước mặt con gái em. Thằng đê tiện. Tội nghiệp con Anna, nó gần như muốn xỉu.
Wolpert dìu Edith vào nhà. Ông ta pha nước muối để chườm cái cằm sưng vếu cho Edith vừa an ủi:
- Gã phải trả giá, Edith . Thằng vũ phu đó phải dùng luật rừng trị mới được .
- Em thương Anna vô cùng. Chỉ vì con bé mà em phải lén anh đến đó, để bây giờ. . .
- Anh hiểu. Cứ để gã cho anh. Anh sẽ phôn nói chuyện sòng phẳng với gã.
Wolpert nhấn máy. Mặt ông ta đằng đằng sát khí khi gã đàn ông bên kia cầm ống nghe:
- Alô, tôi là Wolpert đây, người hiện đang che chở cho Edith. Ông vừa đánh gây thương tích nặng cho cô ấy. Hừ, Edith đã bị. . . chấn thương sọ não. Tôi sẽ lấy giấy chứng thương của bác sỹ và ông sẽ phải hầu tòa.
GiọngSchengmann có vẻ hơi run:
- Chấn thương sọ não? Ông dừng có vu khống.
- Việc này sẽ có chuyên môn xác nhận. Một người thô bạo như ông không được phép nuôi trẻ con. VàEdith sẽ nuôi dưỡng Anna.
- Hề hề, ra vậy đó.
- Đừng vội cười. Với giấy chứương, đời ông bạn kể như tiêu.
- Ông đừng dọa mất công. Nhưng tôi thấy chúng ta có thể gặp nhau để thảo luận.
Wolpert hỏi:
- Gặp thì gặp. Ngày mai được không?
Schengmann nhẩm tính:
- Ngày mai không được. Mai tôi bị kẹt rồi. Buổi sáng phải lái xe suốt ngày, còn buổi chiều. . . khốn nạn thật, buổi chiều càng kẹt hơn: 15 giờ đi Purkhein, 16 giờ đi. . .
- Purkhein hả? Mai tôi cũng tới đó. Ông biết nhà hàng Reitmeier không ?
Schengmann suýt chửi thề nhưng gã nén kịp:
- Ông có khùng không vậy ? Tôi lấy đâu thời gian vô nhà hàng. Tôi chạy xe chở tiền, hành trình tính từng phút.
Nói rồi Schengmann cúp máy không một lời chào.
Wolpert rủa:
- Thằng đểu. Nhưng tao sẽ luộc mày ra bã. Đợi đấy!
Ông ta hậm hực nhìn sang người tình. Tội nghiệp Edith. Ông ta vốn chẳng thích gì trẻ con, nhưng chiều Edith lúc này chỉ có lợi. Edith đang tận tụy với ông ta mà.
Sau bữa trưa, băng TTKG hẹn nhau ở cổng chợ trung tâm khu phố cổ. Bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ, gió lạnh và buốt đến rát mặt.
Tarzan nhận định:
- Chúng ta cần xem xét lại hiện trường. Anna là một đứa bé ngây thơ vì vậy khó mà biết nói dối. Trong điện thoại nó bảo rằng “bố đập mẹ chết queo trên sàn nhà” kia mà.
Karl trầm ngâm:
- Tao đồng ý. Người ta bảo “đi hỏi già về nhà hỏi trẻ” mình hỏi con bé là đúng điệu rồi.
Gaby tán thành:
- Đúng vậy. Điều quan trọng là phải gặp được bé Anna kìa.
Bốn con ngựa sắt lại rong ruổi về hướng đường Vườn hoa. Đang chạy, đột nhiên Karl la lớn:
- Các bạn nhìn kìa, chúng ta sắp được tăng cường lực lượng.
