Tô Thiến Ảnh dường như đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi, khi hai người đi đến phòng ngủ của mình, ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền sáng lên, căn phòng ngủ này đã thay đổi hẳn, một không khí vui vẻ.
Màu sắc chủ đạo là màu đỏ, một đôi nến đã được thắp lên, một khúc nhạc vui sớm đã được vang lên.
Nhìn lại thấy đó là một phòng ngủ vô cùng rộng rãi, cái chăn màu đỏ, lót đơn, một số đồ dùng trong nhà còn dán chữ hỉ.
Đây mới là bộ dạng thuần túy của phòng cưới.
Tô Thiến Ảnh người đang mặc chiếc áo cưới màu trắng, trên khuôn mặt sớm đã ửng hồng, trong mắt hoàn toàn ánh lên niềm vui.
- Anh Diệp, bắt đầu từ ngày Hôm nay, em đã là người phụ nữ của anh rồi!
Tô Thiến Ảnh mặt hơi đỏ, khẽ nói.
Lúc này khúc nhạc vui bỗng chuyển sang những giai điệu du dương. Diệp Trạch Đào biết, Tô Thiến Ảnh muốn tự cho mình một kỉ niệm.
Người đàn bà này!
Diệp Trạch Đào ôm Tô Thiến Ảnh nói:
- Em đã sớm chuẩn bị những thứ này sao?
- Vâng!
- Tốt lắm, anh rất thích!
- Cảm ơn anh Diệp đã cho em một cơ hội như vậy.
Khi nói chuyện, ngập tràn tình cảm, cô ta vùi đầu vào ngực Diệp Trạch Đào nói.
- Nói cái gì đấy? Chúng ta đã là người một nhà, sau này đừng nói như vậy nữa!
- Vâng!
trong lòng của Tô Thiến Ảnh đã tràn ngập niềm hạnh phúc, Diệp Trạch Đào bây giờ đã thật sự xem cô là người của hắn!
- Anh mời em khiêu vũ!
Khi nói chuyện, Diệp Trạch Đào đã ôm lấy Tô Thiến Ảnh chậm dãi từ từ di vào trong căn phòng này.
Hai ngọn nến đỏ đã được đốt lên trong căn phòng và quấn quýt lấy nhau. Trong khúc nhạc du dương, hai con người cũng đang lẳng lặng tận hưởng bầu không khí đặc biêt này.
- Anh Diệp, em hạnh phúc quá!
Đôi mắt đã ánh lên đầy những giọt lệ, Tô Thiến Ảnh gần như toàn thân đã áp sát vào lòng Diệp Trạch Đào.
Có thể có được hoàn cảnh như vậy, để có cảm giác như một cô dâu mới, trở thành người đàn bà của hắn. Đây hoàn toàn đã vượt quá suy nghĩ của cô ấy. Cảm nhận được sự tình cảm và yêu thương của Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh bây giờ đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
- Em đã chuẩn bị xong chưa?
- Ừ!
Diệp Trạch Đào nhìn vào lòng ngực đầy kiều diễm của người con gái này. Không còn có suy nghĩ một lần thử yêu đương nữa. Hắn phát hiện ra, mình đã hoàn toàn có hành vi yêu đương rồi. Người ta là cô gái mà đã chủ động rồi, mình còn muốn làm việc đó nữa đúng là bị bệnh rồi. Trong lúc này cũng không nghĩ tới việc gì khác, hoàn toàn cùng Tô Thiến Ảnh ngập tràn trong nụ hôn mãnh liệt.
Tô Thiến Ảnh là một cô gái cái gì cũng không biết, từ khi hai người hôn nhau Diệp Trạch Đào đã cảm nhận ra cảm giác ấy, không chờ thêm lúc nào nữa. Tô Thiến Ảnh sớm đã bị Diệp Trạch Đào hôn đến nổi dùng hai tay ôm chặt Diệp Trạch Đào.
