Nhìn họng súng đen ngòm, Diệu Tinh nhanh chóng xoay người sang chỗ khác. Bảo bảo, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con! Diệu Tinh run rẩy, trong lòng thật sự không hề nữa ôm một chút hi vọng nào nữa... Lãnh Liệt muốn chống đỡ mình dậy để bảo vệ Diệu Tinh, nhưng mà hết thảy đều có vẻ như lực bất tòng tâm. Mồ hôi hột từ trên trán của anh lăn xuống. Hèn hạ, Minh vậy mà lại bắn vào tay chân của anh. Lãnh Liệt cau mày bịt lấy miệng vết thương thật chặc.
Nghe thấy tiếng động đạn lên cò. Diệu Tinh nhắm ánh mắt lại. Để tay ở trên bụng, xong rồi...
Minh đắc ý nhìn Lãnh Liệt chật vật. Tao mặc cho mày ở đó có lợi hại như thế nào, tao cũng không tin rằng mày như vậy mà vẫn không thể chết. Trên đầu đạn đã được thoa thuốc độc rồi, mày không thể sẽ chết nhanh như vậy, nhưng mà cũng có thể không nhanh chóng gây ra cái chết như vậy, có nghĩa là đòn trí mạng này là quá trình làm cho mày muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không thể...
Cộp cộp cộp... Thính giác nhạy cảm làm cho Minh nghe rõ sau lưng có người đang tới. Thời điểm hắn xoay người nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đang liều mạng chạy tới.
Tới thật vừa lúc. Minh cười. Giải quyết cả ba người cùng một lúc xong xuôi là tao đã có thể rời khỏi thành phố T cái địa phương quỷ quái này rồi. Minh chậm rãi giơ súng lên nhắm ngay vào Tiêu Lăng Phong. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Nhìn Tiêu Lăng Phong đang chạy tới đây, hô hấp của Lãnh Liệt gần như đã sắp bị dừng lại. Anh gắng sức nhặt lưỡi dao từ trên đất lên, ném bay về phía Minh. Minh nhanh chóng tránh thoát. Tiêu Lăng Phong cũng mượn cơ hội này đá rơi khẩu sung trong tay Minh xuống. Động tác nhanh đến nỗi làm Minh có chút bị giật mình. Mặc dù hắn bị Lãnh Liệt làm cho phân tâm. Nhưng mà cũng không có lý do gì khiến cho Tiêu Lăng Phong lại có thể nhanh được như vậy chứ! Hắn giơ chân đá về hướng Tiêu Lăng Phong, nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại linh hoạt tránh thoát được một lần nữa. Ngược lại khi hắn duỗi chân tới liền bị người kéo chân đi. Bị người khác dùng sức lôi kéo chân, Minh suýt nữa bị ngã ra trên mặt đất. Hắn cau mày, đè giữ không cho nhúc nhích, tự trách cứ mình đã khinh địch.
Tiêu Lăng Phong có một chút thở gấp, nhìn Lãnh Liệt toàn thân đầy máu, trong ngực của anh cực kỳ buồn bực.
Mày chính là Minh. Tiêu Lăng Phong trần thuật. Hãy thả bọn họ ra.
Mày cảm thấy mày đã biết tao là ai rồi, tao lại có thể thả bọn họ ra được hay sao? Minh buồn cười: Đừng có nằm mơ! Tiêu Lăng Phong, ngày hôm nay tao sẽ dọn sạch sẽ tất cả lũ chúng mày cùng một lúc, di@en*dyan(lee^qu.donnn), tao sẽ báo thù cho một nhà của thiếu gia.
Mày nói thật dễ nghe. Lúc Mộ Ngự Thiên rời đi, mày còn không biết ông ấy đã ở nơi nào nữa! Tiêu Lăng Phong đối đáp nhưng trong long anh có ý nhìn về phía Diệu Tinh. Thân thể của cô có chút phát run, nhìn thấy cô ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, tim của Tiêu Lăng Phong nhéo lại thật chặc đau đớn một hồi. Hiện tại anh không thể để hao phí thời gian nữa rồi, vết thương của Liệt không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu. Con người mày cũng có vẻ tự tin đó chứ, tưởng chừng rằng chính mình có cảm giác đã gia nhập vào hắc đạo thì… nhưng mà... Minh, mày dường như cũng đã bị bỏ quên một điểm, Tiêu Lăng Phong tao tuy nói là một thương nhân. Nhưng mà... Ông nội tao cũng đã từng là người trong giới quân sự, mày cảm thấy chuyện giành giật đối với tao mà nói, thật sự sẽ hoàn toàn xa lạ hay sao?
