Diệu Tinh tỉnh lại, toàn thân cô cực kỳ đau nhức. Ga trải giường cũng đã được thay đổi rồi. Cô chỉ còn một mình ở trong biệt thự nơi sườn núi. Ngày hôm qua Tiêu Lăng Phong đã nói có chuyện nên anh đã vội vã rời đi. Diệu Tinh biết, nhất định chuyện này có liên quan đến Liệt, ngay cả ông nội Mộ Sở cũng quan tâm đến. Đối với sự việc càng ngày càng trở nên phức tạp này, Diệu Tinh hoàn toàn không rõ ràng mọi chuyện bên trong.
Kính coong! Nghe tiếng chuông gọi cửa, Diệu Tinh đi ra ngoài.
Trình tiểu thư. Vừa kéo cửa ra, di@en*dyan(lee^qu.donnn), cô nhìn thấy là tài xế nhà họ Tiêu. Thiếu gia không yên tẩm để lại một mình ngài ở nơi này, bảo tôi đến đón ngài trở về.
Ách... Diệu Tinh sửng sốt một chút. Ô, sao ngày hôm qua anh ấy nói sáng hôm nay anh ấy sẽ trở về đây mà?
Vốn dĩ đã dự tính như vậy, nhưng mà tạm thời có chuyện bận rộn cần phải làm nên bị lỡ! Tài xế cung kính nói qua với cô.
À ra vậy, tôi biết rồi! Diệu Tinh gật đầu một cái. Đối với người tài xế đột nhiên đến nơi này như vậy, Diệu Tinh không hề có một chút nghi ngờ, liền đi theo anh ta ra ngoài. Ở trong đại sảnh, lẫn ở bên ngoài khu biệt thự, cô không hề nhìn thấy vệ sĩ của nhà họ Tiêu.
Trình tiểu thư, xin mời đi bên này! Tài xế chỉ dẫn Diệu Tinh, nhìn lên máy bay trực thăng ở trước mặt, Diệu Tinh gắng sức trèo lên. Nhưng mà cô vẫn còn chưa kịp ngồi vững vàng, thì từ phía sau đã có người bịt kín miệng của cô.
A…” Diệu Tinh cứng đờ… Chuyện gì đã xảy ra vậy.
Đừng động đậy. Giọng nói lạnh lùng vang lên làm cho Diệu Tinh run rẩy một hồi. Cô cứng người lại, không dám cử động, nhìn vào gã tài xế kia vẻ đầy khó hiểu, tại sao anh ta lại muốn lừa gạt cô? Người này là ai. Ai lại muốn bắt cóc cô như vậy?
Cô không cần thiết phải quan tâm đến việc chúng ta là người của ai! Hiện tại cô hãy ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng ở đó cho tôi! Nếu như cô thật sự chọc giận đến tôi, tôi liền vứt cô từ trên máy bay này xuống, khiến cho cô ngay cả thi thể cũng không tìm được nữa. Đối mặt với sự uy hiếp hung hăng này, Diệu Tinh không dám manh động. Cô run rẩy, bàn tay nhỏ bé lôi kéo tà áo thật chặt.
Rốt cuộc anh muốn làm gì tôi? Diệu Tinh lớn tiếng hỏi.
Có người muốn gặp cô. Gã đàn ông kia đáp lại, giọng nói lạnh như băng, chờ đến khi cô đến nơi đó, tự nhiên là cô sẽ biết thôi! Hiểu chưa? Gã đàn ông kia lạnh lùng nói qua một câu, sau đó cũng không hề lên tiếng nữa, nhìn sang người tài xế đang run lẩy bẩy, gã đàn ông lạnh lùng một cước đã anh ta ngất đi.
Máy bay nhanh chóng xẹt qua trên không trung. Sau khi máy bay ầm ầm bay qua, bầu trời xanh thẳm bao la lại khôi phục lại sự yên lặng một mảnh, nhìn giống như thật sự chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy...