Khi hai người hoàn toàn đã ở vị trí tương đối, do bị kích động, mặc dù chỉ có ánh nến cũng có thể nhận ra, thân thể mĩ miều của Tô Thiến Ảnh đã sớm ngập tràn một màu trắng mịn, mê mẩn lòng người.
Diệp Trạch Đào có vẻ rất kiên nhẫn, hôn chậm Tô Thiến Ảnh từ trên xuống dưới không bỏ một tấc nào.
Không có thời gian nữa, không còn là thân thể của một kẻ khác nữa, hai người hoàn toàn hòa nguyện vào nhau.
Diệp Trạch Đào cảm thấy hôm nay mình cũng có chút kích động, toàn thân chìm vào trong cảm giác phấn khích này.
- Anh Diệp ….
Tô Thiến Ảnh cũng chỉ khẽ rên lên một câu như vậy. Đôi tay lão luyện của Diệp Trạch Đào khẽ cử động một hồi bên trong, cô dường như cũng không biết bản thân mình đang ở cõi nào nữa.
A!
Khi Diệp Trạch Đào toàn thân dùng lực tiến vào. Tô Thiến Ảnh cũng phát hiện toàn thân mình như muốn nổ tung, tiến vào bên trong như một cơn sóng.
Phấn khích vô cùng.
Mỗi khối thịt trên người Diệp Trạch Đào như rung lên, bây giờ bắt đầu một trận bão tố cuồng phong.
Nhìn tấm thân mềm mại của cô gái này bị mình biến thành người phụ nữ, Diệp Trạch Đào tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào làm chuyện ấy với một cô gái chưa làm qua chuyện đó bao giờ, hắn tự mình cũng có cảm giác kì lạ.
Không có suy nghĩ tới bất kì chuyện nào khác. Trong không khí này vệc phá vỡ bức tường lễ nghĩa đã hoàn thành.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, tất cả hết thảy đều là thời gian yên tĩnh. Ôm trong lòng người đẹp này, Diệp Trạch Đào thở một hơi dài. Lúc bắt đầu Tô Thiến Ảnh là bị động, tùy theo từng lúc mà cô cực kì phối hợp, không để ý tới đến sự đau đớn, càng dùng toàn lực phối hợp với tâm ý của bản thân. Đây là hành vi hành xữ theo ý chí,
Người đàn bà này là loại cực phẩm!
- Như thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào nhẹ nhàng hỏi
- Anh Diệp, từ hôm nay trở đi, em là người đàn bà của anh.
Tô Thiến Ảnh hướng ánh mắt dịu dàng như nước về phía Diệp Trạch Đào, cô hoàn toàn không ngờ khi làm chuyện đó làm cho người ta kinh động lòng người đến thế, càng không thể ngờ tới Diệp Trạch Đào lại cường tráng như vậy.
Giơ tay vuốt ve bộ ngực rắn chắc của của Diệp Trạch Đào. Trong lòng Tô Thiến Ảnh dâng lên một cảm giác không thực, lẽ nào mình thật sự đã thành người đàn bà của người đàn ông này sao?
- Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, em là người đàn bà của anh!
Lời nói của Diệp Trạch Đào tràn đầy vẻ hống hách.
Những lời nói này khiến Tô Thiến Ảnh có chút cảm giác bất an, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, mở to đôi mắt nhìn Diệp Trạch Đào, càng nhìn lại càng vui mừng, người đàn ông quyền thế, đẹp trai này đã là người đàn ông của bản thân mình. Từ nay về sau, mình không cần lo lắng, bất an nữa.
Toàn thân ép sát thêm nữa vào trong lòng Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh cảm thấy chỉ như vậy mới có thể cùng Diệp Trạch Đào dung hợp lại thành một.
Hai người ở trên giường cũng đều không biết nói những chuyện gì. Khi những tia sáng soi qua rèm cửa sổ, Diệp Trạch Đào lúc này mới mở đôi mắt ra.
