Bí thư Thi, người mới tới chính là thư ký của Phó Chủ tịch thành phố đã đưa ra tin tức khi đang ngồi trong chiếc xe ô tô nhỏ, Bí thư Thành uỷ thành phố Hải Đông Phương Quốc Quân là cha của Phó Chủ tịch thành phố Phương.
Thư ký Chu Triều Dương bước vào đun một chút nước ấm, vừa thu dọn cái bàn của Thi Minh Cương vừa tiện thể nói.
Đang xem tài liệu thì Thi Minh Cương ngẩng đầu lên, ông ta nhẹ nhàng gõ cây bút máy xuống bàn học.
Chu Triều Dương biết đây chính là vấn đề mà Bí thư Thi đang tự hỏi, sau khi nói chuyện này với Thi Minh Cương, anh ta biết mình không thể nhiều lời nữa nên lẳng lặng mà bước ra.
Nghe thấy âm thanh cánh cửa đóng lại, lúc này Thi Minh Cương mới dựa thân mình vào chiếc ghế to.
Thi Minh Cương xúc động mà chửi thề, đây chính là yêu sách, đây hoàn toàn do Phương Siêu Minh cố ý để cho thư ký của anh ta nói ra. Tiểu Xa Ban là nơi nào, chính là nơi truyền bá lời đồn, đây chính là lúc Phương Siêu Minh muốn dùng thân phận của mình để thu nạp nhân viên!
Vừa mới đến thành phố Cừ Dương, mông còn chưa ngồi nóng chỗ thì đã bắt đầu gây chuyện, điều này khiến cho Thi Minh Cương hoàn toàn cảnh giác với Phương Siêu Minh.
Tình hình ở thành phố Cừ Dương đúng là khiến cho Thi Minh Cương đau đầu, vừa nghĩ đến những người trong bộ máy chính quyền thì Thi Minh Cương liền cảm thấy đau khổ đến không chịu nổi, Trần Đại Tường là người đến đầu tiên, ai cũng nói ông ta là người thân của Vi Hoành Thạch, như vậy tốt rồi, một Uỷ viên thường vụ Thành uỷ không hiểu sao lại bị kéo đi rồi, gần đây vẫn đang hoạt động rất mạnh.
Một Trần Đại Tường đến, cho dù đã dụ đi được một Uỷ viên thườn vụ, Thi Minh Cương cũng không phải là quá lo lắng, cho dù Vi Hoành Thạch hùng mạnh trở lại thì tay của ông ta cũng không thể duỗi đến được tỉnh Tây Giang, phía sau mình cũng có hậu thuẫn, đây cũng không cho là vấn đề quá lớn.
Nhưng hiện giờ biến hoá đến mức rất lớn rồi, cha của Phương Siêu Minh chính là Uỷ viên Bộ Chính trị, Phương Siêu Minh thì mờ mịt không công khai chuyện này. Mục đích là gì. Người có mắt cũng nhìn thấy tiểu tử này muốn tranh quyền!
Xoa nhẹ một hồi huyệt thái dương, gần đây Thi Minh Cương ngủ cũng không được ngon. Mỗi ngày đều phải suy nghĩ vấn đề mà những người này gây ra.
Hiện tại trong tay Trần Đại Tường đang nắm giữ hai tấm phiếu, chắc chắn Phương Siêu Minh sẽ liên kết với Trần Đại Tường, cứ như vậy, có sự tồn tại của ba phiếu bọn họ. Nếu bọn họ kéo thêm được mấy phiếu nữa thì Trần Đại Tường sẽ là đối thủ mạnh nhất của mình, đây là chuyện Thi Minh Cương không hi vọng thấy.
Lại nghĩ đến trong tay ông ta đã có ba tấm phiếu, trước đó thì cố gắng tranh thủ sự ủng hộ của hai ba phiếu, bây giờ cục diện đang thay đổi, phiếu của Phi Thiết Can khẳng định phát sinh biến hóa.
