Diệp Trạch Đào chỉ có thể cười cay đắng trong lòng, trong hoàn cảnh như vậy nếu muốn không đổ cũng khó! Muốn tạo ra một ít thành tích thì càng khó khăn hơn.
Đôi khi chỉ có dũng khí cũng không đủ, bản thân còn cần phải có sức lực, Diệp Trạch Đào biết rằng cho dù là mình có dũng khí chiến đấu, sự chênh lệch thật lớn của thực lực đã bày rõ ra đó, cơ bản kết cục hoàn toàn là thua .
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ làm sao không biết mức độ khó khăn của Diệp Trạch Đào, đích xác là đã gây nhiều khó khăn cho Diệp Trạch Đào.
Đối với tên đệ tử này của mình, Điền Lâm Hỉ đã xem hắn như người thân, tình cảm ông đối với Diệp Trạch Đào cũng là yêu thương từ tận đáy lòng, khi nghĩ đến có nhiều lực lượng đều muốn đối phó Diệp Trạch Đào như vậy, trong lòng cũng tức giận.
- Cậu đi tắm rửa rồi thay bộ quần áo!
Điền Lâm Hỉ đột nhiên nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào nghĩ rằng mình cũng nên thả lỏng một chút, không nên cả ngày cứ nghĩ đến việc này, liền đi tắm rửa.
Điền Lâm Hỉ ngồi đó suy nghĩ một lát, sau đó cầm điện thoại lên gọi một hồi, gọi điện xong lẩm bẩm:
- Các phái đều muốn gây sự, có lẽ có thêm một Diệp Trạch Đào xen lẫn vào thì nói không chừng sẽ có biến số cũng nên, khó trách lão thủ trưởng lại coi trọng hắn như vậy.
Nhìn về phía nơi Diệp Trạch Đào đang tắm, Điền Lâm Hỉ quyết định sẽ dẫn Diệp Trạch Đào đến gặp lão thủ trưởng một chút, có thể rơi vào mắt thần của lão thủ hay không, điều này phải xem cơ may Diệp Trạch Đào.
Điền Lâm Hỉ vốn không định dẫn Diệp Trạch Đào đến gặp lão thủ trưởng sớm như vậy, sự việc đã đi đến nước này rồi, phải có một lực lượng hùng mạnh ủng hộ mới được, nếu không, ông biết Diệp Trạch Đào sẽ rất nguy hiểm.
Hiện giờ áp lực của Diệp Trạch Đào đích thực cũng rất lớn, khi vừa nghĩ đến Tạ gia, Lưu gia, Tôn gia đều muốn đối phó với mình thì chỉ có thể cười cay đắng, hắn bất luận là như thế nào cũng không ngờ một ngày nào đó mình sẽ có bất cứ sự qua lại gì với những đại gia tộc này, trong cách nghĩ của chính Diệp Trạch Đào, có thể lên làm Huyện Trưởng thì đã là việc khó lường, làm sao cũng không thể để sinh ra mâu thuẫn cùng với những gia đình quyền thế mà mình cần phải nương nhờ.
Người ngoài chỉ thấy được bề ngoài của mình, có mấy người biết được những khó khăn của mình!
Tắm xong bước ra, Diệp Trạch Đào cầm máy sấy sấy gọn tóc.
Nhìn hình ảnh của mình trong gương, Diệp Trạch Đào nhìn vào gương giơ nắm tay lên vung một cái, như thể là muốn tự cho mình thêm chút sức mạnh.
Khi bước ra, Diệp Trạch Đào thấy Điền Lâm Hỉ đã thay một bộ quần áo rất chính quy, là một bộ quần áo quân nhân.
Chưa từng thấy qua Điền Lâm Hỉ mặc bộ quần áo như vậy, Diệp Trạch Đào hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải rồi cười nói:
- Thầy mặc bộ quần áo này là để vực dậy tinh thần đó à!
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Đó là lẽ đương nhiên!
