- Chủ tịch Diệp, về huyện chưa?
Trần Tiến Nhân có chút thắc mắc hỏi.
Trời vừa sáng Diệp Trạch Đào đã đến, đến rồi liền tập hợp mọi người lại, nói muốn quay về Thảo Hải, điều này khiến Trần Tiến Nhân cảm thấy rất khó hiểu.
- Ừ, việc của Sở cơ bản cũng sắp xong, viêc ở Thảo Hải lại còn nhiều.
Nói hết câu, Diệp Trạch Đào liền nhắm mắt lấy lại tinh thần.
Việc ngày hôm quá có quá nhiều bất ngờ, khiến Diệp Trạch Đào không ngủ suốt một đêm.
Được vào danh sách đó, mặc dù đã nói là người ở cấp bậc kia của Tôn Tường Quân sẽ không tùy tiện ra tay, đã có quy ước rồi, nhưng Điền Lâm Hỉ vẫn phải đi khỏi Ninh Hải, điều này càng khiến cho Diệp Trạch Đào không nỡ làm theo sự sắp xếp của Điền Lâm Hỉ. Ôn Phương và Phương Di Mai đều phải điều khỏi Thảo Hải, từ việc này sẽ tiến hành điều chỉnh một chút cơ cấu ở Thảo Hải, phải điều chỉnh thế nào đây?
Có nhiều việc quá, mà lại rất gấp gáp.
Diệp Trạch Đào thấy rõ rằng, thông qua mọi sự việc có thể thấy rằng Vi gia cũng đã xuất chiêu rồi, tuy không có dấu hiệu hai nhà Vi – Tôn liên kết sức mạnh, nhưng cũng không thể tránh những hành động liên thủ, cũng coi như người trong tỉnh không ra tay, người ở dưới liệu có làm việc đàng hoàng hay không?
Xe đã đến Thảo Hải, Diệp Trạch Đào dừng lại nửa đường, nói với mấy người Bàng Phi Vũ mấy câu rồi bắt xe đến nhà của Ôn Phương.
Sau khi mở cửa đi ra, Diệp Trạch Đào đã liên lạc với Ôn Phương.
Hiện giờ Ôn Phương đang ở xã Xuân Trúc, không biết Diệp Trạch Đào đã về Thảo Hải, liền cười hỏi:
- Chủ tịch huyện Diệp, anh đã về đấy à?
- Cô về nhà một chút đi, có việc gấp!
Diệp Trạch Đào nói.
- Được, tôi về ngay đây.
Chần chừ một chút, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu tiện thì gọi cả Tiểu Phương đến nữa.
Ôn Phương liền hiểu ra một chút, việc này quả đúng là việc gấp rồi.
Dù sao cô ấy cũng hiểu, mình đã hẹn trước rồi mà.
Diệp Trạch Đào than thầm một tiếng. Chẳng trách sư phụ muốn họ bị đưa đi khỏi Thảo Hải.
Khi vừa tắm xong bước ra, châm một điếu thuốc, nghĩ về sự việc thì Ôn Phương và Phương Di Mai cùng đến.
Nhìn dáng vẻ của hai người khi rất thân mật, nỗi lo trong lòng Diệp Trạch Đào biến mất.
- Trạch Đào, thời cơ đến, việc đã làm, mắt anh xanh quá kìa!
Phương Di mai tiến lại quan tâm hỏi.
Ôn Phương cười nói:
- Hay là người tình đi rồi, thì liền thất thần thế.
Diệp Trạch Đào không ngờ hai người nói chuyện khiến người ta kinh ngạc như thế, liền cảm thấy có chút sững sờ.
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào, hai cô gái đều cười.
Sau khi ngồi xuống, Ôn Phương nói:
- Nói thật đi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
- Có những việc tôi không thể nói, các cô chỉ cần biết là Ủy ban tổ chức trung ương đã tìm tôi nói chuyện là được rồi.
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể tiết lộ đến thế.
