Tay Tiêu Lăng Phong nắm lấy tay bác sĩ tay cũng đang phát run. Diệu Tinh cũng giống như Tiêu Lăng Phong lo lắng chờ đợi đáp án của vị bác sĩ.
... Haiz... Bác sĩ than nhẹ một tiếng.
Bác sĩ, sao vậy, mọi người đang hỏi chuyện với ông đó! Diệu Tinh có chút không thể kiềm chế được nữa, nặng nề hỏi một câu.
Tình huống như thế nào. Nhìn sắc mặt âm trầm bác sĩ, cảnh sát mở miệng hỏi.
Thật xin lỗi! Rốt cục, từ trong miệng bác sĩ cũng đã phun ra ba chữ mà mọi người đều sợ hãi… Chúng tôi đã cố hết sức rồi!
Ông nói bậy! Diệu Tinh hét lên bén nhọn: Anh ấy chỉ bị thương vào chân và cánh tay, làm sao có thể lại xảy ra chuyện được! Ông gạt người ta, ông gạt người ta! Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên. Từ trong tròng mắt những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.
Người bị thương đã bị mất máu quá nhiều. Bác sĩ trần thuật lại cho mọi người nghe rõ ràng bằng một câu đơn giản.
Làm sao có thể chứ, bất quá chỉ là bị thương vào chân và cánh tay, làm sao có thể mất máu quá nhiều được. Cảnh sát trẻ tuổi hỏi.
Tiêu Lăng Phong chặt chẽ nhìn chằm chằm vào người cảnh sát trẻ tuổi này, ánh mắt giống như muốn giết người vậy. Đối với vấn đề cảnh sát vừa hỏi, hiển nhiên vị bác sĩ kia cũng cảm thấy bất mãn: Rốt cuộc là anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ đây.
...
Được, chúng tôi đã biết rồi! Một người cảnh sát khác kéo người cảnh sát trẻ tuổi ra: Chúng tôi sẽ trở về trong đội để làm báo cáo, đợi đến khi nào công việc điều tra tiến thêm một bước, rất có thể phải cần đến sự giúp đỡ của mọi người. Cảnh sát nói xong những lời nói theo hình thức kia..., anh lại nhìn sang Tiêu Lăng Phong một chút.
Tiêu thiếu gia, về chuyện này, chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc! Xin ngài bớt đau buồn một chút, chúng tôi sẽ cho điều tra, sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng chắc chắn.
Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm. Đối với những lời mà cảnh sát vừa mới nói kia, Tiêu Lăng Phong không hề để ý đến, mà anh chỉ nhìn về phương hướng phòng cấp cứu...
Lăng Phong, nhất định là bọn họ đã gạt người, có phải hay không? Diệu Tinh không tin hỏi lại: Bất quá chỉ là vết thương tổn ở chân, anh ấy làm sao có thể lại bị chết được! Diệu Tinh nghẹn ngào. Tiêu Lăng Phong đã từng bị đạn xuyên thấu thân thể, thiếu chút nữa thì đã chết, vậy mà cũng không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu thư, xin ngài hãy bình tĩnh một chút. Hiện tại cô đang mang thai như vậy, không nên để tâm tình bị kích động. Bác sĩ thuận miệng nói an ủi một câu, Chuyện đã như vậy, mọi người hãy đối mặt với thực tế đi Sau đó vị bác sĩ như có điều suy nghĩ, liền nhìn sang Tiêu Lăng Phong một cái, sau đó vị bác sĩ mang theo bác sĩ cùng y tá rời đi.
Lăng Phong, việc này thật sự không phải là sự bày đặt, có đúng không? Diệu Tinh hỏi.
Tiêu Lăng Phong đưa tay kéo Diệu Tinh lại, ôm cô vào trong ngực. Tay của anh nắm lại thật chặc, khớp xương nơi đó hằn lên từng đợt màu trắng.
Là em đã hại chết Liệt rồi, có phải hay không? Diệu Tinh nghẹn ngào khóc, thân thể run rẩy.
Gió bnee ngoài cửa sổ giờ phút này càng trở nên thêm điên cuồng. Thời điểm Mộ Sở và Lệ Viêm lại chạy tới bệnh viện một lần nữa, thì trời đã rạng sang. Trong hành lang bệnh viện ánh đèn trắng hếu làm cho người ta cảm thấy trái tim băng giá. Nhìn thấy bộ dạng đả kích của Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong giống như bị đánh, Lệ Viêm cũng biết, mọi chuyện đã xong đời.
