Diệu Tinh lui về phía sau từng bước một. Nhưng mà cô biết rất rõ, ở nơi này, ở trong phòng căn phòng này, cô không có chỗ nào có thể trốn.
Các người không được đi tới đây! Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên. Một đám đàn ông trưởng thành như vậy lại đi bắt nạt một người phụ nữ trong tay không tấc sắt như vậy, các người không hề thấy hổ thẹn chút nào hay sao?
Hổ thẹn gì chứ? Ông cụ Mộ cười híp mắt nhìn Diệu Tinh: Ta tình nguyện mình hổ thẹn cũng không muốn mình hối hận! Ông cụ lạnh lùng nói xong một câu nói đó, hướng về mấy tên thủ hạ vẻ mặt như ra lệnh. Diệu Tinh cảm thấy không thể còn đường lui nữa, cứ như vậy bị túm chặt lại.
Các người hãy buông tôira!” diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Diệu Tinh lớn tiếng kêu gào. Nhưng mà cô làm sao có thể giãy giụa được, cũng không cách nào tránh thoát ra nổi dù chỉ một phần. Dù sao đối phương của cô là những người đàn ông: Tôi cầu xin các người, không nên làm thương tổn tôi!” Diệu Tinh khóc. Cho tôi một chút thời gian nữa có được hay không!” Diệu Tinh hỏi. Đứa nhỏ này của tôi là vô tội.
Vốn dĩ đứa nhỏ này là vô tội, nhưng bởi vì mẹ của nó lại là cô, cho nên nó cũng không phải là vô tội nữa rồi! Ông cụ Mộ lạnh lùng nói một câu. Diệu Tinh liền bị kéo lui về phía sau. Trên mặt đất hậu viện vẫn còn sót lại chất lỏng màu đỏ, dấu vết nhìn qua, bị văng tung tóe ra thật là xa...
Diệu Tinh hoảng sợ hơi lắc đầu. Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong tròng mắt lăn xuống. Lăng Phong, cứu em, cứu em... Diệu Tinh thoáng chút run rẩy, các ngón tay níu lấy nhau thật chặt.
Cô yên tâm, sẽ không phải chịu thống khổ lâu đâu. Người đàn ông cười, lộ đầy vẻ âm độc tàn nhẫn, lộ ra một hàm răng trắng bệch ken sít vào nhau. Hắn lấy ra một cái ống tiêm, nhìn thứ chất lỏng màu vàng nhạt ở bên trong này. Diệu Tinh lắc đầu. Không muốn... Nhìn sự nguy hiểm từ ánh sang lạnh lóe lên từ cây kim, Diệu Tinh không cách nào giãy giụa nổi, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Rầm! Cây kim đang thật sự chuẩn bị đâm vào trong thân thể của Diệu Tinh, thì trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng va chạm kịch liệt. Ngay sau đó lại vang lên ầm một tiếng, một gã đàn ông áo đen bị đạp ra ngoài, sự va chạm mạnh mẽ khiến cho gã đánh vỡ cửa gỗ, ngã xuống trên mặt đất, thống khổ co rút mấy cái, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ông nội… Mộ Sở và Lệ Viêm cùng chạy tới. Nhìn Diệu Tinh bị kèm hai bên thô lỗ như vậy, trong lòng Mộ Sở nhói đau một hồi.
Thật không hổ là cháu nội của ta! Ông cụ Mộ cười nói: Nhanh như vậy mà đã tìm tới đây rồi! Ông cụ Mộ cười vẻ tán thưởng.
Ngực của Mộ Sở phập phồng kịch liệt, ở bên này anh làm thế nào mà điều tra được chứ. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Nếu không phải là nhờ chiếc nhẫn trên tay Diệu Tinh, anh cũng không thể nào tìm ra cô nhanh như vậy được.
Ông không thể làm tổn thương đến Diệu Tinh! Mộ Sở mở miệng nói.
Lúc nào thì ta cho phép anh được nói với ông nội của mình lời nói nghe như đang ra lệnh như thế? Ông cụ Mộ hỏi. Ta đã sớm hạ lệnh trừ bỏ Trình Diệu Tinh đi rồi! Hôm nay, cho dù bất kể là ai cũng không ngăn cản được ta.
Ông nội, ngài có thể không nên tàn nhẫn như vậy hay không? Giọng nói của Mộ Sở có chút phát run. Cô ấy hoàn toàn vô tội!