Hai cô gái đều là những người thông minh, họ nhìn nhau, có thể được nói chuyện cùng người của Ủy ban tổ chức trung ương, việc này có vẻ rất quan trọng, nhìn dáng vẻ của Diệp Trạch Đào, không giống như xảy ra chuyện gì, đó chỉ là có việc liên quan đến anh ta thôi.
Là việc tốt!
Thấy hai cô gái đã phần nào hiểu ra, Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này cũng chưa hẳn là việc tốt, cũng không phải là việc xấu. Hôm nay tôi gọi các cô đến là muốn nói với các cô một việc.
Hai cô gái nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào hắng giọng, nói:
- Việc của thầy tôi hai cô đều biết, sau khi nghe nói người của Ủy ban tổ chức trung ương tìm gặp nói chuyện, thầy liền nói với tôi, thấy việc các cô làm việc ở dưới tôi sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, ông dự định sắp tới sẽ điều chỉnh công tác của hai người. Có thể là sẽ tăng một cấp, về việc này các cô nên chuẩn bị tư tưởng.
Ban đầu hai người có vẻ ngỡ ngàng, Phương Di Mai nói:
- Điều đi khỏi Thảo Hải sao?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Bây giờ tôi muốn hỏi về suy nghĩ của hai người. Nếu như lên tỉnh thì sẽ làm việc trong cơ quan, nếu như đến địa phương, thì sẽ có thể phụ trách công tác quan trọng ở huyện ủy, bước phát triển tiếp theo sẽ rất lớn, đương nhiên là phải xem năng lực của hai người.
Ôn Phương than một tiếng nói:
- Tôi đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay mà.
Phương Di Mai nói:
- Đến nhanh quá!
Nhìn thấy sự chuẩn bị tâm lý của hai cô gái, Diệp Trạch Đào liền nhìn họ.
Ôn Phương nói:
- Nhưng nếu có thể ở địa phương rèn luyện một chút sẽ có lợi cho sự phát triển sau này, chỉ cần Diệp Trạch Đào phát triển, chúng tôi cũng sẽ có rất nhiều cơ hội!
Diệp Trạch Đào nói:
- Là Phó chủ tịch huyện, Ủy viên thường vụ huyện ủy hoàn toàn có thể vận động để trở thành Phó chủ tịch thường vụ, chỉ cần làm tốt thì sẽ phát triển rất nhanh.
Ôn Phương gật đầu, nếu đúng là như vậy. Ôn Phương luôn là một người hay suy nghĩ, có thể lên đến chức Phó chủ tịch thường vụ huyện ủy hay một Phó bí thư huyện thì con đường tương lai của cô sẽ rộng mở.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Phương Di Mai.
Phương Di Mai nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu như tôi có thể bước vào một bộ phận quan trọng trong tỉnh thì cũng sẽ có thể trở thành một chân trong của Diệp Trạch Đào trong tỉnh thành, tôi luôn muốn vào tỉnh làm việc, coi như không nhậm chức cũng tốt.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Như thế này cũng tốt, hai người một người ở trong một người ở ngoài, sẽ có thể hỗ trợ lẫn nhau!
Nhìn Diệp Trạch Đào, Ôn Phương cười nói:
- Tôi cảm thấy như thế này cũng tốt, Tiểu Phương mua một ngôi nhà trong tỉnh thành, bây giờ giao thông thuận tiện như thế, chúng ta sẽ có thể gặp nhau trong thành phố, như thế còn có thể tránh được những phán xét của người khác.
Hai người đều là những người hết lòng vì công việc, nhanh chóng đã nghĩ thông suốt việc này, đây cũng là điều khiến Diệp Trạch Đào suy nghĩ rất nhiều.
Nói chuyện xong, Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, chúng tôi đi rồi anh phải sắp xếp lại mọi việc mới được!
- Tôi vội vã như thế cũng là vì nghĩ đến việc này. Thầy cũng đã từng nói, các cô đi rồi, đầu tiên, trong Ủy viên thường vụ huyện ủy phải có một người của ta ở cao nhất, tiếp theo, trong xã Xuân Trúc cũng phải có người của ta, như thế mới không ảnh hưởng tới công việc tiếp theo, việc này tôi đang muốn bàn bạc với cô một chút.