Nhìn qua toàn thân Diệp Trạch Đào một hồi, khẽ gật đầu nói:
- Nhìn qua vẫn là tràn đầy tinh thần, khẩn trương sửa sang đầu tóc cho gọn đẹp.
Diệp Trạch Đào rất nhanh đã sấy khô và chải tóc gọn gàng, chính hắn cũng cảm thấy sau khi tắm rửa song cả người lại tràn đầy sinh lực.
Điền Lâm Hỉ thấy Diệp Trạch Đào đã chuẩn bị xong, lúc này mới nói:
- Ngươi vẫn mãi hỏi ta Ngũ Cầm Hí là học được từ đâu, thật ra thì, Ngũ Cầm Hí này do một lão thủ trưởng của ta dạy. Đừng thấy ta sao luyện được khá như vậy, lão thủ trưởng còn càng tinh thông hơn, đừng thấy ông đã gần chín mươi tuổi, nhưng nhìn ông còn tràn đầy sức sống hơn so với ta, Ngũ Cầm Hí này đó à, nếu thật sự có thể đạt tới cảnh giới trời và người hợp nhất, tuy rằng không thể trường sinh bất tử nhưng sống lâu thêm vài ngày thì không thành vấn đề!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Thưa thầy, không thần kỳ như vậy chứ!
- Những thứ thần bí ở Trung Hoa thì khá nhiều, chỉ có điều cậu chưa tiếp xúc qua mà thôi!
Diệp Trạch Đào cũng không tranh cãi về chuyện này, không phải là bộ Ngũ Cầm Hí, hắn chẳng qua là có chút cảm giác hứng thú đối với lão thủ trưởng theo như những lời Điền Lâm Hỉ nói.
- Chuẩn bị xong rồi thì theo ta đi thôi, đi gặp sư ông của cậu thôi!
Điền Lâm Hỉ đứng dậy nói.
Nhịp tim của Diệp Trạch Đào lập tức có chút tăng nhanh, hắn đương nhiên biết lão Điền coi trọng sư ông như vậy là vì sao, vậy thì tuyệt đối là có tồn tại một người ghê gớm hơn nhiều so với Điền Lâm Hỉ, cũng không biết rốt cuộc đây là một nhân vật như thế nào.
Người đã hơn chín mươi tuổi vẫn tràn trề sinh lực!
Thấy Diệp Trạch Đào có chút căng thẳng Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Không cần căng thẳng như vậy, ông lão rất thích nói chuyện phiếm, cậu cứ cùng ông tán gẫu về những việc trong xã các cậu, điều này là hay hơn cả.
Tuy rằng đã nói là không căng thẳng, nhưng Diệp Trạch Đào nhiều ít vẫn có chút căng thẳng.
Lái xe cho Điền Lâm Hỉ là một người trung niên, vốn không nói lời nào, trông có vẻ rất khôn khéo.
Diệp Trạch Đào phát hiện chiếc xe này chạy về hướng ngoại thành, dọc trên đường đi có qua một số trạm kiểm soát khác nhau.
Đi vào một đường hầm, sau khi đi được vài km ra khỏi đường hầm kia Diệp Trạch Đào đã không nhận ra con đường này đi đến đâu.
Chạy một đoạn, lại đi đến một đoạn đường hầm.
Cứ như vậy qua một lúc, xe mới chạy vào một doanh trại quân đội.
Lại đi một đoạn đường rất dài.
Ngồi trên xe như vậy, Diệp Trạch Đào lần đầu tiên phát hiện cảm giác căng thẳng trong lòng mình dữ dội hơn lúc nào hết.
Nhìn cảnh tượng của những doanh trại quân đội này thì biết, nếu không có giấy thông hành, và tiến hành qua các kiểm soát hợp lệ, thì căn bản đừng nghĩ sẽ tới được nơi này.
Cứ như vậy lại chạy một lúc, hiện ra trước mắt mọi người là một công viên với lối kiến trúc khung cảnh vô cùng tĩnh mịch.
- Sư ông thích thanh tĩnh, luyện công ở một nơi như vậy hiệu quả sẽ càng cao.
Điền Lâm Hỉ nói.
