Ở nhà Điềm Lâm Hỉ ngây người ra một hồi lại đến nhà Hô Diên Ngạo Bác, trong nhà Hô Diên Ngạo Bác chỉ có hai vợ chồng. Việc Diệp Trạch Đào đến nhà khiến Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy vô cùng vui vẻ. Vợ ông tên là Triệu Hương Lăng, gặp được Diệp Trạch Đào cũng thấy vô cùng phấn khởi. Biết chồng nhận Diêp Trạch Đào làm con nuôi, Triệu Hương Lăng còn thân thiết hơn Hô Diên Ngạo Bác xưng: Mẹ nuôi!
Nhìn thấy Triệu Hương Lăng, Diệp Trạch Đào liền chào một tiếng.
Ánh mắt dồn về phía khuôn mặt đẹp trai, phong độ của Diệp Trạch Đào, Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Cha nuôi con hôm qua đã nói hôm nay con tới, hôm nay ở nhà để đợi đây.
Diệp Trạch Đào cũng không giấu diếm nói:
- Con vừa đến nhà thầy một chuyến rồi mới qua tới đây ạ.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Mau ngồi xuống nói chuyện, về sau đây cũng là nhà của con, đến thủ đô nhất định phải về nhà thăm nhé, mẹ nuôi con không có con đẻ, hiện giờ chỉ có con thôi cũng đủ vui vẻ rồi!
Triệu Hương Lăng nói:
- Trong nhà chuẩn bị phòng chỉ để cho con, nếu con đến ở thì nhà sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào vội đồng ý
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Lần này con đến thủ đô là để bàn chuyện hôn sự à? Đã đến nhà họ Lưu chưa?
- Con vừa tới thủ đô thì tới hai nơi này trước, vẫn chưa tới nhà họ Lưu. Không phải là đến bàn chuyện hôn sự. Hôn sự đã dời đến quốc khánh mới tính. Lần này con đến thủ đô là để vận động một khoản tài chính dùng vào việc xây đường quốc lộ của Thảo Hải.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Thế mà đều nói việc tụi trẻ thích làm nhất chính là nhìn cô dâu, con chắc không được rồi, cô dâu không đi gặp trước lại đến chỗ mấy người già chúng ta!
Tuy rằng nói như thế nhưng vẫn có thể thấy được tấm lòng của Hô Diên Ngạo Bác rất tốt. Diệp Trạch Đào cười nói:
- Kính già yêu trẻ là truyền thống của nước ta, trước tiên phải nghĩ đến người già ạ!
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Vậy thì mau kết hôn đi, có đứa con rồi thì những chuyện đàn ông không còn phải lo toan nhiều nữa.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố mẹ con cũng nghĩ như thế.
Hô Diên Ngạo Bác tán đồng nói:
- Đã tới lúc nên giải quyết việc hôn sự rồi. Một lãnh đạo có trưởng thành hay không thì vẫn phải xem đến hôn nhân. Nếu con lên đến vị trí lãnh đạo cấp huyện mà vẫn chưa kết hôn, đầu tiên sẽ để cho người khác có cảm giác làm việc không chắc chắn, tổ chức muốn dùng tới thì ít nhiều cũng có chỗ không yên tâm. Ngoài ra, nếu có các vấn đề về tình cảm thì con nghĩ xem một lãnh đạo cấp huyện mà không kết hôn lại đẹp trai, phong độ thì sẽ tạo ra những rắc rối đấy. Nếu động một tý là lại có chuyện tranh chấp tình cảm thì sẽ gây ra những ảnh hưởng cho sự phát triển của con.
Triệu Hương Lăng liền cười hỏi:
- Trạch Đào, trong cơ quan có nhiều cô gái thích con không?
Trạch Đào lúng túng nói:
- Cái này thì con lại không phát hiện ra, chỉ chú tâm công tác thôi!
