Edit: Thu Lệ
Những siêu thị gần đây cũng không đầy đủ, Tống Tinh Thần ra cửa liền mang theo một túi cầm tay nhỏ, chỉ mua một hộp liền thuận thế bỏ vào trong túi xách.
Khi đến một siêu thị, cô nhìn thấy tủ chứa đồ do dự một chút vẫn là cầm túi nhỏ đi vào.
Dù sao cũng không bao lâu, đánh nhanh thắng nhanh là được rồi. Nghĩ tới, cô liền bước nhanh hơn đi vào siêu thị.
“Siêu thị Tô Quả” này tổng cộng có ba tầng, tầng thứ hai là thực phẩm, tầng thứ ba mới là đồ dùng hằng ngày. Mà quầy thu tiền đang ở tầng ba, Tống Tinh Thần nhanh chóng xuyên qua tầng hai đi lên tầng ba.
Khu vực bên trái của tầng ba là một giá hàng băng vệ sinh(BVS), mà dựa vào góc tường bên này chính là nơi đặt BCS.
Tống Tinh Thần mới vừa đi tới đứng trước giá hàng, đã nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng thon dài, đang đưa lưng về phía cô nghiêm túc cầm một bọc SPACE 7(*) nghiên cứu.
(*): Một nhãn hiệu BVS.
Điều khiến cho Tống Tinh Thần quẫn chính là, toàn thân người đàn ông này đều mặc quân trang, chỉ dựa vào bóng lưng thôi đã biết người này là sắc đẹp thay cơm. Tống Tinh Thần là người rất thích những anh lính, hơn nữa vóc dáng anh lính này lại cao lớn, chỉ một bóng lưng đã đủ khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Vừa nghĩ cô vừa nhếch môi khẽ cười đi tới.
Trong nháy mắt khi bọn họ sắp gặp thoáng qua, người đàn ông đó đột nhiên xoay người lại, đôi con ngươi cảnh giác phòng bị nhìn chằm chằm Tống Tinh Thần đang rón rén đến gần.
Tống Tinh Thần ngẩn ra, người đàn ông đó cũng ngẩn ra.
Sắc mặt của Tống Tinh Thần lập tức quỷ dị tột đỉnh, cô quan sát lên lên xuống xuống Tô Thanh Triệt toàn thân quân trang trước mặt, cổ họng giống như đột nhiên bị mắc kẹt, một hồi lâu mới tay run run chỉ gương mặt không dám tin.
Đáy mắt Tô Thanh Triệt cũng xẹt qua vẻ kinh ngạc thật nhanh cùng với tâm tình háo hức mờ ảo, chẳng qua đã bị anh che giấu đi rất nhanh, chỉ là vểnh khóe môi lên, thong dong tỉnh táo lên tiếng chào hỏi cô: Chào cô.
Tống Tinh Thần còn lâu mới có được bản lĩnh bình tĩnh đó, cô nhìn bọc màu hồng xinh xắn trong tay anh, chần chờ chốc lát mới nổi trận lôi đình mà hỏi: Anh mua cho bạn gái? Anh đã có bạn gái rồi mà còn đi xem mắt lừa gạt tình cảm người khác?
Tô Thanh Triệt nghe vậy, con ngươi chậm rãi nhíu lại, khí lạnh bốn phía. Ai nói với cô đây là mua cho bạn gái?
Tống Tinh Thần cảm thấy tâm can cũng run, Không phải cho bạn gái anh thì mua băng vệ sinh cho. . . . . . Làm cho người ta tức chết mà.
Tô Thanh Triệt hếch mày, hiển nhiên cũng không phải rất muốn giải thích, chỉ là xoay người tiếp tục xem đủ loại băng vệ sinh trước mặt, hỏi Loại nào tốt? Dùng ban đêm và dùng ban ngày có gì khác biệt?
