Chuyến đi lần này đến tỉnh thành, thực ra Diệp Trạch Đào cũng không có chuyện gì, Thi Minh Cương và Trần Đại Tường cũng tiến hành làm báo cáo công tác, tình hình cụ thể như thế nào Thi Minh Cương cũng không nói, tuy nhiên có thể nhận ra được rằng ánh mắt Thi Minh Cương nhìn Diệp Trạch Đào đã mất đi sự ôn hòa trước kia.
Nghĩ đến sự thay đổi của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào thở dài, hắn đã nhìn lầm Thi Minh Cương rồi, nhớ ngày ấy, ngay cả chuyện vệ sĩ của hắn là do Hoa Uy phái tới hắn cũng nói cho Thi Minh Cương biết, có thể thấy mình tin tưởng ông ta đến nhường nào, hoàn toàn không ngờ lại như vậy!
Ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào có vẻ rất bình tĩnh, hắn cũng không thèm để ý đến thái độ của Thi Minh Cương, chỉ là có chút tiếc nuối, hắn lăn lộn trên chốn quan trường này rốt cuộc vẫn là để tình cảm lấn át nhiều.
Diệp Trạch Đào lại thêm cảnh giác về mối quan hệ giữa người với người ở chốn quan trường này.
Nói thật là, ấn tượng đầu tiên mà Thi Minh Cương mang lại cho Diệp Trạch Đào rất tốt đẹp, ông ta vẫn luôn quan tâm và ủng hộ Diệp Trạch Đào, cũng luôn thể hiện ra bộ dạng thật sự muốn làm việc, tất cả đều khiến cho Diệp Trạch Đào tin tưởng Thi Minh Cương có thể trở thành vị lãnh đạo đáng tin cậy, nhưng cho đến bây giờ hắn mới phát hiện ra rằng chốn quan trường này đúng là rất phức tạp, Thi Minh Cương lại còn có một bộ mặt không ai ngờ đến như vậy!
Trong khi đang tiếc nuối, Diệp Trạch Đào ngồi trong xe và suy xét lại những gì được và mất trong thời gian làm quan, lần này xem như là lại cho mình thêm một bài học rồi.
Thi Minh Cương và Trần Đại Tường cũng không trở về thành phố, theo sự sắp xếp của Thi Minh Cương, cho Diệp Trạch Đào về thành phố trước.
- Bí thư Diệp, Phùng Nghiệp Triển đã đi đến tỉnh thành rồi!
Lý Duy vừa lái xe vừa nói.
Ừ!
Diệp Trạch Đào đáp một tiếng, cũng không quá để ý đến chuyện Phùng Nghiệp Triển.
Hiện tại xem ra, Phùng Nghiệp Triển tuy chỉ là một nhân vật rất nhỏ nhưng những người đứng sau lưng anh ta mới đúng là những kẻ tai to mặt lớn.
Lý Duy còn nói thêm:
- Nghe nói hai cô gái có mối quan hệ rất thân mật với anh ta lần này họ đã cùng nhau rời khỏi thành phố Cừ Dương. Ngoài ra, tôi cũng đã tìm hiểu được một chuyện, hai cô gái kia đang làm hộ chiếu.
Ồ!
Diệp Trạch Đào mắt đang nhắm nghiền liền mở to:
- Làm hộ chiếu sao?
- Đúng vậy!
Diệp Trạch Đào liền trầm tư.
Nếu đã như vậy liệu sẽ có chuyện gì xảy ra hay không?
Vốn dĩ việc làm hộ chiếu cũng không phải chuyện gì to tát. Hiện nay làn sóng người trong nước xuất ngoại cũng đang thịnh hành, chuyện này cũng không còn lạ lẫm gì nữa, nhưng trong điểm mấu chốt này, hai người con gái mà Phùng Nghiệp Triển tín nhiệm nhất lại cùng đi làm hộ chiếu. Việc này đúng là có chút khiến cho người ta suy nghĩ rồi.
Lẽ nào là do những động thái từ cấp trên đã khiến cho một số người chú ý?
Lấy điện thoại di dộng ra, Diệp Trạch Đào bấm số Phương Khởi Hùng, kể lại chuyện này.