*********************
Tiêu Lăng Phong nhấn lên chuông cửa. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Nhưng anh chờ một hồi lâu mà cũng không thấy có người đáp lại. Anh khẽ cau mày, lấy ra chiếc chìa khóa vặn mở cửa. Sự an tĩnh trong phòng khách làm cho anh hết sức là bất an.
Diệu Tinh? Anh gọi một tiếng, nhưng cũng không có tiếng đáp lại. Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong lại to lên một tiếng, xông lên trên lầu, mọi thứ ở trong phòng đều còn nguyên vẹn ở đó, chỉ trừ Diệu Tinh.
Nguy rồi, trong lòng của anh thầm kêu lên không ổn. Tiêu Lăng Phong vội vã chạy xuống lầu. Có thể gọn gàng mang Diệu Tinh đi như vậy, người kia, trừ ông nội Mộ Sở, sẽ không thể có người nào khác nữa. Nếu như... thật sự là như vậy, thì chuyện liền hỏng bét...
Máy bay bay đến khu ngoại ô thành phố T, đến một nơi có trang viên rất lớn thì dừng lại hạ cánh xuống. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Hai mắt của Diệu Tinh vẫn bị bịt kín, cánh tay của cô bị người ta điều khiển, kéo vào trong một căn phòng.
Trong phòng rất lạnh, Diệu Tinh vừa đi vào bên trong, thân thể liền rùng mình một cái, một tầng da gà nổi lên. Cô nuốt nước miếng đầy sự bất an. Chiếc băng bịt mắt được tháo bỏ. Diệu Tinh hơi nhắm mắt lại để tránh né ánh sáng mạnh làm chói mắt.
Mọi vật trong phòng từ từ cũng nhìn thấy rõ ràng hết thảy. Thời điểm Diệu Tinh nhìn thấy rõ người ngồi trên ghế sa lon ở phía đối diện kia, thì cô thất kinh. Diệu Tinh mấp máy đôi môi của mình, nhưng lại không phát ra được một âm thanh nào.
...
Rất giật mình phải không? Ông cụ Mộ cười: Cảm thấy ta và bác trai Mộ của cô rất giống nhau, có phải hay không?
Diệu Tinh không phát ra được âm thanh nào, cô chỉ là gật đầu một cái, giống như xác nhận, quả thực quá giống.
Cô cùng với Mộ Thần lâu như vậy, chắc chưa từng bao giờ biết, nhà họ Mộ này vẫn còn có một bậc trưởng bối là ta đây! Ông cụ Mộ đứng dậy. Ông nhìn Diệu Tinh: Dáng dấp cũng không phải là rất đẹp, thế nào mà cả hai đứa cháu nội của ta đều bị cô hấp dẫn như vậy! Ông nói
Ông cụ Mộ đi tới bên người Diệu Tinh, theo bản năng Diệu Tinh liền lui về phía sau. Khí chất lạnh như băng của ông xông thẳng vào khiến cho tận trong đáy lòng Diệu Tinh phát run.
Ông muốn làm cái gì? Diệu Tinh run run rẩy rẩy hỏi.
Cô cũng đã từng quan hệ cùng với Mộ Thần lâu như vậy, cho dù cô và nhà họ Mộ chưa từng bao giờ tiếp xúc, về mặt phép tắc lễ nghi cô không thể không gọi ta một tiếng ông nội sao?
Tôi không cảm thấy ông nguyện ý nghe tôi gọi ông là ông nội thì phải. Diệu Tinh lui về phía sau một bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người bọn họ ra, theo bản năng tay cô lại đặt ở trên bụng. Ông nghĩ muốn giết tôi như vậy, chắc chắn cũng sẽ không để ý đến chuyện tôi đã xưng hô như thế nào đối với ông! Diệu Tinh trần thuật sự thật.
Trình tiểu thư quả nhiên là thông minh. Ông cụ Mộ cười vẻ tán thưởng nói. Đúng vậy, ta thực sự nghĩ muốn giết cô. Nếu như giữa cô và A Sở không có nhiều mối liên quan rắc rối như vậy, thì ngược lại, cô thật sự là một cô gái thật tốt!
Những lời này từ trong miệng của ông nói ra, tôi tuyệt đối cảm thấy không giống như là lời khích lệ! Diệu Tinh cau mày.
