Otvan Fregger và Dieter Blunchi vừa bốc hơi là bàn tròn TKKG họp cấp kỳ. Tam quái cũng phanh phanh biết vài chuyện nhưng qua sự tường thuật của Tarzan, cả đám mới bật ngửa. Trời ạ, chỉ vì những đống tiền, của cải bất chính mà hai băng tội phạm trở mặt lẫn nhau. Từ quan hệ chiến hữu biến thành kẻ thù.
Gaby rùng mình:
- Tụi mình chấm dứt chuyến leo núi ở đây thôi.
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy. Qua hai gã đàn ông vừa rồi, chúng ta đã biết tác giả của vụ trộm nhà băng tư nhân Đức. Chúng gồm 3 thằng, trong đó có khả năng gã bịt mặt là Ricardo Paccalone, gã mặt sẹo, chỉ huy hai đàn em. Gã cũng chính là kẻ đến nhà ông Pletvailo, rõ ràng chỉ có gã mới biết số châu báu gửi nhà băng của ông bá tước. Pletvailo có thể tưởng gã là thợ làm vườn. Đồng thời gã cũng chính là chồng của Florentina, cháu gái cụ Pauline Angermann. Trời đất, qua đó có thể đoán được vai trò của bà lão này. Bà ta là tòng phạm. Nè Công Chúa, bạn có nhớ rằng tên mặt sẹo đã nhận phần lên lầu trả bà cụ cái vì không? Và gã đã kể rằng gã còn hỏi thăm sức khỏe cụ nữa. Có khi gã lên để thỏa thuận với bà già việc gọi điện cho cảnh sát nữa đấy. Và bà cụ đã thực hiện âm mưu một cách hoàn hảo. Bà ta đã phôn 18 lần báo động dỏm để rồi lần thứ 19, khi biết ông đồn trưởng Knotinger chán ngấy mới cùng gã cháu rể cho nổ mìn phá két nhà băng. Tội nghiệp chú Knotinger của chúng ta.
Gaby bang hoàng. Tarzan đã nói hết sự thực. Cô buồn bã:
- Xưa nay người ta đều cho rằng các cụ ông cụ bà đều là những người tử tế.
Karl nói:
-Nhưng bọn người bất lương thời trẻ, khi về già không có nghĩa là họ đã hoàn lương hết. Bọn lừa đảo trộm cắp cũng có ở mọi lứa tuổi.
Tròn Vo vuốt tóc rồi quay sang Tarzan:
- Nghĩa là hai thằng đeo kính hồi nãy đang giữ tiền bạc cũng như số châu báu của ông bá tước đúng không đại ca? Tao nhận ra ngay cái vòng đó mà.
- Ừ, một thằng tên Dieter, một thằng tên là Otvan. Hình như thế.
- Ố là là, vậy thì có lẽ chúng từ một vụ cướp trở về đây?
- Chúng cướp nhưng không phải cướp nhà băng bên Đức. Chúng là dân Thụy Sỹ, rõ chưa? Ái chà, tao vừa sực nhớ ra. Lúc mày đêm hôm đi vệ sinh thì tao cũng mở bừng mắt. Tao ngửi thấy mùi gì là lạ, mày cũng vậy, đúng không Willi? Giờ tao mới hiểu mùi ấy là thuốc mê. Hai thằng khốn ấy đã đánh thuốc mê ngay trong toa tụi mình, mà có thể là khoang bên cạnh cũng nên.
Gaby gật đầu:
- Như vậy chúng ta có thể lên danh sách được rồi. Rằng có hai băng tội phạm tất cả. Một băng do Paccalone cầm đầu hai đàn em với sự tham gia của bà Angermann và ả Florentine. Một băng do trùm Jean-Claude Neflet và hai gã đánh thuê Dieter, Otvan. Băng sau cướp lại của băng trước. Tối nay Dieter, Otvan sẽ tới nhà hàng Oassis, gặp ông chủ của chúng để chia chác tiền công.
Tarzan tư lự:
- Và có thể sẽ tố giác nhau nếu Neflet không chịu nâng phần chia cho đệ tử lên.
Karl cắn môi:
- Đại ca có chắc lão Neflet tối nay có mặt ở đó không?
- Chắc. Tao nghe hai thằng ma cô kháo nhau như thế. Nhà hàng Oassis nằm gần khách sạn Eden. Đi bộ cũng tới.
- Đại ca tính thế nào?
- Tụi mình sẽ có mặt tại nhà hàng Oassis trong vai các thực khách chứ sao. Bốn đứa cùng hùn tiền lại và kêu món nào rẻ nhất đủ trả. Chúng ta phải cứu số châu báu của bá tước Pletvailo, có điều không biết chúng giấu ở đâu. Tụi mình cũng phải nghĩ xem.
Tàu điện treo lúc này lao ào ào xuống dốc. Càng xuống càng nóng hơn. Gaby đột nhiên nói:
- Mình cứ không hiểu nữ bá tước Emely, các bạn thử động não xem tại sao bà ta điên tiết trước ả Florentine đến thế?