Phương Khởi Hùng nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, liệu có phải là muốn trốn ra nước ngoài không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Chú ý chặt chẽ đến chuyện này!
Đã trò chuyện với Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào biết rằng trung ương có lẽ đã có một vài sự điều chỉnh đối với Phùng Sang Dương, lẽ nào Phùng Nghiệp Triển cũng muốn tháo chạy rồi sao?
Trước tiên cứ quan sát một chút rồi tính tiếp đi!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể như vậy.
Đúng lúc này, Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại mẹ gọi tới.
Bình thường bố mẹ hắn đều gọi điện thoại vào buổi tối, hôm nay lại gọi đến vào giữa ban ngày như thế này, điều này cũng khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy khó hiểu.
- Mẹ, bố mẹ đã về Thảo Hải rồi à?
Mấy ngày trước mẹ hắn gọi điện thoại, hai người già nói là muốn về Thảo Hải xem thế nào.
Diệp Trạch Đào cũng biết từ sau khi mẹ mình biết Vệ Vũ Hinh sinh con cho hắn thì cũng không thể không cưng chiều, lần này bố mẹ hắn cũng lưu lại mấy ngày ở Vệ gia.
Từ khoảng thời gian này trở đi, bố mẹ cũng đã du ngoạn đến rất nhiều quốc gia. Có lẽ cũng đã mệt mỏi rồi.
- Trạch Đào, bố mẹ về Thảo Hải mới biết được một chuyện, con xem con nhỏ Gia Anh tốt như vậy mà sao lại chết rồi?
Tôn Trí Phương nói xong vô cùng thương tâm, từng lời nói ra cũng vô cùng yếu ớt.
- Sao cơ?
Diệp Trạch Đào cả kinh liền thất thanh hỏi.
Lần trước hắn vẫn còn gặp Điền Gia Anh, không hiểu sao đến nay đã chết rồi, điều này khiến cho Diệp Trạch Đào không khỏi giật mình.
- Mẹ và bố con mới từ nhà họ Điền về, bố con tâm tình cũng không được tốt, ôi chao, nếu lúc ấy không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì Gia Anh đã được gả cho con rồi đấy, thật đáng tiếc. Đứa bé ngoan như vậy, nói đi là đi rồi!
Tôn Trí Phương vẫn luôn xem Điền Gia Anh là một đứa trẻ, cũng rất hy vọng Điền Gia Anh có thể làm con dâu của bà, cái chết của Điền Gia Anh khiến bà vô cùng đau lòng.
Diệp Trạch Đào cũng bất chấp Điền Gia Anh là người như thế nào, cũng không nghĩ đến việc cô ta đã từng bán đứng mình ra sao, Diệp Trạch Đào chỉ thấy giật mình về cái chết của cô ta.
- Cô ấy sao lại chết?
Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này nhất định còn có nội tình gì đó.
- Nghe nói là chết vì trúng độc khí than!
Diệp Trạch Đào lại cau mày, chuyện này sao có thể xảy ra chứ?
- Là pháp y giám định sao?
Khi hỏi ra câu này, Diệp Trạch Đào biết rằng mình đã hỏi một câu hỏi ngốc nghếch, nếu như có một số người muốn giết Điền Gia Anh sao lại không xử lý việc này cho gọn gàng, hỏi rồi cũng như không hỏi.
- Chú Điền con đã đi vào thành phố rồi, phía cảnh sát đã xác nhận, là do con bé làm không cẩn thận, lại thêm không chú ý nên mới ra đi như vậy!
- Ở trong phòng cho thuê sao?
- Đúng vậy, con bé Gia Anh này cũng thật là, đã tới thủ đô rồi vậy mà lại thuê nhà ở ngoại thành, thật đáng thương!
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mà bọn người Dương Quân làm, tâm tình Diệp Trạch Đào cũng có chút nặng nề, hắn cảm thấy việc này có thể là trách nhiệm của chính bản thân hắn rồi!
