Diệp Trạch Đào vừa từ huyện ủy ra Cao Vệ liền gọi điện thoại tới.
- Đi theo xe của anh, chúng ta tìm chỗ nói chuyện!
Cao Vệ nói luôn.
Diệp Trạch Đào bây giờ mới nhận ra quả thật xe của Cao Vệ đang ở phía trước.
Cũng lợi hại quá đi chứ!
Diệp Trạch Đào phát hiện ra, Cao Vệ đã bắt đầu hành động rồi.
- Đi theo xe phía trước!
Diệp Trạch Đào nói với Vương Báo Quốc
Hai xe một trước một sau liền hướng về phía trước.
Đến một tửu lầu nhìn khá sang trọng xe liền dừng lại. Diệp Trạch Đào vừa xuống xe Cao Vệ đã tiến lại đón.
- Biết chú đến tìm Bí thư Quách, anh đã ở sẵn bên ngoài chờ chú rồi.
Để cho hai tài xế đi đâu tùy ý, cả hai đều không có ý kiến gì.
Theo sự chỉ dẫn của Cao Vệ, hai người tiến vào bên trong.
Bởi không còn người ngoài nên Cao Vệ trở nên tự nhiên hơn nhiều, bỏ áo khoác ra vắt lên vai rồi cười nói :
- Tôn Cương đến xã Xuân Trúc rồi à?
Diệp Trạch Đào nói :
- Hôm nay cũng về huyện rồi.
Cao Vệ liền mỉm cười nói :
- Tên này gần đây cũng tích cực hoạt động quá, nghe nói còn đang mở ngân phiếu khống.
Diệp Trạch Đào gật đầu :
- Người ta có gia thế mà!
- Đúng thế, vừa đến đã đem gia thế ra khoe, rõ ràng là muốn trấn áp người khác hòng mau chóng nắm giữ Thảo Hải.
- Anh có vẻ nghiên cứu rất kĩ về cái này mà!
Diệp Trạch Đào cười nói.
- Được rồi, không bàn linh tinh nữa. Tôn Cường vừa mới đến xã Xuân Trúc về Bí thư Quách đã cho gọi chú đến, chắc hẳn Bí thư Quách cũng đã có suy nghĩ riêng rồi.
Quả là con cháu nhà quan, chỉ nhìn một việc nhỏ vậy mà cũng đoán được tình hình, Diệp Trạch Đào vốn cũng chẳng cần phải giấu, liền nói :
- ông ta nhắm vào Cục tài chính!
- Cục tài chính?
Thật ra Cao Vệ vẫn luôn nghĩ đến việc này, vốn là Phó chủ tịch huyện đương nhiên Cao Vệ cũng muốn nắm giữ ban ngành này.
Biết Cao Vệ đang nghĩ gì Diệp Trạch Đào bèn nói :
- Tình hình của Bí thư Quách không bằng Tôn Cương.
Cao Vệ nghe thế liền cười nói :
- Đúng lắm, Tôn Cương mới là mục tiêu chủ yếu!
Tôn Cương muốn nắm giữ Cục tài chính, đoạt từ trong tay y đương nhiên chẳng khác gì đánh y một cú trời giáng, phải khiến tên Tôn Cương này mất mặt mới được.
Cao Vệ hiểu ở huyện Thảo Hải này Tôn Cương như một con rồng mạnh mẽ, nếu không có cách trấn áp thì mọi người đều phải nhẫn nhịn hắn ta.
- Chú em lại quan tâm đến nơi đó?
Cao Vệ cười hỏi.
- Tình hình ở huyện ổn định mới quan trọng. Công việc ở Văn phòng UBND huyện đòi hỏi cán bộ có kinh nghiệm, đồng chí Tôn Dân Phú trước giờ vẫn làm rất tốt công việc này.
Cao Vệ gõ nhẹ bàn.