Ôn Phương trầm tư một lát rồi nói:
- Đầu tiên là người tiếp nhận vị trí của tôi, tôi nghĩ phải để một người biết nghe lời anh để giữ vị trí này mới được, người này tôi đã suy nghĩ, thấy người phù hợp tất cả các điều kiện chính là Ngưu Thường Thắng!
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Anh ta hoàn toàn có thể!
Phương Di mai lại lắc đầu:
- Tôi thấy không ổn.
- Ồ!
Diệp Trạch Đào liền nhìn Phương Di Mai.
Phương Di Mai nói:
- Tôi hiểu tình hình này, chỗ dựa của Ngưu Thường Thắng là Trần Tỏa Nguyên, nếu như Ngưu Thường Thắng vào được huyện ủy, lục lượng của Trần Tỏa Nguyên có thể sẽ phản đối Trạch Đào thì sao?
Ôn Phương cười nói:
- Là cô lo lắng Trạch Đào không thể nắm được Trần Tỏa Nguyên trong huyện ủy sao?
Phương Di Mai nói:
- Từ việc Diệp Trạch Đào nói lần này Ủy ban tổ chức trung ương nói chuyện có thể thấy, Thảo Hải còn phải đối mặt với những điều chỉnh và thay đổi, nói khó nghe thì những người vốn dựa vào Trạch Đào chủ yếu là trông chờ vào sức mạnh phía sau Diệp Trạch Đào. Nếu như sức mạnh đó không có gì thay đổi hoặc là yếu đi, có người nào sẽ thay đổi thái độ không? Mặc dù hiện nay chúng ta là tuyệt đối, nhưng tôi luôn cho rằng bất cứ lúc nào đều phải đề phòng, phải loại bỏ nguy hiểm khi nó mới chỉ hình thành trong trứng nước, không thể để tình trạng như thế xảy ra!
Phương Di Mai là một người vốn trầm lặng, câu nói của cô khiến Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, trong chính trị phải nhìn về đại cục, nếu như đặt tất cả trứng vào một ổ sẽ rất nguy hiểm.
- Nếu thế thì để Tô Trung Toàn thay thế cô là được!
Diệp Trạch Đào nói.
Hai cô gái đều là những người giỏi về chính trị, quan hệ của Diệp Trạch Đào với họ cũng như với người một nhà, tất nhiên là muốn nghe ý kiến của họ.
Phương Di Mai gật đầu nói:
- Tô Trung Toàn là người thật thà, anh ta luôn nghe theo lời của anh, bất cứ lúc nào cũng sẽ ở phe anh. Anh ta thật thà hơn Ngưu Thường Thắng rất nhiều!
Lúc này Ôn Phương mới gật đầu nói:
- Tô Trung Toàn sau khi nhận vị trí của tôi, thì ở xã Xuân Trúc cũng phải tìm một người có năng lực, biết nghe lời mới được.
- Cô chọn được ai chưa?
Diệp Trạch Đào hỏi Phương Di Mai.
Vấn đề chọn người này Diệp Trạch Đào có thể đưa ra trước rồi báo cho Điền Lâm Hỉ sau, việc tiếp theo là phải xem Điền Lâm Hỉ, đây cũng coi như một sự sắp xếp một lần nữa trước khi ông đi.
Phương Di Mai mỉm cười nói:
- Tôi cho rằng lúc này Diệp Trạch Đào có thể gắng sức lôi kéo quan hệ của mình, chỉ cần nắm được Tô Trung Toàn trong tay thì những người ở dưới có thể dùng như sức mạnh trung lập, hai người có thấy dáng vẻ của Lâm Vũ Tiên không?
Ôn Phương cười nói:
- Một người không được chọn!
Diệp Trạch Đào cố ý hỏi:
- Hai người nghĩ tới cô ấy sao?