Bọn Dương Quân đúng là đã giúp mình trút giận, nhưng kết quả lại thành ra là hại Điền Gia Anh, có lẽ là do phát bệnh nên kết quả làm cho cô ta mất đi tính mạng.
Diệp Trạch Đào có chút khẳng định, chuyện chắc hẳn là như vậy rồi!
- Trạch Đào, con ở một mình bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn nhé!
Mẹ hắn nói rất nhiều lời rồi mới cúp điện thoại.
Cầm di động, tâm tình Diệp Trạch Đào rất không vui, Điền Gia Anh đột nhiên chết đi, việc này tuy không phải chuyện của hắn nhưng cũng có một chút liên quan đến hắn.
Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh Điền Gia Anh, hắn chứng kiến Điền Gia Anh từ khi còn là một thiếu nữ cho đến lúc mất đi, cảm giác này đúng là rất không vui.
Khi xe đi đến thành phố, tâm tình Diệp Trạch Đào vẫn đang rất khó chịu, liền đi vào căn phòng nhỏ của hắn trong thành phố.
Ngồi trong phòng, Diệp Trạch Đào phải mất một lúc mới hồi phục lại.
Cầm đi động lên, Diệp Trạch Đào liền bấm điện thoại gọi cho Dương Quân nói:
- Điền Gia Anh chết rồi, anh biết chưa?
- Biết rồi!
Dương Quân rõ ràng vô cùng bình tĩnh, trực tiếp trả lời.
- Một sinh mạng mới đó mà đã không còn nữa rồi!
- Con người sinh ra rồi cũng chết đi, mỗi người khi làm bất cứ việc cũng cần phải chịu trách nhiệm về hành vi đó của mình, Điền Gia Anh đáng chết lắm!
Dương Quân nói vô cùng rõ ràng.
Vốn dĩ hắn muốn nói Dương Quân đôi chút, nhưng nghe được lời này, Diệp Trạch Đào liền nổi giận, trầm giọng nói:
- Một cô gái yếu ớt như cô ta cũng có thứ để cô ta theo đuổi, đứng trên góc độ của bản thân cô ấy thì cô ấy cũng không hề sai!
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi biết anh buồn, tôi cũng rất buồn, nhưng mà đó là cô ta tự làm tự chịu!
- Anh!
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh bây giờ không chỉ có một mình nữa, còn có rất nhiều người đi theo anh, cũng có nhiều người cần anh bảo vệ, có rất nhiều người cần anh giúp đỡ, anh quyết không thể xảy ra chuyện gì được! Bất kể là ai muốn chống lại anh sẽ đều phải trả giá!
Lời nói của Dương Quân vô cùng kiên định, cho dù có ai muốn làm hại đến Diệp Trạch Đào, hắn sẽ liều chết xông lên bảo vệ Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nén lòng lại, không thể không nói là lời nói của Dương Quân rất đúng, từ khi Điền Gia Anh đi theo mấy người đó còn bôi nhọ thanh danh của hắn, chính cô ta đã tự chọn con đường của mình nên căn bản không thể trách ai cả.
- Quân tử, nếu nhà cô ta có gì khó khăn cậu hãy chiếu cố giúp đỡ đôi chút!
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh cũng nên bảo trọng đó!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể làm chút chuyện như vậy cho bản thân thấy yên tâm hơn đôi chút.
Đối với Dương Quân, Diệp Trạch Đào vẫn có thể cảm thấy được sự trung thành của anh ta dành cho mình.
Thật không ngờ con người mà mình đã từng giúp đỡ này lại trung thành đối với mình như vậy!
Bởi vì chuyện của Thi Minh Cương mà phải chịu sự ảnh hưởng, và cũng bởi vì sợ quân lính mà không thể hóa giải việc gì.
Gọi cú điện thoại này, Diệp Trạch Đào trong lòng vẫn đang không được tốt cho lắm, có thể nói Điền Gia Anh là người đầu tiên vì mình mà chết, sau này, cùng với việc chức vị của mình không ngừng thăng tiến, Diệp Trạch Đào không biết còn có bao nhiêu người vì mình mà chết nữa.
Địa vị không ngừng được thăng tiến, không lẽ sẽ dẫn tới kết cục từng sinh mạng ra đi một sao?