Dưới ánh mặt trời, trong căn phòng mới này, hai người chợt dâng lên tràn ngập cảm xúc sung sướng, lại nhìn hai đôi mắt vừa mới ngủ dậy, ngốc nghếch tự nhìn mình, nhưng cũng không dám có bất cứ động tác nào làm ảnh hưởng tới Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào lại một lần nữa dùng đôi tay ôm lấy cô ấy.
Trong động tác ấy, toàn bộ cơ thể trần truồng của Tô Thiến Ảnh đã lọt vào mắt Diệp Trạch Đào.
Gấp chăn lại, cơ thể hai người hoàn toàn lộ dưới ánh mặt trời.
Nơi ở của Hô Diên Ngạo Bác là một tiểu viện nhỏ, bên ngoài không có một tòa nhà cao tầng nào, bên ngoài cũng không thể nhìn thấy những gì trong này.
Đặt mình ở bên trong không gian này, ánh mặt trời chiếu trên người tạo ra một cảm giác ấm áp.
Lại âu yếm trên người Tô Thiến Ảnh một lúc, hai người lại rất nhanh có một cảm giác dục vọng.
Hai người đều không nói tiếng nào, cái vật kia của Diệp Trạch Đào lại tiến vào người Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch mới nghĩ ra, đối phương vừa mới chịu đựng một trận gió lốc của mình.
Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào liền chần chừ một lúc.
Lần này, Tô Thiến Ảnh lại không quản, không để ý bất cứ điều gì, bắt đầu chuyển động.
- Anh Diệp, không có vấn đề gì đâu.
Tô Thiến Ảnh ngại ngùng, đỏ mặt nói. Từ trong động tác của Diệp Trạch Đào, cô cảm nhận rõ sự quan tâm yêu thương của Diệp Trạch Đào. Một cảm giác hạnh phúc lại ngập tràn trong đầu, Diệp Trạch Đào quan tâm đến mình đấy!
Lần này, Diệp Trạch Đào có vẻ ôn nhu rất nhiều, cẩn thận thưởng thức thân thể người đàn bà này.
Vừa mới làm xong việc này, điện thoại của Tô Thiến Ảnh bắt đầu reo lên.
- Điện thoại của mẹ nuôi!
Toàn thân Tô Thiến Ảnh đều đau nhức, không muốn nghe điện thoại, lúc tùy ý cầm điện thoại lên xem, kinh hãi từ trên giường ngồi dậy.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, lắc đầu, người con gái này!
- Mẹ nuôi!
Tô Thiến Ảnh hạ giọng nói.
Diệp Trạch Đào rõ ràng nghe được rõ những lời trong điện thoại.
- Thiến Ảnh, Trạch Đào còn chưa dậy sao?
Câu hỏi này!
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu, Triệu Hương Lăng chính là muốn mượn câu hỏi này thăm dò một chút xem tối qua hắn và Tô Thiến Ảnh có làm chuyện đó không.
- Mẹ nuôi, anh Diệp ở đây, mẹ có chuyện gì muốn nói với anh ấy không?
Tô Thiến Ảnh cũng rất thông minh. Thông qua những lời nói này chính là nói cho Triệu Hương Lăng biết, tối hôm qua cô và Diệp Trạch Đào đã làm chuyện đó rồi.
- Haha, không có việc gì, không có việc gì. Mẹ nuôi chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm một chút, con nói với Trạch Đào là được rồi. Chuyện tối qua, cha nuôi đã giải quyết xong rồi.
Triệu Hương Lăng cũng không nói thêm câu nào nữa, liền tắt điện thoại.
Diệp Trạch Đào bọn họ cũng không biết lúc này bên phía Triệu Hương Lăng đã cười hướng về phía Hô diên ngạo bác nói:
- Thành công rồi!
Trên mặt Hô Diên Ngạo Bác cũng cười nói:
- Có một số việc, em phải chuẩn bị một chút!
- Yên tâm đi, nhà Hô Diên các anh rất nhanh sẽ có hậu duệ!