Ba thằng con trai giật mình. Phát hiện của Công Chúa làm chúng tỉnh ngủ. Cô bé sẵn trớn tiếp tục:
- Này nhé, mới đầu Emely và Florentine rất sung sướng lúc bắt tay nhau, nhưng sau đó chừng năm phút thì hai người cãi nhau…
Karl ngắt lời. Nó lặp lại hầu như nguyên vẹn lời nguyền rủa của bà bá tước:
- Bà Emerly chửi như sau: "Đồ lừa đảo! Tao không tin! Tụi mày lừa tao hả?”. Tóm lại có thể hiểu là: chúng mày lừa tao để nuốt tươi số châu báu đó.
Tròn Vo reo lên:
- Điều đó có thể hiểu là vụ mất trộm này được vợ chồng ông bá tước thỏa thuận từ trước. Nhưng tại sao lại phải để cho ai đó lấy cắp của cải của chính mình?
Tarzan nói luôn:
- Đây là một vụ lừa đảo đối với hãng bảo hiểm. Lão bá tước đã nói với tụi mình lão sẽ được hãng bảo hiểm đền bù hơn 1 triệu mark nếu không tìm thấy đồ trang sức đó. Lão đang rất cần tiền vì lão vốn là một con bạc nghiện. Cụ Klumpli đã xác nhận như vậy. Phù, đây quả là một liên minh ăn cướp hoàn hảo. Gã mặt sẹo Paccalone đã đến gặp Pletvailo để toan tính vụ làm ăn này. Ôi chao, nếu Gaby không tình cờ lượm được cái bóp trong thùng rác để trả lại bà lão thì giờ này chúng ta còn lâu mới vén màn được vở kịch đại bịp này.
Tàu đã tới bến. Tròn Vo và Karl lo mở khóa hai chiếc xe đạp đôi.
Tarzan xoa tay hí hửng:
- Tối hôm nay chúng ta sẽ đánh úp bọn chúng. Băng Neflet, Blunchi, Fregger sẽ lộ mặt tại nhà hàng Oassis. Còn lũ 5 tên Paccalone đố thoát khỏi lưới trời. Bây giờ chúng ta mang gói quà đến cho bà bá tước đồng thời gọi điện đến Oassis đặt sẵn một bàn ăn tối cho bốn mạng. Ôkê?
Tròn Vo áy này:
- Chẳng lẽ để mẹ tao ăn một mình ở nhà?
- Biết làm sao bây giờ. Đưa bác gái đi thì nguy hiểm cho bác lắm.
- Nói với mẹ tao sao đây?
- Cứ xin với mẹ rằng tụi mình đi xem xinê, và nhớ ăn mặc đẹp nghe.
*
Ngôi nhà nghỉ của ông bà Sauerlich vắng hoe. Sau khi dựng hai chiếc xe đạp trước cửa. Tròn Vo hớt hải:
- Mẹ ơi, tụi con đã về.
Cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Đám trẻ hoảng hốt ra phía hiên. Coi cánh cửa ở đây bị phá tung, một chiếc ghế bị đổ, Tarzan hầu như không còn tin nổi vào mắt mình nữa. Gaby kêu lên:
- Thế này là thế nào?
Tarzan vừa gọi to vừa lao vào trong nhà:
- Bác Erna! Bác đâu rồi?
Một giọng nói văng vẳng từ xa:
- Tarzan đó hả, bác bị nhốt dưới hầm rượu nho…
Tứ quái lập tức nhào xuống hầm. Cánh cửa sắt bị khóa. Không một giây chần chờ, Tarzan dùng một cây choòng sắt phá toang cửa, mãi sau này hắn mới thấy chiếc chìa khóa hầm rượu nằm trên bàn.
Bà Sauerlich bước ra mặt tái nhợt, nhưng không hề sây sát, bà nói:
- Hồi các con đi có ba tên cướp bịt mặt ập vào nhà. Chúng săn đuổi các con, chúng la hét rằng các con đã ăn cướp tài sản của chúng đêm qua trên tàu tốc hành. Chúng định cướp lại những tài sản đó.
Mặc dù trong nhà rất bừa bãi nhưng Tarzan vẫn không nín được, hắn lăn ra cười.
Cuối cùng mọi chuyện cũng được kể xong, Tarzan cố xoa dịu nữ gia chủ:
- Chẳng ai muốn làm đặc vụ lúc đi du lịch đâu bác, mọi việc đều do số trời. Giờ thì bác khỏi lo, ba thằng bịt mặt ấy không dám đến đây nữa đâu vì hai lý do: thứ nhất, chúng sợ ta báo cảnh sát. Thứ hai, có khi chúng đã biết ai là thủ phạm phỗng tay trên rồi.
Bà Sauerlich lặng người:
- Khổ thân cho các con, tại sao các con quậy bạo như vậy? Willi, mẹ cấm con sau này làm cảnh sát đấy nhé. Con sinh ra là để kế nghiệp giám đốc hãng sôcôla…
-Mẹ yên tâm, con sẽ làm như mẹ mong muốn. Nhưng hiện nay công việc này rất hấp dẫn chúng con.
Máy Tính xen vào:
- Mình đã kiểm tra hết rồi. Căn nhà bị lục lọi tứ tung như vậy nhưng chỉ có một lọ hoa bị bể. Điều quan trọng là Paccalone không rờ đến gói quà của ông bá tước tặng vợ. Thế là chúng ta vẫn có cớ để lên đường.
Đám trẻ cắt dây thử coi thứ gì ở trong đó. Trời ạ, bên trong toàn là son phấn và thuốc nhuộm tóc.