Thực ra, Diệp Trạch Đào gần đây không thiếu những lần phiền lòng về chuyện này, không chỉ là người trong huyện mà cả một số cô gái trong thành phố cũng kiếm cớ báo cáo công việc với hắn, khiến cho hắn cảm thấy rất mệt mỏi. Chắc là phải kết hôn mới được.
Nói đến công việc, Hô Diên Ngạo Bác dò hỏi một chút về tình hình các mặt của Thảo Hải.
Hỏi một hồi, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Nhìn từ tình hình hiện nay cho thấy Thảo Hải phát triển rất nhanh, duy trì được tốc độ này thì Thảo Hải sẽ có khả năng phát triển đấy! Không dễ dàng gì, rất nhiều người đều nhận thấy Thảo Hải là nơi không có tài nguyên, cũng chẳng có cách nào phát triển được. Nay còn dùng thực tế để nói cho mọi người thấy chỉ cần chuyên tâm thì chẳng có nơi nào không phát triển được!
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cũng nghĩ như thế, những người cán bộ chúng con nếu bỏ thời gian ăn chơi nhảy múa để nghĩ tới công việc thì chẳng có chuyện gì mà không làm tốt được!
Hô Diên Ngạo Bác nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Con đấy, đã lên được đến cấp huyện rồi, có một số chuyện biết là được rồi, phải học được cách giấu trong bụng, đừng có cái gì cũng nói ra, con vừa nói những câu như thế có đúng không? Cha nghĩ là rất đúng, nhưng nếu con nói ra những câu kiểu như thế với người ngoài, thì sẽ rơi vào tình trạng như thế nào đây? Mọi người đều sẽ cho rằng con đang tự khen, cho rằng con đang nói họ không nghĩ đến công việc từ đó mà gây ra những ảnh hưởng không có lợi cho sự công việc cũng như sự phát triển của con. Vì vậy, về sau con phải chú ý những điều này mới được!
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Trạch Đào không phải là đang nói trước mặt chúng ta hay sao? Lại chẳng có người lạ nào ở đây!
Trạch Đào biết rằng Hô Diên Ngạo Bác đang chỉ bảo mình, vội nói:
- Cha nuôi vừa nói rất đúng, bất kể ở nơi nào thì đều phải nghĩ kỹ mới nói. Có lúc nói những câu quen miệng, vừa mở mồm là đem đến phiền toái!
Hô Diên Ngạo Bác gật đầu nói:
- Con hiểu được là tốt rồi, làm quan thì phải biết xem tin tức, càng phải chú ý đến những câu nói của lãnh đạo Trung ương. Nếu con xem một cách nghiêm túc thì sẽ thu được rất nhiều ích lợi. Không cần nói gì khác, con xem xem, tốc độ những lời nói mà lãnh đạo Trung ương nói đều rất chậm đúng không? Bọn họ bị nói lắp? Hay là không có trình độ phát biểu? Đều không phải, họ biết, họ phải chịu trách nhiệm với mỗi câu nói của mình. Nếu nói sai một câu, thì ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn. Vì vậy nếu không cần phải nói nhanh thì khi họ nói thì tốt nhất là vừa nghĩ kỹ vừa nói, phải nói để bất luận là từ góc độ nào thì mọi người cũng không nắm được sơ hở mới thôi. Đây chính là nghệ thuật nói chuyện của một người làm quan. Từ giờ trở đi, con phải học được cách bồi dưỡng, đừng xúc động, cái gì cũng nói được. Vì vui sướng nhất thời mà kết quả những người bị đánh mất tiền đồ của mình đã quá nhiều!
Đúng là người một nhà, hôm nay sự chỉ dạy Hô Diên Ngạo Bác vô cùng đúng lúc.
Nghe được những lời này của Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào cảm thấy quả là mình thu được lợi lớn vô cùng.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thật đúng là như thế, con thường nghe thấy một số lãnh đạo nói chính họ đã nghe được cuộc nói chuyện của lãnh đạo nào đó, còn nói lãnh đạo đó không có tài ăn nói, giờ xem ra chắc không phải là chuyện tài ăn nói rồi!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Con hiểu được là tốt rồi.