Nếu tất cả mọi người đều biết bối cảnh của Phương Siêu Minh, ai lại đi đắc tội với Phương Quốc Quân?
Nghĩ đến đây, Thi Minh Cương phát hiện mình không còn khả năng nắm toàn thành phố trong tay.
May mà có Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào nghe theo mình. Nhìn tình hình của các Uỷ viên thường vụ, cũng là bạn bè tốt với Diệp Trạch Đào. Coi như là kéo về hai phiếu. Cho dù Lỗ Tái Minh không bỏ phiếu ủng hộ nhưng chắc cũng không phản đối.
Bây giờ đối với Thi Minh Cương mà nói Diệp Trạch Đào trở nên quan trọng hẳn lên.
Nhất định phải giữ chặt Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào này cũng là một người có bối cảnh rất mạnh!
Thi Minh Cương chưa từng để ý Diệp Trạch Đào đến như vậy.
Trong lúc đang suy nghĩ, Thi Minh Cương chợt nghe có tiếng gõ cửa.
Hô một tiếng rồi đi vào, thư ký Chu Triều Dương bước lại nói:
- Bí thư Thi, Chủ tịch thành phố Diệp đến.
- Mau mời vào.
Sắc mặt của Thi Minh Cương dừng một chút, vừa rồi Chu Triều Dương đã cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, điều không vui lập tức tan biến.
Khi nói chuyện thậm chí Thi Minh Cương còn đang ngồi từ trên ghế đứng dậy.
Điều này trước kia chưa từng có, cho dù Thi Minh Cương có coi trọng Diệp Trạch Đào thì cũng đứng dậy.
Chu Triều Dương thấy hành động của Thi Minh Cương, bỗng giật mình, đây là hành vi khó thấy ở bí thư Thi, xem ra Diệp Trạch Đào rất được bí thư Thi coi trọng.
Sau khi Diệp Trạch Đào sắp xếp xong công việc ở huyện, đến chỗ của Thi Minh Cương xin nghỉ để đến chỗ Khâu Nghênh Thụ báo danh.
- Bí thư Thi khoẻ chứ!
Diệp Trạch Đào thấy không ngờ Thi Minh Cương lại thay đổi tình trạng trước kia, đứng dậy, trước tiên Diệp Trạch Đào lên tiếng chào hỏi.
Trên mặt Thi Minh Cương lộ ra tươi cười, từ sau cái bàn bước lên, bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, công việc trong huyện đã được thu xếp xong rồi sao?
- Đã sắp xếp xong cả rồi, tôi đến để xin bí thư Thi cho nghỉ phép.
- Ha ha, đây là sự sắp đặt ở Tỉnh, cậu trực tiếp đến nơi là được, công việc hai bên, trọng trách của cậu không nhẹ đâu!
- Bí thư Thi, anh cũng biết, những chuyện kia tôi cũng đâu có biết, có qua đó cũng chỉ đủ trợ giúp mà thôi.
Thi Minh Cương cũng không biết Khâu Nghênh Tùng vì sao lại lôi kéo Diệp Trạch Đào qua đó, chỉ biết là Khâu Nghênh Thụ rất tín nhiệm Diệp Trạch Đào mà thôi, mời Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Hai người vừa hàn huyên thì điện thoại trên bàn của Thi Minh Cương reo lên.
- Tôi đi nhận điện thoại, cậu hút thuốc trước đi.
Thi Minh Cương đứng dậy ngồi lên ghế ông chủ, lúc này mới cầm điện thoại lên nghe.
Vừa nghe được giọng nói bên kia Thi Minh cương liền cung kính nói:
- Bí thư Bách, tôi là Thi Minh Cương.
Diệp Trạch Đào vừa lấy ra điếu thuốc thì nghe thấy câu trả lời của Thi Minh Cương, khi nghe thấy là bí thư Bách, liền nghĩ tới Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh không phải là Bách Trúc Sinh ấy ư, chẳng lẽ là Bách Trúc Sinh gọi tới.
