Trở về thành phố, Diệp Trạch Đào liền nhận được thông báo của cấp trên Ủy ban Kỷ luật sẽ điều tra lại chuyện của Tiết Tĩnh Hiên, lần này tổ công tác từ Ủy ban Kỷ luật thành phố đến đã biến thành tổ điều tra chuyện của Tiết Tĩnh Hiên, ở thành phố Cừ Dương lập tức triển khai công tác.
Biết được chuyện này, Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng phấn khởi, điều này cho thấy trung ương đã bắt đầu có sự điều động.
Liên tưởng đến chuyện Phùng Nghiệp Triển đi khỏi thành phố Cừ Dương, Diệp Trạch Đào càng thêm tin tưởng vào việc quét sạch thế lực của Phùng Nghiệp Triển.
Chuyện trao đổi với Doãn Tiểu Hoa cũng rất thuận lợi, Doãn Tiểu Hoa biểu hiện như là đã hiểu ý, trong chuyện này tỏ vẻ như tất cả đều do Diệp Trạch Đào nắm quyền, điều này quả là một sự ủng hộ vô cùng to lớn đối với Diệp Trạch Đào.
Điều duy nhất khiến Diệp Trạch Đào cảm thấy không thoải mái đó chính là thái độ của tổ công tác tuyên truyền kia, lần này những người này đều đã đến huyện Lục Thương, theo như Diệp Trạch Đào được biết, chuyện những người này muốn làm không hề đơn giản.
Xe không đi vào huyện ủy mà tiến thẳng đến khu kinh tế mới.
Củng Nặc Bội và Triệu Vĩnh Tú đều ở khu kinh tế mới nghênh đón.
Thấy Diệp Trạch Đào xuống xe, hai cô gái liền chạy tới đón tiếp.
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh cuối cùng cũng đến rồi!
Củng Nặc Bội tươi cười.
Bắt tay với hai cô gái, Diệp Trạch Đào liền đi đến văn phòng khu kinh tế mới.
Lúc này cũng có không ít lãnh đạo khu kinh tế mới.
- Cho bọn họ giải tán đi.
Diệp Trạch Đào cũng không thích mọi người nghênh đón như thế này liền vẫy tay nói.
Bước vào văn phòng của Triệu Vĩnh Tú, Diệp Trạch Đào ngồi lên ghế salon.
Triệu Vĩnh Tú bây giờ đã trở thành người đứng đầu khu kinh tế này. Nhìn thấy cô gái thành thục này, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, công việc ở khu kinh tế này đúng là đã khiến cho con người trưởng thành lên nhiều, Triệu Vĩnh Tú này đúng là một nhân tài có thể quan tâm bồi dưỡng, nếu bồi dưỡng tốt sau này còn có thể dùng được nữa.
- Tình hình sao rồi?
Sau khi ngồi xuống Diệp Trạch Đào lại hỏi.
Triệu Vĩnh Tú đang rót trà cho Diệp Trạch Đào, Củng Nặc Bội nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp. Lần này cấp trên đã phái một tổ công tác đến dò hỏi đội ngũ nhân viên của chúng ta, tôi nghe nói còn hỏi cả về một số chuyện của anh nữa, lại còn đến khu vực vốn đầu tư nước ngoài để hỏi thăm về những đãi ngộ không công bằng mà họ gặp phải nữa.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Củng Nặc Bội nói:
- Còn gì nữa không?
Chần chừ một lúc, Củng Nặc Bội nói:
- Những người đó còn hỏi thăm, hỏi về …
- Nói đi, không có gì là không thể nói cả!
Diệp Trạch Đào nhìn điệu bộ ấp úng của Củng Nặc Bội liền trầm giọng nói.
Triệu Vĩnh Tú lúc này ở bên cạnh liền nói:
- Bọn họ không ngờ lại còn hỏi thăm Chủ tịch huyên Củng và tôi có phải là đã cùng với anh ….
Cô cũng hơi ngượng ngùng, trên mặt liền đỏ lên.