Từ nhà đi ra, bên ngoài trời đã có tuyết rơi, đang mặc một chiếc áo khoác, Diệp Trạch Đào đi bộ trên đường, hắn cần khí trời băng tuyết này làm cho bản thân được nhẹ nhõm đôi chút.
Khi đi lên phố, Diệp Trạch Đào liền nhìn đến có một vài đứa trẻ vui vẻ trượt tuyết, trời lạnh như vậy mà chúng lại chơi vô cùng vui vẻ.
Dưới chân bỗng rung động, một loạt dấu chân đi ra ngoài.
Lúc này, một thiếu phụ dẫn một đứa bé đi tới.
Lúc đó bất chợt Diệp Trạch Đào liền nhìn thiếu phụ kia vừa trượt cả người gục trên mặt đất, đứa bé mà cô ta dắt theo cũng ngã xuống.
Đứa bé òa khóc.
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng nhiên chấn động, lời nói khi nãy của Dương Quân bỗng vang lên trong đầu Diệp Trạch Đào, bây giờ hắn đã không còn đơn độc nữa, sau lưng hắn còn có không biết bao nhiêu người đi theo nữa, nếu như hắn ngã xuống thì cả nhóm người đi theo sau cũng sẽ ngã xuống, những gì Dương Quân đã làm cũng không hề sai lầm.
Mặc dù bây giờ thế lực của hắn vẫn còn mỏng và yếu, những người đi theo hắn cấp bậc cũng không cao, thế nhưng phía sau hắn cũng có rất nhiều người, đúng như lời nói của Dương Quân, giữa hắn và những người đó đã dần hình thành nên mối quan hệ lợi ích, có quá nhiều người không muốn nhìn thấy hắn ngã xuống.
Bọn Phùng Sang Dương có lẽ cũng giống như vậy!
Tất cả mọi người nói lòng hắn không cứng rắn, xem ra đúng là như vậy thật!
Người thiếu phụ kia bò lên, lại đỡ đứa con đứng dậy, hai mẹ con đi tiếp, Diệp Trạch Đào hít sâu một hơi.
Một luồng khí nóng từ miệng hắn phả ra.
Xoay người lại, Diệp Trạch Đào lại quay về con đường cũ.
Nghĩ đến sự thay đổi của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào thở dài, hắn đã nhìn lầm Thi Minh Cương rồi, nhớ ngày ấy, ngay cả chuyện vệ sĩ của hắn là do Hoa Uy phái tới hắn cũng nói cho Thi Minh Cương biết, có thể thấy mình tin tưởng ông ta đến nhường nào, hoàn toàn không ngờ lại như vậy!
Ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào có vẻ rất bình tĩnh, hắn cũng không thèm để ý đến thái độ của Thi Minh Cương, chỉ là có chút tiếc nuối, hắn lăn lộn trên chốn quan trường này rốt cuộc vẫn là để tình cảm lấn át nhiều.
Diệp Trạch Đào lại thêm cảnh giác về mối quan hệ giữa người với người ở chốn quan trường này.
Nói thật là, ấn tượng đầu tiên mà Thi Minh Cương mang lại cho Diệp Trạch Đào rất tốt đẹp, ông ta vẫn luôn quan tâm và ủng hộ Diệp Trạch Đào, cũng luôn thể hiện ra bộ dạng thật sự muốn làm việc, tất cả đều khiến cho Diệp Trạch Đào tin tưởng Thi Minh Cương có thể trở thành vị lãnh đạo đáng tin cậy, nhưng cho đến bây giờ hắn mới phát hiện ra rằng chốn quan trường này đúng là rất phức tạp, Thi Minh Cương lại còn có một bộ mặt không ai ngờ đến như vậy!
Trong khi đang tiếc nuối, Diệp Trạch Đào ngồi trong xe và suy xét lại những gì được và mất trong thời gian làm quan, lần này xem như là lại cho mình thêm một bài học rồi.
Thi Minh Cương và Trần Đại Tường cũng không trở về thành phố, theo sự sắp xếp của Thi Minh Cương, cho Diệp Trạch Đào về thành phố trước.