Thấy Diệp Trạch Đào đang thưởng thức những câu nói của mình, trong lòng Hô Diên Ngạo Bác rất phấn khởi. Là người tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Diệp Trạch Đào, trước đây còn nghĩ rằng nó chẳng qua chỉ dừng ở cấp huyện thôi, bây giờ mới phát hiện ra tiền đồ của Diệp Trạch Đào rất rộng lớn. Hiện tại, Diệp Trạch Đào là con nuôi của mình, quan hệ này không phải là bình thường, Hô Diên Ngạo Bác cũng không muốn vì một số chuyện nhỏ mà xảy ra chuyện:
- Việc xảy ra của con ở Ninh Hải với Lâm Bá Thành cha đều đã biết cả!
Hô Diên Ngạo Bác lại nói
Diệp Trạch Đào nói:
- Tin tức ở tỉnh Ninh Hải này lan truyền cũng nhanh thật, dường như ai cũng biết cả rồi!
Hô Diên Ngạo Bác cười phá lên, nói với Diệp Trạch Đào:
- Con cũng đừng có coi thường bản thân, những người chú ý đến con có quá nhiều. Vì vậy, cha mới nói con biết, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều phải cẩn thận, đừng để cho người khác nắm được bất cứ cái gì!
- Thầy con cũng dạy y như thế.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Có một chuyện muốn nói cho con biết, Vi Hoành Thạch đã chắc chắn đến thành phố Hồng Đô đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy!
Lúc nói câu này, Hô Diên Ngạo Bác nhìn Diệp Trạch Đào với rất nhiều ý lẫn lộn khác nhau.
Nghe được tin Vi Hoành Thạch đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Hồng Đô, Diệp Trạch Đào cũng thấy rất ngạc nhiên, thật sự là không ngờ Vi Hoành Thạch lại đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Hồng Đô
Việc này đối với nhà họ Lưu và bản thân hắn đều có khả năng bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng!
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trạch Đào có vẻ nghiêm trọng, Hô Diên Ngạo Bác cũng than thầm. Vốn Vi Hoành Thạch cũng sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của nhà họ Lưu, sự việc bây giờ diễn biến thành ra thế này, không khéo không thành được trợ thủ mà ngược lại lại là một đối thủ đáng gờm! Việc này đối với Diệp Trạch Đào mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Cũng không có gì đáng ngại!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười khen:
- Con nói đúng, cũng chẳng có gì đáng ngại cả!
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Hai cha con này, chỉ nói mỗi chuyện công việc, em nói nhé, Ngạo Bác, anh cũng phải hỏi qua chuyện hôn sự của con chút chứ!
Nói tới đây, bà nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Sau khi các con kết hôn chắc sẽ không ở nhà họ Lưu chứ?
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này Mộng Y đã sắp xếp, gần đây đã mua một biệt thự, đang trang hoàng ạ.
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Nghe nói con bé nhà họ Lưu rất giỏi, là một người có tiền!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Một người sống trên đời này, thực ra cũng chẳng có nhu cầu gì nhiều, nhà có lớn đến mấy cũng chỉ là nơi để ngủ, một cái giường là giải quyết xong hết vấn đề, tiền nhiều đến mấy cũng chẳng có nghĩa lý gì. Con cảm thấy nếu có tiền thì đem đi giúp đỡ những người cần giúp như thế lại có ý nghĩa hơn!