Tống Tinh Thần bị hỏi như vậy ngược lại bất ngờ bình tĩnh lại, chẳng lẽ là mua cho mẹ? Không đúng, người làm mai nói mẹ của anh ta là Khoa Học Gia nghiên cứu thiên văn rất ít khi ở nhà. . . . . . Vậy thì là tình huống đột phát?
Tô Thanh Triệt thấy cô còn lo lắng, liếc qua một cái, ánh mắt không có sóng. Nhưng chính ánh mắt lạnh lùng trong trẻo như vậy lại khiến cho đáy lòng Tống Tinh Thần chấn động, cặp con ngươi đen nhánh đó giống như chói lọi một đời, thâm thúy lại sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên tôi mua cái này, có thể cho chút ý kiến không?
Tống Tinh Thần bỗng cảm thấy bản thân mình lấy tâm tiểu nhân đo bụng quân tử rồi, sờ sờ chóp mũi thuận tay lấy loại cô thường dùng đưa rới. Cô ấy ra có nhiều không?
Dường như Tô Thanh Triệt cảm thấy rất mới mẻ, khẽ nghiêng đầu, cằm vừa đúng đường vòng cung hoàn mỹ. Tôi không biết.
Tống Tinh Thần tiếp tục bị nghẹn họng, liền tự nhiên đưa ra quyết định. Như vậy là được rồi.
Tô Thanh Triệt thấy vấn đề rối rắm của mình đã được giải quyết trong chốc lát, khóe môi cũng buông lỏng, như có như không xóa sạch nụ cười thản nhiên. Tối nay làm phiền cô.
Tống Tinh Thần gật đầu một cái, Chỉ là một cái nhấc tay. Dứt lời, mới nhớ tới mình đến làm gì.
Liếc nhìn mấy nhãn hiệu BCS cô đang cầm trên tay, đi qua vài bước tới trước giá hàng lưu loát chọn hàng đặt vào túi cầm tay, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Thanh Triệt đang cầm một hộp rất có hứng thú nhìn cô. Cô cần cái này? Còn cần năm loại khác nhau?
Tống Tinh Thần nóng mặt một chút, trong nháy mắt lại khôi phục trấn tĩnh, Đúng vậy nha, lần này cũng muốn tôi giới thiệu à?
Tô Thanh Triệt đảo tròn tầm mắt, nhìn về phía bọc nhỏ cô đang cầm trong tay, ý vị sâu xa chỉ nắm được một 1 góc hộp giấy cứng rắn. Cô đang làm cái gì vậy?
Tống Tinh Thần nghi ngờ nhìn anh, Cái gì?
Dường như cuối cùng Tô Thanh Triệt cũng nghĩ thông suốt cái gì đó, như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, Tiện tay dắt trộm dê?
Tống Tinh Thần sửng sốt, chốc lát sau mới phản ứng được lời anh nói là có ý gì, lập tức nổi giận. Anh mới tiện tay dắt trộm dê, vốn chính là tôi mua.
Tô Thanh Triệt cũng không để ý, liếc mắt nhìn sáu hộp BCS cô cầm trong tay, lạnh nhạt lại chán ghét: Thật may là cô Tống đây không coi trọng tôi, nếu không tôi có tâm mà không có sức cũng không chịu nổi.
Tống Tinh Thần giận đến đầu như muốn nổ banh, cô đảo lộn tìm hóa đơn siêu thị trong túi nhỏ, nhưng đáng chết thế nào cũng không tìm được. Nhưng lại không thể giải thích trong tay cô tại sao lại có nhiều BCS như vậy, bỗng cảm thấy thần kinh cũng bị buộc thật chặt.
Đây là lần đầu cô gặp phải tình huống nhầm lẫn như thế.
Tô Thanh Triệt không có kiên nhẫn đợi cô tìm chứng cớ, trực tiếp lấy loại BCS dạ quang cô đang nắm trong tay, Không bằng nhường loại này lại cho tôi đi, cô nên thích họp dùng loại viên bi.