Lúc này nghe thấy Thi Minh Cương không ngừng đáp trả “Ừ”, lại nhìn sắc mặt của Thi Minh Cương thì thấy sắc mặt của Thi Minh Cương đã thay đổi, hình như có chút khó coi.
Gọi điện thoại xong, Thi Minh Cương ngồi đó một hồi không nói tiếng gì.
- Bí thư Thi đã xảy ra chuyện gì?
Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi Thi Minh Cương mới lên tiếng:
- Cậu cũng là Uỷ viên thường vụ nói cho cậu nghe cũng không sao, vừa rồi Bí thư Bách ở Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh gọi đến, Phó Bí thư thành phố Lỗ Xương Chí của chúng tôi đã xảy ra chuyện ở Đoạn Kiều, ở Tỉnh bắt ông ta phải đến Uỷ ban Kỷ luật giải thích tình hình.
Tuy rằng Diệp Trạch Đào cũng đoán trước được tình hình, nhưng sau khi chính tai nghe được chuyện này cũng giật mình.
- Bí thư Thi, vừa mới điều chỉnh bộ máy chính quyền lại xảy ra chuyện này!
Diệp Trạch Đào lo lắng chuyện này sẽ gây nên sóng gió.
Thi Minh Cương không phải là không nghĩ đến chuyện này, thành phố Cừ Dương luôn muốn làm ra một số thành tích, bộ máy mới được điều chỉnh liền xảy ra chuyện không may, đây chính là hành vi dằn mặt, ngoại trừ dằn mặt Thành uỷ, còn dằn mặt Ban tổ chức Tỉnh uỷ, lần này Hà Học Sinh đến thành phố Cừ Dương sắc mặt rất khó coi.
Hai người không có nói chuyện, Diệp Trạch Đào đã phân tích hậu quả khi Lỗ Xương Chí đi giải thích, trong tình huống thông thường nếu như không có chứng cứ, Tỉnh uỷ Kỷ luật cũng sẽ không để cho một Phó Bí thư Thành uỷ ra nói chuyện, lần này chắc chắn Lỗ Xương Chí khó có thể đi ra.
Khi Lỗ Xương Chí gặp chuyện chẳng may, thành phố Cừ Dương có thể cho là có liên quan đến một nhóm người không?
Nhưng mà rất nhanh Diệp Trạch Đào đã phủ định chuyện này, dù sao thời điểm Lỗ Xương Chí gặp chuyện không may cũng không phải là ở thành Cừ Dương, nên cũng sẽ không liên luỵ đến ai, mấu chốt chính là Lỗ Xương Chí gặp chuyện chẳng may sau khi ở thành phố.
- Bí thư Thi, chúng ta còn phải ứng phó một chút ở thành phố mới phải, tuy nhiên chúng ta cũng không nên hỏi chuyện này nhiều, trước tiên nên làm tốt công việc trong tay mình là được, công tác làm thí điểm ở huyện Lục Thương đang được triển khai, cũng đang trong thời kì phát triển mạnh, công tác tuyên truyền tất nhiên chiếm phần rất quan trọng, chuyện của Bộ trưởng rất nhiều, tôi muốn nhờ Bí thư Thi sắp xếp một chút, nhờ Phó trưởng ban thường trực đồng chí Lục Thành Trung giúp đỡ chỉ đạo công tác.
Những lời Diệp Trạch Đào nói làm cho Thi Minh Cương phải nhìn Diệp Trạch Đào.
Khi nghĩ đến lời nói của Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương lập tức nhận lấy lời nhắc nhở của Diệp Trạch Đào, trong lòng suy nghĩ thông suốt.
Đúng rồi!