Nghe thấy những lời Tiêu Lăng Phong vừa nói..., Minh tựa như cũng ý thức được điểm này. Hắn nhìn khẩu súng trên mặt đất, một cước đá về hướng Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong tránh né không kịp, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cứng rắn đón lấy một cước này. Minh mượn cơ hội này đưa tay nhặt lên. Mắt thấy Minh sẽ phải nhặt súng lên, nhưng lại sẽ không thể tiếp tục kịp tránh được một cước thoáng qua sau lưng nữa, Minh bị đá ngã nhà xuống trên mặt đất, một giây kế tiếp, Tiêu Lăng Phong cướp được khẩu súng trong tay.
Cạch! Một tiếng động rất nhỏ vang lên, họng súng liền đã chống đỡ ở trên trán Minh. Hiện tại, là ai dọn dẹp ai đây? Tiêu Lăng Phong quệt nhanh vết máu ở khóe miệng: Về sau đừng mong có ý đồ gì với Diệu Tinh, còn nữa, Liệt đã thoát khỏi tổ chức của các người rồi, sẽ không có một chút quan hệ nào với tổ chức của các người nữa! Tay của Tiêu Lăng Phong có chút dùng sức, kim loại cứng rắn chống đỡ trên đầu Minh, làm đau một mảnh.
Minh ngồi dưới đất, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, nếu như còn có cơ hội một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Lăng Phong có cơ hội bắt được sung như vậy, nhất định sẽ khi Tiêu Lăng Phong xuất hiện thì chỉ sau một giây hắn sẽ liền kết thúc anh.
Lăng Phong, anh nhanh lên một chút. Liệt sắp không kiên trì nổi nữa rồi! Diệu Tinh nhìn dáng vẻ thống khổ của Lãnh Liệt, cả trái tim cũng nhéo đau, Này Liệt, anh không nên có chuyện gì. Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến phát khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cũng có chút sợ, anh một quyền đánh Minh bất tỉnh, sau đó chạy đến bên người Lãnh Liệt. Trên cánh tay cùng trên đùi của anh mỗi nơi đều có một chỗ vết thương bị đạn bắn. Tiêu Lăng Phong khẩn trương đỡ Lãnh Liệt dậy: Liệt, anh hãy kiên trì them một chút, chúng ta lập tức đi bệnh viện. Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có chút bất an. Nếu như không phải là anh nhìn thấy xe của Lãnh Liệt nằm ở ven đường, anh thật không dám tưởng tượng đã có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Lăng Phong cõng Lãnh Liệt sải bước chạy ra ngoài, Diệu Tinh lảo đảo nghiêng ngã nắm lấy tay của bọn anh chạy theo bên cạnh. Máu trên vết thương của Lãnh Liệt chảy ra vô cùng mau. Quần áo của Tiêu Lăng Phong liền rất bị thấm ướt nhanh liền, nếu còn tiếp tục như vậy thì không được. Tiêu Lăng Phong liền đặt Lãnh Liệt ở trong xe, anh dùng chiếc áo sơ mi của mình băng bó lại thật chặc, ghìm chặt vết thương của Lãnh Liệt.
Liệt, anh hãy chịu đựng them một chút cho tôi! Tiêu Lăng Phong lớn tiếng kêu, Anh vẫn còn thiếu tôi một lời giải thích đó! Anh đã lừa gạt chúng tôi lâu như vậy, tại sao có thể ngay cả một câu anh cũng không chịu nói, hả?
Lãnh Liệt ho nhẹ một tiếng. Anh cười. Làm sao anh cứ lải nhải nói những gì không chính đáng như vậy!
Anh hãy nghiêm túc một chút cho tôi. Tiêu Lăng Phong rống to: Liệt, không phải anh đã nói phải làm cha nuôi cho bảo bảo của tôi đó sao? Tiêu Lăng Phong vừa lái xe vừa nói: Không phải là anh đã nói, anh muốn được sống một cuộc sống thật yên bình đó sao! Liệt, cho nên anh nhất định phải chịu đựng!
Lãnh Liệt suy yếu gật đầu. Đau đớn làm cho anh khó long mà chịu đựng được, mồ hôi đã thấm ướt áo sơ mi của anh.
Liệt! Diệu Tinh vỗ vỗ lên gương mặt máu me nhầy nhụa của Lãnh Liệt: Anh hãy suy nghĩ đến Ti Khiết một chút đi, suy nghĩ đến Ti Khiết một chút!