Ôn Phương liền nói:
- Lâm Vũ Tiên có quan hệ thân thiết với Phó bí thư Triệu Vệ Giang. Cô ấy vốn là Chủ nhiệm công tác làm trong sạch Đảng trong Ủy ban kỷ kỷ luật huyện ủy, điều kiện phù hợp, quan trọng nhất là cấp dưới của Triệu Vệ Giang còn có khá nhiều. Nếu chọn Lâm Vũ Tiên, cấp dưới của Triệu Vệ Giang sẽ trở thành người của anh!
Phương Di Mai nói:
- Cô này có khả năng tốt, quan trọng nhất là hiện nay thật ra cô ta bị mọi người cho rằng thuộc phe của ta, cô ấy không theo anh cũng không được!
Nhìn thấy hai người đều cười, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chẳng qua tôi cũng chỉ là nói giúp cô ấy mấy câu trước thường vụ Huyện ủy thôi mà, thế là trở thành người của phe ta luôn rồi!
Ôn Phương cười nói:
- Cô ấy vẫn còn tốt hơn những người khác, tôi cũng cho rằng cô ấy được!
Mấy người ngồi đó tìm hiểu về các ứng cử viên.
Danh sách mấy ứng cử viên quan trọng đã làm xong.
Diệp Trạch Đào than thầm, căng thẳng, phỏng chừng không chỉ có cục diện ở đây, mà những nơi khác cũng có thay đổi. Từ lúc được vào danh sách, mọi sự khảo sát đều đã được triển khai, cũng sẽ không phải là những khảo sát này, may mà Tôn Tường Quân dường như muốn hành động, Vi gia muốn hành động cũng không dám làm mạnh tay, đây chính là tạo ra càng nhiều không gian phát triển.
Mọi người đều nói thành tích mới là cái cơ bản của mọi chuyện, chỉ cần có thể phát triển tiếp, thì chắc hẳn sẽ không ai hành động được.
Nhìn hai người đang tiến đến bàn bạc về tình hình cán bộ trong huyện, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến lời của ông Điền, phải tìm hiểu cách từ bỏ, để tình cảm phụ nữ bên mình quá nhiều không phải là việc tốt!
Trần Tiến Nhân có chút thắc mắc hỏi.
Trời vừa sáng Diệp Trạch Đào đã đến, đến rồi liền tập hợp mọi người lại, nói muốn quay về Thảo Hải, điều này khiến Trần Tiến Nhân cảm thấy rất khó hiểu.
- Ừ, việc của Sở cơ bản cũng sắp xong, viêc ở Thảo Hải lại còn nhiều.
Nói hết câu, Diệp Trạch Đào liền nhắm mắt lấy lại tinh thần.
Việc ngày hôm quá có quá nhiều bất ngờ, khiến Diệp Trạch Đào không ngủ suốt một đêm.
Được vào danh sách đó, mặc dù đã nói là người ở cấp bậc kia của Tôn Tường Quân sẽ không tùy tiện ra tay, đã có quy ước rồi, nhưng Điền Lâm Hỉ vẫn phải đi khỏi Ninh Hải, điều này càng khiến cho Diệp Trạch Đào không nỡ làm theo sự sắp xếp của Điền Lâm Hỉ. Ôn Phương và Phương Di Mai đều phải điều khỏi Thảo Hải, từ việc này sẽ tiến hành điều chỉnh một chút cơ cấu ở Thảo Hải, phải điều chỉnh thế nào đây?
Có nhiều việc quá, mà lại rất gấp gáp.
Diệp Trạch Đào thấy rõ rằng, thông qua mọi sự việc có thể thấy rằng Vi gia cũng đã xuất chiêu rồi, tuy không có dấu hiệu hai nhà Vi – Tôn liên kết sức mạnh, nhưng cũng không thể tránh những hành động liên thủ, cũng coi như người trong tỉnh không ra tay, người ở dưới liệu có làm việc đàng hoàng hay không?
Xe đã đến Thảo Hải, Diệp Trạch Đào dừng lại nửa đường, nói với mấy người Bàng Phi Vũ mấy câu rồi bắt xe đến nhà của Ôn Phương.