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác và Triệu Hương Lăng đều nhận ra những lời mà Diệp Trạch Đào nói đều xuất phát từ trong lòng hoàn toàn không có chút giả dối nào. Nghe được những lời này, lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào trên mặt hai người đều tỏ vẻ vui mừng. Hô Diên Ngạo Bác vốn là người công tác ở Ủy ban kỷ luật cán bộ nên ông càng tán thưởng những lời nói vừa rồi của Diệp Trạch Đào, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Cha hi vọng là con mãi mãi ghi nhớ câu nói vừa rồi. Làm rất nhiều năm ở Ủy ban kỷ luật cán bộ, cha cũng đã chứng kiến rất nhiều người phạm tội rồi, lý do khiến họ phạm tội chính là ở chỗ mong muốn phú quý. Một người nếu mong muốn được phú quý, giàu sang thì anh ta rất dễ phạm tội. Nếu mỗi người chúng ta đều liêm khiết, tự chủ, không tham lam không chiếm đoạt thì con có thể đứng thẳng và nói những lời cứng rắn được!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Thì ra thế, nếu bản thân mình cũng không trong sạch thì muốn làm bất cứ cái gì cũng sẽ nảy ra những băn khoăn này khác, cuối cùng thì chẳng thể nào đế làm cho tốt được!
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Đúng là như thế, con nghĩ đi, nếu bản thân con tham lam tiền bạc, nếu con muốn bắt những kẻ tham ô thì không chừng cuối cùng sẽ đưa cả mình vào đó, chỉ cần con làm chuyện tham ô thì không thể mãi mãi không có ai biết được.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con sẽ chú ý đến việc này!
- Trạch Đào, con đường của con mới chỉ bắt đầu, con đường phía trước vẫn còn xa, bất luận là tài sản của ai, con cũng phải phân rõ ràng một chút.
Lời nói này có nhiều ẩn ý, Diệp Trạch Đào hiểu là Hô Diên Ngạo Bác muốn ám chỉ mình về vấn đề tài sản của nhà họ Lưu, nhất định phải sáng suốt và tỉnh táo và cảnh giác. Đối với việc này Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ không ít. Những việc người nhà đã phạm phải thì những việc can hệ tới mình chắc chắn cũng theo đó mà nảy sinh.
- Con hiểu rồi!
Hô Diên Ngạo Bác gật đầu nói:
- Những vấn đề có tính nguyên tắc tuyệt đối không được phạm phải, rất nhiều người phạm tội chính là bắt đầu từ những việc nhỏ!
- Anh à, cố gắng nói cho Diệp Trạch Đào hiểu những việc này, cố gắng đừng làm con sợ!
Triệu Hương Lăng cười nói.
- Nhất định phải gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh thật dài! Nhìn thấy càng ngày càng nhiều những người vì tham ô, tham nhũng mà phạm tội, cha cảm thấy rất đau lòng!
Hô Diên Ngạo Bác than thở.
Nhìn thấy Triệu Hương Lăng, Diệp Trạch Đào liền chào một tiếng.
Ánh mắt dồn về phía khuôn mặt đẹp trai, phong độ của Diệp Trạch Đào, Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Cha nuôi con hôm qua đã nói hôm nay con tới, hôm nay ở nhà để đợi đây.
Diệp Trạch Đào cũng không giấu diếm nói:
- Con vừa đến nhà thầy một chuyến rồi mới qua tới đây ạ.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Mau ngồi xuống nói chuyện, về sau đây cũng là nhà của con, đến thủ đô nhất định phải về nhà thăm nhé, mẹ nuôi con không có con đẻ, hiện giờ chỉ có con thôi cũng đủ vui vẻ rồi!
Triệu Hương Lăng nói:
- Trong nhà chuẩn bị phòng chỉ để cho con, nếu con đến ở thì nhà sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào vội đồng ý
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Lần này con đến thủ đô là để bàn chuyện hôn sự à? Đã đến nhà họ Lưu chưa?
- Con vừa tới thủ đô thì tới hai nơi này trước, vẫn chưa tới nhà họ Lưu. Không phải là đến bàn chuyện hôn sự. Hôn sự đã dời đến quốc khánh mới tính. Lần này con đến thủ đô là để vận động một khoản tài chính dùng vào việc xây đường quốc lộ của Thảo Hải.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Thế mà đều nói việc tụi trẻ thích làm nhất chính là nhìn cô dâu, con chắc không được rồi, cô dâu không đi gặp trước lại đến chỗ mấy người già chúng ta!
