Văn phòng hành chính huyện Thảo Hải thông báo triệu tập họp đột xuất, ngoài 3 vị ủy viên thường vụ đảng còn có 4 vị Phó chủ tịch huyện không phải là ủy viên thường vụ đảng,lại thêm mấy vị đứng đầu các ban ngành, thoáng cái đã ngồi kín phòng họp.
Trong 4 vị Phó chủ tịch huyện không phải ủy viên thường vụ này có một người tên là Toàn Quốc Chân, đây là một vị cán bộ lão làng, từ thời Cao Chấn Sơn ông ta đã là Phó chủ tịch huyện rồi, đến tận bây giờ vẫn là Phó chủ tịch huyện.Kinh nghiệm lý lịch của ông ta ở chức Phó chủ tịch huyện rất phong phú.Ngoài ra còn có một vị nữ Phó chủ tịch huyện tên là Hứa Tú Anh, người này bình thường cũng ít nói, nhưng lại rất giàu kinh nghiệm về mảng kĩ thuật nông nghiệp, là một Phó chủ tịch huyện thuộc dạng chuyên gia điển hình. Thông thường ở mỗi cuộc họp nếu không phải là vấn đề gì có liên quan tới chuyên ngành của họ phụ trách thì bọn họ hầu như không tham gia vào các việc khác.
Hai vị Phó chủ tịch huyện còn lại thì năng động hơn một chút, một người chính là Ngô Hiểu Bình, một người là Cao Chiếm Kim. Cao Chiếm Kim ở trên tỉnh cũng có chút ít quan hệ, nghe nói là được Phương Thuận Chương nâng đỡ nên cũng mới tới huyện Thảo Hải.
Khi Diệp Trạch Đào tiến vào thì thấy Cao Vệ đã ngồi đó, sau khi hai người bắt tay thì các vị Phó chủ tịch huyện khác đều tranh thủ đến bắt tay Diệp Trạch Đào.
Sau khi bắt tay với mấy vị Phó chủ tịch huyện xong Diệp Trạch Đào liền gật đầu tỏ ý chào mấy vị lãnh đạo ban ngành khác trong phòng.
Diệp Trạch Đào là người luôn hết mình vì công việc, đặc biệt là nhìn thấy xã Xuân Trúc đang đổi mới từng ngày nên sự tín nhiệm của quần chúng dành cho hắn cũng ngày một tăng lên, các vị cán bộ cũng rất nể phục một vị lãnh đạo như hắn.
Diệp Trạch Đào cũng rất bình dị gần gũi, điều này càng khiến mọi người có thiện cảm với hắn hơn, không khí trong phòng họp náo nhiệt hẳn lên.
Cao Vệ ngồi bên cạnh hỏi nhỏ Diệp Trạch Đào:
- Sao tự nhiên lại họp vậy?
- Ai biết, chắc là muốn làm việc gì đó.
Trong phòng họp có rất nhiều người nên hai người cũng không tiện nói nhiều, đều lặng lẽ ngồi đó chờ Tôn Cương đến.
Chủ tịch huyện như Tôn Cương cũng quả là hiếm gặp. Ai đời lần họp nào cũng sát thời gian mới đến, lần này cũng chẳng ngoại lệ.
Vừa nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ, quả nhiên Tôn Cương đã đến, theo sau hắn ta là người thư ký mang theo gì đó tiến vào phòng họp.
ánh mắt đảo khắp một lượt, Tôn Cương mỉm cười bắt tay Cao Vệ :
- Anh đến sớm quá.
- Cũng vừa mới đến thôi.
Lại chìa tay về phía Diệp Trạch Đào :
- Chắc cũng vừa mới tới hả?
- Nhận được thông báo liền tới ngay.
Diệp Trạch Đào khẽ cười nói.
Tôn Cương lại bắt tay với mấy vị Phó chủ tịch huyện khác.
Sau khi bắt tay xong Tôn Cương về chỗ ngồi của mình.
Nhìn mọi người một lượt, tâm trạng của Tôn Cương khá là tốt. Hắn ta rất thích cảm giác nắm giữ được tất cả trong tay.