Hô Diên Ngạo Bác tuy rằng không nói nữa, trên mặt lại có một cảm giác hạnh phúc hoàn toàn có thể nhìn ra được.
- Em nói người của Dương gia đó, sau khi đến thành phố Cừ Dương có đem đến bất lợi cho Trạch Đào không?
Nói xong chuyện của Diệp Trạch Đào và Tô Thiến Ảnh, Triệu Hương Lăng cũng rất lo lắng cho việc phát triển sau này của Diệp Trạch Đào.
- Chuyện tối qua, trong thành phố đã sớm lan truyền ra ngoài. Tin rằng có thể lợi dụng mấy người kia.
- Anh nói xem hai đứa nó, sao lại có thể chạy đi ra ngoài đường chứ? Còn đắc tội với người nhà của Cung gia, Cung Mai là một kẻ tính toán, xảy ra chuyện này, cô ta còn không đi tìm anh trai cô ta sao?
- Em cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Em cần biết, Cung Hải Càn và anh trong chính trị vẫn luôn không đi chung một con đường, cho dù không có việc này, thì sớm hay muộn cũng sẽ đấu với nhau một trận.
- Đây cũng là chuyện không thể nào khác được, áp lực bên phía Bí thư Hạo Vũ cũng rất lớn.
- Trạch Đào ở tỉnh Tây Giang, áp lực của bước tiếp theo cũng rất lớn, ở tỉnh làm không được, trong thành phố lại có người đi kiềm chế, lực lượng giúp đỡ nó lại yếu như vậy, để người ta cứ như vậy mà đi tranh đấu sao!
Bắt đầu từ bây giờ, Diệp Trạch Đào đã không chỉ là con nuôi của Hô Diên gia, Triệu Hương Lăng đã xem hắn là con đẻ nên rất quan tâm.
Chần chờ một chút, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bất cứ kẻ nào không trải qua một lớp rèn luyện thì không thể trở thành nhân tài. Trạch Đào nếu có thể ở trong hoàn cảnh như thế này mở ra một con đường sống, thì cũng đủ khả năng để ứng phó với tất cả khó khăn trong sự phát triển sau này. Em cho là nó muốn tiến bộ không ngừng lại dễ dàng như vậy sao?
Đạo lí này, Triệu Hương Lăng cũng hiểu, chỉ là có điều quan tâm quá thôi, thở một cái nói:
- Trạch Đào điều đáng lo nhất của đứa con này là ở chỗ ham nữ sắc!
Hô Diên Ngạo Bác đương nhiên cũng biết tình hình của Diệp Trạch Đào cẩn thận tính toán một hồi, Diệp Trạch Đào đúng là có tới mấy người phụ nữ.
- Yên tâm đi, hiện tại con cháu nhà ai cũng không tồn tại vấn đề như vậy chứ. Ai dám vạch trần cái chăn này, chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trích!
Triệu Hương Lăng cũng cười nói:
- Thật đúng là như vậy, chỉ cần anh và ông Trịnh bọn họ không sụp đỗ, thì sẽ không có kẻ nào dám dùng thủ đoạn này đối phó với Trạch Đào.
- Đúng vậy, khi còn chúng ta, sẽ không có ai dám đề xuất vấn đề này, cho dù có người nói tới, cũng rất nhanh có người phủ định, đây là một hành vi chọc tổ ong, tự làm mình bị thương, sẽ không có người nào dám làm. Thêm vài năm nữa, Trạch Đào cũng không nhất định cần chúng ta che chở, nó cũng đã trưởng thành rồi, đến lúc đó, lại càng không có người dám làm chuyện đó nữa.
Nhìn về phía Triệu Hương Lăng, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bây giờ là đường lối đấu tranh, đương nhiên rồi, nếu như thất bại, lúc đó nhất định sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, phương hướng phát triển sản nghiệp dân tộc không thể thay đổi, bất kể như thế nào cũng phải phá vỡ khối băng cứng này!