Tuy rằng nói như thế nhưng vẫn có thể thấy được tấm lòng của Hô Diên Ngạo Bác rất tốt. Diệp Trạch Đào cười nói:
- Kính già yêu trẻ là truyền thống của nước ta, trước tiên phải nghĩ đến người già ạ!
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Vậy thì mau kết hôn đi, có đứa con rồi thì những chuyện đàn ông không còn phải lo toan nhiều nữa.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố mẹ con cũng nghĩ như thế.
Hô Diên Ngạo Bác tán đồng nói:
- Đã tới lúc nên giải quyết việc hôn sự rồi. Một lãnh đạo có trưởng thành hay không thì vẫn phải xem đến hôn nhân. Nếu con lên đến vị trí lãnh đạo cấp huyện mà vẫn chưa kết hôn, đầu tiên sẽ để cho người khác có cảm giác làm việc không chắc chắn, tổ chức muốn dùng tới thì ít nhiều cũng có chỗ không yên tâm. Ngoài ra, nếu có các vấn đề về tình cảm thì con nghĩ xem một lãnh đạo cấp huyện mà không kết hôn lại đẹp trai, phong độ thì sẽ tạo ra những rắc rối đấy. Nếu động một tý là lại có chuyện tranh chấp tình cảm thì sẽ gây ra những ảnh hưởng cho sự phát triển của con.
Triệu Hương Lăng liền cười hỏi:
- Trạch Đào, trong cơ quan có nhiều cô gái thích con không?
Trạch Đào lúng túng nói:
- Cái này thì con lại không phát hiện ra, chỉ chú tâm công tác thôi!
Thực ra, Diệp Trạch Đào gần đây không thiếu những lần phiền lòng về chuyện này, không chỉ là người trong huyện mà cả một số cô gái trong thành phố cũng kiếm cớ báo cáo công việc với hắn, khiến cho hắn cảm thấy rất mệt mỏi. Chắc là phải kết hôn mới được.
Nói đến công việc, Hô Diên Ngạo Bác dò hỏi một chút về tình hình các mặt của Thảo Hải.
Hỏi một hồi, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Nhìn từ tình hình hiện nay cho thấy Thảo Hải phát triển rất nhanh, duy trì được tốc độ này thì Thảo Hải sẽ có khả năng phát triển đấy! Không dễ dàng gì, rất nhiều người đều nhận thấy Thảo Hải là nơi không có tài nguyên, cũng chẳng có cách nào phát triển được. Nay còn dùng thực tế để nói cho mọi người thấy chỉ cần chuyên tâm thì chẳng có nơi nào không phát triển được!
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cũng nghĩ như thế, những người cán bộ chúng con nếu bỏ thời gian ăn chơi nhảy múa để nghĩ tới công việc thì chẳng có chuyện gì mà không làm tốt được!
Hô Diên Ngạo Bác nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Con đấy, đã lên được đến cấp huyện rồi, có một số chuyện biết là được rồi, phải học được cách giấu trong bụng, đừng có cái gì cũng nói ra, con vừa nói những câu như thế có đúng không? Cha nghĩ là rất đúng, nhưng nếu con nói ra những câu kiểu như thế với người ngoài, thì sẽ rơi vào tình trạng như thế nào đây? Mọi người đều sẽ cho rằng con đang tự khen, cho rằng con đang nói họ không nghĩ đến công việc từ đó mà gây ra những ảnh hưởng không có lợi cho sự công việc cũng như sự phát triển của con. Vì vậy, về sau con phải chú ý những điều này mới được!
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Trạch Đào không phải là đang nói trước mặt chúng ta hay sao? Lại chẳng có người lạ nào ở đây!
Trạch Đào biết rằng Hô Diên Ngạo Bác đang chỉ bảo mình, vội nói:
- Cha nuôi vừa nói rất đúng, bất kể ở nơi nào thì đều phải nghĩ kỹ mới nói. Có lúc nói những câu quen miệng, vừa mở mồm là đem đến phiền toái!
