- ... – Ba từ "tôi.buồn.lắm" của anh đã làm cô phải tưởng tượng ra, ví như là:
+ Đừng nói là hằng ngày không có ai cãi nhau với hắn thì buồn nhen!
Hoặc...
+ Cảm thấy buồn khi không được nhìn thấy tui nằm viện, bó bột khắp chân à?
Nếu như xa xôi hơn thì...
+ Ấy ấy, hay là ảnh đang nhớ tới nụ cười thiên thần của Thiên Kim nhỉ? Nhỏ đó chỉ cười khi ở bên mình thôi, còn những người khác thì...miễn bàn nhé!
Hay là...
+ Hắn ta đang nhớ đến mìn...
- Đùa xíu thôi, làm gì mà suy tư thế? – Giọng nói thì cứ như đùa, nhưng nghe nó buồn buồn sao ấy.
- Hhihi...đang tưởng tượng ấy mà, chẳng có gì to tát đâu – Vy giật nảy người, thầm cảm ơn anh đã giúp cô thoát ra những suy luận vớ vẩn do chính mình tạo ra.
- Giờ cô không sao rồi chứ? – Anh lấy tay rờ nhẹ vào chân cô.
- Ừm...tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn anh.
- Không sao là tốt, bây giờ tôi đi về đây – Anh choang đứng dậy nhưng lại bị cô kéo ngược trở lại.
- Ê mà này! Anh cho tôi mượn điện thoại một tí.
- Chờ xíu – Đang bị cô làm cho ngạc nhiên, tự nhiên cô thốt lên một câu "cho mượn ĐIỆN THOẠI" làm cho anh phải thất vọng tràn trề.
Rốt cuộc điện thoại là cái thứ quái quỷ gì thế? Thằng cha nào đã phát minh là điện thoại nhỉ? Chẳng lẻ chẳng còn thứ nào ngoài cái đó để cho cô có thể mượn à? Cuộc đời thật lắm thất vọng.
- Đây này! – Huy móc điện thoại trong túi quần rồi đưa cho cô.
Khi đã cầm được cái thứ mình đang cần, cô bấm lia lịa vào màn hình cảm ứng của anh rồi sau đó áp váo tai nghe.
- A lô, ai vậy? – Đầu dây bên kia đã bắt máy trong vòng năm giây ngắn ngũi.
- Tao nè Kim – Vy phấn khởi đáp nhanh.
- Rồi, chuyện gì? – Kim thở dài ở bên trong lớp mỏng của mặt kính. Bị thương mà không lo nằm dưỡng thương, còn bày đặt lấy điện thoại của ai lạ hoắc mà bấm mà gọi.
- Mày có thể xác định được vị trí điện thoại này không?
- Hừm...có lẻ được – Vài giây đắn đo, Kim đã trả lời.
- Vậy ô kê! Mày cứ theo vị trí đó mà tìm đi.
- Để làm gì? – Kim nói như kiểu chán nản lắm.
- Cứ lẹ lẹ đi, đừng có hỏi nhiều, tao chỉ muốn nói cho mày một chuyện – Không chờ người ở bên đó có nghe hay là không, cô đaz nhanh tay cúp máy.
- Anh ở đây chờ tới khi nào con Kim dếnđược không? – Khi đã cúp máy, cô bắt đầu dùng chiêu "mắt long lanh" để dụ những kẻ háo sắc.
- Được, dù sao hôm nay tôi cũng không có bận gì.
- Khônh bận á? Hay là hằng ngày anh rõi hơi quá không có việc gì làm, sợ bị mất thể diện nên chỉ nói hôm nay thôi – Vy trêu.
- Quởn quá không làm gì lại kiếm chuyện với tôi à?
- Ờ...nhưng đỡ hơn ai kia – Cô cười cười, liếc mắt nhìn lơ đãng.
- Cô nói ai đó hả?
- Nói ai thì người đó tự hiểu, bộ anh đang nhột lắm hử?
- Có tin là tôi "bụp" cô không? – Huy siết chặt tay dơ nắm đấm lên cao ra vẻ hù doạ.
- Ôi trùi ui ! Anh Huy hiền dịu vài phút trước của tui đầu mất tiu ùi, còn anh...tốn bao nhiêu tiền đi phẫu thuật thẩm mĩ mà giống ảnh thế? Nhìn đấy, khuôn mặt y hệt, nhưng mà tính cách á, khác nhau một trời một vực luôn – Vy nói luyên thuyên một hồi.
- Thôi cho tôi xin, dẻo mỏ quá! – Thế là anh Huy chịu thua cái giọng ngọt như đường của cô.
- Chịu th...
Cạch...
Đang định nói một câu móc họng anh lần nữa, bỗng nhiên lại có tiếng mở cửa, ánh nắng chói chang bắt đầu hắt vào.
- Tao tới rồi – Kim mở cửa bước vào nhà, điều đầu tiên đập vào mắt là lúc Huy và Vy ngồi sát nhau, cực sát luôn nhá!
