Lúc đang ngồi ở nhà Hô Diên Ngạo Bác nói chuyện, thì điện thoại của Lưu Mộng Y gọi đến, Lưu Mộng Y nói:
- Anh Trạch Đào, hiện giờ em đang ở Anh, đang đàm phán một vụ làm ăn, không thể về thủ đô được, em đành phải cho tiểu Nhu đến đón anh.
Lần này Diệp Trạch Đào đến thủ đô là chuyện bất thình lình, đúng vào lúc Lưu Mộng Y đặt lịch trình đàm phán chuyện kinh doanh với một doanh nghiệp của Anh, nghe nói dự án này rất lớn, việc này lại không thể từ chối được, giọng nói của Lưu Mộng Y cũng có đôi chút tiếc nuối.
- Em lo chuyện của mình đi, lần này anh đến thủ đô thời gian cũng không được lâu, xong chuyện anh phải về ngay!
- Thầy cho điều xe đón anh à?
- Đúng vậy, hiện giờ anh đang ở chỗ cha nuôi, đang ngồi nói chuyện.
- Thế thì được, em bảo tiểu Nhu để chị ấy đến đón anh. Đến nhà rồi, thế nào cũng phải ở nhà em đấy, ba mẹ rất quan tâm đến chuyện này.
Diệp Trạch Đào đồng ý.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện điện thoại cùng Lưu Mộng Y, Triệu Hương Lăng nói:
- Mộng Y quả là một người con gái mạnh mẽ, làm kinh doanh lớn đến như vậy.
Hô Diên Ngạo Bác nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Người nhà một lãnh đạo đi làm kinh doanh, chuyện này sớm muộn sẽ trở thành mục tiêu để người khác công kích vào. Nếu con làm rất tốt nhưng giới truyền thông lại lộ ra việc người nhà con làm kinh doanh rất lớn thì danh dự của con chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, việc này con nên chú ý!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này con đã thương lượng qua với Mộng Y rồi, trước khi kết hôn cô ấy có thể làm kinh doanh, còn sau khi kết hôn xong thì dần dần làm ít đi, làm nhiều chuyện công ích!
- Như thế mới đúng, đương nhiên rồi, hiện giờ con cũng không cần quá lo lắng. Cấp bậc của con vẫn chưa đủ, cô ấy có làm lớn thì ngược lại đối với con lại chuyện hay. Người khác nhìn vào thấy cuộc sống của con cũng đôi chút khác người, cũng chỉ biết cho rằng vợ con kiếm được nhiều tiền. Nhưng khi con làm đến cấp tỉnh rồi thì nhất định phải chú ý. Vợ con làm kinh doanh có lớn nữa thì người khác cũng sẽ cho rằng là do con tạo điều kiện cho. Cái tiêu chuẩn thước đo này con nhất định phải chú ý.
Diệp Trạch Đào gật đầu đồng ý.
Nói chuyện một hồi thì Trịnh Tiểu Nhu đã gõ cửa bước vào, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang tiến lại tiếp đón, Trịnh Tiểu Nhu nói giọng nhỏ nhẹ:
- Vốn định qua đón anh, nhưng lại sợ anh không tiện, sau khi nhận được điện thoại của Mộng Y, em liền chạy tới đây.
Trong ánh mắt lộ ra một chút tình cảm.
Diệp Trạch Đào mỉm cười dẫn cô vào bên trong.
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu tiến vào, ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác bỗng ngưng lại, ông ta biết giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu có chút tình ý. Lần trước khi ngồi ăn cùng mẹ của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào đã nhắc tới chuyện này một lần, trong lòng nghĩ đến rất nhiều điều.
Ánh mắt của Triệu Hương Lăng sáng lên, nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu thì cũng thầm khen ngợi, con bé này xinh thật. Một đứa con gái như thế này bất kể là đi đến đâu đều đủ để thu hút người khác!
- Cha nuôi, mẹ nuôi, đây là Trịnh Tiểu Nhu.
Diệp Trạch Đào giới thiệu.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Chào bí thư Hô Diên, cháu chào cô Triệu.
Xem ra cô ta quá hiểu tình hình gia đình của Hô Diên Ngạo Bác.
Triệu Hương Lăng giữ chặt Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Mau ngồi xuống nói chuyện.
Trịnh Tiểu Nhu dịu dàng ngồi xuống.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Mộng Y gọi điện để em đến đón anh, nói là ba mẹ cô ấy muốn anh đến, nhất định phải để anh đến nhà ở!
Ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác luôn chú ý đến Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào, nghe nói như thế, trong lòng bỗng sửng sốt, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên ghế sofa.
Hô Diên Ngạo Bác bỗng nhìn ra được một số việc, thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Trịnh và nhà họ Lưu có thỏa thuận gì đó trong chuyện này?
Càng nghĩ càng thấy chuyện này là có khả năng rất lớn. Liên tưởng đến cách làm của Trịnh Thành Trung trong chuyện lật đổ Tôn Tường Quân, suy nghĩ của Hô Diên Ngạo Bác càng ngày càng nhiều.
Cân nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác lại càng sáng lên, nếu Diệp Trạch Đào nhận được sự ủng hộ của nhà họ Trịnh nữa thì đúng là càng thêm lợi hại, mấy bên cùng cố gắng có lẽ Diệp Trạch Đào thực sự có thể thăng tiến lên vị trí cao hơn rồi!
- Đi đi, cho dù có nói thế nào, ngày đầu đến mà không tới nhà nhạc phụ để báo cáo thì chẳng biết ăn nói làm sao!
Hô Diên Ngạo Bác khẽ cười nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thế thì hôm khác con lại đến ạ.
Triệu Hương Lăng nói:
- Biết nhà rồi, lần sau phải đến thường xuyên nhé, đây cũng xem như nhà của con đó.
Diệp Trạch Đào vội trả lời đồng ý.
Trịnh Tiểu Nhu đứng dậy, nét mặt tươi cười, lễ phép nói:
- Bí thư Hô Diên, thím Triệu, chúng con khi khác sẽ đến thăm ạ.
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Cho chú gửi lời hỏi thăm ba con.
Tiễn hai người ra khỏi.
Đóng cửa phòng và ngồi xuống, Triệu Hương Lăng liền nói với Hô Diên Ngạo Bác:
- Cô Trịnh Tiểu Nhu này quả là xinh đẹp, ở thủ đô này cũng không có mấy người xinh được như cô ấy.
Hô Diên Ngạo Bác không nói năng gì, ngồi ở đó vẫn tiếp tục trầm tư.
Bưng chén nước trà, Hô Diên Ngạo Bác nghĩ lại một lượt những việc mình đã quan sát thấy, càng chắc chắn việc này đúng như mình đã nghĩ.
Không thấy chồng nói câu nào, Triệu Hương Lăng cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Anh sao vậy?
Hô Diên Ngạo Bác lắc đầu .
Triệu Hương Lăng nói:
- Lưu Mộng Y có xinh bằng Trịnh Tiểu Nhu không anh?
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Nói sao nhỉ? Mỗi người một vẻ, bất kể là thế nào thì người giống Trịnh Tiểu Nhu ở thủ đô này cũng rất ít gặp!
Triệu Hương Lăng nói mò
- Sao em lại cảm thấy Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào có chuyện gì đó, theo em thấy Trịnh Tiểu Nhu xứng với Trạch Đào hơn!
Hai người ngồi ở nhà tán gẫu, cũng hay trao đổi một số quan điểm.
Trong nhà Hô Diên Ngạo Bác đối với vợ không có cái kiểu nghiêm túc như khi ở bên ngoài. Ông mỉm cười nói:
- Có một việc nội tình mà có thể em không biết.
Triệu Hương Lăng vội hỏi là chuyện gì.
Hô Diên Ngạo Bác liền đem chuyện của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào xảy ra tại phòng bao đó nói với vợ một lượt.
Nghe Hô Diên Ngạo Bác kể lại xong, mắt Triệu Hương Lăng sáng lên, cô nói:
- Em đã thấy hai người này ở cạnh nhau có gì đó không bình thường, hóa ra đúng là có chuyện như vậy à!
Nói tới đây, Triệu Hương Lăng thấy khó hiểu liền hỏi:
- Lạ thật, theo anh nói như vậy thì nhà họ Lưu và nhà họ Trịnh và nhà họ Vi chắc hẳn đều biết chuyện này?
- Không phải là biết chuyện này mà là hoài nghi chuyện này!
Hô Diên Ngạo Bác sửa lại.
Triệu Hương Lăng nói:
- Nhà họ Vi bây giờ vẫn chưa nhìn ra, nhưng đã dừng rồi, những người nhà họ Trịnh đều rất tinh, đến em cũng có thể đoán ra chuyện này, họ không thể đoán ra được sao?