Hai người cũng có đủ khả năng tiếp xúc với những người ở cấp trên, rất nhanh đã thảo luận tới vấn đề của một số chính sách.
Màu sắc chủ đạo là màu đỏ, một đôi nến đã được thắp lên, một khúc nhạc vui sớm đã được vang lên.
Nhìn lại thấy đó là một phòng ngủ vô cùng rộng rãi, cái chăn màu đỏ, lót đơn, một số đồ dùng trong nhà còn dán chữ hỉ.
Đây mới là bộ dạng thuần túy của phòng cưới.
Tô Thiến Ảnh người đang mặc chiếc áo cưới màu trắng, trên khuôn mặt sớm đã ửng hồng, trong mắt hoàn toàn ánh lên niềm vui.
- Anh Diệp, bắt đầu từ ngày Hôm nay, em đã là người phụ nữ của anh rồi!
Tô Thiến Ảnh mặt hơi đỏ, khẽ nói.
Lúc này khúc nhạc vui bỗng chuyển sang những giai điệu du dương. Diệp Trạch Đào biết, Tô Thiến Ảnh muốn tự cho mình một kỉ niệm.
Người đàn bà này!
Diệp Trạch Đào ôm Tô Thiến Ảnh nói:
- Em đã sớm chuẩn bị những thứ này sao?
- Vâng!
- Tốt lắm, anh rất thích!
- Cảm ơn anh Diệp đã cho em một cơ hội như vậy.
Khi nói chuyện, ngập tràn tình cảm, cô ta vùi đầu vào ngực Diệp Trạch Đào nói.
- Nói cái gì đấy? Chúng ta đã là người một nhà, sau này đừng nói như vậy nữa!
- Vâng!
trong lòng của Tô Thiến Ảnh đã tràn ngập niềm hạnh phúc, Diệp Trạch Đào bây giờ đã thật sự xem cô là người của hắn!
- Anh mời em khiêu vũ!
Khi nói chuyện, Diệp Trạch Đào đã ôm lấy Tô Thiến Ảnh chậm dãi từ từ di vào trong căn phòng này.
Hai ngọn nến đỏ đã được đốt lên trong căn phòng và quấn quýt lấy nhau. Trong khúc nhạc du dương, hai con người cũng đang lẳng lặng tận hưởng bầu không khí đặc biêt này.
- Anh Diệp, em hạnh phúc quá!
Đôi mắt đã ánh lên đầy những giọt lệ, Tô Thiến Ảnh gần như toàn thân đã áp sát vào lòng Diệp Trạch Đào.
Có thể có được hoàn cảnh như vậy, để có cảm giác như một cô dâu mới, trở thành người đàn bà của hắn. Đây hoàn toàn đã vượt quá suy nghĩ của cô ấy. Cảm nhận được sự tình cảm và yêu thương của Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh bây giờ đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
- Em đã chuẩn bị xong chưa?
- Ừ!
Diệp Trạch Đào nhìn vào lòng ngực đầy kiều diễm của người con gái này. Không còn có suy nghĩ một lần thử yêu đương nữa. Hắn phát hiện ra, mình đã hoàn toàn có hành vi yêu đương rồi. Người ta là cô gái mà đã chủ động rồi, mình còn muốn làm việc đó nữa đúng là bị bệnh rồi. Trong lúc này cũng không nghĩ tới việc gì khác, hoàn toàn cùng Tô Thiến Ảnh ngập tràn trong nụ hôn mãnh liệt.
Tô Thiến Ảnh là một cô gái cái gì cũng không biết, từ khi hai người hôn nhau Diệp Trạch Đào đã cảm nhận ra cảm giác ấy, không chờ thêm lúc nào nữa. Tô Thiến Ảnh sớm đã bị Diệp Trạch Đào hôn đến nổi dùng hai tay ôm chặt Diệp Trạch Đào.
Khi hai người hoàn toàn đã ở vị trí tương đối, do bị kích động, mặc dù chỉ có ánh nến cũng có thể nhận ra, thân thể mĩ miều của Tô Thiến Ảnh đã sớm ngập tràn một màu trắng mịn, mê mẩn lòng người.