Tống Tinh Thần kinh ngạc, đợi cô phục hồi tinh thần lại, Tô Thanh Triệt để lại một câu: Sao đều là số nhỏ nhất. Cùng bóng dáng biến mất đi với nụ cười giễu cợt tựa như gió.
Tống Tinh Thần đứng tại chỗ lập tức giơ chân.
Khốn kiếp, Dạ Quang chỉ có một hộp, anh ta cầm đi rồi cô phải giao hàng thế nào chứ! ! ! ! ! !
Tô Thanh Triệt đúng không? Lúc này mối thâm thù càng lớn.
******
Ngày hôm sau, Tống Tinh Thần vẫn cứ giao hàng theo lẽ thường, chỉ có điều trước khi giao hàng phải nói rõ với khách hàng là thiếu đi một số hộp Dạ Quang, sau buổi trưa mới có hàng.
Có lẽ anh ta cũng không muốn dùng Dạ Quang gấp, tuy rằng giọng nói ác liệt nhưng vẫn tiếp nhận cuộc buôn bán này.
Tống Tinh Thần bận rộn qua mấy ngày, liền gọi điện thoại cho Mẹ Tống, nhờ Mẹ Tống tra giùm số điện thoại riêng và địa chỉ đơn vị của Tô Thanh Triệt.
Mẹ Tống thấy Tinh Thần không những muốn số điện thoại di động mà còn muốn địa chỉ không khỏi có chút khó hiểu, Con hỏi địa chỉ của người ta làm gì?
Tống Tinh Thần đã sớm suy nghĩ tìm từ xong, À hôm đó nói chuyện phiếm thấy anh ấy thích ăn ăn vặt, nên con định gửi cho anh ấy một số thứ, tuy rằng xem mắt không thành công nhưng làm bạn bè cũng tốt mà!
Mẹ Tống thấy chuyện có thể xoay chuyển, cũng không hỏi nhiều, không ngừng liên tục đi tìm người làm mai hỏi tin tức.
Địa chỉ của đơn vị bộ đội là tuyệt mật, chẳng qua chỉ có một địa chỉ công cộng, tất cả hàng hóa thư từ được gửi đều bị mở bao bì, sau khi kiểm tra xong mới đưa vào trong tay người nhận.
Tống Tinh Thần nghe vậy, nhíu mày, khóe môi dâng lên nụ cười trò đùa dai được thực hiện.
Điều cô muốn chính là mở bao bì chuyển phát nhanh!
Chờ tin nhắn số điện thoại và địa chỉ được gửi vào trong điện thoại di động của cô, lúc này cô mới thoải mái nhàn nhã đi vào phòng kho của mình chọn lựa mấy vật phẩm quý giá cô cất trong kho. Kèm thêm hai tờ hóa đơn do siêu thị in để chứng minh trong sạch.
Làm xong những thứ này, cô lại kéo một tờ giấy xuống, viết qua loa một câu: Mặc cho quân hưởng dụng, mong sớm ngày trọng chấn hùng phong.
******
Tô Thanh Triệt nhận được gói hàng cũng là ba ngày sau đó.
Đáng lẽ sáng ngày hôm sau là Tô Thanh Triệt có thể nhận được, nhưng quá đáng tiếc chính là đúng lúc hôm đó anh không thường trực, nghe lính cần vụ nói có chuyển phát nhanh, anh thuận miệng nói cứ đặt trong phòng làm việc, chờ ngày mai anh đến xem.
Lính cần vụ ấp úng một hồi lâu, mới do dự đồng ý, anh trầm tư một lát đang muốn hỏi bên trong chuyển phát nhanh là cái gì, lính cần vụ dứt khoát cúp điện thoại.
Cho nên, ngày hôm sau khi anh bước vào quân khu nhìn thấy vẻ mặt khác nhau của cấp dưới thì đáy lòng lập tức lan tỏa một cảm giác lo lắng.