- Kim cục cưng, lại đây ngồi kế bên tui nè! – Dứt câu, cô quay qua anh quốc một câu phủ phàng - Anh có thể về, nơi đây không ai chứa chắp anh đâu, làm ơn về dùm cho!
Hình như anh bị shock nặng rồi, mồm miệng cứ há ra mà không khép lại được, nhìn trừng trừng vào cô. Lúc lâu sau anh mới hoàn hồn, đùng đùng tức giận bỏ ra ngoài, không quên đóng cửa một cái "rầm".
- Nói tao nghe xem, đã xảy ra chuyện gì? – Kim bước lại gần Vy khi thấy dấu hiệu kêu nhồi cạnh cô.
- Tin hót lắm nhá!
- Ừm... – Ừ một cái cho có lệ.
- Vì tao xem mày là bạn thân nên tao mới nói cho mày biết nhé! – Lại dài đong tam quốc chí.
- Tao biết! – Kim kiên nhẫn lắnh nghe.
- Tuyệt đối là đừng có kể cho ai nghe nhen.
- Biết! Tao có khi nào nhiều chuyện như mày đâu.
- Tốt nhất chuyện này chỉ có hai ta biết, sẽ không có người thứ ba – Lại nữa rồi, chẳng lẽ ngoài cái nhiều chuyện ra Vy còn có sở trường nói vòng vo nữa à?
- Vậy mày có định nói hay không? – Cô nàng dần dần mất kiên nhẫn với con hâm này.
- Ghé tay lại đây, nói nhỏ cho nghe nè! – Haizz, gì thế này.
- Rồi, nói – Làm theo như lời cô, Kim cũng ghé tay lại gần.
- Mà mày tuyệt đối phải bình tĩnh dù có sốc cỡ nào.
- ... – Điên mất với con này.
- Sao im thế?
- Vậy cưng có định nói cho chị nghe không nào? – Nói mà như hét thế, đứa nào chịu nổi.
- Dạ vâng, em nói em nói...thật ra...tên Huy đang yêu thầm chị đấy!
- Gì? Cưng nghe ai đồn tào lao mà nói với chị mày như vậy?
- Không đùa nữa, tao biết là mày đang rất sốc nên hãy cố bình tĩnh lại đi nhé! – Cô trấn an một cách vô nghĩa, nàng ấy có bị sốc đâu mà phải an ủi?
- Tao hỏi là ai nói?
- Là Huy đấy ạ!
+ Đừng nói là hằng ngày không có ai cãi nhau với hắn thì buồn nhen!
Hoặc...
+ Cảm thấy buồn khi không được nhìn thấy tui nằm viện, bó bột khắp chân à?
Nếu như xa xôi hơn thì...
+ Ấy ấy, hay là ảnh đang nhớ tới nụ cười thiên thần của Thiên Kim nhỉ? Nhỏ đó chỉ cười khi ở bên mình thôi, còn những người khác thì...miễn bàn nhé!
Hay là...
+ Hắn ta đang nhớ đến mìn...
- Đùa xíu thôi, làm gì mà suy tư thế? – Giọng nói thì cứ như đùa, nhưng nghe nó buồn buồn sao ấy.
- Hhihi...đang tưởng tượng ấy mà, chẳng có gì to tát đâu – Vy giật nảy người, thầm cảm ơn anh đã giúp cô thoát ra những suy luận vớ vẩn do chính mình tạo ra.
- Giờ cô không sao rồi chứ? – Anh lấy tay rờ nhẹ vào chân cô.
- Ừm...tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn anh.
- Không sao là tốt, bây giờ tôi đi về đây – Anh choang đứng dậy nhưng lại bị cô kéo ngược trở lại.
- Ê mà này! Anh cho tôi mượn điện thoại một tí.
- Chờ xíu – Đang bị cô làm cho ngạc nhiên, tự nhiên cô thốt lên một câu "cho mượn ĐIỆN THOẠI" làm cho anh phải thất vọng tràn trề.
Rốt cuộc điện thoại là cái thứ quái quỷ gì thế? Thằng cha nào đã phát minh là điện thoại nhỉ? Chẳng lẻ chẳng còn thứ nào ngoài cái đó để cho cô có thể mượn à? Cuộc đời thật lắm thất vọng.
- Đây này! – Huy móc điện thoại trong túi quần rồi đưa cho cô.
Khi đã cầm được cái thứ mình đang cần, cô bấm lia lịa vào màn hình cảm ứng của anh rồi sau đó áp váo tai nghe.
- A lô, ai vậy? – Đầu dây bên kia đã bắt máy trong vòng năm giây ngắn ngũi.
- Tao nè Kim – Vy phấn khởi đáp nhanh.
- Rồi, chuyện gì? – Kim thở dài ở bên trong lớp mỏng của mặt kính. Bị thương mà không lo nằm dưỡng thương, còn bày đặt lấy điện thoại của ai lạ hoắc mà bấm mà gọi.