- Hôm nay triệu tập mọi người đến là có chút việc phải công bố.Ban ngành cán bộ mới của huyện Thảo Hải đi vào hoạt động cũng được một thời gian rồi, mọi người cũng đã dần thích ứng với vị trí mới. Cần phải biết là lãnh đạo cấp tỉnh và cấp thành phố đều rất quan tâm đến sự phát triển của huyện Thảo Hải. Để công việc phát triển huyện Thảo Hải tiến hành thuận lợi thì chúng ta phải dốc toàn lực tập trung vào công việc mới được.
Nói đến đây Tôn Cương đập bàn lớn tiếng nói :
- Có một số đồng chí trong chúng ta chưa tập trung hoàn toàn vào công việc, xao nhãng rất nhiều. Đặc biệt là lãnh đạo chủ chốt của một số ban ngành, căn bản là không tập trung làm việc.Việc cần làm không làm, lúc cần nắm bắt thì không nắm bắt. Tình hình này mà cứ tiếp diễn thì công tác toàn huyện của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Hôm nay tổ chức họp, nội dung chủ yếu là để chấn chỉnh lại tác phong công tác toàn huyện.
Triệu tập mọi người đến là để nghiên cứu vấn đề này.
Cao Vệ liếc nhìn Diệp Trạch Đào, hai người đều có chung một suy nghĩ ấy là không biết chừng Tôn Cương sẽ mượn cớ này đề tranh thủ một chút cũng nên.
Phải đề cao cảnh giác mới được.
Lời của Tôn Cương làm chấn động không ít người ngồi bên dưới. Tôn Cương vẫn trước giờ vẫn chưa có động tĩnh gì lớn, lẽ nào hôm nay sẽ ra tay?
Tôn Cương càng nói càng hăng say, hầu như đem mọi ban ngành ra nói về tác phong công việc, nói rất nhiều vấn đề.
Diệp Trạch Đào ban đầu còn tán thành ý kiến của Tôn Cương, đúng là phải nhanh chóng chấn chỉnh tác phong công tác mới được.
Tuy nhiên Tôn Cương càng nói thì tình hình lại có chút thay đổi, Tôn Cương cố tình nhắm đến mấy người theo phe của Diệp Trạch Đào, mà chủ yếu là nhắm thẳng vào Tôn Dân Phú.
Có vẻ rất nôn nóng muốn loại trừ Tôn Dân Phú rồi!
Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được tâm trạng vội vàng này của Tôn Cương.
Tạm dừng một chút, Tôn Cương mới nhìn về phía Tôn Dân Phú nói :
- Rõ ràng là văn phòng Ủy ban nhân dân huyện của chúng ta có vấn đề. Tục ngữ có câu một binh sĩ hùng mạnh thì sẽ tạo được một đoàn quân hùng mạnh.Văn phòng UBND huyện của các anh là bộ mặt của huyện ủy, biết bao nhiêu con mắt nhìn vào đó. Các anh xem các anh làm việc ra sao, đúng là khiến cho mọi thứ loạn hết cả lên!
Căn bản là không thèm nể nang gì Tôn Dân Phú, bắt đầu chửi mắng ông ta.
Tôn Dân Phú trong lòng đầy uất ức không phục.Từ trước đến giờ kể cả khi Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện, hay lúc Triệu Vệ Giang xảy ra chuyện Tôn Dân Phú vẫn rất cần mẫn làm việc.Công tác của Văn phòng UBND không hề có những vấn đề như Tôn Cương vừa nói. Hôm nay rõ ràng là Tôn Cương muốn mượn cớ này để “xử đẹp” ông ta đây mà.
Làm sao bây giờ?
Tôn Dân Phú liền hướng ánh mắt về phía Diệp Trạch Đào, ông ta biết hiện tại chỉ có Diệp Trạch Đào mới bảo vệ được ông ta mà thôi.
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu rõ ý đồ của Tôn Cương, hắn ta hôm nay muốn ra oai làm xấu mặt Tôn Dân Phú hòng gây dựng lên uy tín của hắn ta.
Một lần thăm dò!
Đây là suy nghĩ của Cao Vệ.