Cô ta là người vô tội, vậy thì ai mới là người có tội đây? Ông cụ Mộ hỏi. Anh trai của anh có tội sao? Ba ba và mẹ của anh có tội sao?
Ông không nên lấy bi kịch của bọn họ làm cái cớ cho sự tàn nhẫn của mình như vậy! Mộ Sở có chút kích động, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Đã nhiều năm như vậy rồi, đã khi nào ông từng quan tâm tới bọn họ chưa, nếu như ông thật sự nghĩ muốn báo thù, vậy thì ba năm trước đây ông đã làm gì.
A Sở, đây chính là lý do mà ta không thể giữ cô ta lại được nữa. Anh cũng vì cô gái này mà va chạm với ta. Vì cô gái này mà anh lại giết người lần nữa. Anh làm tổn hại quy củ của bang, giết chết Minh… Anh nói xem...
Là vì Minh đáng chết! Mộ Sở cắn răng thật chặc: Liệt bị giết… Cháu chỉ muốn báo thù!
Liệt, ha ha... Ông cụ Mộ cười to,. Nhìn Lệ Viêm một chút: Anh đã để ý đến an hem của mình như vậy, A Sở... Nếu như ta nói, hôm nay Lệ Viêm và cô gái này, anh chỉ có thể mang đi một người thì sao! Dứt lời. Lệ Viêm đã bị người dùng súng kề vào sau ót.
Ông nội, ông... di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Mộ Sở bắt đầu hối hận vì đã mang theo Lệ Viêm tới đây. Ông nội anh nham hiểm tàn ác như vậy, suy nghĩ của ông nội người bình thường tuyệt đối không có thể dự đoán được.
Hãy suy nghĩ kỹ càng cho tốt đi! Ông cụ Mộ cười xoay mặt nhìn về phía Diệu Tinh: Trình tiểu thư, cô hãy thử nhìn vào bạn bè của cô xem xem, rốt cuộc là nó sẽ chọn cô hay là lựa chọn người anh em của nó.
Ngay cả việc giãy giụa Diệu Tinh cũng đã quên mất. Cô nhìn Lệ Viêm, lại nhìn sang Mộ Sở một chút.
Cô thiện lương như vậy. Kế tiếp sau đây không phải là cô muốn nói them điều gì sao, đừng có nói tới ta...! di@en*dyan(lee^qu.donnn), Ông cụ Mộ cười khanh khách. Thật là dối trá!
A Sở, cậu hãy mang tiểu thư Diệu Tinh đi đi. Nhìn rối rắm và thống khổ của Mộ Sở như vậy, Lệ Viêm mở miệng nói. Mặc dù tuổi của mình lớn hơn Mộ Sở, nhưng mà vị Thiếu chủ này tuyệt đối đáng giá để anh tôn kính.
Viêm, anh nói nhăng nhít gì đó. Mộ Sở dùng sức siết chặt ngón tay. Ông nội, tại sao ngài lại có thể như vậy, Viêm cũng là gười ở trong tổ chức. Anh ấy đã bỏ ra nhiều như vậy, ông không thể nào đối xử với anh như vậy được!
A Sở, Lệ Viêm là người của anh! Ta lại đang muốn nhìn xem anh suy nghĩ lựa chọn thế nào, muốn nhìn xem tình nghĩa an hem hai mươi mấy năm huynh của hai người, có phải là không thể sánh bằng một người phụ nữ hay không.
Từ trong lòng bàn tay Mộ Sở phát ra tiếng động lách cách.
Diệu Tinh nhìn Mộ Sở. Cô cảm thấy Mộ Sở thật đáng thương. Phải sống một cuộc sống ở một nơi hoàn toàn không có tình người, lại còn có một người ông nội như vậy. Cô cũng không lên tiếng nói gì nữa, cũng không nhìn ngửa cổ nhìn Mộ Sở nữa, cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng của mình.
Cháu muốn Lệ Viêm! Mộ Sở nhắm mắt lại.
A Sở! Lệ Viêm kêu lên, Cậu điên rồi sao. Đó là Diệu Tinh!
Nhưng mà Viêm, tôi mất đi Liệt rồi, tôi không thể lại để cho anh xảy ra chuyện được! Mộ Sở đau đơn nặng nề nói.
Chẳng biết tại sao, khi nghe Mộ Sở lựa chọn như vậy, Diệu Tinh thế nhưng lại thở phào một hơi.