Cô không thể trách lòng ta hung ác, bất kể là Mộ Thần chết đi, hay là bi kịch của Ngự Thiên, chỉ cần xét chuyện của cô và A Sở như vậy, vô luận xét về điểm nào thì cũng không thể lưu giữ cô được.
Diệu Tinh lùi lại về phía sau một bước, nhìn ông cụ trước mắt này. Mái tóc của ông đã bạc trắng, nhưng lại không có một chút hiền lành của một ông cụ. Ngược lại, trong mắt của ông cụ tràn đầy vẻâm trầm, hung ác tàn nhẫn.
Tại sao ông lại có thể như vậy được, chuyện xảy ra với bác trai Mộ tôi cũng cảm thấy rất khổ sở!
Cô khổ sở sao? Ông cụ Mộ nhướng mày. Ta xem cô bây giờ lại đang vô cùng hạnh phúc! Ông cụ Mộ nhìn vào bụng của Diệu Tinh. Cô vẫn còn áy náy, vì vẫn chưa hại chết hết được những đứa con của bọn họ thì có!
Diệu Tinh che chở bụng mình.
Vốn là, có một số việc, ta cũng có thể không truy cứu. Bản thân cô đúng là chưa từng bao giờ đắc tội với ta, nhưng mà Trình tiểu thư, rõ ràng là cô đã biết thân phận của A Sở. Mà ta lại không thể chấp nhận chuyện cô là người có thể gây ảnh hưởng đến sự tồn tại của nó. Cho nên...
Ông nói như vậy là Logic cái kiểu gì vậy? Diệu Tinh lớn tiếng hỏi. Tôi và A Sở chỉ là bạn bè mà thôi!
Chỉ là bạn bè thôi sao? Ông cụ Mộ cười. Chỉ là bạn bè thôi, vậy mà nó lại có thể sẽ vì cô mà ba phen mấy bận giết người sao?
Những lời này cũng thật làm cho Diệu Tinh kinh ngạc.
Từ mấy cái tên ăn mày, đến chuyện Đường Nhã Đình liên hiệp thiết kế cùng với mấy tến lưu manh hại cô. Rồi chuyện của Đường Cát Nguyên. Còn chuyện từng có mấy người đã bao vây cô ở bệnh viện, bọn họ nào có kết quả hay ho gì kia chứ. Thậm chí đến một chút thi thể cũng không thể tìm được… Cô cảm thấy, vì bạn bè mà nó có thể làm nhiều như vậy hay sao? Ông cụ Mộ hỏi. Cũng chỉ vì cô mà nó làm tổn hại vi phạm đến ngay cả bang quy! Đến mức như vậy mà cô còn dám nói, các người là bạn bè hay sao?
Cũng bởi vì như vậy, cho nên tôi mới đáng chết sao? Diệu Tinh hỏi. Tôi có người yêu của mình, ông không khống chế được cháu của mình, cho nên, liền nghĩ muốn giết tôi?
Cô nói đúng. A Sở trưởng thành, ta không có thể khống chế được nó nữa. Cho nên, có trách cũng chỉ có thể trách chính cô mà thôi. Ta sẽ không thể trơ mắt nhìn cả hai đứa cháu nội của mình đều bị hủy hoại ở trong tay của cô...
Ông muốn làm gì? Diệu Tinh hoảng sợ càng lùi về phía sau. Cô cũng đã từng có thể không quan tâm mình, nhưng mà bây giờ thì không giống như trước nữa. Cô đã có bảo bảo, mà đứa trẻ tựa như cũng cảm nhận được mẹ của nó đang bất an, cho nên nó cũng xôn xao cử động. Ông thật sự là một người không có chút nhân tính nào! Diệu Tinh lớn tiếng nói.
Nhớ, vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ muốn nói chuyện cùng với những người như chúng ta đây hai chữ nhân tính! Trình Diệu Tinh, bởi vì đối với chúng ta, cô là một người không có ích gì hết...
Các người không thể đối xử như vậy với một phụ nữ có thai!”