Liệt đâu? Mộ Sở hỏi: Anh ấy như thế nào?
Tiêu Lăng Phong từ từ ngẩng đầu lên. Đây là lần tiên anh nhìn thấy Mộ Sở kích động cùng luống cuống như vậy. Đi rồi! Tiêu Lăng Phong khạc ra mấy chữ khô khốc.
Làm sao có thể chứ! Mộ Sở kéo Tiêu Lăng Phong qua: Anh muốn lừa gạt quỷ sao! Mộ Sở rống to, trải qua nhiều trận vật lộn đọ sức gió tanh mưa máu như vậy, anh ấy cũng không có chuyện, làm sao lần này anh ấy sẽ chết được? Tiêu Lăng Phong, tốt nhất là anh không nên gạt tôi!
Bác sĩ nói... anh ấy đã bị mất máu quá nhiều, hơn nữa... trên đầu đạn lại có chất độc.
Oàng – Đầu Mộ Sở nổ ầm một tiếng! Anh nhanh chóng vọt vào trong phòng cấp cứu, bàn tay lạnh như băng đặt lên trên bàn giải phẫu. Lãnh Liệt nằm đó không nhúc nhích, thân thể thật sự đã tái nhợt không còn có một tia huyết sắc.
Liệt! Giọng nói của Mộ Sở đầy sự bất an: Anh…
A Sở. Nhìn thấy người anh em của mình ngày xưa, hôm nay đã biến thành một thi thể lạnh băng như vậy, lỗ mũi Lệ Viêm cũng có chút chua xót. Bọn họ cùng nhau trải qua vô số những trận sinh sinh tử tử như vậy, Lãnh Liệt đều kiệt xuất trở lại rất nhanh. Thế nhưng lần này...
Lãnh Liệt, tôi cần anh, anh có nghe thấy không! Mộ Sở đột nhiên xông tới một phát túm Lãnh Liệt lên: Không phải là anh đã đáp ứng với tôi, sẽ tự bảo vệ cho mình thật tốt hay sao? Anh đã nói, anh sẽ trở về Ám Dạ phục mệnh cùng với tôi đó sao! Anh như thế này được coi là cái gì! Mộ Sở rống to, dùng lực lắc lắc thân thể của Lãnh Liệt đã bắt đầu trở nên lạnh giá.
A Sở, anh hãy bình tĩnh một chút! Lệ Viêm đè lại đau nhức trong lòng xuống, nói an ủi Mộ Sở.
Anh muốn tôi phải tĩnh táo thế nào đây! Mộ Sở giống như một con dã thú bị thương. Minh, tao giết mày! Mộ Sở lớn tiếng gào thét...
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Tiêu Lăng Phong nghe thấy tiếng hô của Mộ Sở, anh từ từ nhắm cặp mắt lại, quả đấm càng siết chặc hơn.
Liên tục bị kinh sợ và kích thích, Diệu Tinh đã không chịu nổi nữa, cô liền hôn mê bất tỉnh. Tiêu Lăng Phong tựa người vào trên vách tường. Một cước này của Minh, thật quá đủ rồi. Anh muốn chống đỡ đến lúc Mộ Sở ra ngoài, nhưng mà anh đã đánh giá mình quá cao. Sau khi đã kiên trì chờ đợi đến mười mấy giờ như vậy, Tiêu Lăng Phong giống như thật sự đã không có cách nào kiên trì thêm nhiều thời gian hơn nữa.
Mộ Sở từ trong phòng cấp cứu lao ra như gió. Lệ Viêm cũng không còn kịp đuổi theo anh nữa. Nhìn Mộ Sở chạy ra ngoài. Tiêu Lăng Phong tiến lên, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng nói câu gì thì đã bị Mộ Sở dùng sức đẩy qua một bên.
Mộ Sở! Tiêu Lăng Phong gọi. Mộ Sở đã chạy ra rất xa. Anh đã nhanh chóng đi vào trong thang máy.
Nguy rồi, Lệ Viêm hô to, trong lòng hỏng bét.
Bóng đêm chìm trong màu đen như mực. Tầng mây thật dầy theo cuồng phong trôi cuồn cuộn, trong gió thổi có xen lẫn cả những hạt cát táp vào trên mặt, đau bén nhọn. A Sở! Tiếng la hét của Lệ Viêm không có được bất kỳ câu đáp lại nào. Mà xe của bọn họ cũng đã biến mất không thấy gì nữa. Lệ Viêm giậm chân, lao thật nhanh ra khỏi bệnh viện, chỉ mong tới kịp, chỉ mong rằng, Mộ Sở sẽ không tìm được Minh trước khi anh tìm thấy Minh...