Diệp Trạch Đào nói thêm :
- Chủ tịch huyện Tôn đến xã Xuân Trúc thấy công việc ở Văn phòng UBND huyện thì nhiều mà nhân sự lại kém quá, khi Bí thư Quách hỏi về chuyện này, em có nói là Phó chủ tịch huyện Cao cũng có nói với em về chuyện này.
Nét mặt Cao Vệ lập tức tươi cười.
Cao Vệ hiểu tạm thời không thể nắm giữ Văn phòng UBND huyện được, làm thế là đắc tội với Tôn Cương rồi. Quách Xán muốn thâu tóm thì cứ để ông ta thâu tóm, nắm giữ được một vị Phó chủ nhiệm Văn phòng UBND huyện cũng là một niềm an ủi, coi như cũng có người của mình trong đó rồi. Đến lúc đó coi như Diệp Trạch Đào và Cao Vệ đã nắm được Văn phòng UBND huyện. Tôn Cương mà biết việc này không biết y sẽ khó chịu đến đâu.
Nâng ly cụng một cái, hai người cùng uống rượu.
- Trạch Đào, tên Tôn Cương này ngông cuồng hết mức rồi! Gần đây anh nghe được không ít lời xì xào, hắn ta mua chuộc người đến không sót chỗ nào rồi.
- Hắn ta lại làm gì rồi?
- Nghe nói hắn ta tìm đến mấy người, có lời tỏ thái độ với bọn họ là chỉ cần đứng về phía hắn, thì cho dù sau này không tồn tại được ở huyện Thảo Hải hắn ta cũng sẽ sắp xếp cho bọn họ làm việc ở nơi khác. Đã có không ít người trong huyện bị hắn ta gọi đến nói chuyện rồi, mà lần nào cũng tỏ ra rất bí mật.
Chỉ biết dùng thế lực của nhà họ Tôn để trấn áp người ta, Diệp Trạch Đào biết thừa hành động đó của Tôn Cương.
- Có mỗi chiêu đó mà cứ dùng mãi!
Diệp Trạch Đào nói.
- Chú em à, đừng coi thường, mấy chiêu đó hiệu quả rất rõ rệt, anh biết đã có mấy ban ngành đầu quân cho hắn ta rồi, nếu cứ như thế này e là Tôn Cương sẽ gây dựng được một thế lực vô cùng lớn.
Nhìn Cao Vệ Diệp Trạch Đào biết Cao Vệ đang lo lắng về sự khuếch trương thế lực của Tôn Cương.
Theo tình hình hiện tại ở huyện thì rõ ràng là Tôn Cương và Cao Vệ không cùng một chiến tuyến.Giả sử Tôn Cương chiếm thế lực áp đảo thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Diệp Trạch Đào nói :
- Cần ra tay thì phải ra tay một lần.
Cao Vệ khẽ gật đầu nói :
- Đúng, phải để mọi người biết là không phải cứ có thế lực hùng mạnh là muốn làm gì cũng được.
Diệp Trạch Đào nói :
- Bí thư Quách muốn chấn chỉnh lại một chút, chúng ta nên ủng hộ ông ta.
Cao Vệ gật đầu cười :
- Nói hay lắm! Cần ủng hộ thì nhất định phải ủng hộ!
Hai người nói chuyện một hồi, cơ bản đã thống nhất với nhau.
Dùng bữa xong hai người tản ra, ai cũng có việc riêng cần phải giải quyết. Diệp Trạch Đào ngồi trên xe một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng bảo Vương Báo Quốc khởi động máy, hắn nghĩ lại mọi việc một lần, theo tình hình huyện Thảo Hải bây giờ thì Cao Vệ đã hạ quyết tâm đối đầu với Tôn Cương rồi.