Cô muốn nói cái gì thì nói, điều đó không quan trọng! Chỉ cần cô là Trình Diệu Tinh, như vậy là đủ rồi! Ông cụ Mộ nói xong đưa tay lên làm một tư thế. Hai gã đàn ông tục tằn cất bước đi về hướng Diệu Tinh đang đứng...
Kính coong! Nghe tiếng chuông gọi cửa, Diệu Tinh đi ra ngoài.
Trình tiểu thư. Vừa kéo cửa ra, di@en*dyan(lee^qu.donnn), cô nhìn thấy là tài xế nhà họ Tiêu. Thiếu gia không yên tẩm để lại một mình ngài ở nơi này, bảo tôi đến đón ngài trở về.
Ách... Diệu Tinh sửng sốt một chút. Ô, sao ngày hôm qua anh ấy nói sáng hôm nay anh ấy sẽ trở về đây mà?
Vốn dĩ đã dự tính như vậy, nhưng mà tạm thời có chuyện bận rộn cần phải làm nên bị lỡ! Tài xế cung kính nói qua với cô.
À ra vậy, tôi biết rồi! Diệu Tinh gật đầu một cái. Đối với người tài xế đột nhiên đến nơi này như vậy, Diệu Tinh không hề có một chút nghi ngờ, liền đi theo anh ta ra ngoài. Ở trong đại sảnh, lẫn ở bên ngoài khu biệt thự, cô không hề nhìn thấy vệ sĩ của nhà họ Tiêu.
Trình tiểu thư, xin mời đi bên này! Tài xế chỉ dẫn Diệu Tinh, nhìn lên máy bay trực thăng ở trước mặt, Diệu Tinh gắng sức trèo lên. Nhưng mà cô vẫn còn chưa kịp ngồi vững vàng, thì từ phía sau đã có người bịt kín miệng của cô.
A…” Diệu Tinh cứng đờ… Chuyện gì đã xảy ra vậy.
Đừng động đậy. Giọng nói lạnh lùng vang lên làm cho Diệu Tinh run rẩy một hồi. Cô cứng người lại, không dám cử động, nhìn vào gã tài xế kia vẻ đầy khó hiểu, tại sao anh ta lại muốn lừa gạt cô? Người này là ai. Ai lại muốn bắt cóc cô như vậy?
Cô không cần thiết phải quan tâm đến việc chúng ta là người của ai! Hiện tại cô hãy ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng ở đó cho tôi! Nếu như cô thật sự chọc giận đến tôi, tôi liền vứt cô từ trên máy bay này xuống, khiến cho cô ngay cả thi thể cũng không tìm được nữa. Đối mặt với sự uy hiếp hung hăng này, Diệu Tinh không dám manh động. Cô run rẩy, bàn tay nhỏ bé lôi kéo tà áo thật chặt.
Rốt cuộc anh muốn làm gì tôi? Diệu Tinh lớn tiếng hỏi.
Có người muốn gặp cô. Gã đàn ông kia đáp lại, giọng nói lạnh như băng, chờ đến khi cô đến nơi đó, tự nhiên là cô sẽ biết thôi! Hiểu chưa? Gã đàn ông kia lạnh lùng nói qua một câu, sau đó cũng không hề lên tiếng nữa, nhìn sang người tài xế đang run lẩy bẩy, gã đàn ông lạnh lùng một cước đã anh ta ngất đi.
Máy bay nhanh chóng xẹt qua trên không trung. Sau khi máy bay ầm ầm bay qua, bầu trời xanh thẳm bao la lại khôi phục lại sự yên lặng một mảnh, nhìn giống như thật sự chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy...
*********************
Tiêu Lăng Phong nhấn lên chuông cửa. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Nhưng anh chờ một hồi lâu mà cũng không thấy có người đáp lại. Anh khẽ cau mày, lấy ra chiếc chìa khóa vặn mở cửa. Sự an tĩnh trong phòng khách làm cho anh hết sức là bất an.
Diệu Tinh? Anh gọi một tiếng, nhưng cũng không có tiếng đáp lại. Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong lại to lên một tiếng, xông lên trên lầu, mọi thứ ở trong phòng đều còn nguyên vẹn ở đó, chỉ trừ Diệu Tinh.