Chạy lướt qua Lệ Viêm, Mộ Sở lái xe thật nhanh. Anh thông báo cho thủ hạ, huy động tất cả mọi người đều phải tìm kiếm tung tích của Minh. Trong lòng của Mộ Sở lúc này chỉ có một ý tưởng, đó chính là báo thù...
Rầm! Tích trữ một thời gian đã lâu, rốt cục tiếng sấm liền nổ vang, giống như muốn làm cho lỗ tai người ta cũng vì chấn động mà bị điếc vậy. Mưa cực kỳ to, giống như hù dọa, như muốn bao phủ lên hết thảy, như muốn cuốn đi tất cả....
Trong biệt thự của Mộ Sở đèn điện sáng rỡ, ngay cả trong sân cũng giống như sang trắng. Mộ Sở đứng ở trong mưa. Trên đất còn có là một ngi đàn ông bị thương. Nước mưa cọ rửa mọi thứ ở trên người của hắn, máu tươi chảy xuống cũng bị nước hòa tan.
Minh quệt sạch vết máu trên khóe miệng, chống đỡ ngồi dậy. Nhưng rất nhanh, hắn lại bị Mộ Sở một cước đá cho ngã lăn trên mặt đất. Hắn ho khan một hồi, sau đó khạc ra một búng máu.
Thiếu chủ, tôi vẫn khuyên anh đừng chó nên quá kích động như vậy! Minh tĩnh táo nhìn chằm chằm vào Mộ Sở, trong lòng của hắn không tin, Mộ Sở không còn một chút lý trí, không muốn lưu lại một con đường sống, mà không muốn tánh mạng của hắn. Tối đa Mộ Sở cũng chỉ là đánh cho hắn một trận để hả cơn giận mà thôi.
Mày tính làm gì đó. Mày có tư cách gì mà nói tao chớ quá kích động chứ? Mộ Sở níu lấy cổ áo Minh: Tao đã sớm đã cảnh cáo với mày, chớ trêu chọc vào Trình Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong. Tao cũng đã sớm từng nói cho mày, đừng có động vào những người ở bên cạnh Mộ Sở tao. Mày dám động thủ với người của tao như vậy, tao muốn mày cũng phải nhận cảnh không chịu nổi. Minh, mày cảm thấy mày được ông nội tao cưng chìu thì tao thật sự cũng sẽ phải nể mày ba phần sao? Mộ Sở đứng đưa lưng về phía ánh đèn, nhưng cũng không cách nào che giấu được tơ máu đỏ trong mắt anh: Minh, hôm nay tao liền muốn cho mày biết. Dám đối kháng với Mộ Sở tao, thì sẽ có kết quả như thế nào.
Mộ Sở nói xong liền một quyền đánh vào trên mặt Minh, Minh gần như nghe được tiếng xương bị nện vỡ nứt ra.
Mộ Sở, nếu hôm nay anh dám đụng đến tôi, ông cụ Mộ sẽ không bỏ qua cho anh đâu!
Vậy thì chúng ta liền thử một chút xem! Giờ phút này Mộ Sở đã hoàn toàn bị mất đi lý trí: Tao lại muốn xem một chút, ông ấy sẽ yêu mày, một con cờ của ông ấy, hay là thương tao, người cháu ruột này đây! Mộ Sở khinh miệt nhìn Minh: Coi như ông ấy có muốn làm gì tao, có muốn báo thù cho mày, thì xin lỗi nhé, mày cũng không có số mệnh được nhìn thấy đâu! Mộ Sở nói xong liền cười cười đầy vẻ lạnh lùng: Tao sẽ đem thi thể của mày đưa qua cho ông cụ. Có lẽ khi ông ấy nhìn thấy cái chết của mày, nói không chừng thật sự sẽ báo thù cho mày cũng nên! Mộ Sở nói xong cầm lấy từ trong tay của một thủ hạ bên cạnh một chai thuốc nước: Minh, so với sự ác độc lẫn hèn hạ của mày, tao tuyệt đối sẽ không kém hơn mày đâu! Mộ Sở nói xong vặn mở nắp chai thuốc nước.