A Sở, đây là sự lựa chọn của cháu, không nên hối hận! Ông cụ Mộ nói xong hướng ánh mắt về phía người bên cạnh Diệu Tinh vẻ mặt làm một hiệu lệnh. Gã đàn ông liền thô lỗ đưa tay kéo cánh tay Diệu Tinh.
Dừng tay! Theo một tiếng gầm lớn, Tiêu Lăng Phong xông tới. Nhìn thấy Diệu Tinh đang bị kèm hai bên như vậy. Trong lòng Tiêu Lăng Phong dội lên một hồi đau đớn. Bầu không khí lúc trước vốn dĩ đã bị đè nén, từ khi Tiêu Lăng Phong xông vào, lại càng trở nên ngột ngạt hơn, khiến người ta không thể thở nổi.
Lăng Phong! Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong Diệu Tinh tủi thân mếu máo: Em cho là sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy anh nữa!
Đừng sợ, cô bé ngốc, hiện tại không phải là anh đã tới rồi sao? Tiêu Lăng Phong an ủi Diệu Tinh, sau đó anh nhìn về phía ông cụ đứng ở đối diện.
Tổng giám đốc Tiêu. Ông cụ Mộ nhướng mày. Hôm nay thật sự là rất náo nhiệt. Ông cụ cười. Người nên tới vậy là tất cả đều đã tới.
Chuyện của nhà họ Mộ, không có liên quan hệ gì đến Diệu Tinh. Ông hãy thả cô ấy ra.
Chuyện của nhà họ Mộ cũng không có liên quan gì đến ta. Ông cụ Mộ lắc đầu một cái: Thật sự nếu cô gái này còn tồn tại thì cô ta đã tạo ra ràng buộc quá lớn đối với A Sở rồi. Cho nên cô gái này sẽ phải chết.
Chuyện cháu nội của ông như thế nào là chuyện của ông. Hôm nay tôi nhất định phải mang Diệu Tinh đi. Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước, ngước đầu lên nhìn vào ông cụ Mộ đang nhìn anh đầy sự hung ác tàn nhẫn.
Anh có tư cách gì mà nói muốn mang cô gái này đi? Ông cụ Mộ hỏi. Anh cảm thấy anh có thực lực đê làm chuyện này hay sao? Ông cụ Mộ vừa dứt lời, từng hồi âm thanh đạn lên cò liền vang lên. Tất cả họng súng đều cùng nhắm ngay vào Tiêu Lăng Phong: Như thế này ngài còn cảm thấy ngài có thể dẫn cô gái này đi hay sao?
Thế cục hoàn toàn đúng với dự liệu của Mộ Sở. Anh không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong lại đột nhiên xuất hiện.
Ông nội, nơi này không phải là chỗ của chúng ta. Mộ Sở khuyên giải.
Vậy thì như thế nào! Ông cụ Mộ tỏ vẻ xem thường: Chuyện mà ta nghĩ muốn cần phải làm, vẫn không có người nào có thể ngăn cản được! Tiêu Lăng Phong ư, hôm nay bằng không anh hãy xem cô gái này chết như thế nào, bằng không... Các người cùng chết.
Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng tới cực điểm.
Ông nội! Nhìn lại về phía mũi kim đang sắp sửa châm về phía Diệu Tinh một lần nữa, hô hấp của Mộ Sở tưởng chừng như sắp sửa bị dừng lại. Ông mà làm tổn thương tới cô ấy, rồi au này ông sẽ phải hối hận!
Cho tới bây giờ ta cũng không biết cái gì gọi là hối hận!
Đứa trẻ trong bụng của cô ấy là của cháu... Một câu nói làm cho tất cả mọi người đều bị kinh hãi. Sắc mặt của Diệu Tinh lại càng trắng bệch them. Mộ Sở đang nói cái gì vậy...
Cháu nói gì? Ông cụ Mộ rõ ràng khiếp sợ.
Cháu nói đứa bé trong bụng của cô ấy là của cháu! Mộ Sở nhắc lại câu nói một lần nữa.
Diệu Tinh trợn to hai mắt đầy vẻ hoảng sợ. Cô nhìn về phía sắc mặt đã tái nhợt đi của Tiêu Lăng Phong. Cô lắc đầu, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt! Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh hô hấp mấy lần vẻ không tin. Có phải là anh đã nghe lầm rồi hay không!