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Em cũng là người phòng tham tán chính phủ, có nghiên cứu sâu sắc về việc này, em nghĩ đến những việc xảy ra gần đây đi, đặc biệt là tình huống sự việc của Tôn Tường Quân. Em có phát hiện ra điều gì không?
Triệu Hương Lăng chú tâm suy nghĩ, bỗng giật mình:
- Nếu anh không nói, em cũng không nghĩ được nhiều như thế, bây giờ anh nói ra chuyện này, suy nghĩ kỹ một chút mới thấy thật là lạ! Người nhà họ Trịnh kia rất quan tâm với chuyện này!
Hô Diên Ngạo Bác liền mỉm cười.
Suy nghĩ một hồi, Triệu Hương Lăng mở to hai mắt nhìn Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Không phải cả hai nhà đều có ý với chuyện này chứ?
Hô Diên Ngạo Bác khẽ mỉm cười nói:
- Nếu Trạch Đào có được sự ủng hộ của nhà họ Trịnh, thì lại là một chuyện tốt. Ít nhất thì việc Vi Hoành Thạch đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Hồng Đô sẽ có thêm một người hãm chân.
Triệu Hương Lăng cảm thấy đầu óc mình không sáng suốt lắm, càng nghĩ càng thấy việc này khiến người ta khó hiểu, nhìn về phía Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Phương Mai Anh là bạn học cũ của anh, anh cảm thấy có việc này thật chứ?
- Thực ra, lần trước Trạch Đào và Phương Mai Anh đã ngồi ăn cơm với nhau một lần, anh cũng hỏi dò, thì cảm thấy có chuyện này. Hôm nay nhìn thấy tình huống của Trịnh Tiểu Nhu anh có thể hoàn toàn khẳng định!
Nói tới đây, Hô Diên Ngạo Bác vừa cười vừa lắc đầu nói:
- Lúc ấy, anh chỉ nhận thấy chuyện này xảy ra, hai bên đều đoán được, có thể dần dần sẽ đi vào quá khứ, anh Trịnh chắc cũng không truy cứu việc này. Hôm nay anh mới phát hiện ra suy nghĩ của anh vẫn có chút lệch lạc. Xem ra nhà họ Lưu và nhà họ Trịnh đã có thỏa thuận từ trước, con gái hai nhà đều tặng cho Trạch Đào rồi. Chỉ có điều nhà họ Trịnh sẽ thiệt thòi đôi chút mà thôi!
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Em thì thấy rất lạ, ánh mắt của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào nhìn nhau là một loại tình ý. Em biết, trong việc này, Trịnh Tiểu Nhu tự nguyện, anh Trịnh cũng chẳng còn cách nào chỉ còn cách đồng ý việc này!
Suy nghĩ một lúc, Triệu Hương Lăng nói:
- Trịnh Thành Chung chỉ có một đứa con gái. Em còn nghĩ ông ta sẽ tìm cho con một chàng rể, không ngờ lại như thế này!
Hô Diên Ngạo Bác lắc đầu nói:
- Anh Trịnh cũng là không còn cách nào khác. Anh quá hiểu tâm ý của anh Trịnh rồi. Con gái theo một người như Trạch Đào, mặc dù không thể danh chính ngôn thuận nhưng cũng có thể giúp con gái sinh hậu duệ cho nhà họ Trịnh. Tính toán rất tinh vi đúng không!
Lúc nói câu này, trong ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác lộ ra một kiểu khó hiểu.
Triệu Hương Lăng vỗ đùi nói:
- Đúng rồi, em hiểu rồi, đúng là như anh nói, Trịnh Thành Trung chắc hẳn là cũng vui vì việc này. Chỉ cần thao tác đúng thì có thể giữ con cháu cho nhà họ Trịnh rồi, là con cháu mang họ Trịnh.
Vừa dứt lời, Triệu Hương Lăng liền nhìn Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Hóa ra anh thấy Trịnh Thành Trung làm như thế thì đã nghĩ như vậy à!
Hô Diên Ngạo Bác vội nói:
- Anh có thể có suy nghĩ đó!
Triệu Hương Lăng nói:
- Em lại muốn anh tìm một cô gái bên ngoài và sinh một đứa con nhưng anh lại không muốn!
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Cả đời này của anh chỉ cần một mình em là đủ!