Mộ Sở, anh muốn làm gì? Minh kinh hãi hỏi. Mộ Sở tự mình đi tới, mạnh mẽ bóp vào miệng của Minh. Sau đó anh cười tàn nhẫn, rót chai thuốc nước đó vào trong miệng của Minh.
Không phải là mày rất đắc ý với thủ đoạn của mình hay sao? Hôm nay tao cũng vậy, cũng muốn mày nếm thử xem sao.
Công hiệu của thuốc so với trong tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Minh nằm ở trên mặt đất, đau đơn lăn lộn, lăn qua lăn lại. Lớn lên ở trong hắc đạo, có những khổ sở gì, có những sự đau đớn nào mà hắn chưa từng trải qua. Thế nhưng lần này, hắn thật sự khó có thể chịu đựng được. Minh nhìn ra chung quanh, chỉ nhìn thấy có một đôi mắt đang nhìn hắn đầy sự giễu cợt…
Minh dùng lực cắn vào trên đầu lưỡi của mình.
Bùm! Một tiếng động vang lên trong tiếng mưa rơi. Trên đùi Minh bị cứng rắn mở ra một lỗ thủng đầy máu. Minh rên lên một tiếng khó chịu.
Mày muốn chết có tôn nghiêm sao? Mộ Sở cười: Tao thì hết lần này tới lần khác nghĩ muốn mày chết còn phải giống như là một con chó! Mộ Sở nhấc chân giẫm ở trên mặt Minh. Vốn lúc trước tao nghĩ muốn lấy mày làm phần thưởng cho thủ hạ của tao vui đùa một chút, nhưng mà... thế nào mà bọn họ lại chê mày bẩn. Cho nên...
Chỉ là tao đây thân làm ông chủ, không muốn trước khi mày chết lại không được hưởng thụ một chút. Mộ Sở nói xong, dưới chân dùng sức một cái.
Bùm! Lại một tiếng súng. Cánh tay của Minh lại bị bắn xuyên qua.
Mộ Sở, có giỏi mày giết tao đi? Minh lớn tiếng kêu lên.
Đều cũng đã sắp phải chết rồi, mày vẫn còn hô to gọi nhỏ trả lại cho tao sao! Mộ Sở cười đến càng phát ra đắc ý. Tao thật sự là sẽ giết mày, mày gấp cái gì! Sau đó lại nghe bùm bùm tiếp hai phát súng. Đạn lại bắn xuyên thấu vào từ vết thương mới vừa rồi.
A…” Minh kêu lên thảm thiết. Ở nơi này trong đêm mưa nghe lại càng phá lệ kinh khủng.
Lệ Viêm từ trong xe lảo đảo nghiêng ngã chạy đến. Nhìn thấy Minh nằm trên mặt đất, đầu của anh nổ ầm lên một tiếng.
A Sở! Lệ Viêm tiến lên.
Lệ Viêm, nếu hôm nay anh mà dám ngăn cản tôi, tôi liền không có người an hem như anh nữa!
A Sở, Liệt bị giết, ông cụ Mộ sẽ dùng bang quy để xử trí, anh không thể giết hắn! Lệ Viêm cố gắng ngăn cản.
Bang quy! Ha ha... Mộ Sở cười lớn: Để cho những thứ rắm chó kia không kêu quy củ đi gặp quỷ đi! Mộ Sở quát lên. Hôm nay tôi đây sẽ liền muốn giết hắn để báo thù cho Liệt. Mộ Sở nói xong giơ sung lên hướng vào đầu Minh bắn bùm một phát. Minh còn chưa kịp kêu liền co quắp ở trong nước mưa không có bất kỳ phản ứng nào nữa.
Giờ phút này Mộ Sở còn không biết, bởi vì sự kích động nhất thời của, sẽ mang đến phiền toái không những cho mình, mà còn mang đến tai hoạ ngập đầu ngay cả cho Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong,...
Ầm ầm… tiếng sấm vang dội phá vỡ phía chân trời.
Bệnh viện.
Tiếng chuông báo động đột nhiên vang lên ở giữa tiếng mưa rơi ào ào. Ánh lửa đỏ rực, từ từ khuếch tán ra. Bởi vì vấn đề bị chập điện, cả một tòa nhà lâu đột nhiên bốc cháy. Cả lưới điện của tòa lầu cũng hoàn toàn bị tê liệt. Đám người nhất thời hỏng mất. Tất cả mọi người đều rối rít chạy trốn. Trong lúc mọi người hốt hoảng, không có ai chú ý tới, khi bọn họ vội vàng chạy trốn thì có mấy bóng đen thần bí thừa dịp rối loạn đã mang thứ gì đó rời đi...