Tâm trạng hồi hộp của Diệp Trạch Đào sau khi nhìn thấy khung cảnh tươi đẹp này cũng đã buông lỏng đi rất nhiều, thở dài:
- Sau khi về hưu mà có một nơi như vậy để dưỡng lão thì thật là quá tốt!
Điền Lâm Hỉ liền cười to, nói:
- Hẳn là sẽ có cơ hội !
Sau khi xe dừng lại, Điền Lâm Hỉ dẫn Diệp Trạch Đào đi bộ về phía trước.
Hai người đi được một lúc, trên mặt Điền Lâm Hỉ đột nhiên nở nụ tươi cười, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.
- Lão thủ trưởng, tôi đến thăm ông đây!
Điền Lâm Hỉ nhìn ông lão ngồi ở dưới dàn nho đang đánh cờ vây cùng một ông lão khác gọi to.
- Gọi gì mà gọi, không thấy ta đang đánh cờ à, đã đến đây thì cứ ngồi xuống mà đợi chút.
Ông lão ấy nói liền một mạch, rồi tiếp tục cùng đối phương đánh cờ.
Sau khi Diệp Trạch Đào đi đến gần, nhìn thấy hai ông lão, trong lòng cũng giật mình, lão thủ trưởng trong lời kể của lão Điền đang khoác trên người bộ quân phục, trông có vẻ có sinh lực phi thường, so qua với lão Điền cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Việc này lại không khiến cho Diệp Trạch Đào giật mình, điều khiến Diệp Trạch Đào giật mình chính là hai ông lão này hắn đều rất quen thuộc.
Không ngờ là họ!
Diệp Trạch Đào nhịp tim vốn đã bình tĩnh thì lại lần nữa nảy lên nhanh hơn .
Lão thủ trưởng của lão Điền bình thường vốn ít khi xuất hiện, nhưng, những người biết về tình hình Trung Hoa đều biết rằng có tồn tại một nhân vật như vậy. Uy danh của ông trong quân đội có thể nói là không ai có thể sánh bằng, chỉ cần một câu của ông, đối với khắp cả Trung Hoa phải nói là như sinh ra một trận động đất lớn.
Hoa Uy!
Thật giống như tên của ông, ở Trung Hoa Hoa Uy thật sự là rất oai phong!
Ông lão đối diện kia rõ ràng là tinh thần không bằng Hoa Uy, tuổi cũng nhỏ hơn Hoa Uy nhiều, nhưng, ở Hoa Hạ lại có mấy người không biết đến sự tồn tại của ông chứ, Tổng bí thư trước kia của Tổng bí thư đương nhiệm Hạo Vũ, tuy rằng đã về hưu, nhưng, sức ảnh hưởng của ông ở Trung Hoa cũng to lớn không ai sánh bằng.
Hoá ra sau lưng lão Điền tồn tại một thế lực hùng mạnh như vậy!
Coi như Diệp Trạch Đào đã hiểu ra vì sao lão Điền ở Ninh Hải lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Có được người như vậy đứng ở sau chống lưng, lão Điền không kiêu ngạo cũng không được.
Điền Lâm Hỉ vẫy vẫy tay gọi Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào liền lại đứng sau lưng Điền Lâm Hỉ.
- Có ghế thì cứ ngồi xuống chứ, đứng ngây ra đó làm gì!
Hoa Uy cũng chẳng ngẩng đầu lên, nhưng lại nói một câu như vậy.
Chỉ thấy Tổng bí thư tiền nhiệm Phó Thủ Tiếp người vừa mới hạ một nước cờ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, khẽ mỉm cười nói:
- Sắp thua rồi, ông ấy nóng nảy đấy, ha ha.
Hoa Uy vừa nghe liền không vui lòng, lớn tiếng nói:
- Ai thua ai còn chưa chắc!
Vỗ quân cờ xuống phát ra một tiếng, hai người lại căng thẳng đánh tiếp.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Ngồi xuống xem đi, hiếm khi được xem một trận.