Cháu đừng tưởng rằng cháu nói như vậy thì ta liền sẽ tin tưởng đâu nhé! Ông cụ Mộ nói vẻ không tính toán: Cháu cho rằng ta không biết đây là thủ đoạn cứu cô ta của cháu hay sao?
Ông nội, ông có thể không tin. Nhưng mà nếu như đứa bé này thật sự là của cháu, không phải là ông sẽ bị hối hận hay sao?
Mộ Sở, anh nói nhăng nhít gì đó! Diệu Tinh lớn tiếng kêu. Bởi vì vô cùng dùng sức, cho nên cổ họng của cô cũng có chút khàn khan: Lăng Phong! Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong ánh mắt mang theo sự cầu xin. Anh không nên tin lời của Mộ Sở, không nên...
Tại sao em lại muốn phủ nhận kia chứ? Thấy Diệu Tinh hết sức phủ nhận, Mộ Sở tiến lên: Diệu Tinh, em không nhớ rõ chúng ta đã từng ở chung một chỗ thật sự sảng khoái đến thế nào hay sao? Mộ Sở chậm rãi kéo Diệu Tinh đến bên cạnh mình.
Mộ Sở, anh có biết là anh đang nói cái gì hay không? Anh bị điên rồi có phải hay không? Diệu Tinh kêu to: Lăng Phong, anh không nên tin lời của Mộ Sở, anh ta đang nói bậy, anh ta nói bậy!
Tiêu Lăng Phong có chút đứng không vững.
Diệu Tinh, em đã coi tôi là thế thân của Mộ Thần. Ở thời điểm hai chúng ta thân thiết, em gọi lên tên cái tên của Mộ Thần như vậy, tôi đã phải nén nhịn. Em không thương chúng ta như vậy, thực sự chúng ta đã rất đáng thương rồi, ít nhất vì tôi còn là em trai của Mộ Thần. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong, em lại không cảm thấy anh ta rất đáng thương hay sao? Em không thương anh ta, em còn nói với anh, chúng ta phải cùng nhau nuôi lớn đứa nhỏ bảo bối của nhà họ Mộ...
A… Diệu Tinh thét lên gần như hỏng mất. Cô dùng sức đẩy Mộ Sở ra, lảo đảo nghiêng ngả chạy đến bên người Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh muốn kéo tay Tiêu Lăng Phong, nhưng lại rất sợ anh sẽ né tránh. Lăng Phong!” Đôi môi Diệu Tinh run rẩy: Em, em không có! Cô lắc đầu. Nước mắt của Diệu Tinh rớt xuống tí tách, đọng lại trên tay của Tiêu Lăng Phong: Tin tưởng em! Đây chính là đứa con của anh mà, con của anh... Diệu Tinh nghẹn ngào thân thể run rẩy thành một đoàn.
Diệu Tinh. Tại sao em cứ nhất định phải như vậy? Mộ Sở không để ý đến cảm xúc của Diệu Tinh đang đầy kích động, anh tiến lên.
Diệu Tinh cứ như vậy bị ngăn ở giữa hai người đàn ông này: Lúc trước rõ ràng hai chúng ta còn tốt như vậy! Tôi biết là em tức giận chuyện bên cạnh tôi vẫn còn có Dương Nhược Thi, nhưng mà... Trong lòng của em không phải là cũng có anh trai của tôi giống như vậy sao?
Anh không nên nói nữa, không nên nói nữa! Diệu Tinh rống to, cô kéo tay Tiêu Lăng Phong: Lăng Phong, tin tưởng em đi mà! Em thề là em không hề phản bội anh!
Em dám nói em không thương anh trai của tôi sao? Mộ Sở kéo tay của Diệu Tinh sang: Nếu như mà em không thương anh ấy, tại sao trên tay của em vẫn còn mang theo chiếc nhẫn của anh ấy như vậy?
Tiếng khóc của Diệu Tinh chợt cứng lại. Cô xoay mặt lại nhìn Mộ Sở: Có phải anh nhất định phải phá hủy tôi thì anh mới cam tâm hay không! Diệu Tinh gầm lên: Tại sao anh cứ phải đối xử với tôi như vậy, tại sao... Diệu Tinh thở hào hển kịch liệt: Lăng Phong, Em dùng tánh mạng của em để bảo đảm, đứa bé này là của anh, hãy tin tưởng em... Diệu Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, chờ câu trả lời của Tiêu Lăng Phong..