Mà trực giác nhạy nhạy của quân nhân đã được chứng thực khi anh nhìn thấy gói hàng đó.
Tống Tinh Thần thật đúng là dốc hết vốn liếng, gởi một túi đồ thật to đến đây. Toàn bộ đều là. . . . . . Dụng cụ tình thú. Dường như đầy đủ hết chỉ còn thiếu một con búp bê bơm khí thôi.
Anh híp híp mắt, nhanh chóng xé hóa đơn ra nhìn, một chữ ký rồng bay phượng múa cực kỳ phách lối của Tống Tinh Thần đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Lính cần vụ đang quét dọn bàn đọc sách cho anh, chỉ cảm thấy khí lạnh lan tràn quanh thân, quay đầu nhìn về phía đoàn trưởng đại nhân thì chỉ cảm thấy sắc mặt đoàn trưởng đại nhân lúc xanh lét lúc đen thui, âm trầm không chừng.
Mà luồng khí lạnh đó tản mát ra từ trên người đoàn trưởng đại nhân không giận tự uy, đây là một luồng sát khí —— nồng nặc!
Lính cần vụ sợ mình đắc tội đoàn trưởng đại nhân, khẽ ném khăn lau, giọng thành khẩn. Thủ trưởng, không được cũng không sao. . . . . . Ta từ từ trị!
Tô Thanh Triệt nghe vậy, cả người càng lạnh, đôi con ngươi lạnh buốt như đóng băng.
Anh nắm chặt cái hộp chuyển phát nhanh, nhịn lại nhịn, chốc lát vẫn là không nén được, trầm giọng hỏi: Không được?
Toàn thân lính cần vụ run lên, chân cũng mềm nhũn. Mẹ ơi, đoàn trưởng thật là đáng sợ!
Tô Thanh Triệt từ từ, từ từ cười một tiếng, hai mắt nhíu lại, đến gần một bước. Tôi có được hay không, cậu có muốn tới thử?
Sắc mặt lính cần vụ lập tức tái xanh, bị dọa sợ đến tứ chi cũng bắt đầu run lên, thấy đoàn trưởng đại nhân vẫn còn đang đến gần, lập tức co cẳng chạy. Đội trưởng, cứu mạng với. . . . . .
Tròng mắt Tô Thanh Triệt lại nhìn hóa đơn siêu thị Tống Tinh Thần để lại phía trước, cười lạnh một tiếng, ngay sau đó cầm tờ giấy bị lính cần vụ cố ý nhét vào phía sau lên xem.
Trên tờ giấy, vẫn là kiểu chữ mà Tô Thanh Triệt mới vừa quen thuộc gần đây.
Kiểu chữ phía trên phách lối lại ương ngạnh, anh nhìn tờ giấy cũng có thể nghĩ ra được người phụ nữ tên là Tống Tinh Thần đó vừa cắn răng nghiến lợi vừa ói máu viết mấy chữ này như thế nào.
Mặc cho quân hưởng dụng, mong sớm ngày trọng chấn hùng phong..
Mặc cho quân hưởng dụng, mong sớm ngày trọng chấn hùng phong. Anh đọc lại một lần nữa, mím mím môi, cúi đầu trầm tư chốc lát.
Một hồi lâu, mới từ từ lộ ra nụ cười của một tên yêu nghiệt cực điểm.
Tống Tinh Thần?
Ha ha, chờ xem.
******
Tuy là nói như thế, chẳng qua là Tô Thanh Triệt còn chưa thoải mái thật lâu.
Ngày đó huấn luyện, nhất trí gia tăng cường độ huấn luyện, mà anh cũng đi đến sân huấn luyện thật lâu rồi không đến để luyện bia.
Loại cuộc sống này vẫn kéo dài đến buổi chiều hôm đó, khi lính cần vụ đưa tài liệu lên.
Đoàn trưởng, có nhiệm vụ rồi!