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với những lãnh đạo lớn như vậy, toàn bộ tâm trí đều tập trung trên người của hai người này, chỉ nghe thấy tiếng hạ cờ không ngừng, cả hai người đều chìm vào không khí căng thẳng.
Thật vất vả mới kết thúc một trận cờ, nhìn thấy tình hình trạng cờ Hoa Uy rõ ràng là thua, Phó Thủ Tiếp cười nói:
- Hôm nay chỉ chơi đến đây thôi!
- Chơi lại, ta thật không tin hôm nay không thắng nổi ngươi một trận!
Hoa Uy lớn tiếng nói.
Phó Thủ Tiếp vội xua tay nói:
- Hay là thôi đi, tôi cũng chẳng được như ông có tinh thần như vậy, không được rồi, không còn đủ sức lực rồi! Ông nhìn xem Lâm Hỉ chúng nó đã đợi cả trận, cũng phải trò chuyện với bọn chúng chứ.
Nghe thấy Phó Thủ Tiếp vừa nói như vậy, Hoa Uy lúc này mới hướng mắt nhìn về phía hai người nói:
- Cũng được, tán chuyện với các cậu một lúc.
Điền Lâm Hỉ vội cười nói với Hoa Uy:
- Lão thủ trưởng, tôi đã thu nhận một đệ tử, xem như là đồ tôn của ông đó, hôm nay dẫn đến đây ra mắt sư ông, ha ha.
Ở trước mặt Hoa Uy, Điền Lâm Hỉ có chút biểu hiện ra vẻ cợt nhả.
Phó Thủ Tiếp liền nở nụ cười nói:
- Lâm Hỉ nhận đồ đệ rồi, thật không dễ nhá!
Hoa Uy đưa mắt nhìn qua Diệp Trạch Đào một hồi, lúc này mới nói:
- Trước tiên luyện một chút cho ta xem rồi hãy nói sau.
Điền Lâm Hỉ kéo tay Diệp Trạch Đào nói:
- Mau, đứng lên luyện Ngũ Cầm Hí cho sư ông của cậu xem xem.
Cách xưng hô khiến cho Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng, tuy biết rằng đây là Điền Lâm Hỉ cố ý muốn mình được tiếp cận bên người Hoa Uy, nhưng cũng vẫn có chút không tự nhiên.
Phó Thủ Tiếp tựa vào ghế tỏ vẻ có chút mệt mõi, trên mặt vẫn mang nụ cười nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào đành nói:
- Vậy để con luyện một chút.
Cởi áo khoác ra, ánh mắt Diệp Trạch Đào lập tức sắc bén hẳn lên, toàn thân lập tức đắm chìm vào cảnh giới công phu Ngũ Cầm Hí.
Đã luyện được vài năm , mỗi ngày đều kiên trì, lần trước lại đả thông mạch chu thiên, trên người Diệp Trạch Đào liền tràn đầy cảm giác sức lực hùng mạnh.
Đi vào trong tâm cảnh luyện công, tất cả mọi việc đều ném qua một bên.
Có thể đây là biến hóa của tâm cảnh khi đứng trước những nhân vật lớn như vậy, Diệp Trạch Đào cảm giác khí thế kia của mình vẫn đang bị áp chế .
Khi nghĩ đến mình phải đối mặt rất nhiều vấn đề, những đè nén mà hắn phải chịu đựng kia vào thời điểm bắt đầu luyện có vẻ càng tăng sức mạnh cho hắn.
Có áp lực thì sẽ có phản kháng!
Ý chí chiến đấu ẩn giấu nơi sâu thẳm trong lòng Diệp Trạch Đào cũng phát ra.
Cọng cỏ thì sao chứ!
Diệp Trạch Đào từ lúc bắt đầu luyện những động tác ứng phó kia đã dần biến đổi thành toàn thân trên dưới bừng bừng phát ra một luồng sức mạnh tinh thần to lớn.
Lúc bắt đầu Hoa Uy cũng chỉ dựa lưng vào ghế nheo mắt nhìn, cùng với sự bùng phát luồng khí mạnh mẽ trên người Diệp Trạch Đào này, đôi mắt Hoa Uy cũng lập tức mở to, trong đôi mắt như phát ra hai tia sáng.
