Trong một khu vườn nhỏ khu nhà số 1 của chính quyền, Diệp Trạch Đào đang di chuyển một cách chậm rãi, một bộ Ngũ Cầm Hí khiến toàn thân hắn như lắc lư theo.
Đã một tháng trôi qua, tất cả đều nảy sinh những đổi thay. Đối với Diệp Trạch Đào mà nói thì tất cả của hiện tại đều có vẻ tĩnh lặng hơn. Ôn Phương được điều đến huyện Phú Vĩnh đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy thì cũng đã đến nhậm chức rồi. Phương Di Mai được điều sang Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đảm nhiệm chức Trưởng phòng. Việc này là nhờ Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Ninh Bảo Quốc đồng ý, bây giờ cũng đã lên tỉnh công tác rồi. Cả hai cô gái đều rời đi khiến cuộc sống của Diệp Trạch Đào dường như đơn điệu hơn.
Trong huyện cũng xảy ra một số thay đổi. Sau khi Ôn Phương Điều rời đi, quả nhiên Tô Trung Toàn dưới sự tác động của Điền Lâm Hỉ đảm nhiệm chức thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, Bí thư đảng ủy xã Xuân Phúc xem như tiếp nhận công tác của Ôn Phương, cũng coi như là lực lượng của Diệp Trạch Đào không bị ảnh hưởng sau khi Ôn Phương rời đi. Trong hội nghị thường vụ Huyện ủy cũng thông qua các nội dung như Thường Minh Quang đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy xã Xuân Trúc, Lâm Vũ Tiên được điều sang khu công nghiệp xã Xuân Trúc đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm thường trực.
Toàn bộ sự việc đều đến rất nhanh, nhanh đến nỗi nhân dân huyện Thảo Hải cũng cảm thấy kinh ngạc lại không ai hiểu nổi đã có chuyện gì xảy ra trong hội nghị đó.
Tất cả những thay đổi xảy ra trong huyện nhìn bề ngoài thì dường như người của Diệp Trạch Đào đã bị chuyển hết đi rồi, kì thực thì lực lượng lại hoàn toàn không có bất kì một thay đổi gì.
Chỉ có điều việc điều động lần này đã hóa giải được việc mọi người đồn đoán rằng Diệp Trạch Đào có quan hệ với Ôn Phương và Phương Di Mai. Đặc biệt khi nhìn thấy Ôn Phương rời khỏi Thảo Hải, dị nghị của mọi người sẽ phân tích rằng Ôn Phương là người thuộc họ Diệp chứ chắc hoàn toàn không có quan hệ gì với Diệp Trạch Đào cả.
Lúc nói đến Phương Di Mai, mọi người chỉ biết thầm khen cô ta khôn khéo, nhờ có mối quan hệ với Diệp Trạch Đào mà một bước lên được đến tỉnh. Người này thật không đơn giản.
Đối với Diệp Trạch Đào mà nói, hắn hoàn toàn không để ý đến những chuyện này. Hiện giờ việc đáng quan tâm nhất chính là chú tâm đến những kẻ muốn đánh lén mình.
Tất cả mọi việc đều có vẻ rất bình tĩnh, sự phát triển của Thảo Hải cũng nhanh hơn. Nhưng Diệp Trạch Đào biết rằng từ giờ trở đi mỗi bước đi của mình đều phải hết sức cẩn thận, chẳng ai biết được sẽ xảy ra tình huống gì.
Luyện xong Ngũ Cầm Hí, Diệp Trạch Đào chậm rãi đi về chỗ ở của mình.
Hiện tại, huyện đang sắp xếp cho Diệp Trạch Đào một căn phòng, Diệp Trạch Đào cũng thường xuyên ở tại nơi này.
Khi về đến nơi, Diệp Trạch Đào thấy Bàng Phí Vũ đã mua đồ ăn sáng để ở trong phòng.
Rửa mặt xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Có chuyện gì thế?