- Bí thư Diệp, Phùng Nghiệp Triển đã đi đến tỉnh thành rồi!
Lý Duy vừa lái xe vừa nói.
Ừ!
Diệp Trạch Đào đáp một tiếng, cũng không quá để ý đến chuyện Phùng Nghiệp Triển.
Hiện tại xem ra, Phùng Nghiệp Triển tuy chỉ là một nhân vật rất nhỏ nhưng những người đứng sau lưng anh ta mới đúng là những kẻ tai to mặt lớn.
Lý Duy còn nói thêm:
- Nghe nói hai cô gái có mối quan hệ rất thân mật với anh ta lần này họ đã cùng nhau rời khỏi thành phố Cừ Dương. Ngoài ra, tôi cũng đã tìm hiểu được một chuyện, hai cô gái kia đang làm hộ chiếu.
Ồ!
Diệp Trạch Đào mắt đang nhắm nghiền liền mở to:
- Làm hộ chiếu sao?
- Đúng vậy!
Diệp Trạch Đào liền trầm tư.
Nếu đã như vậy liệu sẽ có chuyện gì xảy ra hay không?
Vốn dĩ việc làm hộ chiếu cũng không phải chuyện gì to tát. Hiện nay làn sóng người trong nước xuất ngoại cũng đang thịnh hành, chuyện này cũng không còn lạ lẫm gì nữa, nhưng trong điểm mấu chốt này, hai người con gái mà Phùng Nghiệp Triển tín nhiệm nhất lại cùng đi làm hộ chiếu. Việc này đúng là có chút khiến cho người ta suy nghĩ rồi.
Lẽ nào là do những động thái từ cấp trên đã khiến cho một số người chú ý?
Lấy điện thoại di dộng ra, Diệp Trạch Đào bấm số Phương Khởi Hùng, kể lại chuyện này.
Phương Khởi Hùng nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, liệu có phải là muốn trốn ra nước ngoài không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Chú ý chặt chẽ đến chuyện này!
Đã trò chuyện với Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào biết rằng trung ương có lẽ đã có một vài sự điều chỉnh đối với Phùng Sang Dương, lẽ nào Phùng Nghiệp Triển cũng muốn tháo chạy rồi sao?
Trước tiên cứ quan sát một chút rồi tính tiếp đi!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể như vậy.
Đúng lúc này, Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại mẹ gọi tới.
Bình thường bố mẹ hắn đều gọi điện thoại vào buổi tối, hôm nay lại gọi đến vào giữa ban ngày như thế này, điều này cũng khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy khó hiểu.
- Mẹ, bố mẹ đã về Thảo Hải rồi à?
Mấy ngày trước mẹ hắn gọi điện thoại, hai người già nói là muốn về Thảo Hải xem thế nào.
Diệp Trạch Đào cũng biết từ sau khi mẹ mình biết Vệ Vũ Hinh sinh con cho hắn thì cũng không thể không cưng chiều, lần này bố mẹ hắn cũng lưu lại mấy ngày ở Vệ gia.
Từ khoảng thời gian này trở đi, bố mẹ cũng đã du ngoạn đến rất nhiều quốc gia. Có lẽ cũng đã mệt mỏi rồi.
- Trạch Đào, bố mẹ về Thảo Hải mới biết được một chuyện, con xem con nhỏ Gia Anh tốt như vậy mà sao lại chết rồi?
Tôn Trí Phương nói xong vô cùng thương tâm, từng lời nói ra cũng vô cùng yếu ớt.
- Sao cơ?
Diệp Trạch Đào cả kinh liền thất thanh hỏi.
Lần trước hắn vẫn còn gặp Điền Gia Anh, không hiểu sao đến nay đã chết rồi, điều này khiến cho Diệp Trạch Đào không khỏi giật mình.
- Mẹ và bố con mới từ nhà họ Điền về, bố con tâm tình cũng không được tốt, ôi chao, nếu lúc ấy không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì Gia Anh đã được gả cho con rồi đấy, thật đáng tiếc. Đứa bé ngoan như vậy, nói đi là đi rồi!