Những siêu thị gần đây cũng không đầy đủ, Tống Tinh Thần ra cửa liền mang theo một túi cầm tay nhỏ, chỉ mua một hộp liền thuận thế bỏ vào trong túi xách.
Khi đến một siêu thị, cô nhìn thấy tủ chứa đồ do dự một chút vẫn là cầm túi nhỏ đi vào.
Dù sao cũng không bao lâu, đánh nhanh thắng nhanh là được rồi. Nghĩ tới, cô liền bước nhanh hơn đi vào siêu thị.
“Siêu thị Tô Quả” này tổng cộng có ba tầng, tầng thứ hai là thực phẩm, tầng thứ ba mới là đồ dùng hằng ngày. Mà quầy thu tiền đang ở tầng ba, Tống Tinh Thần nhanh chóng xuyên qua tầng hai đi lên tầng ba.
Khu vực bên trái của tầng ba là một giá hàng băng vệ sinh(BVS), mà dựa vào góc tường bên này chính là nơi đặt BCS.
Tống Tinh Thần mới vừa đi tới đứng trước giá hàng, đã nhìn thấy một người đàn ông có vóc dáng thon dài, đang đưa lưng về phía cô nghiêm túc cầm một bọc SPACE 7(*) nghiên cứu.
(*): Một nhãn hiệu BVS.
Điều khiến cho Tống Tinh Thần quẫn chính là, toàn thân người đàn ông này đều mặc quân trang, chỉ dựa vào bóng lưng thôi đã biết người này là sắc đẹp thay cơm. Tống Tinh Thần là người rất thích những anh lính, hơn nữa vóc dáng anh lính này lại cao lớn, chỉ một bóng lưng đã đủ khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Vừa nghĩ cô vừa nhếch môi khẽ cười đi tới.
Trong nháy mắt khi bọn họ sắp gặp thoáng qua, người đàn ông đó đột nhiên xoay người lại, đôi con ngươi cảnh giác phòng bị nhìn chằm chằm Tống Tinh Thần đang rón rén đến gần.
Tống Tinh Thần ngẩn ra, người đàn ông đó cũng ngẩn ra.
Sắc mặt của Tống Tinh Thần lập tức quỷ dị tột đỉnh, cô quan sát lên lên xuống xuống Tô Thanh Triệt toàn thân quân trang trước mặt, cổ họng giống như đột nhiên bị mắc kẹt, một hồi lâu mới tay run run chỉ gương mặt không dám tin.
Đáy mắt Tô Thanh Triệt cũng xẹt qua vẻ kinh ngạc thật nhanh cùng với tâm tình háo hức mờ ảo, chẳng qua đã bị anh che giấu đi rất nhanh, chỉ là vểnh khóe môi lên, thong dong tỉnh táo lên tiếng chào hỏi cô: Chào cô.
Tống Tinh Thần còn lâu mới có được bản lĩnh bình tĩnh đó, cô nhìn bọc màu hồng xinh xắn trong tay anh, chần chờ chốc lát mới nổi trận lôi đình mà hỏi: Anh mua cho bạn gái? Anh đã có bạn gái rồi mà còn đi xem mắt lừa gạt tình cảm người khác?
Tô Thanh Triệt nghe vậy, con ngươi chậm rãi nhíu lại, khí lạnh bốn phía. Ai nói với cô đây là mua cho bạn gái?
Tống Tinh Thần cảm thấy tâm can cũng run, Không phải cho bạn gái anh thì mua băng vệ sinh cho. . . . . . Làm cho người ta tức chết mà.
Tô Thanh Triệt hếch mày, hiển nhiên cũng không phải rất muốn giải thích, chỉ là xoay người tiếp tục xem đủ loại băng vệ sinh trước mặt, hỏi Loại nào tốt? Dùng ban đêm và dùng ban ngày có gì khác biệt?