Sau khi mở cửa đi ra, Diệp Trạch Đào đã liên lạc với Ôn Phương.
Hiện giờ Ôn Phương đang ở xã Xuân Trúc, không biết Diệp Trạch Đào đã về Thảo Hải, liền cười hỏi:
- Chủ tịch huyện Diệp, anh đã về đấy à?
- Cô về nhà một chút đi, có việc gấp!
Diệp Trạch Đào nói.
- Được, tôi về ngay đây.
Chần chừ một chút, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu tiện thì gọi cả Tiểu Phương đến nữa.
Ôn Phương liền hiểu ra một chút, việc này quả đúng là việc gấp rồi.
Dù sao cô ấy cũng hiểu, mình đã hẹn trước rồi mà.
Diệp Trạch Đào than thầm một tiếng. Chẳng trách sư phụ muốn họ bị đưa đi khỏi Thảo Hải.
Khi vừa tắm xong bước ra, châm một điếu thuốc, nghĩ về sự việc thì Ôn Phương và Phương Di Mai cùng đến.
Nhìn dáng vẻ của hai người khi rất thân mật, nỗi lo trong lòng Diệp Trạch Đào biến mất.
- Trạch Đào, thời cơ đến, việc đã làm, mắt anh xanh quá kìa!
Phương Di mai tiến lại quan tâm hỏi.
Ôn Phương cười nói:
- Hay là người tình đi rồi, thì liền thất thần thế.
Diệp Trạch Đào không ngờ hai người nói chuyện khiến người ta kinh ngạc như thế, liền cảm thấy có chút sững sờ.
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào, hai cô gái đều cười.
Sau khi ngồi xuống, Ôn Phương nói:
- Nói thật đi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
- Có những việc tôi không thể nói, các cô chỉ cần biết là Ủy ban tổ chức trung ương đã tìm tôi nói chuyện là được rồi.
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể tiết lộ đến thế.
Hai cô gái đều là những người thông minh, họ nhìn nhau, có thể được nói chuyện cùng người của Ủy ban tổ chức trung ương, việc này có vẻ rất quan trọng, nhìn dáng vẻ của Diệp Trạch Đào, không giống như xảy ra chuyện gì, đó chỉ là có việc liên quan đến anh ta thôi.
Là việc tốt!
Thấy hai cô gái đã phần nào hiểu ra, Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này cũng chưa hẳn là việc tốt, cũng không phải là việc xấu. Hôm nay tôi gọi các cô đến là muốn nói với các cô một việc.
Hai cô gái nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào hắng giọng, nói:
- Việc của thầy tôi hai cô đều biết, sau khi nghe nói người của Ủy ban tổ chức trung ương tìm gặp nói chuyện, thầy liền nói với tôi, thấy việc các cô làm việc ở dưới tôi sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, ông dự định sắp tới sẽ điều chỉnh công tác của hai người. Có thể là sẽ tăng một cấp, về việc này các cô nên chuẩn bị tư tưởng.
Ban đầu hai người có vẻ ngỡ ngàng, Phương Di Mai nói:
- Điều đi khỏi Thảo Hải sao?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Bây giờ tôi muốn hỏi về suy nghĩ của hai người. Nếu như lên tỉnh thì sẽ làm việc trong cơ quan, nếu như đến địa phương, thì sẽ có thể phụ trách công tác quan trọng ở huyện ủy, bước phát triển tiếp theo sẽ rất lớn, đương nhiên là phải xem năng lực của hai người.
Ôn Phương than một tiếng nói:
- Tôi đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay mà.
Phương Di Mai nói:
- Đến nhanh quá!
Nhìn thấy sự chuẩn bị tâm lý của hai cô gái, Diệp Trạch Đào liền nhìn họ.
Ôn Phương nói:
- Nhưng nếu có thể ở địa phương rèn luyện một chút sẽ có lợi cho sự phát triển sau này, chỉ cần Diệp Trạch Đào phát triển, chúng tôi cũng sẽ có rất nhiều cơ hội!