Nếu hôm nay không đánh bật được uy phong này của Tôn Cương thì tư tưởng của các cán bộ sẽ có rất nhiều biến đổi. Ho khẽ một tiếng, Diệp Trạch Đào đặt mạnh cốc nước xuống bàn.
Đương nhiên âm thanh đó hơi to, nên ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhìn Tôn Cương nói :
- Chủ tịch huyện Tôn, tôi phát biểu vài câu.
Cũng chẳng chờ Tôn Cương đồng ý, Diệp Trạch Đào nói luôn :
- Chủ tịch huyện Tôn phê bình đương nhiên nhằm mục đích hi vọng các ban ngành có thể chuyên tâm hơn nữa vào công việc. Có chuyện này tôi phải nói một chút, văn phòng UBND trước giờ vẫn luôn làm việc rất tốt, văn phòng UBND đã liên tục hai năm liền được thành phố đánh giá là tập thể tiên tiến. Đã là tập thể tiên tiến thì đương nhiên chứng minh được rằng văn phòng UBND luôn làm việc đúng đắn. Lần trước đến thành phố, Chủ tịch thành phố Trương Văn Tường còn cố tình dặn dò tôi khi về phải tiến hành biểu dương công tác của văn phòng UBND huyện. Các đồng chí, hi vọng sau này trong công tác mọi người đều tiến hành tự kiểm điểm, nhìn vào văn phòng UBND huyện học tập để thu về được vài tấm bằng khen tiên tiến.
Hoàn toàn là phản bác lại những điều Tôn Cương vừa nói. Căn bản là chẳng hề nể mặt Tôn Cương, lại nói với lý lẽ thuyết phục như vậy.
Cao Vệ cũng lập tức tiếp lời :
- Phó chủ tịch huyện Diệp nói rất đúng, bất kể chúng ta làm việc gì cũng đều phải dựa vào thực tế. Nói đến đạo lý, đạo lý của chúng ta là gì? Đó là được sự đồng tình của quần chúng, khiến cho tất cả các cấp hài lòng. Ở phương diện này thì đồng chí Tôn Dân Phú đã có những biểu hiện rất suất sắc!
Diệp Trạch Đào còn nói thêm :
- Hai ngày trước Chủ tịch huyện Tôn cũng vừa đến xã Xuân Trúc bàn về việc khối lượng công việc của văn phòng UBND huyện quá lớn, cần phải bổ sung thêm nhân sự cho văn phòng UBND huyện. Với lượng công việc đồ sộ như thế mà đồng chí Tôn Dân Phú vẫn đảm đương công tác tốt, thì chứng tỏ nhiệt huyết của đồng chí Tôn Dân Phú với công việc. Một số ban ngành của chúng ta sao nhãng công việc, dẫn đến tác phong công tác có vấn đề, mong là mọi người làm theo sự quán triệt của Chủ tịch huyện Tôn, sau này nếu xảy ra vấn đề gì thì phải xử lý thật nghiêm khắc!
Nói tới đây Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói với Tôn Cương :
- Mời Chủ tịch huyện Tôn tiếp tục phát biểu.
Còn nói cái khỉ gì nữa!
Diệp Trạch Đào và Cao Vệ tung hô bảo vệ Tôn Dân Phú, đây hoàn toàn là chẳng thèm nể mặt gì Tôn Cương cả. Tôn Cương tức đến nỗi nhất thời á khẩu không nói được câu gì.
Nếu như nói tiếp thì những gì Diệp Trạch Đào nói đều có lý cả, văn phòng UBND mà Tôn Dân Phú làm chủ nhiệm mấy năm liền đều nhận được bằng khen tiên tiến.
Đương nhiên là cái bằng khen tiên tiến ấy ít nhiều cũng nhờ vào quan hệ mới có được.
Nhưng nếu như người ta đã lôi bằng khen tiên tiến của thành phố ra nói, mà bây giờ hắn ta lại phê bình tác phong công tác của bọn họ nữa thì khác nào chẳng hề nể mặt thành phố. Như thế có khác gì bảo thành phố trao bằng khen tiên tiến bừa bãi chứ!