*
Hai con ngựa sắt lại rong ruổi. Đám trẻ bon dọc triền núi theo đường Caccarelli. Ngôi nhà số 21 khá xinh xắn. Trước cửa sân lù lù chiếc Alfa mà Tứ quái đã nhìn thấy. Bốn đứa dắt luôn xe vô khu vườn nhỏ rồi khóa lại. Tarzan tay xách cái hộp cho Gaby bấm chuông. Hắn thì thầm:
- Không biết nữ bá tước đối xử với tụi mình ra sao đây?
Chuông reo sau nửa phút thì gia chủ bước ra. Nói sao thì nói, Emely vẫn là một người đàn bà đẹp, bà ta chưa kịp hỏi thì Tròn Vo đã nhanh nhảu:
- Cố nhớ cháu chứ, cô Pletvailo. Cháu là Willi, con ông Sauerlich hàng xóm của cô đây ạ.
- Ồ…nhớ rồi. Ngọn gió nào thổi cháu đến đây thế?
- Ngọn gió của quà tặng, thưa cô. Cháu qua đây nghỉ mát có mang theo quà của ông bá tước gửi cho cô.
- Cám ơn nhé. Tôi biết trước món quà này, ông bá tước có gọi điện qua.
Phái đoàn TKKG bước vô phòng khách. Bà ta rót nước mời đám trẻ rồi với chai vang uống dở rót ra một ly cho mình.
- Các cháu đến đây hồi nào?
Tròn Vo còn ú ớ thì tiếng chuông cửa vang lên ầm ĩ. Emely nhăn mặt ngậm điếu thuốc trên mép bước ra không cần sập cửa phòng khách. Tứ quái khỏi cần vểnh tai cũng nghe rõ giọng của ả Florenitne:
- Chào Emely. Tôi thiết tưởng là chúng ta nên giảng hòa. Sáng nay tôi đã nói ông chồng tôi bị cướp mà chị không tin, bây giờ tôi buộc phải lôi anh Paccalone và bà tôi đến đây để họ giải thích cho chị được rõ. Chị cho chúng tôi vào nhà chứ?
Emely lắc đầu:
- Không. Tôi chưa trang điểm xong. Mời quý vị đứng ngoài chờ lát nữa.
Tứ quái hồi hộp nín thở. Chúng nghe một giọng đàn ông khàn khàn:
- Đối với chúng tôi cô lúc nào cũng đẹp.
Tarzan đoán đây là tên mặt sẹo, hắn chăm chú nhìn Gaby. Môi cô run run, cô cũng đã nhận ra gã.
Emely nói:
- Tôi đang có khách, nhưng họ cũng sắp sửa ra về.
Bà ta quay vào, theo sau là Florentine, tên mặt sẹo Paccalone và mụ già Pauline Angermann.
Thật là một cuộc chạm trán bất ngờ. Tên mặt sẹo như hóa đá. Gã há hốc mồm, gương mặt nhìn Gaby chằm chằm. Mặt bà già Angermann tái nhợt, trông mụ ta như sắp sửa khuỵu xuống, nhưng mụ ta nhanh chóng lấy lại nụ cười giả dối trên môi.
Florentine đưa mắt nhìn quanh, ả đã phát hiện ra chuyện không bình thường. Tarzan nói to:
- Chào ông Paccalone. Khổ, mấy ngày ở Đức ông vất vả nhỉ? Tụi này vô cùng khâm phục việc ông và hai đồ đệ đã khui sạch 150 cái két sắt trong một thời gian kỷ lục, mặc dù bị cô bạn tôi gây phiền nhiễu. Nhưng tất nhiên cô ấy không thể làm các vị chùn tay vì đã có bà Angermann làm nội ứng. Thật là một gia đình hoàn hảo.
Paccalone sùi bọt mép, gã gào lên:
- Mày…chúng mày đã đánh thuốc mê và chơi gác tụi tao, cướp hết của tụi tao.
Mặt gã đỏ ửng như sắp bị nổ tung ra. Gã nhảy bổ vào Tarzan.
Tarzan có thể dễ dàng tránh gã, nhưng nếu thế thì Gaby đứng sau hắn có thể gặp nguy hiểm. Vì thế hắn cũng xông vào và quất cho gã một trận dồn dập như vũ bão. Sau 8 giây, Paccalone hoàn toàn bị vô hiệu hóa.
Giọng Tarzan như chuông đồng:
- Gọi tới đồn cảnh sát đi Gaby. Thể nào cũng có người biết tiếng Đức. Chúng ta có nhiều việc để báo cho họ biết. Bọn này đã hợp đồng với vợ chồng bá tước Pletvailo để ăn cắp đồ trang sức nhằm moi tiền của hãng bảo hiểm.
Hắn nhìn mấy người đàn bà:
- Kế hoạch của các người thật khôn ngoan xảo quyệt nhưng cũng không thể bịp được chúng tôi đâu.
*
Một ngày nóng nực sắp trôi qua. Nhà hàng Oassis rất đông khách. Từ 8 giờ 30 tứ quái đã có mặt tại bàn tiệc đặt sẵn.