Các người không được đi tới đây! Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên. Một đám đàn ông trưởng thành như vậy lại đi bắt nạt một người phụ nữ trong tay không tấc sắt như vậy, các người không hề thấy hổ thẹn chút nào hay sao?
Hổ thẹn gì chứ? Ông cụ Mộ cười híp mắt nhìn Diệu Tinh: Ta tình nguyện mình hổ thẹn cũng không muốn mình hối hận! Ông cụ lạnh lùng nói xong một câu nói đó, hướng về mấy tên thủ hạ vẻ mặt như ra lệnh. Diệu Tinh cảm thấy không thể còn đường lui nữa, cứ như vậy bị túm chặt lại.
Các người hãy buông tôira!” diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Diệu Tinh lớn tiếng kêu gào. Nhưng mà cô làm sao có thể giãy giụa được, cũng không cách nào tránh thoát ra nổi dù chỉ một phần. Dù sao đối phương của cô là những người đàn ông: Tôi cầu xin các người, không nên làm thương tổn tôi!” Diệu Tinh khóc. Cho tôi một chút thời gian nữa có được hay không!” Diệu Tinh hỏi. Đứa nhỏ này của tôi là vô tội.
Vốn dĩ đứa nhỏ này là vô tội, nhưng bởi vì mẹ của nó lại là cô, cho nên nó cũng không phải là vô tội nữa rồi! Ông cụ Mộ lạnh lùng nói một câu. Diệu Tinh liền bị kéo lui về phía sau. Trên mặt đất hậu viện vẫn còn sót lại chất lỏng màu đỏ, dấu vết nhìn qua, bị văng tung tóe ra thật là xa...
Diệu Tinh hoảng sợ hơi lắc đầu. Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong tròng mắt lăn xuống. Lăng Phong, cứu em, cứu em... Diệu Tinh thoáng chút run rẩy, các ngón tay níu lấy nhau thật chặt.
Cô yên tâm, sẽ không phải chịu thống khổ lâu đâu. Người đàn ông cười, lộ đầy vẻ âm độc tàn nhẫn, lộ ra một hàm răng trắng bệch ken sít vào nhau. Hắn lấy ra một cái ống tiêm, nhìn thứ chất lỏng màu vàng nhạt ở bên trong này. Diệu Tinh lắc đầu. Không muốn... Nhìn sự nguy hiểm từ ánh sang lạnh lóe lên từ cây kim, Diệu Tinh không cách nào giãy giụa nổi, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Rầm! Cây kim đang thật sự chuẩn bị đâm vào trong thân thể của Diệu Tinh, thì trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng va chạm kịch liệt. Ngay sau đó lại vang lên ầm một tiếng, một gã đàn ông áo đen bị đạp ra ngoài, sự va chạm mạnh mẽ khiến cho gã đánh vỡ cửa gỗ, ngã xuống trên mặt đất, thống khổ co rút mấy cái, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ông nội… Mộ Sở và Lệ Viêm cùng chạy tới. Nhìn Diệu Tinh bị kèm hai bên thô lỗ như vậy, trong lòng Mộ Sở nhói đau một hồi.
Thật không hổ là cháu nội của ta! Ông cụ Mộ cười nói: Nhanh như vậy mà đã tìm tới đây rồi! Ông cụ Mộ cười vẻ tán thưởng.
Ngực của Mộ Sở phập phồng kịch liệt, ở bên này anh làm thế nào mà điều tra được chứ. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Nếu không phải là nhờ chiếc nhẫn trên tay Diệu Tinh, anh cũng không thể nào tìm ra cô nhanh như vậy được.
Ông không thể làm tổn thương đến Diệu Tinh! Mộ Sở mở miệng nói.
Lúc nào thì ta cho phép anh được nói với ông nội của mình lời nói nghe như đang ra lệnh như thế? Ông cụ Mộ hỏi. Ta đã sớm hạ lệnh trừ bỏ Trình Diệu Tinh đi rồi! Hôm nay, cho dù bất kể là ai cũng không ngăn cản được ta.
Ông nội, ngài có thể không nên tàn nhẫn như vậy hay không? Giọng nói của Mộ Sở có chút phát run. Cô ấy hoàn toàn vô tội!