Hiện tại Bàng Phí Vũ đã trở thành tâm phúc của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào nói chuyện với cậu ta cũng thoải mái hơn rất nhiều:
- Chẳng có việc gì khác cả, chỉ có tối qua Cục trưởng Uông nói đến một chuyện là Tôn Lâm và bạn hữu đến từ thủ đô trong lúc uống rượu Tôn Lâm nói một câu đó là nếu Thảo Hải xảy ra hỗn loạn thì sẽ có vài người phải đau đầu, đó là câu mà mấy cô hầu rượu nghe được.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Hiện giờ Uông Lăng Tùng đã khôi phục được chức cục trưởng đúng là rất trung thành với mình. Xem ra gã cũng biết chuyện nhà họ Lưu và mình nên ngầm sai người theo dõi Tôn Lâm.
Loại chuyện này Diệp Trạch Đào không ngăn cản cũng không ủng hộ, giả bộ không biết.
Bàng Phí Vũ nói xong liền ra xe đợi.
Vừa ăn cháo vừa nghĩ đến những việc Uông Lăng Tùng nghe được.
Diệp Trạch Đào càng nghĩ lại càng cảm thấy bọn Tôn Lâm chắc sẽ có hành động nhằm vào mình.
Sự phát triển của huyện Thảo Hải thì không thể ngăn cản nổi nhưng từ đó mà làm một số thủ đoạn thì hoàn toàn có thể!
Tình hình của mình là cầu tiến trong sự ổn định. Nếu thực sự bị bọn hắn gây chuyện thì liệu trong lúc sát hạch chính mình đó sẽ nảy sinh vấn đề gì đây?
Trong mắt Diệp Trạch Đào lộ ra vẻ hung ác. Hiện giờ sự phát triển của mình đã đến thời điểm mấu chốt, nếu bọ Tôn Lâm thực sự dám bày ra trò gì thì đừng có trách mình!
Sau khi ăn xong rồi lên xe, Diệp Trạch Đào liền nói với Bàng Phí Vũ:
- Cậu thông báo cho đồng chí Uông Lăng Tùng đến phòng làm việc của tôi.
Nhìn Bàng Phí Vũ gọi điện Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến chuyện này một lần nữa. Dù chỉ nghe được nửa vời.
Cũng không thể coi là chuyện nhỏ.
Diệp Trạch Đào vào phòng làm việc vừa ngồi xuống không bao lâu thì Uông Lăng Tùng vội vã bước vào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười chủ động đứng dậy và bắt tay Uông Lăng Tùng nói:
- Anh Uông, ngồi xuống nói chuyện.
Thân phận thay đổi, đặc biệt là sau khi mình xui xẻo lại được trọng dụng, Uông Lăng Tùng quá rõ tầm quan trọng của Diệp Trạch Đào, không dám chậm trễ, có vẻ cung kính nói:
- Chủ tịch Diệp có chỉ thị gì?
Sau khi mời Uông Lăng Tùng ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Uông, sự phát triển của Thảo Hải không thể tách rời với cục diện ổn định. Tôi muốn tìm hiểu đôi chút về công việc của các cậu trên phương diện này.
Uông Lăng Tùng vội báo cáo công việc.
Sau khi báo cáo xong nói:
- Chủ tịch Diệp, theo chỉ thị của anh chúng tôi đã triển khai công tác quét các tệ nạn xã hội thời gian nửa tháng trong phạm vi toàn huyện, tình hình trật tự của toàn huyện đã có những biến chuyển rõ rệt.
Diệp Trạch Đào nói có nhiều ẩn ý:
- Anh Uông, tôi nghe nói có người cho rằng nếu Thảo Hải loạn thì sẽ xảy ra một số thay đổi, người có suy nghĩ như thế phải trọng điểm chú ý đến mới được.