Sau khi Diệp Trạch Đào sững sờ liền nhanh chóng hiểu ra chuyện mà bọn họ định nói, trên mặt liền lộ rõ sự tức giận, những người này không quan tâm đến chính sự mà lại chạy đến nơi đây để đào bới tin tức của mình, nếu bọn họ còn dám tiếp tục làm chuyện như vậy, nếu làm không tốt thì cho dù không có chuyện gì cũng bị bọn họ bới móc ra, không thể tiếp tục để bọn họ cứ tiếp tục làm như vậy được.
- Người vẫn còn ở trong huyện chứ?
- Đúng vậy, hiện tại đang ở trong nhà khách chính phủ của huyện.
Diệp Trạch Đào liền cầm di động, gọi điện cho Trưởng ban thư ký Hồ Lâm.
- Hồ Lâm, tổ công tác tuyên truyền cấp trên đến đây công tác đã lâu ngày rồi. Bữa trưa nay tôi sẽ cùng ăn cơm với bọn họ.
Diệp Trạch Đào cảm thấy cần phải gặp mặt những người này một lần.
Khi Diệp Trạch Đào đi đến nhà khách chính phủ huyện, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Tôn Lôi đang cùng mấy người Lý Đồ Trí trò chuyện ở đó.
- Chủ tịch thành phố Diệp. Đúng là gặp anh thật là khó!
Lý Đồ Trí kia cũng không đứng dậy liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy.
Chẳng qua chỉ là một Phó cục trưởng cục Thông tin công luận, nhưng lại dám ra vẻ trước mặt mình, Diệp Trạch Đào trong lòng cũng không quá nôn nóng.
- Phó cục trưởng Lý ở trong huyện chúng tôi tất cả đều tốt chứ?
Diệp Trạch Đào cố tình nhấn mạnh chữ “phó”.
Lý Đồ Trí quả nhiên biến sắc.
Khi Diệp Trạch Đào xoay hướng nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp Tô Đoan Hương, quan sát trong khoảng cách gần như vậy, quả nhiên Tô Đoan Hương vô cùng xinh đẹp.
- Chị hai Tô, chào mừng đến tham quan huyện chúng tôi.
Cách xưng hô này khiến cho sắc mặt Tô Đoan Hương cũng không được tốt, tuy rằng cô ta lớn tuổi hơn Diệp Trạch Đào nhưng cũng chưa đến mức phải gọi là chị hai!
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Diệp Trạch Đào.
Người biết rõ Diệp Trạch Đào nhất là Tôn Lôi sắc mặt cũng biến đổi, Diệp Trạch Đào này lại muốn gây sự rồi!
Lý Đồ Trí vốn muốn cho Diệp Trạch Đào một trận, nhưng bây giờ xem ra không cách nào gây chuyện được rồi, lãnh đạo sở dĩ là lãnh đạo, cấp dưới của mình xem mình là lãnh đạo, nhưng bây giờ Diệp Trạch Đào cũng không hề xem mình là lãnh đạo!
- Chủ tịch thành phố Diệp, sau khi chúng tôi đến huyện Lục Thương cũng đã thâm nhập điều tra, cảm thấy tình hình ở đây cực kỳ không tốt, xung đột giữa nguồn vốn trong và ngoài nước bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, tính bài ngoại cũng rất sâu đậm, quảng đại cán bộ và quần chúng đều có lòng oán hận, tất cả những điều này đều không có lợi cho việc triển khai công tác thí điểm!
- Chủ tịch huyện Tôn, có chuyện như vậy sao?
Diệp Trạch Đào biểu hiện vô cùng nghiêm túc liền nhìn về phía Tôn Lôi.
Tôn Lôi nói:
- Đúng là có chút chuyện như vậy!
Anh ta cũng không thể nào không đứng về phía Lý Đồ Trí.
- Ồ, tất cả đều phải lấy sự thật làm gốc, nếu đã tồn tại vấn đề như vậy thì hãy tìm ra chứng cứ, nếu đúng là có chuyện như vậy thì cho dù liên quan đến ai chúng ta cũng nhất định phải nghiêm trị!