Thấy Cao Vệ quyết tâm như vậy, Diệp Trạch Đào hiểu vài thành phần ở tỉnh ủy không hề hi vọng thế lực của nhà họ Tôn vươn quá xa.Có thể để Tôn Cương thâm nhập vào tỉnh Ninh Hải, nhưng họ cũng không hi vọng Tôn Cương thực sự nắm được quyền hành nơi đây. Có lẽ người nhà họ Cao cũng nắm được tình hình này nên muốn mượn cơ hội này để lật đổ Tôn Cương, có như thế thì họ Cao mới mong vươn xa hơn được.
Quách Xán có lẽ cũng có chung suy nghĩ với Cao Vệ, có điều Quách Xán càng hi vọng thể hiện được năng lực của ông ta, nếu xử lý êm đẹp chuyện này thì địa vị của Quách Xán sẽ càng ổn định hơn.
Có thêm sự gia nhập của hai lực lượng này thì việc đối phó với Tôn Cương sẽ dễ dàng hơn một chút.
Có điện thoại từ văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Tôn Dân Phú gọi tới.
Nhận được điện thoại của Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, nếu như đến giờ mà Tôn Dân Phú vẫn chưa gọi điện tới thì hắn đã bắt đầu cân nhắc đến việc tìm một vị Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân huyện mới rồi.
- Anh tìm chỗ nào đó, tôi sẽ qua.
Diệp Trạch Đào nói qua điện thoại.
Tôn Dân Phú chọn địa điểm là một quán massage chân. Vừa bước vào Tôn Dân Phú liền nói :
- Phó chủ tịch huyện Diệp, gần đây thấy cậu vất vả quá, quán massage chân này rất tốt, có thể giúp cậu thư giãn giảm bớt mệt mỏi.
Tôn Dân Phú rất nhanh cũng đã sắp xếp xong cho Vương Báo Quốc, liền đến ngồi ở trước mặt Diệp Trạch Đào, vẻ mặt buồn khổ nói :
- Phó chủ tịch huyện Diệp, cậu cũng biết tôi là người như thế nào, cả đời chỉ biết chăm chỉ làm việc. Nhưng Chủ tịch huyện Tôn lại cứ nhất định bắt tôi phải thôi việc, tôi thấy thật không phục!
Có nhân viên phục vụ mang một bồn ngâm chân lớn lại.
Tôn Dân Phú bảo mọi người ra ngoài hết rồi nói với Diệp Trạch Đào :
- Đây là bài thuốc của Đông y, đầu tiên cứ ngâm chân trước đã, một lát sau sẽ bảo bọn họ vào mát xa.
Hai chân ngâm trong nước ấm, Diệp Trạch Đào quả nhiên cảm thấy toàn thân hơi toát mồ hôi, cảm giác mệt mỏi cũng giảm đi nhiều.
- Thế nào, cũng không đến nỗi tệ lắm chứ ạ?
Tôn Dân Phú nịnh nọt hỏi.
Thấy bộ dạng Diệp Trạch Đào thoải mái như hưởng thụ, Tôn Dân Phú mới thở phào yên tâm.
Gân đây áp lực của Tôn Dân Phú chất chồng như núi, cũng chẳng biết tại sao tên Tôn Cương kia biết ông thân cận với Diệp Trạch Đào, liền bí mật hẹn gặp ông, thẳng thừng yêu cầu ông phải đi theo hắn ta.
Tôn Dân Phú cũng là một người lăn lộn trong giới quan trường đã lâu, đối với các tình hình trong huyện cũng đã tiến hành nghiên cứu rất tỉ mỉ. Sau khi phân tích rõ ông ta cho rằng thế lực của Tôn Cương tuy là tạm thời rất lớn mạnh nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị đẩy ra khỏi tỉnh Ninh Hải, nếu Tôn Cương bị gạt ra khỏi Ninh Hải thì số phận của ông ta sẽ rất thảm hại.