Xem ra Lỗ Xương Chí không xong rồi, trước kia ba người Lỗ Xương Chí, Phàn Cao Thọ và Tần Lệ Quyên liên kết với nhau, lực lượng trong thành phố cũng rất mạnh, mình không khỏi phải cùng bọn họ trao đổi một ít gì đó, hiện tại Phàn Cao Thọ đi rồi, Lỗ Xương Chí đã xảy ra chuyện, chỉ còn lại Tần Lệ Quyên thôi, người phụ nữ này mình có thể lôi kéo qua đây không?
Nếu như có thể kéo Tần Lệ Quyên qua, không phải mình lại có thêm một phiếu?
Lúc này Diệp Trạch Đào quan sát vẻ mặt thay đổi của Thi Minh Cương, trong lòng khẽ động, liền nghĩ đến ý tưởng của Thi Minh Cương nên nói:
- Gần đây tôi có nghe các cán bộ cấp dưới bàn tán nhiều về Ban Tuyên giáo, nhưng không có chuyện gì phát sinh, hay là Cừ Dương muốn lấy việc ổn định làm trọng!
Thi Minh Cương khó hiểu nói:
- Bàn tán gì?
- Chuyện này tôi không có căn cứ cũng không tiện nói, chỉ có điều có đồng chí phản ánh nói có nhiều đồng chí ở vào chỗ bất động sản đó, nhưng mà lời đồn bây giờ rất nhiều, tôi thấy tư tưởng cũng phải mạnh chút mới được.
Thi Minh Cương gật đầu nói:
- Cậu nói không sai, nên tăng cường chuyện này chút thôi.
Bị Diệp Trạch Đào nói thế, Thi Minh Cương cảm thấy có thể hiểu biết về chút tình huống của Tần Lệ Quyên, đừng tranh thủ tới đây để rồi đốt cháy bản thân.
- Như vậy đi, nhờ đồng chí Lục Thành Trung giúp các cậu chỉ đạo chút, trong phương diện này anh ta vẫn có kinh nghiệm hơn.
- Bí thư Thi, chuyện này, tôi thấy hay là đích thân anh sắp xếp tốt hơn, có chỉ thị của anh, bọn họ mới tận tâm tận lực!
Diệp Trạch Đào nói.
Thi Minh Cương cười cười nói:
- Đồng chí Lục Thành Trung vẫn là để ý đến chuyện này, được, chuyện này để tôi gọi điện cho bọn họ, chắc trọng tâm cũng chỉ vây quanh tình hình công tác làm thí điểm ở huyện Lục Thương.
- Có Bí thư Thi ủng hộ, công tác của chúng ta sẽ có bước triển khai tốt!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Sau khi Thi Minh Cương đứng lên tiễn Diệp Trạch Đào đi, liền ngồi đó suy nghĩ đến chuyện sau khi Lỗ Xương Chí gặp chuyện chẳng may.
Khi nghĩ đến chuyện Ban Tuyên giáo Thành uỷ, Diệp Trạch Đào nhắc nhở cũng rất đúng lúc, nếu Tần Lệ Quyên cũng gặp vấn đề thì chuyện này sẽ trở nên phức tạp.
- Triều Dương, cậu gọi điện thoại gọi đồng chí Lục Thành Trung ở Ban Tuyên giáo bảo đến đến.
Nói đến đây Thi Minh Cương suy nghĩ chút, nói thêm:
- Như vậy đi, kêu ông ta buổi tối đến phòng trà.
Trong lòng Chu Triều Dương khẽ động, vì sao Thi Minh Cương lại gọi Phó trưởng ban Tuyên giáo kia vào phòng trà yêu thích nhất của Thi Minh Cương, chẳng lẽ là phải trọng dụng Lục Thành Trung?
Thấy Chu Triều Dương đi ra ngoài, Thi Minh Cương suy nghĩ Tần Lệ Quyên luôn không đi chung đường với mình, thấy Lỗ Xương Chí suy sụp, rất có thể sẽ thấy lực lượng của Phương Siêu Minh lớn mạnh, và sẽ theo phía Phương Siêu Minh và Trần Đại Tường, đây là một nhân tố không xác định, nếu cô ta thật sự còn có vấn đề, vậy thì tìm một người có thể che chở cho cô ta, như vậy mới có lợi cho mình.