... Haiz... Bác sĩ than nhẹ một tiếng.
Bác sĩ, sao vậy, mọi người đang hỏi chuyện với ông đó! Diệu Tinh có chút không thể kiềm chế được nữa, nặng nề hỏi một câu.
Tình huống như thế nào. Nhìn sắc mặt âm trầm bác sĩ, cảnh sát mở miệng hỏi.
Thật xin lỗi! Rốt cục, từ trong miệng bác sĩ cũng đã phun ra ba chữ mà mọi người đều sợ hãi… Chúng tôi đã cố hết sức rồi!
Ông nói bậy! Diệu Tinh hét lên bén nhọn: Anh ấy chỉ bị thương vào chân và cánh tay, làm sao có thể lại xảy ra chuyện được! Ông gạt người ta, ông gạt người ta! Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên. Từ trong tròng mắt những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.
Người bị thương đã bị mất máu quá nhiều. Bác sĩ trần thuật lại cho mọi người nghe rõ ràng bằng một câu đơn giản.
Làm sao có thể chứ, bất quá chỉ là bị thương vào chân và cánh tay, làm sao có thể mất máu quá nhiều được. Cảnh sát trẻ tuổi hỏi.
Tiêu Lăng Phong chặt chẽ nhìn chằm chằm vào người cảnh sát trẻ tuổi này, ánh mắt giống như muốn giết người vậy. Đối với vấn đề cảnh sát vừa hỏi, hiển nhiên vị bác sĩ kia cũng cảm thấy bất mãn: Rốt cuộc là anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ đây.
...
Được, chúng tôi đã biết rồi! Một người cảnh sát khác kéo người cảnh sát trẻ tuổi ra: Chúng tôi sẽ trở về trong đội để làm báo cáo, đợi đến khi nào công việc điều tra tiến thêm một bước, rất có thể phải cần đến sự giúp đỡ của mọi người. Cảnh sát nói xong những lời nói theo hình thức kia..., anh lại nhìn sang Tiêu Lăng Phong một chút.
Tiêu thiếu gia, về chuyện này, chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc! Xin ngài bớt đau buồn một chút, chúng tôi sẽ cho điều tra, sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng chắc chắn.
Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm. Đối với những lời mà cảnh sát vừa mới nói kia, Tiêu Lăng Phong không hề để ý đến, mà anh chỉ nhìn về phương hướng phòng cấp cứu...
Lăng Phong, nhất định là bọn họ đã gạt người, có phải hay không? Diệu Tinh không tin hỏi lại: Bất quá chỉ là vết thương tổn ở chân, anh ấy làm sao có thể lại bị chết được! Diệu Tinh nghẹn ngào. Tiêu Lăng Phong đã từng bị đạn xuyên thấu thân thể, thiếu chút nữa thì đã chết, vậy mà cũng không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu thư, xin ngài hãy bình tĩnh một chút. Hiện tại cô đang mang thai như vậy, không nên để tâm tình bị kích động. Bác sĩ thuận miệng nói an ủi một câu, Chuyện đã như vậy, mọi người hãy đối mặt với thực tế đi Sau đó vị bác sĩ như có điều suy nghĩ, liền nhìn sang Tiêu Lăng Phong một cái, sau đó vị bác sĩ mang theo bác sĩ cùng y tá rời đi.
Lăng Phong, việc này thật sự không phải là sự bày đặt, có đúng không? Diệu Tinh hỏi.
Tiêu Lăng Phong đưa tay kéo Diệu Tinh lại, ôm cô vào trong ngực. Tay của anh nắm lại thật chặc, khớp xương nơi đó hằn lên từng đợt màu trắng.
Là em đã hại chết Liệt rồi, có phải hay không? Diệu Tinh nghẹn ngào khóc, thân thể run rẩy.
Gió bnee ngoài cửa sổ giờ phút này càng trở nên thêm điên cuồng. Thời điểm Mộ Sở và Lệ Viêm lại chạy tới bệnh viện một lần nữa, thì trời đã rạng sang. Trong hành lang bệnh viện ánh đèn trắng hếu làm cho người ta cảm thấy trái tim băng giá. Nhìn thấy bộ dạng đả kích của Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong giống như bị đánh, Lệ Viêm cũng biết, mọi chuyện đã xong đời.
Liệt đâu? Mộ Sở hỏi: Anh ấy như thế nào?