Nguy rồi, trong lòng của anh thầm kêu lên không ổn. Tiêu Lăng Phong vội vã chạy xuống lầu. Có thể gọn gàng mang Diệu Tinh đi như vậy, người kia, trừ ông nội Mộ Sở, sẽ không thể có người nào khác nữa. Nếu như... thật sự là như vậy, thì chuyện liền hỏng bét...
Máy bay bay đến khu ngoại ô thành phố T, đến một nơi có trang viên rất lớn thì dừng lại hạ cánh xuống. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Hai mắt của Diệu Tinh vẫn bị bịt kín, cánh tay của cô bị người ta điều khiển, kéo vào trong một căn phòng.
Trong phòng rất lạnh, Diệu Tinh vừa đi vào bên trong, thân thể liền rùng mình một cái, một tầng da gà nổi lên. Cô nuốt nước miếng đầy sự bất an. Chiếc băng bịt mắt được tháo bỏ. Diệu Tinh hơi nhắm mắt lại để tránh né ánh sáng mạnh làm chói mắt.
Mọi vật trong phòng từ từ cũng nhìn thấy rõ ràng hết thảy. Thời điểm Diệu Tinh nhìn thấy rõ người ngồi trên ghế sa lon ở phía đối diện kia, thì cô thất kinh. Diệu Tinh mấp máy đôi môi của mình, nhưng lại không phát ra được một âm thanh nào.
...
Rất giật mình phải không? Ông cụ Mộ cười: Cảm thấy ta và bác trai Mộ của cô rất giống nhau, có phải hay không?
Diệu Tinh không phát ra được âm thanh nào, cô chỉ là gật đầu một cái, giống như xác nhận, quả thực quá giống.
Cô cùng với Mộ Thần lâu như vậy, chắc chưa từng bao giờ biết, nhà họ Mộ này vẫn còn có một bậc trưởng bối là ta đây! Ông cụ Mộ đứng dậy. Ông nhìn Diệu Tinh: Dáng dấp cũng không phải là rất đẹp, thế nào mà cả hai đứa cháu nội của ta đều bị cô hấp dẫn như vậy! Ông nói
Ông cụ Mộ đi tới bên người Diệu Tinh, theo bản năng Diệu Tinh liền lui về phía sau. Khí chất lạnh như băng của ông xông thẳng vào khiến cho tận trong đáy lòng Diệu Tinh phát run.
Ông muốn làm cái gì? Diệu Tinh run run rẩy rẩy hỏi.
Cô cũng đã từng quan hệ cùng với Mộ Thần lâu như vậy, cho dù cô và nhà họ Mộ chưa từng bao giờ tiếp xúc, về mặt phép tắc lễ nghi cô không thể không gọi ta một tiếng ông nội sao?
Tôi không cảm thấy ông nguyện ý nghe tôi gọi ông là ông nội thì phải. Diệu Tinh lui về phía sau một bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người bọn họ ra, theo bản năng tay cô lại đặt ở trên bụng. Ông nghĩ muốn giết tôi như vậy, chắc chắn cũng sẽ không để ý đến chuyện tôi đã xưng hô như thế nào đối với ông! Diệu Tinh trần thuật sự thật.
Trình tiểu thư quả nhiên là thông minh. Ông cụ Mộ cười vẻ tán thưởng nói. Đúng vậy, ta thực sự nghĩ muốn giết cô. Nếu như giữa cô và A Sở không có nhiều mối liên quan rắc rối như vậy, thì ngược lại, cô thật sự là một cô gái thật tốt!
Những lời này từ trong miệng của ông nói ra, tôi tuyệt đối cảm thấy không giống như là lời khích lệ! Diệu Tinh cau mày.
Cô không thể trách lòng ta hung ác, bất kể là Mộ Thần chết đi, hay là bi kịch của Ngự Thiên, chỉ cần xét chuyện của cô và A Sở như vậy, vô luận xét về điểm nào thì cũng không thể lưu giữ cô được.