Uông Lăng Tùng là người hiểu chuyện, lập tức hiểu được dụng ý Diệp Trạch Đào gọi mình đến liền nói:
- Chủ tịch Diệp yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này.
- Ừ, chuyện này phải phiền đến anh rồi, năng lực của anh rất lớn, còn có nhiều không gian để phát triển!
Ánh mắt Uông Lăng Tùng sáng lên, câu nói này là ám thị của Diệp Trạch Đào đây.
Uông Lăng Tùng quá rõ tình hình của mình, bản thân đã dần dần có được sự tín nhiệm của Diệp Trạch Đào. Nếu Diệp Trạch Đào được thăng tiến thì mình cũng sẽ được phát triển theo. Nếu Diệp Trạch Đào đổ thì mình chắc chắn sẽ phải ngã theo.
Uông Lăng Tùng đương nhiên không muốn làm lại lần nữa, trong lòng đã thầm quyết định coi như là Thiên Vương đã đến, bản thân cũng phải đứng bên cạnh Diệp Trạch Đào. Đội này bất kể thế nào cũng không thay đổi. Tôn Lâm thì coi như là nhờ có cha mới được như vậy, lần này phải để mắt tới hắn mới được!
Tiễn Uông Lăng Tùng đi rồi, Diệp Trạch Đào lại ngồi trong phòng suy nghĩ cẩn thận đến chuyện này.
Uông Lăng Tùng là một người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ giúp mình để mắt đến Tôn Lâm, Tôn Lâm thì coi như lại không cần quá lo lắng.
Giải quyết xong việc này, còn lại là chuyện nhà họ Tạ.
Vừa nghĩ đến nhà họ Tạ, Diệp Trạch Đào vẫn thấy đau đầu. Nhà này và nhà họ Lưu là đối đầu, cũng không rõ là kiếp trước oán hận nảy sinh như thế nào, hiện giờ mình là con rể nhà họ Lưu thì nhà họ Tạ không thể không động đến mình. Đương nhiên, ngoài mặt thì vẫn chào hỏi. Tầng lớp như Tạ Dật này chắc sẽ không ra tay. Kẻ tay chân thì sao, khó mà tránh khỏi được.
Tạm thời không nghĩ đến chuyện ở Tỉnh nữa, Diệp Trạch Đào phân tích tình hình ở hai cấp huyện và thành phố.
Trước mắt trong thành phố chỉ có Triệu Diệc Hiền và Âu Dương Trường là hai người có khả năng ra tay, những người khác thì lại có người của Điền Lâm Hỉ và Hô Diên Ngạo Bác thì cũng không có vấn đề gì lắm. Xét từ tình hình của Bí thư Thành ủy Sở Tuyên thì cũng sẽ không có thay đổi vì sự phát triển của Thảo Hải, có thể báo cáo với anh ta nhiều hơn nên cũng không có vấn đề gì lắm.
Ở huyện thì càng không có vấn đề gì quá lớn.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào cũng không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có một linh cảm chắc chắn là có người đang âm mưu nhằm vào mình.
Day nhẹ hai bên thái dương, Diệp Trạch Đào tạm thời dẹp những chuyện này qua một bên, cầm lấy báo cáo thống kê của huyện đọc một lượt.
Đang xem thì Bàng Chân gọi điện thoại tới:
- Trạch Đào, đi ra ngoài ngồi đi?
Bàng Chân vừa từ thủ đô về liền gọi điện cho Diệp Trạch Đào.
Đang nghĩ không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì, Diệp Trạch Đào đồng ý, vừa đi ra là hướng về địa điểm mà Bàng Chân đã hẹn đến.
Đây là một phòng trà, Bàng Chân đang ngồi uống trà bên trong.
Đối với Diệp Trạch Đào thì nhà họ Bàng vẫn cảm thấy vẫn nợ hắn một chút ân tình. Nếu không có sự xuất hiện của Diệp Trạch Đào thì ông cụ nhà họ Bàng đã xảy ra chuyện rồi.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này về thủ đô thời gian ngắn hơn nhỉ!