Đôi khi chỉ có dũng khí cũng không đủ, bản thân còn cần phải có sức lực, Diệp Trạch Đào biết rằng cho dù là mình có dũng khí chiến đấu, sự chênh lệch thật lớn của thực lực đã bày rõ ra đó, cơ bản kết cục hoàn toàn là thua .
Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ làm sao không biết mức độ khó khăn của Diệp Trạch Đào, đích xác là đã gây nhiều khó khăn cho Diệp Trạch Đào.
Đối với tên đệ tử này của mình, Điền Lâm Hỉ đã xem hắn như người thân, tình cảm ông đối với Diệp Trạch Đào cũng là yêu thương từ tận đáy lòng, khi nghĩ đến có nhiều lực lượng đều muốn đối phó Diệp Trạch Đào như vậy, trong lòng cũng tức giận.
- Cậu đi tắm rửa rồi thay bộ quần áo!
Điền Lâm Hỉ đột nhiên nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào nghĩ rằng mình cũng nên thả lỏng một chút, không nên cả ngày cứ nghĩ đến việc này, liền đi tắm rửa.
Điền Lâm Hỉ ngồi đó suy nghĩ một lát, sau đó cầm điện thoại lên gọi một hồi, gọi điện xong lẩm bẩm:
- Các phái đều muốn gây sự, có lẽ có thêm một Diệp Trạch Đào xen lẫn vào thì nói không chừng sẽ có biến số cũng nên, khó trách lão thủ trưởng lại coi trọng hắn như vậy.
Nhìn về phía nơi Diệp Trạch Đào đang tắm, Điền Lâm Hỉ quyết định sẽ dẫn Diệp Trạch Đào đến gặp lão thủ trưởng một chút, có thể rơi vào mắt thần của lão thủ hay không, điều này phải xem cơ may Diệp Trạch Đào.
Điền Lâm Hỉ vốn không định dẫn Diệp Trạch Đào đến gặp lão thủ trưởng sớm như vậy, sự việc đã đi đến nước này rồi, phải có một lực lượng hùng mạnh ủng hộ mới được, nếu không, ông biết Diệp Trạch Đào sẽ rất nguy hiểm.
Hiện giờ áp lực của Diệp Trạch Đào đích thực cũng rất lớn, khi vừa nghĩ đến Tạ gia, Lưu gia, Tôn gia đều muốn đối phó với mình thì chỉ có thể cười cay đắng, hắn bất luận là như thế nào cũng không ngờ một ngày nào đó mình sẽ có bất cứ sự qua lại gì với những đại gia tộc này, trong cách nghĩ của chính Diệp Trạch Đào, có thể lên làm Huyện Trưởng thì đã là việc khó lường, làm sao cũng không thể để sinh ra mâu thuẫn cùng với những gia đình quyền thế mà mình cần phải nương nhờ.
Người ngoài chỉ thấy được bề ngoài của mình, có mấy người biết được những khó khăn của mình!
Tắm xong bước ra, Diệp Trạch Đào cầm máy sấy sấy gọn tóc.
Nhìn hình ảnh của mình trong gương, Diệp Trạch Đào nhìn vào gương giơ nắm tay lên vung một cái, như thể là muốn tự cho mình thêm chút sức mạnh.
Khi bước ra, Diệp Trạch Đào thấy Điền Lâm Hỉ đã thay một bộ quần áo rất chính quy, là một bộ quần áo quân nhân.
Chưa từng thấy qua Điền Lâm Hỉ mặc bộ quần áo như vậy, Diệp Trạch Đào hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải rồi cười nói:
- Thầy mặc bộ quần áo này là để vực dậy tinh thần đó à!
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Đó là lẽ đương nhiên!
Nhìn qua toàn thân Diệp Trạch Đào một hồi, khẽ gật đầu nói:
- Nhìn qua vẫn là tràn đầy tinh thần, khẩn trương sửa sang đầu tóc cho gọn đẹp.