Cô ta là người vô tội, vậy thì ai mới là người có tội đây? Ông cụ Mộ hỏi. Anh trai của anh có tội sao? Ba ba và mẹ của anh có tội sao?
Ông không nên lấy bi kịch của bọn họ làm cái cớ cho sự tàn nhẫn của mình như vậy! Mộ Sở có chút kích động, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Đã nhiều năm như vậy rồi, đã khi nào ông từng quan tâm tới bọn họ chưa, nếu như ông thật sự nghĩ muốn báo thù, vậy thì ba năm trước đây ông đã làm gì.
A Sở, đây chính là lý do mà ta không thể giữ cô ta lại được nữa. Anh cũng vì cô gái này mà va chạm với ta. Vì cô gái này mà anh lại giết người lần nữa. Anh làm tổn hại quy củ của bang, giết chết Minh… Anh nói xem...
Là vì Minh đáng chết! Mộ Sở cắn răng thật chặc: Liệt bị giết… Cháu chỉ muốn báo thù!
Liệt, ha ha... Ông cụ Mộ cười to,. Nhìn Lệ Viêm một chút: Anh đã để ý đến an hem của mình như vậy, A Sở... Nếu như ta nói, hôm nay Lệ Viêm và cô gái này, anh chỉ có thể mang đi một người thì sao! Dứt lời. Lệ Viêm đã bị người dùng súng kề vào sau ót.
Ông nội, ông... di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Mộ Sở bắt đầu hối hận vì đã mang theo Lệ Viêm tới đây. Ông nội anh nham hiểm tàn ác như vậy, suy nghĩ của ông nội người bình thường tuyệt đối không có thể dự đoán được.
Hãy suy nghĩ kỹ càng cho tốt đi! Ông cụ Mộ cười xoay mặt nhìn về phía Diệu Tinh: Trình tiểu thư, cô hãy thử nhìn vào bạn bè của cô xem xem, rốt cuộc là nó sẽ chọn cô hay là lựa chọn người anh em của nó.
Ngay cả việc giãy giụa Diệu Tinh cũng đã quên mất. Cô nhìn Lệ Viêm, lại nhìn sang Mộ Sở một chút.
Cô thiện lương như vậy. Kế tiếp sau đây không phải là cô muốn nói them điều gì sao, đừng có nói tới ta...! di@en*dyan(lee^qu.donnn), Ông cụ Mộ cười khanh khách. Thật là dối trá!
A Sở, cậu hãy mang tiểu thư Diệu Tinh đi đi. Nhìn rối rắm và thống khổ của Mộ Sở như vậy, Lệ Viêm mở miệng nói. Mặc dù tuổi của mình lớn hơn Mộ Sở, nhưng mà vị Thiếu chủ này tuyệt đối đáng giá để anh tôn kính.
Viêm, anh nói nhăng nhít gì đó. Mộ Sở dùng sức siết chặt ngón tay. Ông nội, tại sao ngài lại có thể như vậy, Viêm cũng là gười ở trong tổ chức. Anh ấy đã bỏ ra nhiều như vậy, ông không thể nào đối xử với anh như vậy được!
A Sở, Lệ Viêm là người của anh! Ta lại đang muốn nhìn xem anh suy nghĩ lựa chọn thế nào, muốn nhìn xem tình nghĩa an hem hai mươi mấy năm huynh của hai người, có phải là không thể sánh bằng một người phụ nữ hay không.
Từ trong lòng bàn tay Mộ Sở phát ra tiếng động lách cách.
Diệu Tinh nhìn Mộ Sở. Cô cảm thấy Mộ Sở thật đáng thương. Phải sống một cuộc sống ở một nơi hoàn toàn không có tình người, lại còn có một người ông nội như vậy. Cô cũng không lên tiếng nói gì nữa, cũng không nhìn ngửa cổ nhìn Mộ Sở nữa, cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng của mình.
Cháu muốn Lệ Viêm! Mộ Sở nhắm mắt lại.
A Sở! Lệ Viêm kêu lên, Cậu điên rồi sao. Đó là Diệu Tinh!
Nhưng mà Viêm, tôi mất đi Liệt rồi, tôi không thể lại để cho anh xảy ra chuyện được! Mộ Sở đau đơn nặng nề nói.
Chẳng biết tại sao, khi nghe Mộ Sở lựa chọn như vậy, Diệu Tinh thế nhưng lại thở phào một hơi.