Lúc này là một nhạc sĩ đang dạo đàn dương cầm. Trời chưa tối hẳn nhưng mặt trời đã lặn khá lâu. Trên mặt hồ bảng lảng những gợn mây bàng bạc. Tarzan hài lòng nhìn bạn bè. Đứa nào hôm nay cũng diện đẹp, nhất là Gaby. Cô bé mặc bộ váy áo màu xanh nước biển có nhiều nếp gấp duyên dáng, trên mái tóc óng vàng có chiếc nơ to màu trắng.
Bàn của đám nhóc ở ven hồ, một chỗ cực tốt để quan sát chung quanh. Coi, trong khi Tròn Vo còn ngó thực đơn do người bồi đưa thì hai gã đàn ông mà Tarzan đã gặp trên nhà thờ bước vào bàn bên cạnh. Đó là Dieter Blunchi và Otavan Fregger.
Blunchi và Fregger vừa ngồi vào bàn thì một lão già cao gầy, mắt diều hâu lạnh lùng bước lại. Bốn quái chỉ cần liếc sơ đã đoán được lão là ông trùm Jean-Claude Neflet.
Tròn Vo khai hỏa trước. Nó buông thực đơn xuống bàn và nói thật to để nhựng người xung quanh cũng nghe được:
- Đại ca ơi, tụi mình đụng oan gia rồi. Hai thằng cha ngồi cạnh bàn mình là hai gã mình gặp trên tàu ấy. Mày có nhớ mùi thuốc gây mê không?
Tarzan gật đầu, thằng mập càng khoái chí nói to hơn:
- Tao vẫn còn nhớ là cái vòng nạm ngọc rơi xuống nghe cộp một tiếng. Tao không thể quên cái vòng được.
Tarzan cùng Karl và Gaby chiếu tướng bàn bên. Coi kìa, ba bộ mặt ngây độn ra như bị ma nhát. Chúng đâu dám hó hé gì ngoài việc giả vờ cắm đầu vô tờ thực đơn.
Tròn Vo lại bô bô:
- Tội nghiệp ông bá tước quá há, bọn đạo tặc người Italia đã chôm sạch báu vật ở nhà băng rồi vù sang thủ đô Bỉ mại cho lão trùm chuyên mánh mung đồ ăn cắp. Nghe đâu lão mua với giá 440.000 frank gì đấy. Chỉ có đống trang sức của ông bá tước là không bán.
Gaby cười giòn:
-Ngồi một chỗ sao biết nhiều vậy, Kloesen?
Tarzan nheo mắt:
-Tôi cũng biết nhiều chuyện ly kì hơn nữa, Công Chúa ạ. Tôi biết trong phi vụ này bọn lưu manh còn giở trò ăn cắp lẫn nhau. Công Chúa biết không, lão lái buôn ấy sau khi mua hàng liền mướn hai thằng sát thủ bám theo tàu tốc hành đêm để đánh thuốc mê lũ đồng nghiệp. Thế là chúng chẳng những thu lại được số tiền mà còn ẵm thêm kho châu báu của lão bá tước mới…bở.
Gaby chặt lưỡi:
- Kinh dị nhỉ. Chỉ có bọn đê tiện mới phản phé hại nhau. Đại ca hãy lánh xa đám người tráo trở đó nhé.
Tứ quái ngừng nói chừng nửa phút, thực buồn cười, ba gã bàn kế bên vẫn cứ chúi vô tấm thức đơn khiến người bồi bàn phát sốt lên, đổi chân liên tục.
Ba gã cùng đứng lên một lượt, mồ hôi chúng toát ra.
Tarzan nói tiếp:
- Muốn nhúc nhích thì cũng muộn rồi. Mụ già Angermann và bọn Paccalone, Acguno, Vinelli, Florentine đã sa lưới cảnh sát. Hiện cả năm đều bị tạm giam.
Gaby nói:
- Nào, chúng ta gọi đồ ăn đi nha. Mình gọi xalát và quỷ biển.
Tròn Vo đế vô:
- Mình phải gọi 5 món nữa. Nè đại ca, còn lão lái buôn và hai thằng đàn em bây giờ thế nào?
Tarzan nhúng vai nhìn sang bàn bên cạnh:
- Nếu tôi không nhầm thì chúng đang đứng sớ rớ ở đây.
Mặt tên Blunchi trắng bệch như chiếc khăn trải bàn, còn thằng Pregeer đã xé vụn bảng thực đơn mà không biết. Gã bỗng chồm lên, cả Neflet cũng đứng dậy, nhưng đã muộn rồi.
Ngay lập tức cái bàn của chúng bị bao vây.
Mấy bồi bàn lảng vảng quanh đây, thực chất đều là cảnh sát trá hình, đã lăm lăm súng trong tay.
Bọn tội phạm không dám kháng cự.
*
Netflet run như cầy sất còn hai thằng đệ tử khai sạch sẽ. Chúng mau mắn tiết lộ mớ châu báu lẫn tiền bạc đang gửi trong két sắt khách sạn. Cảnh sát đã thu hồi nguyên vẹn.
Ở bên Đức, thanh tra Glockner lập tức còng tay lão bá tước gian manh. Bọn tội phạm không tên nào thoát. Nghĩ tình bà Angermann già cả gần đất xa trời nên tòa xử án treo.
Lúc này mới là thời điểm của TKKG. Bốn đứa lại thành trẻ con ngây thơ tha hồ leo núi, bơi xuồng, đạp xe rong chơi. Còn đến thăm cụ Klumpli nữa. Ái chà, ông cụ cứ vò đầu Tròn Vo rồi nói:
- Ôi chao, ta luôn mong ước rằng sôcôla Klumpli ngon hơn sôcôla Sauerlich.