Bàng Chân cười nói:
- Nói thực nhé, không đến Thảo Hải làm về giáo dục thì không biết, đến rồi tôi mới được dạy dỗ, ngộ ra rất nhiều điều. Nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của bọn nhỏ kia tôi cảm thấy rất chua xót!
Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, lòng người đều thế cả, đều vẫn còn cái chân, thiện, mỹ. Cứ coi như những người như Bàng Chân nhìn thấy những chuyện nghèo khó kia vẫn có thể khơi dậy lương tâm của họ:
- Có sự đầu tư của các anh thì Thảo Hải hiện nay cũng cũng hi vọng.
Diệp Trạch Đào xúc động nói:
- Trạch Đào, lần này tôi đến là có một chuyện muốn nói với anh. Anh biết không, mối quan hệ của tôi rất phức tạp, người gì cũng có. Tôi nghe nói Tạ Tôn và Tôn Lâm gần đây tới lui rất mật thiết. Có người còn nói, bọn họ muốn gây ra chuyện ở Thảo Hải, nghe nói chỉ cần gây ra chuyện thì Thảo Hải sẽ loạn lên, người bên trên sẽ thừa cơ thao túng, xem ra là nhằm vào anh rồi!
Khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi đã biết được đôi chút!
Nhìn Diệp Trạch Đào, Bàng Thực liền cười ha hả nói:
- Xem ra lực lượng ở Thảo Hải mà Diệp Trạch Đào nắm trong tay rất mạnh!
Diệp Trạch Đào nói:
- Xem ra có một số người không gây sức ép ở Thảo Hải này thì không chịu được.
Bàng Chân nói:
- Sự phát triển của Thảo Hải khiến cho người khác phải ca tụng. Ông cụ nhà tôi cũng toàn khen ngợi lúc ở trong nhà. Ông nói có nhiều ý tưởng phát triển của các anh giống với tinh thần của Trung ương. Trong lúc các nơi khác còn chưa hành động, thì các anh đã tự thăm dò lấy một con đường, đây chính là điểm sáng!
- Anh Bàng, nếu tiện thì khi nào có chuyện liên quan đến Thảo Hải phiền anh lập tức báo cho tôi biết, sự phát triển của Thảo Hải cũng không dễ dàng gì!
Diệp Trạch Đào nói một cách nghiêm túc.
Bàng Chân cười ha hả nói:
- Anh yên tâm, chuyện nhỏ này tôi sẽ làm, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi. Lần này Trung ương đã đem đi danh sách lúc thay đổi nhiệm kỳ rồi. Tôn Tường Quân sẽ tiếp tục thêm một nhiệm kỳ nữa, anh nên biết nếu ông ta làm thêm một nhiệm kỳ nữa thì tên thằng ranh Tôn Lâm ka sẽ càng được nước lên mặt!
Việc này Diệp Trạch Đào đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, không ngoài dự định, hắn nói:
- Hiện giờ việc tôi toàn tâm nghĩ đến chính là làm tốt việc ở Thảo Hải.
- Còn nữa, Vi Hoành Thạch nghe nói sau khi đổi nhiệm kỳ thì sẽ tới thành phố Hồng Đô đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy! Có điều, cũng chỉ là đồn đại thế, cụ thể có phải như thế không thì không rõ!
Diệp Trạch Đào thấy kinh ngạc, Bí thư thành ủy thành phố Hồng Đô đi đến Ủy viên Bộ chính trị. Nếu là như thế thì nhà họ Vi này mạnh quá rồi!
Bàng Chân nói:
- Ông cụ nhà tôi nói rồi, ông ý vẫn chỉ coi trọng sự phát triển của anh, chỉ cần hạ quyết tâm làm thì anh có khả năng phát triển rất rộng lớn!
- Cho tôi gửi lời hỏi thăm ông cụ nhà anh!