Thư ký Chu Triều Dương bước vào đun một chút nước ấm, vừa thu dọn cái bàn của Thi Minh Cương vừa tiện thể nói.
Đang xem tài liệu thì Thi Minh Cương ngẩng đầu lên, ông ta nhẹ nhàng gõ cây bút máy xuống bàn học.
Chu Triều Dương biết đây chính là vấn đề mà Bí thư Thi đang tự hỏi, sau khi nói chuyện này với Thi Minh Cương, anh ta biết mình không thể nhiều lời nữa nên lẳng lặng mà bước ra.
Nghe thấy âm thanh cánh cửa đóng lại, lúc này Thi Minh Cương mới dựa thân mình vào chiếc ghế to.
Thi Minh Cương xúc động mà chửi thề, đây chính là yêu sách, đây hoàn toàn do Phương Siêu Minh cố ý để cho thư ký của anh ta nói ra. Tiểu Xa Ban là nơi nào, chính là nơi truyền bá lời đồn, đây chính là lúc Phương Siêu Minh muốn dùng thân phận của mình để thu nạp nhân viên!
Vừa mới đến thành phố Cừ Dương, mông còn chưa ngồi nóng chỗ thì đã bắt đầu gây chuyện, điều này khiến cho Thi Minh Cương hoàn toàn cảnh giác với Phương Siêu Minh.
Tình hình ở thành phố Cừ Dương đúng là khiến cho Thi Minh Cương đau đầu, vừa nghĩ đến những người trong bộ máy chính quyền thì Thi Minh Cương liền cảm thấy đau khổ đến không chịu nổi, Trần Đại Tường là người đến đầu tiên, ai cũng nói ông ta là người thân của Vi Hoành Thạch, như vậy tốt rồi, một Uỷ viên thường vụ Thành uỷ không hiểu sao lại bị kéo đi rồi, gần đây vẫn đang hoạt động rất mạnh.
Một Trần Đại Tường đến, cho dù đã dụ đi được một Uỷ viên thườn vụ, Thi Minh Cương cũng không phải là quá lo lắng, cho dù Vi Hoành Thạch hùng mạnh trở lại thì tay của ông ta cũng không thể duỗi đến được tỉnh Tây Giang, phía sau mình cũng có hậu thuẫn, đây cũng không cho là vấn đề quá lớn.
Nhưng hiện giờ biến hoá đến mức rất lớn rồi, cha của Phương Siêu Minh chính là Uỷ viên Bộ Chính trị, Phương Siêu Minh thì mờ mịt không công khai chuyện này. Mục đích là gì. Người có mắt cũng nhìn thấy tiểu tử này muốn tranh quyền!
Xoa nhẹ một hồi huyệt thái dương, gần đây Thi Minh Cương ngủ cũng không được ngon. Mỗi ngày đều phải suy nghĩ vấn đề mà những người này gây ra.
Hiện tại trong tay Trần Đại Tường đang nắm giữ hai tấm phiếu, chắc chắn Phương Siêu Minh sẽ liên kết với Trần Đại Tường, cứ như vậy, có sự tồn tại của ba phiếu bọn họ. Nếu bọn họ kéo thêm được mấy phiếu nữa thì Trần Đại Tường sẽ là đối thủ mạnh nhất của mình, đây là chuyện Thi Minh Cương không hi vọng thấy.
Lại nghĩ đến trong tay ông ta đã có ba tấm phiếu, trước đó thì cố gắng tranh thủ sự ủng hộ của hai ba phiếu, bây giờ cục diện đang thay đổi, phiếu của Phi Thiết Can khẳng định phát sinh biến hóa.
Nếu tất cả mọi người đều biết bối cảnh của Phương Siêu Minh, ai lại đi đắc tội với Phương Quốc Quân?