Diệp Trạch Đào có vẻ rất kiên nhẫn, hôn chậm Tô Thiến Ảnh từ trên xuống dưới không bỏ một tấc nào.
Không có thời gian nữa, không còn là thân thể của một kẻ khác nữa, hai người hoàn toàn hòa nguyện vào nhau.
Diệp Trạch Đào cảm thấy hôm nay mình cũng có chút kích động, toàn thân chìm vào trong cảm giác phấn khích này.
- Anh Diệp ….
Tô Thiến Ảnh cũng chỉ khẽ rên lên một câu như vậy. Đôi tay lão luyện của Diệp Trạch Đào khẽ cử động một hồi bên trong, cô dường như cũng không biết bản thân mình đang ở cõi nào nữa.
A!
Khi Diệp Trạch Đào toàn thân dùng lực tiến vào. Tô Thiến Ảnh cũng phát hiện toàn thân mình như muốn nổ tung, tiến vào bên trong như một cơn sóng.
Phấn khích vô cùng.
Mỗi khối thịt trên người Diệp Trạch Đào như rung lên, bây giờ bắt đầu một trận bão tố cuồng phong.
Nhìn tấm thân mềm mại của cô gái này bị mình biến thành người phụ nữ, Diệp Trạch Đào tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào làm chuyện ấy với một cô gái chưa làm qua chuyện đó bao giờ, hắn tự mình cũng có cảm giác kì lạ.
Không có suy nghĩ tới bất kì chuyện nào khác. Trong không khí này vệc phá vỡ bức tường lễ nghĩa đã hoàn thành.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, tất cả hết thảy đều là thời gian yên tĩnh. Ôm trong lòng người đẹp này, Diệp Trạch Đào thở một hơi dài. Lúc bắt đầu Tô Thiến Ảnh là bị động, tùy theo từng lúc mà cô cực kì phối hợp, không để ý tới đến sự đau đớn, càng dùng toàn lực phối hợp với tâm ý của bản thân. Đây là hành vi hành xữ theo ý chí,
Người đàn bà này là loại cực phẩm!
- Như thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào nhẹ nhàng hỏi
- Anh Diệp, từ hôm nay trở đi, em là người đàn bà của anh.
Tô Thiến Ảnh hướng ánh mắt dịu dàng như nước về phía Diệp Trạch Đào, cô hoàn toàn không ngờ khi làm chuyện đó làm cho người ta kinh động lòng người đến thế, càng không thể ngờ tới Diệp Trạch Đào lại cường tráng như vậy.
Giơ tay vuốt ve bộ ngực rắn chắc của của Diệp Trạch Đào. Trong lòng Tô Thiến Ảnh dâng lên một cảm giác không thực, lẽ nào mình thật sự đã thành người đàn bà của người đàn ông này sao?
- Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, em là người đàn bà của anh!
Lời nói của Diệp Trạch Đào tràn đầy vẻ hống hách.
Những lời nói này khiến Tô Thiến Ảnh có chút cảm giác bất an, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, mở to đôi mắt nhìn Diệp Trạch Đào, càng nhìn lại càng vui mừng, người đàn ông quyền thế, đẹp trai này đã là người đàn ông của bản thân mình. Từ nay về sau, mình không cần lo lắng, bất an nữa.
Toàn thân ép sát thêm nữa vào trong lòng Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh cảm thấy chỉ như vậy mới có thể cùng Diệp Trạch Đào dung hợp lại thành một.
Hai người ở trên giường cũng đều không biết nói những chuyện gì. Khi những tia sáng soi qua rèm cửa sổ, Diệp Trạch Đào lúc này mới mở đôi mắt ra.