Gaby rùng mình:
- Tụi mình chấm dứt chuyến leo núi ở đây thôi.
Tarzan gật đầu:
- Đúng vậy. Qua hai gã đàn ông vừa rồi, chúng ta đã biết tác giả của vụ trộm nhà băng tư nhân Đức. Chúng gồm 3 thằng, trong đó có khả năng gã bịt mặt là Ricardo Paccalone, gã mặt sẹo, chỉ huy hai đàn em. Gã cũng chính là kẻ đến nhà ông Pletvailo, rõ ràng chỉ có gã mới biết số châu báu gửi nhà băng của ông bá tước. Pletvailo có thể tưởng gã là thợ làm vườn. Đồng thời gã cũng chính là chồng của Florentina, cháu gái cụ Pauline Angermann. Trời đất, qua đó có thể đoán được vai trò của bà lão này. Bà ta là tòng phạm. Nè Công Chúa, bạn có nhớ rằng tên mặt sẹo đã nhận phần lên lầu trả bà cụ cái vì không? Và gã đã kể rằng gã còn hỏi thăm sức khỏe cụ nữa. Có khi gã lên để thỏa thuận với bà già việc gọi điện cho cảnh sát nữa đấy. Và bà cụ đã thực hiện âm mưu một cách hoàn hảo. Bà ta đã phôn 18 lần báo động dỏm để rồi lần thứ 19, khi biết ông đồn trưởng Knotinger chán ngấy mới cùng gã cháu rể cho nổ mìn phá két nhà băng. Tội nghiệp chú Knotinger của chúng ta.
Gaby bang hoàng. Tarzan đã nói hết sự thực. Cô buồn bã:
- Xưa nay người ta đều cho rằng các cụ ông cụ bà đều là những người tử tế.
Karl nói:
-Nhưng bọn người bất lương thời trẻ, khi về già không có nghĩa là họ đã hoàn lương hết. Bọn lừa đảo trộm cắp cũng có ở mọi lứa tuổi.
Tròn Vo vuốt tóc rồi quay sang Tarzan:
- Nghĩa là hai thằng đeo kính hồi nãy đang giữ tiền bạc cũng như số châu báu của ông bá tước đúng không đại ca? Tao nhận ra ngay cái vòng đó mà.
- Ừ, một thằng tên Dieter, một thằng tên là Otvan. Hình như thế.
- Ố là là, vậy thì có lẽ chúng từ một vụ cướp trở về đây?
- Chúng cướp nhưng không phải cướp nhà băng bên Đức. Chúng là dân Thụy Sỹ, rõ chưa? Ái chà, tao vừa sực nhớ ra. Lúc mày đêm hôm đi vệ sinh thì tao cũng mở bừng mắt. Tao ngửi thấy mùi gì là lạ, mày cũng vậy, đúng không Willi? Giờ tao mới hiểu mùi ấy là thuốc mê. Hai thằng khốn ấy đã đánh thuốc mê ngay trong toa tụi mình, mà có thể là khoang bên cạnh cũng nên.
Gaby gật đầu:
- Như vậy chúng ta có thể lên danh sách được rồi. Rằng có hai băng tội phạm tất cả. Một băng do Paccalone cầm đầu hai đàn em với sự tham gia của bà Angermann và ả Florentine. Một băng do trùm Jean-Claude Neflet và hai gã đánh thuê Dieter, Otvan. Băng sau cướp lại của băng trước. Tối nay Dieter, Otvan sẽ tới nhà hàng Oassis, gặp ông chủ của chúng để chia chác tiền công.
Tarzan tư lự:
- Và có thể sẽ tố giác nhau nếu Neflet không chịu nâng phần chia cho đệ tử lên.
Karl cắn môi:
- Đại ca có chắc lão Neflet tối nay có mặt ở đó không?
- Chắc. Tao nghe hai thằng ma cô kháo nhau như thế. Nhà hàng Oassis nằm gần khách sạn Eden. Đi bộ cũng tới.
- Đại ca tính thế nào?
- Tụi mình sẽ có mặt tại nhà hàng Oassis trong vai các thực khách chứ sao. Bốn đứa cùng hùn tiền lại và kêu món nào rẻ nhất đủ trả. Chúng ta phải cứu số châu báu của bá tước Pletvailo, có điều không biết chúng giấu ở đâu. Tụi mình cũng phải nghĩ xem.
Tàu điện treo lúc này lao ào ào xuống dốc. Càng xuống càng nóng hơn. Gaby đột nhiên nói:
- Mình cứ không hiểu nữ bá tước Emely, các bạn thử động não xem tại sao bà ta điên tiết trước ả Florentine đến thế?
Ba thằng con trai giật mình. Phát hiện của Công Chúa làm chúng tỉnh ngủ. Cô bé sẵn trớn tiếp tục:
- Này nhé, mới đầu Emely và Florentine rất sung sướng lúc bắt tay nhau, nhưng sau đó chừng năm phút thì hai người cãi nhau…
Karl ngắt lời. Nó lặp lại hầu như nguyên vẹn lời nguyền rủa của bà bá tước:
- Bà Emerly chửi như sau: "Đồ lừa đảo! Tao không tin! Tụi mày lừa tao hả?”. Tóm lại có thể hiểu là: chúng mày lừa tao để nuốt tươi số châu báu đó.