Tôn Trí Phương vẫn luôn xem Điền Gia Anh là một đứa trẻ, cũng rất hy vọng Điền Gia Anh có thể làm con dâu của bà, cái chết của Điền Gia Anh khiến bà vô cùng đau lòng.
Diệp Trạch Đào cũng bất chấp Điền Gia Anh là người như thế nào, cũng không nghĩ đến việc cô ta đã từng bán đứng mình ra sao, Diệp Trạch Đào chỉ thấy giật mình về cái chết của cô ta.
- Cô ấy sao lại chết?
Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này nhất định còn có nội tình gì đó.
- Nghe nói là chết vì trúng độc khí than!
Diệp Trạch Đào lại cau mày, chuyện này sao có thể xảy ra chứ?
- Là pháp y giám định sao?
Khi hỏi ra câu này, Diệp Trạch Đào biết rằng mình đã hỏi một câu hỏi ngốc nghếch, nếu như có một số người muốn giết Điền Gia Anh sao lại không xử lý việc này cho gọn gàng, hỏi rồi cũng như không hỏi.
- Chú Điền con đã đi vào thành phố rồi, phía cảnh sát đã xác nhận, là do con bé làm không cẩn thận, lại thêm không chú ý nên mới ra đi như vậy!
- Ở trong phòng cho thuê sao?
- Đúng vậy, con bé Gia Anh này cũng thật là, đã tới thủ đô rồi vậy mà lại thuê nhà ở ngoại thành, thật đáng thương!
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mà bọn người Dương Quân làm, tâm tình Diệp Trạch Đào cũng có chút nặng nề, hắn cảm thấy việc này có thể là trách nhiệm của chính bản thân hắn rồi!
Bọn Dương Quân đúng là đã giúp mình trút giận, nhưng kết quả lại thành ra là hại Điền Gia Anh, có lẽ là do phát bệnh nên kết quả làm cho cô ta mất đi tính mạng.
Diệp Trạch Đào có chút khẳng định, chuyện chắc hẳn là như vậy rồi!
- Trạch Đào, con ở một mình bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn nhé!
Mẹ hắn nói rất nhiều lời rồi mới cúp điện thoại.
Cầm di động, tâm tình Diệp Trạch Đào rất không vui, Điền Gia Anh đột nhiên chết đi, việc này tuy không phải chuyện của hắn nhưng cũng có một chút liên quan đến hắn.
Trước mắt hắn hiện lên hình ảnh Điền Gia Anh, hắn chứng kiến Điền Gia Anh từ khi còn là một thiếu nữ cho đến lúc mất đi, cảm giác này đúng là rất không vui.
Khi xe đi đến thành phố, tâm tình Diệp Trạch Đào vẫn đang rất khó chịu, liền đi vào căn phòng nhỏ của hắn trong thành phố.
Ngồi trong phòng, Diệp Trạch Đào phải mất một lúc mới hồi phục lại.
Cầm đi động lên, Diệp Trạch Đào liền bấm điện thoại gọi cho Dương Quân nói:
- Điền Gia Anh chết rồi, anh biết chưa?
- Biết rồi!
Dương Quân rõ ràng vô cùng bình tĩnh, trực tiếp trả lời.
- Một sinh mạng mới đó mà đã không còn nữa rồi!
- Con người sinh ra rồi cũng chết đi, mỗi người khi làm bất cứ việc cũng cần phải chịu trách nhiệm về hành vi đó của mình, Điền Gia Anh đáng chết lắm!
Dương Quân nói vô cùng rõ ràng.
Vốn dĩ hắn muốn nói Dương Quân đôi chút, nhưng nghe được lời này, Diệp Trạch Đào liền nổi giận, trầm giọng nói:
- Một cô gái yếu ớt như cô ta cũng có thứ để cô ta theo đuổi, đứng trên góc độ của bản thân cô ấy thì cô ấy cũng không hề sai!
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi biết anh buồn, tôi cũng rất buồn, nhưng mà đó là cô ta tự làm tự chịu!
- Anh!