Tô Đoan Hương nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi lại nghe nói được một số lời đồn đại liên quan đến anh đấy!
Cô gái này sau khi bị Diệp Trạch Đào gọi một tiếng chị hai liền không vui vẻ nói một câu.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Những lời nói vô căn cứ như thế chị cũng tin sao, nói thật là, tôi rất thích xem tiết mục của chị hai Tô đấy, cũng nghe được không ít chuyện xấu có liên quan đến chị, chị hai Tô có thể bình tĩnh như vậy, thì tôi càng không nên chú ý hơn đến những chuyện không thật đó.
Sắc mặt Tô Đoan Hương lại biến đổi đến mức khó coi.
Cô là người phụ nữ mẫn cảm, biết được chuyện của mình, Diệp Trạch Đào vừa nói vậy, cô liền biết rằng Diệp Trạch Đào ám chỉ đến điều gì.
Muốn phản kích Diệp Trạch Đào nhưng không ngờ lại bị Diệp Trạch Đào công kích ngược lại, ngực Tô Đoan Hương bắt đầu phập phồng.
Diệp Trạch Đào cười cười, cũng không để ý đến bộ dạng như vậy của Tô Đoan Hương.
Tâm trạng của Lý Đồ Trí rõ ràng không tốt, hôm nay Diệp Trạch Đào không hề xem trọng mình.
Từ trước tới giờ, Lý Đồ Trí luôn ở chiếu trên, khi đến huyện này, ông ta tự nhận thấy mình cũng là lãnh đạo cấp cao, nơi này giống như là thiên hạ của mình, thấy Tôn Lôi tôn kính mình như vậy, mấy ngày này ông ta cũng tìm được chút ít cảm giác của một vị lãnh đạo cấp cao, nhưng bây giờ tất cả đều bị Diệp Trạch Đào phá hỏng hết!
- Chủ tịch thành phố Diệp, chúng tôi tìm hiểu được chút chuyện, nghe nói gần đây huyện Lục Thương càn quét tệ nạn, nhưng tình trạng quấy nhiễu dân chúng vẫn còn tồn tại.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Phó cục trưởng Lý nói đến chuyện này chúng tôi sẽ chú ý đến, Chủ tịch huyện Tôn, tôi nghĩ chuyện này chúng ta cần phải làm một nghiên cứu chuyên đề, cần phải bỏ chút sức lực trong việc giảm bớt gánh nặng cho nhân dân.
Tôn Lôi nói:
- Bí thư thành phố Diệp, có một vài thương gia có ý kiến về hành vi càn quét tệ nạn của chúng ta, có một ông chủ lại tổ càn quét của chúng ta đưa vào đồn công an, chuyện này khiến cho các ông chủ rất không vừa lòng.
Ngay trước mặt Lý Đồ Trí nói những lời này, Tôn Lôi chẳng qua là vì muốn tung hô ông ta lên mà thôi.
Nhìn Tôn Lôi, rồi lại nhìn sang Lý Đồ Trí, Diệp Trạch Đào trong lòng thầm nghĩ, hai con người này kết hợp lại với nhau cũng là một thế lực, nếu tổ công tác này còn ở lại huyện Lục Thương thêm ngày nào, thì công việc của mình muốn tiến hành thuận lợi cũng rất khó, xem ra phải mau chóng đẩy những người này đi mới được.
Tuy nhiên Diệp Trạch Đào cũng hiểu được, những người này đến đây chắc chắn không định rời khỏi sớm như vậy, xem ra phải tương kế tựu kế rồi.
- Trưởng ban thư ký Hồ.
Diệp Trạch Đào liền gọi Hồ Lâm.
Hồ Lâm đang nghe mọi người nói chuyện nghe thấy vậy liền hỏi:
- Chủ tịch thành phố Diệp, có chuyện gì vậy?