Tròn Vo reo lên:
- Điều đó có thể hiểu là vụ mất trộm này được vợ chồng ông bá tước thỏa thuận từ trước. Nhưng tại sao lại phải để cho ai đó lấy cắp của cải của chính mình?
Tarzan nói luôn:
- Đây là một vụ lừa đảo đối với hãng bảo hiểm. Lão bá tước đã nói với tụi mình lão sẽ được hãng bảo hiểm đền bù hơn 1 triệu mark nếu không tìm thấy đồ trang sức đó. Lão đang rất cần tiền vì lão vốn là một con bạc nghiện. Cụ Klumpli đã xác nhận như vậy. Phù, đây quả là một liên minh ăn cướp hoàn hảo. Gã mặt sẹo Paccalone đã đến gặp Pletvailo để toan tính vụ làm ăn này. Ôi chao, nếu Gaby không tình cờ lượm được cái bóp trong thùng rác để trả lại bà lão thì giờ này chúng ta còn lâu mới vén màn được vở kịch đại bịp này.
Tàu đã tới bến. Tròn Vo và Karl lo mở khóa hai chiếc xe đạp đôi.
Tarzan xoa tay hí hửng:
- Tối hôm nay chúng ta sẽ đánh úp bọn chúng. Băng Neflet, Blunchi, Fregger sẽ lộ mặt tại nhà hàng Oassis. Còn lũ 5 tên Paccalone đố thoát khỏi lưới trời. Bây giờ chúng ta mang gói quà đến cho bà bá tước đồng thời gọi điện đến Oassis đặt sẵn một bàn ăn tối cho bốn mạng. Ôkê?
Tròn Vo áy này:
- Chẳng lẽ để mẹ tao ăn một mình ở nhà?
- Biết làm sao bây giờ. Đưa bác gái đi thì nguy hiểm cho bác lắm.
- Nói với mẹ tao sao đây?
- Cứ xin với mẹ rằng tụi mình đi xem xinê, và nhớ ăn mặc đẹp nghe.
*
Ngôi nhà nghỉ của ông bà Sauerlich vắng hoe. Sau khi dựng hai chiếc xe đạp trước cửa. Tròn Vo hớt hải:
- Mẹ ơi, tụi con đã về.
Cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Đám trẻ hoảng hốt ra phía hiên. Coi cánh cửa ở đây bị phá tung, một chiếc ghế bị đổ, Tarzan hầu như không còn tin nổi vào mắt mình nữa. Gaby kêu lên:
- Thế này là thế nào?
Tarzan vừa gọi to vừa lao vào trong nhà:
- Bác Erna! Bác đâu rồi?
Một giọng nói văng vẳng từ xa:
- Tarzan đó hả, bác bị nhốt dưới hầm rượu nho…
Tứ quái lập tức nhào xuống hầm. Cánh cửa sắt bị khóa. Không một giây chần chờ, Tarzan dùng một cây choòng sắt phá toang cửa, mãi sau này hắn mới thấy chiếc chìa khóa hầm rượu nằm trên bàn.
Bà Sauerlich bước ra mặt tái nhợt, nhưng không hề sây sát, bà nói:
- Hồi các con đi có ba tên cướp bịt mặt ập vào nhà. Chúng săn đuổi các con, chúng la hét rằng các con đã ăn cướp tài sản của chúng đêm qua trên tàu tốc hành. Chúng định cướp lại những tài sản đó.
Mặc dù trong nhà rất bừa bãi nhưng Tarzan vẫn không nín được, hắn lăn ra cười.
Cuối cùng mọi chuyện cũng được kể xong, Tarzan cố xoa dịu nữ gia chủ:
- Chẳng ai muốn làm đặc vụ lúc đi du lịch đâu bác, mọi việc đều do số trời. Giờ thì bác khỏi lo, ba thằng bịt mặt ấy không dám đến đây nữa đâu vì hai lý do: thứ nhất, chúng sợ ta báo cảnh sát. Thứ hai, có khi chúng đã biết ai là thủ phạm phỗng tay trên rồi.
Bà Sauerlich lặng người:
- Khổ thân cho các con, tại sao các con quậy bạo như vậy? Willi, mẹ cấm con sau này làm cảnh sát đấy nhé. Con sinh ra là để kế nghiệp giám đốc hãng sôcôla…
-Mẹ yên tâm, con sẽ làm như mẹ mong muốn. Nhưng hiện nay công việc này rất hấp dẫn chúng con.
Máy Tính xen vào:
- Mình đã kiểm tra hết rồi. Căn nhà bị lục lọi tứ tung như vậy nhưng chỉ có một lọ hoa bị bể. Điều quan trọng là Paccalone không rờ đến gói quà của ông bá tước tặng vợ. Thế là chúng ta vẫn có cớ để lên đường.
Đám trẻ cắt dây thử coi thứ gì ở trong đó. Trời ạ, bên trong toàn là son phấn và thuốc nhuộm tóc.