Nghe thấy cái tên Ti Khiết này, Lãnh Liệt liền mở mắt. Đã lâu như vậy, anh chưa từng có sự bày tỏ điều gì đối với Ti Khiết. Anh cảm thấy là mình nên may mắn vì vẫn chưa từng nói điều gì với cô, cho nên sẽ không để cho Ti Khiết phải khổ sở, hay là nên tiếc nuối vì mình đã sắp chết rồi, nhưng mà... lại vẫn còn chưa từng sự bày tỏ điều gì đối với Ti Khiết...
Liệt, anh cần phải chịu đựng, chúng ta rất nhanh sẽ đến được bệnh viện thôi! Tiêu Lăng Phong không ngừng tăng tốc độ xe thật nhanh. Anh không thể không quan tâm đến vết thương của Lãnh Liệt. Đây là vết thương do đạn bắn, mà vết thương đạn bắn sẽ mang lại cho bọn họ và mọi người những phiền toái, nhất là với thân phận đặc thù của Lãnh Liệt...
Bệnh viện.
Tiêu Lăng Phong quần áo bị xé thành rách rưới, khắp người đầy vết máu làm cho anh thoạt nhìn có vẻ phá lệ chật vật.
Diệu Tinh, đừng sợ, không sao đâu! Tiêu Lăng Phong an ủi Diệu Tinh, ôm cô vào trong ngực mình: Thật xin lỗi, rốt cuộc anh lại đã làm cho em phải đưa thân vào trong nguy hiểm, Diệu Tinh, anh quá vô dụng, có phải hay không. Tiêu Lăng Phong tự trách.
Không là lỗi của anh, không phải mà! Diệu Tinh lắc đầu một cái, hết thảy mọi chuyện, cũng đều bởi vì cô nên mới xảy ra như vậy. Lăng Phong, đây cũng là lỗi của em. Diệu Tinh ngẩng đầu lên: Minh nói rất đúng, em là họa thủy, em là họa thủy...
Diệu Tinh, em lại nói nhăng gì đó! Tiêu Lăng Phong cau mày: Em không phải như vậy! Tiêu Lăng Phong ôm lấy Diệu Tinh, khẽ vuốt tóc của cô: Diệu Tinh, là anh đã làm liên lụy đến em. Chuyện biến thành hôm nay cũng là lỗi của anh. Nếu như không phải vì anh anh níu lấy không thả chuyện tai nạn xe cộ đối với Đường Nhã Đình, thì Mộ Thần sẽ không chết, như vậy thì Mộ Sở và Ám Dạ, cũng sẽ không tìm tới bọn họ, càng sẽ không quấy nhiếu đến cuộc sống của Diệu Tinh...
Mộ Sở cùng Lệ Viêm vội vã chạy đến bệnh viện, thì Lãnh Liệt đã bị đẩy vào bên trong được một canh giờ. Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Lăng Phong toàn thân đều vấy máu như vậy, tròng mắt của Mộ Sở gần như đã biến đổi thành màu đỏ.
Là ai! Mộ Sở cắn răng hỏi. Bộ dáng hung ác của Mộ Sở tuyệt đối đã hù dọa đến Diệu Tinh, làm cho toàn thân cô run lên: Tôi hỏi anh lần nữa, là ai đã làm! Anh nắm lấy bả vai Diệu Tinh. Thật ra thì đáp án cũng đã rõ ràng. Trừ người của Ám Dạ ra, thì còn có ai sẽ dám động đến Lãnh Liệt đây!
Minh! Tiêu Lăng Phong từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn bộ dạng Mộ Sở đỏ mắt, Tiêu Lăng Phong cực kỳ áy náy: Thật xin lỗi. Nếu như không phải là do anh yêu cầu Lãnh Liệt đi đón Diệu Tinh, thì có lẽ hết thảy cũng sẽ không chó chuyện gì phát sinh rồi.
Ai muốn cái lời thật xin lỗi kia của anh! Mộ Sở kích động túm lấy cổ áo của Tiêu Lăng Phong: Tiêu Lăng Phong, mày đã hại chết Mộ Thần, chuyện này tao còn chưa trách móc gì với mày, đến bây giờ mày lại còn để Liệt gặp chuyện không may như thế! Nếu như anh ấy có chuyện gì, tao sẽ không bỏ qua cho mày. Mộ Sở gào thét, trên trán nổi gân xanh.
A Sở, anh hãy bình tỉnh một chút. Lệ Viêm kéo Mộ Sở ra: Chuyện này làm sao lại là lỗi của tổng giám đốc Tiêu được chứ! Bọn họ cũng là người bị hại mà! Lệ Viêm liếc mắt nhìn bộ dạng chật vật của Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong: Có thể mang được người từ trong tay của Minh đi như vậy cũng đã là một chuyện không dễ dàng!