- Vừa rồi Phó cục trưởng Lý nhắc tới một chuyện, đó là vấn đề phải gia tăng trách nhiệm của quần chúng nhân dân, lời nói này tôi cho rằng rất đúng, từ sau khi huyện Lục Thương trở thành huyện thí điểm, đã có rất nhiều nhân viên đến tham quan phỏng vấn, đối với chuyện này các cậu có biện pháp gì không?
Hồ Lâm có thể trở thành Trưởng ban thư ký, cũng là một nhân vật có thực lực, vừa mới nghe Diệp Trạch Đào nhắc đến chuyện này là anh ta liền biết Chủ tịch thành phố Diệp không chào đón những người này rồi liền nói gấp:
- Chủ tịch thành phố Diệp, việc này chúng ta vừa mới đề xuất một phương pháp tiếp đón rồi, hễ là đến huyện chúng ta tham quan phỏng vấn thì các chi phí kèm theo đều phải tự trả tiền.
Tôn Lôi liền cau mày nói:
- Như vậy sao được. Không phải là đắc tội với người ta rồi sao?
Hồ Lâm nói:
- Đây cũng là chuyện không thể làm khác được, có quá nhiều người đến, áp lực lên huyện rất lớn!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Lý Đồ Trí nói:
- Phó cục trưởng Lý, anh thấy biện pháp này thế nào?
Lý Đồ Trí thầm nghĩ, tất cả mọi người đều bị đắc tội mới là tốt nhất, liền nói:
- Tôi thấy rất tốt, như vậy có thể ngăn trở được các nhân viên đến tham quan phỏng vấn, đây là một biện pháp rất tốt để giảm bớt áp lực và chi phí!
Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Phó cục trưởng Lý nếu đã đưa ra yêu cầu thì chúng ta nhất định phải thực thi rồi! Như vậy đi, lão Hồ, anh hãy yêu cầu lên cấp trên, hoàn thiện phương án này, tranh thủ ngày mai thông qua trên hội nghị thường ủy.
- Tốt lắm, có Cục trưởng Lý chỉ thị, việc này chúng ta coi như là có căn cứ rồi!
- Đúng, có vấn đề thì nhất định phải sửa lại cho đúng, chỉ có như vậy công tác của chúng ta mới có thể tiến hành theo trình tự được!
Cái này!
Đến đây Lý Đồ Trí liền sững sờ, Diệp Trạch Đào này dám lấy mình làm bia đỡ đạn!
Tôn Lôi cũng cười khổ một tiếng, vốn dĩ Diệp Trạch Đào gặp rắc rối trong chuyện nghênh đón này, bây giờ thì tốt rồi, bản thân Lý Đồ Trí đã trở thành tấm bia đỡ đạn, đến lúc đó Diệp Trạch Đào sẽ lợi dụng ngay chính suy nghĩ của Lý Đồ Trí về vấn đề chiêu đãi miễn phí, đây là ý kiến của Ban tuyên giáo cấp trên được dùng để ngăn trở những người đang không ngừng đến đây.
Cũng không để ý đến cảm giác của Lý Đồ Trí, Diệp Trạch Đào còn nói thêm:
- Nhân dịp lần này Phó cục trưởng Lý ở huyện chúng ta, nhờ Phó cục trưởng bọn họ khai đao đi, ha ha, đến lúc đó sẽ không có ai dám nói ra nói vào nữa rồi!
Diệp Trạch Đào nói xong liền hướng về phía Lý Đồ Trí cười ha ha, có chút giống như là nói đùa, lại có chút vẻ mặt áy náy.
Hồ Lâm gật đầu nói:
- Đúng vậy, có Phó cục trưởng Lý chủ động giao nộp chi phí, tôi tin rằng mọi người đến cũng không thể nói gì hơn được nữa!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Lý Đồ Trí nói:
- Phó cục trưởng Lý, việc này phải làm phiền anh rồi!
Sắc mặt biến đổi một hồi lúc này Lý Đồ Trí mới cười lớn nói:
- Tôi thấy đây đúng là một chuyện tốt!