Dưới ánh mặt trời, trong căn phòng mới này, hai người chợt dâng lên tràn ngập cảm xúc sung sướng, lại nhìn hai đôi mắt vừa mới ngủ dậy, ngốc nghếch tự nhìn mình, nhưng cũng không dám có bất cứ động tác nào làm ảnh hưởng tới Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào lại một lần nữa dùng đôi tay ôm lấy cô ấy.
Trong động tác ấy, toàn bộ cơ thể trần truồng của Tô Thiến Ảnh đã lọt vào mắt Diệp Trạch Đào.
Gấp chăn lại, cơ thể hai người hoàn toàn lộ dưới ánh mặt trời.
Nơi ở của Hô Diên Ngạo Bác là một tiểu viện nhỏ, bên ngoài không có một tòa nhà cao tầng nào, bên ngoài cũng không thể nhìn thấy những gì trong này.
Đặt mình ở bên trong không gian này, ánh mặt trời chiếu trên người tạo ra một cảm giác ấm áp.
Lại âu yếm trên người Tô Thiến Ảnh một lúc, hai người lại rất nhanh có một cảm giác dục vọng.
Hai người đều không nói tiếng nào, cái vật kia của Diệp Trạch Đào lại tiến vào người Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch mới nghĩ ra, đối phương vừa mới chịu đựng một trận gió lốc của mình.
Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào liền chần chừ một lúc.
Lần này, Tô Thiến Ảnh lại không quản, không để ý bất cứ điều gì, bắt đầu chuyển động.
- Anh Diệp, không có vấn đề gì đâu.
Tô Thiến Ảnh ngại ngùng, đỏ mặt nói. Từ trong động tác của Diệp Trạch Đào, cô cảm nhận rõ sự quan tâm yêu thương của Diệp Trạch Đào. Một cảm giác hạnh phúc lại ngập tràn trong đầu, Diệp Trạch Đào quan tâm đến mình đấy!
Lần này, Diệp Trạch Đào có vẻ ôn nhu rất nhiều, cẩn thận thưởng thức thân thể người đàn bà này.
Vừa mới làm xong việc này, điện thoại của Tô Thiến Ảnh bắt đầu reo lên.
- Điện thoại của mẹ nuôi!
Toàn thân Tô Thiến Ảnh đều đau nhức, không muốn nghe điện thoại, lúc tùy ý cầm điện thoại lên xem, kinh hãi từ trên giường ngồi dậy.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, lắc đầu, người con gái này!
- Mẹ nuôi!
Tô Thiến Ảnh hạ giọng nói.
Diệp Trạch Đào rõ ràng nghe được rõ những lời trong điện thoại.
- Thiến Ảnh, Trạch Đào còn chưa dậy sao?
Câu hỏi này!
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu, Triệu Hương Lăng chính là muốn mượn câu hỏi này thăm dò một chút xem tối qua hắn và Tô Thiến Ảnh có làm chuyện đó không.
- Mẹ nuôi, anh Diệp ở đây, mẹ có chuyện gì muốn nói với anh ấy không?
Tô Thiến Ảnh cũng rất thông minh. Thông qua những lời nói này chính là nói cho Triệu Hương Lăng biết, tối hôm qua cô và Diệp Trạch Đào đã làm chuyện đó rồi.
- Haha, không có việc gì, không có việc gì. Mẹ nuôi chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm một chút, con nói với Trạch Đào là được rồi. Chuyện tối qua, cha nuôi đã giải quyết xong rồi.
Triệu Hương Lăng cũng không nói thêm câu nào nữa, liền tắt điện thoại.
Diệp Trạch Đào bọn họ cũng không biết lúc này bên phía Triệu Hương Lăng đã cười hướng về phía Hô diên ngạo bác nói:
- Thành công rồi!
Trên mặt Hô Diên Ngạo Bác cũng cười nói:
- Có một số việc, em phải chuẩn bị một chút!
- Yên tâm đi, nhà Hô Diên các anh rất nhanh sẽ có hậu duệ!
Hô Diên Ngạo Bác tuy rằng không nói nữa, trên mặt lại có một cảm giác hạnh phúc hoàn toàn có thể nhìn ra được.