Sao? Cả đám ngóc đầu lên ngó quanh. Quân sư báo động có khác. Từ xa một chú nhóc không hề xa lạ với Tứ quái đang lao tới trên chiếc xế điếc cáu cạnh. Chỉ cần ngó chiếc xe đạp láng nhẫy cũng hiểu phần nào xuất thân chú nhóc. Nó tên là ChristianReithl, con của một bác sĩ nha khoa trường nội chú giàu bá phát
Thằng bé chín tuổi la lên:
- Kính chào các sư huynh sư tỉ. Cho em theo với nha.
Tarzan bật cười:
- Theo đi đâu vậy nhóc?
- Anh còn hỏi nữa. Em hâm mộ các đặc vụ của TTKG từ khuya mà.
- Không được đâu. Tụi anh đang kẹt công chuyện không thể cho em theo được.
Chú nhóc méo xẹo:
- Nguy hiểm lắm à? Nhưng Oskar còn theo mấy anh chị được kìa. . .
Tarzan vẫn cương quyết bác bỏ:
- Không được đâu, Christian. Bữa nay thì nhất định không được.
Christian xụ mặt. Mắt nó long lanh ngấn nước, môi dưới phệu ra như sáp khóc.
- Lần nào mà anh chẳng nói vậy chớ. Thôi nếu không cho em đi theo chơi thì đi ăn kem với em được không? Em có 50 mark nè.
- Thông cảm đi chú mày. Lần khác nghe. Tụi anh đang vội.
Christian đảo đầu xe đạp. Nó vùng vằng
- Không cho em theo chơi thì nói đại ra đi. Giải thích hoài.
Chú nhóc vừa mất dạng là thằng mập thở dài. Chớ gì nữa, Tròn Vo luôn chạnh lòng trước nguyện vọng của những đồng loại hăng tiết vịt. Nó ngần ngừ:
- Đại ca từ chối thẳng thừng quá. Thằng nhóc cũng ngon cơm đấy chứ. Nó sẵn sàng theo tụi mình mút chỉ cà tha.
Karl gạt phăng:
- Đi theo để nó còn mời mày ăn kem chớ gì, mập? Nói thật Christian không muốn trở thành “ngũ quái” trong băng mình đâu. Nó bám càng theo chỉ vì muốn giải sầu chốc lát. Hoàn cảnh gia đình của cậu bé tao biết.
Gaby chắt lưỡi:
- Mình cũng biết sơ sơ.
Tarzan sốt ruột:
- Lại có chuyện gì à?
- Rất đơn giản, cha mẹ Christian gây gổ với nhau hàng ngày, nó gần như bị gạt ra rìa.
- Họ còn ở với nhau hay chia tay rồi?
- Bi kịch của Christian lại ở chỗ khác kia. Beatem, cô bạn gái trong câu lạc bộ bơi lội ở trường, nhà ở sát nách biệt thự ông nha sỹ kể rằng: bề ngoài cha mẹ Christian vẫn như một cặp vợ chồng hạnh phúc nhưng thực ra họ đang chịu đựng lẫn nhau, ráng mà chịu đựng thôi. Vợ chồng họ đều có địa vị trong xã hội, họ không muốn chia tay nhau, sợ mang tiếng và phải chia phần nửa của cải. VàChristian thì lãnh đủ hậu quả của tình trạng này. Thằng bé gần như bị bỏ rơi. Ông bố nha sỹ nhởn nhơ đi săn và nhậu nhẹt đều đều.
Tarzan nhíu mày:
- Còn mẹ Christian?
- Bà mẹ thì chạy theo mốt và những cuộc du ngoạn.
Tròn Vo than trời:
- Lúa đời Christian rồi. Tội nghiệp nó. Có cha mẹ mà như không.
Gaby thở dài:
- Còn tồi tệ hơn là không có cha mẹ kìa. Vì khi ông nha sỹ uống say ông ta thường la mắng, thậm chí đánh đập Christian nữa.
Tarzan trầm ngâm:
- Có lẽ vì thế mà thằng bé thèm được đi theo tụi mình.
Máy tính thở hắt ra như một triết gia:
- Có nghĩa là Christian thừa ăn, sẵn tiền trong túi mà vẫn cô độc, thiếu thốn.
/703
|