Nghe thấy lời nói này của Lệ Viêm, cảm xúc bị mất khống chế của Mộ Sở cũng dần dần ổn định trở lại. Anh nắm thật chặc quả đấm. Âm thanh lách cách từ trong quả đấm kia phát ra ngoài. Minh! Tao thề, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!.
Tiêu Lăng Phong tựa người vào trên vách tường, trên người anh càng ngày càng cảm thấy sự đau đớn bén nhọn, khiến cho anh gần như không thể đứng thẳng thân thể lên được.
A! Mộ Sở hét lớn một tiếng, sau đó anh xoay tay lại đánh một quyền vào trên vách tường. Tia máu màu đỏ chậm rãi từ trong khớp xương thấm ra ngoài, dính vào trên vách tường màu trắng. Viêm, lập tức yêu cầu tổng bộ tiêu hủy hết thảy tài liệu của Lãnh Liệt, không cho phép lưu lại dù chỉ một chút!
Lệ Viêm gật đầu một cái, không lâu lắm, bệnh viện bên ngoài đã truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
Lăng Phong. Diệu Tinh bất an nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong.
Không việc gì đâu, đừng sợ! Tiêu Lăng Phong an ủi. Sau đó anh xoay mặt nhìn Mộ Sở vẻ đầy tò mò. Vào lúc này, Mộ Sở cũng không chán ghét việc phải đối diện trực tiếp đối với cảnh sát hay sao?
Hãy đưa lại sung của Minh cho tôi. Mộ Sở đỏ mắt.
Anh điên rồi? Tiêu Lăng Phong chống người đứng lên. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộ Sở, cảnh sát lập tức cũng sẽ lên tới nơi.
Tôi nói là đưa cho tôi! Mộ Sở rống to: Hãy nhớ, bên trong là Joe. Thương thế của anh ấy là ngoài ý muốn, cũng giống như sự kiện nổ sung lần trước vậy. Chỉ có điều rất bất hạnh là, lần này trợ lý của anh đã bị ngộ thương.
Mộ Sở nói xong liền đoạt lấy giành lại khẩu súng từ trong tay Tiêu Lăng Phong, sau đó cực kỳ nhanh chóng đi về hướng thang máy an toàn.
Diệu Tinh, đừng sợ, tất cả cứ giao cho anh ứng phó. Liệt, ý anh muốn nói là Joe sẽ không có chuyện gì đâu! Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ vào bả vai Diệu Tinh, nhẹ nhàng đặt lên trên trán Diệu Tinh nụ hôn. Bên trong đương nhiên là Joe. Tiêu Lăng Phong nhìn theo phương hướng Mộ Sở vừa biến mất, thầm nghĩ. Sau đó anh rời ánh mắt đi.
Thời điểm Mộ Sở cùng Lệ Viêm đến hiện trường lớn đã xảy ra chuyện không may kia. Minh đã không còn ở đây, ngay cả vết máu trên hiện trường cũng đã bị xóa sạch không còn. Mộ Sở nắm thật chặc khẩu súng trong tay.
Hãy tìm kỹ cho tôi, cho dù có phải đào ba thước đất lên, cũng phải lôi được hắn ra cho tôi! Tiếng rống giận dữ khan đặc của Mộ Sở khuếch tán dần ra trong không khí...
Bệnh viện.
Cảnh sát theo lệ tiến hành thẩm vấn ghi chép mọi chuyện đã xong, bởi vì giải phẫu chậm chạp cũng chưa có kết thúc, cho nên đã lưu lại mấy người để trông chừng, những người khác cũng rất mau thu quân đi nơi khác điều tra,
Thật là kỳ quái, mấy vụ nổ súng gần đây cũng theo như những lần trước, đều nhìn thấy rất rõ là có liên quan đến hai người kia. Làm sao lại có thể đều là ngoài ý muốn đúng lúc như vậy...
Tiêu Lăng Phong ngồi ở trên ghế, tay chống đỡ thân thể, mồ hôi chảy xuống theo sợi tóc. Đã qua lâu như vậy mà cuộc giải phẫu vẫn chưa có một chút tin tức gì. Anh bất an đứng lên.
Liệt. Anh cần phải kiên trì, chỉ có anh nỗ lực, anh nghĩ muốn cuộc sống mới thì mới có thể sống lại một lần nữa...
Sắc trời dần dần tối xuống. Gió đêm thổi qua cánh cửa thủy tinh kêu u u, âm thanh như vậy làm cho người ta thấy bất an đến cực độ, mấy người cảnh sát tựa như cũng đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn, bọn họ đứng lên, đi qua đi lại...