Những người tham dự cuộc họp đều sợ toát mồ hôi, việc ngày hôm nay khiến cho mọi người nhất thời không dám mở miệng nói gì.
Tôn Cương muốn trị Tôn Dân Phú nên định mượn cớ để ra tay với Tôn Dân Phú.
Còn chưa kịp làm gì thì đã bị Diệp Trạch Đào và Cao Vệ liên kết lại chặn đứng.Mọi người chẳng ai dám nói gì về quy tắc quan trường nữa!
Chuyện này đúng là khá thú vị. Tôn Cương cũng không thể chạy lên báo cáo với cấp trên việc này được. Nếu quả thật có tìm đến cấp trên thì lại càng chứng tỏ là hắn ta không nắm được năng lực của văn phòng UBND. Nhất là sự phản đối của hai vị ủy viên thường vụ đảng càng chứng minh rõ hơn việc hắn ta không hòa hảo đoàn kết thành viên các ban ngành rồi.
Tôn Cương hướng ánh mắt về phía Phó chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình, thấy Ngô Hiểu Bình cũng đang ngẩn người ra đó.
Cao Vệ thấy ánh mắt Tôn Cương nhìn Ngô Hiểu Bình, trong lòng khẽ lay động liền nói :
- Vừa rồi Chủ tịch tỉnh Tôn có đề cập đến vấn đề kỷ luật và tác phong công tác, tôi nghĩ việc này phải có người chuyên môn phụ trách mới được. Tôi kiến nghị đồng chí Ngô Hiểu Bình đứng ra phụ trách việc này, việc này không chỉ liên quan đến một hai ban ngành, không thể làm bừa bãi được.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói :
- Đồng chí Ngô Hiểu Bình là ứng cử viên thích hợp nhất, đểu anh ấy phụ trách việc này là tốt nhất.
Cao Vệ liền nhìn về phía mấy Phó chủ tịch huyện khác.
Mọi người cứ nghĩ đến việc này là đau đầu. Phụ trách công việc này thực ra chẳng hề dễ dàng, làm tốt cũng chẳng thu được thành tích gì, làm không tốt thì có khi người phụ trách lại phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Ngô Hiểu Bình còn đang định từ chối thì Phó chủ tịch huyện Cao Chiếm Kim đã nói :
- Tôi tán thành ý kiến này, nên có một người chuyên môn đứng ra phụ trách việc này. Có đồng chí Ngô Hiểu Bình phụ trách thì tôi tin là diện mạo toàn huyện chúng ta sẽ có thay đổi lớn.
Lúc này Tôn Dân Phú rất là vui mừng, đầu quân cho Diệp Trạch Đào quả là chính xác.Vào thời điểm quan trọng Diệp Trạch Đào vẫn chống đỡ được!
Tôn Dân Phú thì nghĩ như vậy, các cán bộ khác cũng đang phải chịu một sự đả kích trong đầu. Thời gian này Chủ tịch huyện Tôn Cương ra sức khuếch trương thế lực. Đến nỗi mà mọi người đều cho là trong cuộc quyết đấu ngầm giữa Tôn Cương và Diệp Trạch Đào thì Diệp Trạch Đào không có cửa nào thắng. Bây giờ xem gia Tôn Cương cũng chẳng lợi hại như mọi người vẫn nghĩ.
Có lẽ Tôn Cương ở huyện Thảo Hải này thật sự không phải là đối thủ của Diệp Trạch Đào cũng nên.
Thái độ của mọi người cũng có chút thay đổi. Dù sao thì kinh nghiệm chính trị của Tôn Cương còn ít, hắn ta luôn ỷ mình là Chủ tịch huyện thì chỉ cần ở đây phát biểu thì bên dưới sẽ không có ai dám đứng lên phản đối. Hôm nay tự nhiên lại gây ra chuyện này, lại có đến hai ủy viên thường vụ đảng phản đối. Đến nỗi Tôn Cương ngồi đó mà mãi vẫn chưa nói được câu gì.
Dường như cảm nhận được ánh mắt cười cợt của mọi người, Tôn Cương không kìm nổi đập bàn nói :
- Diệp Trạch Đào, anh muốn làm gì?