Lại nhìn về phía Tôn Lôi đã gọi ra một bàn thức ăn toàn là cao lương mĩ vị, tâm trí Lý Đồ Trí hoàn toàn trùng xuống.
Biết được chuyện này, Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng phấn khởi, điều này cho thấy trung ương đã bắt đầu có sự điều động.
Liên tưởng đến chuyện Phùng Nghiệp Triển đi khỏi thành phố Cừ Dương, Diệp Trạch Đào càng thêm tin tưởng vào việc quét sạch thế lực của Phùng Nghiệp Triển.
Chuyện trao đổi với Doãn Tiểu Hoa cũng rất thuận lợi, Doãn Tiểu Hoa biểu hiện như là đã hiểu ý, trong chuyện này tỏ vẻ như tất cả đều do Diệp Trạch Đào nắm quyền, điều này quả là một sự ủng hộ vô cùng to lớn đối với Diệp Trạch Đào.
Điều duy nhất khiến Diệp Trạch Đào cảm thấy không thoải mái đó chính là thái độ của tổ công tác tuyên truyền kia, lần này những người này đều đã đến huyện Lục Thương, theo như Diệp Trạch Đào được biết, chuyện những người này muốn làm không hề đơn giản.
Xe không đi vào huyện ủy mà tiến thẳng đến khu kinh tế mới.
Củng Nặc Bội và Triệu Vĩnh Tú đều ở khu kinh tế mới nghênh đón.
Thấy Diệp Trạch Đào xuống xe, hai cô gái liền chạy tới đón tiếp.
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh cuối cùng cũng đến rồi!
Củng Nặc Bội tươi cười.
Bắt tay với hai cô gái, Diệp Trạch Đào liền đi đến văn phòng khu kinh tế mới.
Lúc này cũng có không ít lãnh đạo khu kinh tế mới.
- Cho bọn họ giải tán đi.
Diệp Trạch Đào cũng không thích mọi người nghênh đón như thế này liền vẫy tay nói.
Bước vào văn phòng của Triệu Vĩnh Tú, Diệp Trạch Đào ngồi lên ghế salon.
Triệu Vĩnh Tú bây giờ đã trở thành người đứng đầu khu kinh tế này. Nhìn thấy cô gái thành thục này, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, công việc ở khu kinh tế này đúng là đã khiến cho con người trưởng thành lên nhiều, Triệu Vĩnh Tú này đúng là một nhân tài có thể quan tâm bồi dưỡng, nếu bồi dưỡng tốt sau này còn có thể dùng được nữa.
- Tình hình sao rồi?
Sau khi ngồi xuống Diệp Trạch Đào lại hỏi.
Triệu Vĩnh Tú đang rót trà cho Diệp Trạch Đào, Củng Nặc Bội nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp. Lần này cấp trên đã phái một tổ công tác đến dò hỏi đội ngũ nhân viên của chúng ta, tôi nghe nói còn hỏi cả về một số chuyện của anh nữa, lại còn đến khu vực vốn đầu tư nước ngoài để hỏi thăm về những đãi ngộ không công bằng mà họ gặp phải nữa.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Củng Nặc Bội nói:
- Còn gì nữa không?
Chần chừ một lúc, Củng Nặc Bội nói:
- Những người đó còn hỏi thăm, hỏi về …
- Nói đi, không có gì là không thể nói cả!
Diệp Trạch Đào nhìn điệu bộ ấp úng của Củng Nặc Bội liền trầm giọng nói.
Triệu Vĩnh Tú lúc này ở bên cạnh liền nói:
- Bọn họ không ngờ lại còn hỏi thăm Chủ tịch huyên Củng và tôi có phải là đã cùng với anh ….
Cô cũng hơi ngượng ngùng, trên mặt liền đỏ lên.