Hơn nữa Tôn Dân Phú sớm đã tỏ thái độ đi theo Diệp Trạch Đào, ông ta biết tuy rằng Diệp Trạch Đào còn trẻ tuổi, nhưng nếu đắc tội với Diệp Trạch Đào thì cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp. Cho nên khi Tôn Cương tỏ ý muốn chiêu nạp ông ta đã nhất định từ chối.
Kết quả khiến cho Tôn Cương không ngừng tìm cách loại bỏ ông ta.
Đã hạ quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào, cho nên hôm nay Tôn Dân Phú muốn thăm dò chút tình hình từ phía Diệp Trạch Đào xem xem liệu Diệp Trạch Đào có đủ sức ngăn cản sự đả kích của Tôn Cương không.
- Hôm nay tôi và Bí thư Quách cũng có bàn về chuyện của văn phòng UBND huyện các anh, Bí thư Quách nhận thấy công tác của văn phòng UBND huyện khá tốt.
Diệp Trạch Đào nói.
ánh mắt Tôn Dân Phú sáng lên, xem ra Diệp Trạch Đào đã bắt đầu hành động rồi.
- Về việc của Văn phòng UBND huyện, tôi và Phó chủ tịch huyện Cao Vệ đều có cùng suy nghĩ, các anh đều làm việc rất tốt. Không cần phải lo lắng gì cả, cứ chuyên tâm làm tốt công tác của mình là được rồi. Chỉ cần các anh làm việc tốt thì không ai làm gì được các anh cả.
Toàn thân Tôn Dân Phú giống như bừng sức sống trở lại, cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều, nói với Diệp Trạch Đào :
- Tôi nghe lời Phó chủ tịch huyện Diệp.
- Anh phải nhớ kĩ, bất luận lúc nào cũng phải có tập thể, không phải cứ nói gì thì sẽ làm được ngay.
Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra tức giận Tôn Cương.Giọng nói đã có chút cứng rắn.
Tôn Dân Phú tính toán, có lực lượng của Diệp Trạch Đào, lại thêm Cao Vệ và Quách Xán thì dù Tôn Cương có là Chủ tịch huyện đi nữa thì cũng chỉ có thể bắt lỗi ông ta chứ cũng chẳng làm gì ông ta được.
- Phó chủ tịch huyện Diệp, có việc này tôi vẫn luôn muốn báo với cậu. Có vài đồng chí không giữ vững được lập trường, không tỏ rõ được thái độ là ở bên nào.
- Được, bước tiếp theo có lẽ sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự một chút, với những đồng chí mà anh nói đến, chúng tôi nhất định sẽ đối đãi cẩn thận.
Tôn Dân Phú vội gật đầu nói :
- Tất nhiên, vẫn có rất nhiều đồng chí chống lại được cuộc khảo nghiệm đó.
Diệp Trạch Đào cũng không nói thêm gì nữa, tên Tôn Dân Phú này đã lăn lộn trong giới quan trường nhiều năm như vậy, ông ta tự biết sẽ phải làm gì.
Hiện tại có thể thấy, Tôn Cương hẳn là cũng nhìn được nguy cơ của mình ở tỉnh Ninh Hải nên muốn nhanh chóng đạt được thành tích.Để đạt được thành tích thì hắn ta đã không từ một thủ số thủ đoạn ngầm trong giới quan trường rồi.
Cách làm của Tôn Cương nếu ở địa vị của người khác thì có lẽ sẽ được cho là nông nổi, nhưng hắn ta là người có thế lực lớn mạnh, chỉ cần cha hắn ta trụ vững thì cũng chẳng có mấy người dám nói gì.
Hoàn toàn chỉ là trò đấu đá của trẻ con, có đấu đá hăng hơn nữa thì chỉ cần không đánh chết người là các bậc tiền bối vẫn cho rằng đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tôn Cương cũng hiểu được những điều trên, hắn ta biết dù là ở tỉnh ủy cũng sẽ không có ai nhúng tay vào, cho nên hắn ta chẳng hề ngần ngại hành động.