Nghĩ đến đây, Thi Minh Cương phát hiện mình không còn khả năng nắm toàn thành phố trong tay.
May mà có Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào nghe theo mình. Nhìn tình hình của các Uỷ viên thường vụ, cũng là bạn bè tốt với Diệp Trạch Đào. Coi như là kéo về hai phiếu. Cho dù Lỗ Tái Minh không bỏ phiếu ủng hộ nhưng chắc cũng không phản đối.
Bây giờ đối với Thi Minh Cương mà nói Diệp Trạch Đào trở nên quan trọng hẳn lên.
Nhất định phải giữ chặt Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào này cũng là một người có bối cảnh rất mạnh!
Thi Minh Cương chưa từng để ý Diệp Trạch Đào đến như vậy.
Trong lúc đang suy nghĩ, Thi Minh Cương chợt nghe có tiếng gõ cửa.
Hô một tiếng rồi đi vào, thư ký Chu Triều Dương bước lại nói:
- Bí thư Thi, Chủ tịch thành phố Diệp đến.
- Mau mời vào.
Sắc mặt của Thi Minh Cương dừng một chút, vừa rồi Chu Triều Dương đã cắt đứt mạch suy nghĩ của mình, điều không vui lập tức tan biến.
Khi nói chuyện thậm chí Thi Minh Cương còn đang ngồi từ trên ghế đứng dậy.
Điều này trước kia chưa từng có, cho dù Thi Minh Cương có coi trọng Diệp Trạch Đào thì cũng đứng dậy.
Chu Triều Dương thấy hành động của Thi Minh Cương, bỗng giật mình, đây là hành vi khó thấy ở bí thư Thi, xem ra Diệp Trạch Đào rất được bí thư Thi coi trọng.
Sau khi Diệp Trạch Đào sắp xếp xong công việc ở huyện, đến chỗ của Thi Minh Cương xin nghỉ để đến chỗ Khâu Nghênh Thụ báo danh.
- Bí thư Thi khoẻ chứ!
Diệp Trạch Đào thấy không ngờ Thi Minh Cương lại thay đổi tình trạng trước kia, đứng dậy, trước tiên Diệp Trạch Đào lên tiếng chào hỏi.
Trên mặt Thi Minh Cương lộ ra tươi cười, từ sau cái bàn bước lên, bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, công việc trong huyện đã được thu xếp xong rồi sao?
- Đã sắp xếp xong cả rồi, tôi đến để xin bí thư Thi cho nghỉ phép.
- Ha ha, đây là sự sắp đặt ở Tỉnh, cậu trực tiếp đến nơi là được, công việc hai bên, trọng trách của cậu không nhẹ đâu!
- Bí thư Thi, anh cũng biết, những chuyện kia tôi cũng đâu có biết, có qua đó cũng chỉ đủ trợ giúp mà thôi.
Thi Minh Cương cũng không biết Khâu Nghênh Tùng vì sao lại lôi kéo Diệp Trạch Đào qua đó, chỉ biết là Khâu Nghênh Thụ rất tín nhiệm Diệp Trạch Đào mà thôi, mời Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Hai người vừa hàn huyên thì điện thoại trên bàn của Thi Minh Cương reo lên.
- Tôi đi nhận điện thoại, cậu hút thuốc trước đi.
Thi Minh Cương đứng dậy ngồi lên ghế ông chủ, lúc này mới cầm điện thoại lên nghe.
Vừa nghe được giọng nói bên kia Thi Minh cương liền cung kính nói:
- Bí thư Bách, tôi là Thi Minh Cương.
Diệp Trạch Đào vừa lấy ra điếu thuốc thì nghe thấy câu trả lời của Thi Minh Cương, khi nghe thấy là bí thư Bách, liền nghĩ tới Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh không phải là Bách Trúc Sinh ấy ư, chẳng lẽ là Bách Trúc Sinh gọi tới.