Triệu Hương Lăng cảm nhận được tình cảm của Hô Diên Ngạo Bác, thở dài nói:
- Việc anh không có con để nối dõi là không được, bất kể như thế nào em cũng sẽ cho anh một đứa con!
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Việc này không thể gò ép được, việc trên thế gian này phải nghĩ cho thoáng một chút. Hiện nay đều thực hiện kế hoạch hóa gia đình cả. Cứ cho là thế hệ này là con trai thì con một nếu kết hôn thì đời sau cũng không biết sẽ thế nào. Cứ cho là sẽ vẫn sinh con trai đi thì thế hệ thứ ba sẽ ra sao? Thế hệ thứ tư nữa, rất có thể sẽ là một cô con gái. Cũng đồng nghĩa với việc không thể tiếp tục nối dõi được. Vì vậy, cái việc nối dõi tông đường này không phải suy nghĩ quá, chẳng có nghĩa lý gì cả!
Triệu Hương Lăng lắc đầu nói:
- Không có người kế thừa nói gì thì nói cũng không hay. Thế này đi, dù sao thì anh cũng nhận Diệp Trạch Đào làm con nuôi, vợ chồng mình nghĩ cho cậu ta là được rồi!
- Nghĩ như thế nào?
Hô Diên Ngạo Bác hỏi
Triệu Hương Lăng đáp:
- Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ tìm một cô con gái, đến lúc đó khiến cho Diệp Trạch Đào cũng muốn cô con gái đó. Cho dù có Trịnh Tiểu Nhu thì thêm một người nữa cũng không vấn đề gì. Có con rồi đến lúc đó sẽ mang họ Hô Diên!
Hô Diên Ngạo Bác kinh ngạc nhìn vợ mình, không ngờ đến cái suy nghĩ như thế cũng nghĩ tới nữa.
Ông cười đau khổ nói:
- Em đừng có tìm lung tung một cô nào đó cho Diệp Trạch Đào. Bạn gái Diệp Trạch Đào sẽ biết ngay!
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Đương nhiên là em sẽ không tìm lung tung đâu, ít nhất thì phải như tầm của Trịnh Tiểu Nhu!
Trong lòng Hô Diên Ngạo Bác bắt đầu cảm thấy hỗn độn.
- Anh Trạch Đào, hiện giờ em đang ở Anh, đang đàm phán một vụ làm ăn, không thể về thủ đô được, em đành phải cho tiểu Nhu đến đón anh.
Lần này Diệp Trạch Đào đến thủ đô là chuyện bất thình lình, đúng vào lúc Lưu Mộng Y đặt lịch trình đàm phán chuyện kinh doanh với một doanh nghiệp của Anh, nghe nói dự án này rất lớn, việc này lại không thể từ chối được, giọng nói của Lưu Mộng Y cũng có đôi chút tiếc nuối.
- Em lo chuyện của mình đi, lần này anh đến thủ đô thời gian cũng không được lâu, xong chuyện anh phải về ngay!
- Thầy cho điều xe đón anh à?
- Đúng vậy, hiện giờ anh đang ở chỗ cha nuôi, đang ngồi nói chuyện.
- Thế thì được, em bảo tiểu Nhu để chị ấy đến đón anh. Đến nhà rồi, thế nào cũng phải ở nhà em đấy, ba mẹ rất quan tâm đến chuyện này.
Diệp Trạch Đào đồng ý.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện điện thoại cùng Lưu Mộng Y, Triệu Hương Lăng nói:
- Mộng Y quả là một người con gái mạnh mẽ, làm kinh doanh lớn đến như vậy.
Hô Diên Ngạo Bác nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Người nhà một lãnh đạo đi làm kinh doanh, chuyện này sớm muộn sẽ trở thành mục tiêu để người khác công kích vào. Nếu con làm rất tốt nhưng giới truyền thông lại lộ ra việc người nhà con làm kinh doanh rất lớn thì danh dự của con chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, việc này con nên chú ý!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này con đã thương lượng qua với Mộng Y rồi, trước khi kết hôn cô ấy có thể làm kinh doanh, còn sau khi kết hôn xong thì dần dần làm ít đi, làm nhiều chuyện công ích!