- Mày có thể xác định được vị trí điện thoại này không?
- Hừm...có lẻ được – Vài giây đắn đo, Kim đã trả lời.
- Vậy ô kê! Mày cứ theo vị trí đó mà tìm đi.
- Để làm gì? – Kim nói như kiểu chán nản lắm.
- Cứ lẹ lẹ đi, đừng có hỏi nhiều, tao chỉ muốn nói cho mày một chuyện – Không chờ người ở bên đó có nghe hay là không, cô đaz nhanh tay cúp máy.
- Anh ở đây chờ tới khi nào con Kim dếnđược không? – Khi đã cúp máy, cô bắt đầu dùng chiêu "mắt long lanh" để dụ những kẻ háo sắc.
- Được, dù sao hôm nay tôi cũng không có bận gì.
- Khônh bận á? Hay là hằng ngày anh rõi hơi quá không có việc gì làm, sợ bị mất thể diện nên chỉ nói hôm nay thôi – Vy trêu.
- Quởn quá không làm gì lại kiếm chuyện với tôi à?
- Ờ...nhưng đỡ hơn ai kia – Cô cười cười, liếc mắt nhìn lơ đãng.
- Cô nói ai đó hả?
- Nói ai thì người đó tự hiểu, bộ anh đang nhột lắm hử?
- Có tin là tôi "bụp" cô không? – Huy siết chặt tay dơ nắm đấm lên cao ra vẻ hù doạ.
- Ôi trùi ui ! Anh Huy hiền dịu vài phút trước của tui đầu mất tiu ùi, còn anh...tốn bao nhiêu tiền đi phẫu thuật thẩm mĩ mà giống ảnh thế? Nhìn đấy, khuôn mặt y hệt, nhưng mà tính cách á, khác nhau một trời một vực luôn – Vy nói luyên thuyên một hồi.
- Thôi cho tôi xin, dẻo mỏ quá! – Thế là anh Huy chịu thua cái giọng ngọt như đường của cô.
- Chịu th...
Cạch...
Đang định nói một câu móc họng anh lần nữa, bỗng nhiên lại có tiếng mở cửa, ánh nắng chói chang bắt đầu hắt vào.
- Tao tới rồi – Kim mở cửa bước vào nhà, điều đầu tiên đập vào mắt là lúc Huy và Vy ngồi sát nhau, cực sát luôn nhá!
- Kim cục cưng, lại đây ngồi kế bên tui nè! – Dứt câu, cô quay qua anh quốc một câu phủ phàng - Anh có thể về, nơi đây không ai chứa chắp anh đâu, làm ơn về dùm cho!
Hình như anh bị shock nặng rồi, mồm miệng cứ há ra mà không khép lại được, nhìn trừng trừng vào cô. Lúc lâu sau anh mới hoàn hồn, đùng đùng tức giận bỏ ra ngoài, không quên đóng cửa một cái "rầm".
- Nói tao nghe xem, đã xảy ra chuyện gì? – Kim bước lại gần Vy khi thấy dấu hiệu kêu nhồi cạnh cô.
- Tin hót lắm nhá!
- Ừm... – Ừ một cái cho có lệ.
- Vì tao xem mày là bạn thân nên tao mới nói cho mày biết nhé! – Lại dài đong tam quốc chí.
- Tao biết! – Kim kiên nhẫn lắnh nghe.
- Tuyệt đối là đừng có kể cho ai nghe nhen.
- Biết! Tao có khi nào nhiều chuyện như mày đâu.
- Tốt nhất chuyện này chỉ có hai ta biết, sẽ không có người thứ ba – Lại nữa rồi, chẳng lẽ ngoài cái nhiều chuyện ra Vy còn có sở trường nói vòng vo nữa à?
- Vậy mày có định nói hay không? – Cô nàng dần dần mất kiên nhẫn với con hâm này.
- Ghé tay lại đây, nói nhỏ cho nghe nè! – Haizz, gì thế này.
- Rồi, nói – Làm theo như lời cô, Kim cũng ghé tay lại gần.
- Mà mày tuyệt đối phải bình tĩnh dù có sốc cỡ nào.
- ... – Điên mất với con này.
- Sao im thế?
- Vậy cưng có định nói cho chị nghe không nào? – Nói mà như hét thế, đứa nào chịu nổi.
- Dạ vâng, em nói em nói...thật ra...tên Huy đang yêu thầm chị đấy!
- Gì? Cưng nghe ai đồn tào lao mà nói với chị mày như vậy?
- Không đùa nữa, tao biết là mày đang rất sốc nên hãy cố bình tĩnh lại đi nhé! – Cô trấn an một cách vô nghĩa, nàng ấy có bị sốc đâu mà phải an ủi?
- Tao hỏi là ai nói?
- Là Huy đấy ạ!
/17
|