Tống Tinh Thần bị hỏi như vậy ngược lại bất ngờ bình tĩnh lại, chẳng lẽ là mua cho mẹ? Không đúng, người làm mai nói mẹ của anh ta là Khoa Học Gia nghiên cứu thiên văn rất ít khi ở nhà. . . . . . Vậy thì là tình huống đột phát?
Tô Thanh Triệt thấy cô còn lo lắng, liếc qua một cái, ánh mắt không có sóng. Nhưng chính ánh mắt lạnh lùng trong trẻo như vậy lại khiến cho đáy lòng Tống Tinh Thần chấn động, cặp con ngươi đen nhánh đó giống như chói lọi một đời, thâm thúy lại sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên tôi mua cái này, có thể cho chút ý kiến không?
Tống Tinh Thần bỗng cảm thấy bản thân mình lấy tâm tiểu nhân đo bụng quân tử rồi, sờ sờ chóp mũi thuận tay lấy loại cô thường dùng đưa rới. Cô ấy ra có nhiều không?
Dường như Tô Thanh Triệt cảm thấy rất mới mẻ, khẽ nghiêng đầu, cằm vừa đúng đường vòng cung hoàn mỹ. Tôi không biết.
Tống Tinh Thần tiếp tục bị nghẹn họng, liền tự nhiên đưa ra quyết định. Như vậy là được rồi.
Tô Thanh Triệt thấy vấn đề rối rắm của mình đã được giải quyết trong chốc lát, khóe môi cũng buông lỏng, như có như không xóa sạch nụ cười thản nhiên. Tối nay làm phiền cô.
Tống Tinh Thần gật đầu một cái, Chỉ là một cái nhấc tay. Dứt lời, mới nhớ tới mình đến làm gì.
Liếc nhìn mấy nhãn hiệu BCS cô đang cầm trên tay, đi qua vài bước tới trước giá hàng lưu loát chọn hàng đặt vào túi cầm tay, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Thanh Triệt đang cầm một hộp rất có hứng thú nhìn cô. Cô cần cái này? Còn cần năm loại khác nhau?
Tống Tinh Thần nóng mặt một chút, trong nháy mắt lại khôi phục trấn tĩnh, Đúng vậy nha, lần này cũng muốn tôi giới thiệu à?
Tô Thanh Triệt đảo tròn tầm mắt, nhìn về phía bọc nhỏ cô đang cầm trong tay, ý vị sâu xa chỉ nắm được một 1 góc hộp giấy cứng rắn. Cô đang làm cái gì vậy?
Tống Tinh Thần nghi ngờ nhìn anh, Cái gì?
Dường như cuối cùng Tô Thanh Triệt cũng nghĩ thông suốt cái gì đó, như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, Tiện tay dắt trộm dê?
Tống Tinh Thần sửng sốt, chốc lát sau mới phản ứng được lời anh nói là có ý gì, lập tức nổi giận. Anh mới tiện tay dắt trộm dê, vốn chính là tôi mua.
Tô Thanh Triệt cũng không để ý, liếc mắt nhìn sáu hộp BCS cô cầm trong tay, lạnh nhạt lại chán ghét: Thật may là cô Tống đây không coi trọng tôi, nếu không tôi có tâm mà không có sức cũng không chịu nổi.
Tống Tinh Thần giận đến đầu như muốn nổ banh, cô đảo lộn tìm hóa đơn siêu thị trong túi nhỏ, nhưng đáng chết thế nào cũng không tìm được. Nhưng lại không thể giải thích trong tay cô tại sao lại có nhiều BCS như vậy, bỗng cảm thấy thần kinh cũng bị buộc thật chặt.
Đây là lần đầu cô gặp phải tình huống nhầm lẫn như thế.
Tô Thanh Triệt không có kiên nhẫn đợi cô tìm chứng cớ, trực tiếp lấy loại BCS dạ quang cô đang nắm trong tay, Không bằng nhường loại này lại cho tôi đi, cô nên thích họp dùng loại viên bi.