Để Quách Xán ra tay trước là ổn rồi!
- Đi theo xe của anh, chúng ta tìm chỗ nói chuyện!
Cao Vệ nói luôn.
Diệp Trạch Đào bây giờ mới nhận ra quả thật xe của Cao Vệ đang ở phía trước.
Cũng lợi hại quá đi chứ!
Diệp Trạch Đào phát hiện ra, Cao Vệ đã bắt đầu hành động rồi.
- Đi theo xe phía trước!
Diệp Trạch Đào nói với Vương Báo Quốc
Hai xe một trước một sau liền hướng về phía trước.
Đến một tửu lầu nhìn khá sang trọng xe liền dừng lại. Diệp Trạch Đào vừa xuống xe Cao Vệ đã tiến lại đón.
- Biết chú đến tìm Bí thư Quách, anh đã ở sẵn bên ngoài chờ chú rồi.
Để cho hai tài xế đi đâu tùy ý, cả hai đều không có ý kiến gì.
Theo sự chỉ dẫn của Cao Vệ, hai người tiến vào bên trong.
Bởi không còn người ngoài nên Cao Vệ trở nên tự nhiên hơn nhiều, bỏ áo khoác ra vắt lên vai rồi cười nói :
- Tôn Cương đến xã Xuân Trúc rồi à?
Diệp Trạch Đào nói :
- Hôm nay cũng về huyện rồi.
Cao Vệ liền mỉm cười nói :
- Tên này gần đây cũng tích cực hoạt động quá, nghe nói còn đang mở ngân phiếu khống.
Diệp Trạch Đào gật đầu :
- Người ta có gia thế mà!
- Đúng thế, vừa đến đã đem gia thế ra khoe, rõ ràng là muốn trấn áp người khác hòng mau chóng nắm giữ Thảo Hải.
- Anh có vẻ nghiên cứu rất kĩ về cái này mà!
Diệp Trạch Đào cười nói.
- Được rồi, không bàn linh tinh nữa. Tôn Cường vừa mới đến xã Xuân Trúc về Bí thư Quách đã cho gọi chú đến, chắc hẳn Bí thư Quách cũng đã có suy nghĩ riêng rồi.
Quả là con cháu nhà quan, chỉ nhìn một việc nhỏ vậy mà cũng đoán được tình hình, Diệp Trạch Đào vốn cũng chẳng cần phải giấu, liền nói :
- ông ta nhắm vào Cục tài chính!
- Cục tài chính?
Thật ra Cao Vệ vẫn luôn nghĩ đến việc này, vốn là Phó chủ tịch huyện đương nhiên Cao Vệ cũng muốn nắm giữ ban ngành này.
Biết Cao Vệ đang nghĩ gì Diệp Trạch Đào bèn nói :
- Tình hình của Bí thư Quách không bằng Tôn Cương.
Cao Vệ nghe thế liền cười nói :
- Đúng lắm, Tôn Cương mới là mục tiêu chủ yếu!
Tôn Cương muốn nắm giữ Cục tài chính, đoạt từ trong tay y đương nhiên chẳng khác gì đánh y một cú trời giáng, phải khiến tên Tôn Cương này mất mặt mới được.
Cao Vệ hiểu ở huyện Thảo Hải này Tôn Cương như một con rồng mạnh mẽ, nếu không có cách trấn áp thì mọi người đều phải nhẫn nhịn hắn ta.
- Chú em lại quan tâm đến nơi đó?
Cao Vệ cười hỏi.
- Tình hình ở huyện ổn định mới quan trọng. Công việc ở Văn phòng UBND huyện đòi hỏi cán bộ có kinh nghiệm, đồng chí Tôn Dân Phú trước giờ vẫn làm rất tốt công việc này.
Cao Vệ gõ nhẹ bàn.