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh bây giờ không chỉ có một mình nữa, còn có rất nhiều người đi theo anh, cũng có nhiều người cần anh bảo vệ, có rất nhiều người cần anh giúp đỡ, anh quyết không thể xảy ra chuyện gì được! Bất kể là ai muốn chống lại anh sẽ đều phải trả giá!
Lời nói của Dương Quân vô cùng kiên định, cho dù có ai muốn làm hại đến Diệp Trạch Đào, hắn sẽ liều chết xông lên bảo vệ Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nén lòng lại, không thể không nói là lời nói của Dương Quân rất đúng, từ khi Điền Gia Anh đi theo mấy người đó còn bôi nhọ thanh danh của hắn, chính cô ta đã tự chọn con đường của mình nên căn bản không thể trách ai cả.
- Quân tử, nếu nhà cô ta có gì khó khăn cậu hãy chiếu cố giúp đỡ đôi chút!
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh cũng nên bảo trọng đó!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể làm chút chuyện như vậy cho bản thân thấy yên tâm hơn đôi chút.
Đối với Dương Quân, Diệp Trạch Đào vẫn có thể cảm thấy được sự trung thành của anh ta dành cho mình.
Thật không ngờ con người mà mình đã từng giúp đỡ này lại trung thành đối với mình như vậy!
Bởi vì chuyện của Thi Minh Cương mà phải chịu sự ảnh hưởng, và cũng bởi vì sợ quân lính mà không thể hóa giải việc gì.
Gọi cú điện thoại này, Diệp Trạch Đào trong lòng vẫn đang không được tốt cho lắm, có thể nói Điền Gia Anh là người đầu tiên vì mình mà chết, sau này, cùng với việc chức vị của mình không ngừng thăng tiến, Diệp Trạch Đào không biết còn có bao nhiêu người vì mình mà chết nữa.
Địa vị không ngừng được thăng tiến, không lẽ sẽ dẫn tới kết cục từng sinh mạng ra đi một sao?
Từ nhà đi ra, bên ngoài trời đã có tuyết rơi, đang mặc một chiếc áo khoác, Diệp Trạch Đào đi bộ trên đường, hắn cần khí trời băng tuyết này làm cho bản thân được nhẹ nhõm đôi chút.
Khi đi lên phố, Diệp Trạch Đào liền nhìn đến có một vài đứa trẻ vui vẻ trượt tuyết, trời lạnh như vậy mà chúng lại chơi vô cùng vui vẻ.
Dưới chân bỗng rung động, một loạt dấu chân đi ra ngoài.
Lúc này, một thiếu phụ dẫn một đứa bé đi tới.
Lúc đó bất chợt Diệp Trạch Đào liền nhìn thiếu phụ kia vừa trượt cả người gục trên mặt đất, đứa bé mà cô ta dắt theo cũng ngã xuống.
Đứa bé òa khóc.
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng nhiên chấn động, lời nói khi nãy của Dương Quân bỗng vang lên trong đầu Diệp Trạch Đào, bây giờ hắn đã không còn đơn độc nữa, sau lưng hắn còn có không biết bao nhiêu người đi theo nữa, nếu như hắn ngã xuống thì cả nhóm người đi theo sau cũng sẽ ngã xuống, những gì Dương Quân đã làm cũng không hề sai lầm.
Mặc dù bây giờ thế lực của hắn vẫn còn mỏng và yếu, những người đi theo hắn cấp bậc cũng không cao, thế nhưng phía sau hắn cũng có rất nhiều người, đúng như lời nói của Dương Quân, giữa hắn và những người đó đã dần hình thành nên mối quan hệ lợi ích, có quá nhiều người không muốn nhìn thấy hắn ngã xuống.
Bọn Phùng Sang Dương có lẽ cũng giống như vậy!
Tất cả mọi người nói lòng hắn không cứng rắn, xem ra đúng là như vậy thật!
Người thiếu phụ kia bò lên, lại đỡ đứa con đứng dậy, hai mẹ con đi tiếp, Diệp Trạch Đào hít sâu một hơi.
Một luồng khí nóng từ miệng hắn phả ra.
Xoay người lại, Diệp Trạch Đào lại quay về con đường cũ.
/1075
|