- Như thế mới đúng, đương nhiên rồi, hiện giờ con cũng không cần quá lo lắng. Cấp bậc của con vẫn chưa đủ, cô ấy có làm lớn thì ngược lại đối với con lại chuyện hay. Người khác nhìn vào thấy cuộc sống của con cũng đôi chút khác người, cũng chỉ biết cho rằng vợ con kiếm được nhiều tiền. Nhưng khi con làm đến cấp tỉnh rồi thì nhất định phải chú ý. Vợ con làm kinh doanh có lớn nữa thì người khác cũng sẽ cho rằng là do con tạo điều kiện cho. Cái tiêu chuẩn thước đo này con nhất định phải chú ý.
Diệp Trạch Đào gật đầu đồng ý.
Nói chuyện một hồi thì Trịnh Tiểu Nhu đã gõ cửa bước vào, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang tiến lại tiếp đón, Trịnh Tiểu Nhu nói giọng nhỏ nhẹ:
- Vốn định qua đón anh, nhưng lại sợ anh không tiện, sau khi nhận được điện thoại của Mộng Y, em liền chạy tới đây.
Trong ánh mắt lộ ra một chút tình cảm.
Diệp Trạch Đào mỉm cười dẫn cô vào bên trong.
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu tiến vào, ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác bỗng ngưng lại, ông ta biết giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu có chút tình ý. Lần trước khi ngồi ăn cùng mẹ của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào đã nhắc tới chuyện này một lần, trong lòng nghĩ đến rất nhiều điều.
Ánh mắt của Triệu Hương Lăng sáng lên, nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu thì cũng thầm khen ngợi, con bé này xinh thật. Một đứa con gái như thế này bất kể là đi đến đâu đều đủ để thu hút người khác!
- Cha nuôi, mẹ nuôi, đây là Trịnh Tiểu Nhu.
Diệp Trạch Đào giới thiệu.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Chào bí thư Hô Diên, cháu chào cô Triệu.
Xem ra cô ta quá hiểu tình hình gia đình của Hô Diên Ngạo Bác.
Triệu Hương Lăng giữ chặt Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Mau ngồi xuống nói chuyện.
Trịnh Tiểu Nhu dịu dàng ngồi xuống.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Mộng Y gọi điện để em đến đón anh, nói là ba mẹ cô ấy muốn anh đến, nhất định phải để anh đến nhà ở!
Ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác luôn chú ý đến Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào, nghe nói như thế, trong lòng bỗng sửng sốt, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên ghế sofa.
Hô Diên Ngạo Bác bỗng nhìn ra được một số việc, thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Trịnh và nhà họ Lưu có thỏa thuận gì đó trong chuyện này?
Càng nghĩ càng thấy chuyện này là có khả năng rất lớn. Liên tưởng đến cách làm của Trịnh Thành Trung trong chuyện lật đổ Tôn Tường Quân, suy nghĩ của Hô Diên Ngạo Bác càng ngày càng nhiều.
Cân nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác lại càng sáng lên, nếu Diệp Trạch Đào nhận được sự ủng hộ của nhà họ Trịnh nữa thì đúng là càng thêm lợi hại, mấy bên cùng cố gắng có lẽ Diệp Trạch Đào thực sự có thể thăng tiến lên vị trí cao hơn rồi!
- Đi đi, cho dù có nói thế nào, ngày đầu đến mà không tới nhà nhạc phụ để báo cáo thì chẳng biết ăn nói làm sao!
Hô Diên Ngạo Bác khẽ cười nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thế thì hôm khác con lại đến ạ.
Triệu Hương Lăng nói:
- Biết nhà rồi, lần sau phải đến thường xuyên nhé, đây cũng xem như nhà của con đó.
Diệp Trạch Đào vội trả lời đồng ý.
Trịnh Tiểu Nhu đứng dậy, nét mặt tươi cười, lễ phép nói:
- Bí thư Hô Diên, thím Triệu, chúng con khi khác sẽ đến thăm ạ.
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Cho chú gửi lời hỏi thăm ba con.
Tiễn hai người ra khỏi.
Đóng cửa phòng và ngồi xuống, Triệu Hương Lăng liền nói với Hô Diên Ngạo Bác:
- Cô Trịnh Tiểu Nhu này quả là xinh đẹp, ở thủ đô này cũng không có mấy người xinh được như cô ấy.
Hô Diên Ngạo Bác không nói năng gì, ngồi ở đó vẫn tiếp tục trầm tư.
Bưng chén nước trà, Hô Diên Ngạo Bác nghĩ lại một lượt những việc mình đã quan sát thấy, càng chắc chắn việc này đúng như mình đã nghĩ.