Tiêu Lăng Phong từ từ ngẩng đầu lên. Đây là lần tiên anh nhìn thấy Mộ Sở kích động cùng luống cuống như vậy. Đi rồi! Tiêu Lăng Phong khạc ra mấy chữ khô khốc.
Làm sao có thể chứ! Mộ Sở kéo Tiêu Lăng Phong qua: Anh muốn lừa gạt quỷ sao! Mộ Sở rống to, trải qua nhiều trận vật lộn đọ sức gió tanh mưa máu như vậy, anh ấy cũng không có chuyện, làm sao lần này anh ấy sẽ chết được? Tiêu Lăng Phong, tốt nhất là anh không nên gạt tôi!
Bác sĩ nói... anh ấy đã bị mất máu quá nhiều, hơn nữa... trên đầu đạn lại có chất độc.
Oàng – Đầu Mộ Sở nổ ầm một tiếng! Anh nhanh chóng vọt vào trong phòng cấp cứu, bàn tay lạnh như băng đặt lên trên bàn giải phẫu. Lãnh Liệt nằm đó không nhúc nhích, thân thể thật sự đã tái nhợt không còn có một tia huyết sắc.
Liệt! Giọng nói của Mộ Sở đầy sự bất an: Anh…
A Sở. Nhìn thấy người anh em của mình ngày xưa, hôm nay đã biến thành một thi thể lạnh băng như vậy, lỗ mũi Lệ Viêm cũng có chút chua xót. Bọn họ cùng nhau trải qua vô số những trận sinh sinh tử tử như vậy, Lãnh Liệt đều kiệt xuất trở lại rất nhanh. Thế nhưng lần này...
Lãnh Liệt, tôi cần anh, anh có nghe thấy không! Mộ Sở đột nhiên xông tới một phát túm Lãnh Liệt lên: Không phải là anh đã đáp ứng với tôi, sẽ tự bảo vệ cho mình thật tốt hay sao? Anh đã nói, anh sẽ trở về Ám Dạ phục mệnh cùng với tôi đó sao! Anh như thế này được coi là cái gì! Mộ Sở rống to, dùng lực lắc lắc thân thể của Lãnh Liệt đã bắt đầu trở nên lạnh giá.
A Sở, anh hãy bình tĩnh một chút! Lệ Viêm đè lại đau nhức trong lòng xuống, nói an ủi Mộ Sở.
Anh muốn tôi phải tĩnh táo thế nào đây! Mộ Sở giống như một con dã thú bị thương. Minh, tao giết mày! Mộ Sở lớn tiếng gào thét...
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Tiêu Lăng Phong nghe thấy tiếng hô của Mộ Sở, anh từ từ nhắm cặp mắt lại, quả đấm càng siết chặc hơn.
Liên tục bị kinh sợ và kích thích, Diệu Tinh đã không chịu nổi nữa, cô liền hôn mê bất tỉnh. Tiêu Lăng Phong tựa người vào trên vách tường. Một cước này của Minh, thật quá đủ rồi. Anh muốn chống đỡ đến lúc Mộ Sở ra ngoài, nhưng mà anh đã đánh giá mình quá cao. Sau khi đã kiên trì chờ đợi đến mười mấy giờ như vậy, Tiêu Lăng Phong giống như thật sự đã không có cách nào kiên trì thêm nhiều thời gian hơn nữa.
Mộ Sở từ trong phòng cấp cứu lao ra như gió. Lệ Viêm cũng không còn kịp đuổi theo anh nữa. Nhìn Mộ Sở chạy ra ngoài. Tiêu Lăng Phong tiến lên, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng nói câu gì thì đã bị Mộ Sở dùng sức đẩy qua một bên.
Mộ Sở! Tiêu Lăng Phong gọi. Mộ Sở đã chạy ra rất xa. Anh đã nhanh chóng đi vào trong thang máy.
Nguy rồi, Lệ Viêm hô to, trong lòng hỏng bét.
Bóng đêm chìm trong màu đen như mực. Tầng mây thật dầy theo cuồng phong trôi cuồn cuộn, trong gió thổi có xen lẫn cả những hạt cát táp vào trên mặt, đau bén nhọn. A Sở! Tiếng la hét của Lệ Viêm không có được bất kỳ câu đáp lại nào. Mà xe của bọn họ cũng đã biến mất không thấy gì nữa. Lệ Viêm giậm chân, lao thật nhanh ra khỏi bệnh viện, chỉ mong tới kịp, chỉ mong rằng, Mộ Sở sẽ không tìm được Minh trước khi anh tìm thấy Minh...