Diệp Trạch Đào rất nhanh đã sấy khô và chải tóc gọn gàng, chính hắn cũng cảm thấy sau khi tắm rửa song cả người lại tràn đầy sinh lực.
Điền Lâm Hỉ thấy Diệp Trạch Đào đã chuẩn bị xong, lúc này mới nói:
- Ngươi vẫn mãi hỏi ta Ngũ Cầm Hí là học được từ đâu, thật ra thì, Ngũ Cầm Hí này do một lão thủ trưởng của ta dạy. Đừng thấy ta sao luyện được khá như vậy, lão thủ trưởng còn càng tinh thông hơn, đừng thấy ông đã gần chín mươi tuổi, nhưng nhìn ông còn tràn đầy sức sống hơn so với ta, Ngũ Cầm Hí này đó à, nếu thật sự có thể đạt tới cảnh giới trời và người hợp nhất, tuy rằng không thể trường sinh bất tử nhưng sống lâu thêm vài ngày thì không thành vấn đề!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Thưa thầy, không thần kỳ như vậy chứ!
- Những thứ thần bí ở Trung Hoa thì khá nhiều, chỉ có điều cậu chưa tiếp xúc qua mà thôi!
Diệp Trạch Đào cũng không tranh cãi về chuyện này, không phải là bộ Ngũ Cầm Hí, hắn chẳng qua là có chút cảm giác hứng thú đối với lão thủ trưởng theo như những lời Điền Lâm Hỉ nói.
- Chuẩn bị xong rồi thì theo ta đi thôi, đi gặp sư ông của cậu thôi!
Điền Lâm Hỉ đứng dậy nói.
Nhịp tim của Diệp Trạch Đào lập tức có chút tăng nhanh, hắn đương nhiên biết lão Điền coi trọng sư ông như vậy là vì sao, vậy thì tuyệt đối là có tồn tại một người ghê gớm hơn nhiều so với Điền Lâm Hỉ, cũng không biết rốt cuộc đây là một nhân vật như thế nào.
Người đã hơn chín mươi tuổi vẫn tràn trề sinh lực!
Thấy Diệp Trạch Đào có chút căng thẳng Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Không cần căng thẳng như vậy, ông lão rất thích nói chuyện phiếm, cậu cứ cùng ông tán gẫu về những việc trong xã các cậu, điều này là hay hơn cả.
Tuy rằng đã nói là không căng thẳng, nhưng Diệp Trạch Đào nhiều ít vẫn có chút căng thẳng.
Lái xe cho Điền Lâm Hỉ là một người trung niên, vốn không nói lời nào, trông có vẻ rất khôn khéo.
Diệp Trạch Đào phát hiện chiếc xe này chạy về hướng ngoại thành, dọc trên đường đi có qua một số trạm kiểm soát khác nhau.
Đi vào một đường hầm, sau khi đi được vài km ra khỏi đường hầm kia Diệp Trạch Đào đã không nhận ra con đường này đi đến đâu.
Chạy một đoạn, lại đi đến một đoạn đường hầm.
Cứ như vậy qua một lúc, xe mới chạy vào một doanh trại quân đội.
Lại đi một đoạn đường rất dài.
Ngồi trên xe như vậy, Diệp Trạch Đào lần đầu tiên phát hiện cảm giác căng thẳng trong lòng mình dữ dội hơn lúc nào hết.
Nhìn cảnh tượng của những doanh trại quân đội này thì biết, nếu không có giấy thông hành, và tiến hành qua các kiểm soát hợp lệ, thì căn bản đừng nghĩ sẽ tới được nơi này.
Cứ như vậy lại chạy một lúc, hiện ra trước mắt mọi người là một công viên với lối kiến trúc khung cảnh vô cùng tĩnh mịch.
- Sư ông thích thanh tĩnh, luyện công ở một nơi như vậy hiệu quả sẽ càng cao.
Điền Lâm Hỉ nói.