Không thấy chồng nói câu nào, Triệu Hương Lăng cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Anh sao vậy?
Hô Diên Ngạo Bác lắc đầu .
Triệu Hương Lăng nói:
- Lưu Mộng Y có xinh bằng Trịnh Tiểu Nhu không anh?
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Nói sao nhỉ? Mỗi người một vẻ, bất kể là thế nào thì người giống Trịnh Tiểu Nhu ở thủ đô này cũng rất ít gặp!
Triệu Hương Lăng nói mò
- Sao em lại cảm thấy Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào có chuyện gì đó, theo em thấy Trịnh Tiểu Nhu xứng với Trạch Đào hơn!
Hai người ngồi ở nhà tán gẫu, cũng hay trao đổi một số quan điểm.
Trong nhà Hô Diên Ngạo Bác đối với vợ không có cái kiểu nghiêm túc như khi ở bên ngoài. Ông mỉm cười nói:
- Có một việc nội tình mà có thể em không biết.
Triệu Hương Lăng vội hỏi là chuyện gì.
Hô Diên Ngạo Bác liền đem chuyện của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào xảy ra tại phòng bao đó nói với vợ một lượt.
Nghe Hô Diên Ngạo Bác kể lại xong, mắt Triệu Hương Lăng sáng lên, cô nói:
- Em đã thấy hai người này ở cạnh nhau có gì đó không bình thường, hóa ra đúng là có chuyện như vậy à!
Nói tới đây, Triệu Hương Lăng thấy khó hiểu liền hỏi:
- Lạ thật, theo anh nói như vậy thì nhà họ Lưu và nhà họ Trịnh và nhà họ Vi chắc hẳn đều biết chuyện này?
- Không phải là biết chuyện này mà là hoài nghi chuyện này!
Hô Diên Ngạo Bác sửa lại.
Triệu Hương Lăng nói:
- Nhà họ Vi bây giờ vẫn chưa nhìn ra, nhưng đã dừng rồi, những người nhà họ Trịnh đều rất tinh, đến em cũng có thể đoán ra chuyện này, họ không thể đoán ra được sao?
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Em cũng là người phòng tham tán chính phủ, có nghiên cứu sâu sắc về việc này, em nghĩ đến những việc xảy ra gần đây đi, đặc biệt là tình huống sự việc của Tôn Tường Quân. Em có phát hiện ra điều gì không?
Triệu Hương Lăng chú tâm suy nghĩ, bỗng giật mình:
- Nếu anh không nói, em cũng không nghĩ được nhiều như thế, bây giờ anh nói ra chuyện này, suy nghĩ kỹ một chút mới thấy thật là lạ! Người nhà họ Trịnh kia rất quan tâm với chuyện này!
Hô Diên Ngạo Bác liền mỉm cười.
Suy nghĩ một hồi, Triệu Hương Lăng mở to hai mắt nhìn Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Không phải cả hai nhà đều có ý với chuyện này chứ?
Hô Diên Ngạo Bác khẽ mỉm cười nói:
- Nếu Trạch Đào có được sự ủng hộ của nhà họ Trịnh, thì lại là một chuyện tốt. Ít nhất thì việc Vi Hoành Thạch đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Hồng Đô sẽ có thêm một người hãm chân.
Triệu Hương Lăng cảm thấy đầu óc mình không sáng suốt lắm, càng nghĩ càng thấy việc này khiến người ta khó hiểu, nhìn về phía Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Phương Mai Anh là bạn học cũ của anh, anh cảm thấy có việc này thật chứ?
- Thực ra, lần trước Trạch Đào và Phương Mai Anh đã ngồi ăn cơm với nhau một lần, anh cũng hỏi dò, thì cảm thấy có chuyện này. Hôm nay nhìn thấy tình huống của Trịnh Tiểu Nhu anh có thể hoàn toàn khẳng định!
Nói tới đây, Hô Diên Ngạo Bác vừa cười vừa lắc đầu nói:
- Lúc ấy, anh chỉ nhận thấy chuyện này xảy ra, hai bên đều đoán được, có thể dần dần sẽ đi vào quá khứ, anh Trịnh chắc cũng không truy cứu việc này. Hôm nay anh mới phát hiện ra suy nghĩ của anh vẫn có chút lệch lạc. Xem ra nhà họ Lưu và nhà họ Trịnh đã có thỏa thuận từ trước, con gái hai nhà đều tặng cho Trạch Đào rồi. Chỉ có điều nhà họ Trịnh sẽ thiệt thòi đôi chút mà thôi!