Chạy lướt qua Lệ Viêm, Mộ Sở lái xe thật nhanh. Anh thông báo cho thủ hạ, huy động tất cả mọi người đều phải tìm kiếm tung tích của Minh. Trong lòng của Mộ Sở lúc này chỉ có một ý tưởng, đó chính là báo thù...
Rầm! Tích trữ một thời gian đã lâu, rốt cục tiếng sấm liền nổ vang, giống như muốn làm cho lỗ tai người ta cũng vì chấn động mà bị điếc vậy. Mưa cực kỳ to, giống như hù dọa, như muốn bao phủ lên hết thảy, như muốn cuốn đi tất cả....
Trong biệt thự của Mộ Sở đèn điện sáng rỡ, ngay cả trong sân cũng giống như sang trắng. Mộ Sở đứng ở trong mưa. Trên đất còn có là một ngi đàn ông bị thương. Nước mưa cọ rửa mọi thứ ở trên người của hắn, máu tươi chảy xuống cũng bị nước hòa tan.
Minh quệt sạch vết máu trên khóe miệng, chống đỡ ngồi dậy. Nhưng rất nhanh, hắn lại bị Mộ Sở một cước đá cho ngã lăn trên mặt đất. Hắn ho khan một hồi, sau đó khạc ra một búng máu.
Thiếu chủ, tôi vẫn khuyên anh đừng chó nên quá kích động như vậy! Minh tĩnh táo nhìn chằm chằm vào Mộ Sở, trong lòng của hắn không tin, Mộ Sở không còn một chút lý trí, không muốn lưu lại một con đường sống, mà không muốn tánh mạng của hắn. Tối đa Mộ Sở cũng chỉ là đánh cho hắn một trận để hả cơn giận mà thôi.
Mày tính làm gì đó. Mày có tư cách gì mà nói tao chớ quá kích động chứ? Mộ Sở níu lấy cổ áo Minh: Tao đã sớm đã cảnh cáo với mày, chớ trêu chọc vào Trình Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong. Tao cũng đã sớm từng nói cho mày, đừng có động vào những người ở bên cạnh Mộ Sở tao. Mày dám động thủ với người của tao như vậy, tao muốn mày cũng phải nhận cảnh không chịu nổi. Minh, mày cảm thấy mày được ông nội tao cưng chìu thì tao thật sự cũng sẽ phải nể mày ba phần sao? Mộ Sở đứng đưa lưng về phía ánh đèn, nhưng cũng không cách nào che giấu được tơ máu đỏ trong mắt anh: Minh, hôm nay tao liền muốn cho mày biết. Dám đối kháng với Mộ Sở tao, thì sẽ có kết quả như thế nào.
Mộ Sở nói xong liền một quyền đánh vào trên mặt Minh, Minh gần như nghe được tiếng xương bị nện vỡ nứt ra.
Mộ Sở, nếu hôm nay anh dám đụng đến tôi, ông cụ Mộ sẽ không bỏ qua cho anh đâu!
Vậy thì chúng ta liền thử một chút xem! Giờ phút này Mộ Sở đã hoàn toàn bị mất đi lý trí: Tao lại muốn xem một chút, ông ấy sẽ yêu mày, một con cờ của ông ấy, hay là thương tao, người cháu ruột này đây! Mộ Sở khinh miệt nhìn Minh: Coi như ông ấy có muốn làm gì tao, có muốn báo thù cho mày, thì xin lỗi nhé, mày cũng không có số mệnh được nhìn thấy đâu! Mộ Sở nói xong liền cười cười đầy vẻ lạnh lùng: Tao sẽ đem thi thể của mày đưa qua cho ông cụ. Có lẽ khi ông ấy nhìn thấy cái chết của mày, nói không chừng thật sự sẽ báo thù cho mày cũng nên! Mộ Sở nói xong cầm lấy từ trong tay của một thủ hạ bên cạnh một chai thuốc nước: Minh, so với sự ác độc lẫn hèn hạ của mày, tao tuyệt đối sẽ không kém hơn mày đâu! Mộ Sở nói xong vặn mở nắp chai thuốc nước.
Mộ Sở, anh muốn làm gì? Minh kinh hãi hỏi. Mộ Sở tự mình đi tới, mạnh mẽ bóp vào miệng của Minh. Sau đó anh cười tàn nhẫn, rót chai thuốc nước đó vào trong miệng của Minh.