Hai người nhìn nhau cười, nhà họ Bàng là một gia đình tri ân báo đáp!
Đã một tháng trôi qua, tất cả đều nảy sinh những đổi thay. Đối với Diệp Trạch Đào mà nói thì tất cả của hiện tại đều có vẻ tĩnh lặng hơn. Ôn Phương được điều đến huyện Phú Vĩnh đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy thì cũng đã đến nhậm chức rồi. Phương Di Mai được điều sang Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đảm nhiệm chức Trưởng phòng. Việc này là nhờ Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Ninh Bảo Quốc đồng ý, bây giờ cũng đã lên tỉnh công tác rồi. Cả hai cô gái đều rời đi khiến cuộc sống của Diệp Trạch Đào dường như đơn điệu hơn.
Trong huyện cũng xảy ra một số thay đổi. Sau khi Ôn Phương Điều rời đi, quả nhiên Tô Trung Toàn dưới sự tác động của Điền Lâm Hỉ đảm nhiệm chức thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện, Bí thư đảng ủy xã Xuân Phúc xem như tiếp nhận công tác của Ôn Phương, cũng coi như là lực lượng của Diệp Trạch Đào không bị ảnh hưởng sau khi Ôn Phương rời đi. Trong hội nghị thường vụ Huyện ủy cũng thông qua các nội dung như Thường Minh Quang đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy xã Xuân Trúc, Lâm Vũ Tiên được điều sang khu công nghiệp xã Xuân Trúc đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm thường trực.
Toàn bộ sự việc đều đến rất nhanh, nhanh đến nỗi nhân dân huyện Thảo Hải cũng cảm thấy kinh ngạc lại không ai hiểu nổi đã có chuyện gì xảy ra trong hội nghị đó.
Tất cả những thay đổi xảy ra trong huyện nhìn bề ngoài thì dường như người của Diệp Trạch Đào đã bị chuyển hết đi rồi, kì thực thì lực lượng lại hoàn toàn không có bất kì một thay đổi gì.
Chỉ có điều việc điều động lần này đã hóa giải được việc mọi người đồn đoán rằng Diệp Trạch Đào có quan hệ với Ôn Phương và Phương Di Mai. Đặc biệt khi nhìn thấy Ôn Phương rời khỏi Thảo Hải, dị nghị của mọi người sẽ phân tích rằng Ôn Phương là người thuộc họ Diệp chứ chắc hoàn toàn không có quan hệ gì với Diệp Trạch Đào cả.
Lúc nói đến Phương Di Mai, mọi người chỉ biết thầm khen cô ta khôn khéo, nhờ có mối quan hệ với Diệp Trạch Đào mà một bước lên được đến tỉnh. Người này thật không đơn giản.
Đối với Diệp Trạch Đào mà nói, hắn hoàn toàn không để ý đến những chuyện này. Hiện giờ việc đáng quan tâm nhất chính là chú tâm đến những kẻ muốn đánh lén mình.
Tất cả mọi việc đều có vẻ rất bình tĩnh, sự phát triển của Thảo Hải cũng nhanh hơn. Nhưng Diệp Trạch Đào biết rằng từ giờ trở đi mỗi bước đi của mình đều phải hết sức cẩn thận, chẳng ai biết được sẽ xảy ra tình huống gì.
Luyện xong Ngũ Cầm Hí, Diệp Trạch Đào chậm rãi đi về chỗ ở của mình.
Hiện tại, huyện đang sắp xếp cho Diệp Trạch Đào một căn phòng, Diệp Trạch Đào cũng thường xuyên ở tại nơi này.
Khi về đến nơi, Diệp Trạch Đào thấy Bàng Phí Vũ đã mua đồ ăn sáng để ở trong phòng.
Rửa mặt xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Có chuyện gì thế?