A Sở, đây là sự lựa chọn của cháu, không nên hối hận! Ông cụ Mộ nói xong hướng ánh mắt về phía người bên cạnh Diệu Tinh vẻ mặt làm một hiệu lệnh. Gã đàn ông liền thô lỗ đưa tay kéo cánh tay Diệu Tinh.
Dừng tay! Theo một tiếng gầm lớn, Tiêu Lăng Phong xông tới. Nhìn thấy Diệu Tinh đang bị kèm hai bên như vậy. Trong lòng Tiêu Lăng Phong dội lên một hồi đau đớn. Bầu không khí lúc trước vốn dĩ đã bị đè nén, từ khi Tiêu Lăng Phong xông vào, lại càng trở nên ngột ngạt hơn, khiến người ta không thể thở nổi.
Lăng Phong! Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong Diệu Tinh tủi thân mếu máo: Em cho là sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy anh nữa!
Đừng sợ, cô bé ngốc, hiện tại không phải là anh đã tới rồi sao? Tiêu Lăng Phong an ủi Diệu Tinh, sau đó anh nhìn về phía ông cụ đứng ở đối diện.
Tổng giám đốc Tiêu. Ông cụ Mộ nhướng mày. Hôm nay thật sự là rất náo nhiệt. Ông cụ cười. Người nên tới vậy là tất cả đều đã tới.
Chuyện của nhà họ Mộ, không có liên quan hệ gì đến Diệu Tinh. Ông hãy thả cô ấy ra.
Chuyện của nhà họ Mộ cũng không có liên quan gì đến ta. Ông cụ Mộ lắc đầu một cái: Thật sự nếu cô gái này còn tồn tại thì cô ta đã tạo ra ràng buộc quá lớn đối với A Sở rồi. Cho nên cô gái này sẽ phải chết.
Chuyện cháu nội của ông như thế nào là chuyện của ông. Hôm nay tôi nhất định phải mang Diệu Tinh đi. Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước, ngước đầu lên nhìn vào ông cụ Mộ đang nhìn anh đầy sự hung ác tàn nhẫn.
Anh có tư cách gì mà nói muốn mang cô gái này đi? Ông cụ Mộ hỏi. Anh cảm thấy anh có thực lực đê làm chuyện này hay sao? Ông cụ Mộ vừa dứt lời, từng hồi âm thanh đạn lên cò liền vang lên. Tất cả họng súng đều cùng nhắm ngay vào Tiêu Lăng Phong: Như thế này ngài còn cảm thấy ngài có thể dẫn cô gái này đi hay sao?
Thế cục hoàn toàn đúng với dự liệu của Mộ Sở. Anh không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong lại đột nhiên xuất hiện.
Ông nội, nơi này không phải là chỗ của chúng ta. Mộ Sở khuyên giải.
Vậy thì như thế nào! Ông cụ Mộ tỏ vẻ xem thường: Chuyện mà ta nghĩ muốn cần phải làm, vẫn không có người nào có thể ngăn cản được! Tiêu Lăng Phong ư, hôm nay bằng không anh hãy xem cô gái này chết như thế nào, bằng không... Các người cùng chết.
Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng tới cực điểm.
Ông nội! Nhìn lại về phía mũi kim đang sắp sửa châm về phía Diệu Tinh một lần nữa, hô hấp của Mộ Sở tưởng chừng như sắp sửa bị dừng lại. Ông mà làm tổn thương tới cô ấy, rồi au này ông sẽ phải hối hận!
Cho tới bây giờ ta cũng không biết cái gì gọi là hối hận!
Đứa trẻ trong bụng của cô ấy là của cháu... Một câu nói làm cho tất cả mọi người đều bị kinh hãi. Sắc mặt của Diệu Tinh lại càng trắng bệch them. Mộ Sở đang nói cái gì vậy...
Cháu nói gì? Ông cụ Mộ rõ ràng khiếp sợ.
Cháu nói đứa bé trong bụng của cô ấy là của cháu! Mộ Sở nhắc lại câu nói một lần nữa.
Diệu Tinh trợn to hai mắt đầy vẻ hoảng sợ. Cô nhìn về phía sắc mặt đã tái nhợt đi của Tiêu Lăng Phong. Cô lắc đầu, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt! Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh hô hấp mấy lần vẻ không tin. Có phải là anh đã nghe lầm rồi hay không!