Tách - rốt cục ánh đèn trên cửa phòng cấp cứu cũng đã tắt. Bác sĩ đi ra ngoài, Tiêu Lăng Phong gần như là xông tới chỉ sau một giây: Bác sĩ, người bạn của tôi thế nào rồi! Tiêu Lăng Phong nhìn người bác sĩ, anh giữ vững hô hấp chờ đợi đáp án của vị bác sĩ kia...
Nghe thấy tiếng động đạn lên cò. Diệu Tinh nhắm ánh mắt lại. Để tay ở trên bụng, xong rồi...
Minh đắc ý nhìn Lãnh Liệt chật vật. Tao mặc cho mày ở đó có lợi hại như thế nào, tao cũng không tin rằng mày như vậy mà vẫn không thể chết. Trên đầu đạn đã được thoa thuốc độc rồi, mày không thể sẽ chết nhanh như vậy, nhưng mà cũng có thể không nhanh chóng gây ra cái chết như vậy, có nghĩa là đòn trí mạng này là quá trình làm cho mày muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không thể...
Cộp cộp cộp... Thính giác nhạy cảm làm cho Minh nghe rõ sau lưng có người đang tới. Thời điểm hắn xoay người nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đang liều mạng chạy tới.
Tới thật vừa lúc. Minh cười. Giải quyết cả ba người cùng một lúc xong xuôi là tao đã có thể rời khỏi thành phố T cái địa phương quỷ quái này rồi. Minh chậm rãi giơ súng lên nhắm ngay vào Tiêu Lăng Phong. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Nhìn Tiêu Lăng Phong đang chạy tới đây, hô hấp của Lãnh Liệt gần như đã sắp bị dừng lại. Anh gắng sức nhặt lưỡi dao từ trên đất lên, ném bay về phía Minh. Minh nhanh chóng tránh thoát. Tiêu Lăng Phong cũng mượn cơ hội này đá rơi khẩu sung trong tay Minh xuống. Động tác nhanh đến nỗi làm Minh có chút bị giật mình. Mặc dù hắn bị Lãnh Liệt làm cho phân tâm. Nhưng mà cũng không có lý do gì khiến cho Tiêu Lăng Phong lại có thể nhanh được như vậy chứ! Hắn giơ chân đá về hướng Tiêu Lăng Phong, nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại linh hoạt tránh thoát được một lần nữa. Ngược lại khi hắn duỗi chân tới liền bị người kéo chân đi. Bị người khác dùng sức lôi kéo chân, Minh suýt nữa bị ngã ra trên mặt đất. Hắn cau mày, đè giữ không cho nhúc nhích, tự trách cứ mình đã khinh địch.
Tiêu Lăng Phong có một chút thở gấp, nhìn Lãnh Liệt toàn thân đầy máu, trong ngực của anh cực kỳ buồn bực.
Mày chính là Minh. Tiêu Lăng Phong trần thuật. Hãy thả bọn họ ra.
Mày cảm thấy mày đã biết tao là ai rồi, tao lại có thể thả bọn họ ra được hay sao? Minh buồn cười: Đừng có nằm mơ! Tiêu Lăng Phong, ngày hôm nay tao sẽ dọn sạch sẽ tất cả lũ chúng mày cùng một lúc, di@en*dyan(lee^qu.donnn), tao sẽ báo thù cho một nhà của thiếu gia.
Mày nói thật dễ nghe. Lúc Mộ Ngự Thiên rời đi, mày còn không biết ông ấy đã ở nơi nào nữa! Tiêu Lăng Phong đối đáp nhưng trong long anh có ý nhìn về phía Diệu Tinh. Thân thể của cô có chút phát run, nhìn thấy cô ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, tim của Tiêu Lăng Phong nhéo lại thật chặc đau đớn một hồi. Hiện tại anh không thể để hao phí thời gian nữa rồi, vết thương của Liệt không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu. Con người mày cũng có vẻ tự tin đó chứ, tưởng chừng rằng chính mình có cảm giác đã gia nhập vào hắc đạo thì… nhưng mà... Minh, mày dường như cũng đã bị bỏ quên một điểm, Tiêu Lăng Phong tao tuy nói là một thương nhân. Nhưng mà... Ông nội tao cũng đã từng là người trong giới quân sự, mày cảm thấy chuyện giành giật đối với tao mà nói, thật sự sẽ hoàn toàn xa lạ hay sao?
Nghe thấy những lời Tiêu Lăng Phong vừa nói..., Minh tựa như cũng ý thức được điểm này. Hắn nhìn khẩu súng trên mặt đất, một cước đá về hướng Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong tránh né không kịp, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cứng rắn đón lấy một cước này. Minh mượn cơ hội này đưa tay nhặt lên. Mắt thấy Minh sẽ phải nhặt súng lên, nhưng lại sẽ không thể tiếp tục kịp tránh được một cước thoáng qua sau lưng nữa, Minh bị đá ngã nhà xuống trên mặt đất, một giây kế tiếp, Tiêu Lăng Phong cướp được khẩu súng trong tay.