Hiện tại Bàng Phí Vũ đã trở thành tâm phúc của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào nói chuyện với cậu ta cũng thoải mái hơn rất nhiều:
- Chẳng có việc gì khác cả, chỉ có tối qua Cục trưởng Uông nói đến một chuyện là Tôn Lâm và bạn hữu đến từ thủ đô trong lúc uống rượu Tôn Lâm nói một câu đó là nếu Thảo Hải xảy ra hỗn loạn thì sẽ có vài người phải đau đầu, đó là câu mà mấy cô hầu rượu nghe được.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Hiện giờ Uông Lăng Tùng đã khôi phục được chức cục trưởng đúng là rất trung thành với mình. Xem ra gã cũng biết chuyện nhà họ Lưu và mình nên ngầm sai người theo dõi Tôn Lâm.
Loại chuyện này Diệp Trạch Đào không ngăn cản cũng không ủng hộ, giả bộ không biết.
Bàng Phí Vũ nói xong liền ra xe đợi.
Vừa ăn cháo vừa nghĩ đến những việc Uông Lăng Tùng nghe được.
Diệp Trạch Đào càng nghĩ lại càng cảm thấy bọn Tôn Lâm chắc sẽ có hành động nhằm vào mình.
Sự phát triển của huyện Thảo Hải thì không thể ngăn cản nổi nhưng từ đó mà làm một số thủ đoạn thì hoàn toàn có thể!
Tình hình của mình là cầu tiến trong sự ổn định. Nếu thực sự bị bọn hắn gây chuyện thì liệu trong lúc sát hạch chính mình đó sẽ nảy sinh vấn đề gì đây?
Trong mắt Diệp Trạch Đào lộ ra vẻ hung ác. Hiện giờ sự phát triển của mình đã đến thời điểm mấu chốt, nếu bọ Tôn Lâm thực sự dám bày ra trò gì thì đừng có trách mình!
Sau khi ăn xong rồi lên xe, Diệp Trạch Đào liền nói với Bàng Phí Vũ:
- Cậu thông báo cho đồng chí Uông Lăng Tùng đến phòng làm việc của tôi.
Nhìn Bàng Phí Vũ gọi điện Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến chuyện này một lần nữa. Dù chỉ nghe được nửa vời.
Cũng không thể coi là chuyện nhỏ.
Diệp Trạch Đào vào phòng làm việc vừa ngồi xuống không bao lâu thì Uông Lăng Tùng vội vã bước vào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười chủ động đứng dậy và bắt tay Uông Lăng Tùng nói:
- Anh Uông, ngồi xuống nói chuyện.
Thân phận thay đổi, đặc biệt là sau khi mình xui xẻo lại được trọng dụng, Uông Lăng Tùng quá rõ tầm quan trọng của Diệp Trạch Đào, không dám chậm trễ, có vẻ cung kính nói:
- Chủ tịch Diệp có chỉ thị gì?
Sau khi mời Uông Lăng Tùng ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Uông, sự phát triển của Thảo Hải không thể tách rời với cục diện ổn định. Tôi muốn tìm hiểu đôi chút về công việc của các cậu trên phương diện này.
Uông Lăng Tùng vội báo cáo công việc.
Sau khi báo cáo xong nói:
- Chủ tịch Diệp, theo chỉ thị của anh chúng tôi đã triển khai công tác quét các tệ nạn xã hội thời gian nửa tháng trong phạm vi toàn huyện, tình hình trật tự của toàn huyện đã có những biến chuyển rõ rệt.
Diệp Trạch Đào nói có nhiều ẩn ý:
- Anh Uông, tôi nghe nói có người cho rằng nếu Thảo Hải loạn thì sẽ xảy ra một số thay đổi, người có suy nghĩ như thế phải trọng điểm chú ý đến mới được.
Uông Lăng Tùng là người hiểu chuyện, lập tức hiểu được dụng ý Diệp Trạch Đào gọi mình đến liền nói:
- Chủ tịch Diệp yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này.