Sau khi Diệp Trạch Đào sững sờ liền nhanh chóng hiểu ra chuyện mà bọn họ định nói, trên mặt liền lộ rõ sự tức giận, những người này không quan tâm đến chính sự mà lại chạy đến nơi đây để đào bới tin tức của mình, nếu bọn họ còn dám tiếp tục làm chuyện như vậy, nếu làm không tốt thì cho dù không có chuyện gì cũng bị bọn họ bới móc ra, không thể tiếp tục để bọn họ cứ tiếp tục làm như vậy được.
- Người vẫn còn ở trong huyện chứ?
- Đúng vậy, hiện tại đang ở trong nhà khách chính phủ của huyện.
Diệp Trạch Đào liền cầm di động, gọi điện cho Trưởng ban thư ký Hồ Lâm.
- Hồ Lâm, tổ công tác tuyên truyền cấp trên đến đây công tác đã lâu ngày rồi. Bữa trưa nay tôi sẽ cùng ăn cơm với bọn họ.
Diệp Trạch Đào cảm thấy cần phải gặp mặt những người này một lần.
Khi Diệp Trạch Đào đi đến nhà khách chính phủ huyện, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Tôn Lôi đang cùng mấy người Lý Đồ Trí trò chuyện ở đó.
- Chủ tịch thành phố Diệp. Đúng là gặp anh thật là khó!
Lý Đồ Trí kia cũng không đứng dậy liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy.
Chẳng qua chỉ là một Phó cục trưởng cục Thông tin công luận, nhưng lại dám ra vẻ trước mặt mình, Diệp Trạch Đào trong lòng cũng không quá nôn nóng.
- Phó cục trưởng Lý ở trong huyện chúng tôi tất cả đều tốt chứ?
Diệp Trạch Đào cố tình nhấn mạnh chữ “phó”.
Lý Đồ Trí quả nhiên biến sắc.
Khi Diệp Trạch Đào xoay hướng nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp Tô Đoan Hương, quan sát trong khoảng cách gần như vậy, quả nhiên Tô Đoan Hương vô cùng xinh đẹp.
- Chị hai Tô, chào mừng đến tham quan huyện chúng tôi.
Cách xưng hô này khiến cho sắc mặt Tô Đoan Hương cũng không được tốt, tuy rằng cô ta lớn tuổi hơn Diệp Trạch Đào nhưng cũng chưa đến mức phải gọi là chị hai!
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Diệp Trạch Đào.
Người biết rõ Diệp Trạch Đào nhất là Tôn Lôi sắc mặt cũng biến đổi, Diệp Trạch Đào này lại muốn gây sự rồi!
Lý Đồ Trí vốn muốn cho Diệp Trạch Đào một trận, nhưng bây giờ xem ra không cách nào gây chuyện được rồi, lãnh đạo sở dĩ là lãnh đạo, cấp dưới của mình xem mình là lãnh đạo, nhưng bây giờ Diệp Trạch Đào cũng không hề xem mình là lãnh đạo!
- Chủ tịch thành phố Diệp, sau khi chúng tôi đến huyện Lục Thương cũng đã thâm nhập điều tra, cảm thấy tình hình ở đây cực kỳ không tốt, xung đột giữa nguồn vốn trong và ngoài nước bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, tính bài ngoại cũng rất sâu đậm, quảng đại cán bộ và quần chúng đều có lòng oán hận, tất cả những điều này đều không có lợi cho việc triển khai công tác thí điểm!
- Chủ tịch huyện Tôn, có chuyện như vậy sao?
Diệp Trạch Đào biểu hiện vô cùng nghiêm túc liền nhìn về phía Tôn Lôi.
Tôn Lôi nói:
- Đúng là có chút chuyện như vậy!
Anh ta cũng không thể nào không đứng về phía Lý Đồ Trí.
- Ồ, tất cả đều phải lấy sự thật làm gốc, nếu đã tồn tại vấn đề như vậy thì hãy tìm ra chứng cứ, nếu đúng là có chuyện như vậy thì cho dù liên quan đến ai chúng ta cũng nhất định phải nghiêm trị!
Tô Đoan Hương nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi lại nghe nói được một số lời đồn đại liên quan đến anh đấy!