Cạch! Một tiếng động rất nhỏ vang lên, họng súng liền đã chống đỡ ở trên trán Minh. Hiện tại, là ai dọn dẹp ai đây? Tiêu Lăng Phong quệt nhanh vết máu ở khóe miệng: Về sau đừng mong có ý đồ gì với Diệu Tinh, còn nữa, Liệt đã thoát khỏi tổ chức của các người rồi, sẽ không có một chút quan hệ nào với tổ chức của các người nữa! Tay của Tiêu Lăng Phong có chút dùng sức, kim loại cứng rắn chống đỡ trên đầu Minh, làm đau một mảnh.
Minh ngồi dưới đất, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, nếu như còn có cơ hội một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Lăng Phong có cơ hội bắt được sung như vậy, nhất định sẽ khi Tiêu Lăng Phong xuất hiện thì chỉ sau một giây hắn sẽ liền kết thúc anh.
Lăng Phong, anh nhanh lên một chút. Liệt sắp không kiên trì nổi nữa rồi! Diệu Tinh nhìn dáng vẻ thống khổ của Lãnh Liệt, cả trái tim cũng nhéo đau, Này Liệt, anh không nên có chuyện gì. Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến phát khóc.
Nghe thấy tiếng khóc của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cũng có chút sợ, anh một quyền đánh Minh bất tỉnh, sau đó chạy đến bên người Lãnh Liệt. Trên cánh tay cùng trên đùi của anh mỗi nơi đều có một chỗ vết thương bị đạn bắn. Tiêu Lăng Phong khẩn trương đỡ Lãnh Liệt dậy: Liệt, anh hãy kiên trì them một chút, chúng ta lập tức đi bệnh viện. Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có chút bất an. Nếu như không phải là anh nhìn thấy xe của Lãnh Liệt nằm ở ven đường, anh thật không dám tưởng tượng đã có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Lăng Phong cõng Lãnh Liệt sải bước chạy ra ngoài, Diệu Tinh lảo đảo nghiêng ngã nắm lấy tay của bọn anh chạy theo bên cạnh. Máu trên vết thương của Lãnh Liệt chảy ra vô cùng mau. Quần áo của Tiêu Lăng Phong liền rất bị thấm ướt nhanh liền, nếu còn tiếp tục như vậy thì không được. Tiêu Lăng Phong liền đặt Lãnh Liệt ở trong xe, anh dùng chiếc áo sơ mi của mình băng bó lại thật chặc, ghìm chặt vết thương của Lãnh Liệt.
Liệt, anh hãy chịu đựng them một chút cho tôi! Tiêu Lăng Phong lớn tiếng kêu, Anh vẫn còn thiếu tôi một lời giải thích đó! Anh đã lừa gạt chúng tôi lâu như vậy, tại sao có thể ngay cả một câu anh cũng không chịu nói, hả?
Lãnh Liệt ho nhẹ một tiếng. Anh cười. Làm sao anh cứ lải nhải nói những gì không chính đáng như vậy!
Anh hãy nghiêm túc một chút cho tôi. Tiêu Lăng Phong rống to: Liệt, không phải anh đã nói phải làm cha nuôi cho bảo bảo của tôi đó sao? Tiêu Lăng Phong vừa lái xe vừa nói: Không phải là anh đã nói, anh muốn được sống một cuộc sống thật yên bình đó sao! Liệt, cho nên anh nhất định phải chịu đựng!
Lãnh Liệt suy yếu gật đầu. Đau đớn làm cho anh khó long mà chịu đựng được, mồ hôi đã thấm ướt áo sơ mi của anh.
Liệt! Diệu Tinh vỗ vỗ lên gương mặt máu me nhầy nhụa của Lãnh Liệt: Anh hãy suy nghĩ đến Ti Khiết một chút đi, suy nghĩ đến Ti Khiết một chút!
Nghe thấy cái tên Ti Khiết này, Lãnh Liệt liền mở mắt. Đã lâu như vậy, anh chưa từng có sự bày tỏ điều gì đối với Ti Khiết. Anh cảm thấy là mình nên may mắn vì vẫn chưa từng nói điều gì với cô, cho nên sẽ không để cho Ti Khiết phải khổ sở, hay là nên tiếc nuối vì mình đã sắp chết rồi, nhưng mà... lại vẫn còn chưa từng sự bày tỏ điều gì đối với Ti Khiết...