Tâm trạng hồi hộp của Diệp Trạch Đào sau khi nhìn thấy khung cảnh tươi đẹp này cũng đã buông lỏng đi rất nhiều, thở dài:
- Sau khi về hưu mà có một nơi như vậy để dưỡng lão thì thật là quá tốt!
Điền Lâm Hỉ liền cười to, nói:
- Hẳn là sẽ có cơ hội !
Sau khi xe dừng lại, Điền Lâm Hỉ dẫn Diệp Trạch Đào đi bộ về phía trước.
Hai người đi được một lúc, trên mặt Điền Lâm Hỉ đột nhiên nở nụ tươi cười, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.
- Lão thủ trưởng, tôi đến thăm ông đây!
Điền Lâm Hỉ nhìn ông lão ngồi ở dưới dàn nho đang đánh cờ vây cùng một ông lão khác gọi to.
- Gọi gì mà gọi, không thấy ta đang đánh cờ à, đã đến đây thì cứ ngồi xuống mà đợi chút.
Ông lão ấy nói liền một mạch, rồi tiếp tục cùng đối phương đánh cờ.
Sau khi Diệp Trạch Đào đi đến gần, nhìn thấy hai ông lão, trong lòng cũng giật mình, lão thủ trưởng trong lời kể của lão Điền đang khoác trên người bộ quân phục, trông có vẻ có sinh lực phi thường, so qua với lão Điền cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Việc này lại không khiến cho Diệp Trạch Đào giật mình, điều khiến Diệp Trạch Đào giật mình chính là hai ông lão này hắn đều rất quen thuộc.
Không ngờ là họ!
Diệp Trạch Đào nhịp tim vốn đã bình tĩnh thì lại lần nữa nảy lên nhanh hơn .
Lão thủ trưởng của lão Điền bình thường vốn ít khi xuất hiện, nhưng, những người biết về tình hình Trung Hoa đều biết rằng có tồn tại một nhân vật như vậy. Uy danh của ông trong quân đội có thể nói là không ai có thể sánh bằng, chỉ cần một câu của ông, đối với khắp cả Trung Hoa phải nói là như sinh ra một trận động đất lớn.
Hoa Uy!
Thật giống như tên của ông, ở Trung Hoa Hoa Uy thật sự là rất oai phong!
Ông lão đối diện kia rõ ràng là tinh thần không bằng Hoa Uy, tuổi cũng nhỏ hơn Hoa Uy nhiều, nhưng, ở Hoa Hạ lại có mấy người không biết đến sự tồn tại của ông chứ, Tổng bí thư trước kia của Tổng bí thư đương nhiệm Hạo Vũ, tuy rằng đã về hưu, nhưng, sức ảnh hưởng của ông ở Trung Hoa cũng to lớn không ai sánh bằng.
Hoá ra sau lưng lão Điền tồn tại một thế lực hùng mạnh như vậy!
Coi như Diệp Trạch Đào đã hiểu ra vì sao lão Điền ở Ninh Hải lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Có được người như vậy đứng ở sau chống lưng, lão Điền không kiêu ngạo cũng không được.
Điền Lâm Hỉ vẫy vẫy tay gọi Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào liền lại đứng sau lưng Điền Lâm Hỉ.
- Có ghế thì cứ ngồi xuống chứ, đứng ngây ra đó làm gì!
Hoa Uy cũng chẳng ngẩng đầu lên, nhưng lại nói một câu như vậy.
Chỉ thấy Tổng bí thư tiền nhiệm Phó Thủ Tiếp người vừa mới hạ một nước cờ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, khẽ mỉm cười nói:
- Sắp thua rồi, ông ấy nóng nảy đấy, ha ha.
Hoa Uy vừa nghe liền không vui lòng, lớn tiếng nói:
- Ai thua ai còn chưa chắc!
Vỗ quân cờ xuống phát ra một tiếng, hai người lại căng thẳng đánh tiếp.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Ngồi xuống xem đi, hiếm khi được xem một trận.
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với những lãnh đạo lớn như vậy, toàn bộ tâm trí đều tập trung trên người của hai người này, chỉ nghe thấy tiếng hạ cờ không ngừng, cả hai người đều chìm vào không khí căng thẳng.