Diệp Trạch Đào bình thản nói :
- Đây là hội nghị công khai, mọi người đều có quyền tự do ngôn luận mà!
- Ngươi….
Tôn cương kích động.
Trong 4 vị Phó chủ tịch huyện không phải ủy viên thường vụ này có một người tên là Toàn Quốc Chân, đây là một vị cán bộ lão làng, từ thời Cao Chấn Sơn ông ta đã là Phó chủ tịch huyện rồi, đến tận bây giờ vẫn là Phó chủ tịch huyện.Kinh nghiệm lý lịch của ông ta ở chức Phó chủ tịch huyện rất phong phú.Ngoài ra còn có một vị nữ Phó chủ tịch huyện tên là Hứa Tú Anh, người này bình thường cũng ít nói, nhưng lại rất giàu kinh nghiệm về mảng kĩ thuật nông nghiệp, là một Phó chủ tịch huyện thuộc dạng chuyên gia điển hình. Thông thường ở mỗi cuộc họp nếu không phải là vấn đề gì có liên quan tới chuyên ngành của họ phụ trách thì bọn họ hầu như không tham gia vào các việc khác.
Hai vị Phó chủ tịch huyện còn lại thì năng động hơn một chút, một người chính là Ngô Hiểu Bình, một người là Cao Chiếm Kim. Cao Chiếm Kim ở trên tỉnh cũng có chút ít quan hệ, nghe nói là được Phương Thuận Chương nâng đỡ nên cũng mới tới huyện Thảo Hải.
Khi Diệp Trạch Đào tiến vào thì thấy Cao Vệ đã ngồi đó, sau khi hai người bắt tay thì các vị Phó chủ tịch huyện khác đều tranh thủ đến bắt tay Diệp Trạch Đào.
Sau khi bắt tay với mấy vị Phó chủ tịch huyện xong Diệp Trạch Đào liền gật đầu tỏ ý chào mấy vị lãnh đạo ban ngành khác trong phòng.
Diệp Trạch Đào là người luôn hết mình vì công việc, đặc biệt là nhìn thấy xã Xuân Trúc đang đổi mới từng ngày nên sự tín nhiệm của quần chúng dành cho hắn cũng ngày một tăng lên, các vị cán bộ cũng rất nể phục một vị lãnh đạo như hắn.
Diệp Trạch Đào cũng rất bình dị gần gũi, điều này càng khiến mọi người có thiện cảm với hắn hơn, không khí trong phòng họp náo nhiệt hẳn lên.
Cao Vệ ngồi bên cạnh hỏi nhỏ Diệp Trạch Đào:
- Sao tự nhiên lại họp vậy?
- Ai biết, chắc là muốn làm việc gì đó.
Trong phòng họp có rất nhiều người nên hai người cũng không tiện nói nhiều, đều lặng lẽ ngồi đó chờ Tôn Cương đến.
Chủ tịch huyện như Tôn Cương cũng quả là hiếm gặp. Ai đời lần họp nào cũng sát thời gian mới đến, lần này cũng chẳng ngoại lệ.
Vừa nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ, quả nhiên Tôn Cương đã đến, theo sau hắn ta là người thư ký mang theo gì đó tiến vào phòng họp.
ánh mắt đảo khắp một lượt, Tôn Cương mỉm cười bắt tay Cao Vệ :
- Anh đến sớm quá.
- Cũng vừa mới đến thôi.
Lại chìa tay về phía Diệp Trạch Đào :
- Chắc cũng vừa mới tới hả?
- Nhận được thông báo liền tới ngay.
Diệp Trạch Đào khẽ cười nói.
Tôn Cương lại bắt tay với mấy vị Phó chủ tịch huyện khác.
Sau khi bắt tay xong Tôn Cương về chỗ ngồi của mình.
Nhìn mọi người một lượt, tâm trạng của Tôn Cương khá là tốt. Hắn ta rất thích cảm giác nắm giữ được tất cả trong tay.