Diệp Trạch Đào nói thêm :
- Chủ tịch huyện Tôn đến xã Xuân Trúc thấy công việc ở Văn phòng UBND huyện thì nhiều mà nhân sự lại kém quá, khi Bí thư Quách hỏi về chuyện này, em có nói là Phó chủ tịch huyện Cao cũng có nói với em về chuyện này.
Nét mặt Cao Vệ lập tức tươi cười.
Cao Vệ hiểu tạm thời không thể nắm giữ Văn phòng UBND huyện được, làm thế là đắc tội với Tôn Cương rồi. Quách Xán muốn thâu tóm thì cứ để ông ta thâu tóm, nắm giữ được một vị Phó chủ nhiệm Văn phòng UBND huyện cũng là một niềm an ủi, coi như cũng có người của mình trong đó rồi. Đến lúc đó coi như Diệp Trạch Đào và Cao Vệ đã nắm được Văn phòng UBND huyện. Tôn Cương mà biết việc này không biết y sẽ khó chịu đến đâu.
Nâng ly cụng một cái, hai người cùng uống rượu.
- Trạch Đào, tên Tôn Cương này ngông cuồng hết mức rồi! Gần đây anh nghe được không ít lời xì xào, hắn ta mua chuộc người đến không sót chỗ nào rồi.
- Hắn ta lại làm gì rồi?
- Nghe nói hắn ta tìm đến mấy người, có lời tỏ thái độ với bọn họ là chỉ cần đứng về phía hắn, thì cho dù sau này không tồn tại được ở huyện Thảo Hải hắn ta cũng sẽ sắp xếp cho bọn họ làm việc ở nơi khác. Đã có không ít người trong huyện bị hắn ta gọi đến nói chuyện rồi, mà lần nào cũng tỏ ra rất bí mật.
Chỉ biết dùng thế lực của nhà họ Tôn để trấn áp người ta, Diệp Trạch Đào biết thừa hành động đó của Tôn Cương.
- Có mỗi chiêu đó mà cứ dùng mãi!
Diệp Trạch Đào nói.
- Chú em à, đừng coi thường, mấy chiêu đó hiệu quả rất rõ rệt, anh biết đã có mấy ban ngành đầu quân cho hắn ta rồi, nếu cứ như thế này e là Tôn Cương sẽ gây dựng được một thế lực vô cùng lớn.
Nhìn Cao Vệ Diệp Trạch Đào biết Cao Vệ đang lo lắng về sự khuếch trương thế lực của Tôn Cương.
Theo tình hình hiện tại ở huyện thì rõ ràng là Tôn Cương và Cao Vệ không cùng một chiến tuyến.Giả sử Tôn Cương chiếm thế lực áp đảo thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Diệp Trạch Đào nói :
- Cần ra tay thì phải ra tay một lần.
Cao Vệ khẽ gật đầu nói :
- Đúng, phải để mọi người biết là không phải cứ có thế lực hùng mạnh là muốn làm gì cũng được.
Diệp Trạch Đào nói :
- Bí thư Quách muốn chấn chỉnh lại một chút, chúng ta nên ủng hộ ông ta.
Cao Vệ gật đầu cười :
- Nói hay lắm! Cần ủng hộ thì nhất định phải ủng hộ!
Hai người nói chuyện một hồi, cơ bản đã thống nhất với nhau.
Dùng bữa xong hai người tản ra, ai cũng có việc riêng cần phải giải quyết. Diệp Trạch Đào ngồi trên xe một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng bảo Vương Báo Quốc khởi động máy, hắn nghĩ lại mọi việc một lần, theo tình hình huyện Thảo Hải bây giờ thì Cao Vệ đã hạ quyết tâm đối đầu với Tôn Cương rồi.