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Em thì thấy rất lạ, ánh mắt của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào nhìn nhau là một loại tình ý. Em biết, trong việc này, Trịnh Tiểu Nhu tự nguyện, anh Trịnh cũng chẳng còn cách nào chỉ còn cách đồng ý việc này!
Suy nghĩ một lúc, Triệu Hương Lăng nói:
- Trịnh Thành Chung chỉ có một đứa con gái. Em còn nghĩ ông ta sẽ tìm cho con một chàng rể, không ngờ lại như thế này!
Hô Diên Ngạo Bác lắc đầu nói:
- Anh Trịnh cũng là không còn cách nào khác. Anh quá hiểu tâm ý của anh Trịnh rồi. Con gái theo một người như Trạch Đào, mặc dù không thể danh chính ngôn thuận nhưng cũng có thể giúp con gái sinh hậu duệ cho nhà họ Trịnh. Tính toán rất tinh vi đúng không!
Lúc nói câu này, trong ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác lộ ra một kiểu khó hiểu.
Triệu Hương Lăng vỗ đùi nói:
- Đúng rồi, em hiểu rồi, đúng là như anh nói, Trịnh Thành Trung chắc hẳn là cũng vui vì việc này. Chỉ cần thao tác đúng thì có thể giữ con cháu cho nhà họ Trịnh rồi, là con cháu mang họ Trịnh.
Vừa dứt lời, Triệu Hương Lăng liền nhìn Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Hóa ra anh thấy Trịnh Thành Trung làm như thế thì đã nghĩ như vậy à!
Hô Diên Ngạo Bác vội nói:
- Anh có thể có suy nghĩ đó!
Triệu Hương Lăng nói:
- Em lại muốn anh tìm một cô gái bên ngoài và sinh một đứa con nhưng anh lại không muốn!
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Cả đời này của anh chỉ cần một mình em là đủ!
Triệu Hương Lăng cảm nhận được tình cảm của Hô Diên Ngạo Bác, thở dài nói:
- Việc anh không có con để nối dõi là không được, bất kể như thế nào em cũng sẽ cho anh một đứa con!
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Việc này không thể gò ép được, việc trên thế gian này phải nghĩ cho thoáng một chút. Hiện nay đều thực hiện kế hoạch hóa gia đình cả. Cứ cho là thế hệ này là con trai thì con một nếu kết hôn thì đời sau cũng không biết sẽ thế nào. Cứ cho là sẽ vẫn sinh con trai đi thì thế hệ thứ ba sẽ ra sao? Thế hệ thứ tư nữa, rất có thể sẽ là một cô con gái. Cũng đồng nghĩa với việc không thể tiếp tục nối dõi được. Vì vậy, cái việc nối dõi tông đường này không phải suy nghĩ quá, chẳng có nghĩa lý gì cả!
Triệu Hương Lăng lắc đầu nói:
- Không có người kế thừa nói gì thì nói cũng không hay. Thế này đi, dù sao thì anh cũng nhận Diệp Trạch Đào làm con nuôi, vợ chồng mình nghĩ cho cậu ta là được rồi!
- Nghĩ như thế nào?
Hô Diên Ngạo Bác hỏi
Triệu Hương Lăng đáp:
- Bắt đầu từ bây giờ, em sẽ tìm một cô con gái, đến lúc đó khiến cho Diệp Trạch Đào cũng muốn cô con gái đó. Cho dù có Trịnh Tiểu Nhu thì thêm một người nữa cũng không vấn đề gì. Có con rồi đến lúc đó sẽ mang họ Hô Diên!
Hô Diên Ngạo Bác kinh ngạc nhìn vợ mình, không ngờ đến cái suy nghĩ như thế cũng nghĩ tới nữa.
Ông cười đau khổ nói:
- Em đừng có tìm lung tung một cô nào đó cho Diệp Trạch Đào. Bạn gái Diệp Trạch Đào sẽ biết ngay!
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Đương nhiên là em sẽ không tìm lung tung đâu, ít nhất thì phải như tầm của Trịnh Tiểu Nhu!
Trong lòng Hô Diên Ngạo Bác bắt đầu cảm thấy hỗn độn.
/1075
|