- Hôm nay triệu tập mọi người đến là có chút việc phải công bố.Ban ngành cán bộ mới của huyện Thảo Hải đi vào hoạt động cũng được một thời gian rồi, mọi người cũng đã dần thích ứng với vị trí mới. Cần phải biết là lãnh đạo cấp tỉnh và cấp thành phố đều rất quan tâm đến sự phát triển của huyện Thảo Hải. Để công việc phát triển huyện Thảo Hải tiến hành thuận lợi thì chúng ta phải dốc toàn lực tập trung vào công việc mới được.
Nói đến đây Tôn Cương đập bàn lớn tiếng nói :
- Có một số đồng chí trong chúng ta chưa tập trung hoàn toàn vào công việc, xao nhãng rất nhiều. Đặc biệt là lãnh đạo chủ chốt của một số ban ngành, căn bản là không tập trung làm việc.Việc cần làm không làm, lúc cần nắm bắt thì không nắm bắt. Tình hình này mà cứ tiếp diễn thì công tác toàn huyện của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Hôm nay tổ chức họp, nội dung chủ yếu là để chấn chỉnh lại tác phong công tác toàn huyện.
Triệu tập mọi người đến là để nghiên cứu vấn đề này.
Cao Vệ liếc nhìn Diệp Trạch Đào, hai người đều có chung một suy nghĩ ấy là không biết chừng Tôn Cương sẽ mượn cớ này đề tranh thủ một chút cũng nên.
Phải đề cao cảnh giác mới được.
Lời của Tôn Cương làm chấn động không ít người ngồi bên dưới. Tôn Cương vẫn trước giờ vẫn chưa có động tĩnh gì lớn, lẽ nào hôm nay sẽ ra tay?
Tôn Cương càng nói càng hăng say, hầu như đem mọi ban ngành ra nói về tác phong công việc, nói rất nhiều vấn đề.
Diệp Trạch Đào ban đầu còn tán thành ý kiến của Tôn Cương, đúng là phải nhanh chóng chấn chỉnh tác phong công tác mới được.
Tuy nhiên Tôn Cương càng nói thì tình hình lại có chút thay đổi, Tôn Cương cố tình nhắm đến mấy người theo phe của Diệp Trạch Đào, mà chủ yếu là nhắm thẳng vào Tôn Dân Phú.
Có vẻ rất nôn nóng muốn loại trừ Tôn Dân Phú rồi!
Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được tâm trạng vội vàng này của Tôn Cương.
Tạm dừng một chút, Tôn Cương mới nhìn về phía Tôn Dân Phú nói :
- Rõ ràng là văn phòng Ủy ban nhân dân huyện của chúng ta có vấn đề. Tục ngữ có câu một binh sĩ hùng mạnh thì sẽ tạo được một đoàn quân hùng mạnh.Văn phòng UBND huyện của các anh là bộ mặt của huyện ủy, biết bao nhiêu con mắt nhìn vào đó. Các anh xem các anh làm việc ra sao, đúng là khiến cho mọi thứ loạn hết cả lên!
Căn bản là không thèm nể nang gì Tôn Dân Phú, bắt đầu chửi mắng ông ta.
Tôn Dân Phú trong lòng đầy uất ức không phục.Từ trước đến giờ kể cả khi Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện, hay lúc Triệu Vệ Giang xảy ra chuyện Tôn Dân Phú vẫn rất cần mẫn làm việc.Công tác của Văn phòng UBND không hề có những vấn đề như Tôn Cương vừa nói. Hôm nay rõ ràng là Tôn Cương muốn mượn cớ này để “xử đẹp” ông ta đây mà.
Làm sao bây giờ?
Tôn Dân Phú liền hướng ánh mắt về phía Diệp Trạch Đào, ông ta biết hiện tại chỉ có Diệp Trạch Đào mới bảo vệ được ông ta mà thôi.
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu rõ ý đồ của Tôn Cương, hắn ta hôm nay muốn ra oai làm xấu mặt Tôn Dân Phú hòng gây dựng lên uy tín của hắn ta.
Một lần thăm dò!
Đây là suy nghĩ của Cao Vệ.
Nếu hôm nay không đánh bật được uy phong này của Tôn Cương thì tư tưởng của các cán bộ sẽ có rất nhiều biến đổi. Ho khẽ một tiếng, Diệp Trạch Đào đặt mạnh cốc nước xuống bàn.