Tống Tinh Thần kinh ngạc, đợi cô phục hồi tinh thần lại, Tô Thanh Triệt để lại một câu: Sao đều là số nhỏ nhất. Cùng bóng dáng biến mất đi với nụ cười giễu cợt tựa như gió.
Tống Tinh Thần đứng tại chỗ lập tức giơ chân.
Khốn kiếp, Dạ Quang chỉ có một hộp, anh ta cầm đi rồi cô phải giao hàng thế nào chứ! ! ! ! ! !
Tô Thanh Triệt đúng không? Lúc này mối thâm thù càng lớn.
******
Ngày hôm sau, Tống Tinh Thần vẫn cứ giao hàng theo lẽ thường, chỉ có điều trước khi giao hàng phải nói rõ với khách hàng là thiếu đi một số hộp Dạ Quang, sau buổi trưa mới có hàng.
Có lẽ anh ta cũng không muốn dùng Dạ Quang gấp, tuy rằng giọng nói ác liệt nhưng vẫn tiếp nhận cuộc buôn bán này.
Tống Tinh Thần bận rộn qua mấy ngày, liền gọi điện thoại cho Mẹ Tống, nhờ Mẹ Tống tra giùm số điện thoại riêng và địa chỉ đơn vị của Tô Thanh Triệt.
Mẹ Tống thấy Tinh Thần không những muốn số điện thoại di động mà còn muốn địa chỉ không khỏi có chút khó hiểu, Con hỏi địa chỉ của người ta làm gì?
Tống Tinh Thần đã sớm suy nghĩ tìm từ xong, À hôm đó nói chuyện phiếm thấy anh ấy thích ăn ăn vặt, nên con định gửi cho anh ấy một số thứ, tuy rằng xem mắt không thành công nhưng làm bạn bè cũng tốt mà!
Mẹ Tống thấy chuyện có thể xoay chuyển, cũng không hỏi nhiều, không ngừng liên tục đi tìm người làm mai hỏi tin tức.
Địa chỉ của đơn vị bộ đội là tuyệt mật, chẳng qua chỉ có một địa chỉ công cộng, tất cả hàng hóa thư từ được gửi đều bị mở bao bì, sau khi kiểm tra xong mới đưa vào trong tay người nhận.
Tống Tinh Thần nghe vậy, nhíu mày, khóe môi dâng lên nụ cười trò đùa dai được thực hiện.
Điều cô muốn chính là mở bao bì chuyển phát nhanh!
Chờ tin nhắn số điện thoại và địa chỉ được gửi vào trong điện thoại di động của cô, lúc này cô mới thoải mái nhàn nhã đi vào phòng kho của mình chọn lựa mấy vật phẩm quý giá cô cất trong kho. Kèm thêm hai tờ hóa đơn do siêu thị in để chứng minh trong sạch.
Làm xong những thứ này, cô lại kéo một tờ giấy xuống, viết qua loa một câu: Mặc cho quân hưởng dụng, mong sớm ngày trọng chấn hùng phong.
******
Tô Thanh Triệt nhận được gói hàng cũng là ba ngày sau đó.
Đáng lẽ sáng ngày hôm sau là Tô Thanh Triệt có thể nhận được, nhưng quá đáng tiếc chính là đúng lúc hôm đó anh không thường trực, nghe lính cần vụ nói có chuyển phát nhanh, anh thuận miệng nói cứ đặt trong phòng làm việc, chờ ngày mai anh đến xem.
Lính cần vụ ấp úng một hồi lâu, mới do dự đồng ý, anh trầm tư một lát đang muốn hỏi bên trong chuyển phát nhanh là cái gì, lính cần vụ dứt khoát cúp điện thoại.
Cho nên, ngày hôm sau khi anh bước vào quân khu nhìn thấy vẻ mặt khác nhau của cấp dưới thì đáy lòng lập tức lan tỏa một cảm giác lo lắng.