Diệu Tinh lùi lại về phía sau một bước, nhìn ông cụ trước mắt này. Mái tóc của ông đã bạc trắng, nhưng lại không có một chút hiền lành của một ông cụ. Ngược lại, trong mắt của ông cụ tràn đầy vẻâm trầm, hung ác tàn nhẫn.
Tại sao ông lại có thể như vậy được, chuyện xảy ra với bác trai Mộ tôi cũng cảm thấy rất khổ sở!
Cô khổ sở sao? Ông cụ Mộ nhướng mày. Ta xem cô bây giờ lại đang vô cùng hạnh phúc! Ông cụ Mộ nhìn vào bụng của Diệu Tinh. Cô vẫn còn áy náy, vì vẫn chưa hại chết hết được những đứa con của bọn họ thì có!
Diệu Tinh che chở bụng mình.
Vốn là, có một số việc, ta cũng có thể không truy cứu. Bản thân cô đúng là chưa từng bao giờ đắc tội với ta, nhưng mà Trình tiểu thư, rõ ràng là cô đã biết thân phận của A Sở. Mà ta lại không thể chấp nhận chuyện cô là người có thể gây ảnh hưởng đến sự tồn tại của nó. Cho nên...
Ông nói như vậy là Logic cái kiểu gì vậy? Diệu Tinh lớn tiếng hỏi. Tôi và A Sở chỉ là bạn bè mà thôi!
Chỉ là bạn bè thôi sao? Ông cụ Mộ cười. Chỉ là bạn bè thôi, vậy mà nó lại có thể sẽ vì cô mà ba phen mấy bận giết người sao?
Những lời này cũng thật làm cho Diệu Tinh kinh ngạc.
Từ mấy cái tên ăn mày, đến chuyện Đường Nhã Đình liên hiệp thiết kế cùng với mấy tến lưu manh hại cô. Rồi chuyện của Đường Cát Nguyên. Còn chuyện từng có mấy người đã bao vây cô ở bệnh viện, bọn họ nào có kết quả hay ho gì kia chứ. Thậm chí đến một chút thi thể cũng không thể tìm được… Cô cảm thấy, vì bạn bè mà nó có thể làm nhiều như vậy hay sao? Ông cụ Mộ hỏi. Cũng chỉ vì cô mà nó làm tổn hại vi phạm đến ngay cả bang quy! Đến mức như vậy mà cô còn dám nói, các người là bạn bè hay sao?
Cũng bởi vì như vậy, cho nên tôi mới đáng chết sao? Diệu Tinh hỏi. Tôi có người yêu của mình, ông không khống chế được cháu của mình, cho nên, liền nghĩ muốn giết tôi?
Cô nói đúng. A Sở trưởng thành, ta không có thể khống chế được nó nữa. Cho nên, có trách cũng chỉ có thể trách chính cô mà thôi. Ta sẽ không thể trơ mắt nhìn cả hai đứa cháu nội của mình đều bị hủy hoại ở trong tay của cô...
Ông muốn làm gì? Diệu Tinh hoảng sợ càng lùi về phía sau. Cô cũng đã từng có thể không quan tâm mình, nhưng mà bây giờ thì không giống như trước nữa. Cô đã có bảo bảo, mà đứa trẻ tựa như cũng cảm nhận được mẹ của nó đang bất an, cho nên nó cũng xôn xao cử động. Ông thật sự là một người không có chút nhân tính nào! Diệu Tinh lớn tiếng nói.
Nhớ, vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ muốn nói chuyện cùng với những người như chúng ta đây hai chữ nhân tính! Trình Diệu Tinh, bởi vì đối với chúng ta, cô là một người không có ích gì hết...
Các người không thể đối xử như vậy với một phụ nữ có thai!”
Cô muốn nói cái gì thì nói, điều đó không quan trọng! Chỉ cần cô là Trình Diệu Tinh, như vậy là đủ rồi! Ông cụ Mộ nói xong đưa tay lên làm một tư thế. Hai gã đàn ông tục tằn cất bước đi về hướng Diệu Tinh đang đứng...
/333
|