Lúc này nghe thấy Thi Minh Cương không ngừng đáp trả “Ừ”, lại nhìn sắc mặt của Thi Minh Cương thì thấy sắc mặt của Thi Minh Cương đã thay đổi, hình như có chút khó coi.
Gọi điện thoại xong, Thi Minh Cương ngồi đó một hồi không nói tiếng gì.
- Bí thư Thi đã xảy ra chuyện gì?
Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi Thi Minh Cương mới lên tiếng:
- Cậu cũng là Uỷ viên thường vụ nói cho cậu nghe cũng không sao, vừa rồi Bí thư Bách ở Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh gọi đến, Phó Bí thư thành phố Lỗ Xương Chí của chúng tôi đã xảy ra chuyện ở Đoạn Kiều, ở Tỉnh bắt ông ta phải đến Uỷ ban Kỷ luật giải thích tình hình.
Tuy rằng Diệp Trạch Đào cũng đoán trước được tình hình, nhưng sau khi chính tai nghe được chuyện này cũng giật mình.
- Bí thư Thi, vừa mới điều chỉnh bộ máy chính quyền lại xảy ra chuyện này!
Diệp Trạch Đào lo lắng chuyện này sẽ gây nên sóng gió.
Thi Minh Cương không phải là không nghĩ đến chuyện này, thành phố Cừ Dương luôn muốn làm ra một số thành tích, bộ máy mới được điều chỉnh liền xảy ra chuyện không may, đây chính là hành vi dằn mặt, ngoại trừ dằn mặt Thành uỷ, còn dằn mặt Ban tổ chức Tỉnh uỷ, lần này Hà Học Sinh đến thành phố Cừ Dương sắc mặt rất khó coi.
Hai người không có nói chuyện, Diệp Trạch Đào đã phân tích hậu quả khi Lỗ Xương Chí đi giải thích, trong tình huống thông thường nếu như không có chứng cứ, Tỉnh uỷ Kỷ luật cũng sẽ không để cho một Phó Bí thư Thành uỷ ra nói chuyện, lần này chắc chắn Lỗ Xương Chí khó có thể đi ra.
Khi Lỗ Xương Chí gặp chuyện chẳng may, thành phố Cừ Dương có thể cho là có liên quan đến một nhóm người không?
Nhưng mà rất nhanh Diệp Trạch Đào đã phủ định chuyện này, dù sao thời điểm Lỗ Xương Chí gặp chuyện không may cũng không phải là ở thành Cừ Dương, nên cũng sẽ không liên luỵ đến ai, mấu chốt chính là Lỗ Xương Chí gặp chuyện chẳng may sau khi ở thành phố.
- Bí thư Thi, chúng ta còn phải ứng phó một chút ở thành phố mới phải, tuy nhiên chúng ta cũng không nên hỏi chuyện này nhiều, trước tiên nên làm tốt công việc trong tay mình là được, công tác làm thí điểm ở huyện Lục Thương đang được triển khai, cũng đang trong thời kì phát triển mạnh, công tác tuyên truyền tất nhiên chiếm phần rất quan trọng, chuyện của Bộ trưởng rất nhiều, tôi muốn nhờ Bí thư Thi sắp xếp một chút, nhờ Phó trưởng ban thường trực đồng chí Lục Thành Trung giúp đỡ chỉ đạo công tác.
Những lời Diệp Trạch Đào nói làm cho Thi Minh Cương phải nhìn Diệp Trạch Đào.
Khi nghĩ đến lời nói của Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương lập tức nhận lấy lời nhắc nhở của Diệp Trạch Đào, trong lòng suy nghĩ thông suốt.
Đúng rồi!
Xem ra Lỗ Xương Chí không xong rồi, trước kia ba người Lỗ Xương Chí, Phàn Cao Thọ và Tần Lệ Quyên liên kết với nhau, lực lượng trong thành phố cũng rất mạnh, mình không khỏi phải cùng bọn họ trao đổi một ít gì đó, hiện tại Phàn Cao Thọ đi rồi, Lỗ Xương Chí đã xảy ra chuyện, chỉ còn lại Tần Lệ Quyên thôi, người phụ nữ này mình có thể lôi kéo qua đây không?