Cô gái này sau khi bị Diệp Trạch Đào gọi một tiếng chị hai liền không vui vẻ nói một câu.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Những lời nói vô căn cứ như thế chị cũng tin sao, nói thật là, tôi rất thích xem tiết mục của chị hai Tô đấy, cũng nghe được không ít chuyện xấu có liên quan đến chị, chị hai Tô có thể bình tĩnh như vậy, thì tôi càng không nên chú ý hơn đến những chuyện không thật đó.
Sắc mặt Tô Đoan Hương lại biến đổi đến mức khó coi.
Cô là người phụ nữ mẫn cảm, biết được chuyện của mình, Diệp Trạch Đào vừa nói vậy, cô liền biết rằng Diệp Trạch Đào ám chỉ đến điều gì.
Muốn phản kích Diệp Trạch Đào nhưng không ngờ lại bị Diệp Trạch Đào công kích ngược lại, ngực Tô Đoan Hương bắt đầu phập phồng.
Diệp Trạch Đào cười cười, cũng không để ý đến bộ dạng như vậy của Tô Đoan Hương.
Tâm trạng của Lý Đồ Trí rõ ràng không tốt, hôm nay Diệp Trạch Đào không hề xem trọng mình.
Từ trước tới giờ, Lý Đồ Trí luôn ở chiếu trên, khi đến huyện này, ông ta tự nhận thấy mình cũng là lãnh đạo cấp cao, nơi này giống như là thiên hạ của mình, thấy Tôn Lôi tôn kính mình như vậy, mấy ngày này ông ta cũng tìm được chút ít cảm giác của một vị lãnh đạo cấp cao, nhưng bây giờ tất cả đều bị Diệp Trạch Đào phá hỏng hết!
- Chủ tịch thành phố Diệp, chúng tôi tìm hiểu được chút chuyện, nghe nói gần đây huyện Lục Thương càn quét tệ nạn, nhưng tình trạng quấy nhiễu dân chúng vẫn còn tồn tại.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Phó cục trưởng Lý nói đến chuyện này chúng tôi sẽ chú ý đến, Chủ tịch huyện Tôn, tôi nghĩ chuyện này chúng ta cần phải làm một nghiên cứu chuyên đề, cần phải bỏ chút sức lực trong việc giảm bớt gánh nặng cho nhân dân.
Tôn Lôi nói:
- Bí thư thành phố Diệp, có một vài thương gia có ý kiến về hành vi càn quét tệ nạn của chúng ta, có một ông chủ lại tổ càn quét của chúng ta đưa vào đồn công an, chuyện này khiến cho các ông chủ rất không vừa lòng.
Ngay trước mặt Lý Đồ Trí nói những lời này, Tôn Lôi chẳng qua là vì muốn tung hô ông ta lên mà thôi.
Nhìn Tôn Lôi, rồi lại nhìn sang Lý Đồ Trí, Diệp Trạch Đào trong lòng thầm nghĩ, hai con người này kết hợp lại với nhau cũng là một thế lực, nếu tổ công tác này còn ở lại huyện Lục Thương thêm ngày nào, thì công việc của mình muốn tiến hành thuận lợi cũng rất khó, xem ra phải mau chóng đẩy những người này đi mới được.
Tuy nhiên Diệp Trạch Đào cũng hiểu được, những người này đến đây chắc chắn không định rời khỏi sớm như vậy, xem ra phải tương kế tựu kế rồi.
- Trưởng ban thư ký Hồ.
Diệp Trạch Đào liền gọi Hồ Lâm.
Hồ Lâm đang nghe mọi người nói chuyện nghe thấy vậy liền hỏi:
- Chủ tịch thành phố Diệp, có chuyện gì vậy?
- Vừa rồi Phó cục trưởng Lý nhắc tới một chuyện, đó là vấn đề phải gia tăng trách nhiệm của quần chúng nhân dân, lời nói này tôi cho rằng rất đúng, từ sau khi huyện Lục Thương trở thành huyện thí điểm, đã có rất nhiều nhân viên đến tham quan phỏng vấn, đối với chuyện này các cậu có biện pháp gì không?