- Ừ, chuyện này phải phiền đến anh rồi, năng lực của anh rất lớn, còn có nhiều không gian để phát triển!
Ánh mắt Uông Lăng Tùng sáng lên, câu nói này là ám thị của Diệp Trạch Đào đây.
Uông Lăng Tùng quá rõ tình hình của mình, bản thân đã dần dần có được sự tín nhiệm của Diệp Trạch Đào. Nếu Diệp Trạch Đào được thăng tiến thì mình cũng sẽ được phát triển theo. Nếu Diệp Trạch Đào đổ thì mình chắc chắn sẽ phải ngã theo.
Uông Lăng Tùng đương nhiên không muốn làm lại lần nữa, trong lòng đã thầm quyết định coi như là Thiên Vương đã đến, bản thân cũng phải đứng bên cạnh Diệp Trạch Đào. Đội này bất kể thế nào cũng không thay đổi. Tôn Lâm thì coi như là nhờ có cha mới được như vậy, lần này phải để mắt tới hắn mới được!
Tiễn Uông Lăng Tùng đi rồi, Diệp Trạch Đào lại ngồi trong phòng suy nghĩ cẩn thận đến chuyện này.
Uông Lăng Tùng là một người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ giúp mình để mắt đến Tôn Lâm, Tôn Lâm thì coi như lại không cần quá lo lắng.
Giải quyết xong việc này, còn lại là chuyện nhà họ Tạ.
Vừa nghĩ đến nhà họ Tạ, Diệp Trạch Đào vẫn thấy đau đầu. Nhà này và nhà họ Lưu là đối đầu, cũng không rõ là kiếp trước oán hận nảy sinh như thế nào, hiện giờ mình là con rể nhà họ Lưu thì nhà họ Tạ không thể không động đến mình. Đương nhiên, ngoài mặt thì vẫn chào hỏi. Tầng lớp như Tạ Dật này chắc sẽ không ra tay. Kẻ tay chân thì sao, khó mà tránh khỏi được.
Tạm thời không nghĩ đến chuyện ở Tỉnh nữa, Diệp Trạch Đào phân tích tình hình ở hai cấp huyện và thành phố.
Trước mắt trong thành phố chỉ có Triệu Diệc Hiền và Âu Dương Trường là hai người có khả năng ra tay, những người khác thì lại có người của Điền Lâm Hỉ và Hô Diên Ngạo Bác thì cũng không có vấn đề gì lắm. Xét từ tình hình của Bí thư Thành ủy Sở Tuyên thì cũng sẽ không có thay đổi vì sự phát triển của Thảo Hải, có thể báo cáo với anh ta nhiều hơn nên cũng không có vấn đề gì lắm.
Ở huyện thì càng không có vấn đề gì quá lớn.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào cũng không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có một linh cảm chắc chắn là có người đang âm mưu nhằm vào mình.
Day nhẹ hai bên thái dương, Diệp Trạch Đào tạm thời dẹp những chuyện này qua một bên, cầm lấy báo cáo thống kê của huyện đọc một lượt.
Đang xem thì Bàng Chân gọi điện thoại tới:
- Trạch Đào, đi ra ngoài ngồi đi?
Bàng Chân vừa từ thủ đô về liền gọi điện cho Diệp Trạch Đào.
Đang nghĩ không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì, Diệp Trạch Đào đồng ý, vừa đi ra là hướng về địa điểm mà Bàng Chân đã hẹn đến.
Đây là một phòng trà, Bàng Chân đang ngồi uống trà bên trong.
Đối với Diệp Trạch Đào thì nhà họ Bàng vẫn cảm thấy vẫn nợ hắn một chút ân tình. Nếu không có sự xuất hiện của Diệp Trạch Đào thì ông cụ nhà họ Bàng đã xảy ra chuyện rồi.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này về thủ đô thời gian ngắn hơn nhỉ!