Mà trực giác nhạy nhạy của quân nhân đã được chứng thực khi anh nhìn thấy gói hàng đó.
Tống Tinh Thần thật đúng là dốc hết vốn liếng, gởi một túi đồ thật to đến đây. Toàn bộ đều là. . . . . . Dụng cụ tình thú. Dường như đầy đủ hết chỉ còn thiếu một con búp bê bơm khí thôi.
Anh híp híp mắt, nhanh chóng xé hóa đơn ra nhìn, một chữ ký rồng bay phượng múa cực kỳ phách lối của Tống Tinh Thần đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Lính cần vụ đang quét dọn bàn đọc sách cho anh, chỉ cảm thấy khí lạnh lan tràn quanh thân, quay đầu nhìn về phía đoàn trưởng đại nhân thì chỉ cảm thấy sắc mặt đoàn trưởng đại nhân lúc xanh lét lúc đen thui, âm trầm không chừng.
Mà luồng khí lạnh đó tản mát ra từ trên người đoàn trưởng đại nhân không giận tự uy, đây là một luồng sát khí —— nồng nặc!
Lính cần vụ sợ mình đắc tội đoàn trưởng đại nhân, khẽ ném khăn lau, giọng thành khẩn. Thủ trưởng, không được cũng không sao. . . . . . Ta từ từ trị!
Tô Thanh Triệt nghe vậy, cả người càng lạnh, đôi con ngươi lạnh buốt như đóng băng.
Anh nắm chặt cái hộp chuyển phát nhanh, nhịn lại nhịn, chốc lát vẫn là không nén được, trầm giọng hỏi: Không được?
Toàn thân lính cần vụ run lên, chân cũng mềm nhũn. Mẹ ơi, đoàn trưởng thật là đáng sợ!
Tô Thanh Triệt từ từ, từ từ cười một tiếng, hai mắt nhíu lại, đến gần một bước. Tôi có được hay không, cậu có muốn tới thử?
Sắc mặt lính cần vụ lập tức tái xanh, bị dọa sợ đến tứ chi cũng bắt đầu run lên, thấy đoàn trưởng đại nhân vẫn còn đang đến gần, lập tức co cẳng chạy. Đội trưởng, cứu mạng với. . . . . .
Tròng mắt Tô Thanh Triệt lại nhìn hóa đơn siêu thị Tống Tinh Thần để lại phía trước, cười lạnh một tiếng, ngay sau đó cầm tờ giấy bị lính cần vụ cố ý nhét vào phía sau lên xem.
Trên tờ giấy, vẫn là kiểu chữ mà Tô Thanh Triệt mới vừa quen thuộc gần đây.
Kiểu chữ phía trên phách lối lại ương ngạnh, anh nhìn tờ giấy cũng có thể nghĩ ra được người phụ nữ tên là Tống Tinh Thần đó vừa cắn răng nghiến lợi vừa ói máu viết mấy chữ này như thế nào.
Mặc cho quân hưởng dụng, mong sớm ngày trọng chấn hùng phong..
Mặc cho quân hưởng dụng, mong sớm ngày trọng chấn hùng phong. Anh đọc lại một lần nữa, mím mím môi, cúi đầu trầm tư chốc lát.
Một hồi lâu, mới từ từ lộ ra nụ cười của một tên yêu nghiệt cực điểm.
Tống Tinh Thần?
Ha ha, chờ xem.
******
Tuy là nói như thế, chẳng qua là Tô Thanh Triệt còn chưa thoải mái thật lâu.
Ngày đó huấn luyện, nhất trí gia tăng cường độ huấn luyện, mà anh cũng đi đến sân huấn luyện thật lâu rồi không đến để luyện bia.
Loại cuộc sống này vẫn kéo dài đến buổi chiều hôm đó, khi lính cần vụ đưa tài liệu lên.
Đoàn trưởng, có nhiệm vụ rồi!
/27
|