Nếu như có thể kéo Tần Lệ Quyên qua, không phải mình lại có thêm một phiếu?
Lúc này Diệp Trạch Đào quan sát vẻ mặt thay đổi của Thi Minh Cương, trong lòng khẽ động, liền nghĩ đến ý tưởng của Thi Minh Cương nên nói:
- Gần đây tôi có nghe các cán bộ cấp dưới bàn tán nhiều về Ban Tuyên giáo, nhưng không có chuyện gì phát sinh, hay là Cừ Dương muốn lấy việc ổn định làm trọng!
Thi Minh Cương khó hiểu nói:
- Bàn tán gì?
- Chuyện này tôi không có căn cứ cũng không tiện nói, chỉ có điều có đồng chí phản ánh nói có nhiều đồng chí ở vào chỗ bất động sản đó, nhưng mà lời đồn bây giờ rất nhiều, tôi thấy tư tưởng cũng phải mạnh chút mới được.
Thi Minh Cương gật đầu nói:
- Cậu nói không sai, nên tăng cường chuyện này chút thôi.
Bị Diệp Trạch Đào nói thế, Thi Minh Cương cảm thấy có thể hiểu biết về chút tình huống của Tần Lệ Quyên, đừng tranh thủ tới đây để rồi đốt cháy bản thân.
- Như vậy đi, nhờ đồng chí Lục Thành Trung giúp các cậu chỉ đạo chút, trong phương diện này anh ta vẫn có kinh nghiệm hơn.
- Bí thư Thi, chuyện này, tôi thấy hay là đích thân anh sắp xếp tốt hơn, có chỉ thị của anh, bọn họ mới tận tâm tận lực!
Diệp Trạch Đào nói.
Thi Minh Cương cười cười nói:
- Đồng chí Lục Thành Trung vẫn là để ý đến chuyện này, được, chuyện này để tôi gọi điện cho bọn họ, chắc trọng tâm cũng chỉ vây quanh tình hình công tác làm thí điểm ở huyện Lục Thương.
- Có Bí thư Thi ủng hộ, công tác của chúng ta sẽ có bước triển khai tốt!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Sau khi Thi Minh Cương đứng lên tiễn Diệp Trạch Đào đi, liền ngồi đó suy nghĩ đến chuyện sau khi Lỗ Xương Chí gặp chuyện chẳng may.
Khi nghĩ đến chuyện Ban Tuyên giáo Thành uỷ, Diệp Trạch Đào nhắc nhở cũng rất đúng lúc, nếu Tần Lệ Quyên cũng gặp vấn đề thì chuyện này sẽ trở nên phức tạp.
- Triều Dương, cậu gọi điện thoại gọi đồng chí Lục Thành Trung ở Ban Tuyên giáo bảo đến đến.
Nói đến đây Thi Minh Cương suy nghĩ chút, nói thêm:
- Như vậy đi, kêu ông ta buổi tối đến phòng trà.
Trong lòng Chu Triều Dương khẽ động, vì sao Thi Minh Cương lại gọi Phó trưởng ban Tuyên giáo kia vào phòng trà yêu thích nhất của Thi Minh Cương, chẳng lẽ là phải trọng dụng Lục Thành Trung?
Thấy Chu Triều Dương đi ra ngoài, Thi Minh Cương suy nghĩ Tần Lệ Quyên luôn không đi chung đường với mình, thấy Lỗ Xương Chí suy sụp, rất có thể sẽ thấy lực lượng của Phương Siêu Minh lớn mạnh, và sẽ theo phía Phương Siêu Minh và Trần Đại Tường, đây là một nhân tố không xác định, nếu cô ta thật sự còn có vấn đề, vậy thì tìm một người có thể che chở cho cô ta, như vậy mới có lợi cho mình.
/1075
|