Bàng Chân cười nói:
- Nói thực nhé, không đến Thảo Hải làm về giáo dục thì không biết, đến rồi tôi mới được dạy dỗ, ngộ ra rất nhiều điều. Nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của bọn nhỏ kia tôi cảm thấy rất chua xót!
Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, lòng người đều thế cả, đều vẫn còn cái chân, thiện, mỹ. Cứ coi như những người như Bàng Chân nhìn thấy những chuyện nghèo khó kia vẫn có thể khơi dậy lương tâm của họ:
- Có sự đầu tư của các anh thì Thảo Hải hiện nay cũng cũng hi vọng.
Diệp Trạch Đào xúc động nói:
- Trạch Đào, lần này tôi đến là có một chuyện muốn nói với anh. Anh biết không, mối quan hệ của tôi rất phức tạp, người gì cũng có. Tôi nghe nói Tạ Tôn và Tôn Lâm gần đây tới lui rất mật thiết. Có người còn nói, bọn họ muốn gây ra chuyện ở Thảo Hải, nghe nói chỉ cần gây ra chuyện thì Thảo Hải sẽ loạn lên, người bên trên sẽ thừa cơ thao túng, xem ra là nhằm vào anh rồi!
Khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi đã biết được đôi chút!
Nhìn Diệp Trạch Đào, Bàng Thực liền cười ha hả nói:
- Xem ra lực lượng ở Thảo Hải mà Diệp Trạch Đào nắm trong tay rất mạnh!
Diệp Trạch Đào nói:
- Xem ra có một số người không gây sức ép ở Thảo Hải này thì không chịu được.
Bàng Chân nói:
- Sự phát triển của Thảo Hải khiến cho người khác phải ca tụng. Ông cụ nhà tôi cũng toàn khen ngợi lúc ở trong nhà. Ông nói có nhiều ý tưởng phát triển của các anh giống với tinh thần của Trung ương. Trong lúc các nơi khác còn chưa hành động, thì các anh đã tự thăm dò lấy một con đường, đây chính là điểm sáng!
- Anh Bàng, nếu tiện thì khi nào có chuyện liên quan đến Thảo Hải phiền anh lập tức báo cho tôi biết, sự phát triển của Thảo Hải cũng không dễ dàng gì!
Diệp Trạch Đào nói một cách nghiêm túc.
Bàng Chân cười ha hả nói:
- Anh yên tâm, chuyện nhỏ này tôi sẽ làm, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi. Lần này Trung ương đã đem đi danh sách lúc thay đổi nhiệm kỳ rồi. Tôn Tường Quân sẽ tiếp tục thêm một nhiệm kỳ nữa, anh nên biết nếu ông ta làm thêm một nhiệm kỳ nữa thì tên thằng ranh Tôn Lâm ka sẽ càng được nước lên mặt!
Việc này Diệp Trạch Đào đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, không ngoài dự định, hắn nói:
- Hiện giờ việc tôi toàn tâm nghĩ đến chính là làm tốt việc ở Thảo Hải.
- Còn nữa, Vi Hoành Thạch nghe nói sau khi đổi nhiệm kỳ thì sẽ tới thành phố Hồng Đô đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy! Có điều, cũng chỉ là đồn đại thế, cụ thể có phải như thế không thì không rõ!
Diệp Trạch Đào thấy kinh ngạc, Bí thư thành ủy thành phố Hồng Đô đi đến Ủy viên Bộ chính trị. Nếu là như thế thì nhà họ Vi này mạnh quá rồi!
Bàng Chân nói:
- Ông cụ nhà tôi nói rồi, ông ý vẫn chỉ coi trọng sự phát triển của anh, chỉ cần hạ quyết tâm làm thì anh có khả năng phát triển rất rộng lớn!
- Cho tôi gửi lời hỏi thăm ông cụ nhà anh!
Hai người nhìn nhau cười, nhà họ Bàng là một gia đình tri ân báo đáp!
/1075
|