Không phải là mày rất đắc ý với thủ đoạn của mình hay sao? Hôm nay tao cũng vậy, cũng muốn mày nếm thử xem sao.
Công hiệu của thuốc so với trong tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Minh nằm ở trên mặt đất, đau đơn lăn lộn, lăn qua lăn lại. Lớn lên ở trong hắc đạo, có những khổ sở gì, có những sự đau đớn nào mà hắn chưa từng trải qua. Thế nhưng lần này, hắn thật sự khó có thể chịu đựng được. Minh nhìn ra chung quanh, chỉ nhìn thấy có một đôi mắt đang nhìn hắn đầy sự giễu cợt…
Minh dùng lực cắn vào trên đầu lưỡi của mình.
Bùm! Một tiếng động vang lên trong tiếng mưa rơi. Trên đùi Minh bị cứng rắn mở ra một lỗ thủng đầy máu. Minh rên lên một tiếng khó chịu.
Mày muốn chết có tôn nghiêm sao? Mộ Sở cười: Tao thì hết lần này tới lần khác nghĩ muốn mày chết còn phải giống như là một con chó! Mộ Sở nhấc chân giẫm ở trên mặt Minh. Vốn lúc trước tao nghĩ muốn lấy mày làm phần thưởng cho thủ hạ của tao vui đùa một chút, nhưng mà... thế nào mà bọn họ lại chê mày bẩn. Cho nên...
Chỉ là tao đây thân làm ông chủ, không muốn trước khi mày chết lại không được hưởng thụ một chút. Mộ Sở nói xong, dưới chân dùng sức một cái.
Bùm! Lại một tiếng súng. Cánh tay của Minh lại bị bắn xuyên qua.
Mộ Sở, có giỏi mày giết tao đi? Minh lớn tiếng kêu lên.
Đều cũng đã sắp phải chết rồi, mày vẫn còn hô to gọi nhỏ trả lại cho tao sao! Mộ Sở cười đến càng phát ra đắc ý. Tao thật sự là sẽ giết mày, mày gấp cái gì! Sau đó lại nghe bùm bùm tiếp hai phát súng. Đạn lại bắn xuyên thấu vào từ vết thương mới vừa rồi.
A…” Minh kêu lên thảm thiết. Ở nơi này trong đêm mưa nghe lại càng phá lệ kinh khủng.
Lệ Viêm từ trong xe lảo đảo nghiêng ngã chạy đến. Nhìn thấy Minh nằm trên mặt đất, đầu của anh nổ ầm lên một tiếng.
A Sở! Lệ Viêm tiến lên.
Lệ Viêm, nếu hôm nay anh mà dám ngăn cản tôi, tôi liền không có người an hem như anh nữa!
A Sở, Liệt bị giết, ông cụ Mộ sẽ dùng bang quy để xử trí, anh không thể giết hắn! Lệ Viêm cố gắng ngăn cản.
Bang quy! Ha ha... Mộ Sở cười lớn: Để cho những thứ rắm chó kia không kêu quy củ đi gặp quỷ đi! Mộ Sở quát lên. Hôm nay tôi đây sẽ liền muốn giết hắn để báo thù cho Liệt. Mộ Sở nói xong giơ sung lên hướng vào đầu Minh bắn bùm một phát. Minh còn chưa kịp kêu liền co quắp ở trong nước mưa không có bất kỳ phản ứng nào nữa.
Giờ phút này Mộ Sở còn không biết, bởi vì sự kích động nhất thời của, sẽ mang đến phiền toái không những cho mình, mà còn mang đến tai hoạ ngập đầu ngay cả cho Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong,...
Ầm ầm… tiếng sấm vang dội phá vỡ phía chân trời.
Bệnh viện.
Tiếng chuông báo động đột nhiên vang lên ở giữa tiếng mưa rơi ào ào. Ánh lửa đỏ rực, từ từ khuếch tán ra. Bởi vì vấn đề bị chập điện, cả một tòa nhà lâu đột nhiên bốc cháy. Cả lưới điện của tòa lầu cũng hoàn toàn bị tê liệt. Đám người nhất thời hỏng mất. Tất cả mọi người đều rối rít chạy trốn. Trong lúc mọi người hốt hoảng, không có ai chú ý tới, khi bọn họ vội vàng chạy trốn thì có mấy bóng đen thần bí thừa dịp rối loạn đã mang thứ gì đó rời đi...
/333
|