Diệp Trạch Đào nói:
- Là Phó chủ tịch huyện, Ủy viên thường vụ huyện ủy hoàn toàn có thể vận động để trở thành Phó chủ tịch thường vụ, chỉ cần làm tốt thì sẽ phát triển rất nhanh.
Ôn Phương gật đầu, nếu đúng là như vậy. Ôn Phương luôn là một người hay suy nghĩ, có thể lên đến chức Phó chủ tịch thường vụ huyện ủy hay một Phó bí thư huyện thì con đường tương lai của cô sẽ rộng mở.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Phương Di Mai.
Phương Di Mai nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu như tôi có thể bước vào một bộ phận quan trọng trong tỉnh thì cũng sẽ có thể trở thành một chân trong của Diệp Trạch Đào trong tỉnh thành, tôi luôn muốn vào tỉnh làm việc, coi như không nhậm chức cũng tốt.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Như thế này cũng tốt, hai người một người ở trong một người ở ngoài, sẽ có thể hỗ trợ lẫn nhau!
Nhìn Diệp Trạch Đào, Ôn Phương cười nói:
- Tôi cảm thấy như thế này cũng tốt, Tiểu Phương mua một ngôi nhà trong tỉnh thành, bây giờ giao thông thuận tiện như thế, chúng ta sẽ có thể gặp nhau trong thành phố, như thế còn có thể tránh được những phán xét của người khác.
Hai người đều là những người hết lòng vì công việc, nhanh chóng đã nghĩ thông suốt việc này, đây cũng là điều khiến Diệp Trạch Đào suy nghĩ rất nhiều.
Nói chuyện xong, Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, chúng tôi đi rồi anh phải sắp xếp lại mọi việc mới được!
- Tôi vội vã như thế cũng là vì nghĩ đến việc này. Thầy cũng đã từng nói, các cô đi rồi, đầu tiên, trong Ủy viên thường vụ huyện ủy phải có một người của ta ở cao nhất, tiếp theo, trong xã Xuân Trúc cũng phải có người của ta, như thế mới không ảnh hưởng tới công việc tiếp theo, việc này tôi đang muốn bàn bạc với cô một chút.
Ôn Phương trầm tư một lát rồi nói:
- Đầu tiên là người tiếp nhận vị trí của tôi, tôi nghĩ phải để một người biết nghe lời anh để giữ vị trí này mới được, người này tôi đã suy nghĩ, thấy người phù hợp tất cả các điều kiện chính là Ngưu Thường Thắng!
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Anh ta hoàn toàn có thể!
Phương Di mai lại lắc đầu:
- Tôi thấy không ổn.
- Ồ!
Diệp Trạch Đào liền nhìn Phương Di Mai.
Phương Di Mai nói:
- Tôi hiểu tình hình này, chỗ dựa của Ngưu Thường Thắng là Trần Tỏa Nguyên, nếu như Ngưu Thường Thắng vào được huyện ủy, lục lượng của Trần Tỏa Nguyên có thể sẽ phản đối Trạch Đào thì sao?
Ôn Phương cười nói:
- Là cô lo lắng Trạch Đào không thể nắm được Trần Tỏa Nguyên trong huyện ủy sao?
Phương Di Mai nói:
- Từ việc Diệp Trạch Đào nói lần này Ủy ban tổ chức trung ương nói chuyện có thể thấy, Thảo Hải còn phải đối mặt với những điều chỉnh và thay đổi, nói khó nghe thì những người vốn dựa vào Trạch Đào chủ yếu là trông chờ vào sức mạnh phía sau Diệp Trạch Đào. Nếu như sức mạnh đó không có gì thay đổi hoặc là yếu đi, có người nào sẽ thay đổi thái độ không? Mặc dù hiện nay chúng ta là tuyệt đối, nhưng tôi luôn cho rằng bất cứ lúc nào đều phải đề phòng, phải loại bỏ nguy hiểm khi nó mới chỉ hình thành trong trứng nước, không thể để tình trạng như thế xảy ra!