*
Hai con ngựa sắt lại rong ruổi. Đám trẻ bon dọc triền núi theo đường Caccarelli. Ngôi nhà số 21 khá xinh xắn. Trước cửa sân lù lù chiếc Alfa mà Tứ quái đã nhìn thấy. Bốn đứa dắt luôn xe vô khu vườn nhỏ rồi khóa lại. Tarzan tay xách cái hộp cho Gaby bấm chuông. Hắn thì thầm:
- Không biết nữ bá tước đối xử với tụi mình ra sao đây?
Chuông reo sau nửa phút thì gia chủ bước ra. Nói sao thì nói, Emely vẫn là một người đàn bà đẹp, bà ta chưa kịp hỏi thì Tròn Vo đã nhanh nhảu:
- Cố nhớ cháu chứ, cô Pletvailo. Cháu là Willi, con ông Sauerlich hàng xóm của cô đây ạ.
- Ồ…nhớ rồi. Ngọn gió nào thổi cháu đến đây thế?
- Ngọn gió của quà tặng, thưa cô. Cháu qua đây nghỉ mát có mang theo quà của ông bá tước gửi cho cô.
- Cám ơn nhé. Tôi biết trước món quà này, ông bá tước có gọi điện qua.
Phái đoàn TKKG bước vô phòng khách. Bà ta rót nước mời đám trẻ rồi với chai vang uống dở rót ra một ly cho mình.
- Các cháu đến đây hồi nào?
Tròn Vo còn ú ớ thì tiếng chuông cửa vang lên ầm ĩ. Emely nhăn mặt ngậm điếu thuốc trên mép bước ra không cần sập cửa phòng khách. Tứ quái khỏi cần vểnh tai cũng nghe rõ giọng của ả Florenitne:
- Chào Emely. Tôi thiết tưởng là chúng ta nên giảng hòa. Sáng nay tôi đã nói ông chồng tôi bị cướp mà chị không tin, bây giờ tôi buộc phải lôi anh Paccalone và bà tôi đến đây để họ giải thích cho chị được rõ. Chị cho chúng tôi vào nhà chứ?
Emely lắc đầu:
- Không. Tôi chưa trang điểm xong. Mời quý vị đứng ngoài chờ lát nữa.
Tứ quái hồi hộp nín thở. Chúng nghe một giọng đàn ông khàn khàn:
- Đối với chúng tôi cô lúc nào cũng đẹp.
Tarzan đoán đây là tên mặt sẹo, hắn chăm chú nhìn Gaby. Môi cô run run, cô cũng đã nhận ra gã.
Emely nói:
- Tôi đang có khách, nhưng họ cũng sắp sửa ra về.
Bà ta quay vào, theo sau là Florentine, tên mặt sẹo Paccalone và mụ già Pauline Angermann.
Thật là một cuộc chạm trán bất ngờ. Tên mặt sẹo như hóa đá. Gã há hốc mồm, gương mặt nhìn Gaby chằm chằm. Mặt bà già Angermann tái nhợt, trông mụ ta như sắp sửa khuỵu xuống, nhưng mụ ta nhanh chóng lấy lại nụ cười giả dối trên môi.
Florentine đưa mắt nhìn quanh, ả đã phát hiện ra chuyện không bình thường. Tarzan nói to:
- Chào ông Paccalone. Khổ, mấy ngày ở Đức ông vất vả nhỉ? Tụi này vô cùng khâm phục việc ông và hai đồ đệ đã khui sạch 150 cái két sắt trong một thời gian kỷ lục, mặc dù bị cô bạn tôi gây phiền nhiễu. Nhưng tất nhiên cô ấy không thể làm các vị chùn tay vì đã có bà Angermann làm nội ứng. Thật là một gia đình hoàn hảo.
Paccalone sùi bọt mép, gã gào lên:
- Mày…chúng mày đã đánh thuốc mê và chơi gác tụi tao, cướp hết của tụi tao.
Mặt gã đỏ ửng như sắp bị nổ tung ra. Gã nhảy bổ vào Tarzan.
Tarzan có thể dễ dàng tránh gã, nhưng nếu thế thì Gaby đứng sau hắn có thể gặp nguy hiểm. Vì thế hắn cũng xông vào và quất cho gã một trận dồn dập như vũ bão. Sau 8 giây, Paccalone hoàn toàn bị vô hiệu hóa.
Giọng Tarzan như chuông đồng:
- Gọi tới đồn cảnh sát đi Gaby. Thể nào cũng có người biết tiếng Đức. Chúng ta có nhiều việc để báo cho họ biết. Bọn này đã hợp đồng với vợ chồng bá tước Pletvailo để ăn cắp đồ trang sức nhằm moi tiền của hãng bảo hiểm.
Hắn nhìn mấy người đàn bà:
- Kế hoạch của các người thật khôn ngoan xảo quyệt nhưng cũng không thể bịp được chúng tôi đâu.
*
Một ngày nóng nực sắp trôi qua. Nhà hàng Oassis rất đông khách. Từ 8 giờ 30 tứ quái đã có mặt tại bàn tiệc đặt sẵn.
Lúc này là một nhạc sĩ đang dạo đàn dương cầm. Trời chưa tối hẳn nhưng mặt trời đã lặn khá lâu. Trên mặt hồ bảng lảng những gợn mây bàng bạc. Tarzan hài lòng nhìn bạn bè. Đứa nào hôm nay cũng diện đẹp, nhất là Gaby. Cô bé mặc bộ váy áo màu xanh nước biển có nhiều nếp gấp duyên dáng, trên mái tóc óng vàng có chiếc nơ to màu trắng.