Đương nhiên âm thanh đó hơi to, nên ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhìn Tôn Cương nói :
- Chủ tịch huyện Tôn, tôi phát biểu vài câu.
Cũng chẳng chờ Tôn Cương đồng ý, Diệp Trạch Đào nói luôn :
- Chủ tịch huyện Tôn phê bình đương nhiên nhằm mục đích hi vọng các ban ngành có thể chuyên tâm hơn nữa vào công việc. Có chuyện này tôi phải nói một chút, văn phòng UBND trước giờ vẫn luôn làm việc rất tốt, văn phòng UBND đã liên tục hai năm liền được thành phố đánh giá là tập thể tiên tiến. Đã là tập thể tiên tiến thì đương nhiên chứng minh được rằng văn phòng UBND luôn làm việc đúng đắn. Lần trước đến thành phố, Chủ tịch thành phố Trương Văn Tường còn cố tình dặn dò tôi khi về phải tiến hành biểu dương công tác của văn phòng UBND huyện. Các đồng chí, hi vọng sau này trong công tác mọi người đều tiến hành tự kiểm điểm, nhìn vào văn phòng UBND huyện học tập để thu về được vài tấm bằng khen tiên tiến.
Hoàn toàn là phản bác lại những điều Tôn Cương vừa nói. Căn bản là chẳng hề nể mặt Tôn Cương, lại nói với lý lẽ thuyết phục như vậy.
Cao Vệ cũng lập tức tiếp lời :
- Phó chủ tịch huyện Diệp nói rất đúng, bất kể chúng ta làm việc gì cũng đều phải dựa vào thực tế. Nói đến đạo lý, đạo lý của chúng ta là gì? Đó là được sự đồng tình của quần chúng, khiến cho tất cả các cấp hài lòng. Ở phương diện này thì đồng chí Tôn Dân Phú đã có những biểu hiện rất suất sắc!
Diệp Trạch Đào còn nói thêm :
- Hai ngày trước Chủ tịch huyện Tôn cũng vừa đến xã Xuân Trúc bàn về việc khối lượng công việc của văn phòng UBND huyện quá lớn, cần phải bổ sung thêm nhân sự cho văn phòng UBND huyện. Với lượng công việc đồ sộ như thế mà đồng chí Tôn Dân Phú vẫn đảm đương công tác tốt, thì chứng tỏ nhiệt huyết của đồng chí Tôn Dân Phú với công việc. Một số ban ngành của chúng ta sao nhãng công việc, dẫn đến tác phong công tác có vấn đề, mong là mọi người làm theo sự quán triệt của Chủ tịch huyện Tôn, sau này nếu xảy ra vấn đề gì thì phải xử lý thật nghiêm khắc!
Nói tới đây Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói với Tôn Cương :
- Mời Chủ tịch huyện Tôn tiếp tục phát biểu.
Còn nói cái khỉ gì nữa!
Diệp Trạch Đào và Cao Vệ tung hô bảo vệ Tôn Dân Phú, đây hoàn toàn là chẳng thèm nể mặt gì Tôn Cương cả. Tôn Cương tức đến nỗi nhất thời á khẩu không nói được câu gì.
Nếu như nói tiếp thì những gì Diệp Trạch Đào nói đều có lý cả, văn phòng UBND mà Tôn Dân Phú làm chủ nhiệm mấy năm liền đều nhận được bằng khen tiên tiến.
Đương nhiên là cái bằng khen tiên tiến ấy ít nhiều cũng nhờ vào quan hệ mới có được.
Nhưng nếu như người ta đã lôi bằng khen tiên tiến của thành phố ra nói, mà bây giờ hắn ta lại phê bình tác phong công tác của bọn họ nữa thì khác nào chẳng hề nể mặt thành phố. Như thế có khác gì bảo thành phố trao bằng khen tiên tiến bừa bãi chứ!
Những người tham dự cuộc họp đều sợ toát mồ hôi, việc ngày hôm nay khiến cho mọi người nhất thời không dám mở miệng nói gì.
Tôn Cương muốn trị Tôn Dân Phú nên định mượn cớ để ra tay với Tôn Dân Phú.