Thấy Cao Vệ quyết tâm như vậy, Diệp Trạch Đào hiểu vài thành phần ở tỉnh ủy không hề hi vọng thế lực của nhà họ Tôn vươn quá xa.Có thể để Tôn Cương thâm nhập vào tỉnh Ninh Hải, nhưng họ cũng không hi vọng Tôn Cương thực sự nắm được quyền hành nơi đây. Có lẽ người nhà họ Cao cũng nắm được tình hình này nên muốn mượn cơ hội này để lật đổ Tôn Cương, có như thế thì họ Cao mới mong vươn xa hơn được.
Quách Xán có lẽ cũng có chung suy nghĩ với Cao Vệ, có điều Quách Xán càng hi vọng thể hiện được năng lực của ông ta, nếu xử lý êm đẹp chuyện này thì địa vị của Quách Xán sẽ càng ổn định hơn.
Có thêm sự gia nhập của hai lực lượng này thì việc đối phó với Tôn Cương sẽ dễ dàng hơn một chút.
Có điện thoại từ văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Tôn Dân Phú gọi tới.
Nhận được điện thoại của Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, nếu như đến giờ mà Tôn Dân Phú vẫn chưa gọi điện tới thì hắn đã bắt đầu cân nhắc đến việc tìm một vị Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân huyện mới rồi.
- Anh tìm chỗ nào đó, tôi sẽ qua.
Diệp Trạch Đào nói qua điện thoại.
Tôn Dân Phú chọn địa điểm là một quán massage chân. Vừa bước vào Tôn Dân Phú liền nói :
- Phó chủ tịch huyện Diệp, gần đây thấy cậu vất vả quá, quán massage chân này rất tốt, có thể giúp cậu thư giãn giảm bớt mệt mỏi.
Tôn Dân Phú rất nhanh cũng đã sắp xếp xong cho Vương Báo Quốc, liền đến ngồi ở trước mặt Diệp Trạch Đào, vẻ mặt buồn khổ nói :
- Phó chủ tịch huyện Diệp, cậu cũng biết tôi là người như thế nào, cả đời chỉ biết chăm chỉ làm việc. Nhưng Chủ tịch huyện Tôn lại cứ nhất định bắt tôi phải thôi việc, tôi thấy thật không phục!
Có nhân viên phục vụ mang một bồn ngâm chân lớn lại.
Tôn Dân Phú bảo mọi người ra ngoài hết rồi nói với Diệp Trạch Đào :
- Đây là bài thuốc của Đông y, đầu tiên cứ ngâm chân trước đã, một lát sau sẽ bảo bọn họ vào mát xa.
Hai chân ngâm trong nước ấm, Diệp Trạch Đào quả nhiên cảm thấy toàn thân hơi toát mồ hôi, cảm giác mệt mỏi cũng giảm đi nhiều.
- Thế nào, cũng không đến nỗi tệ lắm chứ ạ?
Tôn Dân Phú nịnh nọt hỏi.
Thấy bộ dạng Diệp Trạch Đào thoải mái như hưởng thụ, Tôn Dân Phú mới thở phào yên tâm.
Gân đây áp lực của Tôn Dân Phú chất chồng như núi, cũng chẳng biết tại sao tên Tôn Cương kia biết ông thân cận với Diệp Trạch Đào, liền bí mật hẹn gặp ông, thẳng thừng yêu cầu ông phải đi theo hắn ta.
Tôn Dân Phú cũng là một người lăn lộn trong giới quan trường đã lâu, đối với các tình hình trong huyện cũng đã tiến hành nghiên cứu rất tỉ mỉ. Sau khi phân tích rõ ông ta cho rằng thế lực của Tôn Cương tuy là tạm thời rất lớn mạnh nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị đẩy ra khỏi tỉnh Ninh Hải, nếu Tôn Cương bị gạt ra khỏi Ninh Hải thì số phận của ông ta sẽ rất thảm hại.
Hơn nữa Tôn Dân Phú sớm đã tỏ thái độ đi theo Diệp Trạch Đào, ông ta biết tuy rằng Diệp Trạch Đào còn trẻ tuổi, nhưng nếu đắc tội với Diệp Trạch Đào thì cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp. Cho nên khi Tôn Cương tỏ ý muốn chiêu nạp ông ta đã nhất định từ chối.