Hồ Lâm có thể trở thành Trưởng ban thư ký, cũng là một nhân vật có thực lực, vừa mới nghe Diệp Trạch Đào nhắc đến chuyện này là anh ta liền biết Chủ tịch thành phố Diệp không chào đón những người này rồi liền nói gấp:
- Chủ tịch thành phố Diệp, việc này chúng ta vừa mới đề xuất một phương pháp tiếp đón rồi, hễ là đến huyện chúng ta tham quan phỏng vấn thì các chi phí kèm theo đều phải tự trả tiền.
Tôn Lôi liền cau mày nói:
- Như vậy sao được. Không phải là đắc tội với người ta rồi sao?
Hồ Lâm nói:
- Đây cũng là chuyện không thể làm khác được, có quá nhiều người đến, áp lực lên huyện rất lớn!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Lý Đồ Trí nói:
- Phó cục trưởng Lý, anh thấy biện pháp này thế nào?
Lý Đồ Trí thầm nghĩ, tất cả mọi người đều bị đắc tội mới là tốt nhất, liền nói:
- Tôi thấy rất tốt, như vậy có thể ngăn trở được các nhân viên đến tham quan phỏng vấn, đây là một biện pháp rất tốt để giảm bớt áp lực và chi phí!
Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Phó cục trưởng Lý nếu đã đưa ra yêu cầu thì chúng ta nhất định phải thực thi rồi! Như vậy đi, lão Hồ, anh hãy yêu cầu lên cấp trên, hoàn thiện phương án này, tranh thủ ngày mai thông qua trên hội nghị thường ủy.
- Tốt lắm, có Cục trưởng Lý chỉ thị, việc này chúng ta coi như là có căn cứ rồi!
- Đúng, có vấn đề thì nhất định phải sửa lại cho đúng, chỉ có như vậy công tác của chúng ta mới có thể tiến hành theo trình tự được!
Cái này!
Đến đây Lý Đồ Trí liền sững sờ, Diệp Trạch Đào này dám lấy mình làm bia đỡ đạn!
Tôn Lôi cũng cười khổ một tiếng, vốn dĩ Diệp Trạch Đào gặp rắc rối trong chuyện nghênh đón này, bây giờ thì tốt rồi, bản thân Lý Đồ Trí đã trở thành tấm bia đỡ đạn, đến lúc đó Diệp Trạch Đào sẽ lợi dụng ngay chính suy nghĩ của Lý Đồ Trí về vấn đề chiêu đãi miễn phí, đây là ý kiến của Ban tuyên giáo cấp trên được dùng để ngăn trở những người đang không ngừng đến đây.
Cũng không để ý đến cảm giác của Lý Đồ Trí, Diệp Trạch Đào còn nói thêm:
- Nhân dịp lần này Phó cục trưởng Lý ở huyện chúng ta, nhờ Phó cục trưởng bọn họ khai đao đi, ha ha, đến lúc đó sẽ không có ai dám nói ra nói vào nữa rồi!
Diệp Trạch Đào nói xong liền hướng về phía Lý Đồ Trí cười ha ha, có chút giống như là nói đùa, lại có chút vẻ mặt áy náy.
Hồ Lâm gật đầu nói:
- Đúng vậy, có Phó cục trưởng Lý chủ động giao nộp chi phí, tôi tin rằng mọi người đến cũng không thể nói gì hơn được nữa!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Lý Đồ Trí nói:
- Phó cục trưởng Lý, việc này phải làm phiền anh rồi!
Sắc mặt biến đổi một hồi lúc này Lý Đồ Trí mới cười lớn nói:
- Tôi thấy đây đúng là một chuyện tốt!
Lại nhìn về phía Tôn Lôi đã gọi ra một bàn thức ăn toàn là cao lương mĩ vị, tâm trí Lý Đồ Trí hoàn toàn trùng xuống.
/1075
|