- Em nói người của Dương gia đó, sau khi đến thành phố Cừ Dương có đem đến bất lợi cho Trạch Đào không?
Nói xong chuyện của Diệp Trạch Đào và Tô Thiến Ảnh, Triệu Hương Lăng cũng rất lo lắng cho việc phát triển sau này của Diệp Trạch Đào.
- Chuyện tối qua, trong thành phố đã sớm lan truyền ra ngoài. Tin rằng có thể lợi dụng mấy người kia.
- Anh nói xem hai đứa nó, sao lại có thể chạy đi ra ngoài đường chứ? Còn đắc tội với người nhà của Cung gia, Cung Mai là một kẻ tính toán, xảy ra chuyện này, cô ta còn không đi tìm anh trai cô ta sao?
- Em cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Em cần biết, Cung Hải Càn và anh trong chính trị vẫn luôn không đi chung một con đường, cho dù không có việc này, thì sớm hay muộn cũng sẽ đấu với nhau một trận.
- Đây cũng là chuyện không thể nào khác được, áp lực bên phía Bí thư Hạo Vũ cũng rất lớn.
- Trạch Đào ở tỉnh Tây Giang, áp lực của bước tiếp theo cũng rất lớn, ở tỉnh làm không được, trong thành phố lại có người đi kiềm chế, lực lượng giúp đỡ nó lại yếu như vậy, để người ta cứ như vậy mà đi tranh đấu sao!
Bắt đầu từ bây giờ, Diệp Trạch Đào đã không chỉ là con nuôi của Hô Diên gia, Triệu Hương Lăng đã xem hắn là con đẻ nên rất quan tâm.
Chần chờ một chút, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bất cứ kẻ nào không trải qua một lớp rèn luyện thì không thể trở thành nhân tài. Trạch Đào nếu có thể ở trong hoàn cảnh như thế này mở ra một con đường sống, thì cũng đủ khả năng để ứng phó với tất cả khó khăn trong sự phát triển sau này. Em cho là nó muốn tiến bộ không ngừng lại dễ dàng như vậy sao?
Đạo lí này, Triệu Hương Lăng cũng hiểu, chỉ là có điều quan tâm quá thôi, thở một cái nói:
- Trạch Đào điều đáng lo nhất của đứa con này là ở chỗ ham nữ sắc!
Hô Diên Ngạo Bác đương nhiên cũng biết tình hình của Diệp Trạch Đào cẩn thận tính toán một hồi, Diệp Trạch Đào đúng là có tới mấy người phụ nữ.
- Yên tâm đi, hiện tại con cháu nhà ai cũng không tồn tại vấn đề như vậy chứ. Ai dám vạch trần cái chăn này, chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trích!
Triệu Hương Lăng cũng cười nói:
- Thật đúng là như vậy, chỉ cần anh và ông Trịnh bọn họ không sụp đỗ, thì sẽ không có kẻ nào dám dùng thủ đoạn này đối phó với Trạch Đào.
- Đúng vậy, khi còn chúng ta, sẽ không có ai dám đề xuất vấn đề này, cho dù có người nói tới, cũng rất nhanh có người phủ định, đây là một hành vi chọc tổ ong, tự làm mình bị thương, sẽ không có người nào dám làm. Thêm vài năm nữa, Trạch Đào cũng không nhất định cần chúng ta che chở, nó cũng đã trưởng thành rồi, đến lúc đó, lại càng không có người dám làm chuyện đó nữa.
Nhìn về phía Triệu Hương Lăng, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bây giờ là đường lối đấu tranh, đương nhiên rồi, nếu như thất bại, lúc đó nhất định sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, phương hướng phát triển sản nghiệp dân tộc không thể thay đổi, bất kể như thế nào cũng phải phá vỡ khối băng cứng này!
Hai người cũng có đủ khả năng tiếp xúc với những người ở cấp trên, rất nhanh đã thảo luận tới vấn đề của một số chính sách.
/1075
|