Liệt, anh cần phải chịu đựng, chúng ta rất nhanh sẽ đến được bệnh viện thôi! Tiêu Lăng Phong không ngừng tăng tốc độ xe thật nhanh. Anh không thể không quan tâm đến vết thương của Lãnh Liệt. Đây là vết thương do đạn bắn, mà vết thương đạn bắn sẽ mang lại cho bọn họ và mọi người những phiền toái, nhất là với thân phận đặc thù của Lãnh Liệt...
Bệnh viện.
Tiêu Lăng Phong quần áo bị xé thành rách rưới, khắp người đầy vết máu làm cho anh thoạt nhìn có vẻ phá lệ chật vật.
Diệu Tinh, đừng sợ, không sao đâu! Tiêu Lăng Phong an ủi Diệu Tinh, ôm cô vào trong ngực mình: Thật xin lỗi, rốt cuộc anh lại đã làm cho em phải đưa thân vào trong nguy hiểm, Diệu Tinh, anh quá vô dụng, có phải hay không. Tiêu Lăng Phong tự trách.
Không là lỗi của anh, không phải mà! Diệu Tinh lắc đầu một cái, hết thảy mọi chuyện, cũng đều bởi vì cô nên mới xảy ra như vậy. Lăng Phong, đây cũng là lỗi của em. Diệu Tinh ngẩng đầu lên: Minh nói rất đúng, em là họa thủy, em là họa thủy...
Diệu Tinh, em lại nói nhăng gì đó! Tiêu Lăng Phong cau mày: Em không phải như vậy! Tiêu Lăng Phong ôm lấy Diệu Tinh, khẽ vuốt tóc của cô: Diệu Tinh, là anh đã làm liên lụy đến em. Chuyện biến thành hôm nay cũng là lỗi của anh. Nếu như không phải vì anh anh níu lấy không thả chuyện tai nạn xe cộ đối với Đường Nhã Đình, thì Mộ Thần sẽ không chết, như vậy thì Mộ Sở và Ám Dạ, cũng sẽ không tìm tới bọn họ, càng sẽ không quấy nhiếu đến cuộc sống của Diệu Tinh...
Mộ Sở cùng Lệ Viêm vội vã chạy đến bệnh viện, thì Lãnh Liệt đã bị đẩy vào bên trong được một canh giờ. Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Lăng Phong toàn thân đều vấy máu như vậy, tròng mắt của Mộ Sở gần như đã biến đổi thành màu đỏ.
Là ai! Mộ Sở cắn răng hỏi. Bộ dáng hung ác của Mộ Sở tuyệt đối đã hù dọa đến Diệu Tinh, làm cho toàn thân cô run lên: Tôi hỏi anh lần nữa, là ai đã làm! Anh nắm lấy bả vai Diệu Tinh. Thật ra thì đáp án cũng đã rõ ràng. Trừ người của Ám Dạ ra, thì còn có ai sẽ dám động đến Lãnh Liệt đây!
Minh! Tiêu Lăng Phong từ từ ngẩng đầu lên. Nhìn bộ dạng Mộ Sở đỏ mắt, Tiêu Lăng Phong cực kỳ áy náy: Thật xin lỗi. Nếu như không phải là do anh yêu cầu Lãnh Liệt đi đón Diệu Tinh, thì có lẽ hết thảy cũng sẽ không chó chuyện gì phát sinh rồi.
Ai muốn cái lời thật xin lỗi kia của anh! Mộ Sở kích động túm lấy cổ áo của Tiêu Lăng Phong: Tiêu Lăng Phong, mày đã hại chết Mộ Thần, chuyện này tao còn chưa trách móc gì với mày, đến bây giờ mày lại còn để Liệt gặp chuyện không may như thế! Nếu như anh ấy có chuyện gì, tao sẽ không bỏ qua cho mày. Mộ Sở gào thét, trên trán nổi gân xanh.
A Sở, anh hãy bình tỉnh một chút. Lệ Viêm kéo Mộ Sở ra: Chuyện này làm sao lại là lỗi của tổng giám đốc Tiêu được chứ! Bọn họ cũng là người bị hại mà! Lệ Viêm liếc mắt nhìn bộ dạng chật vật của Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong: Có thể mang được người từ trong tay của Minh đi như vậy cũng đã là một chuyện không dễ dàng!
Nghe thấy lời nói này của Lệ Viêm, cảm xúc bị mất khống chế của Mộ Sở cũng dần dần ổn định trở lại. Anh nắm thật chặc quả đấm. Âm thanh lách cách từ trong quả đấm kia phát ra ngoài. Minh! Tao thề, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!.