Hô Diên Ngạo Bác gật đầu nói:
- Con hiểu được là tốt rồi, làm quan thì phải biết xem tin tức, càng phải chú ý đến những câu nói của lãnh đạo Trung ương. Nếu con xem một cách nghiêm túc thì sẽ thu được rất nhiều ích lợi. Không cần nói gì khác, con xem xem, tốc độ những lời nói mà lãnh đạo Trung ương nói đều rất chậm đúng không? Bọn họ bị nói lắp? Hay là không có trình độ phát biểu? Đều không phải, họ biết, họ phải chịu trách nhiệm với mỗi câu nói của mình. Nếu nói sai một câu, thì ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn. Vì vậy nếu không cần phải nói nhanh thì khi họ nói thì tốt nhất là vừa nghĩ kỹ vừa nói, phải nói để bất luận là từ góc độ nào thì mọi người cũng không nắm được sơ hở mới thôi. Đây chính là nghệ thuật nói chuyện của một người làm quan. Từ giờ trở đi, con phải học được cách bồi dưỡng, đừng xúc động, cái gì cũng nói được. Vì vui sướng nhất thời mà kết quả những người bị đánh mất tiền đồ của mình đã quá nhiều!
Đúng là người một nhà, hôm nay sự chỉ dạy Hô Diên Ngạo Bác vô cùng đúng lúc.
Nghe được những lời này của Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào cảm thấy quả là mình thu được lợi lớn vô cùng.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thật đúng là như thế, con thường nghe thấy một số lãnh đạo nói chính họ đã nghe được cuộc nói chuyện của lãnh đạo nào đó, còn nói lãnh đạo đó không có tài ăn nói, giờ xem ra chắc không phải là chuyện tài ăn nói rồi!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Con hiểu được là tốt rồi.
Thấy Diệp Trạch Đào đang thưởng thức những câu nói của mình, trong lòng Hô Diên Ngạo Bác rất phấn khởi. Là người tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Diệp Trạch Đào, trước đây còn nghĩ rằng nó chẳng qua chỉ dừng ở cấp huyện thôi, bây giờ mới phát hiện ra tiền đồ của Diệp Trạch Đào rất rộng lớn. Hiện tại, Diệp Trạch Đào là con nuôi của mình, quan hệ này không phải là bình thường, Hô Diên Ngạo Bác cũng không muốn vì một số chuyện nhỏ mà xảy ra chuyện:
- Việc xảy ra của con ở Ninh Hải với Lâm Bá Thành cha đều đã biết cả!
Hô Diên Ngạo Bác lại nói
Diệp Trạch Đào nói:
- Tin tức ở tỉnh Ninh Hải này lan truyền cũng nhanh thật, dường như ai cũng biết cả rồi!
Hô Diên Ngạo Bác cười phá lên, nói với Diệp Trạch Đào:
- Con cũng đừng có coi thường bản thân, những người chú ý đến con có quá nhiều. Vì vậy, cha mới nói con biết, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều phải cẩn thận, đừng để cho người khác nắm được bất cứ cái gì!
- Thầy con cũng dạy y như thế.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Có một chuyện muốn nói cho con biết, Vi Hoành Thạch đã chắc chắn đến thành phố Hồng Đô đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy!
Lúc nói câu này, Hô Diên Ngạo Bác nhìn Diệp Trạch Đào với rất nhiều ý lẫn lộn khác nhau.
Nghe được tin Vi Hoành Thạch đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Hồng Đô, Diệp Trạch Đào cũng thấy rất ngạc nhiên, thật sự là không ngờ Vi Hoành Thạch lại đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Hồng Đô
Việc này đối với nhà họ Lưu và bản thân hắn đều có khả năng bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng!
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Trạch Đào có vẻ nghiêm trọng, Hô Diên Ngạo Bác cũng than thầm. Vốn Vi Hoành Thạch cũng sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của nhà họ Lưu, sự việc bây giờ diễn biến thành ra thế này, không khéo không thành được trợ thủ mà ngược lại lại là một đối thủ đáng gờm! Việc này đối với Diệp Trạch Đào mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Cũng không có gì đáng ngại!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười khen:
- Con nói đúng, cũng chẳng có gì đáng ngại cả!