Thật vất vả mới kết thúc một trận cờ, nhìn thấy tình hình trạng cờ Hoa Uy rõ ràng là thua, Phó Thủ Tiếp cười nói:
- Hôm nay chỉ chơi đến đây thôi!
- Chơi lại, ta thật không tin hôm nay không thắng nổi ngươi một trận!
Hoa Uy lớn tiếng nói.
Phó Thủ Tiếp vội xua tay nói:
- Hay là thôi đi, tôi cũng chẳng được như ông có tinh thần như vậy, không được rồi, không còn đủ sức lực rồi! Ông nhìn xem Lâm Hỉ chúng nó đã đợi cả trận, cũng phải trò chuyện với bọn chúng chứ.
Nghe thấy Phó Thủ Tiếp vừa nói như vậy, Hoa Uy lúc này mới hướng mắt nhìn về phía hai người nói:
- Cũng được, tán chuyện với các cậu một lúc.
Điền Lâm Hỉ vội cười nói với Hoa Uy:
- Lão thủ trưởng, tôi đã thu nhận một đệ tử, xem như là đồ tôn của ông đó, hôm nay dẫn đến đây ra mắt sư ông, ha ha.
Ở trước mặt Hoa Uy, Điền Lâm Hỉ có chút biểu hiện ra vẻ cợt nhả.
Phó Thủ Tiếp liền nở nụ cười nói:
- Lâm Hỉ nhận đồ đệ rồi, thật không dễ nhá!
Hoa Uy đưa mắt nhìn qua Diệp Trạch Đào một hồi, lúc này mới nói:
- Trước tiên luyện một chút cho ta xem rồi hãy nói sau.
Điền Lâm Hỉ kéo tay Diệp Trạch Đào nói:
- Mau, đứng lên luyện Ngũ Cầm Hí cho sư ông của cậu xem xem.
Cách xưng hô khiến cho Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng, tuy biết rằng đây là Điền Lâm Hỉ cố ý muốn mình được tiếp cận bên người Hoa Uy, nhưng cũng vẫn có chút không tự nhiên.
Phó Thủ Tiếp tựa vào ghế tỏ vẻ có chút mệt mõi, trên mặt vẫn mang nụ cười nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào đành nói:
- Vậy để con luyện một chút.
Cởi áo khoác ra, ánh mắt Diệp Trạch Đào lập tức sắc bén hẳn lên, toàn thân lập tức đắm chìm vào cảnh giới công phu Ngũ Cầm Hí.
Đã luyện được vài năm , mỗi ngày đều kiên trì, lần trước lại đả thông mạch chu thiên, trên người Diệp Trạch Đào liền tràn đầy cảm giác sức lực hùng mạnh.
Đi vào trong tâm cảnh luyện công, tất cả mọi việc đều ném qua một bên.
Có thể đây là biến hóa của tâm cảnh khi đứng trước những nhân vật lớn như vậy, Diệp Trạch Đào cảm giác khí thế kia của mình vẫn đang bị áp chế .
Khi nghĩ đến mình phải đối mặt rất nhiều vấn đề, những đè nén mà hắn phải chịu đựng kia vào thời điểm bắt đầu luyện có vẻ càng tăng sức mạnh cho hắn.
Có áp lực thì sẽ có phản kháng!
Ý chí chiến đấu ẩn giấu nơi sâu thẳm trong lòng Diệp Trạch Đào cũng phát ra.
Cọng cỏ thì sao chứ!
Diệp Trạch Đào từ lúc bắt đầu luyện những động tác ứng phó kia đã dần biến đổi thành toàn thân trên dưới bừng bừng phát ra một luồng sức mạnh tinh thần to lớn.
Lúc bắt đầu Hoa Uy cũng chỉ dựa lưng vào ghế nheo mắt nhìn, cùng với sự bùng phát luồng khí mạnh mẽ trên người Diệp Trạch Đào này, đôi mắt Hoa Uy cũng lập tức mở to, trong đôi mắt như phát ra hai tia sáng.
/1075
|