Cháu đừng tưởng rằng cháu nói như vậy thì ta liền sẽ tin tưởng đâu nhé! Ông cụ Mộ nói vẻ không tính toán: Cháu cho rằng ta không biết đây là thủ đoạn cứu cô ta của cháu hay sao?
Ông nội, ông có thể không tin. Nhưng mà nếu như đứa bé này thật sự là của cháu, không phải là ông sẽ bị hối hận hay sao?
Mộ Sở, anh nói nhăng nhít gì đó! Diệu Tinh lớn tiếng kêu. Bởi vì vô cùng dùng sức, cho nên cổ họng của cô cũng có chút khàn khan: Lăng Phong! Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong ánh mắt mang theo sự cầu xin. Anh không nên tin lời của Mộ Sở, không nên...
Tại sao em lại muốn phủ nhận kia chứ? Thấy Diệu Tinh hết sức phủ nhận, Mộ Sở tiến lên: Diệu Tinh, em không nhớ rõ chúng ta đã từng ở chung một chỗ thật sự sảng khoái đến thế nào hay sao? Mộ Sở chậm rãi kéo Diệu Tinh đến bên cạnh mình.
Mộ Sở, anh có biết là anh đang nói cái gì hay không? Anh bị điên rồi có phải hay không? Diệu Tinh kêu to: Lăng Phong, anh không nên tin lời của Mộ Sở, anh ta đang nói bậy, anh ta nói bậy!
Tiêu Lăng Phong có chút đứng không vững.
Diệu Tinh, em đã coi tôi là thế thân của Mộ Thần. Ở thời điểm hai chúng ta thân thiết, em gọi lên tên cái tên của Mộ Thần như vậy, tôi đã phải nén nhịn. Em không thương chúng ta như vậy, thực sự chúng ta đã rất đáng thương rồi, ít nhất vì tôi còn là em trai của Mộ Thần. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong, em lại không cảm thấy anh ta rất đáng thương hay sao? Em không thương anh ta, em còn nói với anh, chúng ta phải cùng nhau nuôi lớn đứa nhỏ bảo bối của nhà họ Mộ...
A… Diệu Tinh thét lên gần như hỏng mất. Cô dùng sức đẩy Mộ Sở ra, lảo đảo nghiêng ngả chạy đến bên người Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh muốn kéo tay Tiêu Lăng Phong, nhưng lại rất sợ anh sẽ né tránh. Lăng Phong!” Đôi môi Diệu Tinh run rẩy: Em, em không có! Cô lắc đầu. Nước mắt của Diệu Tinh rớt xuống tí tách, đọng lại trên tay của Tiêu Lăng Phong: Tin tưởng em! Đây chính là đứa con của anh mà, con của anh... Diệu Tinh nghẹn ngào thân thể run rẩy thành một đoàn.
Diệu Tinh. Tại sao em cứ nhất định phải như vậy? Mộ Sở không để ý đến cảm xúc của Diệu Tinh đang đầy kích động, anh tiến lên.
Diệu Tinh cứ như vậy bị ngăn ở giữa hai người đàn ông này: Lúc trước rõ ràng hai chúng ta còn tốt như vậy! Tôi biết là em tức giận chuyện bên cạnh tôi vẫn còn có Dương Nhược Thi, nhưng mà... Trong lòng của em không phải là cũng có anh trai của tôi giống như vậy sao?
Anh không nên nói nữa, không nên nói nữa! Diệu Tinh rống to, cô kéo tay Tiêu Lăng Phong: Lăng Phong, tin tưởng em đi mà! Em thề là em không hề phản bội anh!
Em dám nói em không thương anh trai của tôi sao? Mộ Sở kéo tay của Diệu Tinh sang: Nếu như mà em không thương anh ấy, tại sao trên tay của em vẫn còn mang theo chiếc nhẫn của anh ấy như vậy?
Tiếng khóc của Diệu Tinh chợt cứng lại. Cô xoay mặt lại nhìn Mộ Sở: Có phải anh nhất định phải phá hủy tôi thì anh mới cam tâm hay không! Diệu Tinh gầm lên: Tại sao anh cứ phải đối xử với tôi như vậy, tại sao... Diệu Tinh thở hào hển kịch liệt: Lăng Phong, Em dùng tánh mạng của em để bảo đảm, đứa bé này là của anh, hãy tin tưởng em... Diệu Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, chờ câu trả lời của Tiêu Lăng Phong..
/333
|