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Hai cha con này, chỉ nói mỗi chuyện công việc, em nói nhé, Ngạo Bác, anh cũng phải hỏi qua chuyện hôn sự của con chút chứ!
Nói tới đây, bà nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Sau khi các con kết hôn chắc sẽ không ở nhà họ Lưu chứ?
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này Mộng Y đã sắp xếp, gần đây đã mua một biệt thự, đang trang hoàng ạ.
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Nghe nói con bé nhà họ Lưu rất giỏi, là một người có tiền!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Một người sống trên đời này, thực ra cũng chẳng có nhu cầu gì nhiều, nhà có lớn đến mấy cũng chỉ là nơi để ngủ, một cái giường là giải quyết xong hết vấn đề, tiền nhiều đến mấy cũng chẳng có nghĩa lý gì. Con cảm thấy nếu có tiền thì đem đi giúp đỡ những người cần giúp như thế lại có ý nghĩa hơn!
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác và Triệu Hương Lăng đều nhận ra những lời mà Diệp Trạch Đào nói đều xuất phát từ trong lòng hoàn toàn không có chút giả dối nào. Nghe được những lời này, lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào trên mặt hai người đều tỏ vẻ vui mừng. Hô Diên Ngạo Bác vốn là người công tác ở Ủy ban kỷ luật cán bộ nên ông càng tán thưởng những lời nói vừa rồi của Diệp Trạch Đào, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Cha hi vọng là con mãi mãi ghi nhớ câu nói vừa rồi. Làm rất nhiều năm ở Ủy ban kỷ luật cán bộ, cha cũng đã chứng kiến rất nhiều người phạm tội rồi, lý do khiến họ phạm tội chính là ở chỗ mong muốn phú quý. Một người nếu mong muốn được phú quý, giàu sang thì anh ta rất dễ phạm tội. Nếu mỗi người chúng ta đều liêm khiết, tự chủ, không tham lam không chiếm đoạt thì con có thể đứng thẳng và nói những lời cứng rắn được!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Thì ra thế, nếu bản thân mình cũng không trong sạch thì muốn làm bất cứ cái gì cũng sẽ nảy ra những băn khoăn này khác, cuối cùng thì chẳng thể nào đế làm cho tốt được!
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Đúng là như thế, con nghĩ đi, nếu bản thân con tham lam tiền bạc, nếu con muốn bắt những kẻ tham ô thì không chừng cuối cùng sẽ đưa cả mình vào đó, chỉ cần con làm chuyện tham ô thì không thể mãi mãi không có ai biết được.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con sẽ chú ý đến việc này!
- Trạch Đào, con đường của con mới chỉ bắt đầu, con đường phía trước vẫn còn xa, bất luận là tài sản của ai, con cũng phải phân rõ ràng một chút.
Lời nói này có nhiều ẩn ý, Diệp Trạch Đào hiểu là Hô Diên Ngạo Bác muốn ám chỉ mình về vấn đề tài sản của nhà họ Lưu, nhất định phải sáng suốt và tỉnh táo và cảnh giác. Đối với việc này Diệp Trạch Đào cũng suy nghĩ không ít. Những việc người nhà đã phạm phải thì những việc can hệ tới mình chắc chắn cũng theo đó mà nảy sinh.
- Con hiểu rồi!
Hô Diên Ngạo Bác gật đầu nói:
- Những vấn đề có tính nguyên tắc tuyệt đối không được phạm phải, rất nhiều người phạm tội chính là bắt đầu từ những việc nhỏ!
- Anh à, cố gắng nói cho Diệp Trạch Đào hiểu những việc này, cố gắng đừng làm con sợ!
Triệu Hương Lăng cười nói.
- Nhất định phải gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh thật dài! Nhìn thấy càng ngày càng nhiều những người vì tham ô, tham nhũng mà phạm tội, cha cảm thấy rất đau lòng!
Hô Diên Ngạo Bác than thở.
/1075
|