Còn chưa kịp làm gì thì đã bị Diệp Trạch Đào và Cao Vệ liên kết lại chặn đứng.Mọi người chẳng ai dám nói gì về quy tắc quan trường nữa!
Chuyện này đúng là khá thú vị. Tôn Cương cũng không thể chạy lên báo cáo với cấp trên việc này được. Nếu quả thật có tìm đến cấp trên thì lại càng chứng tỏ là hắn ta không nắm được năng lực của văn phòng UBND. Nhất là sự phản đối của hai vị ủy viên thường vụ đảng càng chứng minh rõ hơn việc hắn ta không hòa hảo đoàn kết thành viên các ban ngành rồi.
Tôn Cương hướng ánh mắt về phía Phó chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình, thấy Ngô Hiểu Bình cũng đang ngẩn người ra đó.
Cao Vệ thấy ánh mắt Tôn Cương nhìn Ngô Hiểu Bình, trong lòng khẽ lay động liền nói :
- Vừa rồi Chủ tịch tỉnh Tôn có đề cập đến vấn đề kỷ luật và tác phong công tác, tôi nghĩ việc này phải có người chuyên môn phụ trách mới được. Tôi kiến nghị đồng chí Ngô Hiểu Bình đứng ra phụ trách việc này, việc này không chỉ liên quan đến một hai ban ngành, không thể làm bừa bãi được.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói :
- Đồng chí Ngô Hiểu Bình là ứng cử viên thích hợp nhất, đểu anh ấy phụ trách việc này là tốt nhất.
Cao Vệ liền nhìn về phía mấy Phó chủ tịch huyện khác.
Mọi người cứ nghĩ đến việc này là đau đầu. Phụ trách công việc này thực ra chẳng hề dễ dàng, làm tốt cũng chẳng thu được thành tích gì, làm không tốt thì có khi người phụ trách lại phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Ngô Hiểu Bình còn đang định từ chối thì Phó chủ tịch huyện Cao Chiếm Kim đã nói :
- Tôi tán thành ý kiến này, nên có một người chuyên môn đứng ra phụ trách việc này. Có đồng chí Ngô Hiểu Bình phụ trách thì tôi tin là diện mạo toàn huyện chúng ta sẽ có thay đổi lớn.
Lúc này Tôn Dân Phú rất là vui mừng, đầu quân cho Diệp Trạch Đào quả là chính xác.Vào thời điểm quan trọng Diệp Trạch Đào vẫn chống đỡ được!
Tôn Dân Phú thì nghĩ như vậy, các cán bộ khác cũng đang phải chịu một sự đả kích trong đầu. Thời gian này Chủ tịch huyện Tôn Cương ra sức khuếch trương thế lực. Đến nỗi mà mọi người đều cho là trong cuộc quyết đấu ngầm giữa Tôn Cương và Diệp Trạch Đào thì Diệp Trạch Đào không có cửa nào thắng. Bây giờ xem gia Tôn Cương cũng chẳng lợi hại như mọi người vẫn nghĩ.
Có lẽ Tôn Cương ở huyện Thảo Hải này thật sự không phải là đối thủ của Diệp Trạch Đào cũng nên.
Thái độ của mọi người cũng có chút thay đổi. Dù sao thì kinh nghiệm chính trị của Tôn Cương còn ít, hắn ta luôn ỷ mình là Chủ tịch huyện thì chỉ cần ở đây phát biểu thì bên dưới sẽ không có ai dám đứng lên phản đối. Hôm nay tự nhiên lại gây ra chuyện này, lại có đến hai ủy viên thường vụ đảng phản đối. Đến nỗi Tôn Cương ngồi đó mà mãi vẫn chưa nói được câu gì.
Dường như cảm nhận được ánh mắt cười cợt của mọi người, Tôn Cương không kìm nổi đập bàn nói :
- Diệp Trạch Đào, anh muốn làm gì?
Diệp Trạch Đào bình thản nói :
- Đây là hội nghị công khai, mọi người đều có quyền tự do ngôn luận mà!
- Ngươi….
Tôn cương kích động.
/1075
|