Tiêu Lăng Phong tựa người vào trên vách tường, trên người anh càng ngày càng cảm thấy sự đau đớn bén nhọn, khiến cho anh gần như không thể đứng thẳng thân thể lên được.
A! Mộ Sở hét lớn một tiếng, sau đó anh xoay tay lại đánh một quyền vào trên vách tường. Tia máu màu đỏ chậm rãi từ trong khớp xương thấm ra ngoài, dính vào trên vách tường màu trắng. Viêm, lập tức yêu cầu tổng bộ tiêu hủy hết thảy tài liệu của Lãnh Liệt, không cho phép lưu lại dù chỉ một chút!
Lệ Viêm gật đầu một cái, không lâu lắm, bệnh viện bên ngoài đã truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
Lăng Phong. Diệu Tinh bất an nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong.
Không việc gì đâu, đừng sợ! Tiêu Lăng Phong an ủi. Sau đó anh xoay mặt nhìn Mộ Sở vẻ đầy tò mò. Vào lúc này, Mộ Sở cũng không chán ghét việc phải đối diện trực tiếp đối với cảnh sát hay sao?
Hãy đưa lại sung của Minh cho tôi. Mộ Sở đỏ mắt.
Anh điên rồi? Tiêu Lăng Phong chống người đứng lên. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộ Sở, cảnh sát lập tức cũng sẽ lên tới nơi.
Tôi nói là đưa cho tôi! Mộ Sở rống to: Hãy nhớ, bên trong là Joe. Thương thế của anh ấy là ngoài ý muốn, cũng giống như sự kiện nổ sung lần trước vậy. Chỉ có điều rất bất hạnh là, lần này trợ lý của anh đã bị ngộ thương.
Mộ Sở nói xong liền đoạt lấy giành lại khẩu súng từ trong tay Tiêu Lăng Phong, sau đó cực kỳ nhanh chóng đi về hướng thang máy an toàn.
Diệu Tinh, đừng sợ, tất cả cứ giao cho anh ứng phó. Liệt, ý anh muốn nói là Joe sẽ không có chuyện gì đâu! Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ vào bả vai Diệu Tinh, nhẹ nhàng đặt lên trên trán Diệu Tinh nụ hôn. Bên trong đương nhiên là Joe. Tiêu Lăng Phong nhìn theo phương hướng Mộ Sở vừa biến mất, thầm nghĩ. Sau đó anh rời ánh mắt đi.
Thời điểm Mộ Sở cùng Lệ Viêm đến hiện trường lớn đã xảy ra chuyện không may kia. Minh đã không còn ở đây, ngay cả vết máu trên hiện trường cũng đã bị xóa sạch không còn. Mộ Sở nắm thật chặc khẩu súng trong tay.
Hãy tìm kỹ cho tôi, cho dù có phải đào ba thước đất lên, cũng phải lôi được hắn ra cho tôi! Tiếng rống giận dữ khan đặc của Mộ Sở khuếch tán dần ra trong không khí...
Bệnh viện.
Cảnh sát theo lệ tiến hành thẩm vấn ghi chép mọi chuyện đã xong, bởi vì giải phẫu chậm chạp cũng chưa có kết thúc, cho nên đã lưu lại mấy người để trông chừng, những người khác cũng rất mau thu quân đi nơi khác điều tra,
Thật là kỳ quái, mấy vụ nổ súng gần đây cũng theo như những lần trước, đều nhìn thấy rất rõ là có liên quan đến hai người kia. Làm sao lại có thể đều là ngoài ý muốn đúng lúc như vậy...
Tiêu Lăng Phong ngồi ở trên ghế, tay chống đỡ thân thể, mồ hôi chảy xuống theo sợi tóc. Đã qua lâu như vậy mà cuộc giải phẫu vẫn chưa có một chút tin tức gì. Anh bất an đứng lên.
Liệt. Anh cần phải kiên trì, chỉ có anh nỗ lực, anh nghĩ muốn cuộc sống mới thì mới có thể sống lại một lần nữa...
Sắc trời dần dần tối xuống. Gió đêm thổi qua cánh cửa thủy tinh kêu u u, âm thanh như vậy làm cho người ta thấy bất an đến cực độ, mấy người cảnh sát tựa như cũng đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn, bọn họ đứng lên, đi qua đi lại...
Tách - rốt cục ánh đèn trên cửa phòng cấp cứu cũng đã tắt. Bác sĩ đi ra ngoài, Tiêu Lăng Phong gần như là xông tới chỉ sau một giây: Bác sĩ, người bạn của tôi thế nào rồi! Tiêu Lăng Phong nhìn người bác sĩ, anh giữ vững hô hấp chờ đợi đáp án của vị bác sĩ kia...
/333
|