Kết quả khiến cho Tôn Cương không ngừng tìm cách loại bỏ ông ta.
Đã hạ quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào, cho nên hôm nay Tôn Dân Phú muốn thăm dò chút tình hình từ phía Diệp Trạch Đào xem xem liệu Diệp Trạch Đào có đủ sức ngăn cản sự đả kích của Tôn Cương không.
- Hôm nay tôi và Bí thư Quách cũng có bàn về chuyện của văn phòng UBND huyện các anh, Bí thư Quách nhận thấy công tác của văn phòng UBND huyện khá tốt.
Diệp Trạch Đào nói.
ánh mắt Tôn Dân Phú sáng lên, xem ra Diệp Trạch Đào đã bắt đầu hành động rồi.
- Về việc của Văn phòng UBND huyện, tôi và Phó chủ tịch huyện Cao Vệ đều có cùng suy nghĩ, các anh đều làm việc rất tốt. Không cần phải lo lắng gì cả, cứ chuyên tâm làm tốt công tác của mình là được rồi. Chỉ cần các anh làm việc tốt thì không ai làm gì được các anh cả.
Toàn thân Tôn Dân Phú giống như bừng sức sống trở lại, cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều, nói với Diệp Trạch Đào :
- Tôi nghe lời Phó chủ tịch huyện Diệp.
- Anh phải nhớ kĩ, bất luận lúc nào cũng phải có tập thể, không phải cứ nói gì thì sẽ làm được ngay.
Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra tức giận Tôn Cương.Giọng nói đã có chút cứng rắn.
Tôn Dân Phú tính toán, có lực lượng của Diệp Trạch Đào, lại thêm Cao Vệ và Quách Xán thì dù Tôn Cương có là Chủ tịch huyện đi nữa thì cũng chỉ có thể bắt lỗi ông ta chứ cũng chẳng làm gì ông ta được.
- Phó chủ tịch huyện Diệp, có việc này tôi vẫn luôn muốn báo với cậu. Có vài đồng chí không giữ vững được lập trường, không tỏ rõ được thái độ là ở bên nào.
- Được, bước tiếp theo có lẽ sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự một chút, với những đồng chí mà anh nói đến, chúng tôi nhất định sẽ đối đãi cẩn thận.
Tôn Dân Phú vội gật đầu nói :
- Tất nhiên, vẫn có rất nhiều đồng chí chống lại được cuộc khảo nghiệm đó.
Diệp Trạch Đào cũng không nói thêm gì nữa, tên Tôn Dân Phú này đã lăn lộn trong giới quan trường nhiều năm như vậy, ông ta tự biết sẽ phải làm gì.
Hiện tại có thể thấy, Tôn Cương hẳn là cũng nhìn được nguy cơ của mình ở tỉnh Ninh Hải nên muốn nhanh chóng đạt được thành tích.Để đạt được thành tích thì hắn ta đã không từ một thủ số thủ đoạn ngầm trong giới quan trường rồi.
Cách làm của Tôn Cương nếu ở địa vị của người khác thì có lẽ sẽ được cho là nông nổi, nhưng hắn ta là người có thế lực lớn mạnh, chỉ cần cha hắn ta trụ vững thì cũng chẳng có mấy người dám nói gì.
Hoàn toàn chỉ là trò đấu đá của trẻ con, có đấu đá hăng hơn nữa thì chỉ cần không đánh chết người là các bậc tiền bối vẫn cho rằng đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tôn Cương cũng hiểu được những điều trên, hắn ta biết dù là ở tỉnh ủy cũng sẽ không có ai nhúng tay vào, cho nên hắn ta chẳng hề ngần ngại hành động.
Để Quách Xán ra tay trước là ổn rồi!
/1075
|