Phương Di Mai là một người vốn trầm lặng, câu nói của cô khiến Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, trong chính trị phải nhìn về đại cục, nếu như đặt tất cả trứng vào một ổ sẽ rất nguy hiểm.
- Nếu thế thì để Tô Trung Toàn thay thế cô là được!
Diệp Trạch Đào nói.
Hai cô gái đều là những người giỏi về chính trị, quan hệ của Diệp Trạch Đào với họ cũng như với người một nhà, tất nhiên là muốn nghe ý kiến của họ.
Phương Di Mai gật đầu nói:
- Tô Trung Toàn là người thật thà, anh ta luôn nghe theo lời của anh, bất cứ lúc nào cũng sẽ ở phe anh. Anh ta thật thà hơn Ngưu Thường Thắng rất nhiều!
Lúc này Ôn Phương mới gật đầu nói:
- Tô Trung Toàn sau khi nhận vị trí của tôi, thì ở xã Xuân Trúc cũng phải tìm một người có năng lực, biết nghe lời mới được.
- Cô chọn được ai chưa?
Diệp Trạch Đào hỏi Phương Di Mai.
Vấn đề chọn người này Diệp Trạch Đào có thể đưa ra trước rồi báo cho Điền Lâm Hỉ sau, việc tiếp theo là phải xem Điền Lâm Hỉ, đây cũng coi như một sự sắp xếp một lần nữa trước khi ông đi.
Phương Di Mai mỉm cười nói:
- Tôi cho rằng lúc này Diệp Trạch Đào có thể gắng sức lôi kéo quan hệ của mình, chỉ cần nắm được Tô Trung Toàn trong tay thì những người ở dưới có thể dùng như sức mạnh trung lập, hai người có thấy dáng vẻ của Lâm Vũ Tiên không?
Ôn Phương cười nói:
- Một người không được chọn!
Diệp Trạch Đào cố ý hỏi:
- Hai người nghĩ tới cô ấy sao?
Ôn Phương liền nói:
- Lâm Vũ Tiên có quan hệ thân thiết với Phó bí thư Triệu Vệ Giang. Cô ấy vốn là Chủ nhiệm công tác làm trong sạch Đảng trong Ủy ban kỷ kỷ luật huyện ủy, điều kiện phù hợp, quan trọng nhất là cấp dưới của Triệu Vệ Giang còn có khá nhiều. Nếu chọn Lâm Vũ Tiên, cấp dưới của Triệu Vệ Giang sẽ trở thành người của anh!
Phương Di Mai nói:
- Cô này có khả năng tốt, quan trọng nhất là hiện nay thật ra cô ta bị mọi người cho rằng thuộc phe của ta, cô ấy không theo anh cũng không được!
Nhìn thấy hai người đều cười, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chẳng qua tôi cũng chỉ là nói giúp cô ấy mấy câu trước thường vụ Huyện ủy thôi mà, thế là trở thành người của phe ta luôn rồi!
Ôn Phương cười nói:
- Cô ấy vẫn còn tốt hơn những người khác, tôi cũng cho rằng cô ấy được!
Mấy người ngồi đó tìm hiểu về các ứng cử viên.
Danh sách mấy ứng cử viên quan trọng đã làm xong.
Diệp Trạch Đào than thầm, căng thẳng, phỏng chừng không chỉ có cục diện ở đây, mà những nơi khác cũng có thay đổi. Từ lúc được vào danh sách, mọi sự khảo sát đều đã được triển khai, cũng sẽ không phải là những khảo sát này, may mà Tôn Tường Quân dường như muốn hành động, Vi gia muốn hành động cũng không dám làm mạnh tay, đây chính là tạo ra càng nhiều không gian phát triển.
Mọi người đều nói thành tích mới là cái cơ bản của mọi chuyện, chỉ cần có thể phát triển tiếp, thì chắc hẳn sẽ không ai hành động được.
Nhìn hai người đang tiến đến bàn bạc về tình hình cán bộ trong huyện, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến lời của ông Điền, phải tìm hiểu cách từ bỏ, để tình cảm phụ nữ bên mình quá nhiều không phải là việc tốt!
/1075
|