Bàn của đám nhóc ở ven hồ, một chỗ cực tốt để quan sát chung quanh. Coi, trong khi Tròn Vo còn ngó thực đơn do người bồi đưa thì hai gã đàn ông mà Tarzan đã gặp trên nhà thờ bước vào bàn bên cạnh. Đó là Dieter Blunchi và Otavan Fregger.
Blunchi và Fregger vừa ngồi vào bàn thì một lão già cao gầy, mắt diều hâu lạnh lùng bước lại. Bốn quái chỉ cần liếc sơ đã đoán được lão là ông trùm Jean-Claude Neflet.
Tròn Vo khai hỏa trước. Nó buông thực đơn xuống bàn và nói thật to để nhựng người xung quanh cũng nghe được:
- Đại ca ơi, tụi mình đụng oan gia rồi. Hai thằng cha ngồi cạnh bàn mình là hai gã mình gặp trên tàu ấy. Mày có nhớ mùi thuốc gây mê không?
Tarzan gật đầu, thằng mập càng khoái chí nói to hơn:
- Tao vẫn còn nhớ là cái vòng nạm ngọc rơi xuống nghe cộp một tiếng. Tao không thể quên cái vòng được.
Tarzan cùng Karl và Gaby chiếu tướng bàn bên. Coi kìa, ba bộ mặt ngây độn ra như bị ma nhát. Chúng đâu dám hó hé gì ngoài việc giả vờ cắm đầu vô tờ thực đơn.
Tròn Vo lại bô bô:
- Tội nghiệp ông bá tước quá há, bọn đạo tặc người Italia đã chôm sạch báu vật ở nhà băng rồi vù sang thủ đô Bỉ mại cho lão trùm chuyên mánh mung đồ ăn cắp. Nghe đâu lão mua với giá 440.000 frank gì đấy. Chỉ có đống trang sức của ông bá tước là không bán.
Gaby cười giòn:
-Ngồi một chỗ sao biết nhiều vậy, Kloesen?
Tarzan nheo mắt:
-Tôi cũng biết nhiều chuyện ly kì hơn nữa, Công Chúa ạ. Tôi biết trong phi vụ này bọn lưu manh còn giở trò ăn cắp lẫn nhau. Công Chúa biết không, lão lái buôn ấy sau khi mua hàng liền mướn hai thằng sát thủ bám theo tàu tốc hành đêm để đánh thuốc mê lũ đồng nghiệp. Thế là chúng chẳng những thu lại được số tiền mà còn ẵm thêm kho châu báu của lão bá tước mới…bở.
Gaby chặt lưỡi:
- Kinh dị nhỉ. Chỉ có bọn đê tiện mới phản phé hại nhau. Đại ca hãy lánh xa đám người tráo trở đó nhé.
Tứ quái ngừng nói chừng nửa phút, thực buồn cười, ba gã bàn kế bên vẫn cứ chúi vô tấm thức đơn khiến người bồi bàn phát sốt lên, đổi chân liên tục.
Ba gã cùng đứng lên một lượt, mồ hôi chúng toát ra.
Tarzan nói tiếp:
- Muốn nhúc nhích thì cũng muộn rồi. Mụ già Angermann và bọn Paccalone, Acguno, Vinelli, Florentine đã sa lưới cảnh sát. Hiện cả năm đều bị tạm giam.
Gaby nói:
- Nào, chúng ta gọi đồ ăn đi nha. Mình gọi xalát và quỷ biển.
Tròn Vo đế vô:
- Mình phải gọi 5 món nữa. Nè đại ca, còn lão lái buôn và hai thằng đàn em bây giờ thế nào?
Tarzan nhúng vai nhìn sang bàn bên cạnh:
- Nếu tôi không nhầm thì chúng đang đứng sớ rớ ở đây.
Mặt tên Blunchi trắng bệch như chiếc khăn trải bàn, còn thằng Pregeer đã xé vụn bảng thực đơn mà không biết. Gã bỗng chồm lên, cả Neflet cũng đứng dậy, nhưng đã muộn rồi.
Ngay lập tức cái bàn của chúng bị bao vây.
Mấy bồi bàn lảng vảng quanh đây, thực chất đều là cảnh sát trá hình, đã lăm lăm súng trong tay.
Bọn tội phạm không dám kháng cự.
*
Netflet run như cầy sất còn hai thằng đệ tử khai sạch sẽ. Chúng mau mắn tiết lộ mớ châu báu lẫn tiền bạc đang gửi trong két sắt khách sạn. Cảnh sát đã thu hồi nguyên vẹn.
Ở bên Đức, thanh tra Glockner lập tức còng tay lão bá tước gian manh. Bọn tội phạm không tên nào thoát. Nghĩ tình bà Angermann già cả gần đất xa trời nên tòa xử án treo.
Lúc này mới là thời điểm của TKKG. Bốn đứa lại thành trẻ con ngây thơ tha hồ leo núi, bơi xuồng, đạp xe rong chơi. Còn đến thăm cụ Klumpli nữa. Ái chà, ông cụ cứ vò đầu Tròn Vo rồi nói:
- Ôi chao, ta luôn mong ước rằng sôcôla Klumpli ngon hơn sôcôla Sauerlich.
/703
|